Chương 8
Tăng Thanh ghét nhất Từ Hạo Miểu, nhưng hiện tại cậu bất giác mà ỷ vào người này.
Sau khi Chung Kí Bạch biết Từ Hạo Miểu cũng đã làm tình với Tăng Thanh thì càng trở nên thờ ơ lạnh nhạt, còn Lục Minh Kha cảm thấy mình không nên để tâm tới một kẻ như Tăng Thanh, mỗi lần lén gặp mặt chỉ để chịch mấy nháy, lần nào cũng thô bạo như muốn giết người, vừa đánh vừa mắng.
Trong mắt Tăng Thanh, chỉ có Từ Hạo Miểu vẫn nguyện ý đưa Tăng Thanh đi ăn.
Từ Hạo Miểu dẫn Tăng Thanh đi ăn đá bào, nói: "Lần trước em nói không thích mấy thứ ngấy cổ họng, em ăn thử cái này đi."
(Đoạn này thay đổi xưng hô xíu nha, vì bé Thanh đang ở cùng Từ Hạo Miểu một thời gian và Từ Hạo Miểu đang công lược em nó).
Chiếc ly hình nón sâu lòng sạch sẽ có hai màu, nửa dưới đựng trái cây xay nhuyễn màu hồng, bên trên phủ một lớp nắp sữa dày màu trắng, điểm xuyết mấy viên dâu tây cắt lát trông thật đẹp mắt và hấp dẫn.
Tăng Thanh cúi đầu uống một ngụm.
Hứa Hạo Miêu nhìn một hồi, sau đó nhẹ nhàng cười hỏi: "Anh quên hỏi em, em thích nhất loại trái cây gì?"
"Trùng hợp ghê, tôi thích nhất dâu tây." Tăng Thanh nhét nửa quả dâu tây vào miệng, mỉm cười trả lời.
Nói Từ Hạo Miểu là kẻ trong ngoài không đồng nhất đúng là không sai. Tuy trên giường chơi nhiều chiêu trò và rất thô bạo nhưng dưới giường thì cực kỳ dịu dàng, quan trọng nhất là đôi khi Từ Hạo Miểu sẵn sàng dành mọi thời gian cho Tăng Thanh. Tăng Thanh tham luyến chút ít cái thứ gọi là dịu dàng của Từ Hạo Miểu.
Trên đời này có quá ít người đối xử tốt với Tăng Thanh mà người ghét bỏ Tăng Thanh thì lại quá nhiều.
Về kiểu người vế sau, chẳng hạn như cha mẹ nuôi của Tăng Thanh —— cha mẹ ruột của Chung Kí Bạch.
Muốn nói tới vì sao Từ Hạo Miểu và Lục Minh Kha lại có thể tìm ra lý do ép Tăng Thanh làm đồ chơi tình dục, nguyên nhân lớn nhất chính là cha mẹ họ Chung kia. Tăng Thanh cũng không quá sợ Chung Kí Bạch biết cậu thích hắn ta, nhưng cậu cực kỳ sợ hãi cha mẹ nuôi sẽ biết chuyện này.
Lần đầu tiên bước vào Chung gia gặp cha mẹ nuôi, Tăng Thanh đã lấy hết can đảm nở một nụ cười mà cậu cho rằng đáng yêu nhất, mở miệng nói: "Ba, mẹ, cảm ơn vì đã đưa con về nhà."
"Ai là mẹ của mày?" Triệu Tĩnh cau mày, bịt mũi, giống như ngửi thấy mùi gì đó hôi thối khó chịu.
Chung Đình Kính vẻ mặt nghiêm túc chỉ trích: "Tăng Thanh, ở nơi có người có thể gọi bố mẹ, nhưng lúc khác thì phải gọi là ông chủ, bà chủ, hiểu chưa?"
Tăng Thanh, tám tuổi, không hiểu cảm giác chán ghét như thế này đến từ đâu, nhưng cậu theo thói quen muốn lấy lòng cha mẹ, vì thế nụ cười của cậu mờ đi, nhỏ nhẹ đáp: "Con xin lỗi, thưa ông chủ, bà chủ."
Trên thực tế, cha mẹ nuôi của Tăng Thanh chỉ sắp xếp cho Tăng Thanh sống trong phòng của người hầu và hiếm khi gặp Tăng Thanh. Trong suốt thời gian dài sau khi được nhận nuôi, họ nhìn Tăng Thanh đều nhíu mày đánh giá, kén cá chọn canh, cho nên mặc kệ Tăng Thanh thế nào, bọn họ đều sẽ không thích cậu, cậu không thể có được sự yêu thương của cha mẹ.
Tuy nhiên, Tăng Thanh vẫn mang hy vọng.
—— Tăng Thanh không còn là đứa trẻ trong cô nhi viện nữa, cậu có cha mẹ đứng tên, chắc là do cậu không đáng yêu nên họ mới không thích cậu.
Tăng Thanh giả vờ như không biết cha mẹ nuôi ghét mình, cậu giả vờ làm một đứa trẻ cởi mở thích cười, quả nhiên Chung Đình Kính và Triệu Tĩnh cũng không ghét cậu đến thế, ít nhất họ không cau mày.
Lúc đầu, từ đáy lòng Tăng Thanh biết ơn cha mẹ nuôi, mặc dù cậu chỉ có thể gọi họ là "ông chủ bà chủ", nhưng khi Tăng Thanh mười tuổi, trước khi Chung Kí Bạch chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầu tiên, Tăng Thanh nghe thấy cuộc cãi vã giữa Chung Kí Bạch và cha mẹ nuôi.
Chung Kí Bạch nói: "Bệnh của con không nghiêm trọng đến vậy! Ai cho mấy người nuôi một trái tim cho con! Con không cần trái tim của Tăng Thanh!"
"Tiểu Bạch à, con hãy nghe mẹ nói, nếu con xảy ra chuyện gì, chờ đợi một trái tim phù hợp sẽ rất khó khăn, chúng ta phải chừa lại một lối thoát, có lẽ cả đời con cũng không cần đến trái tim của nó." Triệu Tĩnh nói.
Tăng Thanh lén nhìn qua khe cửa, người mẹ mà cậu hằng ngưỡng mộ đang ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đứa con của bà, vỗ nhẹ vào lưng Chung Kí Bạch dịu dàng dỗ dành.
Tăng Thanh buồn bã lùi lại, chạy ra vườn tự mình đào hố xới đất.
Cậu còn quá nhỏ, chưa từng học qua sinh học, không biết "trái tim" là gì, ở đâu, chỉ biết nếu lấy "trái tim" ra thì cậu sẽ chết.
Nhưng lúc đó Tăng Thanh nghĩ: Nếu Chung Kí Bạch cần, cậu sẵn sàng trao trái tim mình cho Chung Kí Bạch.
"Em sẽ luôn ở đây chứ?"
"Em sẽ."
"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh chứ?"
"Ừm, sẽ không bao giờ."
Đây là lời hứa chân thành nhất của cậu bé Tăng Thanh mười tuổi dành cho người anh trai mắc bệnh tim, không hề có một lời nói dối nào cả.
Dù có sẵn lòng đến đâu, vẫn sẽ cảm thấy buồn, thậm chí là oán hận.
Tuy nhiên, Tăng Thanh đã che giấu tất cả những cảm xúc này và tiếp tục làm một đứa trẻ vui vẻ và hay cười.
Tăng Thanh nghĩ: Tăng Thanh vui vẻ là một nhân cách giả tạo, nhưng ngay cả Tăng Thanh giả cũng không được yêu thích, vậy chắc sẽ không có ai thích Tăng Thanh thật sự. Ví dụ, cha mẹ nuôi của cậu ngay từ đầu đã không thích cậu. Nếu họ biết thực ra cậu không thích cười nhiều như vậy, có nhiều tật xấu và suy nghĩ đen tối, thậm chí còn thèm muốn con ruột của họ, chắc họ rất ghét cậu lắm phải không? Sẽ bị đuổi sao? Lại trở thành trẻ mồ côi sao? Thật đáng sợ.....
—— Chung Kí Bạch đã không còn bệnh tim nữa, cậu trở nên vô dụng, nhất định sẽ bị đuổi đi.
Tăng Thanh không biết rằng trên đời không có ai là hoàn hảo cả, trời có âm có dương, con người tự nhiên có hai mặt, cũng giống như con người có bảy loại cảm xúc: vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, dục. Nếu không có một trong số những thứ đó thì không phải là con người.
Tăng Thanh vốn tưởng rằng mình thầm oán hận cha mẹ nuôi nhưng cậu lại luôn mỉm cười nịnh nọt họ, sợ bọn họ sẽ bỏ rơi mình. Trong nhật ký, Tăng Thanh luôn viết "Cha mẹ", cũng chỉ có thể trên trang giấy nhật ký Tăng Thanh mới không kiêng dè mà "gọi" những xưng hô này.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều biết Tăng Thanh không được cha mẹ nuôi yêu quý, nó bắt nguồn từ hai xưng hô xa cách "ông chủ" và "bà chủ".
Một bằng chứng khác rõ ràng hơn là tên cậu là Tăng Thanh chứ không phải Chung Tăng Thanh.
Sau khi Chung Kí Bạch biết Từ Hạo Miểu cũng đã làm tình với Tăng Thanh thì càng trở nên thờ ơ lạnh nhạt, còn Lục Minh Kha cảm thấy mình không nên để tâm tới một kẻ như Tăng Thanh, mỗi lần lén gặp mặt chỉ để chịch mấy nháy, lần nào cũng thô bạo như muốn giết người, vừa đánh vừa mắng.
Trong mắt Tăng Thanh, chỉ có Từ Hạo Miểu vẫn nguyện ý đưa Tăng Thanh đi ăn.
Từ Hạo Miểu dẫn Tăng Thanh đi ăn đá bào, nói: "Lần trước em nói không thích mấy thứ ngấy cổ họng, em ăn thử cái này đi."
(Đoạn này thay đổi xưng hô xíu nha, vì bé Thanh đang ở cùng Từ Hạo Miểu một thời gian và Từ Hạo Miểu đang công lược em nó).
Chiếc ly hình nón sâu lòng sạch sẽ có hai màu, nửa dưới đựng trái cây xay nhuyễn màu hồng, bên trên phủ một lớp nắp sữa dày màu trắng, điểm xuyết mấy viên dâu tây cắt lát trông thật đẹp mắt và hấp dẫn.
Tăng Thanh cúi đầu uống một ngụm.
Hứa Hạo Miêu nhìn một hồi, sau đó nhẹ nhàng cười hỏi: "Anh quên hỏi em, em thích nhất loại trái cây gì?"
"Trùng hợp ghê, tôi thích nhất dâu tây." Tăng Thanh nhét nửa quả dâu tây vào miệng, mỉm cười trả lời.
Nói Từ Hạo Miểu là kẻ trong ngoài không đồng nhất đúng là không sai. Tuy trên giường chơi nhiều chiêu trò và rất thô bạo nhưng dưới giường thì cực kỳ dịu dàng, quan trọng nhất là đôi khi Từ Hạo Miểu sẵn sàng dành mọi thời gian cho Tăng Thanh. Tăng Thanh tham luyến chút ít cái thứ gọi là dịu dàng của Từ Hạo Miểu.
Trên đời này có quá ít người đối xử tốt với Tăng Thanh mà người ghét bỏ Tăng Thanh thì lại quá nhiều.
Về kiểu người vế sau, chẳng hạn như cha mẹ nuôi của Tăng Thanh —— cha mẹ ruột của Chung Kí Bạch.
Muốn nói tới vì sao Từ Hạo Miểu và Lục Minh Kha lại có thể tìm ra lý do ép Tăng Thanh làm đồ chơi tình dục, nguyên nhân lớn nhất chính là cha mẹ họ Chung kia. Tăng Thanh cũng không quá sợ Chung Kí Bạch biết cậu thích hắn ta, nhưng cậu cực kỳ sợ hãi cha mẹ nuôi sẽ biết chuyện này.
Lần đầu tiên bước vào Chung gia gặp cha mẹ nuôi, Tăng Thanh đã lấy hết can đảm nở một nụ cười mà cậu cho rằng đáng yêu nhất, mở miệng nói: "Ba, mẹ, cảm ơn vì đã đưa con về nhà."
"Ai là mẹ của mày?" Triệu Tĩnh cau mày, bịt mũi, giống như ngửi thấy mùi gì đó hôi thối khó chịu.
Chung Đình Kính vẻ mặt nghiêm túc chỉ trích: "Tăng Thanh, ở nơi có người có thể gọi bố mẹ, nhưng lúc khác thì phải gọi là ông chủ, bà chủ, hiểu chưa?"
Tăng Thanh, tám tuổi, không hiểu cảm giác chán ghét như thế này đến từ đâu, nhưng cậu theo thói quen muốn lấy lòng cha mẹ, vì thế nụ cười của cậu mờ đi, nhỏ nhẹ đáp: "Con xin lỗi, thưa ông chủ, bà chủ."
Trên thực tế, cha mẹ nuôi của Tăng Thanh chỉ sắp xếp cho Tăng Thanh sống trong phòng của người hầu và hiếm khi gặp Tăng Thanh. Trong suốt thời gian dài sau khi được nhận nuôi, họ nhìn Tăng Thanh đều nhíu mày đánh giá, kén cá chọn canh, cho nên mặc kệ Tăng Thanh thế nào, bọn họ đều sẽ không thích cậu, cậu không thể có được sự yêu thương của cha mẹ.
Tuy nhiên, Tăng Thanh vẫn mang hy vọng.
—— Tăng Thanh không còn là đứa trẻ trong cô nhi viện nữa, cậu có cha mẹ đứng tên, chắc là do cậu không đáng yêu nên họ mới không thích cậu.
Tăng Thanh giả vờ như không biết cha mẹ nuôi ghét mình, cậu giả vờ làm một đứa trẻ cởi mở thích cười, quả nhiên Chung Đình Kính và Triệu Tĩnh cũng không ghét cậu đến thế, ít nhất họ không cau mày.
Lúc đầu, từ đáy lòng Tăng Thanh biết ơn cha mẹ nuôi, mặc dù cậu chỉ có thể gọi họ là "ông chủ bà chủ", nhưng khi Tăng Thanh mười tuổi, trước khi Chung Kí Bạch chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầu tiên, Tăng Thanh nghe thấy cuộc cãi vã giữa Chung Kí Bạch và cha mẹ nuôi.
Chung Kí Bạch nói: "Bệnh của con không nghiêm trọng đến vậy! Ai cho mấy người nuôi một trái tim cho con! Con không cần trái tim của Tăng Thanh!"
"Tiểu Bạch à, con hãy nghe mẹ nói, nếu con xảy ra chuyện gì, chờ đợi một trái tim phù hợp sẽ rất khó khăn, chúng ta phải chừa lại một lối thoát, có lẽ cả đời con cũng không cần đến trái tim của nó." Triệu Tĩnh nói.
Tăng Thanh lén nhìn qua khe cửa, người mẹ mà cậu hằng ngưỡng mộ đang ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đứa con của bà, vỗ nhẹ vào lưng Chung Kí Bạch dịu dàng dỗ dành.
Tăng Thanh buồn bã lùi lại, chạy ra vườn tự mình đào hố xới đất.
Cậu còn quá nhỏ, chưa từng học qua sinh học, không biết "trái tim" là gì, ở đâu, chỉ biết nếu lấy "trái tim" ra thì cậu sẽ chết.
Nhưng lúc đó Tăng Thanh nghĩ: Nếu Chung Kí Bạch cần, cậu sẵn sàng trao trái tim mình cho Chung Kí Bạch.
"Em sẽ luôn ở đây chứ?"
"Em sẽ."
"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh chứ?"
"Ừm, sẽ không bao giờ."
Đây là lời hứa chân thành nhất của cậu bé Tăng Thanh mười tuổi dành cho người anh trai mắc bệnh tim, không hề có một lời nói dối nào cả.
Dù có sẵn lòng đến đâu, vẫn sẽ cảm thấy buồn, thậm chí là oán hận.
Tuy nhiên, Tăng Thanh đã che giấu tất cả những cảm xúc này và tiếp tục làm một đứa trẻ vui vẻ và hay cười.
Tăng Thanh nghĩ: Tăng Thanh vui vẻ là một nhân cách giả tạo, nhưng ngay cả Tăng Thanh giả cũng không được yêu thích, vậy chắc sẽ không có ai thích Tăng Thanh thật sự. Ví dụ, cha mẹ nuôi của cậu ngay từ đầu đã không thích cậu. Nếu họ biết thực ra cậu không thích cười nhiều như vậy, có nhiều tật xấu và suy nghĩ đen tối, thậm chí còn thèm muốn con ruột của họ, chắc họ rất ghét cậu lắm phải không? Sẽ bị đuổi sao? Lại trở thành trẻ mồ côi sao? Thật đáng sợ.....
—— Chung Kí Bạch đã không còn bệnh tim nữa, cậu trở nên vô dụng, nhất định sẽ bị đuổi đi.
Tăng Thanh không biết rằng trên đời không có ai là hoàn hảo cả, trời có âm có dương, con người tự nhiên có hai mặt, cũng giống như con người có bảy loại cảm xúc: vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, dục. Nếu không có một trong số những thứ đó thì không phải là con người.
Tăng Thanh vốn tưởng rằng mình thầm oán hận cha mẹ nuôi nhưng cậu lại luôn mỉm cười nịnh nọt họ, sợ bọn họ sẽ bỏ rơi mình. Trong nhật ký, Tăng Thanh luôn viết "Cha mẹ", cũng chỉ có thể trên trang giấy nhật ký Tăng Thanh mới không kiêng dè mà "gọi" những xưng hô này.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều biết Tăng Thanh không được cha mẹ nuôi yêu quý, nó bắt nguồn từ hai xưng hô xa cách "ông chủ" và "bà chủ".
Một bằng chứng khác rõ ràng hơn là tên cậu là Tăng Thanh chứ không phải Chung Tăng Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất