Chương 10
Lúc Hạ Dã tỉnh, Đường Nguyên Chân vẫn còn ngủ say.
Gương mặt của Đường Nguyên Chân đương nhiên vẫn rất đẹp trai, cho dù vào lúc nhìn bê bối nhất trong một ngày, bề ngoài của hắn cũng không vì thế mà tệ hơn được. Lông mi dày rậm, giống như hai cây quạt che bóng ở trên mặt hắn, tóc ngay trán có hơi bù xù, trên cổ hiện đầy vết hôn màu đỏ sậm.
Hạ Dã cảm thấy rất mới lại, anh rất ít khi trải nghiệm cảm giác vừa mở mắt ra đã có người bên cạnh.
Đường Nguyên Chân thì dù lúc đi ngủ cũng vẫn lãnh đạm mà kiêu ngạo, tư thế ngủ của hắn vô cùng quy củ, cũng không thấy đặt cánh tay hắn ở trên người Hạ Dã, cũng không có xoay thành tư thế kỳ quái, chăn kéo đến bả vai, nằm thẳng băng, hô hấp đều đặn.
Xem như là một ngày sáng sớm tươi đẹp như thế, thì Hạ Dã vẫn cảm thấy quạu quọ khó chịu khi phải thức dậy rời khỏi giường.
Anh bực bội mà trở mình, từ dưới cái gối mò lấy điện thoại di động nhìn thời gian, phát hiện vừa mới qua sáu giờ mà thôi. Lúc này anh cũng nên dậy rời khỏi giường đi tập rồi, có điều Hạ Dã cũng không muốn di chuyển, chỉ muốn nằm ườn ra đó.
“Dậy rồi à?”
Anh nghe giọng nói mang theo giọng mũi của Đường Nguyên Chân, Hạ Dã không quay đầu lại, cái đầu đệm ở trên cánh tay tiếp tục xem điện thoại: “Ừm…. “
Phía sau phát ra tiếng động nhỏ vụn, là tiếng vải vóc ma sát. Tiếp đó, cánh tay Đường Nguyên Chân với qua ôm eo của anh, gương mặt dán vào tấm lưng.
Hạ Dã tho bản năng muốn hất tay hắn ra, có điều còn chưa chờ động tác của anh, Đường Nguyên đã lui ra, cứ như là chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi ấy thôi.
Đường Nguyên Chân nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Dã nhắm mắt một cái, đem điện thoại ném vào trong hộc tủ, xoay người đối mặt với Đường Nguyên Chân, vươn tay bấu vào mặt của hắn. Sức lực của Hạ Dã rất lớn, trên gò má của Đường Nguyên Chân rất nhanh đã hiện ra vết đỏ nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không thể hiện rằng mình có bị đau hay gì, chỉ là rất yên tĩnh nhìn kỹ vào đôi mắt Hạ Dã đang xao động, ẩn chứa cơn giận.
Từ trong lỗ mũi Hạ Dã thở ra một hơi, buông lỏng tay, quay qua nằm ngửa người lại, gác cánh tay lên mặt che mắt đi.
Anh có cảm giác Đường Nguyên Chân đang vén chăn lên, Hạ Dã cho rằng đối phương muốn đi rửa mặt, có điều lập tức sau đó anh đã hiểu Đường Nguyên Chân dự định làm cái gì.
Anh mở mắt, thấy Đường Nguyên Chân tách hay chân ra hai bên người anh mà quỳ ở đó, bàn tay đang đặt ở chỗ dưới đũng quần ngủ của anh.
Hạ Dã nhíu mày: “Mới sáng đã làm à?”
Bàn tay Đường Nguyên Chân mò vào trong, cầm lên ‘thằng nhỏ’ nóng hổi đã nửa cương lên mà nói: “Sáng ‘chào cờ’ mà không làm gì sẽ thấy khó chịu, dùng miệng đi!”
Hạ Dã quả thực sáng nào cũng ‘chào cờ’, nhưng anh vẫn hay lười biếng phải làm nhiều lần, cứ tùy ý để kệ ‘thằng nhỏ’ cứng lên rồi dần dần cũng phải mềm xuống. Đường Nguyên Chân lại giống như không cảm thấy phiền, nhắm mắt lại cẩn thận nuốt thứ ấy vào.
Hạ Dã thoải mái mà “Ừm… ” một tiếng, bàn tay khoác lên trên vai của Đường Nguyên Chân.
Hai lạng thịt dưới quần của đàn ông, vừa nhìn thô to hung mãnh lại nhìn có vẻ dữ tợn xấu xí. Thứ ấy của Hạ Dã cũng không tính là đẹp, bị đặt bên cạnh gương mặt của Đường Nguyên Chân thì càng khó nhìn hơn, luôn luôn có cảm giác như đang làm nhục Đường Nguyên Chân vậy. Ngón tay thon dài trắng nõn vòng qua dương v*t màu đỏ thẫm, chuyển động trên dưới để an ủi, Đường Nguyên Chân vẫn làm chưa rành rẽ, nuốt sâu vào sẽ ho khan, sau khi ho rồi đáy mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, hóa giải đường nét lạnh như băng của hắn, nhưng nhìn lại có vẻ mềm mại đi rất nhiều.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Hạ Dã như bị dập hẳn đi, anh ngồi xuống, xoa lưng Đường Nguyên Chân, chờ lúc anh bắn vào trong miệng hắn xong rồi, mới kéo hắn lên để hôn môi.
Trong miệng Đường Nguyên Chân vẫn còn tinh dịch chưa kịp nuốt xuống, Hạ Dã hôn trong chốc lát đã nhăn nhó lông mày đẩy hắn ra: “Khỉ thật, mùi tanh quá.”
Đường Nguyên Chân nở nụ cười, rờ mép một cái: “Thứ của em mà em cũng ghét à?”
“Đương nhiên.” Hạ Dã có lý chẳng sợ mà xuống giường súc miệng, “Cho nên em mới không muốn làm bằng miệng cho ai hết.”
Ngày hôm nay thật ra không có vai diễn của Đường Nguyên Chân, nhưng Đường Nguyên Chân muốn đi theo, Hạ Dã cũng không có cản. Lúc đến studio đã nhìn thấy một cậu bé mới tám chín tuổi hưng phấn đến nhảy dựng lên nhào tới vào trên người Hạ Dã, Hạ Dã ngồi xổm người xuống ôm cậu bé vào, ngửa đầu hỏi cậu: “Đến bao lâu rồi? “
Cậu bé ôm cổ anh, cười nói: “Vừa tới, chú Ngô đưa em đến đây” cậu tò mò nhìn qua Đường Nguyên Chân, nhỏ giọng hỏi vào tai Hạ Dã: “Anh trai này là ai vậy ạ?”
Đường Nguyên Chân cũng nhìn về phía Hạ Dã.
Hạ Dã liền giới thiệu hai người với nhau: “Hạch Đào, em trai của tôi. Đây là Đường Nguyên Chân, chị dâu của em.”
Đường Nguyên Chân chỉ biết lúng túng nói: “Em nói bậy bạ gì với con nít đó.”
Hạch Đào không phải em ruột của anh, vốn anh không cha không mẹ, lớn lên từ nhỏ ở viện mồ côi, Hạch Đào với anh ở chung một viện, hai người có khoảng cách tuổi rất xa, nhưng bởi vì Hạ Dã vẫn hay trở về, quen thân với mấy đứa bé này, xem chúng như em trai em gái của mình. Lần này phim cần vai diễn viên nhí để đóng vai anh khi còn bé, vai diễn không nhiều lắm, nhưng có thù lao, tìm diễn viên nhí chuyên nghiệp thì hẳn sẽ khó tìm, Hạ Dã liền nghĩ đến Hạch Đào, đưa cậu tới đây.
Tính cách Hạch Đào rất hoạt bát, có vẻ như vô cùng tôn sùng Hạ Dã: “Anh Dã, hôm trước anh hứa với em đưa em đi công viên chơi đó? “
Hạ Dã nói: “Đó là giải thưởng nếu được đứng nhất khối, em có được không? “
Hạch Đào cúi mặt xuống, lắc đầu.
Hạ Dã lại hỏi: “Vậy em đứng thứ mấy?”
Hạch Đào sờ sờ đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: “Có thứ mười thôi.”
Hạ Dã nhéo lỗ tai của cậu: “Cuối tuần này anh dẫn em di”
Hạch Đào mở to hai mắt nhìn: “Nhưng anh nói đứng hạng nhất mới được đi mà? “
Hạ Dã nói: “Đúng vậy, nhưng số mười chả phải là số một thêm số không à, cũng vậy cả.”
Hạch Đào sướng đến phát điên rồi, từ trong ngực của anh giãy dụa đòi nhảy xuống, chạy vào đi nghiên cứu máy quay phim.
Cậu bé rất có khiếu diễn, quay phim cũng rất thuận lợi. Chỉ có khi lúc vừa mới bắt đầu, diễn viên đóng vai cha của Hạ Dã đánh cậu, cậu mới theo bản năng mà đánh trả lại, sau khi được dạy nhiều lần, cuối cùng cũng mới hiểu được phải diễn ra cảnh sợ và phẫn nộ thế nào rồi.
Buổi chiều Hạ Dã có mấy cảnh quay khác, buổi trưa mang Hạch Đào đi ra ngoài ăn KFC, chờ viện trưởng Ngô phái người đến đón Hạch Đào rồi anh mới rời đi. Tiền cát xe từ studio đáng ra bây giờ chưa đưa liền nhưng Hạ Dã tự mình ứng trước cho Hạch Đào, còn bỏ thêm 300 tệ vào, nói với Hạch Đào: “Nhớ nhé, cuối tuần dắt em đi công viên chơi,”
Hạch Đào ngồi ở trong xe taxi, vẫy tay với anh: “Cảm ơn anh Dã!”
Lúc đầu Đường Nguyên Chân muốn ngồi đợi anh ở đây, có thể buổi chiều lúc Hạ Dã đang quay, hắn lại nhận được điện thoại của A CLUB, nói là mấy đoạn phim quay trước kia có chút vấn đề, tạm biệt Hạ Dã xong phải vội vã đi.
Lúc đi Đường Nguyên Chân vẫn không quên quay qua hỏi Hạ Dã: “Buổi tối muốn ăn cái gì? “
Hạ Dã nói: “Hoành thánh, biết làm không?”
Đường Nguyên Chân suy nghĩ một chút, nói rằng: “Cũng không rành lắm, để anh thử.”
Chờ đến lúc Đường Nguyên Chân đi rồi, đạo diễn đứng ở bên cạnh vẫn không lên tiếng đốt điếu thuốc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Hạ Dã, hỏi: “Vụ này là gì đây?”
Hạ Dã đang xem kịch bản, nghe vậy cũng không hiểu, “Hả?” một tiếng.
Đạo diễn dập đầu thuốc vào gạt tàn: “Bớt giả ngu với tôi đi, cậu với Đường Nguyên Chân thật sự đang ở chung à?”
Hạ Dã lúc này mới ngẩng đầu: “Đúng rồi, chỗ tôi chả phải quá tốt sao, tiện nữa.”
“Tiện à? ” đạo diễn cười một cái, không hiểu tâm trạng ra sao, “Tâm lý của cậu vững vàng là được, tôi đã từng nghe nói Đường Nguyên Chân đối với cậu không bình thường lắm.”
Hạ Dã nói: “Cho tôi điếu thuốc.”. Truyện Thám Hiểm
Đạo diễn ném cho anh một điếu,”Được rồi, cậu không muốn trò chuyện tôi cũng không nói nhiều, trong giới này khó kiếm được chân tình, không thích người ta thì cũng đừng có rắc bả thính, không cần thiết. “
Hạ Dã “Hừ” một tiếng, cúi đầu đốt thuốc, không để ý tới ông ta nữa.
Lão già đáng chết, ông sao biết tôi có thích người ta hay không.
Nhưng lời này không cần thiết nói cho người ngoài nghe được, Hạ Dã không phải là một người sến súa tình cảm gì. Dù cho bây giờ anh cảm thấy nếu bình tĩnh mà xem xét thì thật ra anh rất thích Đường Nguyên Chân, mới vừa bên nhau thì hẳn vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, anh cũng không cần phải quá nóng lòng mà cố gắng điên cuồng thể hiện ra sự yêu thích của mình.
*
Cảnh sát vẫn không còn chưa bỏ cuộc cho việc truy lùng dấu vết của Thẩm Chiêu Bình bị mất tích.
Thẩm Chiêu Bình vốn làm nhân viên công vụ, là một người trẻ tài ba ưu tú nổi danh ở trong Viện Kiểm soát, bố mẹ ở nhà cả hai đều là cán bộ kỳ cựu trong ngành công an tư pháp, giờ chuyện lại thành thế này, tất nhiên là phải trả lại công lý cho gia đình. Bọn họ cũng chưa phải là chưa từng hoài nghi đến Thúc Lăng, thế nhưng Thúc Lăng là một người hết sức xảo quyệt, hiện trường gây án quá sạch sẽ, dưới tình huống không có chứng cứ công an rất khó triển khai điều tra.
Điểm đột phá trong vụ án là sau gần một năm từ ngày Thẩm Chiêu Bình mất tích mới tìm được.
Một ngư dân đánh cá ven biển tình cờ tìm được một cây bút máy vướng vào trong lưới đánh cá, ngư dân kia cũng biết nhìn đồ, biết đây không phải là một cây bút máy giá rẻ mà là hàng xa xỉ phẩm. Cán bút và nắp bút đều nạm vàng đính đá quý, ngư dân kia tra xét theo giá thị trường, là một cây bút nhãn hiệu cao cấp hàng phiên bản có giới hạn, nên lập tức đăng lên trang web chuyên bán đồ second hand. Cây bút máy này có số lượng rất ít, cả nước cũng chỉ có trăm cây, trước đây muốn đặt mua phải mua bằng thẻ căn cước nên dữ liệu của người mua đều được lưu lại. Cảnh sát phát hiện, cây bút máy này đã từng bị một người tay doanh nhân tên là Cao Thăng mua lại, nhưng bởi vì hai năm sau do làm ăn khó khăn nên đem đi cầm cây bút máy, hiệu cầm đồ bị phá sản lại để lại cho chủ nợ Thúc Lăng. Nói cách khác, một cây bút máy vốn thuộc về Thúc Lăng xuất hiện ở khu vực ven biển nơi Thẩm Chiêu Bình mất tích, chứng cớ này cũng đủ công an tiến hành lục soát tạm giữ người
Thúc Lăng rất cẩn thận, nơi nhốt Thẩm Chiêu Bình thậm chí không đứng tên gã, người đứng tên không hề có bất cứ quan hệ cá nhân nào với gã. Lúc mới bắt đầu thậm chí gã sau khi đi làm mới qua đây vào đêm khuya, camera an ninh quay ở khu vực này khá cũ nên cũng không đủ rõ để thấy được mặt. Có điều về sau không biết có phả là bởi vì buông lỏng cảnh giác ihay không, mà tần suất Thúc Lăng tới đây càng ngày càng cao, thậm chí có thời điểm hai ba ngày đều ở lại chỗ này không ra ngoài, cuối cùng bị cảnh sát theo dõi, tìm được vị trí nhà cụ thể.
Viện kiểm sát phê duyệt, Thúc Lăng bị công an còng tay bắt đi ở trong trung tâm thương mại.
Vụ án đã được phá giải, nhưng thời điểm Thẩm Chiêu Bình bị giải cứu ra cả người trần truồng, trên người hiện đầy vết tích tình ái, thần chí không rõ, thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói rõ. Vì để bảo vệ danh dự cho anh, cảnh sát không nói rõ tình huống, chỉ nói nghi phạm là bởi vì ân oán cá nhân mà giam cầm phi pháp Thẩm Chiêu Bình cả một năm dài, cuối cùng bây giờ đã được giải cứu ra.
Thúc Lăng lúc bị thẩm vấn có vẻ tương đối yên tĩnh.
Cảnh sát thẩm vấn Thúc Lăng vẫn là viên cảnh sát một năm trước đã xử lý vụ án tự vệ, lúc anh ta nhìn thấy Thúc Lăng, chỉ cảm thấy một năm nay đối phương đã có sự thay đổi rất lớn. Tính cách gắt gỏng và dễ bùng nổ đã giảm đi rất nhiều, Thúc Lăng trở nên trầm ổn nhưng tối tăm, lúc nói tới Thẩm Chiêu Bình lại toát ra một điểm dịu dàng.
Nhưng mà, điều khó giải quyết là, Thúc Lăng cũng không nhận tội.
“Anh cảnh sát à, muốn bắt người thì cũng phải có chứng cứ chứ.” Thúc Lăng nhìn thẳng vào anh ta, “Tôi chỉ nhốt Thẩm Chiêu Bình lại thôi, nhưng anh ấy cũng tự nguyện đi lên giường với tôi, tôi cũng chưa từng đánh đập anh ta.”
Hoàn toàn chính xác, trên người Thẩm Chiêu Bình sớm đã không có vết tích ngược đãi. Công an đã làm kiểm tra sức khoẻ cho anh, trong báo cáo của bệnh viện, quả thực không có tổn thương thân thể, chỉ nói quanh năm không ra khỏi cửa, sức đề kháng kém chút đi mà thôi. Có điều ai cũng biết, sự thực cũng không phải như thế.
Những vết thương kia cũng chỉ là vết thương ở ngoài, chỉ có điều, vết sẹo trong tim Thẩm Chiêu Bình, cả đời này cũng xóa không được nữa.
Thẩm Chiêu Bình là đàn ông nên không thể áp lên được tội cưỡng h*ếp. Tội giam cầm phi pháp và cưỡng chế dâm loạn, tội làm nhục xúc phạm người khác cũng phạt, tổng lại xử chỉ tối đa mười năm.
“Anh cũng nhìn thấy rồi.” Thúc Lăng thậm chí cười cười, “Vào lúc anh bắt tôi là tôi đang chọn nhẫn cho Chiêu Bình, tôi đã dự định bên nhau cả đời với anh ấy, sao còn sẽ ngược đãi anh ấy được? Nửa năm trước tôi đã có mở một tài khoản ngân hàng, trong đó có để sẵn năm trăm vạn, tất cả đều để dành cho Thẩm Chiêu Bình.”
Thúc Lăng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chờ tôi được mãn hạn tù thả ra ngòai, tôi vẫn sẽ đi tìm anh ấy.”
Gương mặt của Đường Nguyên Chân đương nhiên vẫn rất đẹp trai, cho dù vào lúc nhìn bê bối nhất trong một ngày, bề ngoài của hắn cũng không vì thế mà tệ hơn được. Lông mi dày rậm, giống như hai cây quạt che bóng ở trên mặt hắn, tóc ngay trán có hơi bù xù, trên cổ hiện đầy vết hôn màu đỏ sậm.
Hạ Dã cảm thấy rất mới lại, anh rất ít khi trải nghiệm cảm giác vừa mở mắt ra đã có người bên cạnh.
Đường Nguyên Chân thì dù lúc đi ngủ cũng vẫn lãnh đạm mà kiêu ngạo, tư thế ngủ của hắn vô cùng quy củ, cũng không thấy đặt cánh tay hắn ở trên người Hạ Dã, cũng không có xoay thành tư thế kỳ quái, chăn kéo đến bả vai, nằm thẳng băng, hô hấp đều đặn.
Xem như là một ngày sáng sớm tươi đẹp như thế, thì Hạ Dã vẫn cảm thấy quạu quọ khó chịu khi phải thức dậy rời khỏi giường.
Anh bực bội mà trở mình, từ dưới cái gối mò lấy điện thoại di động nhìn thời gian, phát hiện vừa mới qua sáu giờ mà thôi. Lúc này anh cũng nên dậy rời khỏi giường đi tập rồi, có điều Hạ Dã cũng không muốn di chuyển, chỉ muốn nằm ườn ra đó.
“Dậy rồi à?”
Anh nghe giọng nói mang theo giọng mũi của Đường Nguyên Chân, Hạ Dã không quay đầu lại, cái đầu đệm ở trên cánh tay tiếp tục xem điện thoại: “Ừm…. “
Phía sau phát ra tiếng động nhỏ vụn, là tiếng vải vóc ma sát. Tiếp đó, cánh tay Đường Nguyên Chân với qua ôm eo của anh, gương mặt dán vào tấm lưng.
Hạ Dã tho bản năng muốn hất tay hắn ra, có điều còn chưa chờ động tác của anh, Đường Nguyên đã lui ra, cứ như là chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi ấy thôi.
Đường Nguyên Chân nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Dã nhắm mắt một cái, đem điện thoại ném vào trong hộc tủ, xoay người đối mặt với Đường Nguyên Chân, vươn tay bấu vào mặt của hắn. Sức lực của Hạ Dã rất lớn, trên gò má của Đường Nguyên Chân rất nhanh đã hiện ra vết đỏ nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không thể hiện rằng mình có bị đau hay gì, chỉ là rất yên tĩnh nhìn kỹ vào đôi mắt Hạ Dã đang xao động, ẩn chứa cơn giận.
Từ trong lỗ mũi Hạ Dã thở ra một hơi, buông lỏng tay, quay qua nằm ngửa người lại, gác cánh tay lên mặt che mắt đi.
Anh có cảm giác Đường Nguyên Chân đang vén chăn lên, Hạ Dã cho rằng đối phương muốn đi rửa mặt, có điều lập tức sau đó anh đã hiểu Đường Nguyên Chân dự định làm cái gì.
Anh mở mắt, thấy Đường Nguyên Chân tách hay chân ra hai bên người anh mà quỳ ở đó, bàn tay đang đặt ở chỗ dưới đũng quần ngủ của anh.
Hạ Dã nhíu mày: “Mới sáng đã làm à?”
Bàn tay Đường Nguyên Chân mò vào trong, cầm lên ‘thằng nhỏ’ nóng hổi đã nửa cương lên mà nói: “Sáng ‘chào cờ’ mà không làm gì sẽ thấy khó chịu, dùng miệng đi!”
Hạ Dã quả thực sáng nào cũng ‘chào cờ’, nhưng anh vẫn hay lười biếng phải làm nhiều lần, cứ tùy ý để kệ ‘thằng nhỏ’ cứng lên rồi dần dần cũng phải mềm xuống. Đường Nguyên Chân lại giống như không cảm thấy phiền, nhắm mắt lại cẩn thận nuốt thứ ấy vào.
Hạ Dã thoải mái mà “Ừm… ” một tiếng, bàn tay khoác lên trên vai của Đường Nguyên Chân.
Hai lạng thịt dưới quần của đàn ông, vừa nhìn thô to hung mãnh lại nhìn có vẻ dữ tợn xấu xí. Thứ ấy của Hạ Dã cũng không tính là đẹp, bị đặt bên cạnh gương mặt của Đường Nguyên Chân thì càng khó nhìn hơn, luôn luôn có cảm giác như đang làm nhục Đường Nguyên Chân vậy. Ngón tay thon dài trắng nõn vòng qua dương v*t màu đỏ thẫm, chuyển động trên dưới để an ủi, Đường Nguyên Chân vẫn làm chưa rành rẽ, nuốt sâu vào sẽ ho khan, sau khi ho rồi đáy mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, hóa giải đường nét lạnh như băng của hắn, nhưng nhìn lại có vẻ mềm mại đi rất nhiều.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Hạ Dã như bị dập hẳn đi, anh ngồi xuống, xoa lưng Đường Nguyên Chân, chờ lúc anh bắn vào trong miệng hắn xong rồi, mới kéo hắn lên để hôn môi.
Trong miệng Đường Nguyên Chân vẫn còn tinh dịch chưa kịp nuốt xuống, Hạ Dã hôn trong chốc lát đã nhăn nhó lông mày đẩy hắn ra: “Khỉ thật, mùi tanh quá.”
Đường Nguyên Chân nở nụ cười, rờ mép một cái: “Thứ của em mà em cũng ghét à?”
“Đương nhiên.” Hạ Dã có lý chẳng sợ mà xuống giường súc miệng, “Cho nên em mới không muốn làm bằng miệng cho ai hết.”
Ngày hôm nay thật ra không có vai diễn của Đường Nguyên Chân, nhưng Đường Nguyên Chân muốn đi theo, Hạ Dã cũng không có cản. Lúc đến studio đã nhìn thấy một cậu bé mới tám chín tuổi hưng phấn đến nhảy dựng lên nhào tới vào trên người Hạ Dã, Hạ Dã ngồi xổm người xuống ôm cậu bé vào, ngửa đầu hỏi cậu: “Đến bao lâu rồi? “
Cậu bé ôm cổ anh, cười nói: “Vừa tới, chú Ngô đưa em đến đây” cậu tò mò nhìn qua Đường Nguyên Chân, nhỏ giọng hỏi vào tai Hạ Dã: “Anh trai này là ai vậy ạ?”
Đường Nguyên Chân cũng nhìn về phía Hạ Dã.
Hạ Dã liền giới thiệu hai người với nhau: “Hạch Đào, em trai của tôi. Đây là Đường Nguyên Chân, chị dâu của em.”
Đường Nguyên Chân chỉ biết lúng túng nói: “Em nói bậy bạ gì với con nít đó.”
Hạch Đào không phải em ruột của anh, vốn anh không cha không mẹ, lớn lên từ nhỏ ở viện mồ côi, Hạch Đào với anh ở chung một viện, hai người có khoảng cách tuổi rất xa, nhưng bởi vì Hạ Dã vẫn hay trở về, quen thân với mấy đứa bé này, xem chúng như em trai em gái của mình. Lần này phim cần vai diễn viên nhí để đóng vai anh khi còn bé, vai diễn không nhiều lắm, nhưng có thù lao, tìm diễn viên nhí chuyên nghiệp thì hẳn sẽ khó tìm, Hạ Dã liền nghĩ đến Hạch Đào, đưa cậu tới đây.
Tính cách Hạch Đào rất hoạt bát, có vẻ như vô cùng tôn sùng Hạ Dã: “Anh Dã, hôm trước anh hứa với em đưa em đi công viên chơi đó? “
Hạ Dã nói: “Đó là giải thưởng nếu được đứng nhất khối, em có được không? “
Hạch Đào cúi mặt xuống, lắc đầu.
Hạ Dã lại hỏi: “Vậy em đứng thứ mấy?”
Hạch Đào sờ sờ đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: “Có thứ mười thôi.”
Hạ Dã nhéo lỗ tai của cậu: “Cuối tuần này anh dẫn em di”
Hạch Đào mở to hai mắt nhìn: “Nhưng anh nói đứng hạng nhất mới được đi mà? “
Hạ Dã nói: “Đúng vậy, nhưng số mười chả phải là số một thêm số không à, cũng vậy cả.”
Hạch Đào sướng đến phát điên rồi, từ trong ngực của anh giãy dụa đòi nhảy xuống, chạy vào đi nghiên cứu máy quay phim.
Cậu bé rất có khiếu diễn, quay phim cũng rất thuận lợi. Chỉ có khi lúc vừa mới bắt đầu, diễn viên đóng vai cha của Hạ Dã đánh cậu, cậu mới theo bản năng mà đánh trả lại, sau khi được dạy nhiều lần, cuối cùng cũng mới hiểu được phải diễn ra cảnh sợ và phẫn nộ thế nào rồi.
Buổi chiều Hạ Dã có mấy cảnh quay khác, buổi trưa mang Hạch Đào đi ra ngoài ăn KFC, chờ viện trưởng Ngô phái người đến đón Hạch Đào rồi anh mới rời đi. Tiền cát xe từ studio đáng ra bây giờ chưa đưa liền nhưng Hạ Dã tự mình ứng trước cho Hạch Đào, còn bỏ thêm 300 tệ vào, nói với Hạch Đào: “Nhớ nhé, cuối tuần dắt em đi công viên chơi,”
Hạch Đào ngồi ở trong xe taxi, vẫy tay với anh: “Cảm ơn anh Dã!”
Lúc đầu Đường Nguyên Chân muốn ngồi đợi anh ở đây, có thể buổi chiều lúc Hạ Dã đang quay, hắn lại nhận được điện thoại của A CLUB, nói là mấy đoạn phim quay trước kia có chút vấn đề, tạm biệt Hạ Dã xong phải vội vã đi.
Lúc đi Đường Nguyên Chân vẫn không quên quay qua hỏi Hạ Dã: “Buổi tối muốn ăn cái gì? “
Hạ Dã nói: “Hoành thánh, biết làm không?”
Đường Nguyên Chân suy nghĩ một chút, nói rằng: “Cũng không rành lắm, để anh thử.”
Chờ đến lúc Đường Nguyên Chân đi rồi, đạo diễn đứng ở bên cạnh vẫn không lên tiếng đốt điếu thuốc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Hạ Dã, hỏi: “Vụ này là gì đây?”
Hạ Dã đang xem kịch bản, nghe vậy cũng không hiểu, “Hả?” một tiếng.
Đạo diễn dập đầu thuốc vào gạt tàn: “Bớt giả ngu với tôi đi, cậu với Đường Nguyên Chân thật sự đang ở chung à?”
Hạ Dã lúc này mới ngẩng đầu: “Đúng rồi, chỗ tôi chả phải quá tốt sao, tiện nữa.”
“Tiện à? ” đạo diễn cười một cái, không hiểu tâm trạng ra sao, “Tâm lý của cậu vững vàng là được, tôi đã từng nghe nói Đường Nguyên Chân đối với cậu không bình thường lắm.”
Hạ Dã nói: “Cho tôi điếu thuốc.”. Truyện Thám Hiểm
Đạo diễn ném cho anh một điếu,”Được rồi, cậu không muốn trò chuyện tôi cũng không nói nhiều, trong giới này khó kiếm được chân tình, không thích người ta thì cũng đừng có rắc bả thính, không cần thiết. “
Hạ Dã “Hừ” một tiếng, cúi đầu đốt thuốc, không để ý tới ông ta nữa.
Lão già đáng chết, ông sao biết tôi có thích người ta hay không.
Nhưng lời này không cần thiết nói cho người ngoài nghe được, Hạ Dã không phải là một người sến súa tình cảm gì. Dù cho bây giờ anh cảm thấy nếu bình tĩnh mà xem xét thì thật ra anh rất thích Đường Nguyên Chân, mới vừa bên nhau thì hẳn vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, anh cũng không cần phải quá nóng lòng mà cố gắng điên cuồng thể hiện ra sự yêu thích của mình.
*
Cảnh sát vẫn không còn chưa bỏ cuộc cho việc truy lùng dấu vết của Thẩm Chiêu Bình bị mất tích.
Thẩm Chiêu Bình vốn làm nhân viên công vụ, là một người trẻ tài ba ưu tú nổi danh ở trong Viện Kiểm soát, bố mẹ ở nhà cả hai đều là cán bộ kỳ cựu trong ngành công an tư pháp, giờ chuyện lại thành thế này, tất nhiên là phải trả lại công lý cho gia đình. Bọn họ cũng chưa phải là chưa từng hoài nghi đến Thúc Lăng, thế nhưng Thúc Lăng là một người hết sức xảo quyệt, hiện trường gây án quá sạch sẽ, dưới tình huống không có chứng cứ công an rất khó triển khai điều tra.
Điểm đột phá trong vụ án là sau gần một năm từ ngày Thẩm Chiêu Bình mất tích mới tìm được.
Một ngư dân đánh cá ven biển tình cờ tìm được một cây bút máy vướng vào trong lưới đánh cá, ngư dân kia cũng biết nhìn đồ, biết đây không phải là một cây bút máy giá rẻ mà là hàng xa xỉ phẩm. Cán bút và nắp bút đều nạm vàng đính đá quý, ngư dân kia tra xét theo giá thị trường, là một cây bút nhãn hiệu cao cấp hàng phiên bản có giới hạn, nên lập tức đăng lên trang web chuyên bán đồ second hand. Cây bút máy này có số lượng rất ít, cả nước cũng chỉ có trăm cây, trước đây muốn đặt mua phải mua bằng thẻ căn cước nên dữ liệu của người mua đều được lưu lại. Cảnh sát phát hiện, cây bút máy này đã từng bị một người tay doanh nhân tên là Cao Thăng mua lại, nhưng bởi vì hai năm sau do làm ăn khó khăn nên đem đi cầm cây bút máy, hiệu cầm đồ bị phá sản lại để lại cho chủ nợ Thúc Lăng. Nói cách khác, một cây bút máy vốn thuộc về Thúc Lăng xuất hiện ở khu vực ven biển nơi Thẩm Chiêu Bình mất tích, chứng cớ này cũng đủ công an tiến hành lục soát tạm giữ người
Thúc Lăng rất cẩn thận, nơi nhốt Thẩm Chiêu Bình thậm chí không đứng tên gã, người đứng tên không hề có bất cứ quan hệ cá nhân nào với gã. Lúc mới bắt đầu thậm chí gã sau khi đi làm mới qua đây vào đêm khuya, camera an ninh quay ở khu vực này khá cũ nên cũng không đủ rõ để thấy được mặt. Có điều về sau không biết có phả là bởi vì buông lỏng cảnh giác ihay không, mà tần suất Thúc Lăng tới đây càng ngày càng cao, thậm chí có thời điểm hai ba ngày đều ở lại chỗ này không ra ngoài, cuối cùng bị cảnh sát theo dõi, tìm được vị trí nhà cụ thể.
Viện kiểm sát phê duyệt, Thúc Lăng bị công an còng tay bắt đi ở trong trung tâm thương mại.
Vụ án đã được phá giải, nhưng thời điểm Thẩm Chiêu Bình bị giải cứu ra cả người trần truồng, trên người hiện đầy vết tích tình ái, thần chí không rõ, thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói rõ. Vì để bảo vệ danh dự cho anh, cảnh sát không nói rõ tình huống, chỉ nói nghi phạm là bởi vì ân oán cá nhân mà giam cầm phi pháp Thẩm Chiêu Bình cả một năm dài, cuối cùng bây giờ đã được giải cứu ra.
Thúc Lăng lúc bị thẩm vấn có vẻ tương đối yên tĩnh.
Cảnh sát thẩm vấn Thúc Lăng vẫn là viên cảnh sát một năm trước đã xử lý vụ án tự vệ, lúc anh ta nhìn thấy Thúc Lăng, chỉ cảm thấy một năm nay đối phương đã có sự thay đổi rất lớn. Tính cách gắt gỏng và dễ bùng nổ đã giảm đi rất nhiều, Thúc Lăng trở nên trầm ổn nhưng tối tăm, lúc nói tới Thẩm Chiêu Bình lại toát ra một điểm dịu dàng.
Nhưng mà, điều khó giải quyết là, Thúc Lăng cũng không nhận tội.
“Anh cảnh sát à, muốn bắt người thì cũng phải có chứng cứ chứ.” Thúc Lăng nhìn thẳng vào anh ta, “Tôi chỉ nhốt Thẩm Chiêu Bình lại thôi, nhưng anh ấy cũng tự nguyện đi lên giường với tôi, tôi cũng chưa từng đánh đập anh ta.”
Hoàn toàn chính xác, trên người Thẩm Chiêu Bình sớm đã không có vết tích ngược đãi. Công an đã làm kiểm tra sức khoẻ cho anh, trong báo cáo của bệnh viện, quả thực không có tổn thương thân thể, chỉ nói quanh năm không ra khỏi cửa, sức đề kháng kém chút đi mà thôi. Có điều ai cũng biết, sự thực cũng không phải như thế.
Những vết thương kia cũng chỉ là vết thương ở ngoài, chỉ có điều, vết sẹo trong tim Thẩm Chiêu Bình, cả đời này cũng xóa không được nữa.
Thẩm Chiêu Bình là đàn ông nên không thể áp lên được tội cưỡng h*ếp. Tội giam cầm phi pháp và cưỡng chế dâm loạn, tội làm nhục xúc phạm người khác cũng phạt, tổng lại xử chỉ tối đa mười năm.
“Anh cũng nhìn thấy rồi.” Thúc Lăng thậm chí cười cười, “Vào lúc anh bắt tôi là tôi đang chọn nhẫn cho Chiêu Bình, tôi đã dự định bên nhau cả đời với anh ấy, sao còn sẽ ngược đãi anh ấy được? Nửa năm trước tôi đã có mở một tài khoản ngân hàng, trong đó có để sẵn năm trăm vạn, tất cả đều để dành cho Thẩm Chiêu Bình.”
Thúc Lăng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chờ tôi được mãn hạn tù thả ra ngòai, tôi vẫn sẽ đi tìm anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất