Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa
Chương 21: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (21)
Bạc Khâm lúc còn rất nhỏ, bởi vì ba mẹ hai ngày một trận cãi nhỏ ba ngày một trận cãi lớn, ngẫu nhiên còn sẽ vung tay đánh nhau, nên hắn đi theo ông nội, một ông lão tuổi đã cao, đối xử với người cháu trai duy nhất này cũng nghiêm khắc vô cùng.
Tuy rằng Bạc Khâm thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, rất nhiều thứ ông nội đều không cho hắn chơi, hắn chỉ được đọc sách, viết chữ, học tập hết thảy những thứ mà ở độ tuổi này không nên học.
Lúc tám tuổi, hắn nhặt được một con chim non chỉ vừa mới học bay.
Đó là lần đầu tiên hắn chân chính thích một sinh mệnh, hắn đút cho con chim nhỏ kia ăn, tự mình thay nước, buổi tối thậm chí muốn mang chim nhỏ vào phòng ngủ của mình nhìn nó đi ngủ.
Hắn thích con chim nhỏ này như vậy, Bạc Khâm lúc tám tuổi tin tưởng, con chim này nhất định cũng thích mình.
Cho đến khi ông nội hắn mở cửa lồng sắt, chim nhỏ được hắn nuôi lớn, thân cận, không chút do dự rời khỏi hắn.
Bạc Khâm lần đầu tiên nhận thức được, thích thứ gì, thì phải nắm thật chặt trong lòng bàn tay, một chút cơ hội thoát khỏi hắn đều không thể cho.
Nhưng từ đó về sau, hắn lại rốt cuộc không có đồ vật hoặc người nào, để thích, để muốn vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay.
Cho đến --
Hiện tại.
Người đàn ông chậm rãi khôi phục biểu tình khó coi trên mặt, hắn cẩn thận, từng chút một buông lỏng sổ nhật ký ra, cũng may, chỉ là bìa ngoài có chút nhăn.
Bạc Khâm vuốt phẳng nếp nhăn trên tấm bìa mà không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy kia, nhẹ nhàng đem sổ nhật ký đặt lại chỗ cũ.
Tiểu Mộc là của hắn, cho dù là sống, hay là chết, hoặc là xuất hiện nhân cách thứ hai đáng chết kia.
Cậu vĩnh viễn, là của hắn.
***
【 đinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 94】
Tạ Mộc dựa vào lan can bên hồ, lười biếng cho cá ăn, 【 ha, nhìn thấy rồi sao, nhất định là rất kinh hỉ*. 】
(*) kinh ngạc + vui mừng
"Tiểu Mộc."
Phía sau có người đang gọi cậu, thanh niên xoay người, trên mặt lộ ra kinh ngạc vui mừng mà cười, "Bạc Khâm, anh xong việc rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đã làm xong rồi, có thời gian rảnh cùng em."
Người đàn ông anh tuấn cười đi tới bên cạnh người yêu của mình, bàn tay to rộng thon dài chống ở trên lan can, hơi cúi người, môi hạ xuống.
Còn không đợi thanh niên phản ứng, nụ hôn này lại càng sâu thêm, sau khi hôn xong, ánh mắt Tạ Mộc đều đã nhu thuận xuống.
Bạc Khâm hơi hơi rũ mi, thấy thanh niên đỏ mặt nhìn về phía mình, ngực cậu phập phồng lên xuống, hô hấp không xong, đôi môi đẹp giờ phút này óng ánh nước, như là thoa mật đường, đôi mắt hạnh phiếm tròn mê mang, càng nhiều vẫn là tình ý bị trêu chọc mà lên.
"Sao lại đột nhiên hôn em......"Hoãn mấy chục giây, thanh niên thanh âm mềm mại hỏi.
"Bởi vì em quá ngọt."
Người đàn ông thấy cậu như vậy, đôi tay nhịn không được bắt đầu ở trên người thanh niên di chuyển.
"Đừng...... Đây là bên ngoài......"
Tạ Mộc thấp giọng cự tuyệt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sợ cái gì, nơi này chỉ có chúng ta."
Bạc Khâm nhẹ hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của thanh niên, thanh âm từ tính đè thấp, càng thêm giống như đang mê hoặc, "Trước kia không phải cũng ở chỗ này làm sao? Hửm? Không phải rất thoải mái sao"
"Đó là anh ép......"
Tạ Mộc bị anh trêu chọc cả người nhũn ra, đối mặt với yêu cầu của người yêu dường như muốn chống cự cũng không được, nhưng vẫn nỗ lực lên án, "Hơn nữa, hơn nữa đó là buổi tối......"
"Không phải ban ngày cũng làm được sao? Còn có thể nhìn đến thân thể xinh đẹp của Tiểu Mộc nhà chúng ta."
"Không được!"
Ánh sáng mặt trời chói lọi còn đó, phía dưới lại là một bầy cá mình vừa mới cho ăn, thanh niên cảm thấy thẹn cơ hồ không dám ngẩng đầu, theo bản năng cự tuyệt.
Một tiếng này cũng không biết có phải là quá sốt ruột hay không mà có chút lớn tiếng, Bạc Khâm còn chưa nói gì, thanh niên sau khi phản ứng lại cơ hồ là ngay lập tức cả người trở nên cứng đờ.
Cậu sợ hãi buông lỏng tay, đôi môi hồng nhuận ngập ngừng, "Em, em không phải cố ý......"
Bạc Khâm lúc đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn đến bộ dáng cẩn thận sợ hắn tức giận này của người yêu, trong lòng đột nhiên nhói lên.
Từ khi hai người ở bên nhau, hắn đã nói với cậu, phải tuyệt đối nghe lời hắn, đó là quy củ của hắn đối với tình nhân.
Tạ Mộc vẫn luôn nhớ tới bây giờ, thậm chí cho dù bị mất đi ký ức, cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai thanh niên, nhan sắc trắng nõn ban đầu bởi vì động tác này của hắn tức khắc đỏ lên, Tạ Mộc bất an run run mi, bên tai là thanh âm bao dung dễ nghe của người yêu.
"Tiểu Mộc không cần phải khách khí với anh như vậy, chúng ta là người yêu, không phải sao?"
"Anh yêu em, giống như em yêu anh vậy."
Những lời này giống như Định Hải Thần Châm*, đem tâm trạng bất an của Tạ Mộc cố định lại.
(*) gậy như ý của Tôn Ngộ Không.
Hàng lông mi thật dài của cậu tức khắc cũng không còn run nữa, thật cẩn thận mà nâng mắt lên nhìn về phía Bạc Khâm, sau khi đối diện với tầm mắt tràn đầy ôn nhu của hắn thì lại lập tức đỏ mặt.
"Thật, thật sao?"
Thái độ của Bạc Khâm thật sự đã từng làm cậu phải sợ.
Người đàn ông cong môi, khẳng định nói, "Thật."
Sau khi thấy rõ vẻ mặt của hắn, biểu tình của thanh niên mới dần dần thả lỏng, cậu thật cẩn thận buông lỏng góc áo vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra, ý đồ đem nó vuốt phẳng.
"Quần áo nhàu rồi, thực xin lỗi......"
"Vậy dùng thân thể tới đền cho anh đi."
Trong dĩ vãng nếu người đàn ông nói những lời đó với thanh niên, tuyệt đối có thể chọc cho cậu mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám nói lời nào.
Nhưng hôm nay, có lẽ là vì câu nói kia, Tạ Mộc mím môi, mắt lặng lẽ cùng người đàn ông nhìn nhau.
Lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, "Không thể ở bên ngoài......"
Bạc Khâm mãn nhãn nhìn biểu tình vô tội lại cẩn thận của người yêu, giống như đã nhận định đây là đang mê hoặc hắn.
Nơi nào đó dưới thân người đàn ông nhanh chóng phồng lên, giọng nói trầm thấp, hắn dùng một tay kéo người yêu lên, hướng về trong phòng mà đi.
"Chậm một chút, chậm một chút......"
Tạ Mộc theo không kịp bước chân của hắn, một bên đi theo phía sau một bên nhỏ giọng kháng nghị.
Cho đến khi lên lầu, Bạc Khâm một tay đem cậu đẩy lên trên giường, giống như đang mở quà, lột sạch quần áo trên người thanh niên.
"Chậm không được!"
***
【 xong việc một điếu thuốc, cuộc sống như thần tiên, haizz, đáng tiếc không có thuốc. 】 Tạ Mộc cảm thấy mỹ mãn nằm trong ổ chăn, vui vẻ mà cùng hệ thống chia sẻ: 【 anh cảm thấy như mình được sống lại, những ngày tháng sinh hoạt không có tính* quả thật cứ như con cá mặn, mà sau khi trải qua một đêm dễ chịu, hiện tại anh là cá biển. 】* "sẽ" nha mọi ngừi, s.e.x =))
Hệ thống trầm mặc một lát, 【 ký chủ, hắn là tra nam. 】
【 anh biết chứ, ai mà không phải. 】
【? 】
【 vấn đề này chờ em trưởng thành rồi hỏi lại anh, ngoan. 】
Tạ Mộc đứng dậy, mặc xong quần áo che đậy tốt dấu vết ái muội trên người, xuống giường.
Bạc Khâm ở bên ngoài ban công hút thuốc.
Tối qua hắn nằm mơ, mơ thấy vì tự mình nuôi thú cưng mà bị ông nội phạt quỳ ở từ đường một đêm, sáng sớm hôm sau đi đến tìm ba mẹ.
Mở cửa, nhìn thấy lại là bốn thân thể trần truồng.
Hắn thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ cơ thể của người mẹ thân sinh ra mình, bị quỳ một đêm, thân mình vốn đã yếu, Bạc Khâm muốn lui về phía sau, đầu gối mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất.
Bốn người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cùng nhau cười.
Người mẹ một chút quần áo cũng không mặc cười đặc biệt sắc nhọn, ba của hắn cũng đang cười, hai nam nữ xa lạ kia cũng đang cười.
Bạc Khâm chật vật quỳ trên mặt đất, nôn ra.
Khuất nhục, ghê tởm, cả người vô lực, những thứ này đủ để hắn nhớ đời.
Mà bây giờ, người hắn yêu, bị một người khác chạm vào.
Cho dù biết không phải người đó sai, Bạc Khâm vẫn không khắc chế được suy nghĩ.
Người đàn ông đứng trên ban công, hung hăng hút một điếu thuốc, trong đầu toàn là tiếng cười sắc nhọn của ba mẹ.
Còn có căn phòng xấu xí kia, cùng cái nơi mà hắn sinh ra.
Hắn dập thuốc, che lại ngực, lại nhớ lại cái cảnh tượng kia, nôn khan vài tiếng, suýt nữa không có nhổ ra.
Còn tốt, Bạc Khâm hiện tại đã không còn là trẻ con, chỉ là nôn khan vài tiếng, liền đứng thẳng người, như là chưa có xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, nới khóe mắt người đàn ông, xuất hiện một bóng người.
Thân thể hắn theo bản năng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đối diện với tầm mắt trắng bệch của thanh niên
Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn hắn, hỏi, "Anh vì sao lại nôn?"
Thanh niên vươn tay, chỉ vào mình, trên cổ cậu thậm chí còn lưu lại dấu hôn đêm qua.
"Là bởi vì, em?"
Ánh mắt cậu như đang khóc, lại tràn đầy hoang vắng, "Là bởi vì, chạm vào em?"
"Trong khoảng thời gian em hôn mê này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì......"
***
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Mộc: Mạnh mẽ vác nồi
Cho dù không lái xe, nhưng vẫn thành công lật xe, ta lần sau sẽ chú ý, không cho công chạm vào chịu eo......
Tuy rằng Bạc Khâm thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, rất nhiều thứ ông nội đều không cho hắn chơi, hắn chỉ được đọc sách, viết chữ, học tập hết thảy những thứ mà ở độ tuổi này không nên học.
Lúc tám tuổi, hắn nhặt được một con chim non chỉ vừa mới học bay.
Đó là lần đầu tiên hắn chân chính thích một sinh mệnh, hắn đút cho con chim nhỏ kia ăn, tự mình thay nước, buổi tối thậm chí muốn mang chim nhỏ vào phòng ngủ của mình nhìn nó đi ngủ.
Hắn thích con chim nhỏ này như vậy, Bạc Khâm lúc tám tuổi tin tưởng, con chim này nhất định cũng thích mình.
Cho đến khi ông nội hắn mở cửa lồng sắt, chim nhỏ được hắn nuôi lớn, thân cận, không chút do dự rời khỏi hắn.
Bạc Khâm lần đầu tiên nhận thức được, thích thứ gì, thì phải nắm thật chặt trong lòng bàn tay, một chút cơ hội thoát khỏi hắn đều không thể cho.
Nhưng từ đó về sau, hắn lại rốt cuộc không có đồ vật hoặc người nào, để thích, để muốn vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay.
Cho đến --
Hiện tại.
Người đàn ông chậm rãi khôi phục biểu tình khó coi trên mặt, hắn cẩn thận, từng chút một buông lỏng sổ nhật ký ra, cũng may, chỉ là bìa ngoài có chút nhăn.
Bạc Khâm vuốt phẳng nếp nhăn trên tấm bìa mà không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy kia, nhẹ nhàng đem sổ nhật ký đặt lại chỗ cũ.
Tiểu Mộc là của hắn, cho dù là sống, hay là chết, hoặc là xuất hiện nhân cách thứ hai đáng chết kia.
Cậu vĩnh viễn, là của hắn.
***
【 đinh! Bạc Khâm độ hảo cảm: 94】
Tạ Mộc dựa vào lan can bên hồ, lười biếng cho cá ăn, 【 ha, nhìn thấy rồi sao, nhất định là rất kinh hỉ*. 】
(*) kinh ngạc + vui mừng
"Tiểu Mộc."
Phía sau có người đang gọi cậu, thanh niên xoay người, trên mặt lộ ra kinh ngạc vui mừng mà cười, "Bạc Khâm, anh xong việc rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đã làm xong rồi, có thời gian rảnh cùng em."
Người đàn ông anh tuấn cười đi tới bên cạnh người yêu của mình, bàn tay to rộng thon dài chống ở trên lan can, hơi cúi người, môi hạ xuống.
Còn không đợi thanh niên phản ứng, nụ hôn này lại càng sâu thêm, sau khi hôn xong, ánh mắt Tạ Mộc đều đã nhu thuận xuống.
Bạc Khâm hơi hơi rũ mi, thấy thanh niên đỏ mặt nhìn về phía mình, ngực cậu phập phồng lên xuống, hô hấp không xong, đôi môi đẹp giờ phút này óng ánh nước, như là thoa mật đường, đôi mắt hạnh phiếm tròn mê mang, càng nhiều vẫn là tình ý bị trêu chọc mà lên.
"Sao lại đột nhiên hôn em......"Hoãn mấy chục giây, thanh niên thanh âm mềm mại hỏi.
"Bởi vì em quá ngọt."
Người đàn ông thấy cậu như vậy, đôi tay nhịn không được bắt đầu ở trên người thanh niên di chuyển.
"Đừng...... Đây là bên ngoài......"
Tạ Mộc thấp giọng cự tuyệt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
"Sợ cái gì, nơi này chỉ có chúng ta."
Bạc Khâm nhẹ hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của thanh niên, thanh âm từ tính đè thấp, càng thêm giống như đang mê hoặc, "Trước kia không phải cũng ở chỗ này làm sao? Hửm? Không phải rất thoải mái sao"
"Đó là anh ép......"
Tạ Mộc bị anh trêu chọc cả người nhũn ra, đối mặt với yêu cầu của người yêu dường như muốn chống cự cũng không được, nhưng vẫn nỗ lực lên án, "Hơn nữa, hơn nữa đó là buổi tối......"
"Không phải ban ngày cũng làm được sao? Còn có thể nhìn đến thân thể xinh đẹp của Tiểu Mộc nhà chúng ta."
"Không được!"
Ánh sáng mặt trời chói lọi còn đó, phía dưới lại là một bầy cá mình vừa mới cho ăn, thanh niên cảm thấy thẹn cơ hồ không dám ngẩng đầu, theo bản năng cự tuyệt.
Một tiếng này cũng không biết có phải là quá sốt ruột hay không mà có chút lớn tiếng, Bạc Khâm còn chưa nói gì, thanh niên sau khi phản ứng lại cơ hồ là ngay lập tức cả người trở nên cứng đờ.
Cậu sợ hãi buông lỏng tay, đôi môi hồng nhuận ngập ngừng, "Em, em không phải cố ý......"
Bạc Khâm lúc đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn đến bộ dáng cẩn thận sợ hắn tức giận này của người yêu, trong lòng đột nhiên nhói lên.
Từ khi hai người ở bên nhau, hắn đã nói với cậu, phải tuyệt đối nghe lời hắn, đó là quy củ của hắn đối với tình nhân.
Tạ Mộc vẫn luôn nhớ tới bây giờ, thậm chí cho dù bị mất đi ký ức, cũng vẫn luôn nhớ rõ.
Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai thanh niên, nhan sắc trắng nõn ban đầu bởi vì động tác này của hắn tức khắc đỏ lên, Tạ Mộc bất an run run mi, bên tai là thanh âm bao dung dễ nghe của người yêu.
"Tiểu Mộc không cần phải khách khí với anh như vậy, chúng ta là người yêu, không phải sao?"
"Anh yêu em, giống như em yêu anh vậy."
Những lời này giống như Định Hải Thần Châm*, đem tâm trạng bất an của Tạ Mộc cố định lại.
(*) gậy như ý của Tôn Ngộ Không.
Hàng lông mi thật dài của cậu tức khắc cũng không còn run nữa, thật cẩn thận mà nâng mắt lên nhìn về phía Bạc Khâm, sau khi đối diện với tầm mắt tràn đầy ôn nhu của hắn thì lại lập tức đỏ mặt.
"Thật, thật sao?"
Thái độ của Bạc Khâm thật sự đã từng làm cậu phải sợ.
Người đàn ông cong môi, khẳng định nói, "Thật."
Sau khi thấy rõ vẻ mặt của hắn, biểu tình của thanh niên mới dần dần thả lỏng, cậu thật cẩn thận buông lỏng góc áo vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra, ý đồ đem nó vuốt phẳng.
"Quần áo nhàu rồi, thực xin lỗi......"
"Vậy dùng thân thể tới đền cho anh đi."
Trong dĩ vãng nếu người đàn ông nói những lời đó với thanh niên, tuyệt đối có thể chọc cho cậu mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám nói lời nào.
Nhưng hôm nay, có lẽ là vì câu nói kia, Tạ Mộc mím môi, mắt lặng lẽ cùng người đàn ông nhìn nhau.
Lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, "Không thể ở bên ngoài......"
Bạc Khâm mãn nhãn nhìn biểu tình vô tội lại cẩn thận của người yêu, giống như đã nhận định đây là đang mê hoặc hắn.
Nơi nào đó dưới thân người đàn ông nhanh chóng phồng lên, giọng nói trầm thấp, hắn dùng một tay kéo người yêu lên, hướng về trong phòng mà đi.
"Chậm một chút, chậm một chút......"
Tạ Mộc theo không kịp bước chân của hắn, một bên đi theo phía sau một bên nhỏ giọng kháng nghị.
Cho đến khi lên lầu, Bạc Khâm một tay đem cậu đẩy lên trên giường, giống như đang mở quà, lột sạch quần áo trên người thanh niên.
"Chậm không được!"
***
【 xong việc một điếu thuốc, cuộc sống như thần tiên, haizz, đáng tiếc không có thuốc. 】 Tạ Mộc cảm thấy mỹ mãn nằm trong ổ chăn, vui vẻ mà cùng hệ thống chia sẻ: 【 anh cảm thấy như mình được sống lại, những ngày tháng sinh hoạt không có tính* quả thật cứ như con cá mặn, mà sau khi trải qua một đêm dễ chịu, hiện tại anh là cá biển. 】* "sẽ" nha mọi ngừi, s.e.x =))
Hệ thống trầm mặc một lát, 【 ký chủ, hắn là tra nam. 】
【 anh biết chứ, ai mà không phải. 】
【? 】
【 vấn đề này chờ em trưởng thành rồi hỏi lại anh, ngoan. 】
Tạ Mộc đứng dậy, mặc xong quần áo che đậy tốt dấu vết ái muội trên người, xuống giường.
Bạc Khâm ở bên ngoài ban công hút thuốc.
Tối qua hắn nằm mơ, mơ thấy vì tự mình nuôi thú cưng mà bị ông nội phạt quỳ ở từ đường một đêm, sáng sớm hôm sau đi đến tìm ba mẹ.
Mở cửa, nhìn thấy lại là bốn thân thể trần truồng.
Hắn thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ cơ thể của người mẹ thân sinh ra mình, bị quỳ một đêm, thân mình vốn đã yếu, Bạc Khâm muốn lui về phía sau, đầu gối mềm nhũn, cả người quỳ trên mặt đất.
Bốn người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cùng nhau cười.
Người mẹ một chút quần áo cũng không mặc cười đặc biệt sắc nhọn, ba của hắn cũng đang cười, hai nam nữ xa lạ kia cũng đang cười.
Bạc Khâm chật vật quỳ trên mặt đất, nôn ra.
Khuất nhục, ghê tởm, cả người vô lực, những thứ này đủ để hắn nhớ đời.
Mà bây giờ, người hắn yêu, bị một người khác chạm vào.
Cho dù biết không phải người đó sai, Bạc Khâm vẫn không khắc chế được suy nghĩ.
Người đàn ông đứng trên ban công, hung hăng hút một điếu thuốc, trong đầu toàn là tiếng cười sắc nhọn của ba mẹ.
Còn có căn phòng xấu xí kia, cùng cái nơi mà hắn sinh ra.
Hắn dập thuốc, che lại ngực, lại nhớ lại cái cảnh tượng kia, nôn khan vài tiếng, suýt nữa không có nhổ ra.
Còn tốt, Bạc Khâm hiện tại đã không còn là trẻ con, chỉ là nôn khan vài tiếng, liền đứng thẳng người, như là chưa có xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, nới khóe mắt người đàn ông, xuất hiện một bóng người.
Thân thể hắn theo bản năng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, đối diện với tầm mắt trắng bệch của thanh niên
Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn hắn, hỏi, "Anh vì sao lại nôn?"
Thanh niên vươn tay, chỉ vào mình, trên cổ cậu thậm chí còn lưu lại dấu hôn đêm qua.
"Là bởi vì, em?"
Ánh mắt cậu như đang khóc, lại tràn đầy hoang vắng, "Là bởi vì, chạm vào em?"
"Trong khoảng thời gian em hôn mê này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì......"
***
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Mộc: Mạnh mẽ vác nồi
Cho dù không lái xe, nhưng vẫn thành công lật xe, ta lần sau sẽ chú ý, không cho công chạm vào chịu eo......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất