Chương 58: Trịnh Dục Phong tính kế (2)
Du Thiếu Kỳ lạnh lùng nhìn Trịnh Dục Phong, không chút khách khí đánh gãy hắn, "Lần trước thái đọ của tôi hẳn đã rõ ràng rồi nhỉ, tôi sẽ không đáp ứng đề nghị của cậu, lại càng khuông muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các cậu."
"Ồ? Du tiên sinh, thái độ của cậu thật đúng là kiên định, bất quá, " Ánh mắt Trịnh Dục Phong nghiền ngẫm dao động đến trên mặt Tô Chính Lượng, "Cậu thật sự nguyện ý trừng mắt nhìn Tô tiên sinh tiếp tục thống khổ như thế sao? Chẳng cậu không muốn cùng cậu ấy đồng thời chia sẻ sao?"
Vẻ mặt Du Thiếu Kỳ uất giận nói, "Trịnh Dục Phong, cậu muốn thế nào?"
Ngữ khí Trịnh Dục Phong có chút thoải mái, "Du tiên sinh, đừng kích động, tôi chỉ muốn giúp cậu, chỉ cần cậu chịu hợp tác, tôi cam đoan cậu có thể có được Tô tiên sinh, hơn nữa tuyệt không phải lo lắng về người nhà."
Du Thiếu Kỳ sắc mặt đại biến, phản bác Trịnh Dục Phong, "Cậu ăn nói bậy bạ gì đó? Tôi cùng Chính Lượng chính là bạn tốt, giữa tôi và em ấy chỉ có tình nghĩa huynh đệ."
"Chậc chậc, " Trịnh Dục Phong lắc lắc ngón tay, khinh thường nâng mi, "Ngay cả người ngoài như tôi còn nhìn ra cậu có tình ý với cậu ấy, mà cậu lại dám yêu không dám nhận, làm bạn bè của cậu, tôi thay Tô tiên sinh cảm thấy thực đáng tiếc. Cậu ấy nhất định không thể tin được, người bạn tốt nhất của mình lại ôm loại tâm tư này với cậu ấy, mà ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có..."
Du Thiếu Kỳ gầm nhẹ một tiếng, "Được rồi! Đừng nói nữa!"
Nâng Tô Chính Lượng đi qua Trịnh Dục Phong, mặt y xanh ném cho đối phương một câu, "Tôi sẽ xem xét lại."
Trịnh Dục Phong thần sắc thản nhiên, "Tôi chờ tin tốt."
Du Thiếu Kỳ đem Tô Chính Lượng mang về nhà, mở cửa chính là Tô Chính Thanh, nhìn thấy Tô Chính Lượng cả người đầy mùi rượu, Tô Chính Thanh chấn động, "Du tiên sinh, Tiểu Lượng làm sao vậy?"
Du Thiếu Kỳ nói dối, "Chính Lượng cùng tôi vừa rồi ở trong quán rượu uống chút rượu, tôi thấy em ấy có chút mê man liền đem em ấy về đây."
Tô Chính Thanh cảm tạ, giúp đỡ Du Thiếu Kỳ nâng Tô Chính Lượng hướng trong phòng đi đến.
Hai người đem Tô Chính Lượng bỏ trên giường, Tô Chính Thanh đắp chăn mỏng cho cậu, thở dài, "Tiểu Lượng cũng không biết uống rượu, sao lại còn uống say thành cái bộ dạng này?"
Du Thiếu Kỳ lo lắng nhìn nhìn Tô Chính Lượng, "Tôi cũng không rõ lắm."
"Du tiên sinh, cám ơn anh đã đưa Tiểu Lượng về, anh chờ một chút, tôi đi lấy nước."
Du Thiếu Kỳ khách khí khoát tay, "Chỉ là cái nhấc tay thôi, Tô tiểu thư không cần khách khí như thế, tôi còn có việc đi trước."
"Ai nha, bác còn tưởng là ai, hóa ra là Tiểu Du, " Tô mama đang trong phòng nghỉ ngơi nghe được thanh âm, đi ra.
"Bác gái, nhiều ngày không gặp, thân thể của bác thế nào rồi?"
Tô mama vui tươi hớn hở cười nói, "Cơ thể bác tốt nhiều rồi, khó mới được Tiểu Du đến nhà chơi một lần, sao không ở lại lâu một chút? Chẳng lẽ là không muốn gặp hai mẹ con chúng ta?"
"Bác gái hiểu lầm rồi, con chỉ là trùng hợp có việc nên mới vội vã phải đi về."
"Con mang Tiểu Lượng về đây, nhất định khát nước rồi?" Tô mama dùng ánh mắt ý bảo Tô Chính Thanh, "Thanh Thanh, còn không mau đi rót nước cho Tiểu Du."
"Không cần đâu ạ, thời gian không còn sớm, trong nhà còn có chút việc, con đi trước."
"Ai nha vậy trước cứ uống chén nước này đi đã, Tiểu Du con đợi một lát, bác đi làm nước hoa quả cho con."
Tô mama cố ý giữ lại, khiến Du Thiếu Kỳ không nỡ cự tuyệt, "Vậy con xin phép."
Du Thiếu Kỳ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng hồng của Tô Chính Lượng, y có chút thất thần.
"Ừm..."
Thanh âm mỏng manh than nhẹ, khiến Du Thiếu Kỳ lập tức phục hồi lại tinh thần, y đứng dậy, thân thiết nhìn chăm chú vào Tô Chính Lượng.
Đối phương tựa hồ đang nằm mơ, lời vô nghĩa phát ra không ngừng, bất quá chính là một ít từ vô nghĩa, đứt quãng từ trong miệng phát ra.
Du Thiếu Kỳ sợ quấy nhiễu đến Tô Chính Lượng, chỉ dám đứng ở đầu giường nhìn cậu.
"Lâm Tích Lạc... Đừng đính hôn..."
Nghe thấy Tô Chính Lượng vô ý thức nói ra những lời này, Du Thiếu Kỳ cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên não.
Vì cái gì Lâm Tích Lạc đã đối xử với em như vậy, vậy mà em đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên? Anh phải làm gì mới khiến em quên tên khốn kia?
Cố nén tức giận trong lòng, Du Thiếu Kỳ thay Tô Chính Lượng dịch dịch góc chăn, từ chối lòng hiếu khách của Tô mama, vội vàng rời đi.
Rời khỏi nhà Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ một mình một người nhắm mắt đi trên đường.
Từ trước tới nay, y vẫn luôn coi Tô Chính Lượng là em trai, địa vị Tô Chính Lượng trong lòng y sớm đã vượt qua mọi người. Với y mà nói, chỉ cần nhìn thấy Tô Chính Lượng có thể vui vẻ, hạnh phúc, y đã vô cùng thỏa mãn.
Chính là, cái loại cảm giác y đối với Tô Chính Lượng hình như đã không còn là tình anh em trong sáng như trước nwuax rồi?
Du Thiếu Kỳ nheo mắt, nhìn về phía bầu trời đêm, trước mắt nhoáng lên hình ảnh khi y say rượu hôn môi Tô Chính Lượng, bước chân trong giây lát ngừng lại.
Du Thiếu Kỳ lạnh cả người, y giật mình.
Chẳng lẽ y thật sự đối với Tô Chính Lượng...
Cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, Du Thiếu Kỳ vứt ngay cái suy nghĩ kia ra sau đầu. Y làm sao có thể yêu cậu? Làm sao có thể giống như đàn ông yêu phụ nữ mà đi yêu Tô Chính Lượng? Y chí ít cũng là trai thẳng nha.
Ngươi vẫn còn tự lừa mình dối người sao?
Trong đầu có thanh âm lạnh nhưu băng vang lên. Chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa bao giờ ôm loại cảm giác này với Tô Chính Lượng sao? .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Tôi...
Ngươi rõ ràng vẫn luôn yêu em ấy, cho nên mới ghen ti khi em ấy cùng Lâm Tích Lạc một chỗ, cũng bởi vì ở trong lòng ngươi có dục niệm với em ấy, cho nên mới mượn rượu mà hôn em ấy.
Không, không phải, tôi chỉ là xem cậu ấy là bạn tốt, là em trai của mình thôi. Du Thiếu Kỳ lắc đầu, kiệt lực muốn trục xuất thanh âm trong đầu đi.
Nói bậy, nào có anh trai nào đố kị người khác cùng em trai một chỗ? Nào có anh trai nào sẽ đi hôn trộm em trai mình? Ngươi chính là sợ hãi tình cảm của mình với em ấy bị người khác phát hiện, mới không dám thừa nhận. Trịnh Dục Phong nói đúng, ngươi là một tên ích kỷ, là một kẻ nhát gan.
Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết không? Tình cảm tôi đối với em ấy phải làm thế nào mới đúng? Chẳng lẽ chỉ có thể nghe lệnh Trịnh Dục Phong, mặc hắn an bài sao?
Không, nam nhân kia rất giỏi tâm kế, một khi mình đáp ứng hắn rồi, hắn chắc chắn sẽ lợi dụng Chính Lượng áp chế Lâm Tích Lạc, đến lúc đó ngược lại sẽ khiến em ấy hãm sâu vào nguy hiểm, không được, mình không thể làm như vậy.
Vì lợi ích của bản thân, chỉ có dựa vào chính mình.
Du Thiếu Kỳ ánh mắt sâu thẳm, âm thầm trầm xuống.
* * * * * * * * * *
"Trịnh Dục Phong, đề nghị của cậu tôi đồng ý. Bất quá, cậu phải cam đoan sau khi chuyện thành công những thứ đã hứa tuyệt không được nuốt lời."
Đầu dây bên kia, vang lên thanh âm sâu kín của Trịnh Dục Phong, "Lý tiên sinh, ngái yên tâm, tôi nói sẽ giữ lời."
Đặt điện thoại xuống, ánh trăng trên bầu trời mênh mông xuyên thấu qua cánh cửa sổ khép hờ chiếu vào trên mặt Trịnh Dục Phong, trông đặc biệt quỷ dị.
Lâm Tích Lạc, trò hay sắp bắt đầu. Chúng ta cùng nhìn xem, lần này người thắng sẽ là ai?
"Ồ? Du tiên sinh, thái độ của cậu thật đúng là kiên định, bất quá, " Ánh mắt Trịnh Dục Phong nghiền ngẫm dao động đến trên mặt Tô Chính Lượng, "Cậu thật sự nguyện ý trừng mắt nhìn Tô tiên sinh tiếp tục thống khổ như thế sao? Chẳng cậu không muốn cùng cậu ấy đồng thời chia sẻ sao?"
Vẻ mặt Du Thiếu Kỳ uất giận nói, "Trịnh Dục Phong, cậu muốn thế nào?"
Ngữ khí Trịnh Dục Phong có chút thoải mái, "Du tiên sinh, đừng kích động, tôi chỉ muốn giúp cậu, chỉ cần cậu chịu hợp tác, tôi cam đoan cậu có thể có được Tô tiên sinh, hơn nữa tuyệt không phải lo lắng về người nhà."
Du Thiếu Kỳ sắc mặt đại biến, phản bác Trịnh Dục Phong, "Cậu ăn nói bậy bạ gì đó? Tôi cùng Chính Lượng chính là bạn tốt, giữa tôi và em ấy chỉ có tình nghĩa huynh đệ."
"Chậc chậc, " Trịnh Dục Phong lắc lắc ngón tay, khinh thường nâng mi, "Ngay cả người ngoài như tôi còn nhìn ra cậu có tình ý với cậu ấy, mà cậu lại dám yêu không dám nhận, làm bạn bè của cậu, tôi thay Tô tiên sinh cảm thấy thực đáng tiếc. Cậu ấy nhất định không thể tin được, người bạn tốt nhất của mình lại ôm loại tâm tư này với cậu ấy, mà ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có..."
Du Thiếu Kỳ gầm nhẹ một tiếng, "Được rồi! Đừng nói nữa!"
Nâng Tô Chính Lượng đi qua Trịnh Dục Phong, mặt y xanh ném cho đối phương một câu, "Tôi sẽ xem xét lại."
Trịnh Dục Phong thần sắc thản nhiên, "Tôi chờ tin tốt."
Du Thiếu Kỳ đem Tô Chính Lượng mang về nhà, mở cửa chính là Tô Chính Thanh, nhìn thấy Tô Chính Lượng cả người đầy mùi rượu, Tô Chính Thanh chấn động, "Du tiên sinh, Tiểu Lượng làm sao vậy?"
Du Thiếu Kỳ nói dối, "Chính Lượng cùng tôi vừa rồi ở trong quán rượu uống chút rượu, tôi thấy em ấy có chút mê man liền đem em ấy về đây."
Tô Chính Thanh cảm tạ, giúp đỡ Du Thiếu Kỳ nâng Tô Chính Lượng hướng trong phòng đi đến.
Hai người đem Tô Chính Lượng bỏ trên giường, Tô Chính Thanh đắp chăn mỏng cho cậu, thở dài, "Tiểu Lượng cũng không biết uống rượu, sao lại còn uống say thành cái bộ dạng này?"
Du Thiếu Kỳ lo lắng nhìn nhìn Tô Chính Lượng, "Tôi cũng không rõ lắm."
"Du tiên sinh, cám ơn anh đã đưa Tiểu Lượng về, anh chờ một chút, tôi đi lấy nước."
Du Thiếu Kỳ khách khí khoát tay, "Chỉ là cái nhấc tay thôi, Tô tiểu thư không cần khách khí như thế, tôi còn có việc đi trước."
"Ai nha, bác còn tưởng là ai, hóa ra là Tiểu Du, " Tô mama đang trong phòng nghỉ ngơi nghe được thanh âm, đi ra.
"Bác gái, nhiều ngày không gặp, thân thể của bác thế nào rồi?"
Tô mama vui tươi hớn hở cười nói, "Cơ thể bác tốt nhiều rồi, khó mới được Tiểu Du đến nhà chơi một lần, sao không ở lại lâu một chút? Chẳng lẽ là không muốn gặp hai mẹ con chúng ta?"
"Bác gái hiểu lầm rồi, con chỉ là trùng hợp có việc nên mới vội vã phải đi về."
"Con mang Tiểu Lượng về đây, nhất định khát nước rồi?" Tô mama dùng ánh mắt ý bảo Tô Chính Thanh, "Thanh Thanh, còn không mau đi rót nước cho Tiểu Du."
"Không cần đâu ạ, thời gian không còn sớm, trong nhà còn có chút việc, con đi trước."
"Ai nha vậy trước cứ uống chén nước này đi đã, Tiểu Du con đợi một lát, bác đi làm nước hoa quả cho con."
Tô mama cố ý giữ lại, khiến Du Thiếu Kỳ không nỡ cự tuyệt, "Vậy con xin phép."
Du Thiếu Kỳ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng hồng của Tô Chính Lượng, y có chút thất thần.
"Ừm..."
Thanh âm mỏng manh than nhẹ, khiến Du Thiếu Kỳ lập tức phục hồi lại tinh thần, y đứng dậy, thân thiết nhìn chăm chú vào Tô Chính Lượng.
Đối phương tựa hồ đang nằm mơ, lời vô nghĩa phát ra không ngừng, bất quá chính là một ít từ vô nghĩa, đứt quãng từ trong miệng phát ra.
Du Thiếu Kỳ sợ quấy nhiễu đến Tô Chính Lượng, chỉ dám đứng ở đầu giường nhìn cậu.
"Lâm Tích Lạc... Đừng đính hôn..."
Nghe thấy Tô Chính Lượng vô ý thức nói ra những lời này, Du Thiếu Kỳ cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên não.
Vì cái gì Lâm Tích Lạc đã đối xử với em như vậy, vậy mà em đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên? Anh phải làm gì mới khiến em quên tên khốn kia?
Cố nén tức giận trong lòng, Du Thiếu Kỳ thay Tô Chính Lượng dịch dịch góc chăn, từ chối lòng hiếu khách của Tô mama, vội vàng rời đi.
Rời khỏi nhà Tô Chính Lượng, Du Thiếu Kỳ một mình một người nhắm mắt đi trên đường.
Từ trước tới nay, y vẫn luôn coi Tô Chính Lượng là em trai, địa vị Tô Chính Lượng trong lòng y sớm đã vượt qua mọi người. Với y mà nói, chỉ cần nhìn thấy Tô Chính Lượng có thể vui vẻ, hạnh phúc, y đã vô cùng thỏa mãn.
Chính là, cái loại cảm giác y đối với Tô Chính Lượng hình như đã không còn là tình anh em trong sáng như trước nwuax rồi?
Du Thiếu Kỳ nheo mắt, nhìn về phía bầu trời đêm, trước mắt nhoáng lên hình ảnh khi y say rượu hôn môi Tô Chính Lượng, bước chân trong giây lát ngừng lại.
Du Thiếu Kỳ lạnh cả người, y giật mình.
Chẳng lẽ y thật sự đối với Tô Chính Lượng...
Cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, Du Thiếu Kỳ vứt ngay cái suy nghĩ kia ra sau đầu. Y làm sao có thể yêu cậu? Làm sao có thể giống như đàn ông yêu phụ nữ mà đi yêu Tô Chính Lượng? Y chí ít cũng là trai thẳng nha.
Ngươi vẫn còn tự lừa mình dối người sao?
Trong đầu có thanh âm lạnh nhưu băng vang lên. Chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa bao giờ ôm loại cảm giác này với Tô Chính Lượng sao? .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Tôi...
Ngươi rõ ràng vẫn luôn yêu em ấy, cho nên mới ghen ti khi em ấy cùng Lâm Tích Lạc một chỗ, cũng bởi vì ở trong lòng ngươi có dục niệm với em ấy, cho nên mới mượn rượu mà hôn em ấy.
Không, không phải, tôi chỉ là xem cậu ấy là bạn tốt, là em trai của mình thôi. Du Thiếu Kỳ lắc đầu, kiệt lực muốn trục xuất thanh âm trong đầu đi.
Nói bậy, nào có anh trai nào đố kị người khác cùng em trai một chỗ? Nào có anh trai nào sẽ đi hôn trộm em trai mình? Ngươi chính là sợ hãi tình cảm của mình với em ấy bị người khác phát hiện, mới không dám thừa nhận. Trịnh Dục Phong nói đúng, ngươi là một tên ích kỷ, là một kẻ nhát gan.
Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết không? Tình cảm tôi đối với em ấy phải làm thế nào mới đúng? Chẳng lẽ chỉ có thể nghe lệnh Trịnh Dục Phong, mặc hắn an bài sao?
Không, nam nhân kia rất giỏi tâm kế, một khi mình đáp ứng hắn rồi, hắn chắc chắn sẽ lợi dụng Chính Lượng áp chế Lâm Tích Lạc, đến lúc đó ngược lại sẽ khiến em ấy hãm sâu vào nguy hiểm, không được, mình không thể làm như vậy.
Vì lợi ích của bản thân, chỉ có dựa vào chính mình.
Du Thiếu Kỳ ánh mắt sâu thẳm, âm thầm trầm xuống.
* * * * * * * * * *
"Trịnh Dục Phong, đề nghị của cậu tôi đồng ý. Bất quá, cậu phải cam đoan sau khi chuyện thành công những thứ đã hứa tuyệt không được nuốt lời."
Đầu dây bên kia, vang lên thanh âm sâu kín của Trịnh Dục Phong, "Lý tiên sinh, ngái yên tâm, tôi nói sẽ giữ lời."
Đặt điện thoại xuống, ánh trăng trên bầu trời mênh mông xuyên thấu qua cánh cửa sổ khép hờ chiếu vào trên mặt Trịnh Dục Phong, trông đặc biệt quỷ dị.
Lâm Tích Lạc, trò hay sắp bắt đầu. Chúng ta cùng nhìn xem, lần này người thắng sẽ là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất