Chương 44: Phiên ngoại 8
“Pằng.” Anh bật ra một tiếng động từ miệng.
Quý Khúc rên rỉ một tiếng, thở hổn hển bắn vào áo mưa. Hắn ôm chặt người dưới thân, dùng giọng khàn khàn nói, “Viên đạn bắn ra rồi.”
Thẩm Ý Chu cười khẽ rồi hỏi: “Kích động vậy à?” Đôi mắt đen của anh giấu hơi nước trong suốt, thoạt nhìn dáng vẻ ngây thơ vô hại. Quý Khúc ngắm thấy rung động trong lòng, hắn liếm cằm Thẩm Ý Chu đầy sến sẩm, cực kỳ giống một con chó lên cơn động dục.
Thẩm Ý Chu xoa nhẹ mặt hắn, nói: “Chính là cho cậu một cơ hội.”
Tiếng hít thở của Quý Khúc lập tức trở nên dồn dập, hắn giống con chó xin rủ lòng thương mà phe phẩy đuôi mong chủ nhân lượng thứ. Hắn phát ra thanh âm từ khoang bụng: “Tớ yêu cậu… Tớ yêu cậu…”
“Bất kể phải chờ bao lâu, tớ vẫn luôn yêu cậu.”
Thẩm Ý Chu hừ một tiếng, nghe cực kỳ khinh miệt. Anh đẩy Quý Khúc ra, nói: “Đứng dậy.”
Quý Khúc buông tay một cách lưu luyến, ánh mắt hắn vẫn chăm chú dõi theo Thẩm Ý Chu, nhét toàn bộ thân thể anh vào đáy mắt. Áo choàng tắm của anh bị kéo xuống, vừa vặn rơi trên bờ vai. Vì cuộc làm tình kịch liệt ban nãy, làn da trắng của Thẩm Ý Chu nhuộm một màu đỏ ửng dâm mỹ.
Hắn rút người anh em của mình ra, ném bao cao su vào thùng rác gần đấy, sau đó hắn trở về nói: “Tớ ôm cậu đi tắm nhé.”
“Đợi lát nữa đi.” Thẩm Ý Chu trả lời. Anh cầm lấy chiếc iPad đặt trên tủ đầu giường, Quý Khúc nghiêng qua xem, cười nói: “Đã bắt được tên cảnh sát kia rồi à?”
—— Trên màn hình là tin tức hung thủ giết người ba năm trước đã xuất hiện và bị bắt lại. Trên đường cứu Lạc Du, Trang Du gặp phải cảnh sát, hai người bị một lưới bắt hết. Kẻ đã từng là cảnh sát này không nói một lời sau khi bị tóm, đã nhận án tử hình. Còn Lạc Du bị đưa vào phòng bệnh trọng điểm của bệnh viện tâm thần, canh giữ nghiêm ngặt.
Thẩm Ý Chu “ừm” rồi nói: “Con mồi Lạc Du thả ba năm mới mắc câu, quả nhiên là việc cậu lại xuất hiện khiến anh ta nôn nóng.”
“Được con chim, bẻ cái ná. Thỏ khôn chết, nấu chó săn.” Quý Khúc nói, “Con chó tên Trang Du đã bị người ta tóm gọn, vậy thì kế tiếp…”
Hắn nhấc một lọn tóc mai mềm mại của Thẩm Ý Chu và hôn lên nó, sau đó mập mờ hỏi: “Kế tiếp, tớ nên vì cậu mà giải quyết ai đây?”
Thẩm Ý Chu trừng hắn, cười vài tiếng khinh miệt ngắn ngủi rồi nói: “Đúng là cậu cần biểu hiện lòng trung thành. Cứ làm mấy kẻ già cả ngu ngốc trước đi. Bọn họ vốn nên lùi ra rồi.”
“Không giải quyết đám bạn của chồng cậu à?” Quý Khúc hỏi.
“Bọn họ quá ngốc.” Thẩm Ý Chu đáp, “Chỉ cần chặt đứt mắt xích tài chính của họ, mấy tên vênh váo hống hách đó sẽ đồng ý đến liếm chân tớ thôi.”
Quý Khúc ngồi cạnh ôm lấy anh, kề sát tai anh nhỏ giọng nói: “Nói thật, tớ thật sự thích cậu thế này, chẳng hề giấu giếm trước mặt tớ, chỉ để lộ dáng vẻ này trước mặt tớ…”
Thẩm Ý Chu vươn tay vỗ đầu hắn: “Ngoan nào, đừng nghịch. Không nghe lời là “nấu” cậu lên đấy.”
Khách sạn cao cấp sáng rực ở đoạn đường phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.
Đèn tầng mười lăm bật trắng đêm không tắt.
Quý Khúc rên rỉ một tiếng, thở hổn hển bắn vào áo mưa. Hắn ôm chặt người dưới thân, dùng giọng khàn khàn nói, “Viên đạn bắn ra rồi.”
Thẩm Ý Chu cười khẽ rồi hỏi: “Kích động vậy à?” Đôi mắt đen của anh giấu hơi nước trong suốt, thoạt nhìn dáng vẻ ngây thơ vô hại. Quý Khúc ngắm thấy rung động trong lòng, hắn liếm cằm Thẩm Ý Chu đầy sến sẩm, cực kỳ giống một con chó lên cơn động dục.
Thẩm Ý Chu xoa nhẹ mặt hắn, nói: “Chính là cho cậu một cơ hội.”
Tiếng hít thở của Quý Khúc lập tức trở nên dồn dập, hắn giống con chó xin rủ lòng thương mà phe phẩy đuôi mong chủ nhân lượng thứ. Hắn phát ra thanh âm từ khoang bụng: “Tớ yêu cậu… Tớ yêu cậu…”
“Bất kể phải chờ bao lâu, tớ vẫn luôn yêu cậu.”
Thẩm Ý Chu hừ một tiếng, nghe cực kỳ khinh miệt. Anh đẩy Quý Khúc ra, nói: “Đứng dậy.”
Quý Khúc buông tay một cách lưu luyến, ánh mắt hắn vẫn chăm chú dõi theo Thẩm Ý Chu, nhét toàn bộ thân thể anh vào đáy mắt. Áo choàng tắm của anh bị kéo xuống, vừa vặn rơi trên bờ vai. Vì cuộc làm tình kịch liệt ban nãy, làn da trắng của Thẩm Ý Chu nhuộm một màu đỏ ửng dâm mỹ.
Hắn rút người anh em của mình ra, ném bao cao su vào thùng rác gần đấy, sau đó hắn trở về nói: “Tớ ôm cậu đi tắm nhé.”
“Đợi lát nữa đi.” Thẩm Ý Chu trả lời. Anh cầm lấy chiếc iPad đặt trên tủ đầu giường, Quý Khúc nghiêng qua xem, cười nói: “Đã bắt được tên cảnh sát kia rồi à?”
—— Trên màn hình là tin tức hung thủ giết người ba năm trước đã xuất hiện và bị bắt lại. Trên đường cứu Lạc Du, Trang Du gặp phải cảnh sát, hai người bị một lưới bắt hết. Kẻ đã từng là cảnh sát này không nói một lời sau khi bị tóm, đã nhận án tử hình. Còn Lạc Du bị đưa vào phòng bệnh trọng điểm của bệnh viện tâm thần, canh giữ nghiêm ngặt.
Thẩm Ý Chu “ừm” rồi nói: “Con mồi Lạc Du thả ba năm mới mắc câu, quả nhiên là việc cậu lại xuất hiện khiến anh ta nôn nóng.”
“Được con chim, bẻ cái ná. Thỏ khôn chết, nấu chó săn.” Quý Khúc nói, “Con chó tên Trang Du đã bị người ta tóm gọn, vậy thì kế tiếp…”
Hắn nhấc một lọn tóc mai mềm mại của Thẩm Ý Chu và hôn lên nó, sau đó mập mờ hỏi: “Kế tiếp, tớ nên vì cậu mà giải quyết ai đây?”
Thẩm Ý Chu trừng hắn, cười vài tiếng khinh miệt ngắn ngủi rồi nói: “Đúng là cậu cần biểu hiện lòng trung thành. Cứ làm mấy kẻ già cả ngu ngốc trước đi. Bọn họ vốn nên lùi ra rồi.”
“Không giải quyết đám bạn của chồng cậu à?” Quý Khúc hỏi.
“Bọn họ quá ngốc.” Thẩm Ý Chu đáp, “Chỉ cần chặt đứt mắt xích tài chính của họ, mấy tên vênh váo hống hách đó sẽ đồng ý đến liếm chân tớ thôi.”
Quý Khúc ngồi cạnh ôm lấy anh, kề sát tai anh nhỏ giọng nói: “Nói thật, tớ thật sự thích cậu thế này, chẳng hề giấu giếm trước mặt tớ, chỉ để lộ dáng vẻ này trước mặt tớ…”
Thẩm Ý Chu vươn tay vỗ đầu hắn: “Ngoan nào, đừng nghịch. Không nghe lời là “nấu” cậu lên đấy.”
Khách sạn cao cấp sáng rực ở đoạn đường phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.
Đèn tầng mười lăm bật trắng đêm không tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất