Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 81: Vì yêu mà buông tay

Trước Sau
Tiêu rồi! Là hắn?! Người nam nhân này sao lại xuất hiện ở đây?

"Khôn ca, người này là ai vậy?"

"Này, mày dám nói chuyện như vậy với Khôn ca, chẳng lẽ mày..."

Nhìn thấy thủ hạ trừng mắt khiêu khích Lâm Tích Lạc, Trương Khôn trong lòng thầm kêu không tốt, không nể mặt quát lớn, "Được rồi! Đều câm miệng hết cho tao!"

"..."

Vài tên tiểu lâu la chưa từng thấy lão Đại phải hỏa lớn như vậy, ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng, hai mặt nhìn nhau không dám lên tiếng.

Người có thân phận như Lâm Tích Lạc, thường xuyên xuất hiện trên tin tức TV, được ví như đế vương giới tinh anh, xuất hiện trên truyền thông lúc nào cũng là bộ dáng cao ngạo bễ nghễ, hiện tại đang đứng ngay trước mặt Trương Khôn. Cho dù gã tự xưng là lão Đại khu Đông, nhưng khi nhìn thấy nam nhân trước mặt này, vẫn bị khí tức giận dữ xung quanh hắn làm cho sợ hãi.

"Lâm tiên sinh, ngài sao lại đến đây?"

Tuy rằng Trương Khôn miễn cưỡng cười, ra vẻ thoải mái cùng Lâm Tích Lạc đối thoại. Nhưng đầu ngón tay kẹp thuốc lá theo sự khẩn trương của chủ nhân hơi hơi run run, đã bán ứng tâm tình gã lúc này.

Lâm Tích Lạc nhìn ra trong mắt Trương Khôn lộ vẻ hoảng sợ, nhướn mày, "Cậu nói thử xem?"

"Thỉnh ngài chỉ giáo."

"Tôi nên cho cậu là thực sự ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc?" Lâm Tích Lạc vừa nói, một bên từng bước tiến về phía trước, dừng cách mặt gã nửa thước, hai mắt lạnh lẽo nhìn Trương Khôn, nghiêm nghị mở miệng, "Trương Khôn, cậu không biết người cậu đánh là ai sao?"

"Tôi..."

Lâm Tích Lạc từ trên cao nhìn xuống người đang cúi đầu trước mặt mình, lời nói trầm thấp vào thời khắc này giống như chú ngữ đòi mạng từ địa ngục, "Cậu đả thương người của tôi, hại cậu ấy còn ở trong bệnh viên cấp cứu, cậu nói xem, chuyện này nên tính toán thế nào?"

Trương Khôn sắc mặt nháy mắt vàng như nến, gã run run rẩy rẩy biện giải, "Lâm... Lâm tiên sinh, Trương Khôn không phải cố ý... Nếu Trương Khôn tôi biết cậu ấy là người của ngài... Như thế nào... Làm sao có thể sẽ..."

Mắt nhìn thẳng thanh niên mặt như tro tàn, "Trương Khôn, không phải cậu vừa mới nói ở khu Đông này cậu chính là luật sao? Chú hai Cố Hiển không phải sẽ tới cứu cậu sao, như thế nào lại sợ thành như vậy?"

Trương Khôn nghe được Lâm Tích Lạc nhắc tới tên Cố Hiển, "Lâm tiên sinh, tôi..."

Lâm Tích Lạc màu đen ở đáy mắt toát ra vẻ nguy hiểm, "Cậu ỷ vào quan hệ giữa Cố Hiển và cậu, ở khu Đông hoành hành ngang ngược, nếu ông ta biết những chuyện cậu làm, cậu không biết có còn toàn mạng không?"

Tiêu rồi...

Lần này, Trương Khôn cảm thấy chính mình thật sự đã rơi vào địa ngục, gã lập tức đờ người trên ghế, nửa ngày cũng không nhúc nhích.



Kỳ thật, Trương Khôn cùng Cố Hiển không có quan hệ huyết thông, chính là mấy năm trước có cơ hội gặp ông ta.

Cố Hiển dưới gối cũng không có ai tin tưởng, thấy Trương Khôn làm việc lưu loát, tâm ngoan thủ lạt, rất có phong phạm như tuổi trẻ của ông ta. Vốn định nhận gã làm con nuôi, bất quá Cố Hiển rất cáo gài, ngoại trừ con gái mình, ai cũng không tín nhiệm, sợ nhận người con nuôi này sau này sẽ rước phiền toái, cho nên liền nhận hắn làm cháu bên ngoại.

"Trương Khôn, muốn sống cũng được, " Lâm Tích Lạc gợi lên khóe miệng, "Bất quá, trước tiên, cậu nói cho tôi biết, giữa cậu và người của tôi xảy ra chuyện gì?"

"Lâm tiên sinh, chuyện này, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Vị kia... Vị kia một mình đến quan bar uống rượu, một cô nàng trong quán bar thấy hứng thú với cậu ấy, tiến lên cùng cậu ấy nói hai câu, bị cậu ấy đuổi đi, sau đó..."

Lâm Tích Lạc màu đen trong mắt ý tứ hàm xúc, "Sau đó cậu cho thủ hả đả thương cậu ấy, đúng không?"

Trương Khôn cúi đầu, lắp bắp giải thích, "Đúng là vậy... Nhưng tôi thực... Thực không biết vị kia là... là bạn của ngài, nếu không tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn như vậy..."

"Không cần phải giải thích, " Lâm Tích Lạc hung hăng mà kéo áo Trương Khôn, mặt đen kít đến đáng sợ, "Mày đả thương cậu ấy, nhất định sẽ phải trả một cái gái lớn cho hành vi của mình."

Lâm Tích Lạc gọi điện thoại cho thư kí Lý Tư Phàm, nói vài câu, liền chạy về bệnh viện.

Trở lại bệnh viện, biết được Tô Chính Lượng đã kết thúc cấp cứu, được đưa tới phòng dưỡng bệnh, rốt cục cũng yên lòng một chút.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Lâm Tích Lạc đi vào.

Thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng, Tô Chính Lượng vẫn còn đang mê man.

Trầm tĩnh ngủ, lương bạc như giấy trắng. Lông mi thật dài, nhu thuận rũ xuống, cặp mặt ôn nhuận xinh đẹp thủy chung gắt gao nhắm lại.

Lượng, với tác phong làm việc của em, sao lại đến loại chỗ như thế này? Có chuyện gì xảy ra mà lại muốn mượn rượu giải sầu? Em rốt cục xảy ra chuyện gì? Tại sao lúc em cần anh nhất, thì anh cái gì cũng không biết?

Tâm, sớm đã đau đến chết lặng.

Lâm Tích Lạc lần đầu tiên cảm thấy chính mình vào giờ khắc này cái gì cũng không làm được.

Màu đen trong mắt tràn ngập đau đớn cùng áy náy.

Một chút lại một chút, Lâm Tích Lạc chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của đối phương, nắm chặt.

Lượng, thực xin lỗi. Từ giờ trở đi, cho dù thế nào anh cũng sẽ không rời khỏi em.

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng tỉnh dẩy, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy tường nhà màu trắng, trần nhà màu trắng. Khi cậu nhìn xung quanh một hồi, lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích.

Hơi hơi cử động ngón tay, Tô Chính Lượng muốn giơ cánh tay lên, lại không giống như thuộc thân thể mình, căn bản không nghe theo. Cho đến khi cái trán chảy đầm đìa mồ hôi, hô hấp bắt đầu dồn dập, tứ chi của cậu vẫn không có nửa phần nhúc nhích.



"Hừm..."

Miệng khẽ hít dưỡng khí từ mặt nạ, Tô Chính Lượng khổ sở ngâm khẽ một tiếng.

"Lượng, đừng nhúc nhích."

Thanh âm quen thuộc ở gần cậu vang lên, một bàn tay ấm áp khẽ vuốt lên trán cậu, ôn nhu xẹt qua lông mày, khóe mắt, "Em mới vừa cấp cứu xong, giờ rất cần tĩnh dưỡng."

Nhìn khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng cúi người, hôn lên trán cậu, "Anh sẽ luôn ở đây với em, vì vậy an tâm mà ngủ đi."

Tô Chính Lượng mở to hai mắt, lăng lăng nhìn vài giây đồng hồ, sau đó, chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Khi Tô Chính Lượng lần thứ hai bị đau tỉnh dậy, sắc trời đã tối sầm.

Tuy nói thuốc gây tê hết rồi, mấy nơi bị thương bắt đầu đau đớn, nhưng cơn đau bụng này cũng làm cho Tô Chính Lượng thần chí thanh tỉnh không ít.

Bên trong phòng bệnh thập phần an tĩnh, Tô Chính Lượng chỉ có thể nghe thấy thanh âm của mấy dụng cụ theo dõi bên cạnh, cùng với tiếng hô hấp của mình. Lẳng lặng nằm trên giường bệnh, nhớ lại toàn bộ chuyện trước khi bị đánh.

Sau khi chuyện của cậu và Lâm Tích Lạc bị Tô Chính Thanh phát hiện, cậu một mình đi vào quán bar uống rượu. Sau đó bị một nữ nhân cuốn lấy, sau lại cùng vài người đánh nhau, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.

Sau khi cậu ngất xỉu đối với tình huống chung quanh hoàn toàn không biết, thẳng đến lúc nửa tỉnh nửa mê, có nghe thấy một thanh ôm vô cùng quen thuộc. Cái vuốt ve ôn nhu, cái hôn môi mềm mại, dường như đã mấy năm rồi, như thế có chút không chân thật, lại khiến người ta sa vào trong.

Người kia chính là Lâm Tích Lạc, lần này, hắn không rời khỏi cậu, thủy chung làm bạn bên cạnh cậu.

Loại cảm giác này, thật tốt...

Ánh mắt mệt mỏi lộ ra tia vui mừng. Nhưng rất nhanh, cái loại cảm giác hạnh phúc này rất nhanh bị cảm giác mâu thuẫn thay thế.

Chị ấy đã biết chuyện giữa cậu và Lâm Tích Lạc, hiện tại, cậu rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Nếu đúng như lời chị ấy nói, hắn là người thừa kế Lâm thị, trên người gánh vác Lâm thị, một ngày nào đó sẽ phải lấy vợ sinh con. Cho dù Lâm Tích Lạc có thể giải trừ hôn ước với Cố Hân Di, vậy còn người nhà của hắn thì sao?

Phải biết, Lâm thị cùng Cố gia không phải đơn thuần chỉ là một cái đám cưới bình thường, mà là liên quan đến lợi ích của hai đại gia tộc ở S thành. Một khi cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ, tổn thất của Lâm thị sẽ vô cùng lớn.

Huống hồ, hiện tại có người trăm phương ngàn kế muốn đoạt Lâm thị. Nếu Lâm thị ở phía sau xảy ra bất cứ vấn đề gì, hoặc là cuộc sống riêng tư của Lâm Tích Lạc bị phơi bày trước ánh sáng, cứ như vậy, nhất định sẽ là một kiếp nạn rất lớn.

Có lẽ đối với Lâm Tích Lạc mà nói, cậu vô cùng quan trọng, cho nên những người đó mới có thể mượn chuyện này hãm hại cậu, Cố Hân Di cũng chỉ là một trong những quân cờ của họ. Nếu như cậu thật sự nguyện ý chấp nhận tình cảm của Lâm Tích Lạc, trở lại bên cạnh hắn, như vậy, cậu mới là mối họa lớn nhất.

Có lẽ, cậu thật sự nên buông tha đoạn tình cảm này, như vậy chẳng những có thể bảo vệ được cả gia tộc Lâm thị cùng danh dự Lâm Tích Lạc, cũng có thể cho mẹ cùng chị gái một cái công đạo. Vô luận đối với Lâm Tích Lạc hay là đối với cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau