Chương 103: Giao dịch (1)
Ngữ điệu nam tử xa lạ vững vàng, hắn ta nói chậm rãi, " Ở chỗ lâm Tích Lạc lấy được."
Nghe được đối phương trả lời, Du Thiếu Kỳ đột nhiên cả kinh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình khó có thể tin. Hóa ra, người ở đằng sau chính là Lâm Tích Lạc.
Nghĩ kĩ lại, nếu người kia đúng là Lâm Tích Lạc, hắn biết rõ y cùng Trịnh Dục Phong liên thủ đối phó hắn, sao có khả năng không thèm để ý đến Lâm thị, mặc kệ chuyện như vậy phát sinh?Không đúng, không thể là hắn, người này nhất định đang nói dối.
Nam tử xa lạ nhìn ánh mắt Du Thiếu Kỳ lóe lên, một lúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, một lúc lại tỏ vẻ không tín nhiệm hắn ta, thần sắc bình thản nói, " Không cần lộ ra biểu tình như vậy, nếu như tôi đã tới giúp anh, anh nên hoàn toàn tin tưởng tôi mới phải."
Du Thiếu Kỳ không dám tin lời đối phương nói, y sợ có người thừa thời cơ này lợi dụng y, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử xa lạ, ánh mắt mang theo sự khinh thường cùng hoài nghi, " Ai phái cậu tới đây? Vì sao phải giúp tôi? Nếu cậu không cho tôi được một câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ không tin tưởng cậu."
"Tới tìm anh, hoàn toàn là chủ ý của Lâm lão gia."
"Lâm lão gia?"
Du Thiếu Kỳ trong đầu hiện lên một người, sắc mặt lập tức đại biến, Cái người gọi là Lâm lão gia này phải chăng là cha của Lâm Tích Lạc?
Nam tử xa lạ xem như nhìn thấu Du Thiếu Kỳ nghĩ gì, lập tức bổ sung, " Cha của Lâm Tích Lạc."
Câu trả lời khẳng định cua đối phương y hệt như suy đoán của y, Du Thiếu Kì tin rằng mình nhất định là bị đối phương lừa gạt. Y đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt tràn đẩy sự quẫn bách cùng phẫn nỗ, " Đùa kiểu gì vậy, cha của Lâm Tích Lạc làm sao có thể quan tâm tới chuyện sống chết của tôi? Tôi gây bất lợi cho Lâm thị, uy hiếp sinh mệnh con trai ông ta, ông ta không phái người giết tôi là đã phải cảm ơn trời đất rồi," nói tới đây, y cúi người, ánh mắt nghiền ngẫm mang theo ý tứ hàm súc, " Thành thật nói cho tôi biết, cậu rốt cục là được ai phái tới, đừng tưởng tôi bị nhốt ở đây mà mấy người có thể tùy ý lộng hành."
Nam tử xa lạ nhếch môi, quỷ dị cười cười, " Du tiên sinh không cần kích động, hay nghe tôi nói hết đã."
Người nam nhân này đúng là đang cười, nhưng trong ánh mắt lại có sát ý, khiến Du Thiếu Kì sợ đến nổi da gà, y ổn định cảm xúc, ngồi xuống, ra vẻ trấn định, hắng giọng nói, " Cậu nói đi."
"Tôi tên lâm Nguyên, lão gia chúng tôi muốn cùng cậu làm một gia dịch."
Du Thiếu Kỳ nhíu mày, "Giao dịch gì?"
Lâm Nguyên quơ quơ túi da màu đen, " Tạm thời không vội hỏi tôi nội dung giao dịch, tôi nghĩ trước hết cậu nói cho tôi biết cậu đối với phần văn kiện này có ý kiến gì không."
Ánh mắt Du Thiếu Kỳ một lần nữa nhìn về phía tập ký lục ghi lại sự hợp tác giữa y với Trịnh Dục Phong, thanh âm ảm đạm mang theo nghi vấn, " Phần văn kiện này thực sự là cậu lấy từ chỗ Lâm Tích Lạc?"
Lâm Nguyên gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác."
Nghe được đáp án chắc chắn, đáy mắt Du Thiếu Kì hiện lên nghi ngờ càng sâu, " Nếu như Lâm Tích Lạc đã biết chuyện tôi uy hiếp đến Lâm thị, sao hắn lại không ngăn cản tôi? Nếu không phải tôi cùng Trịnh Dục Phong không lật đổ hắn, Lâm thị sớm đã mất."
Lâm Nguyên sâu kín nói, "Mạo muội hỏi một câu, các người liệu tiếp cận được bao nhiêu phần trăm tài liệu tuyệt mật của Lâm thị, khi lật đổ Lâm thi liệu mấy loại tư liệu đó phát huy được bao nhiêu? Hạng mục nước ngoài Lâm thị lấy lại được từ Cố gia cùng Trịnh gia, các người lấy được bao nhiêu?Hệ thống bảo an ở Lâm thị là tiên tiến nhất trên thế giới, làm sao dễ dàng cho người khác tiến vào? Nếu như lấy tài liệu cùng tin tức tuyệt mật dễ dàng như thế, người thông minh như Du tiên sinh không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Thanh âm Lâm Nguyên vang lên bên tai, lọt vào tai Du Thiếu Kì lại mang đầy ý cười nhạo, châm chọc.
Du Thiếu Kì nhíu chặt mày, biểu tình cực kì mất tự nhiên, " Lâm Nguyên, lời này của cậu là có ý gì?"
"Du tiên sinh, cậu còn không hiểu được ý của tôi sao? Thiếu gia nếu như biết cậu uy hiếp được Lâm thị, vì sao lại không ngăn cản cậu, còn ngầm để cậu liên thủ với gia tộc khác đối nghịch với hắn? Nếu không phải bởi vì Tô Chính Lượng, cậu làm sao có khả năng liên thủ với Trịnh Dục Phong để hủy diệt Lâm Tích Lạc?"
Nói xong, ánh mắt đen thẫm Lâm Nguyên ý vị sâu sa liếc Du Thiếu Kỳ một cái, sau đó đem văn kiện thu trở về.
Nghe được đối phương nhắc tới tên Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ trong lòng "Lộp bộp" một chút, y mặc nhiên không đáp, chỉ nhìn Lâm Nguyên, đại não nhanh chóng chuyển động.
Lúc trước, vụ trộm cắp ở Lâm thị quả thật là y cùng Trịnh Dục Phong nhất hỏa nhân sở vi, nhưng cũng chỉ là dương đông kích tây, khiến Lâm Tích Lạc nhầm tưởng bị trộm viếng thăm nên mới làm như vậy, mục đích chính là trung tâm tài liệu bên trong Lâm thị.
Lần đó hành động phi thường thuận lợi, lúc ấy y cũng từng hoài nghi, nhưng Trịnh Dục Phong là người Lâm thị, biết rõ hệ thống bảo an, cho nên y cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, Du Thiếu Kì cảm thấy mấy chuyện này quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nếu điều Lâm Nguyên nói đều là sự thật, chẳng lẽ là Lâm Tích Lạc cố ý để bọn họ lấy được những tài liệu cơ mật? Hơn nữa theo ý được biết, những cơ mật kia quả thực không ảnh hưởng gì nhiều đến hoạt động của Lâm thị. Nhưng những tài liệu này đều lấy từ chỗ văn phòng chủ tịch, không có khả năng sẽ có vấn đề.
Căn cứ vào phần tài liệu kia cùng mấy thứ Lâm Nguyên vừa nói kia, chẳng lẽ chuyện y với Trịnh Dục Phong liên thủ đã sớm nằm trong kế hoạch của Lâm Tích Lạc, biết y cùng Trịnh Dục Phong sẽ diệt trừ hắn, nên mới cố ý diễn tròn vở kịch này? Như vậy có thể coi là một mũi tên trúng hai đích, tuy nguy hiểm nhưng giả sử thành công, chẳng những có thể thân không biết quỷ không hay diệt trừ được đối thủ, lại còn có thể khiến Tô Chính Lượng vứt bỏ hết thảy, khăng khăng một mực cùng hắn một chỗ.
Nếu như thực sự như vậy, Lâm Tích Lạc quả thật đáng sợ.
Du Thiếu Kỳ trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt ủ dột càng ngày càng trở nên tối tăm, y chậm rãi mở miệng, nói, "Hắn không tiếc lợi dụng tình cảm của tôi với Tô Chính Lượng, còn cố ý làm lộ ra nhược điểm của Lâm thị, dẫn chúng tôi mắc cậu, mục đích chính là muốn diệt trừ những người gây trở ngại cho hắn?"
"Xem ra, Du tiên sinh đối với chuyện của thiếu gia đã suy nghĩ cẩn thận rồi," Lâm Nguyên nhìn chằm chằm Du Thiếu Kì, vừa lòng gật đầu.
"Nếu hắn làm hết thảy việc này đều là vì Lâm thị, hơn nữa mục đích của hắn cũng đã đạt được, thử hỏi, tôi còn cái gì để lợi dụng, có thể lại khiến cho lão gia nhà các cậu không tiếc mạo hiểm bị hắn phát hiện mà tới tìm tôi?" Dừng một chút, Du Thiếu Kì hàm xúc ngân nga mà sửa lời, " Không, là tới giúp tôi."
Lâm Nguyên nhìn thẳng Du Thiếu Kỳ, tà tà mỉm cười, "Mục đích của lão gia rất đơn giản, chỉ cần cậu nói chuyện này cho Tô Chính Lượng biết, cậu có thể rời khỏi nơi này."
Du Thiếu Kỳ nhẹ nhàng nhướng mày, "Đơn giản như vậy?"
Lâm Nguyên hơi hơi gật đầu, "Nếu như Tô Chính Lượng hoàn toàn tin những lời cậu nói là sự thật, khiến cậu ấy nhận ra mình bị lợi dụng tình cảm, đến lúc đó chẳng những lão gia sẽ giúp cậu rời khỏi nơi này an toàn mà còn an bài ổn thỏa bên Đức cho cậu."
Du Thiếu Kỳ vòng tay qua đầu, ánh mắt dao động mang theo khinh thường," Mục đích của các người chính là muốn Tô Chính Lượng rời khỏi Lâm Tích Lạc phải không? Nhưng mà chỉ dựa vào mấy lời nói của tôi, em ấy sao có thể tin?"
Thanh âm Lâm Nguyên thản nhiên, "Du tiên sinh, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu có đồng ý giao dịch này hay không, những thứ khác chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Du Thiếu Kỳ thoáng cúi đầu, trầm tư thật lâu.
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm bộ dáng Du Thiếu Kỳ trầm mặc không nói, mê hoặc nói, "Thiếu gia là người thừa kế Lâm thị, lão gia tuyệt đối sẽ không để cậu ấy cùng một thằng con trai dây dưa không rõ. Nếu cậu đã yêu Tô Chính Lượng, chúng ta đây sao không hợp tác, cậu có thể có được cậu ấy, mà chúng tôi cũng bớt lo hơn, nếu không..."
Lời của đối phương đột nhiên thấp xuống, khiến Du Thiếu Kì cả kinh," Nếu không thì thế nào?"
Nghe được đối phương trả lời, Du Thiếu Kỳ đột nhiên cả kinh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình khó có thể tin. Hóa ra, người ở đằng sau chính là Lâm Tích Lạc.
Nghĩ kĩ lại, nếu người kia đúng là Lâm Tích Lạc, hắn biết rõ y cùng Trịnh Dục Phong liên thủ đối phó hắn, sao có khả năng không thèm để ý đến Lâm thị, mặc kệ chuyện như vậy phát sinh?Không đúng, không thể là hắn, người này nhất định đang nói dối.
Nam tử xa lạ nhìn ánh mắt Du Thiếu Kỳ lóe lên, một lúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, một lúc lại tỏ vẻ không tín nhiệm hắn ta, thần sắc bình thản nói, " Không cần lộ ra biểu tình như vậy, nếu như tôi đã tới giúp anh, anh nên hoàn toàn tin tưởng tôi mới phải."
Du Thiếu Kỳ không dám tin lời đối phương nói, y sợ có người thừa thời cơ này lợi dụng y, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử xa lạ, ánh mắt mang theo sự khinh thường cùng hoài nghi, " Ai phái cậu tới đây? Vì sao phải giúp tôi? Nếu cậu không cho tôi được một câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ không tin tưởng cậu."
"Tới tìm anh, hoàn toàn là chủ ý của Lâm lão gia."
"Lâm lão gia?"
Du Thiếu Kỳ trong đầu hiện lên một người, sắc mặt lập tức đại biến, Cái người gọi là Lâm lão gia này phải chăng là cha của Lâm Tích Lạc?
Nam tử xa lạ xem như nhìn thấu Du Thiếu Kỳ nghĩ gì, lập tức bổ sung, " Cha của Lâm Tích Lạc."
Câu trả lời khẳng định cua đối phương y hệt như suy đoán của y, Du Thiếu Kì tin rằng mình nhất định là bị đối phương lừa gạt. Y đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt tràn đẩy sự quẫn bách cùng phẫn nỗ, " Đùa kiểu gì vậy, cha của Lâm Tích Lạc làm sao có thể quan tâm tới chuyện sống chết của tôi? Tôi gây bất lợi cho Lâm thị, uy hiếp sinh mệnh con trai ông ta, ông ta không phái người giết tôi là đã phải cảm ơn trời đất rồi," nói tới đây, y cúi người, ánh mắt nghiền ngẫm mang theo ý tứ hàm súc, " Thành thật nói cho tôi biết, cậu rốt cục là được ai phái tới, đừng tưởng tôi bị nhốt ở đây mà mấy người có thể tùy ý lộng hành."
Nam tử xa lạ nhếch môi, quỷ dị cười cười, " Du tiên sinh không cần kích động, hay nghe tôi nói hết đã."
Người nam nhân này đúng là đang cười, nhưng trong ánh mắt lại có sát ý, khiến Du Thiếu Kì sợ đến nổi da gà, y ổn định cảm xúc, ngồi xuống, ra vẻ trấn định, hắng giọng nói, " Cậu nói đi."
"Tôi tên lâm Nguyên, lão gia chúng tôi muốn cùng cậu làm một gia dịch."
Du Thiếu Kỳ nhíu mày, "Giao dịch gì?"
Lâm Nguyên quơ quơ túi da màu đen, " Tạm thời không vội hỏi tôi nội dung giao dịch, tôi nghĩ trước hết cậu nói cho tôi biết cậu đối với phần văn kiện này có ý kiến gì không."
Ánh mắt Du Thiếu Kỳ một lần nữa nhìn về phía tập ký lục ghi lại sự hợp tác giữa y với Trịnh Dục Phong, thanh âm ảm đạm mang theo nghi vấn, " Phần văn kiện này thực sự là cậu lấy từ chỗ Lâm Tích Lạc?"
Lâm Nguyên gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác."
Nghe được đáp án chắc chắn, đáy mắt Du Thiếu Kì hiện lên nghi ngờ càng sâu, " Nếu như Lâm Tích Lạc đã biết chuyện tôi uy hiếp đến Lâm thị, sao hắn lại không ngăn cản tôi? Nếu không phải tôi cùng Trịnh Dục Phong không lật đổ hắn, Lâm thị sớm đã mất."
Lâm Nguyên sâu kín nói, "Mạo muội hỏi một câu, các người liệu tiếp cận được bao nhiêu phần trăm tài liệu tuyệt mật của Lâm thị, khi lật đổ Lâm thi liệu mấy loại tư liệu đó phát huy được bao nhiêu? Hạng mục nước ngoài Lâm thị lấy lại được từ Cố gia cùng Trịnh gia, các người lấy được bao nhiêu?Hệ thống bảo an ở Lâm thị là tiên tiến nhất trên thế giới, làm sao dễ dàng cho người khác tiến vào? Nếu như lấy tài liệu cùng tin tức tuyệt mật dễ dàng như thế, người thông minh như Du tiên sinh không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Thanh âm Lâm Nguyên vang lên bên tai, lọt vào tai Du Thiếu Kì lại mang đầy ý cười nhạo, châm chọc.
Du Thiếu Kì nhíu chặt mày, biểu tình cực kì mất tự nhiên, " Lâm Nguyên, lời này của cậu là có ý gì?"
"Du tiên sinh, cậu còn không hiểu được ý của tôi sao? Thiếu gia nếu như biết cậu uy hiếp được Lâm thị, vì sao lại không ngăn cản cậu, còn ngầm để cậu liên thủ với gia tộc khác đối nghịch với hắn? Nếu không phải bởi vì Tô Chính Lượng, cậu làm sao có khả năng liên thủ với Trịnh Dục Phong để hủy diệt Lâm Tích Lạc?"
Nói xong, ánh mắt đen thẫm Lâm Nguyên ý vị sâu sa liếc Du Thiếu Kỳ một cái, sau đó đem văn kiện thu trở về.
Nghe được đối phương nhắc tới tên Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ trong lòng "Lộp bộp" một chút, y mặc nhiên không đáp, chỉ nhìn Lâm Nguyên, đại não nhanh chóng chuyển động.
Lúc trước, vụ trộm cắp ở Lâm thị quả thật là y cùng Trịnh Dục Phong nhất hỏa nhân sở vi, nhưng cũng chỉ là dương đông kích tây, khiến Lâm Tích Lạc nhầm tưởng bị trộm viếng thăm nên mới làm như vậy, mục đích chính là trung tâm tài liệu bên trong Lâm thị.
Lần đó hành động phi thường thuận lợi, lúc ấy y cũng từng hoài nghi, nhưng Trịnh Dục Phong là người Lâm thị, biết rõ hệ thống bảo an, cho nên y cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, Du Thiếu Kì cảm thấy mấy chuyện này quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nếu điều Lâm Nguyên nói đều là sự thật, chẳng lẽ là Lâm Tích Lạc cố ý để bọn họ lấy được những tài liệu cơ mật? Hơn nữa theo ý được biết, những cơ mật kia quả thực không ảnh hưởng gì nhiều đến hoạt động của Lâm thị. Nhưng những tài liệu này đều lấy từ chỗ văn phòng chủ tịch, không có khả năng sẽ có vấn đề.
Căn cứ vào phần tài liệu kia cùng mấy thứ Lâm Nguyên vừa nói kia, chẳng lẽ chuyện y với Trịnh Dục Phong liên thủ đã sớm nằm trong kế hoạch của Lâm Tích Lạc, biết y cùng Trịnh Dục Phong sẽ diệt trừ hắn, nên mới cố ý diễn tròn vở kịch này? Như vậy có thể coi là một mũi tên trúng hai đích, tuy nguy hiểm nhưng giả sử thành công, chẳng những có thể thân không biết quỷ không hay diệt trừ được đối thủ, lại còn có thể khiến Tô Chính Lượng vứt bỏ hết thảy, khăng khăng một mực cùng hắn một chỗ.
Nếu như thực sự như vậy, Lâm Tích Lạc quả thật đáng sợ.
Du Thiếu Kỳ trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt ủ dột càng ngày càng trở nên tối tăm, y chậm rãi mở miệng, nói, "Hắn không tiếc lợi dụng tình cảm của tôi với Tô Chính Lượng, còn cố ý làm lộ ra nhược điểm của Lâm thị, dẫn chúng tôi mắc cậu, mục đích chính là muốn diệt trừ những người gây trở ngại cho hắn?"
"Xem ra, Du tiên sinh đối với chuyện của thiếu gia đã suy nghĩ cẩn thận rồi," Lâm Nguyên nhìn chằm chằm Du Thiếu Kì, vừa lòng gật đầu.
"Nếu hắn làm hết thảy việc này đều là vì Lâm thị, hơn nữa mục đích của hắn cũng đã đạt được, thử hỏi, tôi còn cái gì để lợi dụng, có thể lại khiến cho lão gia nhà các cậu không tiếc mạo hiểm bị hắn phát hiện mà tới tìm tôi?" Dừng một chút, Du Thiếu Kì hàm xúc ngân nga mà sửa lời, " Không, là tới giúp tôi."
Lâm Nguyên nhìn thẳng Du Thiếu Kỳ, tà tà mỉm cười, "Mục đích của lão gia rất đơn giản, chỉ cần cậu nói chuyện này cho Tô Chính Lượng biết, cậu có thể rời khỏi nơi này."
Du Thiếu Kỳ nhẹ nhàng nhướng mày, "Đơn giản như vậy?"
Lâm Nguyên hơi hơi gật đầu, "Nếu như Tô Chính Lượng hoàn toàn tin những lời cậu nói là sự thật, khiến cậu ấy nhận ra mình bị lợi dụng tình cảm, đến lúc đó chẳng những lão gia sẽ giúp cậu rời khỏi nơi này an toàn mà còn an bài ổn thỏa bên Đức cho cậu."
Du Thiếu Kỳ vòng tay qua đầu, ánh mắt dao động mang theo khinh thường," Mục đích của các người chính là muốn Tô Chính Lượng rời khỏi Lâm Tích Lạc phải không? Nhưng mà chỉ dựa vào mấy lời nói của tôi, em ấy sao có thể tin?"
Thanh âm Lâm Nguyên thản nhiên, "Du tiên sinh, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu có đồng ý giao dịch này hay không, những thứ khác chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Du Thiếu Kỳ thoáng cúi đầu, trầm tư thật lâu.
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm bộ dáng Du Thiếu Kỳ trầm mặc không nói, mê hoặc nói, "Thiếu gia là người thừa kế Lâm thị, lão gia tuyệt đối sẽ không để cậu ấy cùng một thằng con trai dây dưa không rõ. Nếu cậu đã yêu Tô Chính Lượng, chúng ta đây sao không hợp tác, cậu có thể có được cậu ấy, mà chúng tôi cũng bớt lo hơn, nếu không..."
Lời của đối phương đột nhiên thấp xuống, khiến Du Thiếu Kì cả kinh," Nếu không thì thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất