Tra Công Đến Chết Đều Cho Rằng Ta Là Bạch Liên Hoa
Chương 9: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (9)
Vọng Hương Lâu
【 đôi khi thấy những người này, thật sự có súc động muốn lấy một con dao lớn băm băm chém chém cho nát nhừ. 】
Tạ Mộc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ngửi đóa hoa trước mặt, ánh mắt lộ ra ôn nhu, 【 bất quá cẩn thận ngẫm lại, như vậy cũng không tránh khỏi quá hời cho bọn họ, dao cùn giết người, mới thật sự đau. 】
"Bảo bối."
Đàm Đào ở sau lưng gọi cậu, thanh niên ôm hoa xoay người, đôi mắt xinh đẹp hơi phiếm hồng lộ ra kinh hỉ, "Anh hôm nay sớm như vậy đã về rồi sao?"
Cậu giống như một cô vợ nhỏ chăm chỉ, vui vui vẻ vẻ buông bó hoa muốn đi làm cơm cho Đàm Đào, "Chờ em một chút, rất nhanh liền xong rồi."
"Không cần làm."
Thân hình thanh niên bởi vì lâu chưa vận động mà mềm mại, bị Đàm Đào ôm lấy, y hơi hơi rũ mắt, thấy không rõ cảm xúc trên mặt, nhưng thanh âm vẫn trước sau như một ôn hòa sủng nịch, "Đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn có được hay không?"
"Đi ra ngoài ăn?" Từ sau khi mất trí nhớ, thanh niên nói chuyện âm cuối luôn không tự chủ mà cao lên, giống như cậu năm mười chín tuổi vậy, mềm mại, lại phảng phất như làm nũng, "Hôm nay là ngày tốt gì sao?"
"Không phải."
Đàm Đào ôm lấy Tạ Mộc, thấp giọng nói, "Đêm nay, chúng ta đi gặp một người."
Trên mặt thanh niên nghi hoặc càng sâu, vừa tính hỏi lại, người yêu cậu lại hỏi, "Bảo bối, em là của anh có đúng không, của một mình anh......"
Giọng nói y trầm thấp giống như đang tự lẩm bẩm, thanh niên vẫn chưa rõ có chuyện gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời, "Em là của anh."
Cậu càng dùng sức ôm chặt người yêu mình, giống như là tuyên thệ, nghiêm túc nói, "Em yêu anh."
Khi nghe được câu nói mà ngay cả lúc mơ y cũng muốn nghe được ấy, tâm Đàm Đào đột nhiên trùng xuống, y hỏi, "Cho dù anh lừa em?"
Đôi tay ôm lấy y siết chặt lại, Tạ Mộc đem đầu dựa vào vị trí nơi trái tim của người yêu, nói, "Cho dù là anh gạt em, em cũng vẫn yêu anh."
Mắt y chợt cay cay, "Tạ Mộc, cho dù sau này nhớ lại, em cũng sẽ không chán ghét anh sao?"
"Đàm Đào." Cậu ngẩng đầu, phiếm mắt tròn tròn xinh đẹp trong suốt lấp lánh, như là ngôi sao đẹp nhất trong bầu trời đêm, "Từ sau khi em tỉnh lại anh vẫn luôn chăm sóc em, em tuy rằng không có ký ức, nhưng mà ít nhất hiện tại em thích anh, anh tri kỷ, ôn nhu, đối với em còn tốt như vậy......"
Thanh niên ngọt ngào cười, cuối cùng tổng kết nói, "Vẫn luôn bảo hộ em đều là anh, em sao có thể chán ghét anh chứ?"
Cậu ngẩng đầu, ở trên má người yêu đặt xuống một nụ hôn, "Không cần nhớ lại chuyện trước kia, em cũng không muốn, chúng ta như bây giờ không phải khá tốt sao?"
Y chua xót cười, lại lần nữa ôm người vào lồng ngực.
Bảo hộ......
Nhưng nếu, y trước kia cũng từng là một tên đao phủ* thì phải làm sao đây?
(*) đao phủ: người thi hành án tử trước kia. Ở đây ý chỉ là Đàm Đào cũng đã từng làm tổn thương Tạ Mộc ấy, tui để vầy cho hay (▰˘◡˘▰)
Người trước mặt còn đang mỉm cười với y này, sẽ gần y thêm chút nữa sao?
Tình yêu của Tạ Mộc, ôn nhu của Tạ Mộc, tất cả giống như là sợi dây thừng mềm mại, từng chút quấn quanh ở trên người Đàm Đào, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, toàn bộ mềm mại này, liền sẽ nháy mắt sinh ra gai nhọn, hung hăng mà cắm vào máu thịt y.
***
Buổi tối 8 giờ, Hồng Môn Yến*.
(*) Hồng Môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm (theo wikipedia.org)
Thanh niên từ khi ở trên xe dường như đã nhận ra bầu không khí có chút không bình thường, biểu cảm vẫn luôn thực bất an, đi tới nơi, thời điểm Đàm Đào mở cửa xe cho cậu bước xuống, nhìn thấy khách sạn đèn đóm hoa lệ, đột nhiên lại có xúc động muốn bỏ chạy.
"Đàm Đào, có phải em đã tới nơi này hay không, em có chút sợ hãi, có thể đừng vào nữa không......"
Cậu sợ hãi lùi về trong xe, bất an nhìn về phía người yêu của mình.
Trong mắt Đàm Đào hiện lên một tia do dự, lại rất nhanh kiên định xuống, y hướng về phía Tạ Mộc vươn tay, ôn nhu dỗ dành, "Đừng sợ, lát nữa em đi cùng anh, chúng ta ăn bữa cơm liền trở về."
Thanh niên ngơ ngẩn nhìn cái tay kia, tuy rằng vẫn mơ hồ sợ hãi, cuối cùng chậm rãi đặt tay mình lên.
【 Nhóc con, cho ngươi cơ hội, chính mình không quý trọng, đúng là thiếu ngược 】
Đàm Đào sao có thể không biết Bạc Khâm có suy nghĩ khác, nhưng y vẫn là tới.
Y cho rằng, chính mình có thể bảo vệ người này.
Cho dù là đến lúc đó tình huống không đúng, cùng lắm thì không cần số tài sản đó, nhưng hiện tại, không phải còn có một tia hy vọng sao?
【 ký chủ, ngài biết mục đích của y sao? ಠ_ಠ】
【 lừa mình dối người mà thôi, Bạc Khâm muốn y mang anh tới khách sạn này, không phải đã đem thái độ của hắn thể hiện rất rõ ràng sao? 】
Tạ Mộc đi theo người bên cạnh xuyên qua hành lang, trên tường treo một vài bức họa, sắc mặt của cậu càng ngày càng trắng, tại cánh cửa mà Đàm Đào dừng lại, ánh mắt gần như là sợ hãi.
"Đàm Đào, chúng ta trở về đi, em không muốn đi vào, không muốn ở chỗ này......"
Cậu cầu xin, dưới chân nhịn không được lui về phía sau vài bước, cơ hồ mở ra cánh cửa này,giống như sẽ có hồng thủy mãnh thú đang chờ mình vậy.
Đàm Đào trong lòng tràn đầy chua xót.
Y biết thanh niên tại sao lại như vậy, bởi vì phòng này, chính là lần trước hắn đem Bạc Khâm chuốc say, lừa Tạ Mộc cùng chính mình đỡ Bạc Khâm từ quán bar tới nơi này, lúc sau, chính là vụ tai nạn xe cộ kia.
Cho dù không có ký ức, nhưng thân thể như cũ có phản ứng bài xích sao?
Giống như là, bài xích y vậy.
"Đừng sợ, anh ở đâu."
Rõ ràng nhìn ra thanh niên sợ hãi, nhưng vài năm kinh doanh chỉ thiếu một bước, chỉ cần nhịn qua lần này, ba y trao lại quyền thừa kế, y cũng liền, sẽ không còn phải sợ gì nữa.
Y nắm lấy tay thanh niên bên cạnh, đẩy cửa đi vào.
Cửa mở, lộ ra thân ảnh người đàn ông ở bên trong.
Hắn ngồi ở ghế trên, đang tự rót rượu tự uống, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu đem rượu trông ly một hơi cạn sạch, nghiêng người nhìn qua, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, nở một nụ cười với thanh niên phía sau Đàm Đào.
"Tới rồi?"
Giọng điệu bình thường giống như là bạn bè quen biết chào hỏi, lại làm thanh niên nháy mắt tái mặt.
Hắn gắt gao tránh ở sau lưng người yêu, bị dọa đến ngữ khí dường như sắp khóc, "Đàm Đào, em không muốn ở đây, chúng ta đi thôi."
Chỉ cho rằng thân thể cậu đối với căn phòng này còn có bài xích, Đàm Đào ôn nhu lại không đồng ý cự tuyệt, đem Tạ Mộc kéo đến bên cạnh chính mình, "Ngoan, chúng ta đến ăn bữa cơm, ăn xong liền đi."
Y cũng cảnh giác Bạc Khâm, cố ý mang theo Tạ Mộc ngồi cách người đàn ông rất xa, cái bàn thật dài, ba người một thì ở bên trái, hai người ở bên phải, quả thật là khoảng cách an toàn nhất.
Bạc Khâm không chút để ý, hắn nhướng mày, nhìn ánh mắt tránh né chính mình của Tạ Mộc cơ hồ đang muốn trốn đến trong lòng Đàm Đào, nhếch môi cười, "Xem ra hai người dạo gần đây sống cũng không tệ."
Liền ngắn ngủn mấy ngày như vậy, Tạ Mộc cư nhiên đã ỷ lại Đàm Đào tới mức này rồi sao?
Hắn cũng không ngoài ý muốn Đàm Đào không biết chuyện Tạ Mộc đã từng gặp hắn.
Tạ Mộc mất đi ba năm ký ức giống như biến trở về thành sinh viên năm nhất đầy thiếu sót trước kia, lúc này cậu còn chưa được Bạc Khâm chỉ dạy, còn chưa phải là một trợ lý ưu tú thời khắc bảo trì bình tĩnh kia.
Nhưng mà, cũng rất có ý tứ không phải sao?
Tạ Mộc đột nhiên biến thành tiểu bạch thỏ, có thể so trước kia mê người thêm không ít.
Bữa cơm này không thể nghi ngờ là xấu hổ, Bạc Khâm cùng Đàm Đào đều không có ý tứ giao lưu, Tạ Mộc sắc mặt trắng bệch, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông một cái nào.
Đồ ăn lục tục dọn lên bàn, Bạc Khâm mở rượu, cười nhìn về bạn tốt ngày xưa, "Uống chút rượu chứ?"
Đàm Đào biểu tình bất biến, "Không uống, lát nữa trở về còn phải lái xe."
"Sao lại còn tự mình lái xe tới chứ." Bạc Khâm cũng không thèm để ý y cự tuyệt, hơi hơi rũ mắt tự rót rượu cho chính mình, như thật như đùa nói: "Cậu còn sợ tôi bỏ gì vào rượu sao?"
"Yên tâm, tôi không vô sỉ như vậy."
Đàm Đào cười cười, không nói gì.
【 hay cho một vở tuồng, nếu anh nhớ không lầm, lần trước Bạc Khâm không phải say thật, mà là bị Đàm Đào hạ thuốc đi, chậc chậc chậc, này là chơi bắn lén, xã hội xã hội. 】
Hệ thống nhắc nhở: 【 ký chủ, đồ ăn trước mặt ngài sau khi kiểm tra đo lường có chứa thành phần của thốc. 】
Tạ Mộc nhìn thoáng qua Đàm Đào không uống chút rượu mà chỉ ăn cơm.
Đàm Đào cảm nhận được tầm mắt của người yêu, ôn nhu vỗ vỗ tay cậu, "Đừng sợ, có anh đây."
Anh lập tức sẽ không còn ở đây.
Tạ Mộc lộ ra một nụ cười tin tưởng, lại gắp vào chén Đàm Đào mấy gắp đồ ăn, nhưng cậu thật ra một chút đồ ăn cũng đều không ăn.
Hai người trước mặt một bộ dáng tình chàng ý thiếp ngọt ngào làm Bạc Khâm ánh mắt càng thêm lạnh xuống vài phần, hắn chuyển động ly rượu trong tay, bất động thanh sắc nhìn Đàm Đào từng chút ăn hết đồ ăn Tạ Mộc gắp.
Kỳ thật Đàm Đào không có tâm trạng ăn uống gì, ăn không được mấy miếng liền nhìn về phía Bạc Khâm, "Cậu hôm nay kêu tôi lại đây, rốt cuộc là muốn làm gì."
"Không làm gì cả, tôi thì có thể làm gì."
Người đàn ông buông tay, nhìn qua một bộ dáng vô tội.
"Yên tâm, tốt xấu gì cũng là anh em một thời gian, tôi liền tính là điều tra ra cậu tính kế tôi, khẳng định cũng sẽ không dồn cậu vào chỗ chết."
"Bất quá những tài nguyên trên tay cậu, tôi đều vui lòng nhận thôi."
Đàm Đào nghiến răng, nhưng cũng biết đây là y khả năng không bằng người, "Là tôi làm sai, tôi cùng cậu nhận lỗi."
"Xin lỗi không uống rượu sao được, uống một ly, uống rồi tôi liền để hai người đi."
Người đàn ông ngồi ở ghế trên giơ ly rượu, nhướng mày nhìn về phía y.
Đàm Đào giờ phút này đã hoàn toàn xác nhận rượu này có vấn đề, Bạc Khâm đây là rõ ràng buộc hắn lựa chọn.
Uống ly rượu này, hoặc là, mất đi cơ nghiệp nhiều năm gầy dựng.
"Đàm Đào......"
Ngay ở lúc y nhìn ly rượu sững sờ, thanh âm sợ hãi của thanh niên vang lên, y cúi đầu, đối mặt với tầm mắt Tạ Mộc tràn đầy bất an cùng khẩn trương.
"Cậu không uống rượu cũng được, bỏ ly rượu xuống, trực tiếp rời đi, để Tạ Mộc lại cho tôi."
Đang lúc thanh niên thấp thỏm, thanh âm giống như ác ma của người đàn ông vang lên, cậu sợ tới mức cả người run lên, nắm chặt tay áo người yêu.
Đàm Đào chắc chắn sẽ không đem cậu đưa cho người khác, chắc chắn sẽ không!
Đàm Đào đích xác sẽ không, y thật vất vả mới đưa người dỗ tới tay, sao có thể nguyện ý chắp tay nhường cho người khác như vậy, y ném ly rượu xuống, cái ly rơi vỡ trên mặt đất, phát ra âm thanh loảng xoảng.
"Bạc Khâm, cậu đừng có làm bộ, đều là cùng nhau lớn lên, ai còn không hiểu ai, Tạ Mộc, chúng ta đi."
Hai người hoàn toàn trở mặt, cũng sẽ không để bụng cái này, thời điểm Đàm Đào đứng lên lôi kéo người yêu đi ra ngoài còn có chút cảnh giác Bạc Khâm không thả người, nhưng ngoài dự đoán, người đàn ông kia như cũ vẫn cứ thảnh thơi ngồi như vậy, không hề có ý tứ muốn cướp người.
Đàm Đào không có cho rằng hắn đổi tính ăn chay, trong lòng càng thêm cảnh giác, nhưng mãi cho đến khi đi tới cửa, Bạc Khâm cũng đều không có động tác gì.
Tạ Mộc đi theo Đàm Đào đi ra ngoài, xoay người nhìn thoáng qua người đàn ông.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, môi hơi hơi cong lên, giương mắt nhìn về phía Đàm Đào đang mở cửa.
Cửa, đương nhiên là mở không được.
Còn không đợi Đàm Đào phản ứng lại, đầu liền bắt đầu choáng.
"Đàm Đào, anh làm sao vậy Đàm Đào?"
Thanh âm thanh niên kinh hoảng thất thố còn ở bên tai, y hoa mắt, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Mộc, thấy cậu hoảng loạn đưa tay muốn đỡ lấy mình, tay quơ quơ, rốt cuộc vẫn là bắt không trúng.
"Tiểu Mộc, lại đây."
Giọng nam từ tính mang theo ý cười vang lên, thanh niên cảnh giác lại tức giận trừng hướng về phía hắn, nhìn hắn đứng lên, đôi chân thon dài bước ra, đi tới trước người mình.
Đàm Đào đã hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, Tạ Mộc hoảng loạn che phía trước y, ý muốn bảo vệ người mình yêu.
"Em còn che chở y?"
Bạc Khâm ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên, trên khuôn mặt anh tuấn cười như không cười, "Tiểu Mộc, cái cảnh tượng này, em lại không cảm thấy quen thuộc sao?"
"Mấy tháng trước, đêm mà em xảy ra tai nạn......"
Người đàn ông vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng dừng trên gò má trắng nõn của thanh niên, thấy cậu bị dọa đến run lên, môi mỏng hơi hơi mở ra, từng câu từng chữ, giống như quan tòa tuyên án, "Đàm Đào còn không phải là ở chỗ này, cường bạo em sao?"
Tạ Mộc mặt càng them tái đến lợi hại, ánh mắt cậu hoảng hốt, như là lâm vào càng sâu trong hồi ức, "Sẽ không, Đàm Đào rất tốt với tôi, anh ấy mới sẽ không......"
"Y?" Bạc Khâm liếc nhìn người đàn ông vẫn đang gắt gao dùng tầm mắt âm ngoan nhìn mình chằm chằm, cười nhạo một tiếng.
"Em không phải đã nhớ tới một ít ký ức sao? Vậy em như thế nào không nghĩ được, người làm hại em người không ra người quỷ không ra quỷ, nằm ở trên giường nửa chết nửa sống là ai?"
Bạc Khâm lạnh nhạt nói lời nói kích thích thanh niên, nhìn cậu đau khổ ôm lấy đầu, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Thét gào, khóc rống, cầu xin, còn có — tuyệt vọng.
Đôi mắt cậu dần dần thanh tỉnh lại, giọt nước mắt vẫn luôn giữ trong hốc mắt chảy xuống, Tạ Mộc ngơ ngẩn buông tay, "Là, Đàm Đào......"
"Như thế nào, như thế nào lại là Đàm Đào......"
Cậu như là một đứa trẻ chịu ấm ức, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông nằm liệt cạnh cửa nhìn bóng dáng thanh niên run rẩy, ánh mắt tràn đầy tơ máu lộ ra tuyệt vọng.
Không, không phải anh.
Anh không phải cố ý.
Anh chỉ là, chỉ là muốn cùng em ở bên nhau......
Nhìn thanh niên đầy mặt nước mắt, Bạc Khâm vừa lòng cười, hắn tiến lên, đem thanh niên ôm vào trong lồng ngực mình, dịu dàng vỗ nhẹ, "Ngoan, cùng anh trở về."
Quả nhiên như lời bác sĩ nói, chỉ cần hơi kích thích một chút, Tiểu Mộc có thể lại lần nữa trở lại cái ôm của hắn a.
Hắn gắt gao ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực, trong mắt toàn là sung sướng.
Chút sung sướng này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì Tạ Mộc vừa mới còn ngoan ngoãn tùy ý hắn ôm bỗng nhiên tránh khỏi hắn.
Thanh niên hồng con mắt, ánh mắt cố chấp lại kiên định, "Đó là Đàm Đào trước kia, anh ấy hiện tại biết sai rồi, anh ấy đối tôi rất tốt, anh ấy về sau sẽ không làm như vậy!"
Bạc Khâm trên mặt tươi cười dần dần lạnh xuống.
【 đôi khi thấy những người này, thật sự có súc động muốn lấy một con dao lớn băm băm chém chém cho nát nhừ. 】
Tạ Mộc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ngửi đóa hoa trước mặt, ánh mắt lộ ra ôn nhu, 【 bất quá cẩn thận ngẫm lại, như vậy cũng không tránh khỏi quá hời cho bọn họ, dao cùn giết người, mới thật sự đau. 】
"Bảo bối."
Đàm Đào ở sau lưng gọi cậu, thanh niên ôm hoa xoay người, đôi mắt xinh đẹp hơi phiếm hồng lộ ra kinh hỉ, "Anh hôm nay sớm như vậy đã về rồi sao?"
Cậu giống như một cô vợ nhỏ chăm chỉ, vui vui vẻ vẻ buông bó hoa muốn đi làm cơm cho Đàm Đào, "Chờ em một chút, rất nhanh liền xong rồi."
"Không cần làm."
Thân hình thanh niên bởi vì lâu chưa vận động mà mềm mại, bị Đàm Đào ôm lấy, y hơi hơi rũ mắt, thấy không rõ cảm xúc trên mặt, nhưng thanh âm vẫn trước sau như một ôn hòa sủng nịch, "Đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn có được hay không?"
"Đi ra ngoài ăn?" Từ sau khi mất trí nhớ, thanh niên nói chuyện âm cuối luôn không tự chủ mà cao lên, giống như cậu năm mười chín tuổi vậy, mềm mại, lại phảng phất như làm nũng, "Hôm nay là ngày tốt gì sao?"
"Không phải."
Đàm Đào ôm lấy Tạ Mộc, thấp giọng nói, "Đêm nay, chúng ta đi gặp một người."
Trên mặt thanh niên nghi hoặc càng sâu, vừa tính hỏi lại, người yêu cậu lại hỏi, "Bảo bối, em là của anh có đúng không, của một mình anh......"
Giọng nói y trầm thấp giống như đang tự lẩm bẩm, thanh niên vẫn chưa rõ có chuyện gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời, "Em là của anh."
Cậu càng dùng sức ôm chặt người yêu mình, giống như là tuyên thệ, nghiêm túc nói, "Em yêu anh."
Khi nghe được câu nói mà ngay cả lúc mơ y cũng muốn nghe được ấy, tâm Đàm Đào đột nhiên trùng xuống, y hỏi, "Cho dù anh lừa em?"
Đôi tay ôm lấy y siết chặt lại, Tạ Mộc đem đầu dựa vào vị trí nơi trái tim của người yêu, nói, "Cho dù là anh gạt em, em cũng vẫn yêu anh."
Mắt y chợt cay cay, "Tạ Mộc, cho dù sau này nhớ lại, em cũng sẽ không chán ghét anh sao?"
"Đàm Đào." Cậu ngẩng đầu, phiếm mắt tròn tròn xinh đẹp trong suốt lấp lánh, như là ngôi sao đẹp nhất trong bầu trời đêm, "Từ sau khi em tỉnh lại anh vẫn luôn chăm sóc em, em tuy rằng không có ký ức, nhưng mà ít nhất hiện tại em thích anh, anh tri kỷ, ôn nhu, đối với em còn tốt như vậy......"
Thanh niên ngọt ngào cười, cuối cùng tổng kết nói, "Vẫn luôn bảo hộ em đều là anh, em sao có thể chán ghét anh chứ?"
Cậu ngẩng đầu, ở trên má người yêu đặt xuống một nụ hôn, "Không cần nhớ lại chuyện trước kia, em cũng không muốn, chúng ta như bây giờ không phải khá tốt sao?"
Y chua xót cười, lại lần nữa ôm người vào lồng ngực.
Bảo hộ......
Nhưng nếu, y trước kia cũng từng là một tên đao phủ* thì phải làm sao đây?
(*) đao phủ: người thi hành án tử trước kia. Ở đây ý chỉ là Đàm Đào cũng đã từng làm tổn thương Tạ Mộc ấy, tui để vầy cho hay (▰˘◡˘▰)
Người trước mặt còn đang mỉm cười với y này, sẽ gần y thêm chút nữa sao?
Tình yêu của Tạ Mộc, ôn nhu của Tạ Mộc, tất cả giống như là sợi dây thừng mềm mại, từng chút quấn quanh ở trên người Đàm Đào, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, toàn bộ mềm mại này, liền sẽ nháy mắt sinh ra gai nhọn, hung hăng mà cắm vào máu thịt y.
***
Buổi tối 8 giờ, Hồng Môn Yến*.
(*) Hồng Môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm (theo wikipedia.org)
Thanh niên từ khi ở trên xe dường như đã nhận ra bầu không khí có chút không bình thường, biểu cảm vẫn luôn thực bất an, đi tới nơi, thời điểm Đàm Đào mở cửa xe cho cậu bước xuống, nhìn thấy khách sạn đèn đóm hoa lệ, đột nhiên lại có xúc động muốn bỏ chạy.
"Đàm Đào, có phải em đã tới nơi này hay không, em có chút sợ hãi, có thể đừng vào nữa không......"
Cậu sợ hãi lùi về trong xe, bất an nhìn về phía người yêu của mình.
Trong mắt Đàm Đào hiện lên một tia do dự, lại rất nhanh kiên định xuống, y hướng về phía Tạ Mộc vươn tay, ôn nhu dỗ dành, "Đừng sợ, lát nữa em đi cùng anh, chúng ta ăn bữa cơm liền trở về."
Thanh niên ngơ ngẩn nhìn cái tay kia, tuy rằng vẫn mơ hồ sợ hãi, cuối cùng chậm rãi đặt tay mình lên.
【 Nhóc con, cho ngươi cơ hội, chính mình không quý trọng, đúng là thiếu ngược 】
Đàm Đào sao có thể không biết Bạc Khâm có suy nghĩ khác, nhưng y vẫn là tới.
Y cho rằng, chính mình có thể bảo vệ người này.
Cho dù là đến lúc đó tình huống không đúng, cùng lắm thì không cần số tài sản đó, nhưng hiện tại, không phải còn có một tia hy vọng sao?
【 ký chủ, ngài biết mục đích của y sao? ಠ_ಠ】
【 lừa mình dối người mà thôi, Bạc Khâm muốn y mang anh tới khách sạn này, không phải đã đem thái độ của hắn thể hiện rất rõ ràng sao? 】
Tạ Mộc đi theo người bên cạnh xuyên qua hành lang, trên tường treo một vài bức họa, sắc mặt của cậu càng ngày càng trắng, tại cánh cửa mà Đàm Đào dừng lại, ánh mắt gần như là sợ hãi.
"Đàm Đào, chúng ta trở về đi, em không muốn đi vào, không muốn ở chỗ này......"
Cậu cầu xin, dưới chân nhịn không được lui về phía sau vài bước, cơ hồ mở ra cánh cửa này,giống như sẽ có hồng thủy mãnh thú đang chờ mình vậy.
Đàm Đào trong lòng tràn đầy chua xót.
Y biết thanh niên tại sao lại như vậy, bởi vì phòng này, chính là lần trước hắn đem Bạc Khâm chuốc say, lừa Tạ Mộc cùng chính mình đỡ Bạc Khâm từ quán bar tới nơi này, lúc sau, chính là vụ tai nạn xe cộ kia.
Cho dù không có ký ức, nhưng thân thể như cũ có phản ứng bài xích sao?
Giống như là, bài xích y vậy.
"Đừng sợ, anh ở đâu."
Rõ ràng nhìn ra thanh niên sợ hãi, nhưng vài năm kinh doanh chỉ thiếu một bước, chỉ cần nhịn qua lần này, ba y trao lại quyền thừa kế, y cũng liền, sẽ không còn phải sợ gì nữa.
Y nắm lấy tay thanh niên bên cạnh, đẩy cửa đi vào.
Cửa mở, lộ ra thân ảnh người đàn ông ở bên trong.
Hắn ngồi ở ghế trên, đang tự rót rượu tự uống, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu đem rượu trông ly một hơi cạn sạch, nghiêng người nhìn qua, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, nở một nụ cười với thanh niên phía sau Đàm Đào.
"Tới rồi?"
Giọng điệu bình thường giống như là bạn bè quen biết chào hỏi, lại làm thanh niên nháy mắt tái mặt.
Hắn gắt gao tránh ở sau lưng người yêu, bị dọa đến ngữ khí dường như sắp khóc, "Đàm Đào, em không muốn ở đây, chúng ta đi thôi."
Chỉ cho rằng thân thể cậu đối với căn phòng này còn có bài xích, Đàm Đào ôn nhu lại không đồng ý cự tuyệt, đem Tạ Mộc kéo đến bên cạnh chính mình, "Ngoan, chúng ta đến ăn bữa cơm, ăn xong liền đi."
Y cũng cảnh giác Bạc Khâm, cố ý mang theo Tạ Mộc ngồi cách người đàn ông rất xa, cái bàn thật dài, ba người một thì ở bên trái, hai người ở bên phải, quả thật là khoảng cách an toàn nhất.
Bạc Khâm không chút để ý, hắn nhướng mày, nhìn ánh mắt tránh né chính mình của Tạ Mộc cơ hồ đang muốn trốn đến trong lòng Đàm Đào, nhếch môi cười, "Xem ra hai người dạo gần đây sống cũng không tệ."
Liền ngắn ngủn mấy ngày như vậy, Tạ Mộc cư nhiên đã ỷ lại Đàm Đào tới mức này rồi sao?
Hắn cũng không ngoài ý muốn Đàm Đào không biết chuyện Tạ Mộc đã từng gặp hắn.
Tạ Mộc mất đi ba năm ký ức giống như biến trở về thành sinh viên năm nhất đầy thiếu sót trước kia, lúc này cậu còn chưa được Bạc Khâm chỉ dạy, còn chưa phải là một trợ lý ưu tú thời khắc bảo trì bình tĩnh kia.
Nhưng mà, cũng rất có ý tứ không phải sao?
Tạ Mộc đột nhiên biến thành tiểu bạch thỏ, có thể so trước kia mê người thêm không ít.
Bữa cơm này không thể nghi ngờ là xấu hổ, Bạc Khâm cùng Đàm Đào đều không có ý tứ giao lưu, Tạ Mộc sắc mặt trắng bệch, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông một cái nào.
Đồ ăn lục tục dọn lên bàn, Bạc Khâm mở rượu, cười nhìn về bạn tốt ngày xưa, "Uống chút rượu chứ?"
Đàm Đào biểu tình bất biến, "Không uống, lát nữa trở về còn phải lái xe."
"Sao lại còn tự mình lái xe tới chứ." Bạc Khâm cũng không thèm để ý y cự tuyệt, hơi hơi rũ mắt tự rót rượu cho chính mình, như thật như đùa nói: "Cậu còn sợ tôi bỏ gì vào rượu sao?"
"Yên tâm, tôi không vô sỉ như vậy."
Đàm Đào cười cười, không nói gì.
【 hay cho một vở tuồng, nếu anh nhớ không lầm, lần trước Bạc Khâm không phải say thật, mà là bị Đàm Đào hạ thuốc đi, chậc chậc chậc, này là chơi bắn lén, xã hội xã hội. 】
Hệ thống nhắc nhở: 【 ký chủ, đồ ăn trước mặt ngài sau khi kiểm tra đo lường có chứa thành phần của thốc. 】
Tạ Mộc nhìn thoáng qua Đàm Đào không uống chút rượu mà chỉ ăn cơm.
Đàm Đào cảm nhận được tầm mắt của người yêu, ôn nhu vỗ vỗ tay cậu, "Đừng sợ, có anh đây."
Anh lập tức sẽ không còn ở đây.
Tạ Mộc lộ ra một nụ cười tin tưởng, lại gắp vào chén Đàm Đào mấy gắp đồ ăn, nhưng cậu thật ra một chút đồ ăn cũng đều không ăn.
Hai người trước mặt một bộ dáng tình chàng ý thiếp ngọt ngào làm Bạc Khâm ánh mắt càng thêm lạnh xuống vài phần, hắn chuyển động ly rượu trong tay, bất động thanh sắc nhìn Đàm Đào từng chút ăn hết đồ ăn Tạ Mộc gắp.
Kỳ thật Đàm Đào không có tâm trạng ăn uống gì, ăn không được mấy miếng liền nhìn về phía Bạc Khâm, "Cậu hôm nay kêu tôi lại đây, rốt cuộc là muốn làm gì."
"Không làm gì cả, tôi thì có thể làm gì."
Người đàn ông buông tay, nhìn qua một bộ dáng vô tội.
"Yên tâm, tốt xấu gì cũng là anh em một thời gian, tôi liền tính là điều tra ra cậu tính kế tôi, khẳng định cũng sẽ không dồn cậu vào chỗ chết."
"Bất quá những tài nguyên trên tay cậu, tôi đều vui lòng nhận thôi."
Đàm Đào nghiến răng, nhưng cũng biết đây là y khả năng không bằng người, "Là tôi làm sai, tôi cùng cậu nhận lỗi."
"Xin lỗi không uống rượu sao được, uống một ly, uống rồi tôi liền để hai người đi."
Người đàn ông ngồi ở ghế trên giơ ly rượu, nhướng mày nhìn về phía y.
Đàm Đào giờ phút này đã hoàn toàn xác nhận rượu này có vấn đề, Bạc Khâm đây là rõ ràng buộc hắn lựa chọn.
Uống ly rượu này, hoặc là, mất đi cơ nghiệp nhiều năm gầy dựng.
"Đàm Đào......"
Ngay ở lúc y nhìn ly rượu sững sờ, thanh âm sợ hãi của thanh niên vang lên, y cúi đầu, đối mặt với tầm mắt Tạ Mộc tràn đầy bất an cùng khẩn trương.
"Cậu không uống rượu cũng được, bỏ ly rượu xuống, trực tiếp rời đi, để Tạ Mộc lại cho tôi."
Đang lúc thanh niên thấp thỏm, thanh âm giống như ác ma của người đàn ông vang lên, cậu sợ tới mức cả người run lên, nắm chặt tay áo người yêu.
Đàm Đào chắc chắn sẽ không đem cậu đưa cho người khác, chắc chắn sẽ không!
Đàm Đào đích xác sẽ không, y thật vất vả mới đưa người dỗ tới tay, sao có thể nguyện ý chắp tay nhường cho người khác như vậy, y ném ly rượu xuống, cái ly rơi vỡ trên mặt đất, phát ra âm thanh loảng xoảng.
"Bạc Khâm, cậu đừng có làm bộ, đều là cùng nhau lớn lên, ai còn không hiểu ai, Tạ Mộc, chúng ta đi."
Hai người hoàn toàn trở mặt, cũng sẽ không để bụng cái này, thời điểm Đàm Đào đứng lên lôi kéo người yêu đi ra ngoài còn có chút cảnh giác Bạc Khâm không thả người, nhưng ngoài dự đoán, người đàn ông kia như cũ vẫn cứ thảnh thơi ngồi như vậy, không hề có ý tứ muốn cướp người.
Đàm Đào không có cho rằng hắn đổi tính ăn chay, trong lòng càng thêm cảnh giác, nhưng mãi cho đến khi đi tới cửa, Bạc Khâm cũng đều không có động tác gì.
Tạ Mộc đi theo Đàm Đào đi ra ngoài, xoay người nhìn thoáng qua người đàn ông.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, môi hơi hơi cong lên, giương mắt nhìn về phía Đàm Đào đang mở cửa.
Cửa, đương nhiên là mở không được.
Còn không đợi Đàm Đào phản ứng lại, đầu liền bắt đầu choáng.
"Đàm Đào, anh làm sao vậy Đàm Đào?"
Thanh âm thanh niên kinh hoảng thất thố còn ở bên tai, y hoa mắt, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Mộc, thấy cậu hoảng loạn đưa tay muốn đỡ lấy mình, tay quơ quơ, rốt cuộc vẫn là bắt không trúng.
"Tiểu Mộc, lại đây."
Giọng nam từ tính mang theo ý cười vang lên, thanh niên cảnh giác lại tức giận trừng hướng về phía hắn, nhìn hắn đứng lên, đôi chân thon dài bước ra, đi tới trước người mình.
Đàm Đào đã hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, Tạ Mộc hoảng loạn che phía trước y, ý muốn bảo vệ người mình yêu.
"Em còn che chở y?"
Bạc Khâm ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên, trên khuôn mặt anh tuấn cười như không cười, "Tiểu Mộc, cái cảnh tượng này, em lại không cảm thấy quen thuộc sao?"
"Mấy tháng trước, đêm mà em xảy ra tai nạn......"
Người đàn ông vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng dừng trên gò má trắng nõn của thanh niên, thấy cậu bị dọa đến run lên, môi mỏng hơi hơi mở ra, từng câu từng chữ, giống như quan tòa tuyên án, "Đàm Đào còn không phải là ở chỗ này, cường bạo em sao?"
Tạ Mộc mặt càng them tái đến lợi hại, ánh mắt cậu hoảng hốt, như là lâm vào càng sâu trong hồi ức, "Sẽ không, Đàm Đào rất tốt với tôi, anh ấy mới sẽ không......"
"Y?" Bạc Khâm liếc nhìn người đàn ông vẫn đang gắt gao dùng tầm mắt âm ngoan nhìn mình chằm chằm, cười nhạo một tiếng.
"Em không phải đã nhớ tới một ít ký ức sao? Vậy em như thế nào không nghĩ được, người làm hại em người không ra người quỷ không ra quỷ, nằm ở trên giường nửa chết nửa sống là ai?"
Bạc Khâm lạnh nhạt nói lời nói kích thích thanh niên, nhìn cậu đau khổ ôm lấy đầu, trong mắt tràn đầy kinh hoảng.
Thét gào, khóc rống, cầu xin, còn có — tuyệt vọng.
Đôi mắt cậu dần dần thanh tỉnh lại, giọt nước mắt vẫn luôn giữ trong hốc mắt chảy xuống, Tạ Mộc ngơ ngẩn buông tay, "Là, Đàm Đào......"
"Như thế nào, như thế nào lại là Đàm Đào......"
Cậu như là một đứa trẻ chịu ấm ức, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông nằm liệt cạnh cửa nhìn bóng dáng thanh niên run rẩy, ánh mắt tràn đầy tơ máu lộ ra tuyệt vọng.
Không, không phải anh.
Anh không phải cố ý.
Anh chỉ là, chỉ là muốn cùng em ở bên nhau......
Nhìn thanh niên đầy mặt nước mắt, Bạc Khâm vừa lòng cười, hắn tiến lên, đem thanh niên ôm vào trong lồng ngực mình, dịu dàng vỗ nhẹ, "Ngoan, cùng anh trở về."
Quả nhiên như lời bác sĩ nói, chỉ cần hơi kích thích một chút, Tiểu Mộc có thể lại lần nữa trở lại cái ôm của hắn a.
Hắn gắt gao ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực, trong mắt toàn là sung sướng.
Chút sung sướng này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì Tạ Mộc vừa mới còn ngoan ngoãn tùy ý hắn ôm bỗng nhiên tránh khỏi hắn.
Thanh niên hồng con mắt, ánh mắt cố chấp lại kiên định, "Đó là Đàm Đào trước kia, anh ấy hiện tại biết sai rồi, anh ấy đối tôi rất tốt, anh ấy về sau sẽ không làm như vậy!"
Bạc Khâm trên mặt tươi cười dần dần lạnh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất