Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 30: Đau lòng

Trước Sau
☆ Chương 30: Đau lòng

-----------Editor: Mèo-----------

Nghe thấy tiếng chuông, Lâm Tích Lạc không thèm để ý, tiếp tục nói, "Khi đó, Lâm thị lâm vào khốn cảnh, thân thể cha tôi ngày càng sa sút..."

"Leng keng leng keng!"

Chuông cửa lại vang lên hai cái, Lâm Tích Lạc nhăn mày, quay đầu hỏi, "Ai vậy?"

"Tích Lạc, là em, " nghe thấy thanh âm đó, Tô Chính Lượng ngẩn người, đây không phải là chị sao?

Lâm Tích Lạc nghe thấy thanh âm Tô Chính Thanh, có chút giật mình, trầm ngâm một lúc, hắn đi ra mở cửa, "Thanh Thanh, em sao lại đến đây?"

Tô Chính Thanh bĩu môi nói, "Đột nhiên nhớ đến hình như... A, Tiểu Lượng, em sao lại ở đây?" Nhìn thấy Tô Chính Lượng đứng trong phòng khách, cúi thấp đầu, Tô Chính Thanh kinh ngạc.

" Chị, em..." Tô Chính Lượng nhất thời không biết giải thích thế nào với Tô Chính Thanh, nói quanh co, hắt hơi một cái.

Tô Chính Thanh vội vội vàng vàng đi vào, nhìn Tô Chính Lượng quan tâm hỏi han, "Này, em đây là làm sao? Sao lại ướt như chuột lột vậy?"

"Tiểu Lượng lo lắng cho em, cho nên đến đây tìm em, vì lo quá nên dầm mưa chạy đến."

"Đứa ngốc này, chị với Tích Lạc cùng một chỗ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, " thấy quần áo trong tay Tô Chính Lượng, cô đẩy cậu vào phòng cách vách, "Mau thay quần áo."

Tô Chính Lượng đóng cửa phòng, yên lặng đem quần áo ướt sũng cởi ra, thay bộ đồ Lâm Tích Lạc đưa.

Dựa người vào cánh cửa, mặc bộ quần áo lớn hơn minhg một số, ngửi thấy hương thơm có chút quen thuộc, chóp mũi Tô Chính Lượng có chút ê ẩm.

Chính mình đã từng thề sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, hiện tại hắn cách mình một bức tường, cũng đã thành bạn trai người khác. Hơn nữa người kia lại không phải ai khác mà chính là chị gái mình, Tô Chính Thanh.

Ghé tai lắng nghe thanh âm hai người nói chuyện ngoài kia, trong đầu Tô Chính Lượng đầy dấu hỏi. Vì cái gì chỉ cần nhắc đến chuyện 6 năm trước, Lâm Tích Lạc lại tức giận như vậy? Còn luôn miệng nói mình có nỗi khổ riêng, rốt cục 6 năm trước xảy ra chuyện gì?

Nhưng sau đó, Tô Chính Lượng lại đem loại ý nghĩ này vứt qua sau đầu.



Có lẽ giữa cậu và hắn có hiểu lầm, để hắn giải thích một chút cũng không sao. Chẳng qua, bất luận hắn nói cái gì, đó cũng là chuyện của hắn. Chuyện đã qua, cho dù có giải thích thế nào cũng chẳng thay đổi được quá khứ.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng nắm lấy tay cửa, mở cửa, đi ra ngoài.

Lâm Tích Lạc nhìn thấy Tô Chính Lượng đã thay xong quần áo, trong mắt lóe lên một chút, hắn quay đầu nói với Tô Chính Thanh, "Thanh Thanh, em của em thay đồ xong rồi, để anh đưa hai người về nhà."

Tô Chính Thanh nhíu mày khó hiểu, "Đúng rồi Tiểu Lượng, em không lái xe tới sao?"

Tô Chính Lượng lắc đầu, "Trên đường kẹt xe, cho nên em chạy bộ đến."

Tô Chính Thanh xoa tóc Tô Chính Lượng, trìu mến cười cười, "Đứa em ngốc này, phải biết chăm sóc bản thân mình chứ. Nếu bởi vì chị mà em dầm mưa bị cảm lạnh, trong lòng chị không phải sẽ áy náy sao."

"Chị, em không sao mà."

Lâm Tích Lạc chở hai chị em về nhà Tô Chính Thanh, đến nơi kẹt xe, Tô Chính Lượng vào xe mình, sau đó mỗi người đi một ngả.

Tí tách mưa, gõ vào cửa sổ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đêm đã khuya, mưa tạnh dần.

Trời đã sáng.

Trời xanh quang đãng, không một gợn ây. Ánh mặt trời mỏng manh, xuyên qua lớp mây mù, chiếu rọi xuống mọi nơi. Nắng sớm nhu hòa, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào chiếc giường màu trắng.

Ánh sáng vàng nhant, chiều vào khuôn mặt đang ngủ an tĩnh trên giường, lưu lại một hình ảnh mờ ảo. Lông mi dài hơi hơi rung động, không bao lâu, đôi mắt đang nhắm kia liền mở.

Nửa mê nửa tỉnh, Tô Chính Lượng chậm rãi đứng dậy, khẽ cau mày.

Tối hôm qua, cậu ấp ú ý định lâu như vậy rồi cũng không nói ra. Có lẽ, giống như Lâm Tích Lạc nói, hắn là có nỗi khổ riêng mới phải rời xa mình đi Anh quốc.

Tô Chính Lượng chua sót lắc lắc đầu, tựa vào đầu giường.

Chuyện cũ tựa như mây khói, không đáng nhớ lại. Nếu hắn thật sự muốn cùng chị ấy một chỗ, chỉ cần hắn đối tốt với chị ấy, cậu sẽ từ đáy lòng chúc họ hạnh phúc.



* * * * * * * * * *

Nghỉ hè đến.

Đoạn thời gian trước, xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Tô Chính Lượng thân tâm đều mệt mỏi. Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ hẹn nhau ra ngoại thành giải sầu.

Hôm nay, mặt trời không quá chói lọi, khí hậu mát mẻ, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ rất sớm đã xuất phát.

Đi vào khu lâm viên Giang Nam ở ngoại ô, hai người cùng nhau đi vào đình

Trong đình mát mẻ, vài cây cầu nhỏ vắt ngang, Tô Chính Lượng cùng Du Thiếu Kỳ ngồi bên trong hóng mát. Không khí bỏng rát, hoa bung nở, hai người cùng nhau hưởng thụ giờ khắc yên bình này.

Có thể cảm thấy có chút mệt, Tô Chính Lượng bất tri bất giác ngủ thiếp đi

Du Thiếu Kỳ ngồi đối diện Tô Chính Lượng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ kia, y nhất thời cảm thấy rất tỉnh táo.

Lần đó cùng Tô Chính Lượng tham dự buổi nhậm chức của Lâm Tích Lạc, trong lúc vô tình nghe được cậu cùng Lâm Tích Lạc bí mật nói chuyện, nghe nội dung hai người nói chuyện, y cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Khiếp sợ qua đi, Du Thiếu Kỳ lục lại kí ức phủ bụi đã lâu, kết hợp những kí ức về Tô Chính Lượng cùng Lâm Tích Lạc lại, giải quyết từng nghi hoặc trong lòng.

Nhiều năm trước kia, y biết Tô Chính Lượng thì vào Học viện âm nhạc S đại, Du Thiếu Kỳ trong lòng âm thầm cao hứng. Ngày báo danh, y cố ý xin phép muốn đi giúp Tô Chính Lượng sắp xếp phòng. Khi y kích động đến kí túc xá, lại nhìn thấy một nam sinh sắp xếp xong xuôi phòng cho Tô Chính Lượng, nam sinh kia chính là Lâm Tích Lạc. Nhìn bộ dáng hai người nói nói cười cười, Du Thiếu Kỳ lúc ấy trong lòng có chút mất mát.

Sau đó vài năm, tuy rằng Du Thiếu Kỳ cùng Tô Chính Lượng quan hệ vẫn như trước. Nhưng mỗi khi y tại vườn trường, quán cơm hoặc trong phong tập thấy Tô Chính Lượng cùng Lâm Tích Lạc đi qua, cùng nhau luyện đàn, hai người vui thì cười giận thì mắng, một bộ dáng bạn bè tốt, Du Thiếu Kỳ đối với Lâm Tích Lạc cảm thấy rất ghen tỵ.

Rõ ràng y và Tô Chính Lượng quen biết nhau trước, vì cái gì Tô Chính Lượng ở cùng hắn lại vui vẻ đến vậy?

Hiện tại ngẫm lại, y hồi đó thực khờ dại, kỳ thật nhiều lúc y thấy hai người đó thân mật hơn cả tình banh, lại chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, không nghĩ nhiều. Trong mắt người bình thường, hai nam sinh ôm ôm ấp ấp cũng chỉ là cách thể hiện tình cảm bạn bè quá tốt thôi, cũng chẳng có ai nghĩ đến phương diện kia.

Nhưng đêm đó, ngẫu nhiên nghe được hai người tranh chấp, Du Thiếu Kỳ hoàn toàn tỉnh ngộ. Nguyên lai, hai người bọn họ đã từng có loại quan hệ này, khó trách 6 năm trước Tô Chính Lượng bởi vì Lâm Tích Lạc bất ngờ rời đi mà thống khổ, đến nỗi đem sự nghiệp của bản thân hủy hoại.

Sau hết thảy, nếu đều là bởi vì Lâm Tích Lạc gây ra. Một ngày nào đó, Lâm Tích chắc chắn dẽ phải trả giá đắt cho hành động của hắn trong quá khứ

Tay Du Thiếu Kỳ nắm thành quyền, đáy mắt màu đen hiện lên tia ngoan độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau