Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 88: Quyết tuyệt

Trước Sau
Sau khi Lâm Tích Lạc kết thúc cuộc họp khẩn cấp, xoa huyệt thái dương rời phòng họp.

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, phát hiện thời gian đã không còn sớm. Nghĩ đến hia ngày hắn đầu tắt mặt tối vào công việc, không có thời gian đến thăm Tô Chính lượng, Lâm Tích Lạc liền lái xe hướng bệnh viện chạy tới.

Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy trên giường ngủ quen thuộc có một người bênh xa lạ nằm, lông mày hắn gắt gao nhíu lại.

Lâm Tích Lạc từ miệng của bệnh nhân cùng phòng mới biết, Tô Chính Lượng vài ngày trước đã xuất viện. Hắn lấy di động, gọi cho Tô Chính Lượng, điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai nghe.

Hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, không ở lại bệnh viện nữa, chạy thắng đến nhà Tô Chính Lượng.

Đi vào đến cửa nhà Tô Chính Lượng, nhìn thấy vài công nhân đang dọn gia cụ ở trước cửa nhà cậu ra ra vào vào, nghiễm nhiên là một bộ muốn chuyển nhà.

"Đem giường đặt ở đó, TV đặt ở đây..."

"Ai nha, cậu cẩn thận một chút, cái này rất quý, làm hỏng cậu đền không nổi đâu!"

Lâm Tích Lạc đứng ở cửa, nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ đứng một bên, chỉ huy công nhân đặt để đồ dùng, trong lòng xẹt qua vài tia bất an.

Hắn bước lên vài bước, hướng hai vợ chồng kia hỏi chỗ ở mới của Tô Chính Lượng, đối phương nói bọn họ mua thông qua môi giới, tình huống của chủ nhân ngôi nhà này lúc trước không rõ lắm.

Lâm Tích Lạc căng thẳng trong lòng, ánh mắt sâu thẳm tối sầm lại.

Sau khi cảm ơn đôi vợ chồng xong, hắn lần thứ hai gọi cho Tô Chính Lượng, vẫn không ai nghe máy. Nhưng hắn vẫn không bỏ ý định, gọi một lần nữa, trong điện thoại chỉ truyền tới những thanh âm vô nghĩa.

Lâm Tích Lạc phiền táo bất kham đặt điện thoại di động xuống, cảm giác vô cùng tồi tệ càng càng lớn.

Tuy nói Tô Chính Lượng thủy chung không chịu tiếp thu hắn, nhưng đối với chuyện hắn quan tâm, cậu chưa bao giờ kháng cự. Chính là, mấy ngày liên tiếp xảy ra chuyện, hắn cho dù công bố cậu là bạn bè tốt của hắn, muốn ngăn cản mấy tin tức lung tung, cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày của cậu.

Từ ánh mắt khác thường của mọi người vừa rồi ở bệnh viện, Lâm Tích Lạc cũng đã cảm nhận được áp lực của Tô Chính Lượng. Với tính cách của cậu mà nói, chắc chắn sẽ không chịu được mọi người khắp nơi bàn tan, chỉ trích.

Hiện tại, cậu lại không từ mà biệt, còn bán nhà, loại cảm giác sắp mất đi này khiến hắn cảm thấy tâm mình sắp hỏng rồi.

Nghĩ đến người có khả năng giúp mình, Lâm Tích Lạc vội vàng gọi cho Tô Chính Thanh gọi.

Điện thoại thông, Lâm Tích Lạc đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Lượng ở đâu?"

"Tiểu Lượng, em ấy..." Tô Chính Thanh hiển nhiên đối với chuyện Lâm Tích Lạc gọi điện thoại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô do dự một chút rồi hàm hồ nói, "Nó không ở đây..."

Lâm Tích Lạc nghe ra Tô Chính Thanh trả lời cho có lệ, rõ ràng đag nói dối, hắn lạnh lùng nói, "Cô để em ấy nghe điện thoại."

"Tôi..."

"Thanh Thanh, ai gọi điện vậy?"

"Không ạ, chỉ là một người bạn thôi."

Lâm Tích Lạc nghe ra chủ nhân thanh âm là Tô mama, truy vấn, "Mẹ cô có phải biết chuyện rồi không?"

Tô Chính Thanh hạ giọng đối với Lâm Tích Lạc nói, "Lát nữa tôi với mẹ ra ngoài một lúc, anh nhanh tranh thủ thời gian đến đây."



Lâm Tích Lạc lên tiếng, cúp điện thoại.

Tô Chính Lượng lẳng lặng ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, ánh mắt ôn nhuận xinh đẹp không có một tia sinh khí.

Ngày đó, mình đã thề với mẹ sẽ không bao giờ gặp Lâm Tích Lạc nữa, suốt đêm rời khỏi bệnh viện, còn bán cả nhà đi. Lâm Tích Lạc chắc đang nghi ngờ, nếu không, hắn sẽ không gọi điện thoại cho mình nhiều như vậy.

Nếu đã hứa với mẹ không gặp hắn nữa, mình nhất định phải quên tất cả mọi thứ thuộc về Lâm Tích Lạc.

Nhưng mà, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên điện thoại của mình, cậu lại không khống chế được muốn nhận điện thoại của hắn, muốn nghe giọng hắn, muốn cảm thụ sự âu yếm, cùng nụ hôn của hắn.

Xem ra, cả đời này, cậu vĩnh viễn chỉ có thể sống cùng hắn ở trong ký ức.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng chua sót rũ xuống khóe miệng.

"Đông đông! Đông đông đông!"

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, đánh vỡ không khí nặng nề trong phòng.

Mẹ cùng chị mới vừa đi ra ngoài, lúc này ai còn đến?

Tô Chính Lượng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn miễn cưỡng đứng dậy, đi mở cửa.

"Ai đó?"

"Lượng, là anh, mở cửa!"

Nghe thấy giọng nam thuần hậu, vội vàng ngoài cửa, tay đụng đến nắm cửa liền dừng lại.

Tô Chính Lượng kinh hoàng thả tay ra, cậu cảm thấy vào giờ khắc này, tim cậu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Nam nhân ngoài cửa không ngừng đập cửa, "Lượng, mở cửa, anh có lời muốn nói với em!"

Tô Chính Lượng chật vật xoay người cứng ngắc theo một hướng, tựa vào cửa không ngừng phát ra tiếng " Đông Đông ", giọng đứt quãng nói, "Anh... Về đi, chúng ta về sau... Không cần gặp lại..."

Tiếng đập cửa im bặt.

Trong lúc nhất thời, không khí lặng đi..

Thật lâu sau, Lâm Tích Lạc cười khanh khách, thanh âm trầm thấp mang theo chút chua xót, xuyên thấu qua khe cửa truyền vào, "Lượng, em kiên quyết muốn rời khỏi anh sao?"

Tô Chính Lượng giật giật môi, lại phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời. Trên khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp kia, bị lấp đầy sự bi thống và mâu thuẫn.

"Lượng, anh nói rồi, vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay. Cho dù em muốn trốn tránh, anh cũng không buông bỏ, đời này, em đừng hỏng thoát khỏi anh."

Tô Chính Lượng im lặng gục đầu xuống, "Đừng nói nữa... Tôi không muốn nghe... Anh đi đi, đi mau..."

"Em nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em."

Nghe tiếng bước chân quen thuộc từ từ đi xa, Tô Chính Lượng hư thoát ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh băng, ngực vô cùng đau đớn, theo hô hấp phập phồng lan tràn tới tứ chị, khiến cậu không không chế được mà thấp giọng gọi tên người kia.



Lâm Tích Lạc...

Vài ngày sau,

Lâm Tích Lạc lại một lần nữa đi đến nhà Tô Chính Lượng. Lúc này, cửa mở, ngương người mở không phải là Tô Chính Lượng, mà là mẹ của cậu.

Tô mama nhìn người đến là Lâm Tích Lạc, bà giương mắt lạnh lùng mở miệng, "Cậu tới làm gì?"

Lâm Tích Lạc hơi hơi khom người, "Bác gái, đã lâu không gặp, thân thể bác tốt hơn chưa?"

Tô mama khinh miệt "Hừ" một tiếng, "Nhờ phúc của cậu, cơ thể tôi rất tốt, con tôi cũng không có ở nhà, cậu đi đi."

Lâm Tích Lạc ngoắc ngoắc môi cười nói, "Bác gái, hôm nay con là đặc biệt tới thăm bác."

Tô mẫu ánh mắt ác liệt, "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Đương nhiên là chuyện giữa con và Lượng."

Tô mama nhìn thấy Lâm Tích Lạc thần thái tự nhiên trả lời, liền bạo phát, "Lâm Tích Lạc, cậu hại con trai tôi thê thảm như vậy, giờ lại còn dám dõng dạc trước mặt tôi nói chuyện giữa cậu và nó, cậu muốn tôi tức chết có phải không?"

"Bác gái, người không nên giận dữ."

"Cách tốt nhất để tôi không giận chính là cậu lập tức biến đi, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi!"

Không đợi Lâm Tích Lạc nói, Tô mama nặng nề đóng cửa lại.

Tô Chính Lượng nghe thấy mẹ lớn tiếng nói chuyện, chậm rãi từ trong phòng đi ra, vừa vặn của đóng lại, trong lúc thoáng nhìn, cậu thấy Lâm Tích Lạc đứng bên ngoài.

Tô Chính Lượng hô hấp chợt bị kiềm hãm lại, hai chân giống như bị đóng chặt xuống, khiến cậu không cử động nổi.

Tô mama xoay người, nhìn thấy sắc mặt Tô Chính Lượng khác thường, liền vội vàng hỏi, "Tiểu Lượng, con sao lại ra đây?"

Tô Chính Lượng nhìn ánh mắt mẹ, cuống quít dời đi tầm mắt, "Con nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện, muốn ra nhìn xem, nếu không có việc gì, con về phòng."

Tô mama nhìn thấy con trai mở cửa phòng, thân ảnh gầy yếu, ánh mắt nghiêm nghị dần dần mềm xuống.

Tiểu Lượng, đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác. Con cùng hắn đều là nam nhân, cho dù hai đứa thật lòng yêu nhau, thì cũng không được xã hội này chấp nhận. Cho nên, mẹ chỉ có thể nhẫn tâm đem hai đứa tách ra, có cũng là chuyện duy nhất mẹ có thể làm cho con.

Tô Chính Lượng đóng cửa lại, lẳng lặng nhắm mắt, hít sâu để bình phục, trước mắt lại bỗng dưng hiện lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Lâm Tích Lạc.

Nhiều ngày không gặp, hắn gầy đi không ít. Có phải hay không bởi vì trong khoảng thời gian này Lâm thị ùn ùn công sự, khiến hắn lao tâm lao lực, đến nỗi không nghỉ ngơi tốt mới biến thành như vậy.

Lắc lắc đầu, Tô Chính Lượng muốn đem khuôn mặt kia biến mất khỏi đầu

Nếu đã hứa với mẹ không gặp mặt hắn nữa, thì không nên nghĩ tới hắn. Tô Chính Lượng, nếu như 6 năm trước, thống khổ như vậy, mày còn có thể vượt qua, lần này, mày nhất định có thể quên được hắn.

Trên khuôn mặt ưu thương, đôi mắt hẹp dài dần ảm đạm.

Lâm Tích Lạc, tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau