Chương 15: Đừng đùa với Kháp Kháp
Dành cho web re-up: làm ơn lên wordpress của nhà và update lại cả cái văn án với toàn bộ 14 chương trước mà nhà đã beta được hong?:((((
Link wordpress:
Cầu xin web ít nhất hãy đọc và update lại để nhà có thể an tâm edit tiếp mà không cần lo lắng tên wp xuất hiện trên các mặt trận cfs vì dịch vừa ngu vừa dở nữa huhu ;;-;; Xin đội ơn!!!!
Kháp Kháp vừa nhìn thấy ba ba bị gặm, nhất thời vô cùng hoảng loạn: "Ba ba!", tuy nó có hơi sợ cái chú đang bắt nạt ba ba, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm xông lên, muốn đẩy ngã Trịnh Gia Ngôn ra khỏi người Thượng Triết.
Cái mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục: "Chú hông có được... ăn ba ba đâu..."
Thượng Triết vừa nghe thấy tiếng Kháp Kháp gọi "ba ba" liền bối rối ra mặt, nhảy mạnh từ trên đùi Trịnh Gia Ngôn xuống đất, theo phản xạ cũng đẩy anh một cái, Trịnh Gia Ngôn phản ứng không kịp, sau lưng đập vào cạnh bàn ăn, phát ra tiếng "rầm" rõ lớn.
Thượng Triết lúc này ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong, tay chân cậu luống cuống cố lau đi dấu vết trên miệng, càng không biết phải đối diện Kháp Kháp kiểu gì. Mà Kháp Kháp thì vẫn không hề từ bỏ bày ra vẻ mặt "sẵn sàng chiến đấu", bàn tay ngắn ngủn mập mạp của nó vốn không gây được xíu thương tích gì cho Trịnh Gia Ngôn, mà ngược lại mặt mũi còn giận đến đỏ bừng hết cả lên.
Nhưng da mặt Trịnh Gia Ngôn vốn dày sẵn, anh để mặc cho Kháp Kháp đấm đá, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện người lớn, con nít ra chỗ khác."
Kháp Kháp càng tức giận nhấn mạnh một lần nữa: "Đã nói hông có được... ăn ba ba mà!"
Trịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Cứ ăn đấy thì làm sao?"
Kháp Kháp nguýt mắt, sau đó quay đầu chạy bình bịch vào phòng, lát sau lại chạy bình bịch ra ngoài, trên tay còn cầm theo một cái búa nhỏ, nhắm thẳng vào đùi Trịnh Gia Ngôn đập xuống.
Thượng Triết thật sự sắp sụp đổ tới nơi.
Búa của Kháp Kháp chỉ là búa đồ chơi, đầu búa hình chữ H, ở giữa còn gắn bảy viên gỗ tròn tròn đủ loại màu sắc, cây búa này thiết kế để mỗi lần đấm xuống là rớt ra một viên gỗ, sau đó lật búa lại là lại về vị trí cũ. Món đồ chơi này cũng chẳng thú vị gì, nhưng mà Kháp Kháp lại rất thích, vì mỗi lần đập búa sẽ phát ra tiếng "cố cốp" vô cùng vui tai.
Lần này nó bị Trịnh Gia Ngôn túm được, Kháp Kháp cầm chặt búa nhỏ, còn tự tưởng là gõ lên chân Trịnh Gia Ngôn thì sẽ vô cùng đau đớn, bên miệng còn tự phối âm "cốp cốp" để tăng tính sát thương.
Thượng Triết thật sự không biết nên khóc hay nên cười: "Kháp Kháp lại đây nào, đến chỗ ba ba này."
Động tác trên tay Kháp Kháp dừng lại, nó quay lại nhìn cậu, tay kia còn chỉ về phía Trịnh Gia Ngôn: "Ba ba, cái chú này... hư lắm!"
Nó không nghe theo lời ba ba, ngược lại còn rất là chính nghĩa nói với cậu, cái chú này hư lắm, phải để nó đánh mới đuổi đi được.
Thượng Triết nâng trán nhìn Trịnh Gia Ngôn, ý bảo anh giải quyết đi.
Sức của Kháp Kháp không lớn, đập búa lên chân cũng không thấy đau mấy, Trịnh Gia Ngôn cúi đầu, hai tay xốc nách nó bế lên cao, cách anh cũng nửa cánh tay. Bây giờ không gõ tới chân nữa, Kháp Kháp liền tính gõ lên đầu, nhưng mà tay ngắn quá, chỉ có thể huơ tay múa chân bi ba bi bô la lớn: "Đánh, đánh nè!"
Trịnh Gia Ngôn mặt không cảm xúc nhìn nó: "Muốn đánh nhau? Nhắm đánh lại chú được không?"
Kháp Kháp: "..."
Trịnh Gia Ngôn nói tiếp: "Tới ba mi còn đánh không lại chú."
Thượng Triết: "..."
Kháp Kháp sợ đến dừng hết cả lại, chắc là nghe hiểu rồi.
Thượng Triết thấy Kháp Kháp bị dọa mặt đần cả ra, vội vàng chen miệng: "Bộ có ai nói chuyện kiểu đó với con nít như anh không hả!"
Kháp Kháp cũng rất thức thời, chắc nó biết tình cảnh bây giờ của nó hết sức nguy hiểm, cái người tròn tròn bị Trịnh Gia Ngôn bế trên tay chậm rãi xoay lại, búa nhỏ cũng chẳng cần vứt luôn xuống đất, quay qua phía Thượng Triết mếu máo nói: "Ba ba ôm con..."
Thượng Triết: "..."
Ầm ĩ một hồi, cơm trong nồi cũng đã chín.
Giờ vốn dĩ cũng tới giờ cơm tối, Trịnh Gia Ngôn còn mặt dày nán lại, Thượng Triết đương nhiên không tiện hạ lệnh đuổi khách.
Hôm nay cậu chỉ nấu món lẩu ba loại hải sản* cho đơn giản, chỉ cần bỏ tôm đã bóc vỏ, cá viên với thịt viên vào, rồi cho thêm cải trắng, rau chân vịt và đậu phụ, thế là xong một nồi lẩu thơm ngon đẹp mắt, sau đó cậu trộn đường với cà chua cho Kháp Kháp, vậy là xong luôn đồ tráng miệng.
Trịnh Gia Ngôn khựng lại giây lát, nhưng cũng chả để ý nó, tiếp tục ăn của mình.
Một lát sau anh gắp lên miếng thịt viên, Kháp Kháp lại nói: "Của Kháp Kháp mà..."
Trịnh Gia Ngôn cũng mặc kệ.
Editor: Tự dưng hồi đầu tính dịch "Trịnh Gia Ngôn cũng kệ mẹ" á hỏng hỉu:"D
Ánh mắt của Kháp Kháp vẫn luôn dõi theo từng miếng gắp của Trịnh Gia Ngôn, nhìn từ lúc gắp từ nồi ra đến lúc cho vào miệng, Trịnh Gia Ngôn ăn xong gắp tiếp nó vẫn cứ nhìn. Mắt Kháp Kháp mở to, cái miệng nhỏ nhắn cứ dẩu lên, nhìn có vẻ thèm thuồng lắm.
Thượng Triết nhìn mà không nhịn được cười.
Cũng không phải nó không được ăn đâu, cậu gắp cho nó một bát đầy, gì cũng có, mà hôm nay chẳng hiểu sao ăn trong bát không chịu, phải gắp từ nồi nó mới ưng. Thượng Triết buồn bực, lúc trước Kháp Kháp đâu có nhỏ nhen thế này, lần mời Chu Khang ở lại ăn cơm nó cũng có thèm giữ thức ăn làm gì đâu.
"Kháp Kháp, ăn cái này nè." Thượng Triết lại gắp cho nó miếng thịt viên, muốn dời lực chú ý của nó về.
Kháp Kháp lấy muỗng xúc miếng thịt rồi há to miệng, một muỗng ăn hết cả cục lớn. Lát sau nó ngẩng đầu lên, mắt thấy đũa Trịnh Gia Ngôn sắp chạm tới đĩa cà chua đường của nó, gấp tới độ hét toáng lên: "Của Kháp Kháp mà!"
Trịnh Gia Ngôn nói: "Không được ăn ba ba, vậy chú ăn cái khác."
"Trịnh Gia Ngôn!" Thượng Triết nằm không cũng trúng đạn nghe xong chả biết nói gì.
"Bây giờ một là cho chú ăn ba ba, hai là dĩa cà chua này thuộc về chú. Rồi, chọn đi."
"..." Kháp Kháp suy nghĩ, nhìn chắc đang đấu tranh tâm lý dữ lắm, cuối cùng, nó lấy muỗng múc nửa miếng thịt đang ăn dở lên, đau đớn bỏ vào bát Trịnh Gia Ngôn.
Thượng Triết hết nói nổi, thật sự phục hai người này luôn, một tên thì da mặt dày, từng này tuổi còn đi lừa gạt một đứa con nít, còn một đứa thì thích kiếm chuyện, mặt mày thì hung dữ, lá gan thì chắc lớn bằng cái ngón út.
Trịnh Gia Ngôn nhìn nửa cục thịt trước mặt, rất là nể mặt Kháp Kháp gắp lên bỏ vào miệng ăn luôn. Thượng Triết hơi bị kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu thấy Trịnh Gia Ngôn ăn đồ thừa của người khác.
Sau đó Kháp Kháp vô cùng đoan chính nói: "Chú đừng... ăn ba ba."
Trịnh Gia Ngôn gật đầu: "Được, hôm nay bỏ qua cho ba ba mi."
Kháp Kháp yên tâm.
Thượng Triết sầm mặt.
Trịnh Gia Ngôn ăn xong không có ý định mặt dày nán lại, Thượng Triết thấy thế vừa thấy nhẹ nhõm, lại có chút hơi mất mát. Cậu cảm thấy đoạn tình cảm này quá rối rắm, rối đến mức mỗi khi nhìn thấy Trịnh Gia Ngôn, trái tim của cậu sẽ không nhịn được mà xoắn xuýt hết cả lên.
Cậu tiễn Trịnh Gia Ngôn ra đến huyền quan, anh bỏ lại một câu "tạm biệt" rồi tiến tới muốn hôn cậu một cái, Thượng Triết cúi đầu nói với anh: "Tôi thừa nhận tôi cảm thấy anh có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng anh đừng luôn chọc ghẹo tôi như vậy, hai chúng ta đều phải tĩnh tâm lại, anh muốn điều gì, tôi muốn điều gì, đều phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu cứ được đến đâu hay đến đó thế này, kết cục sẽ không khác gì ba năm trước cả."
"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, chỉ là em vẫn đang do dự mà thôi."
"Anh đã nghĩ kĩ rồi ư?" Thượng Triết có chút chế giễu, "Trịnh tổng, tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ với anh, tôi không cần một kim chủ bao dưỡng mình. Đối với tôi, hiện tại cả sự nghiệp và cuộc sống của tôi đều đã bước sang một con đường mới, tôi không thể đưa ra bất kì lựa chọn sai lầm nào cả."
"Vậy tôi cũng cần nói rõ với em, ba năm nhẫn nại của tôi, tốt nhất là trước khi nó không còn nữa, cho tôi một đáp án rõ ràng, nếu không..." Trịnh Gia Ngôn liếc khuôn mặt tràn trề cảnh giác của Kháp Kháp đang ngồi trong phòng, "tôi chỉ còn cách ăn em mà thôi."
"Ăn cái đầu anh ấy!" Thượng Triết tức giận đóng sầm cửa.
Qua vài hôm, lúc Thượng Triết cùng Đinh Kỳ đi thử vai, màn hình điện thoạ hiện lên tin nhắn Trịnh Gia Ngôn gửi đến: Đồ cặp TaoBao chứ nhỉ.
Phía sau còn kèm tấm ảnh hình ly bò sữa, giống y như đúc với cái của cậu.
Thượng Triết tắt màn hình, bên miệng vẫn còn tiếu ý dạt dào: "Đồ thần kinh!"
Thượng Triết cuối cùng cũng được như ý nguyện, được đi làm nền cho Khưu Phi Thần thử vai trong "Xuân Hiểu Chi Mộng".
春晓之梦: Xuân Hiểu Chi Mộng, tạm dịch Giấc mộng buổi sớm đầu xuân.
Bộ phim này nói về câu chuyện tình cảm của một đôi nam thanh nữ tú cùng di cư đến Bắc Kinh, nam nữ chính đều rời bỏ quê nhà lên Bắc Kinh để làm ăn, trong lúc kiếm phòng trọ vô tình gặp được đối phương. Hai người trời xui đất khiến thuê chung một căn nhà, sau đó cậu chuyện vốn xoay quang công việc và cuộc sống của hai người họ phát sinh vô vàn sự kiện cẩu huyết, gì mà bị cấp trên biến thái quấy rối, bị "bạn thân" mồi chài bạn trai, lại còn có cả phú nhị đại muốn đập chậu cướp hoa, nói chung hành trình đến được với nhau của hai người vô cùng gian khổ, nhưng cuối cùng mưa tạnh trời cũng sẽ sáng, hai người không chỉ sự nghiệp đuề huề mà còn hạnh phúc đến với nhau.
Hôm nay cậu và Khưu Phi Thần đều đến thử vai cho nam chính Nghiêm Xuân của bộ phim, trên kịch bản đang có hai cảnh: một là cảnh giữa nam chính và nữ chính Vương Hiểu Hiểu xảy ra tranh chấp, Vương Hiểu Hiểu nói nam chính muốn lấy lòng phú bà lớn tuổi, cùng đi ăn cùng dạo phố với người ta, muốn vứt bỏ tôn nghiêm của mình, còn Nghiêm Xuân đang say rượu thì mắng cô không xía vào chuyện của anh. Còn một cảnh là Nghiêm Xuân sau khi bị phú bà nhiều lần gọi ra quấy rối, bị đè đầu cưỡi cổ chê cười đánh mắng, cuối cùng cũng bùng nổ vùng dậy.
Nữ diễn viên đóng vai nữ chính Vương Hiểu Hiểu tên là Đỗ Ninh, là một tiểu hoa đán đang nổi của công ty BOREST*, đã từng đóng vài bộ phim truyền hình. Lúc bọn Thượng Triết tới nơi, thấy Đỗ Ninh đang đọc kịch bản, cô đã đồng ý với ekip hôm nay sẽ giúp bọn họ diễn chung để thử vai.
博瑞斯特: Bác Thụy Tư Đặc, search ra thì tên tiếng Anh có vẻ là BOREST, nếu không ai có ý kiến gì thì mình sẽ mặc định những chương kế tiếp để tên tiếng Anh cho ngắn nhe, tùy mn thôi.
Khưu Phi Thần và Thượng Triết người diễn trước người diễn sau, lúc ở ngoài Khưu Phi Thần cũng còn biết cho Thượng Triết tí mặt mũi, không trưng ra bộ mặt khó ở, nhiều nhất cũng chỉ là lúc nhìn thấy Đinh Kỳ mang cậu đi chào hỏi nhà sản xuất với đạo diễn trừng cậu một cái thôi. Thượng Triết trả lại cho hắn một ánh mắt khích lệ, ý là tôi tới làm màu cho cậu thôi, cậu trước tôi sau, lát hồi bị tôi vả cho chết thì đừng có khóc.
Đương nhiên, loại đường não phức tạp cỡ này của Thượng Triết Khưu Phi Thần làm sao mà hiểu được, chỉ cảm thấy không hiểu ý cậu là gì mà thôi.
Khưu Phi Thần diễn cảnh một, tổng cộng có bốn câu thoại.
Đỗ Ninh khoanh tay dựa tường, lạnh lùng nói với hắn: "Anh có biết mình đang làm gì không hả Nghiêm Xuân, đi ăn với người ta dạo phố với người ta, nói dễ nghe thì là đi tiếp khách, nói trắng ra thì có khác gì đi bán thân không!"
Khưu Phi Thần đang say, đôi mắt nhập nhèm ngước lên nói: "Tình thế bây giờ, tôi có làm được gì mà chẳng bị cho là bán thân đâu?"
Hắn đứng dậy, mượn sức rượu, nói năng ác liệt: "Tôn nghiêm là lấy tiền xây nên, chút lương bổng của tôi đến cả cái nhà nát này còn lo không xong, tôi còn cần cái tôn nghiêm chó má này làm quái gì nữa!"
Hắn đi đến trước mặt Đỗ Ninh, ép cô phải nhìn vào mắt hắn, rồi lại buông lời châm chọc: "Vương Hiểu Hiểu, tôi biết con người cô thanh cao trịnh trượng, cũng chả hy vọng cô phải dựa dẫm gì vào tôi."
Hắn nâng tay, chỉ ra ngoài phía cửa: "Cô cút đi, cút!"
Cảnh thứ hai, chuyển sang lúc cãi vả với bà khách nhiều tiền.
Đỗ Ninh tạm thời diễn luôn vai phú bà, chân đạp giày cao gót, trên tay giơ túi mua sắm lên đập bôm bốp vào đầu Khưu Phi Thần: "Phận chó mà còn không biết thức thời! Mày được tao cho ăn cho mặc, còn ký hợp đồng với công ty mày, vậy mà giờ mày dám trưng cái bản mặt đó ra với tao?!"
Khưu Phi Thần siết chặt nấm đấm, miệng cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi không làm nữa."
Đỗ Ninh nhíu mày: "Mày mới nói gì?"
Khưu Phi Thần bạo phát, vứt hết toàn bộ túi lớn túi nhỏ đang cầm trên tay xuống đất: "Ông nói ông cóc làm nữa! Hợp đồng bà thích kiếm ai ký thì kiếm đi, ông đếch muốn đi hầu bà nữa!"
Sau đó Khưu Phi Thần mặt mang nộ khí, dứt khoát quay người rời đi.
Sức bạo phát của hắn rất mạnh, gần như đã lột tả toàn bộ tâm trạng của vai diễn, nhưng lại không hề làm lố chút nào. Nếu đánh giá theo tiêu chí của mới, phải nói là màn biểu diễn của cậu ta rất được.
Đạo diễn không nói gì cả, chỉ kêu Thượng Triết qua thử vai.
Thượng Triết gật đầu, lén lút dùng ánh mắt truyền qua cho Đinh Kỳ cái tín hiệu "hi hi kế hoạch thành công rồi ", xem ra cậu rất có tự tin với cái kế hoặc "làm nền sẽ làm nên chuyện" của mình, nhìn như kiểu đã nắm chắc nam chính trong tay vậy.
Đinh Kỳ thấy mất mặt quá, coi như không thấy nghệ sĩ nhà mình làm trò con bò trước thiên hạ.
Link wordpress:
Cầu xin web ít nhất hãy đọc và update lại để nhà có thể an tâm edit tiếp mà không cần lo lắng tên wp xuất hiện trên các mặt trận cfs vì dịch vừa ngu vừa dở nữa huhu ;;-;; Xin đội ơn!!!!
Kháp Kháp vừa nhìn thấy ba ba bị gặm, nhất thời vô cùng hoảng loạn: "Ba ba!", tuy nó có hơi sợ cái chú đang bắt nạt ba ba, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm xông lên, muốn đẩy ngã Trịnh Gia Ngôn ra khỏi người Thượng Triết.
Cái mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục: "Chú hông có được... ăn ba ba đâu..."
Thượng Triết vừa nghe thấy tiếng Kháp Kháp gọi "ba ba" liền bối rối ra mặt, nhảy mạnh từ trên đùi Trịnh Gia Ngôn xuống đất, theo phản xạ cũng đẩy anh một cái, Trịnh Gia Ngôn phản ứng không kịp, sau lưng đập vào cạnh bàn ăn, phát ra tiếng "rầm" rõ lớn.
Thượng Triết lúc này ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong, tay chân cậu luống cuống cố lau đi dấu vết trên miệng, càng không biết phải đối diện Kháp Kháp kiểu gì. Mà Kháp Kháp thì vẫn không hề từ bỏ bày ra vẻ mặt "sẵn sàng chiến đấu", bàn tay ngắn ngủn mập mạp của nó vốn không gây được xíu thương tích gì cho Trịnh Gia Ngôn, mà ngược lại mặt mũi còn giận đến đỏ bừng hết cả lên.
Nhưng da mặt Trịnh Gia Ngôn vốn dày sẵn, anh để mặc cho Kháp Kháp đấm đá, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện người lớn, con nít ra chỗ khác."
Kháp Kháp càng tức giận nhấn mạnh một lần nữa: "Đã nói hông có được... ăn ba ba mà!"
Trịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Cứ ăn đấy thì làm sao?"
Kháp Kháp nguýt mắt, sau đó quay đầu chạy bình bịch vào phòng, lát sau lại chạy bình bịch ra ngoài, trên tay còn cầm theo một cái búa nhỏ, nhắm thẳng vào đùi Trịnh Gia Ngôn đập xuống.
Thượng Triết thật sự sắp sụp đổ tới nơi.
Búa của Kháp Kháp chỉ là búa đồ chơi, đầu búa hình chữ H, ở giữa còn gắn bảy viên gỗ tròn tròn đủ loại màu sắc, cây búa này thiết kế để mỗi lần đấm xuống là rớt ra một viên gỗ, sau đó lật búa lại là lại về vị trí cũ. Món đồ chơi này cũng chẳng thú vị gì, nhưng mà Kháp Kháp lại rất thích, vì mỗi lần đập búa sẽ phát ra tiếng "cố cốp" vô cùng vui tai.
Lần này nó bị Trịnh Gia Ngôn túm được, Kháp Kháp cầm chặt búa nhỏ, còn tự tưởng là gõ lên chân Trịnh Gia Ngôn thì sẽ vô cùng đau đớn, bên miệng còn tự phối âm "cốp cốp" để tăng tính sát thương.
Thượng Triết thật sự không biết nên khóc hay nên cười: "Kháp Kháp lại đây nào, đến chỗ ba ba này."
Động tác trên tay Kháp Kháp dừng lại, nó quay lại nhìn cậu, tay kia còn chỉ về phía Trịnh Gia Ngôn: "Ba ba, cái chú này... hư lắm!"
Nó không nghe theo lời ba ba, ngược lại còn rất là chính nghĩa nói với cậu, cái chú này hư lắm, phải để nó đánh mới đuổi đi được.
Thượng Triết nâng trán nhìn Trịnh Gia Ngôn, ý bảo anh giải quyết đi.
Sức của Kháp Kháp không lớn, đập búa lên chân cũng không thấy đau mấy, Trịnh Gia Ngôn cúi đầu, hai tay xốc nách nó bế lên cao, cách anh cũng nửa cánh tay. Bây giờ không gõ tới chân nữa, Kháp Kháp liền tính gõ lên đầu, nhưng mà tay ngắn quá, chỉ có thể huơ tay múa chân bi ba bi bô la lớn: "Đánh, đánh nè!"
Trịnh Gia Ngôn mặt không cảm xúc nhìn nó: "Muốn đánh nhau? Nhắm đánh lại chú được không?"
Kháp Kháp: "..."
Trịnh Gia Ngôn nói tiếp: "Tới ba mi còn đánh không lại chú."
Thượng Triết: "..."
Kháp Kháp sợ đến dừng hết cả lại, chắc là nghe hiểu rồi.
Thượng Triết thấy Kháp Kháp bị dọa mặt đần cả ra, vội vàng chen miệng: "Bộ có ai nói chuyện kiểu đó với con nít như anh không hả!"
Kháp Kháp cũng rất thức thời, chắc nó biết tình cảnh bây giờ của nó hết sức nguy hiểm, cái người tròn tròn bị Trịnh Gia Ngôn bế trên tay chậm rãi xoay lại, búa nhỏ cũng chẳng cần vứt luôn xuống đất, quay qua phía Thượng Triết mếu máo nói: "Ba ba ôm con..."
Thượng Triết: "..."
Ầm ĩ một hồi, cơm trong nồi cũng đã chín.
Giờ vốn dĩ cũng tới giờ cơm tối, Trịnh Gia Ngôn còn mặt dày nán lại, Thượng Triết đương nhiên không tiện hạ lệnh đuổi khách.
Hôm nay cậu chỉ nấu món lẩu ba loại hải sản* cho đơn giản, chỉ cần bỏ tôm đã bóc vỏ, cá viên với thịt viên vào, rồi cho thêm cải trắng, rau chân vịt và đậu phụ, thế là xong một nồi lẩu thơm ngon đẹp mắt, sau đó cậu trộn đường với cà chua cho Kháp Kháp, vậy là xong luôn đồ tráng miệng.
Trịnh Gia Ngôn khựng lại giây lát, nhưng cũng chả để ý nó, tiếp tục ăn của mình.
Một lát sau anh gắp lên miếng thịt viên, Kháp Kháp lại nói: "Của Kháp Kháp mà..."
Trịnh Gia Ngôn cũng mặc kệ.
Editor: Tự dưng hồi đầu tính dịch "Trịnh Gia Ngôn cũng kệ mẹ" á hỏng hỉu:"D
Ánh mắt của Kháp Kháp vẫn luôn dõi theo từng miếng gắp của Trịnh Gia Ngôn, nhìn từ lúc gắp từ nồi ra đến lúc cho vào miệng, Trịnh Gia Ngôn ăn xong gắp tiếp nó vẫn cứ nhìn. Mắt Kháp Kháp mở to, cái miệng nhỏ nhắn cứ dẩu lên, nhìn có vẻ thèm thuồng lắm.
Thượng Triết nhìn mà không nhịn được cười.
Cũng không phải nó không được ăn đâu, cậu gắp cho nó một bát đầy, gì cũng có, mà hôm nay chẳng hiểu sao ăn trong bát không chịu, phải gắp từ nồi nó mới ưng. Thượng Triết buồn bực, lúc trước Kháp Kháp đâu có nhỏ nhen thế này, lần mời Chu Khang ở lại ăn cơm nó cũng có thèm giữ thức ăn làm gì đâu.
"Kháp Kháp, ăn cái này nè." Thượng Triết lại gắp cho nó miếng thịt viên, muốn dời lực chú ý của nó về.
Kháp Kháp lấy muỗng xúc miếng thịt rồi há to miệng, một muỗng ăn hết cả cục lớn. Lát sau nó ngẩng đầu lên, mắt thấy đũa Trịnh Gia Ngôn sắp chạm tới đĩa cà chua đường của nó, gấp tới độ hét toáng lên: "Của Kháp Kháp mà!"
Trịnh Gia Ngôn nói: "Không được ăn ba ba, vậy chú ăn cái khác."
"Trịnh Gia Ngôn!" Thượng Triết nằm không cũng trúng đạn nghe xong chả biết nói gì.
"Bây giờ một là cho chú ăn ba ba, hai là dĩa cà chua này thuộc về chú. Rồi, chọn đi."
"..." Kháp Kháp suy nghĩ, nhìn chắc đang đấu tranh tâm lý dữ lắm, cuối cùng, nó lấy muỗng múc nửa miếng thịt đang ăn dở lên, đau đớn bỏ vào bát Trịnh Gia Ngôn.
Thượng Triết hết nói nổi, thật sự phục hai người này luôn, một tên thì da mặt dày, từng này tuổi còn đi lừa gạt một đứa con nít, còn một đứa thì thích kiếm chuyện, mặt mày thì hung dữ, lá gan thì chắc lớn bằng cái ngón út.
Trịnh Gia Ngôn nhìn nửa cục thịt trước mặt, rất là nể mặt Kháp Kháp gắp lên bỏ vào miệng ăn luôn. Thượng Triết hơi bị kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu thấy Trịnh Gia Ngôn ăn đồ thừa của người khác.
Sau đó Kháp Kháp vô cùng đoan chính nói: "Chú đừng... ăn ba ba."
Trịnh Gia Ngôn gật đầu: "Được, hôm nay bỏ qua cho ba ba mi."
Kháp Kháp yên tâm.
Thượng Triết sầm mặt.
Trịnh Gia Ngôn ăn xong không có ý định mặt dày nán lại, Thượng Triết thấy thế vừa thấy nhẹ nhõm, lại có chút hơi mất mát. Cậu cảm thấy đoạn tình cảm này quá rối rắm, rối đến mức mỗi khi nhìn thấy Trịnh Gia Ngôn, trái tim của cậu sẽ không nhịn được mà xoắn xuýt hết cả lên.
Cậu tiễn Trịnh Gia Ngôn ra đến huyền quan, anh bỏ lại một câu "tạm biệt" rồi tiến tới muốn hôn cậu một cái, Thượng Triết cúi đầu nói với anh: "Tôi thừa nhận tôi cảm thấy anh có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng anh đừng luôn chọc ghẹo tôi như vậy, hai chúng ta đều phải tĩnh tâm lại, anh muốn điều gì, tôi muốn điều gì, đều phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu cứ được đến đâu hay đến đó thế này, kết cục sẽ không khác gì ba năm trước cả."
"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, chỉ là em vẫn đang do dự mà thôi."
"Anh đã nghĩ kĩ rồi ư?" Thượng Triết có chút chế giễu, "Trịnh tổng, tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ với anh, tôi không cần một kim chủ bao dưỡng mình. Đối với tôi, hiện tại cả sự nghiệp và cuộc sống của tôi đều đã bước sang một con đường mới, tôi không thể đưa ra bất kì lựa chọn sai lầm nào cả."
"Vậy tôi cũng cần nói rõ với em, ba năm nhẫn nại của tôi, tốt nhất là trước khi nó không còn nữa, cho tôi một đáp án rõ ràng, nếu không..." Trịnh Gia Ngôn liếc khuôn mặt tràn trề cảnh giác của Kháp Kháp đang ngồi trong phòng, "tôi chỉ còn cách ăn em mà thôi."
"Ăn cái đầu anh ấy!" Thượng Triết tức giận đóng sầm cửa.
Qua vài hôm, lúc Thượng Triết cùng Đinh Kỳ đi thử vai, màn hình điện thoạ hiện lên tin nhắn Trịnh Gia Ngôn gửi đến: Đồ cặp TaoBao chứ nhỉ.
Phía sau còn kèm tấm ảnh hình ly bò sữa, giống y như đúc với cái của cậu.
Thượng Triết tắt màn hình, bên miệng vẫn còn tiếu ý dạt dào: "Đồ thần kinh!"
Thượng Triết cuối cùng cũng được như ý nguyện, được đi làm nền cho Khưu Phi Thần thử vai trong "Xuân Hiểu Chi Mộng".
春晓之梦: Xuân Hiểu Chi Mộng, tạm dịch Giấc mộng buổi sớm đầu xuân.
Bộ phim này nói về câu chuyện tình cảm của một đôi nam thanh nữ tú cùng di cư đến Bắc Kinh, nam nữ chính đều rời bỏ quê nhà lên Bắc Kinh để làm ăn, trong lúc kiếm phòng trọ vô tình gặp được đối phương. Hai người trời xui đất khiến thuê chung một căn nhà, sau đó cậu chuyện vốn xoay quang công việc và cuộc sống của hai người họ phát sinh vô vàn sự kiện cẩu huyết, gì mà bị cấp trên biến thái quấy rối, bị "bạn thân" mồi chài bạn trai, lại còn có cả phú nhị đại muốn đập chậu cướp hoa, nói chung hành trình đến được với nhau của hai người vô cùng gian khổ, nhưng cuối cùng mưa tạnh trời cũng sẽ sáng, hai người không chỉ sự nghiệp đuề huề mà còn hạnh phúc đến với nhau.
Hôm nay cậu và Khưu Phi Thần đều đến thử vai cho nam chính Nghiêm Xuân của bộ phim, trên kịch bản đang có hai cảnh: một là cảnh giữa nam chính và nữ chính Vương Hiểu Hiểu xảy ra tranh chấp, Vương Hiểu Hiểu nói nam chính muốn lấy lòng phú bà lớn tuổi, cùng đi ăn cùng dạo phố với người ta, muốn vứt bỏ tôn nghiêm của mình, còn Nghiêm Xuân đang say rượu thì mắng cô không xía vào chuyện của anh. Còn một cảnh là Nghiêm Xuân sau khi bị phú bà nhiều lần gọi ra quấy rối, bị đè đầu cưỡi cổ chê cười đánh mắng, cuối cùng cũng bùng nổ vùng dậy.
Nữ diễn viên đóng vai nữ chính Vương Hiểu Hiểu tên là Đỗ Ninh, là một tiểu hoa đán đang nổi của công ty BOREST*, đã từng đóng vài bộ phim truyền hình. Lúc bọn Thượng Triết tới nơi, thấy Đỗ Ninh đang đọc kịch bản, cô đã đồng ý với ekip hôm nay sẽ giúp bọn họ diễn chung để thử vai.
博瑞斯特: Bác Thụy Tư Đặc, search ra thì tên tiếng Anh có vẻ là BOREST, nếu không ai có ý kiến gì thì mình sẽ mặc định những chương kế tiếp để tên tiếng Anh cho ngắn nhe, tùy mn thôi.
Khưu Phi Thần và Thượng Triết người diễn trước người diễn sau, lúc ở ngoài Khưu Phi Thần cũng còn biết cho Thượng Triết tí mặt mũi, không trưng ra bộ mặt khó ở, nhiều nhất cũng chỉ là lúc nhìn thấy Đinh Kỳ mang cậu đi chào hỏi nhà sản xuất với đạo diễn trừng cậu một cái thôi. Thượng Triết trả lại cho hắn một ánh mắt khích lệ, ý là tôi tới làm màu cho cậu thôi, cậu trước tôi sau, lát hồi bị tôi vả cho chết thì đừng có khóc.
Đương nhiên, loại đường não phức tạp cỡ này của Thượng Triết Khưu Phi Thần làm sao mà hiểu được, chỉ cảm thấy không hiểu ý cậu là gì mà thôi.
Khưu Phi Thần diễn cảnh một, tổng cộng có bốn câu thoại.
Đỗ Ninh khoanh tay dựa tường, lạnh lùng nói với hắn: "Anh có biết mình đang làm gì không hả Nghiêm Xuân, đi ăn với người ta dạo phố với người ta, nói dễ nghe thì là đi tiếp khách, nói trắng ra thì có khác gì đi bán thân không!"
Khưu Phi Thần đang say, đôi mắt nhập nhèm ngước lên nói: "Tình thế bây giờ, tôi có làm được gì mà chẳng bị cho là bán thân đâu?"
Hắn đứng dậy, mượn sức rượu, nói năng ác liệt: "Tôn nghiêm là lấy tiền xây nên, chút lương bổng của tôi đến cả cái nhà nát này còn lo không xong, tôi còn cần cái tôn nghiêm chó má này làm quái gì nữa!"
Hắn đi đến trước mặt Đỗ Ninh, ép cô phải nhìn vào mắt hắn, rồi lại buông lời châm chọc: "Vương Hiểu Hiểu, tôi biết con người cô thanh cao trịnh trượng, cũng chả hy vọng cô phải dựa dẫm gì vào tôi."
Hắn nâng tay, chỉ ra ngoài phía cửa: "Cô cút đi, cút!"
Cảnh thứ hai, chuyển sang lúc cãi vả với bà khách nhiều tiền.
Đỗ Ninh tạm thời diễn luôn vai phú bà, chân đạp giày cao gót, trên tay giơ túi mua sắm lên đập bôm bốp vào đầu Khưu Phi Thần: "Phận chó mà còn không biết thức thời! Mày được tao cho ăn cho mặc, còn ký hợp đồng với công ty mày, vậy mà giờ mày dám trưng cái bản mặt đó ra với tao?!"
Khưu Phi Thần siết chặt nấm đấm, miệng cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi không làm nữa."
Đỗ Ninh nhíu mày: "Mày mới nói gì?"
Khưu Phi Thần bạo phát, vứt hết toàn bộ túi lớn túi nhỏ đang cầm trên tay xuống đất: "Ông nói ông cóc làm nữa! Hợp đồng bà thích kiếm ai ký thì kiếm đi, ông đếch muốn đi hầu bà nữa!"
Sau đó Khưu Phi Thần mặt mang nộ khí, dứt khoát quay người rời đi.
Sức bạo phát của hắn rất mạnh, gần như đã lột tả toàn bộ tâm trạng của vai diễn, nhưng lại không hề làm lố chút nào. Nếu đánh giá theo tiêu chí của mới, phải nói là màn biểu diễn của cậu ta rất được.
Đạo diễn không nói gì cả, chỉ kêu Thượng Triết qua thử vai.
Thượng Triết gật đầu, lén lút dùng ánh mắt truyền qua cho Đinh Kỳ cái tín hiệu "hi hi kế hoạch thành công rồi ", xem ra cậu rất có tự tin với cái kế hoặc "làm nền sẽ làm nên chuyện" của mình, nhìn như kiểu đã nắm chắc nam chính trong tay vậy.
Đinh Kỳ thấy mất mặt quá, coi như không thấy nghệ sĩ nhà mình làm trò con bò trước thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất