Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?
Chương 28: Người đàn ông xa lạ
Lâm Hiểu cảm thấy rất kỳ lạ, buổi chiều Vu tổng vừa tiếp một cuộc điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, còn mang theo cà chìa khoá xe.
Phải biết rằng Vu Vũ Hàm bỏ bê công việc là chuyện trăm năm khó gặp.
Vu Vũ Hàm lái xe, trong đầu luôn vang vẳng về cuộc điện thoại bệnh viện cho cậu.
Từ ngày Hướng Viễn Thần mất tích, cậu đã ra lệnh cho bệnh viện là bất kỳ người đàn ông nào đến thăm Hướng Viễn Thần thì phải điện báo cho cậu.
Tay nắm vô-lăng của Vu Vũ Hàm có hơi run, miệng cũng tự chủ được mà nhếch lên.
Cuối cùng cũng để em bắt được, Hướng Viễn Thần.
Khi tới dưới bệnh viện, Vu Vũ Hàm không kịp khoá xe, liền vội vàng chạy vào thang máy.
Ngay khi nắm vào tay nắm cửa phòng bệnh, Vu Vũ Hàm cố bình tĩnh lại, gặp lại thì nên nói gì đây?
'Chào, mấy năm nay anh thế nào?'
Nghe nhiệt tình quá.
'Ô, lâu quá không gặp.'
Nghe ngu chetme.
Mấy năm nay... em vẫn rất nhớ anh.
Nghe quá bi thương.
Vu Vũ Hàm càng nghĩ thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên trong, Vu Vũ Hàm mỉm cười nhìn đáp lại ánh mắt của người kia, nhưng khoé miệng nhếch lên liền đông cứng trong nháy mắt.
"Cậu tìm ai?" Là một người đàn ông xa lạ, dáng người cao lớn, ít nhất cũng phải 1m9. Người đàn ông này hình như đã ngủ lại đây một đêm, sắc mặt có hơi tái nhợt, râu cũng rất dài, nhìn qua thấy rất chán đời.
"Phòng này không phải là của Hướng Viễn Thần......."
"Đúng, nhưng cậu ấy đã ngủ rất lâu, không biết có thể tỉnh lại hay không." Người đàn ông nhìn về phía Hướng Viễn Thần với ánh mắt cực kỳ sủng nịnh, Vu Vũ Hàm thấy hơi mất hứng.
Mặc dù người nằm bên trong không phải Hướng Viễn Thần, nhưng không ai được mơ tưởng tới Hướng Viễn Thần dù chỉ là một chút.
"Anh là ai? Sao tôi chưa từng gặp anh?" Vu Vũ Hàm bày ra dáng vẻ như mình là chủ nhân của căn phòng này.
Người đàn ông hơi ngượng ngùng gãi gãi cái gáy, loại biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt của một người đàn ông 1m9 thô kệch lại có một sự hài hoà khó hiểu.
"Tôi tên là Tề Khai Dật, là bạn học cấp ba của cậu ấy, nhưng đã lâu rồi không liên lạc." Vẻ mặt của Tề Khai Dật bỗng có chút cô đơn.
Vu Vũ Hàm hoàn toàn có thể cảm nhận được mùi không ổn, lập tức bật chế độ chống tình địch.
"Vậy á? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?" Vu Vũ Hàm tiếp tục lừa Tề Khai Dật.
Ánh mắt của Tề Khai Dật bình tĩnh nhìn Vu Vũ Hàm, thở ra một hơi, từ từ nói: "Tôi thích cậu ấy."
OMG, hoá ra lúc học cấp 3 đã mắt qua mày lại với người khác rồi, thật đúng là quá đáng.
Nhưng lúc này Vu Vũ Hàm là một người đàn ông tinh anh thành công trong sự nghiệp, lại sợ bị thua bởi một người đàn ông lôi thôi à?
"Có thể nói cho tôi một chút không? Tôi cũng xem như là bạn tốt của anh ấy, có lẽ sẽ giúp được gì đó cho anh." Vu Vũ Hàm treo lên nụ cười nịnh nọt, tâm tư thì lại rất tà ác.
Lại bị em đào được một đoạn tình sử, về sau khi tìm được anh nhất định phải tra khảo kỹ càng mới được.
"Lúc tôi học ở cấp ba thì vẫn chưa cao như bây giờ, căn bản là không ai thèm để ý tới tôi. Chỉ có cậu ấy là không như vậy, cậu ấy luôn dịu dàng giảng lại những vấn đề tôi không hiểu ở trên lớp cho tôi. Tiếc là.... trong lòng cậu ấy chỉ có một người mà thôi."
Tề Khai Dật nhìn Hướng Viễn Thần nằm ở trên giường, như đang nhớ tới chuyện gì đó rất ngọt ngào, cười đến sáng lạn.
Nhưng lại như làm mù mắt của Vu Vũ Hàm.
Từ từ, có phải là nghe không đúng cách hay không? Dịu dàng? Nhâm Hạo từng nói về Hướng Viễn Thần hồi cấp ba, cái từ này hoàn toàn không dính dáng gì tới anh ấy. Không biết vì sao Vu Vũ Hàm lại cảm thấy kỳ lạ.
"Người anh thích là Nhâm Hạo?" Tề Khai Dật có hơi kinh ngạc nhìn Vu Vũ Hàm, giống như xác thực lời nói của cậu.
Vu Vũ Hàm càng kích động hơn, chất vất Tề Khai Dật: "Sao anh biết người trong cơ thể này là Nhâm Hạo? Là ai nói cho anh biết?"
Vu Vũ Hàm bất chấp hình tượng mấy năm nay cậu vun đắp, hiện giờ cậu thật sự rất muốn biết Hướng Viễn Thần đang ở đâu, thực sự rất rất muốn biết. Người đàn ông trước mắt này chính là niềm hy vọng duy nhất của cậu.
"......" Tề Khai Dật cúi đầu im lặng một lúc, ngẩng đầu lên chậm dãi nói: "Lúc ấy tôi đã rất khiếp sợ, vốn khi nhìn thấy Nhâm Hạo thì phải rất vui sướng mới đúng, nhưng tôi biết đó không phải là Nhâm Hạo. Người kia nói cho tôi biết Nhâm Hạo ở chỗ này, nhưng tôi lại không hề biết gì về người đó cả. Nhưng cậu ấy nói chỉ ở đâu một lúc thôi rồi sẽ nhanh chóng rời đi, tôi nghĩ cậu......"
Giọng nói của Tề Khai Dật bị tiếng đá ghế của Vu Vũ Hàm cắt ngang. Tề Khai Dật hơi nhíu mày, bất mãn nói: "Chỗ này là phòng bệnh, cậu như vậy sẽ ảnh hướng tới Nhâm Hạo......"
Vu Vũ Hàm nâng mắt đã đỏ rực vì tức giận lên, nhưng rất nhanh lại như gà trống bại trận, mặt xám mày tro từ từ bước đi.
Vốn tưởng là người này có thể mang tới một ít tin tức về Hướng Viễn Thần, nhưng cũng chỉ đem tới sự thất vọng mà thôi.
Cậu đã đợi chờ năm năm rồi.
Cậu thật sự rất mệt mỏi.
Hai tháng sau.......
"Buổi chiều sẽ gặp một khách hàng quan trọng ở khách sạn Tây Lai, sau đó sẽ không còn lịch trình nào khác." Lâm Hiểu nhìn thoáng qua sổ ghi nhớ, sau đó báo cáo lại cho Vu tổng.
Vu Vũ Hàm gật gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu tuần này.
Lâm Hiểu vào công ty này cũng được 3 năm rồi. Lúc cô mới tới liền cảm thấy giám đốc của bọn họ nói năng thận trọng, làm việc cũng rất ngay ngắn rõ ràng, chưa bao giờ để mình mắc phải bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng nghe các tiền bối có thâm niên trong công ty nói, trước kia giám đốc hoàn toàn khác, vừa độc mồm độc miệng, lại còn thích cười, nhưng...... Lâm Hiểu ôm tài liệu nhìn người đang cúi đầu.
Nhưng thật sự không thể tưởng tượng được nha.
Vu Vũ Hàm cảm nhận thấy Lâm Hiểu đang nhìn cậu, ngẩng đầu dùng ánh mắt ý muốn bảo Lâm Hiểu đi ra ngoài.
Lâm Hiểu lập tức sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng lui ra ngoài.
Bạn bè cô nói làm thư ký của giám đốc thì nên cẩn thận, giám đốc vừa ôn như vừa phúc hắc, sẽ ăn tươi cô từng miếng từng miếng một.
Lâm Hiểu bất giác nổi hết da gà da vịt. Má nó, giám đốc cứ như vậy thì không phải là ăn từng miếng từng miếng một mà là cắn một phát chết luôn ấy.
Hết chương 28.
Phải biết rằng Vu Vũ Hàm bỏ bê công việc là chuyện trăm năm khó gặp.
Vu Vũ Hàm lái xe, trong đầu luôn vang vẳng về cuộc điện thoại bệnh viện cho cậu.
Từ ngày Hướng Viễn Thần mất tích, cậu đã ra lệnh cho bệnh viện là bất kỳ người đàn ông nào đến thăm Hướng Viễn Thần thì phải điện báo cho cậu.
Tay nắm vô-lăng của Vu Vũ Hàm có hơi run, miệng cũng tự chủ được mà nhếch lên.
Cuối cùng cũng để em bắt được, Hướng Viễn Thần.
Khi tới dưới bệnh viện, Vu Vũ Hàm không kịp khoá xe, liền vội vàng chạy vào thang máy.
Ngay khi nắm vào tay nắm cửa phòng bệnh, Vu Vũ Hàm cố bình tĩnh lại, gặp lại thì nên nói gì đây?
'Chào, mấy năm nay anh thế nào?'
Nghe nhiệt tình quá.
'Ô, lâu quá không gặp.'
Nghe ngu chetme.
Mấy năm nay... em vẫn rất nhớ anh.
Nghe quá bi thương.
Vu Vũ Hàm càng nghĩ thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên trong, Vu Vũ Hàm mỉm cười nhìn đáp lại ánh mắt của người kia, nhưng khoé miệng nhếch lên liền đông cứng trong nháy mắt.
"Cậu tìm ai?" Là một người đàn ông xa lạ, dáng người cao lớn, ít nhất cũng phải 1m9. Người đàn ông này hình như đã ngủ lại đây một đêm, sắc mặt có hơi tái nhợt, râu cũng rất dài, nhìn qua thấy rất chán đời.
"Phòng này không phải là của Hướng Viễn Thần......."
"Đúng, nhưng cậu ấy đã ngủ rất lâu, không biết có thể tỉnh lại hay không." Người đàn ông nhìn về phía Hướng Viễn Thần với ánh mắt cực kỳ sủng nịnh, Vu Vũ Hàm thấy hơi mất hứng.
Mặc dù người nằm bên trong không phải Hướng Viễn Thần, nhưng không ai được mơ tưởng tới Hướng Viễn Thần dù chỉ là một chút.
"Anh là ai? Sao tôi chưa từng gặp anh?" Vu Vũ Hàm bày ra dáng vẻ như mình là chủ nhân của căn phòng này.
Người đàn ông hơi ngượng ngùng gãi gãi cái gáy, loại biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt của một người đàn ông 1m9 thô kệch lại có một sự hài hoà khó hiểu.
"Tôi tên là Tề Khai Dật, là bạn học cấp ba của cậu ấy, nhưng đã lâu rồi không liên lạc." Vẻ mặt của Tề Khai Dật bỗng có chút cô đơn.
Vu Vũ Hàm hoàn toàn có thể cảm nhận được mùi không ổn, lập tức bật chế độ chống tình địch.
"Vậy á? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?" Vu Vũ Hàm tiếp tục lừa Tề Khai Dật.
Ánh mắt của Tề Khai Dật bình tĩnh nhìn Vu Vũ Hàm, thở ra một hơi, từ từ nói: "Tôi thích cậu ấy."
OMG, hoá ra lúc học cấp 3 đã mắt qua mày lại với người khác rồi, thật đúng là quá đáng.
Nhưng lúc này Vu Vũ Hàm là một người đàn ông tinh anh thành công trong sự nghiệp, lại sợ bị thua bởi một người đàn ông lôi thôi à?
"Có thể nói cho tôi một chút không? Tôi cũng xem như là bạn tốt của anh ấy, có lẽ sẽ giúp được gì đó cho anh." Vu Vũ Hàm treo lên nụ cười nịnh nọt, tâm tư thì lại rất tà ác.
Lại bị em đào được một đoạn tình sử, về sau khi tìm được anh nhất định phải tra khảo kỹ càng mới được.
"Lúc tôi học ở cấp ba thì vẫn chưa cao như bây giờ, căn bản là không ai thèm để ý tới tôi. Chỉ có cậu ấy là không như vậy, cậu ấy luôn dịu dàng giảng lại những vấn đề tôi không hiểu ở trên lớp cho tôi. Tiếc là.... trong lòng cậu ấy chỉ có một người mà thôi."
Tề Khai Dật nhìn Hướng Viễn Thần nằm ở trên giường, như đang nhớ tới chuyện gì đó rất ngọt ngào, cười đến sáng lạn.
Nhưng lại như làm mù mắt của Vu Vũ Hàm.
Từ từ, có phải là nghe không đúng cách hay không? Dịu dàng? Nhâm Hạo từng nói về Hướng Viễn Thần hồi cấp ba, cái từ này hoàn toàn không dính dáng gì tới anh ấy. Không biết vì sao Vu Vũ Hàm lại cảm thấy kỳ lạ.
"Người anh thích là Nhâm Hạo?" Tề Khai Dật có hơi kinh ngạc nhìn Vu Vũ Hàm, giống như xác thực lời nói của cậu.
Vu Vũ Hàm càng kích động hơn, chất vất Tề Khai Dật: "Sao anh biết người trong cơ thể này là Nhâm Hạo? Là ai nói cho anh biết?"
Vu Vũ Hàm bất chấp hình tượng mấy năm nay cậu vun đắp, hiện giờ cậu thật sự rất muốn biết Hướng Viễn Thần đang ở đâu, thực sự rất rất muốn biết. Người đàn ông trước mắt này chính là niềm hy vọng duy nhất của cậu.
"......" Tề Khai Dật cúi đầu im lặng một lúc, ngẩng đầu lên chậm dãi nói: "Lúc ấy tôi đã rất khiếp sợ, vốn khi nhìn thấy Nhâm Hạo thì phải rất vui sướng mới đúng, nhưng tôi biết đó không phải là Nhâm Hạo. Người kia nói cho tôi biết Nhâm Hạo ở chỗ này, nhưng tôi lại không hề biết gì về người đó cả. Nhưng cậu ấy nói chỉ ở đâu một lúc thôi rồi sẽ nhanh chóng rời đi, tôi nghĩ cậu......"
Giọng nói của Tề Khai Dật bị tiếng đá ghế của Vu Vũ Hàm cắt ngang. Tề Khai Dật hơi nhíu mày, bất mãn nói: "Chỗ này là phòng bệnh, cậu như vậy sẽ ảnh hướng tới Nhâm Hạo......"
Vu Vũ Hàm nâng mắt đã đỏ rực vì tức giận lên, nhưng rất nhanh lại như gà trống bại trận, mặt xám mày tro từ từ bước đi.
Vốn tưởng là người này có thể mang tới một ít tin tức về Hướng Viễn Thần, nhưng cũng chỉ đem tới sự thất vọng mà thôi.
Cậu đã đợi chờ năm năm rồi.
Cậu thật sự rất mệt mỏi.
Hai tháng sau.......
"Buổi chiều sẽ gặp một khách hàng quan trọng ở khách sạn Tây Lai, sau đó sẽ không còn lịch trình nào khác." Lâm Hiểu nhìn thoáng qua sổ ghi nhớ, sau đó báo cáo lại cho Vu tổng.
Vu Vũ Hàm gật gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu tuần này.
Lâm Hiểu vào công ty này cũng được 3 năm rồi. Lúc cô mới tới liền cảm thấy giám đốc của bọn họ nói năng thận trọng, làm việc cũng rất ngay ngắn rõ ràng, chưa bao giờ để mình mắc phải bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng nghe các tiền bối có thâm niên trong công ty nói, trước kia giám đốc hoàn toàn khác, vừa độc mồm độc miệng, lại còn thích cười, nhưng...... Lâm Hiểu ôm tài liệu nhìn người đang cúi đầu.
Nhưng thật sự không thể tưởng tượng được nha.
Vu Vũ Hàm cảm nhận thấy Lâm Hiểu đang nhìn cậu, ngẩng đầu dùng ánh mắt ý muốn bảo Lâm Hiểu đi ra ngoài.
Lâm Hiểu lập tức sợ tới mức giật mình một cái, nhanh chóng lui ra ngoài.
Bạn bè cô nói làm thư ký của giám đốc thì nên cẩn thận, giám đốc vừa ôn như vừa phúc hắc, sẽ ăn tươi cô từng miếng từng miếng một.
Lâm Hiểu bất giác nổi hết da gà da vịt. Má nó, giám đốc cứ như vậy thì không phải là ăn từng miếng từng miếng một mà là cắn một phát chết luôn ấy.
Hết chương 28.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất