Chương 22
Lục Minh Kha tìm người bắt cóc Chung Kí Bạch.
Lục Minh Kha uể oải dựa vào thùng sơn bị vứt bỏ, trong tay xoay con dao găm nhiều hoa văn chưa rút khỏi vỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy một tiếng động, Lục Minh Kha quay đầu thấy người tỉnh, hắn đứng thẳng dậy bước tới.
"Chung Kí Bạch, mày thật vô dụng." Lục Minh Kha đá đá người nằm dưới đất, "Tự sát cũng không xong, mày chỉ làm mấy thứ hời hợt để em ấy thương hại thôi hả?"
Tuy bị chật vật trói ngồi dưới đất nhưng Chung Kí Bạch vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ lạnh lùng thanh lãnh, thờ ơ nói: "Mày đưa tao ra ngoài kiểu gì?"
"Chỉ cần thuê vài kẻ liều mạng là được."
...
Cuối cùng, Chung Kí Bạch đã thành công cắt cổ tay và chết. Lục Minh Kha ném xác Chung Kí Bạch xuống con mương hôi hám phía sau nhà máy.
Lời cuối cùng Chung Kí Bạch nói trước khi chết là: "Lục Minh Kha, chúng ta đều điên như nhau. Tao cũng từng nghĩ tới việc giết mày."
"Trong ba người, mày đáng chết nhất." Trong mắt Lục Minh Kha tràn ngập ý niệm điên cuồng, dẫm thật mạnh lên cổ tay đang chảy máu của Chung Kí Bạch.
***
Thật ra Lục Minh Kha không có mẹ, mẹ hắn mất năm hắn bảy tuổi, cũng là một vụ bắt cóc, không phải tự sát, mà là giết con tin.
Trước kia Lục gia liên quan tới xã hội đen, người bắt cóc mẹ Lục Minh Kha chính là phe phái đối địch, ba hắn chịu đả kích rất lớn, từ đây về sau rửa tay chậu vàng, tuy hiện giờ đã là một doanh nhân thành đạt làm ăn chân chính nhưng vẫn luôn bỏ bê đứa con trai duy nhất của mình ——Đương nhiên, đứa con trai duy nhất của Lục gia, tiền bạc và người hầu kẻ hạ không hề thiếu, có vô số kẻ muốn nịnh bợ hắn.
Nhưng Lục Minh Kha vẫn nhớ mẹ.
Nếu mẹ còn sống, Lục Minh Kha có thể hỏi bà vô số câu hỏi "Yêu một người là cảm giác như thế nào?" "Tại sao nghe thấy người đó bị đánh con lại trở nên nóng vội như vậy?' "Con nên mặc gì khi đi ăn bánh cua?" "Con thấy phim này rất hay, em ấy sẽ thích chứ?"
Trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi, nếu lúc ấy không tìm được người để hỏi thì chúng sẽ bị chôn vùi ở hư vô vô biên như chưa từng xuất hiện qua.
Lục Minh Kha rất ít khi dò hỏi cái nhìn của người khác, tính tình võ đoán, nói ngang, tự cho mình là đúng, nhưng khi còn nhỏ Lục Minh Kha không như vậy, hắn giống như những đứa trẻ tò mò khác, rất thích hỏi "vì sao".
Hắn hỏi: "Vì sao con phải xin lỗi? Nhà nó còn không giàu bằng nhà mình."
Mẹ hắn vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng dạy bảo: "Bởi vì con không được đốt quần áo của người ta, đây là sai, nếu con làm sai thì phải xin lỗi người ta đàng hoàng. Chuyện này không liên quan đến việc nhà mình có giàu hay không."
Lục Minh Kha bĩu môi, vẫn cảm thấy mất mặt, không cam lòng mà cãi: "Vậy nếu con hại nó mất mạng thì sao? Cũng phải xin lỗi?"
Những đứa trẻ chưa trải qua sự sống và cái chết đều không có khái niệm về "mạng người", thường không kiêng dè mà nhắc trong miệng, cảm thấy đó chẳng phải chuyện gì to tát.
"Tiểu Kha, chuyện đó không phải chuyện đùa." Người mẹ thường ngày dịu dàng đã tức giận, nghiêm khắc nói: "Hôm nay mẹ sẽ không trả lời thẳng cho con, con phải suy nghĩ thật kỹ, đến mai phải trả lời lại mẹ, không được trả lời có lệ!"
Sau đó liền không có ngày mai, vấn đề cũng bị lãng quên. Vào một ngày nào đó của tuổi 18, Lục Minh Kha nhớ lại.
Khi đó vào cuối thu, cây bạch quả lá rụng đầy đất, hắn vuốt ve chiếc áo sơ mi trắng đã bục chỉ, nhẹ giọng đáp: "Mẹ ơi, con nghĩ kỹ rồi, con đem mệnh của mình cho em ấy là được."
Lục Minh Kha rũ mắt nhìn con dao găm dính đầy máu của Chung Kí Bạch, hắn cau mày ghê tởm, lau sạch sẽ lên vạt áo rồi nhắm ngay ngực.
—— Anh xin lỗi.
Lục Minh Kha nhịn không được mà thở dài một hơi.
Lục Minh Kha uể oải dựa vào thùng sơn bị vứt bỏ, trong tay xoay con dao găm nhiều hoa văn chưa rút khỏi vỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, không biết đang nghĩ gì. Nghe thấy một tiếng động, Lục Minh Kha quay đầu thấy người tỉnh, hắn đứng thẳng dậy bước tới.
"Chung Kí Bạch, mày thật vô dụng." Lục Minh Kha đá đá người nằm dưới đất, "Tự sát cũng không xong, mày chỉ làm mấy thứ hời hợt để em ấy thương hại thôi hả?"
Tuy bị chật vật trói ngồi dưới đất nhưng Chung Kí Bạch vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ lạnh lùng thanh lãnh, thờ ơ nói: "Mày đưa tao ra ngoài kiểu gì?"
"Chỉ cần thuê vài kẻ liều mạng là được."
...
Cuối cùng, Chung Kí Bạch đã thành công cắt cổ tay và chết. Lục Minh Kha ném xác Chung Kí Bạch xuống con mương hôi hám phía sau nhà máy.
Lời cuối cùng Chung Kí Bạch nói trước khi chết là: "Lục Minh Kha, chúng ta đều điên như nhau. Tao cũng từng nghĩ tới việc giết mày."
"Trong ba người, mày đáng chết nhất." Trong mắt Lục Minh Kha tràn ngập ý niệm điên cuồng, dẫm thật mạnh lên cổ tay đang chảy máu của Chung Kí Bạch.
***
Thật ra Lục Minh Kha không có mẹ, mẹ hắn mất năm hắn bảy tuổi, cũng là một vụ bắt cóc, không phải tự sát, mà là giết con tin.
Trước kia Lục gia liên quan tới xã hội đen, người bắt cóc mẹ Lục Minh Kha chính là phe phái đối địch, ba hắn chịu đả kích rất lớn, từ đây về sau rửa tay chậu vàng, tuy hiện giờ đã là một doanh nhân thành đạt làm ăn chân chính nhưng vẫn luôn bỏ bê đứa con trai duy nhất của mình ——Đương nhiên, đứa con trai duy nhất của Lục gia, tiền bạc và người hầu kẻ hạ không hề thiếu, có vô số kẻ muốn nịnh bợ hắn.
Nhưng Lục Minh Kha vẫn nhớ mẹ.
Nếu mẹ còn sống, Lục Minh Kha có thể hỏi bà vô số câu hỏi "Yêu một người là cảm giác như thế nào?" "Tại sao nghe thấy người đó bị đánh con lại trở nên nóng vội như vậy?' "Con nên mặc gì khi đi ăn bánh cua?" "Con thấy phim này rất hay, em ấy sẽ thích chứ?"
Trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi, nếu lúc ấy không tìm được người để hỏi thì chúng sẽ bị chôn vùi ở hư vô vô biên như chưa từng xuất hiện qua.
Lục Minh Kha rất ít khi dò hỏi cái nhìn của người khác, tính tình võ đoán, nói ngang, tự cho mình là đúng, nhưng khi còn nhỏ Lục Minh Kha không như vậy, hắn giống như những đứa trẻ tò mò khác, rất thích hỏi "vì sao".
Hắn hỏi: "Vì sao con phải xin lỗi? Nhà nó còn không giàu bằng nhà mình."
Mẹ hắn vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng dạy bảo: "Bởi vì con không được đốt quần áo của người ta, đây là sai, nếu con làm sai thì phải xin lỗi người ta đàng hoàng. Chuyện này không liên quan đến việc nhà mình có giàu hay không."
Lục Minh Kha bĩu môi, vẫn cảm thấy mất mặt, không cam lòng mà cãi: "Vậy nếu con hại nó mất mạng thì sao? Cũng phải xin lỗi?"
Những đứa trẻ chưa trải qua sự sống và cái chết đều không có khái niệm về "mạng người", thường không kiêng dè mà nhắc trong miệng, cảm thấy đó chẳng phải chuyện gì to tát.
"Tiểu Kha, chuyện đó không phải chuyện đùa." Người mẹ thường ngày dịu dàng đã tức giận, nghiêm khắc nói: "Hôm nay mẹ sẽ không trả lời thẳng cho con, con phải suy nghĩ thật kỹ, đến mai phải trả lời lại mẹ, không được trả lời có lệ!"
Sau đó liền không có ngày mai, vấn đề cũng bị lãng quên. Vào một ngày nào đó của tuổi 18, Lục Minh Kha nhớ lại.
Khi đó vào cuối thu, cây bạch quả lá rụng đầy đất, hắn vuốt ve chiếc áo sơ mi trắng đã bục chỉ, nhẹ giọng đáp: "Mẹ ơi, con nghĩ kỹ rồi, con đem mệnh của mình cho em ấy là được."
Lục Minh Kha rũ mắt nhìn con dao găm dính đầy máu của Chung Kí Bạch, hắn cau mày ghê tởm, lau sạch sẽ lên vạt áo rồi nhắm ngay ngực.
—— Anh xin lỗi.
Lục Minh Kha nhịn không được mà thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất