Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 111: Bất an

Trước Sau
Chương 111: Bất an

---------------------------------Editor: Mèo--------------------------------

Thả tập tài liệu ra, Tô Chính Lượng dùng thanh âm hơi run run hỏi, "Lâm tiên sinh, tôi thật sự không rõ ý của ông, tôi cũng không muốn hiểu. Nhưng nếu ông đem chuyện của Du Thiếu Kì ra ép tôi buông tay Tích Lạc, tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng."

Lâm baba nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng, hai mắt lộ ra sự chân thành tha thiết, " Tôi không có ý muốn ép cậu, tôi chỉ muốn cho cậu biết chân tướng sự việc."

Hô hấp Tô Chính Lượng thoáng bị kiềm hãm, một cỗ khí lạnh từ trong người dâng lên, khiến cậu không khỏi rùng mình một cái.

Đột nhiên cậu cảm thấy, ở nơi này càng lâu, mối quan hệ giữa cậu cùng Lâm Tích Lạc sẽ càng bị ngôn từ của Lâm baba châm chọc, đẩy cậu đến tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Biện pháp trước mắt là rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi đây, rời khỏi Lâm trạch, quan hệ giữa cậu và Lâm Tích Lạc sẽ không bị bất kì ai châm ngòi nữa.

"Lâm tiên sinh, chân tướng theo như lời ông nói, tôi không muốn, đã khuya rồi, tôi phải đi rồi."

Lâm baba không tức giận chút nào, hướng Tô Chính Lượng xoay người rời đi hỏi," Chẳng lẽ cậu thực sự không muốn biết sao?"

Thanh âm đạm mạc lộ ra vài tia phức tạp, "Tôi không muốn biết, Lâm tiên sinh, tái kiến."

"Tôi biết tôi nói gì cậu đều không muốn tin, hay là thế này đi, có một người nói có lẽ cậu sẽ tin."

Tô Chính Lượng dừng lại, không mở miệng. Nhưng mà nhìn cách cậu chống đỡ, nội tâm cậu giờ phút này cũng rất bất an.

Quả nhiên, cậu đã bắt đầu dao động.

Đáy mắt Lâm baba xẹt qua vài tia tính kế khó có thể cảm nhận được, ông tiếp tục nói: " Du Thiếu Kỳ hẳn so với tôi còn biết nhiều hơn, hơn nữa ngày mai cậu ta cũng phải ra tòa, làm bạn thân của cật ta, cậu thực sự không muốn gặp người bạn này một chút à?"

Tô Chính Lượng nghe những lời này của Lâm baba, khuôn mặt tái nhợt lạnh băng hiện lên tia do dự, " Có gặp hay không là chuyện của tôi."

Nói xong câu đó, Tô Chính Lượng dùng sức đẩy cửa rời đi.

"Tô tiên sinh."

Là thanh âm của Lâm Nguyên, Tô Chính Lượng nghiêng người nhìn nam nhân một thân hắc y đứng cách đó không xa, nhíu mày, cố gắng bình tâm đi ra ngoài.



Lâm Nguyên đi theo caauk, hai người, một trước một sau băng qua hành lăng, thanh âm bình thản của Lâm Nguyên lần thứ hai vang lên, " Tô tiên sinh, lão gia phân phó tôi đưa cậu về bệnh viện, mời cậu lên xe."

Tô Chính Lượng khẩu khí kiên quyết, cự tuyệt, "Không cần, tôi tự mình về."

"Tô tiên sinh, đây là lão gia phân phó, tôi chỉ là một người làm công sao dám trái lệnh, cậu đừng làm khó tôi."

Tô Chính Lượng nghe Lâm Nguyên nói như vậy, không thèm đáp lại.

Hai người đi tới cửa, Lâm Nguyên mở cửa xe làm thủ thế "mời", Tô Chính Lượng lãnh mặt ngồi vào.

Không khí đầu xuân lành lạnh, mang theo chút mưa phùn ẩm ướt, chậm rãi tràn vào trong xe.

Tô Chính Lượng ngồi trong xe, không tiếng động nhìn chăm chú nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ xe, đèn đuốc sáng rực, trong lòng một hồi rối loạn.

Phần tài liệu kia, thời gian ghi bên trên cho thấy Lâm Tích Lạc từ lâu đã chú ý tới hành động của Du Thiếu Kì, nhưng lúc đó, Du Thiếu Kì mới trở về không lâu. Chẳng lẽ, Du Thiếu Kì đã cấu kết với Trịnh Dục Phong? Nhưng vì sao y lại làm vậy?

Du Thiếu Kỳ cùng Trịnh Dục Phong liên thủ, đều là do cậu sao, nếu như khi đó Du Thiếu Kì không tỏ tình với cậu, y sao lại nghĩ tới sẽ lợi dụng Trịnh Dục Phong đánh bại Lâm Tích Lạc? Chuyện kì quái nhất là, tại sao Lâm Tích Lạc lại chú ý tới y?

Còn có, cha của Lâm Tích Lạc nói mấy lời kia với cậu rốt cục là có ý gì? Lâm Tích Lạc lợi dụng tình cảm của ai để diệt trừ đối thủ của hắn?

Nhẹ nhàng rũ mí mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu mị. Nếu là lợi dụng tình cảm, vậy chắc là Lâm Tích Lạc nhất định là lợi dụng tình cảm của Cố Hân Di để diệt trừ những người đó đi.

Trong lúc suy tư, Tô Chính Lượng nhẹ nhàng nâng tay, đồ vật lạnh băng lướt nhẹ dưới cằm, khiến cậu chuyển tầm mắt vào chiếc nhẫn. . Truyện Teen Hay

Chiếc nhẫn này tạo hình đơn giản nhưng lại rất khác biệt, dưới ánh đèn, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

Yên lặng nhìn chiếc nhẫn, nội tâm bất an của Tô Chính Lượng dần ổn định.

Tích Lạc, em tuyệt đối sẽ không tin lợi cha anh nói, em sẽ chờ anh, chờ anh trở về.

* * * * * * * * * *

Đêm khuya tĩnh lặng.

Đã sớm qua giờ thăm bệnh, Tô Chính Lượng nằm trên giường, không hề có chút buồn ngủ nào.

Biết rõ những lời kia của Lâm baba là để châm ngòi ly gián, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện khuôn mặt của Lâm baba, bên tai sẽ quẩn quanh những lời ông nói, làm cậu suy nghĩ lung tung.



Ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.

Hai tay Tô Chính Lượng ôm đầu gối, tựa vào thành giường.

Không biết lúc này lâm Tích Lạc đang làm gì? Mới xa hắn ba ngày, cậu đã cảm thấy ba ngày này vô cùng dài. Cho đến lúc này, Tô Chính Lượng mới ý thức được, sự ỷ lại của cậu đối với Lâm Tích Lạc đã ăn sâu bén rễ, giống như từ sớm đã khảm vào trong linh hồn, không cách nào phai mờ.

Tuy rằng Lâm Tích Lạc nói sẽ gọi cho cậu, nhưng Tô Chính Lượng không đợi được, cậu hiện giờ rất muốn nghe giọng của hắn. Chỉ cần được nghe giọng của hắn, bất an trong lòng sẽ nhanh chóng được xua tan.

Tay lạnh như băng ấn nhẹ vào màn hình điện thoại, vài giây sau, điện thoại thông.

"Bảo bối, còn chưa ngủ sao?"

Nghe được Lâm Tích Lạc thân mật khẽ gọi mình, Tô Chính Lượng nhẹ nhõm thở một hơi, "Không phải, ngủ không được."

Nam nhân bên kia tà khí cười nói, "Có phải không có chồng ở bên cạnh nên tịch mịch hay không?"

Tô Chính Lượng đỏ tai, nửa giả nửa thật, tức giận nói, "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy, em chỉ là muốn nghe giọng anh một chút nên mới..."

Thanh âm thanh nhuận dễ nghe nhỏ dần, đầu dây bên kia cho rằng Tô Chính Lượng sinh khí, vội vàng nhận lỗi, "Bảo bối, đừng giận, là anh sai, em mới là chồng, em mới là chồng."

Tô Chính Lượng nghe thấy Lâm Tích Lạc cuống quít bồi tội, tâm tình tốt hơn rất nhiều, "Tích Lạc, em không tức giận, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Tích Lạc, anh... Có phải hay không..."

Tô Chính Lượng hơi hơi há miệng thở dốc, cuối cùng đem lời muốn nói ra nuốt ngược trở vào, bởi vì cậu không muốn những lời bìa đặt của Lâm baba làm nhiễu loạn tâm trí Lâm Tích Lạc, lại càng không muốn chuyện cậu gặp Lâm baba làm hắn phân tâm. Cho nên, cậu lại nhịn xuống, sau đó dời đề tài, "Anh sang bên đó ổn chứ?"

Nghe được Tô Chính Lượng muốn nói lại thôi, giống như bộ dáng có tâm sự, Lâm Tích Lạc cảnh giác hỏi, "Lượng, có phải em muốn nói gì với anh không?"

Tô Chính Lượng lắc đầu, "Không có gì, cũng không phải chuyện gì to tát, đợi anh về rồi lại nói tiếp."

"Vậy được rồi. Em ngủ sớm đi, hôm khác anh sẽ gọi cho em."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau