Tổng Võ: Người Khác Luyện Võ Ta Tu Tiên
Chương 32: Hảo Hán
Trời gần về chiều.
Ngô Xung bước đến một góc phố, lấy ra một miếng vải đen để che mặt.
Anh đã thám thính trước rồi.
Nơi này chính là nhà của gã béo ban sáng.
‘Vốn dĩ ta chỉ muốn làm người tốt.’
Ngô Xung thầm nghĩ, rồi rút thanh đao lớn giấu sau lưng ra. Thanh đao này anh đã mua hồi sáng, tiền định dùng để mua tin tức không tiêu được, nên anh đưa luôn cho tiệm rèn. Cân nhắc một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, anh liền nhảy vào bên trong.
“Ai đó?”
Ngô Xung vừa vào được một lát thì bị phát hiện.
Một đám người nhanh chóng bao vây anh, tên béo quản lý của Bạch Hiểu Lâu cũng xuất hiện.
“Ngươi là cái tên nghèo nàn muốn hỏi thăm về tiên nhân ban sáng phải không?”
“Gan ngươi to lắm, có biết ai làm chủ ở Minh Tượng Thành này không?”
Gã béo này quả đúng là người của Bạch Hiểu Lâu, lực lượng bảo vệ bên cạnh khá mạnh. Đồng thời, hắn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, có lẽ do đã quen với thái độ cao cao tại thượng này, nên hắn trông rất cay nghiệt.
“Đánh gãy tay chân, ném ra bãi tha ma cho chó ăn.”
Nhìn lướt qua Ngô Xung, gã béo xoay người định bỏ đi.
Đám người lập tức xông lên, một gã đầu trọc còn táo tợn hơn, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một nhát dao bếp chém tới.
Gã này vốn xuất thân là đầu bếp, chuyên luyện đao pháp của Bào Đinh.
Một nhát dao chém xuống, đám người đều nở nụ cười tàn nhẫn. Với lực của họ, nhát chém này tuy không giết người ngay, nhưng đủ để khiến người kia mất khả năng hành động. Đầu tiên phải rạch vài nhát cho chảy máu, rồi mới ném ra bãi tha ma để dụ chó hoang. Những chiêu trò này, bọn họ đã quá quen thuộc.
Đinh!!
Nhát chém trúng đích, nhưng cảnh tượng máu me bắn tung tóe không xuất hiện, thay vào đó là âm thanh kim loại va chạm vang lên.
???
Thiết Bố Sam?!
Người này rốt cuộc đã luyện Thiết Bố Sam đến mức nào rồi!
Mấy tên ra tay thầm hoảng.
Cao thủ luyện ngoại công tuy bị coi thường, nhưng khi động thủ thì lại vô cùng hung hãn. Vì luyện võ mà không luyện nội công, nên càng phải ác! Sức sát thương của loại người này đều đánh đổi bằng sinh mạng, nếu nội công không đạt đến một trình độ nhất định, gặp phải cao thủ luyện ngoại công đại thành chắc chắn sẽ đau đầu. Trùng hợp là đám vệ sĩ trong sân này đều luyện nội công chẳng ra gì, cao thủ thực sự thì chẳng ai lại đi làm bảo vệ cho một gã quản lý.
Ngô Xung từ từ quay đầu lại, nhe răng cười.
“Chém đã tay không?”
Nụ cười ấy làm gã đầu trọc suýt nữa thì tè ra quần.
“Khó xơi rồi, cùng lên một lượt!”
Đám vệ sĩ nhận ra không ổn, chẳng thèm giữ chút võ đức nào, cả bọn lao vào tấn công.
Dao, thương, kiếm, gậy đều vung tới, thậm chí có hai tên còn chơi xấu, nhắm thẳng vào yếu điểm của Thiết Bố Sam để hạ gục Ngô Xung ngay từ đầu.
Ngô Xung cười khẩy, hai tay giơ lên, vung vuốt chụp thẳng vào tên đầu trọc đã tấn công mình trước đó.
Nhanh!
Ngón tay như tia chớp.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, rồi một màn máu bùng nổ.
Cảnh tượng giống như dưa hấu nổ tung vậy.
Xoẹt!!
Cảnh này khiến mấy tên run lên bần bật, có kẻ còn lùi lại nửa bước.
Chúng không sợ chết, nhưng cảnh tượng này quá kinh khủng.
Gã quản gia vốn ung dung đứng ngoài quan sát cảm thấy có điều không ổn, vội xoay người bỏ chạy.
“Vội cái gì chứ.”
Ngô Xung dám đến đây, tất nhiên đã điều tra kỹ lưỡng.
Mười phút sau.
Mặt đất đầy xác chết, mùi máu tanh xộc lên trời.
Giữa đống người, Ngô Xung kéo gã béo bị đánh gãy tay chân ngồi xuống.
“Ta chỉ muốn hỏi một tin tức, sao lại khó thế nhỉ.”
Gã béo kêu la thảm thiết, hắn chưa từng thấy ai vô đạo như thế, cũng chưa từng gặp kẻ nào luyện ngoại công đến mức này. Đây đâu phải là cao thủ võ đạo, mà rõ ràng là một con hung thú đội lốt người.
Đánh đến chết, đập đến tàn phế.
Không có nội công đại thành thì làm sao mà ngăn cản được loại người này.
Tiếc là gã béo chỉ là một quản lý nhỏ của Bạch Hiểu Lâu, nào có tư cách để được bảo vệ bởi cao thủ nội công đại thành.
“Tại sao ngươi lại ép ta như vậy chứ.”
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng đi mà.”
Nghe thấy từ “hảo hán”, sắc mặt Ngô Xung trở nên u ám.
Lão tử phong độ ngời ngời, sao lại bị gọi là hảo hán? Chuyện làm sơn tặc từ lâu đã xong, bây giờ hắn đã rửa tay gác kiếm hoàn lương rồi. Cùng lắm là ngoại hình có phần cường tráng, cơ bắp có hơi to hơn chút thôi.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến hảo hán cả!
Ngô Xung cảm thấy mình phải mang phong thái của một cao nhân áo trắng, tiên phong đạo cốt mới đúng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn gã béo càng thêm khó chịu.
Anh giơ tay tát liên tiếp hai cái.
???
Gã béo bị đánh đến mơ hồ, mặt mày sưng vù. Trong lòng hắn hối hận vô cùng!
“Hảo hán, ta sai rồi, ta nói, ta nói hết!”
Gã béo tỉnh ngộ, đoán rằng mình nói chậm nên khiến vị “hảo hán” này không vừa ý.
“Nói!”
Ngô Xung nổi nóng, tiện tay tát thêm hai cái nữa.
Nửa khắc sau.
Ngô Xung bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại, nhún chân một cái, thân ảnh lướt qua bức tường rồi biến mất vào bóng đêm.
Xong vụ này.
Ngô Xung không ở lại Minh Tượng Thành nữa, mà lập tức rời thành trong đêm.
Từ tin tức tra được từ gã béo, anh biết dấu vết lần cuối tiên nhân xuất hiện là ở huyện Bạch Lộc, cách đây không xa lắm. Tiện đường anh ghé qua xem, nhân tiện tránh đầu sóng ngọn gió.
Dù sao gã quản lý kia cũng là người của Bạch Hiểu Lâu.
Lần này coi như hắn đã “cướp” được tin tức từ Bạch Hiểu Lâu, còn giết chết luôn quản lý của họ. Món nợ này coi như đã kết, trong tình huống này mà không chạy, lẽ nào đợi cao thủ của đối phương kéo đến vây hãm sao?
Chạy nhanh.
Vậy nên dọc đường, Ngô Xung không gặp phải sự cản trở nào.
Đến khi Minh Tượng Thành phát hiện ra có điều bất thường, đã là sáng hôm sau, lúc này Ngô Xung đã gần ra khỏi phạm vi thế lực của Bạch Hiểu Lâu. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của thời đại thiếu thông tin: khi kẻ cầm quyền nhận được tin tức, thường đã cách thời điểm sự việc xảy ra khá lâu. Muốn báo thù thì cần rất nhiều nhân lực và vật lực.
Điều này cũng liên quan đến thân phận của kẻ bị giết. Nếu Ngô Xung giết người đứng đầu Bạch Hiểu Lâu ở Minh Tượng Thành, thì lực lượng truy sát sẽ mạnh hơn nhiều.
Đêm.
Trên núi.
Sau khi tiêu diệt hai cao thủ lục phẩm đến truy sát mình, Ngô Xung tạm thời được yên ổn.
“Đúng là phiền phức, đụng vào một thế lực như thể chọc vào tổ ong vậy.”
Cao thủ lục phẩm đã không phải hạng xoàng.
Đây xem như cực hạn bên trong trung tam phẩm, cao hơn nữa chính là thất phẩm cao thủ. Thượng phẩm cao thủ ở địa phương đã phi thường hiếm thấy, không có khả năng vì một chuyện quản sự bị giết mà đi ra đuổi giết, nhiều nhất cũng chỉ là vào đúng lúc thuận tay đến đây chặn giết một chút rồi thôi. Cái này kỳ thật rất dễ lý giải, Bạch Hiểu Lâu là đỉnh cấp bang phái, nhưng chính là bởi vì nó quá lớn, cho nên mới không bận tâm đến nhiều thứ như vậy.
Đại biểu cho địa bàn nhiều, địch nhân cũng nhiều.
Loại chuyện báo thù này ở dưới loại bối cảnh loạn thế cơ hồ mỗi ngày đều đang phát sinh, đỉnh cấp bang phái càng sâu, lại càng cần giảo sát địch nhân càng nhiều, cũng chính vì mặt Ngô Xung đã ở trên danh sách truy nã nên lực lượng phái xuống, tự nhiên sẽ không quá mạnh mẽ. Chờ hắn giết thêm mấy lần, thì sau này nhân viên bang phái bên kia mới đánh giá tăng cấp bậc nguy hiểm của anh lên, lúc đó mới có chân chính cao thủ đến xử lý anh.
Ngô Xung bước đến một góc phố, lấy ra một miếng vải đen để che mặt.
Anh đã thám thính trước rồi.
Nơi này chính là nhà của gã béo ban sáng.
‘Vốn dĩ ta chỉ muốn làm người tốt.’
Ngô Xung thầm nghĩ, rồi rút thanh đao lớn giấu sau lưng ra. Thanh đao này anh đã mua hồi sáng, tiền định dùng để mua tin tức không tiêu được, nên anh đưa luôn cho tiệm rèn. Cân nhắc một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, anh liền nhảy vào bên trong.
“Ai đó?”
Ngô Xung vừa vào được một lát thì bị phát hiện.
Một đám người nhanh chóng bao vây anh, tên béo quản lý của Bạch Hiểu Lâu cũng xuất hiện.
“Ngươi là cái tên nghèo nàn muốn hỏi thăm về tiên nhân ban sáng phải không?”
“Gan ngươi to lắm, có biết ai làm chủ ở Minh Tượng Thành này không?”
Gã béo này quả đúng là người của Bạch Hiểu Lâu, lực lượng bảo vệ bên cạnh khá mạnh. Đồng thời, hắn tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, có lẽ do đã quen với thái độ cao cao tại thượng này, nên hắn trông rất cay nghiệt.
“Đánh gãy tay chân, ném ra bãi tha ma cho chó ăn.”
Nhìn lướt qua Ngô Xung, gã béo xoay người định bỏ đi.
Đám người lập tức xông lên, một gã đầu trọc còn táo tợn hơn, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một nhát dao bếp chém tới.
Gã này vốn xuất thân là đầu bếp, chuyên luyện đao pháp của Bào Đinh.
Một nhát dao chém xuống, đám người đều nở nụ cười tàn nhẫn. Với lực của họ, nhát chém này tuy không giết người ngay, nhưng đủ để khiến người kia mất khả năng hành động. Đầu tiên phải rạch vài nhát cho chảy máu, rồi mới ném ra bãi tha ma để dụ chó hoang. Những chiêu trò này, bọn họ đã quá quen thuộc.
Đinh!!
Nhát chém trúng đích, nhưng cảnh tượng máu me bắn tung tóe không xuất hiện, thay vào đó là âm thanh kim loại va chạm vang lên.
???
Thiết Bố Sam?!
Người này rốt cuộc đã luyện Thiết Bố Sam đến mức nào rồi!
Mấy tên ra tay thầm hoảng.
Cao thủ luyện ngoại công tuy bị coi thường, nhưng khi động thủ thì lại vô cùng hung hãn. Vì luyện võ mà không luyện nội công, nên càng phải ác! Sức sát thương của loại người này đều đánh đổi bằng sinh mạng, nếu nội công không đạt đến một trình độ nhất định, gặp phải cao thủ luyện ngoại công đại thành chắc chắn sẽ đau đầu. Trùng hợp là đám vệ sĩ trong sân này đều luyện nội công chẳng ra gì, cao thủ thực sự thì chẳng ai lại đi làm bảo vệ cho một gã quản lý.
Ngô Xung từ từ quay đầu lại, nhe răng cười.
“Chém đã tay không?”
Nụ cười ấy làm gã đầu trọc suýt nữa thì tè ra quần.
“Khó xơi rồi, cùng lên một lượt!”
Đám vệ sĩ nhận ra không ổn, chẳng thèm giữ chút võ đức nào, cả bọn lao vào tấn công.
Dao, thương, kiếm, gậy đều vung tới, thậm chí có hai tên còn chơi xấu, nhắm thẳng vào yếu điểm của Thiết Bố Sam để hạ gục Ngô Xung ngay từ đầu.
Ngô Xung cười khẩy, hai tay giơ lên, vung vuốt chụp thẳng vào tên đầu trọc đã tấn công mình trước đó.
Nhanh!
Ngón tay như tia chớp.
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, rồi một màn máu bùng nổ.
Cảnh tượng giống như dưa hấu nổ tung vậy.
Xoẹt!!
Cảnh này khiến mấy tên run lên bần bật, có kẻ còn lùi lại nửa bước.
Chúng không sợ chết, nhưng cảnh tượng này quá kinh khủng.
Gã quản gia vốn ung dung đứng ngoài quan sát cảm thấy có điều không ổn, vội xoay người bỏ chạy.
“Vội cái gì chứ.”
Ngô Xung dám đến đây, tất nhiên đã điều tra kỹ lưỡng.
Mười phút sau.
Mặt đất đầy xác chết, mùi máu tanh xộc lên trời.
Giữa đống người, Ngô Xung kéo gã béo bị đánh gãy tay chân ngồi xuống.
“Ta chỉ muốn hỏi một tin tức, sao lại khó thế nhỉ.”
Gã béo kêu la thảm thiết, hắn chưa từng thấy ai vô đạo như thế, cũng chưa từng gặp kẻ nào luyện ngoại công đến mức này. Đây đâu phải là cao thủ võ đạo, mà rõ ràng là một con hung thú đội lốt người.
Đánh đến chết, đập đến tàn phế.
Không có nội công đại thành thì làm sao mà ngăn cản được loại người này.
Tiếc là gã béo chỉ là một quản lý nhỏ của Bạch Hiểu Lâu, nào có tư cách để được bảo vệ bởi cao thủ nội công đại thành.
“Tại sao ngươi lại ép ta như vậy chứ.”
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng đi mà.”
Nghe thấy từ “hảo hán”, sắc mặt Ngô Xung trở nên u ám.
Lão tử phong độ ngời ngời, sao lại bị gọi là hảo hán? Chuyện làm sơn tặc từ lâu đã xong, bây giờ hắn đã rửa tay gác kiếm hoàn lương rồi. Cùng lắm là ngoại hình có phần cường tráng, cơ bắp có hơi to hơn chút thôi.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến hảo hán cả!
Ngô Xung cảm thấy mình phải mang phong thái của một cao nhân áo trắng, tiên phong đạo cốt mới đúng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn gã béo càng thêm khó chịu.
Anh giơ tay tát liên tiếp hai cái.
???
Gã béo bị đánh đến mơ hồ, mặt mày sưng vù. Trong lòng hắn hối hận vô cùng!
“Hảo hán, ta sai rồi, ta nói, ta nói hết!”
Gã béo tỉnh ngộ, đoán rằng mình nói chậm nên khiến vị “hảo hán” này không vừa ý.
“Nói!”
Ngô Xung nổi nóng, tiện tay tát thêm hai cái nữa.
Nửa khắc sau.
Ngô Xung bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại, nhún chân một cái, thân ảnh lướt qua bức tường rồi biến mất vào bóng đêm.
Xong vụ này.
Ngô Xung không ở lại Minh Tượng Thành nữa, mà lập tức rời thành trong đêm.
Từ tin tức tra được từ gã béo, anh biết dấu vết lần cuối tiên nhân xuất hiện là ở huyện Bạch Lộc, cách đây không xa lắm. Tiện đường anh ghé qua xem, nhân tiện tránh đầu sóng ngọn gió.
Dù sao gã quản lý kia cũng là người của Bạch Hiểu Lâu.
Lần này coi như hắn đã “cướp” được tin tức từ Bạch Hiểu Lâu, còn giết chết luôn quản lý của họ. Món nợ này coi như đã kết, trong tình huống này mà không chạy, lẽ nào đợi cao thủ của đối phương kéo đến vây hãm sao?
Chạy nhanh.
Vậy nên dọc đường, Ngô Xung không gặp phải sự cản trở nào.
Đến khi Minh Tượng Thành phát hiện ra có điều bất thường, đã là sáng hôm sau, lúc này Ngô Xung đã gần ra khỏi phạm vi thế lực của Bạch Hiểu Lâu. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của thời đại thiếu thông tin: khi kẻ cầm quyền nhận được tin tức, thường đã cách thời điểm sự việc xảy ra khá lâu. Muốn báo thù thì cần rất nhiều nhân lực và vật lực.
Điều này cũng liên quan đến thân phận của kẻ bị giết. Nếu Ngô Xung giết người đứng đầu Bạch Hiểu Lâu ở Minh Tượng Thành, thì lực lượng truy sát sẽ mạnh hơn nhiều.
Đêm.
Trên núi.
Sau khi tiêu diệt hai cao thủ lục phẩm đến truy sát mình, Ngô Xung tạm thời được yên ổn.
“Đúng là phiền phức, đụng vào một thế lực như thể chọc vào tổ ong vậy.”
Cao thủ lục phẩm đã không phải hạng xoàng.
Đây xem như cực hạn bên trong trung tam phẩm, cao hơn nữa chính là thất phẩm cao thủ. Thượng phẩm cao thủ ở địa phương đã phi thường hiếm thấy, không có khả năng vì một chuyện quản sự bị giết mà đi ra đuổi giết, nhiều nhất cũng chỉ là vào đúng lúc thuận tay đến đây chặn giết một chút rồi thôi. Cái này kỳ thật rất dễ lý giải, Bạch Hiểu Lâu là đỉnh cấp bang phái, nhưng chính là bởi vì nó quá lớn, cho nên mới không bận tâm đến nhiều thứ như vậy.
Đại biểu cho địa bàn nhiều, địch nhân cũng nhiều.
Loại chuyện báo thù này ở dưới loại bối cảnh loạn thế cơ hồ mỗi ngày đều đang phát sinh, đỉnh cấp bang phái càng sâu, lại càng cần giảo sát địch nhân càng nhiều, cũng chính vì mặt Ngô Xung đã ở trên danh sách truy nã nên lực lượng phái xuống, tự nhiên sẽ không quá mạnh mẽ. Chờ hắn giết thêm mấy lần, thì sau này nhân viên bang phái bên kia mới đánh giá tăng cấp bậc nguy hiểm của anh lên, lúc đó mới có chân chính cao thủ đến xử lý anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất