Chương 29
Edit: Nguyệt Kiểu
Beta: Tuế Nguyệt
"Được, muốn nói chuyện chỗ nào?" Lăng An Tu nhàn nhạt nói.
"Nếu không ngại thì công ty đi."
"Được." Đương nhiên là ở công ty nói chuyện còn không nhà anh chắc? Lăng An Tu ở trong lòng trào phúng.
Bởi Sùng Lãnh Chi đã lái xe đi, Lăng An Tu liền lái xe tự mình trở lại công ty. Thời gian này tất cả mọi người đã nghỉ rồi, Lăng An Tu đưa Sùng Lãnh Chi tới một phòng nhạc.
"Nói đi."
"Nghe nói em đang chuẩn bị làm album mới?"Sùng Lãnh Chi hỏi.
"Đúng."
Sùng Lãnh Chi nắm lên tay Lăng An Tu, âm thanh nhu hòa: "Gần đây tốt nhất là em nên chú trọng vào lĩnh vực điện ảnh đi, chuyện album mới trước tiên nên gác lại một bên. Anh không muốn em quá mệt mỏi."
Lăng An Tu cười khẽ, rút tay ra: "Sẽ không mệt, làm chuyện mình thích làm sao sẽ mệt. Em rất thích bài hát này, em nghĩ mình sẽ hát nó rất tốt. Em là một ca sĩ, vậy nên không thể để fans của mình thất vọng. Đối với em mà nói, làm phim mới là chuyện thứ yếu."
Sùng Lãnh Chi nhìn hắn một lúc lâu, nói: "An Tu, có phải anh đã làm sai cái gì không? Bất kể là cái gì anh đều xin lỗi em."
Lăng An Tu ở trong lòng cười lạnh: Sùng Lãnh Chi, anh anh thật có thể đóng kịch hay đến vậy, kỹ năng này không phải che đậy a.
"Anh làm sao có thể sai, anh vĩnh viễn luôn đúng." Lăng An Tu bình tĩnh nói.
Sùng Lãnh Chi sớm cũng cảm giác được Lăng An Tu không bình thường, bất quá hắn không có suy nghĩ nhiều, hắn cũng không cần thiết suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Lăng An Tu ở lại bên cạnh mình thỏa mãn chính mình, thỏa mãn công ty, này là đủ rồi. Sùng Lãnh Chi vốn là thật sự muốn hỏi một chút Lăng An Tu đến tột cùng làm sao vậy, bây giờ nhìn thái độ Lăng An Tu, hắn cũng lười hỏi. Sùng Lãnh Chi hắn chưa từng có ý muốn lấy lòng ai, liền ngay cả hỏi xem Lăng An Tu như nào, tin nhắn mỗi ngày, quà cáp mỗi dịp, địa điểm, quy trình tất cả đều do trợ lý của hắn sắp xếp. Người duy nhất khiến hắn thật lòng quan tâm, chỉ có Sùng Tịnh Chi.
"Không sao rồi?" Lăng An Tu hỏi, quay người muốn chạy.
"Chờ đã." Sùng Lãnh Chi nắm lấy cánh tay Lăng An Tu, "Hiệp ước giữa em và công ty còn mấy tháng nữa sẽ đến lỳ gia hạn, anh sẽ cho sắp xếp pháp vụ một lần nữa chuẩn bị hợp đồng, em nhớ tới ký."
"Đã biết." Lăng An Tu không cảm thấy bất ngờ chút nào, "Không có chuyện gì chúng ta liền đi, chỗ em ở cùng anh không tiện đường, sẽ không tiễn anh, anh gọi điện thoại cho tài xế đi." Lăng An Tu đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: "Sùng Lãnh Chi, nhà anh không có bác sĩ tâm lý chuyên dụng đi, nếu không có chuyện gì nhớ tới đi xem xem, cùng Sùng Tịnh Chi đi."
Sùng Lãnh Chi sắc mặt đột biến, "Em có ý gì?"
Lăng An Tu nhún nhún vai, cười nói: "Chỉ là ý kiến nhỏ mà thôi. Anh không cần suy nghĩ nhiều."
Lúc Sùng Lãnh Chi về đến nhà, Sùng Tịnh Chi đã tắm xong, mặc áo ngủ ở phòng khách chơi game. Dây lưng áo tắm nới lỏng lỏng lẻo lẻo mà thắt ở bên hông, hai điểm phấn nộn như ẩn như hiện trước ngực, xương quai xanh duyên dáng, cổ thon dài... hô hấp Sùng Lãnh Chi trở nên dồn dập, hắn có chút hối hận sao vừa rồi không tìm Lăng An Tu phát tiết một chút. Nhưng cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn này thật là khiến người căm tức.
Sùng Tịnh Chi thấy hắn đã trở lại, thả bộ điều khiển game xuống, cười nói: "Em nghĩ anh không trở lại đây."
"Anh đi tắm."
"Chờ đã." Sùng Tịnh Chi đi tới trước mặt Sùng Lãnh Chi, ôm lấy eo hắn, mặt dán vào lồng ngực của hắn, hít sâu một hơi, "Trên người anh có mùi vị của anh ta, nhưng không phải rất nặng. Cho nên, các anh là tiếp vẫn tiếp xúc? Ôm?"
Sùng Lãnh Chi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, "Đừng làm rộn."
Cảm giác được hạ thân bị một vật cương cứng đụng đến, Sùng Tịnh Chi cười đến ý tứ sâu xa, ngón tay thon dài ở bên hông Sùng Lãnh Chi bồi hồi, "Có muốn em giúp anh một tay hay không?"
Sùng Lãnh Chi dựa vào một tia lý trí cuối cùng đẩy em trai ruột thịt của mình ra, "Đi ngủ đi."
Sùng Tịnh Chi biểu tình đột nhiên trở nên vặn vẹo."Không cho em giúp anh? Anh là tưởng chính mình kìm nén được? Vẫn anh tình nguyện đi tìm tên nam nhân kia, cũng không nguyện..."
"Đúng."Sùng Lãnh Chi nhìn Sùng Tịnh Chi thật sâu, "Anh tình nguyện tìm hắn."
Sùng Tịnh Chi nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi cảm xúc sóng lớn mãnh liệt.
Cốc Xuyên nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức bỏ lại bản thảo của mình, phi như gió ra phía phòng khách.
Lăng An Tu liếc mắt nhìn hắn, vừa cởi giày vừa hỏi: "Chuyện gì vui vẻ như vậy a."
Cốc Xuyên kích động nói: " Em vừa cân lại, cư nhiên gầy đi mười lăm cân!"
"Này có cái gì tốt đáng kinh ngạc, có anh hỗ trợ, cậu dám không gầy anh quất chết cậu."Lăng An Tu ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Cốc Xuyên lập tức chân chó rót cho hắn chén nước, một mặt mong đợi nhìn lên, sắc mặt rõ ràng viết mấy chữ lớn: Cầu thưởng a!
Lăng An Tu sờ sờ tóc Cốc Xuyên, "Cậu mấy tháng tới không có việc gì đi?"
Cốc Xuyên nghiêng đầu suy tư một hồi nói: "Hẳn là không chuyện lớn gì."
"Vậy cậu trước hết đem việc nhỏ xử lý tốt, sau đó theo anh ra ngoài một chuyến."
Cốc Xuyên hưng phấn gật gật đầu, "Hay lắm hay lắm!"
"Cậu không hỏi anh dẫn cậu đi chỗ nào liền vui vẻ như vậy?"
"Cùng anh đi đâu đều vui vẻ a." Cốc Xuyên nghiêm túc nói.
Lăng An Tu bị bị sự thẳng thắn đơn thuần của đứa nhỏ này làm cho da mặt nóng lên."Khụ khụ. Là như vậy, anh phải đi thành phố để quay một bộ phim, chính là cái bộ cậu viết kia. Cậu ngược lại cũng không có chuyện gì, liền theo anh cùng đi chứ, chạy qua chạy lại tí, gầy đi một chút cũng vui." Lăng An Tu mang Cốc Xuyên đi dĩ nhiên không phải thật sự muốn hắn chân chạy vặt. Nếu kịch bản là hắn viết, hắn sẽ phải hiểu rõ vô cùng cơ cấu cậu chuyện cùng tính cách nhân vật, Lăng An Tu nghĩ sẽ để cho hắn thời điểm đó chỉ điểm một, hai. Đương nhiên, lý do thật sự Lăng An Tu đánh chết sẽ không nói cho Cốc Xuyên.
"Hở, làm phim?!" Cốc Xuyên trừng đôi mắt tròn trịa, khó có thể tin, "Thật sự a! Quá tốt rồi! Ta có phải là có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh a..."
Lăng An Tu đảo cặp mắt đào hoa xinh đẹp quét qua, "Là sao, cậu còn có nghệ sĩ yêu thích khác a. Đến, cùng anh nói nói, có ai khai hết."
"Có rất nhiều a!" Cốc Xuyên bắt đầu đếm ngón tay, "Em yêu thích Angelina Julia, Tom Cruise, còn có..." Cốc Xuyên nhìn Lăng An Tu sắc mặt có chút khó coi, theo bản năng mà đổi đề tài, "Bất quá em thích nhất là anh!"
"Hừ. Cậu đến kia cũng không thấy được các sao Hollywood này kia đâu, bé ngoan nhìn anh là tốt rồi."
"Ừ." Cốc Xuyên vui cười hớn hở mà gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười híp mắt tiến đến Lăng An Tu bên người, "Anh An Tu..."
Lăng An Tu cả người nổi da gà lên, một cái tát liền vỗ xuống, "Đừng gọi anh như vậy, buồn nôn chết rồi."
Cốc Xuyên ủy khuất ôm đầu, "Kia em gọi anh là gì a."
"Kêu tên là tốt rồi."
Cốc Xuyên ngẩn người, thăm dò mà kêu một tiếng: "An Tu?"
"Ừm."
"An Tu An Tu..." Cốc Xuyên cười đến đôi mắt híp thành hai đường cong trăng lưỡi liềm.
Lăng An Tu phẫn nộ: "Anh nói cậu xong chưa! Có chuyện gì nói mau!"
"Ồ. Cái kia hôm nay đã muộn lắm rồi, em có thể không rèn luyện hay không a."
"Đương nhiên... Không thể."
Cốc Xuyên khoa trương "A" một tiếng, đang cười híp mắt lập tức trở nên khổ bức.
"Cậu không kiên trì rất dễ dàng trở lại hình dáng cũ, cậu phải thừa dịp hiện tại thừa thế xông lên." Lăng An Tu chịu nhịn tính tình khuyên nửa ngày, tiểu hài nhi rốt cục bất đắc dĩ vận động đi.
"Nhớ tới dọn dẹp một chút hành lý, chuẩn bị trước." Lăng An Tu nhắc nhở.
Cốc Xuyên một bên chống đẩy khó khăn một bên trả lời: "Đã rõ."
Lăng An Tu thoả mãn trở về phòng, tâm tình rất không sai. Hắn hiện tại còn không biết cùng đợi mình và Cốc Xuyên chính là ác mộng đáng sợ dường nào.
Lăng An Tu ngàn đuổi vạn đuổi rốt cục tại đi thành phố điện ảnh trước đem bài hát kia lục hát xong tất. Hắn đưa mấy người trong công ty âm nhạc nghe, nhận được lời nói đều không sai. Tiểu P vẫn luôn không có tim không có phổi nghe đến, đều vô cùng cảm khái: "Điều này làm cho tiểu gia tôi nhớ lại mối tình đầu chết yểu từ trong nôi kia, nha nha nha... Đúng rồi, này từ ai sửa vậy?"
Lăng An Tu có một loại cảm giác người lớn trong nhà nhìn đứa trẻ trưởng thành, kiêu ngạo mà nói: "Không phải người trong công ty, bọn họ nào có tài nghệ này."
Tiểu P: "..."
Lăng An Tu đem ca khúc in ra đĩa, ký lên trên đó tên của chính mình, dự định tìm một cơ hội đưa cho tiểu bàn tử.
Một tuần lễ sau, Lăng An Tu mang theo tiểu P cùng Cốc Xuyên bước lên máy bay tới thành phố điện ảnh. Cốc Xuyên ở trước mặt người xa lạ ngại ngùng ngượng ngùng, lời nói đều không tiện nói nhiều. Bất đắc dĩ hắn ngồi cùng tiểu P là người lắm lời nên tự nhiên quen thuộc, hai cái người ngốc bẩm sinh trong chốc lát liền thân nhau, ở trên máy bay líu ra líu ríu không để yên. Lăng An Tu mang kính râm, trong tai nhét ống nghe, hoàn toàn lơ là hai cái người bị bức đến ngốc kia.
Xuống máy bay, có xe chuyên môn tới đón. Tiểu P ngồi ở vị trí kế bên tài xế cùng tài xế tìm hiểu tình huống đoàn phim. Cốc Xuyên nói hồi lâu cũng mệt mỏi, đói bụng đến kêu ục ục, dựa vào Lăng An Tu ngủ gà ngủ gật.
Lăng An Tu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, ân, hiệu quả phương pháp giảm béo nhanh vẫn rất tốt, Cốc Xuyên hiện tại đã không có mập đến làm người giận sôi, mặt cũng không có mập phì như trước đây, thật giống như ngũ quan trong một đêm nẩy nở, ít đi phần đáng yêu, nhiều hơn phần suất khí. Lăng An Tu tỉ mỉ quan sát mặt Cốc Xuyên, kinh ngạc cho ra một cái kết luận: Cái tên này gầy xuống tuyệt đối là suất ca a.
Cảm nhận được ánh mắt Lăng An Tu đến, Cốc Xuyên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: "An Tu?"
Lăng An Tu như thực chất nói cho hắn ý nghĩ của chính mình: "Cậu mà giảm béo, gầy xuống nói không chừng là một đại soái ca đấy."
Cốc Xuyên nghiêm túc nói: "Em gầy xuống nhất định là đẹp trai a."
Lăng An Tu buồn cười nói: "Cậu đối với mình tự tin như thế?"
"Em không phải là đối với chính mình có lòng tin, là đối với gen của mình có lòng tin. Ba em rất tuấn tú, mẹ cũng siêu cấp đẹp đẽ, còn có ta anh trai cũng là một đại soái ca. Mẹ của em nói, em lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, ai nhìn thấy đều phải ôm..."
Lăng An Tu không nhịn cười được: "Làm sao không nghe cậu nhắc qua cha mẹ cậu?"
Cốc Xuyên nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ, "Bọn họ buộc em làm việc em không thích, cho nên em rời nhà đi ra ngoài."
Lăng An Tu phi thường kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Cốc Xuyên với cái cá tính này còn có dũng khí rời nhà ra đi."Bọn họ buộc cậu làm cái gì?"
Cốc Xuyên vẻ mặt đưa đám: "Bọn họ muốn em làm bác sĩ, còn buộc em thi học viện y khoa."
"Vậy cậu thi đậu sao?"
"Thi đậu."Cốc Xuyên một mặt bi phẫn, "Anh tin không, bọn họ lại muốn em tiếp tục ở lại trường nghiên cứu chuyên sâu lĩnh vực y học, muốn em tổn phí mười mấy năm ở trong trường học! Em mới không làm đây, em yêu thích viết, em nghĩ sẽ làm một biên kịch hoặc là tác gia."
Tiểu P ngồi ở mặt trước không nhịn được quay đầu lại xen mồm: "Đầu óc chú có bệnh a! Làm bác sĩ thật tốt a, cao cấp thượng đẳng cấp. Tôi học cùng bạn chính là bác sĩ khoa ngoại, công tác không tới mấy năm có xe lại có phòng, chú nhìn lại một chút tôi xem, công tác mười mấy năm còn là một tiểu trợ lý."
Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Nói như vậy, anh đối với công việc hiện nay là rất bất mãn?"
"Không có không có..." Tiểu P vội vã cười bồi, "Có thể cùng ngài làm việc là thiên đại phúc khí của tôi."
Cốc Xuyên tán đồng gật gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy cùng An Tu rất hạnh phúc."
Lăng An Tu: "..."
Đến thành phố điện ảnh, nhân viên công tác đem bọn họ dẫn tới khách sạn. Bởi điều kiện hạn chế, nhân viên công tác giống nhau chỉ có thể ở tại trong khách sạn nhỏ ở phụ cận thành phố điện ảnh. Lăng An Tu mặc dù là lần đầu đóng phim, mà thân lại là ca vương, địa vị không thể khinh thường, cho nên hắn và còn lại diễn viên tuyến đầu giống nhau, tiến vào khách sạn bốn sao.
Thời điểm ở đại sảnh check in, ba người bắt gặp đoàn người Sùng Tịnh Chi. Bọn họ mới từ trong thang máy đi ra, hiển nhiên đến sớm so với Lăng An Tu.
"Tiền bối." Sùng Tịnh Chi cùng Lăng An Tu cười chào hỏi.
Hai người đều mang kính râm, thời điểm trò chuyện đều không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
"Tới sớm như thế?" Lăng An Tu nhàn nhạt nói.
"Tôi là người mới, đến sớm một chút là phải. Đúng rồi, tôi hẹn đạo diễn cùng giám chế cùng nhau ăn cơm tối, tiền bối có muốn cùng tới hay không?"
"Không được, tôi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi thật tốt. Làm phiền cậu chào hỏi bọn họ giúp tôi."
Sùng Tịnh Chi cười nói: "Sẽ."
Đoàn phim cho bọn họ hai gian phòng. Tiểu P vỗ vỗ Cốc Xuyên vai, "Hai người bọn tôi một phòng đi."
Cốc Xuyên liếc trộm Lăng An Tu vài lần, một bộ muốn nói lại thôi.
Lăng An Tu nói: "Tên Bàn Tử liền cùng tôi một phòng đi."
Cốc Xuyên nhất thời vui khôn tả.
Tiểu P nhún nhún vai, "Tôi là không ý kiến a, chỉ sợ lăng thiên vương..."
Lăng An Tu trừng mắt liếc tiểu P một cái, cho dù hắn mang kính râm, tiểu P vẫn bị dọa cho thành thật câm miệng.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, Cốc Xuyên liền nằm lỳ ở trên giường giả chết."A, thật đói nha."
Lăng An Tu xem xem thời gian, bảy giờ, cũng gần đến giờ cơm tối. Lăng An Tu gọi điện thoại cho phía bên kia gọi phần cơm chiên.
Cốc Xuyên trong 3 phút liền giải quyết xong cơm tối, sau đó mắt lom lom nhìn Lăng An Tu.
"Muốn ăn không?"
Cốc Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu.
Lăng An Tu ưu nhã mỉm cười: "Muốn ăn cũng không cho cậu ăn." (NK: =))))))) khốn nạn)
Cốc Xuyên không nhịn được bắt đầu gào khóc thảm thiết: "A a a, An Tu anh rất xấu rồi!"
Ăn xong cơm tối, nghỉ ngơi một giờ, Lăng An Tu liền gọi Cốc Xuyên lên vận động.
Cốc Xuyên nhìn trái một cái, liền nhìn, "Nơi này không có thiết bị tập thể hình nha."
"Tầng mười là phòng tập thể hình, anh dẫn cậu đi?"
"Không muốn." Cốc Xuyên cổ quai hàm, "Có người nhìn em không làm được."
"Ở nhà anh cũng nhìn cậu a."
"Anh và người khác không giống nhau mà, người khác cười em."
Lăng An Tu thầm nghĩ, anh cũng không ít lần cười nhạo cậu a. Hắn không chịu được ánh mắt nóng bỏng Cốc Xuyên, "Vậy cậu liền ở trong phòng vận động đi."
"A!"
"A cái gì a, nhanh lên một chút!"
Cốc Xuyên không dám không nghe Lăng An Tu, ủy khuất bò lên giường bắt đầu làm Sit-up. Làm mấy cái, hắn liền không nhịn được kháng nghị: "Em một mình làm không tốt."
Lăng An Tu không nhịn được nói: "Vậy cậu muốn thế nào a?"
"Anh giúp em ấn lại chân, có thể không?"
Lăng An Tu liếc mắt một cái, bò lên giường ngồi ở trên đùi Cốc Xuyên, "Bắt đầu đi."
Cốc Xuyên làm mười mấy, nghẹn đến đỏ cả mặt, liền không làm. Lăng An Tu vừa muốn mắng chửi, đột nhiên nhìn thấy trên quần Cốc Xuyên dựng lên một cái lều lớn, trong nháy mắt liền hiểu.
Lăng An Tu dở khóc dở cười: "Cậu làm cái Sit-up đều có thể đem mình làm ngạnh?"
"Em, em..." Cốc Xuyên xấu hổ ngao một tiếng, vọt vào buồng tắm.
Lăng An Tu cười đến lăn lộn ở trên giường. Cốc Xuyên âm thanh bi phẫn từ trong phòng tắm truyền đến: "Anh, anh đừng cười mà!"
"Ân, không cười không cười... Phốc -- ha ha ha..."
Lăng An Tu cười đủ, nằm ở trên giường xem ti vi. Đợi nửa ngày Cốc Xuyên đều không xuất hiện, Lăng An Tu không khỏi nghĩ: Tiểu tử này còn rất kéo dài mà.
Cốc Xuyên giải quyết xong vấn đề sinh lý, liền thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, chờ hắn trở về Lăng An Tu tựa hồ đã đang ngủ.
Cốc Xuyên ngồi xổm ở bên giường, nhìn chằm chằm Lăng An Tu nhìn một hồi, trong mắt là vô tận khát vọng.
- - thật sự hảo tưởng, muốn người này chỉ thuộc về mình.
Ngày thứ hai bảy giờ còn chưa tới hai người liền bị tiểu P kêu lên. Bởi còn muốn xác định trang phục, bọn họ nhất định phải sớm một chút đi. Ba người liền bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vã hướng trường quay phim chạy đi.
Không nghĩ tới trên đường bị chặn lại một hồi, ba người vẫn là chậm hai mươi phút so với ước định, khi đó tất cả mọi người đã đến. Lăng An Tu cảm thấy phi thường có lỗi, ngay lập tức liền hướng tất cả nhân viên công tác xin lỗi.
Sùng Tịnh Chi cười nói: "Tiền bối sao phải nói xin lỗi? Chỉ bằng thân phận của ngài, muốn chúng tôi chờ bao lâu chúng tôi đều không than vãn a."
Đạo diễn nói: "Được rồi được rồi, nhanh đi hoá trang đi, đã làm trễ nãi không ít thời gian."
Lăng An Tu dặn tiểu P: "Anh để ý Cốc Xuyên, đừng cho hắn làm quá nhiều chuyện, để hắn thấy là tốt rồi, theo gọi theo đến."
"Đã biết." Tiểu P bất đắc dĩ nói, "Thật không biết cậu dẫn hắn đến làm gì."
Lập tức đến mấy người mới, quá trình quay chụp rất không thuận lợi. Sùng Tịnh Chi dù sao cũng là xuất thân chính quy sinh, kỹ năng diễn xuất vẫn phải có. Mà Lăng An Tu không có kinh nghiệm gì liền nhiều lần mắc sai lầm, hắn ngược lại là nhớ lời kịch tới rất rõ ràng, chỉ là động tác biểu tình rất khó một lần liền đúng.
Thẩm Thu tại thời gian nghỉ ngơi phi thường kiên nhẫn hướng Lăng An Tu giảng giải một ít hạng mục cần chú ý, đạo diễn cũng luôn luôn chỉ đạo hắn. Lăng An Tu nghiêm túc hiếu học, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Cốc Xuyên ngồi ở một bên, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo nam thần. Nam thần mặc quân trang quả thực... Thỏa thỏa mà chế phục mê hoặc a, Cốc Xuyên cảm giác càng ngày càng khô nóng, niêm mạc mũi dị thường yếu đuối.
"Cốc, Cốc Xuyên?"
Cốc Xuyên nắm lấy tiểu P tay, "Lăng An Tu quả thực quá tuấn tú a!"
Tiểu P cố nén cười vang kích động, "Cốc Xuyên, chú chảy máu mũi."
"..." Cốc Xuyên nhanh chóng che mũi, cầu khẩn nói: "Anh, anh không cần nói cho An Tu."
Tiểu P rốt cục không nhịn được, chỉ vào mũi Cốc Xuyên cười ha ha.
Lăng An Tu chú ý tới tình huống ở bên này, nhìn lướt qua liền cấp tốc dời ánh mắt -- hắn không muốn để cho người khác biết hai cái người đùa giỡn này là người của mình, quả thực quá mất mặt!
Một tuồng kịch đập xuống đến, ngày đã tối hẳn. Nhóm nghệ sĩ cùng trợ lý của mình ngồi xe trở về khách sạn.
Đi ra thành phố điện ảnh, Lăng An Tu liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc Lincoln quen thuộc.
Lăng An Tu nhíu mày nói: "Không nghĩ tới Sùng tổng xe cũng theo ngươi cùng đi."
"Anh ấy sợ tôi ngồi những chiếc xe khác không quen." Sùng Tịnh Chi mạn bất kinh tâm nói.
(1)Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý
"Anh em các người tình cảm thật tốt." Lăng An Tu ý tứ sâu xa.
"Tốt nữa cũng là anh em."
Một người cao mã đại nam nhân từ Lincoln xuống, mở cửa sau xe, thỉnh Sùng Tịnh Chi đi lên.
Lăng An Tu nhìn nam nhân mặt không thay đổi mặt, trong nháy mắt mặt liền trắng, phảng phất bị kinh hãi cực điểm -- nam nhân này, chính là hung thủ một đời trước hại Lăng An Tu bị hủy dung!
Cốc Xuyên đứng ở bên người Lăng An Tu, bị hắn sợ hết hồn."An Tu, anh, anh không sao chứ?"
Mãi đến tận khi chiếc xe biến mất ở trong tầm mắt, Lăng An Tu mới tỉnh hồn lại."Không có chuyện gì, chúng ta trở về đi thôi."
Dọc theo đường đi, Lăng An Tu vẫn luôn trầm mặc không nói. Trở lại khách sạn liền tắm rửa sạch sẽ, an vị ở trên ghế sa lon ngẩn người.
Cốc Xuyên lo lắng mà nhìn hắn: "An Tu, anh xem em vận động được không?"
"Ừm."
"Anh đến cùng làm sao vậy." Cốc Xuyên sốt ruột mà nói.
Lăng An Tu thở dài, sờ sờ đầu Cốc Xuyên, "Cậu gọi tiểu P đến cho anh."
Cốc Xuyên ngoan ngoãn đem tiểu P gọi tới. Lăng An Tu đối Cốc Xuyên nói: "Cậu ra đi mua một ít thức ăn trở về, anh đói."
Cốc Xuyên chần chờ gật gật đầu, đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Tiểu P theo Lăng An Tu nhiều năm như vậy, vừa nhìn thấy sắc mặt hắn liền biết có chuyện quan trọng."Làm sao vậy?"
Lăng An Tu ra hiệu tiểu P tới gần, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Tiểu P sắc mặt cũng là đột nhiên biến đổi, "Cậu chắc chắn chứ?"
"Tôi chỉ là hoài nghi."
"Chuyện này... Vạn nhất cậu sai rồi..."
"Sai rồi liền sai rồi. Thà rằng tin là có, không thể tin là không. theo lời tôi nói làm đi."
Ngay đêm đó, Sùng Tịnh Chi đang muốn lên giường ngủ, đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập. Sùng Tịnh Chi mặc áo khoác, mở cửa, phát hiện giám đốc khách sạn mang theo bảo vệ đứng ở cửa.
"Có việc?" Sùng Tịnh Chi lạnh lùng nói, sắc mặt phi thường không dễ nhìn.
Giám đốc cười bồi nói: "Xin lỗi a Sùng tiên sinh, vừa chúng tôi nhận được một cái điện thoại nặc danh, nói ngài có mang theo đồ cấm nguy hiểm tới sức khỏe."
"Bọn họ nói cái gì các ông cũng tin? Hiện tại tôi nói sát vách có bom, ông có đi kiểm tra hay không?"
"Chuyện này..." Chính tại giám đốc thời điểm khổ sở, tiểu P không biết khi nào thì nói chạy tới."Sùng tiên sinh, chúng tôi cũng nghe nói chuyện này, không có lửa làm sao có khói, vì an toàn mọi người, ngài vẫn để cho bọn họ vào xem một chút đi. Đương nhiên, chúng tôi tin tưởng ngài tuyệt đối sẽ không mang theo cái gì là đồ cấm, thế nhưng vạn nhất là người khác ném tới phòng ngài?"
Sùng Tịnh Chi mạnh mẽ liếc mắt trừng tiểu P một cái, "Các ông có thể kiểm tra. Mà tôi nói trước, nếu như các ông không lục ra được, chỉ là chịu nhận lỗi tôi sẽ không tiếp nhận."
Giám đốc nhìn tiểu P liếc mắt một cái, tiểu P híp mắt, làm một cái thủ thế, bảo an lập tức đi vào kiểm tra.
"Báo cáo, cái gì đều không tìm được."
Sùng Tịnh Chi vừa định phát tác, tiểu P liền nói: "Còn có một nơi. Sùng tiên sinh, người ngài mang tới đều ở phòng nào?"
Sùng Tịnh Chi lạnh lùng nhìn hắn, "302."
"Đi!"
Tại trong căn phòng này, bọn họ kiểm càng thêm tỉ mỉ, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Sùng Tịnh Chi lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Xin hỏi, kiểm tra xong chưa? Có hay không cái các ngươi gọi là là đồ cấm?"
Giám đốc khẩn trương đến không biết làm sao. Hắn biết đến thân phận Sùng Tịnh Chi, căn bản không dám trực tiếp tới mạo phạm hắn. Nhưng là tiểu P lại nghiêm túc nói cho hắn biết, nếu như hắn không phối hợp liền trực tiếp báo cảnh sát. Giám đốc nghĩ vạn nhất là thật sự, chờ chuyện xảy ra hắn càng phải chịu không nổi, liền kinh hoảng mà kéo bảo an đến đây kiểm tra. Hiện tại tốt rồi, không chỉ có cái gì, còn đắc tội Sùng Tịnh Chi.
Sùng Tịnh Chi nói: "Tôi cảm thấy nên tìm luật sư nói chuyện, các người cảm thấy thế nào?"
"Đừng a! Sùng tiên sinh, đều là hiểu lầm, hiểu lầm!" Giám đốc một bên lấy lòng Sùng Tịnh Chi, một bên hướng tiểu P nháy mắt.
"Ông nói cho tôi biết gọi điện thoại cho ông là ai, cá nhân tôi cho rằng điều này đã tạo thành sự xúc phạm."
Tiểu P cười ha ha: "Vừa không phải nói là điện thoại nặc danh sao? Căn bản không thể nào tra được a! Giám đốc cũng là vì nghĩ đến an toàn mọi người, Sùng tiên sinh đại nhân có độ lượng, cũng không cần so đo đi!"
"Là phải" giám đốc liền vội vàng gật đầu.
Sùng Tịnh Chi hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ giữ cửa đóng sầm.
Sùng Tịnh Chi nghe ngoài cửa càng đi càng xa tiếng bước chân, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
"Anh ở đâu? Đồ vật mua được sao? Nhanh chóng ném, kế hoạch có biến. Tôi nghĩ, hắn đã biết cái gì đó."
"Không tìm được thứ gì?" Lăng An Tu hỏi.
Tiểu P ai oán mà gật gật đầu."Lão đại, cậu rốt cuộc là từ nơi nào lấy được tin tức a! Cũng quá không đáng tin cậy đi. Hiện tại tốt rồi, chúng ta xem như là đem Sùng Tịnh Chi đắc tội."
Lăng An Tu nghĩ một hồi, đột nhiên ảo não mà vỗ xuống bàn, "Tôi thực sự là quá ngu xuẩn!"
"Tùy tiện đợi tin lời đồn, là rất ngu xuẩn." Tiểu P gật đầu biểu thị tán thành.
"Không quản như thế nào, tôi đều cần phải trước tiên nghĩ biện pháp hạn chế tự do nam nhân kia mới đúng."
"A?"
"Tiểu P, anh hiện tại liền đi mua một bình axit sunfuric đặc ném tới phòng của hắn., sau đó sẽ đi báo cảnh sát..."
"A?!" Tiểu P bị Lăng An Tu mà nói sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Không phải, An Tu, cậu đến cùng làm sao? cậu đừng làm tôi sợ a!"
"Không đúng, hiện tại đã đánh rắn động cỏ." Lăng An Tu buồn bực, "Tính toán một chút, trước tiên như vậy đi, anh và Cốc Xuyên đều phải chú ý an toàn, không có chuyện gì đừng một mình hành động."
Tiểu P dở khóc dở cười, "Lão đại, cậu là bị chứng ảo tưởng bị hại sao?!"
Lăng An Tu cũng không phản ứng tiểu P, tự nhủ: "Hy vọng là tôi nghĩ nhiều rồi."
Bị chuyện nào đó làm phiền Lăng An Tu đóng phim càng ngày càng không tập trung. Đạo diễn đương nhiên thiếu kiên nhẫn, nếu như là người mới, phỏng chừng sớm đã bị hắn mắng lại. Sùng Tịnh Chi lớn lên đẹp trai, kỹ năng diễn xuất lại tốt, làm người khiêm tốn lễ độ, chiếm được toàn bộ sự yêu thích của đoàn phim. Mà Lăng An Tu mỗi ngày bày một bộ mặt lạnh như băng, lúc làm việc cũng mất tập trung, chẳng bao lâu đã có người ở sau lưng nghị luận hắn chỉ là bình hoa.
Ngày hôm nay diễn cảnh chiến tranh, đoàn phim đi đến ngọn núi lớn phía ngoài thành phố. Vì hình ảnh chân thực, đạn là giả, thuốc nổ thì lại là hàng thật giá thật. Cốc Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng Lăng An Tu có thể bị ngộ thương hay không.
"Cốc Xuyên, giúp anh rót cốc nước." Lăng An Tu trống rỗng ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.
"Tới liền!" Cốc Xuyên chạy như điên về phía bên tổ hậu cần, đổ nước thừa đi rót nước mới, liền nghe đến hai cô bé đứng ở một bên xì xào bàn tán.
"Nhìn Lăng An Tu thật sự thật thất vọng a! Còn tưởng rằng hắn rất tốt, không nghĩ được khó ở chung như vậy!"
"Chính là a, lần trước tôi chào anh ta, anh ta đều không thèm nhìn tôi liếc mắt một cái. Kiêu ngạo cái gì nha!"
"Nghe nói lần này vai nam chính là Sùng gia Nhị thiếu. Chà chà, cao phú suất hiện thực a. Lăng An Tu so sánh với anh ấy, tuổi gì a!"
Cốc Xuyên càng nghe càng sinh khí, cuối cùng nhịn không nổi, hướng về phía hai cô bé to giọng nói: "Các cô căn bản cũng không biết rõ An Tu, dựa vào cái gì nói hắn như vậy! Mồm miệng sao thối như thế hả!"
Hai cô bé lẳng lặng nhìn Cốc Xuyên 3 giây, vừa định phản kích, nhìn thấy Lăng An Tu đi tới hướng này, vội vã bày làm ra một bộ dáng vẻ ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Lăng An Tu hỏi.
Không chờ Cốc Xuyên trả lời, một cô gái đã khóc lên."Chúng em cũng không biết xảy ra chuyện gì, vị tiên sinh này đột nhiên liền..."
Lăng An Tu chuyển hướng Cốc Xuyên, "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Ở xa liền nghe thấy tiếng gầm gừ của cậu."
Cốc Xuyên tức đến nổ phổi, "Các cô ấy đang bàn luận anh!"
"Em, chúng em không có!"
Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Không cần biết như nào, không thể thất lễ với nữ giới. Cốc Xuyên, hướng các cô ấy xin lỗi."
Cốc Xuyên đương nhiên không phục, "Em không muốn, là các cô ấy sai rồi!"
"Hả?" Lăng An Tu giương lông mày lên.
Cốc Xuyên dưới ánh mắt Lăng An Tu cấp tốc thua trận. Hắn bất đắc dĩ hướng hai cô bé tỏ vẻ áy náy, sau đó ủy khuất ngồi ở góc, không nói tiếng nào.
Lăng An Tu đi tới an ủi tiểu bàn tử đang tổn thương này."Anh là nhân vật của công chúng, có người nghị luận anh là chuyện bình thường. Thời điểm không có người nghị luận gì lại là khiến anh tức giận. Cho nên, cậu không cần vì chút chuyện này mà sinh khí."
Cốc Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy anh tin tưởng em sao?"
Lăng An Tu cười sờ sờ đầu hắn, "Anh tin tưởng cậu."
Cốc Xuyên không có tiền đồ mà bị Lăng An Tu mỉm cười đầu độc, lập tức đem sự bất mãn vừa rồi quăng đến lên chín tầng mây.
Sau hai tháng vật lộn, bộ phim này rốt cục thuận lợi hoàn thành. Càng làm cho Lăng An Tu vui mừng hơn là, sau hai tháng Cốc Xuyên liền vứt được hai mươi cân thịt mỡ. Bây giờ Cốc Xuyên, rốt cục thoát khỏi danh hiệu "Tên béo đáng chết" này, quang vinh mà trở thành thành viên của thế giới những người hơi mập. Tiểu P đều không thể không cảm thán: "Cốc Xuyên chú gầy đi nhiều quá! Hiện tại quả thực chính là thiếu niên anh tuấn tiêu sái a!"
Lăng An Tu tương đương thoả mãn sự biến hóa của Cốc Xuyên, hắn tính toán tiếp tục giảm xuống, không quá ba tháng, Cốc Xuyên sẽ chân chính lột xác thành thiếu niên dương quang tuấn lãng. Thời điểm đó, Cốc Xuyên thon dài cao ngất đi ở bên cạnh mình, không biết có thể tạo thói quen hay không.
Về nhà trước một ngày, đoàn phim dự định liên hoan buổi cuối. Lăng An Tu mang theo tiểu P vui vẻ đến hẹn. Vốn là hắn muốn đem Cốc Xuyên cùng mang tới, nhưng là Cốc Xuyên đã không phải là kẻ tham ăn năm đó, vì phòng ngừa chính mình buổi tối ăn quá nhiều, Cốc Xuyên chủ động yêu cầu ở lại trong khách sạn thu dọn hành lý.
Điều khiến Lăng An Tu không nghĩ tới là, Sùng Lãnh Chi không biết khi nào thì bay tới, khi hắn cùng Sùng Tịnh Chi cùng nhau xuất hiện tại khách sạn, tất cả mọi người kinh ngạc đến nói không ra lời.
Biết đến quan hệ Lăng An Tu cùng Sùng Lãnh Chi, mọi người đều nhìn Lăng An Tu với ý tứ sâu xa.
Lăng An Tu cười nói: "Các người nhìn tôi làm gì? Sùng tổng là đến là vì Sùng tiên sinh, tôi cái gì cũng không biết."
Sùng Lãnh Chi nhìn Lăng An Tu liếc mắt một cái, "Tôi là tới thăm mọi người, tự nhiên cũng bao quát cậu, An Tu."
"Đúng vậy, anh của tôi biết chúng ta hai tháng này rất khổ cực, cho nên muốn đến thăm chúng ta."
Đạo diễn vội vàng nói: "Sùng tiên sinh khách khí, mời ngồi."
Hai anh em Sùng gia ngồi cùng một chỗ, một người cao lớn anh tuấn, một người tinh tế đẹp đẽ, hai cái mặt mày bên trong còn giống nhau đến mấy phần, Lăng An Tu nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy được hai người này kỳ thực rất xứng. Lăng An Tu nghĩ, kỳ thực để cho hai anh em bọn họ chân chính ở cùng nhau cũng tốt vô cùng, bọn họ một bên hưởng thụ khoái cảm tình ái, một bên sống ở vực sâu loạn luân vĩnh hằng bên trong. Quan hệ của bọn họ không thể để cho bất cứ người nào biết đến, bọn họ đem mang theo bí mật này cho tới khi chết.
Liên hoan thẳng đến mười một giờ đêm mới kết thúc, tất cả mọi người uống hơi nhiều, Lăng An Tu tửu lượng luôn luôn rất tốt, cho nên coi như tỉnh táo. Đi tới cửa tiệm rượu, đại gia cáo biệt nhau. Lăng An Tu nhìn thấy Sùng Lãnh Chi cùng Sùng Tịnh Chi đi vào thang máy, không nhìn nhiều chỉ liếc mắt một cái. Lăng An Tu mới vừa muốn trở về, Thẩm Thu liền đem hắn gọi lại.
"Có chuyện gì không?" Lăng An Tu khách khí hỏi.
"Là như vậy." Thẩm Thu thần sắc có mấy phần lúng túng, "Vừa rồi người môi giới nói cho tôi biết, công ty định cho hai người chúng ta tạo cái scandal. Vừa có thể trợ giúp bộ phim này nâng tỉ lệ người xem ti vi, thứ hai, cũng có thể thay cậu thoát khỏi tin đồn đồng tính."
"Đây là ý người nào?"
Thẩm Thu do dự một hồi, nói: "Nghe nói là đại BOSS tự mình ra lệnh."
Lăng An Tu không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Tôi biết rồi."
"Vậy ý của cậu là?"
Lăng An Tu vừa định trả lời, điện thoại di động liền vang lên. Lăng An Tu liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, đối Thẩm Thu nói một tiếng xin lỗi, rồi tiếp điện thoại.
"Chuyện gì?"
"An Tu, em đang giúp anh thu dọn đồ đạc."
"Ừm."
"Em có thể sắp xếp luôn cái túi nhỏ màu đen không?
"Cái gì túi đen?"
"Chính là -- "
Lăng An Tu đột nhiên có một loại dự cảm cực độ không tốt, hắn vội vã hô to: "Cốc Xuyên, không muốn..."
Lăng An Tu còn dư lại lời nói bị một trận tiếng nổ mạnh to lớn nhấn chìm. Nhất thời, tiếng thét chói tai, còi báo động vang lên liên miên, một đám người từ trong khách sạn dâng lên.
Lăng An Tu ở tại chỗ sửng sốt mấy giây, sự sợ hãi cực độ đem hắn nhấn chìm lúc trước, cưỡng bách chính mình vọt tới cửa phòng khách sạn.
Năm tầng, cửa sổ gian phòng thứ ba đã phá, khói đặc từ bên trong bay ra... Lăng An Tu vành mắt ửng hồng, không để ý hết thảy mà tại trong dòng người đi ngược chiều -- Cốc Xuyên!
"An Tu? Lăng An Tu!" Tiểu P không biết từ đâu xông ra, ôm lấy Lăng An Tu, "Cậu không có chuyện gì! Quá tốt rồi! Mẹ nó, hù chết lão tử!"
Lăng An Tu tránh thoát khỏi tiểu P, âm thanh khàn khàn: "Hắn, hắn ở bên trong."
"Ai?" Tiểu P sắc mặt nhất thời thay đổi, "Cốc Xuyên?"
Lăng An Tu gật gật đầu, nước mắt từ trên mặt tinh xảo của hắn lướt xuống. Lăng An Tu xoa xoa nước mắt, cưỡng bách chính mình trấn định lại, "Tình huống thế nào? Kêu xe cứu thương sao?"
"Xe cứu thương cùng xe cứu hỏa đều gọi. Cậu bây giờ không thể đi lên, bọn họ đã đem tầng kia phong tỏa."
Lăng An Tu nhìn mình hai tay run rẩy, "Mục tiêu của hắn là tôi, không phải Cốc Xuyên. Cốc Xuyên, hắn không thể có chuyện."
Tiểu P theo Lăng An Tu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sợ sệt thành như vậy. Tiểu P đau lòng đem nam nhân hai mắt thất thần ôm tận trong lồng ngực, vỗ lưng, an ủi: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
Lăng An Tu cùng tiểu P ở đại sảnh khách sạn lo lắng chờ đợi. Cũng không lâu lắm, nhân viên y tế cầm cáng vội vã đi vào khách sạn. Lăng An Tu muốn theo sau, lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn lại.
"Xin lỗi, tiên sinh, ngài hiện tại không thể đi vào."
"Bạn của tôi ở bên trong!" Lăng An Tu không để ý hình tượng rít gào.
"Tôi rất tiếc. Thế nhưng mời ngài ở chỗ này chờ chờ đợi."
Lăng An Tu đứng thẳng tắp, con ngươi đỏ ngầu nhìn hướng lối ra. Hắn hy vọng dường nào, Cốc Xuyên có thể bình yên vô sự mà từ nơi đó đi ra. Hắn chưa từng có sự thống hận đối với chính mình như vậy, hắn hận chính mình mềm yếu, hận chính mình không rõ thiện lương, hận chính mình không có cách nào bảo vệ người quan trọng.
Thời gian trong nháy mắt mà như là một năm dài dằng dặc trôi qua, Lăng An Tu rốt cục nhìn thấy các bác sĩ giơ lên một người từ bên trong chạy đến.
Lăng An Tu một cái nhào tới trước, cũng không dám dò hỏi bất cứ vấn đề gì, hắn nhận được cái đáp án mà hắn không muốn tiếp nhận. Tiểu P hỏi: "Còn, còn sống không?"
"Còn thở! Bất quá..." Bác sĩ đổi đề tài, lớn tiếng nói: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi!" Lăng An Tu vội vàng nói.
"Cậu cùng chúng tôi đồng thời đến bệnh viện."
"Được, được." Lăng An Tu liếc mắt nhìn người trên băng ca, rốt cuộc không còn dũng khí nhìn lần thứ hai. Cốc Xuyên máu me be bét khắp người, trên mặt đã phù thủng quá độ, trên bắp chân một mảnh đẫm máu, cũng không biết chân còn đi được không.
Ngồi lên xe cứu thương trước, Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu, đối mặt Sùng Tịnh Chi ánh mắt lạnh như băng. Thời khắc này, vận mệnh Lăng An Tu hoàn toàn bị thay đổi. Liền như hệ thống hy vọng, hắn hoàn toàn thành một cỗ máy lạnh như băng, đối với người thương tổn tới người của mình, đều sẽ không chừa thủ đoạn nào mà tiến hành trả thù.
Cốc Xuyên vừa đến bệnh viện liền bị đưa đến phòng giải phẫu, bệnh tình nguy kịch thông báo một lần một lần xuống. Lăng An Tu trông coi tại cửa phòng giải phẫu, tiểu P nghĩ biện pháp liên hệ người nhà Cốc Xuyên.
Lăng An Tu lúc này mới phát hiện, hắn còn không hề biết rõ chàng trai không oán không hối ở bên cạnh hắn bấy lâu nay, hắn thậm chí còn không biết tới người nhà của cậu ấy.
Sau một tiếng, một nam nhân thân hình cao lớn vọt vào bệnh viện, thẳng đến phòng giải phẫu. Nam nhân nhìn ba chữ "Phòng giải phẫu" kia, trên mặt tái nhợt đến hù người.
"Anh là, anh trai Cốc Xuyên?"
Nam nhân lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Lăng An Tu, nắm lấy cổ tay hắn, "Em trai tôi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?!"
Lăng An Tu biểu tình cố chấp mà nghiêm túc, "Tôi sẽ không để cho hắn có chuyện."
Nam nhân hô hấp gấp rút, hắn thấy rõ Lăng An Tu liền, nhất thời sững sờ, "Cậu là Lăng An Tu?"
"Ừm."
Nam nhân cúi đầu a a tự nói: "Hắn rất yêu thích cậu, phi thường yêu thích."
Lăng An Tu nghẹn ngào mà gật gật đầu, "Tôi biết. Tôi, tôi cũng yêu thích hắn."
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu bị mở ra. Lăng An Tu bình tĩnh mà nhìn Cốc Xuyên lẻ loi mà nằm ở trên bàn mổ, một người y tá dùng vải trắng che đậy thân thể hắn.
Bác sĩ mổ chính hướng bọn họ đi tới, "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức."
Nam nhân cực kì bi thương thống khổ mà khóc. Mà Lăng An Tu lại đặc biệt bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn đường viền thân thể Cốc Xuyên lần cuối cùng, chầm chậm mà kiên quyết đi hướng thang máy.
Tại trong thang máy, Lăng An Tu tại thời gian này lần đầu tiên cùng hệ thống đối thoại: "Hệ thống, ngươi đã nói kỹ năng lần này là trọng sinh. Có phải là chỉ cần ta chết, ta là có thể lựa chọn trở lại bất kỳ thời gian nào trước khi chết?"
"Đúng thế."
Lăng An Tu lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Skill này, ta yêu thích."
Lăng An Tu đi tới tầng cao nhất, từ trên cao nhìn xuống mà ngắm nhìn ánh đèn lộng lẫy thành thị. Thành phố này, sẽ không vì bất cứ người nào rời đi mà chảy nước mắt, vĩnh viễn lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Gió đêm mang đến một chút cảm giác mát mẻ, Lăng An Tu hít sâu một hơi, trong đầu chiếu lại nụ cười dương quang đơn thuần của Cốc Xuyên -- Cốc Xuyên, chờ anh...
- Hết chương 29 -
Nguyệt Kiều: Thực sự là dừng truyện hơi lâu, cũng gần một năm rồi =))) do bọn mình bận tập trung ôn thi đại học nên không có thời gian, cũng đã không lên tiếng thông báo:< việc này cũng do lỗi bọn mình:< xin lỗi mọi người. Nay mọi việc đã xong =))) mình sẽ cố gắng chạy nhanh để hoàn thành bộ này =))) Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. xie xie:>>
Beta: Tuế Nguyệt
"Được, muốn nói chuyện chỗ nào?" Lăng An Tu nhàn nhạt nói.
"Nếu không ngại thì công ty đi."
"Được." Đương nhiên là ở công ty nói chuyện còn không nhà anh chắc? Lăng An Tu ở trong lòng trào phúng.
Bởi Sùng Lãnh Chi đã lái xe đi, Lăng An Tu liền lái xe tự mình trở lại công ty. Thời gian này tất cả mọi người đã nghỉ rồi, Lăng An Tu đưa Sùng Lãnh Chi tới một phòng nhạc.
"Nói đi."
"Nghe nói em đang chuẩn bị làm album mới?"Sùng Lãnh Chi hỏi.
"Đúng."
Sùng Lãnh Chi nắm lên tay Lăng An Tu, âm thanh nhu hòa: "Gần đây tốt nhất là em nên chú trọng vào lĩnh vực điện ảnh đi, chuyện album mới trước tiên nên gác lại một bên. Anh không muốn em quá mệt mỏi."
Lăng An Tu cười khẽ, rút tay ra: "Sẽ không mệt, làm chuyện mình thích làm sao sẽ mệt. Em rất thích bài hát này, em nghĩ mình sẽ hát nó rất tốt. Em là một ca sĩ, vậy nên không thể để fans của mình thất vọng. Đối với em mà nói, làm phim mới là chuyện thứ yếu."
Sùng Lãnh Chi nhìn hắn một lúc lâu, nói: "An Tu, có phải anh đã làm sai cái gì không? Bất kể là cái gì anh đều xin lỗi em."
Lăng An Tu ở trong lòng cười lạnh: Sùng Lãnh Chi, anh anh thật có thể đóng kịch hay đến vậy, kỹ năng này không phải che đậy a.
"Anh làm sao có thể sai, anh vĩnh viễn luôn đúng." Lăng An Tu bình tĩnh nói.
Sùng Lãnh Chi sớm cũng cảm giác được Lăng An Tu không bình thường, bất quá hắn không có suy nghĩ nhiều, hắn cũng không cần thiết suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Lăng An Tu ở lại bên cạnh mình thỏa mãn chính mình, thỏa mãn công ty, này là đủ rồi. Sùng Lãnh Chi vốn là thật sự muốn hỏi một chút Lăng An Tu đến tột cùng làm sao vậy, bây giờ nhìn thái độ Lăng An Tu, hắn cũng lười hỏi. Sùng Lãnh Chi hắn chưa từng có ý muốn lấy lòng ai, liền ngay cả hỏi xem Lăng An Tu như nào, tin nhắn mỗi ngày, quà cáp mỗi dịp, địa điểm, quy trình tất cả đều do trợ lý của hắn sắp xếp. Người duy nhất khiến hắn thật lòng quan tâm, chỉ có Sùng Tịnh Chi.
"Không sao rồi?" Lăng An Tu hỏi, quay người muốn chạy.
"Chờ đã." Sùng Lãnh Chi nắm lấy cánh tay Lăng An Tu, "Hiệp ước giữa em và công ty còn mấy tháng nữa sẽ đến lỳ gia hạn, anh sẽ cho sắp xếp pháp vụ một lần nữa chuẩn bị hợp đồng, em nhớ tới ký."
"Đã biết." Lăng An Tu không cảm thấy bất ngờ chút nào, "Không có chuyện gì chúng ta liền đi, chỗ em ở cùng anh không tiện đường, sẽ không tiễn anh, anh gọi điện thoại cho tài xế đi." Lăng An Tu đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: "Sùng Lãnh Chi, nhà anh không có bác sĩ tâm lý chuyên dụng đi, nếu không có chuyện gì nhớ tới đi xem xem, cùng Sùng Tịnh Chi đi."
Sùng Lãnh Chi sắc mặt đột biến, "Em có ý gì?"
Lăng An Tu nhún nhún vai, cười nói: "Chỉ là ý kiến nhỏ mà thôi. Anh không cần suy nghĩ nhiều."
Lúc Sùng Lãnh Chi về đến nhà, Sùng Tịnh Chi đã tắm xong, mặc áo ngủ ở phòng khách chơi game. Dây lưng áo tắm nới lỏng lỏng lẻo lẻo mà thắt ở bên hông, hai điểm phấn nộn như ẩn như hiện trước ngực, xương quai xanh duyên dáng, cổ thon dài... hô hấp Sùng Lãnh Chi trở nên dồn dập, hắn có chút hối hận sao vừa rồi không tìm Lăng An Tu phát tiết một chút. Nhưng cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn này thật là khiến người căm tức.
Sùng Tịnh Chi thấy hắn đã trở lại, thả bộ điều khiển game xuống, cười nói: "Em nghĩ anh không trở lại đây."
"Anh đi tắm."
"Chờ đã." Sùng Tịnh Chi đi tới trước mặt Sùng Lãnh Chi, ôm lấy eo hắn, mặt dán vào lồng ngực của hắn, hít sâu một hơi, "Trên người anh có mùi vị của anh ta, nhưng không phải rất nặng. Cho nên, các anh là tiếp vẫn tiếp xúc? Ôm?"
Sùng Lãnh Chi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, "Đừng làm rộn."
Cảm giác được hạ thân bị một vật cương cứng đụng đến, Sùng Tịnh Chi cười đến ý tứ sâu xa, ngón tay thon dài ở bên hông Sùng Lãnh Chi bồi hồi, "Có muốn em giúp anh một tay hay không?"
Sùng Lãnh Chi dựa vào một tia lý trí cuối cùng đẩy em trai ruột thịt của mình ra, "Đi ngủ đi."
Sùng Tịnh Chi biểu tình đột nhiên trở nên vặn vẹo."Không cho em giúp anh? Anh là tưởng chính mình kìm nén được? Vẫn anh tình nguyện đi tìm tên nam nhân kia, cũng không nguyện..."
"Đúng."Sùng Lãnh Chi nhìn Sùng Tịnh Chi thật sâu, "Anh tình nguyện tìm hắn."
Sùng Tịnh Chi nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi cảm xúc sóng lớn mãnh liệt.
Cốc Xuyên nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức bỏ lại bản thảo của mình, phi như gió ra phía phòng khách.
Lăng An Tu liếc mắt nhìn hắn, vừa cởi giày vừa hỏi: "Chuyện gì vui vẻ như vậy a."
Cốc Xuyên kích động nói: " Em vừa cân lại, cư nhiên gầy đi mười lăm cân!"
"Này có cái gì tốt đáng kinh ngạc, có anh hỗ trợ, cậu dám không gầy anh quất chết cậu."Lăng An Tu ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Cốc Xuyên lập tức chân chó rót cho hắn chén nước, một mặt mong đợi nhìn lên, sắc mặt rõ ràng viết mấy chữ lớn: Cầu thưởng a!
Lăng An Tu sờ sờ tóc Cốc Xuyên, "Cậu mấy tháng tới không có việc gì đi?"
Cốc Xuyên nghiêng đầu suy tư một hồi nói: "Hẳn là không chuyện lớn gì."
"Vậy cậu trước hết đem việc nhỏ xử lý tốt, sau đó theo anh ra ngoài một chuyến."
Cốc Xuyên hưng phấn gật gật đầu, "Hay lắm hay lắm!"
"Cậu không hỏi anh dẫn cậu đi chỗ nào liền vui vẻ như vậy?"
"Cùng anh đi đâu đều vui vẻ a." Cốc Xuyên nghiêm túc nói.
Lăng An Tu bị bị sự thẳng thắn đơn thuần của đứa nhỏ này làm cho da mặt nóng lên."Khụ khụ. Là như vậy, anh phải đi thành phố để quay một bộ phim, chính là cái bộ cậu viết kia. Cậu ngược lại cũng không có chuyện gì, liền theo anh cùng đi chứ, chạy qua chạy lại tí, gầy đi một chút cũng vui." Lăng An Tu mang Cốc Xuyên đi dĩ nhiên không phải thật sự muốn hắn chân chạy vặt. Nếu kịch bản là hắn viết, hắn sẽ phải hiểu rõ vô cùng cơ cấu cậu chuyện cùng tính cách nhân vật, Lăng An Tu nghĩ sẽ để cho hắn thời điểm đó chỉ điểm một, hai. Đương nhiên, lý do thật sự Lăng An Tu đánh chết sẽ không nói cho Cốc Xuyên.
"Hở, làm phim?!" Cốc Xuyên trừng đôi mắt tròn trịa, khó có thể tin, "Thật sự a! Quá tốt rồi! Ta có phải là có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh a..."
Lăng An Tu đảo cặp mắt đào hoa xinh đẹp quét qua, "Là sao, cậu còn có nghệ sĩ yêu thích khác a. Đến, cùng anh nói nói, có ai khai hết."
"Có rất nhiều a!" Cốc Xuyên bắt đầu đếm ngón tay, "Em yêu thích Angelina Julia, Tom Cruise, còn có..." Cốc Xuyên nhìn Lăng An Tu sắc mặt có chút khó coi, theo bản năng mà đổi đề tài, "Bất quá em thích nhất là anh!"
"Hừ. Cậu đến kia cũng không thấy được các sao Hollywood này kia đâu, bé ngoan nhìn anh là tốt rồi."
"Ừ." Cốc Xuyên vui cười hớn hở mà gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười híp mắt tiến đến Lăng An Tu bên người, "Anh An Tu..."
Lăng An Tu cả người nổi da gà lên, một cái tát liền vỗ xuống, "Đừng gọi anh như vậy, buồn nôn chết rồi."
Cốc Xuyên ủy khuất ôm đầu, "Kia em gọi anh là gì a."
"Kêu tên là tốt rồi."
Cốc Xuyên ngẩn người, thăm dò mà kêu một tiếng: "An Tu?"
"Ừm."
"An Tu An Tu..." Cốc Xuyên cười đến đôi mắt híp thành hai đường cong trăng lưỡi liềm.
Lăng An Tu phẫn nộ: "Anh nói cậu xong chưa! Có chuyện gì nói mau!"
"Ồ. Cái kia hôm nay đã muộn lắm rồi, em có thể không rèn luyện hay không a."
"Đương nhiên... Không thể."
Cốc Xuyên khoa trương "A" một tiếng, đang cười híp mắt lập tức trở nên khổ bức.
"Cậu không kiên trì rất dễ dàng trở lại hình dáng cũ, cậu phải thừa dịp hiện tại thừa thế xông lên." Lăng An Tu chịu nhịn tính tình khuyên nửa ngày, tiểu hài nhi rốt cục bất đắc dĩ vận động đi.
"Nhớ tới dọn dẹp một chút hành lý, chuẩn bị trước." Lăng An Tu nhắc nhở.
Cốc Xuyên một bên chống đẩy khó khăn một bên trả lời: "Đã rõ."
Lăng An Tu thoả mãn trở về phòng, tâm tình rất không sai. Hắn hiện tại còn không biết cùng đợi mình và Cốc Xuyên chính là ác mộng đáng sợ dường nào.
Lăng An Tu ngàn đuổi vạn đuổi rốt cục tại đi thành phố điện ảnh trước đem bài hát kia lục hát xong tất. Hắn đưa mấy người trong công ty âm nhạc nghe, nhận được lời nói đều không sai. Tiểu P vẫn luôn không có tim không có phổi nghe đến, đều vô cùng cảm khái: "Điều này làm cho tiểu gia tôi nhớ lại mối tình đầu chết yểu từ trong nôi kia, nha nha nha... Đúng rồi, này từ ai sửa vậy?"
Lăng An Tu có một loại cảm giác người lớn trong nhà nhìn đứa trẻ trưởng thành, kiêu ngạo mà nói: "Không phải người trong công ty, bọn họ nào có tài nghệ này."
Tiểu P: "..."
Lăng An Tu đem ca khúc in ra đĩa, ký lên trên đó tên của chính mình, dự định tìm một cơ hội đưa cho tiểu bàn tử.
Một tuần lễ sau, Lăng An Tu mang theo tiểu P cùng Cốc Xuyên bước lên máy bay tới thành phố điện ảnh. Cốc Xuyên ở trước mặt người xa lạ ngại ngùng ngượng ngùng, lời nói đều không tiện nói nhiều. Bất đắc dĩ hắn ngồi cùng tiểu P là người lắm lời nên tự nhiên quen thuộc, hai cái người ngốc bẩm sinh trong chốc lát liền thân nhau, ở trên máy bay líu ra líu ríu không để yên. Lăng An Tu mang kính râm, trong tai nhét ống nghe, hoàn toàn lơ là hai cái người bị bức đến ngốc kia.
Xuống máy bay, có xe chuyên môn tới đón. Tiểu P ngồi ở vị trí kế bên tài xế cùng tài xế tìm hiểu tình huống đoàn phim. Cốc Xuyên nói hồi lâu cũng mệt mỏi, đói bụng đến kêu ục ục, dựa vào Lăng An Tu ngủ gà ngủ gật.
Lăng An Tu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, ân, hiệu quả phương pháp giảm béo nhanh vẫn rất tốt, Cốc Xuyên hiện tại đã không có mập đến làm người giận sôi, mặt cũng không có mập phì như trước đây, thật giống như ngũ quan trong một đêm nẩy nở, ít đi phần đáng yêu, nhiều hơn phần suất khí. Lăng An Tu tỉ mỉ quan sát mặt Cốc Xuyên, kinh ngạc cho ra một cái kết luận: Cái tên này gầy xuống tuyệt đối là suất ca a.
Cảm nhận được ánh mắt Lăng An Tu đến, Cốc Xuyên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: "An Tu?"
Lăng An Tu như thực chất nói cho hắn ý nghĩ của chính mình: "Cậu mà giảm béo, gầy xuống nói không chừng là một đại soái ca đấy."
Cốc Xuyên nghiêm túc nói: "Em gầy xuống nhất định là đẹp trai a."
Lăng An Tu buồn cười nói: "Cậu đối với mình tự tin như thế?"
"Em không phải là đối với chính mình có lòng tin, là đối với gen của mình có lòng tin. Ba em rất tuấn tú, mẹ cũng siêu cấp đẹp đẽ, còn có ta anh trai cũng là một đại soái ca. Mẹ của em nói, em lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, ai nhìn thấy đều phải ôm..."
Lăng An Tu không nhịn cười được: "Làm sao không nghe cậu nhắc qua cha mẹ cậu?"
Cốc Xuyên nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ, "Bọn họ buộc em làm việc em không thích, cho nên em rời nhà đi ra ngoài."
Lăng An Tu phi thường kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Cốc Xuyên với cái cá tính này còn có dũng khí rời nhà ra đi."Bọn họ buộc cậu làm cái gì?"
Cốc Xuyên vẻ mặt đưa đám: "Bọn họ muốn em làm bác sĩ, còn buộc em thi học viện y khoa."
"Vậy cậu thi đậu sao?"
"Thi đậu."Cốc Xuyên một mặt bi phẫn, "Anh tin không, bọn họ lại muốn em tiếp tục ở lại trường nghiên cứu chuyên sâu lĩnh vực y học, muốn em tổn phí mười mấy năm ở trong trường học! Em mới không làm đây, em yêu thích viết, em nghĩ sẽ làm một biên kịch hoặc là tác gia."
Tiểu P ngồi ở mặt trước không nhịn được quay đầu lại xen mồm: "Đầu óc chú có bệnh a! Làm bác sĩ thật tốt a, cao cấp thượng đẳng cấp. Tôi học cùng bạn chính là bác sĩ khoa ngoại, công tác không tới mấy năm có xe lại có phòng, chú nhìn lại một chút tôi xem, công tác mười mấy năm còn là một tiểu trợ lý."
Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Nói như vậy, anh đối với công việc hiện nay là rất bất mãn?"
"Không có không có..." Tiểu P vội vã cười bồi, "Có thể cùng ngài làm việc là thiên đại phúc khí của tôi."
Cốc Xuyên tán đồng gật gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy cùng An Tu rất hạnh phúc."
Lăng An Tu: "..."
Đến thành phố điện ảnh, nhân viên công tác đem bọn họ dẫn tới khách sạn. Bởi điều kiện hạn chế, nhân viên công tác giống nhau chỉ có thể ở tại trong khách sạn nhỏ ở phụ cận thành phố điện ảnh. Lăng An Tu mặc dù là lần đầu đóng phim, mà thân lại là ca vương, địa vị không thể khinh thường, cho nên hắn và còn lại diễn viên tuyến đầu giống nhau, tiến vào khách sạn bốn sao.
Thời điểm ở đại sảnh check in, ba người bắt gặp đoàn người Sùng Tịnh Chi. Bọn họ mới từ trong thang máy đi ra, hiển nhiên đến sớm so với Lăng An Tu.
"Tiền bối." Sùng Tịnh Chi cùng Lăng An Tu cười chào hỏi.
Hai người đều mang kính râm, thời điểm trò chuyện đều không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
"Tới sớm như thế?" Lăng An Tu nhàn nhạt nói.
"Tôi là người mới, đến sớm một chút là phải. Đúng rồi, tôi hẹn đạo diễn cùng giám chế cùng nhau ăn cơm tối, tiền bối có muốn cùng tới hay không?"
"Không được, tôi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi thật tốt. Làm phiền cậu chào hỏi bọn họ giúp tôi."
Sùng Tịnh Chi cười nói: "Sẽ."
Đoàn phim cho bọn họ hai gian phòng. Tiểu P vỗ vỗ Cốc Xuyên vai, "Hai người bọn tôi một phòng đi."
Cốc Xuyên liếc trộm Lăng An Tu vài lần, một bộ muốn nói lại thôi.
Lăng An Tu nói: "Tên Bàn Tử liền cùng tôi một phòng đi."
Cốc Xuyên nhất thời vui khôn tả.
Tiểu P nhún nhún vai, "Tôi là không ý kiến a, chỉ sợ lăng thiên vương..."
Lăng An Tu trừng mắt liếc tiểu P một cái, cho dù hắn mang kính râm, tiểu P vẫn bị dọa cho thành thật câm miệng.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, Cốc Xuyên liền nằm lỳ ở trên giường giả chết."A, thật đói nha."
Lăng An Tu xem xem thời gian, bảy giờ, cũng gần đến giờ cơm tối. Lăng An Tu gọi điện thoại cho phía bên kia gọi phần cơm chiên.
Cốc Xuyên trong 3 phút liền giải quyết xong cơm tối, sau đó mắt lom lom nhìn Lăng An Tu.
"Muốn ăn không?"
Cốc Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu.
Lăng An Tu ưu nhã mỉm cười: "Muốn ăn cũng không cho cậu ăn." (NK: =))))))) khốn nạn)
Cốc Xuyên không nhịn được bắt đầu gào khóc thảm thiết: "A a a, An Tu anh rất xấu rồi!"
Ăn xong cơm tối, nghỉ ngơi một giờ, Lăng An Tu liền gọi Cốc Xuyên lên vận động.
Cốc Xuyên nhìn trái một cái, liền nhìn, "Nơi này không có thiết bị tập thể hình nha."
"Tầng mười là phòng tập thể hình, anh dẫn cậu đi?"
"Không muốn." Cốc Xuyên cổ quai hàm, "Có người nhìn em không làm được."
"Ở nhà anh cũng nhìn cậu a."
"Anh và người khác không giống nhau mà, người khác cười em."
Lăng An Tu thầm nghĩ, anh cũng không ít lần cười nhạo cậu a. Hắn không chịu được ánh mắt nóng bỏng Cốc Xuyên, "Vậy cậu liền ở trong phòng vận động đi."
"A!"
"A cái gì a, nhanh lên một chút!"
Cốc Xuyên không dám không nghe Lăng An Tu, ủy khuất bò lên giường bắt đầu làm Sit-up. Làm mấy cái, hắn liền không nhịn được kháng nghị: "Em một mình làm không tốt."
Lăng An Tu không nhịn được nói: "Vậy cậu muốn thế nào a?"
"Anh giúp em ấn lại chân, có thể không?"
Lăng An Tu liếc mắt một cái, bò lên giường ngồi ở trên đùi Cốc Xuyên, "Bắt đầu đi."
Cốc Xuyên làm mười mấy, nghẹn đến đỏ cả mặt, liền không làm. Lăng An Tu vừa muốn mắng chửi, đột nhiên nhìn thấy trên quần Cốc Xuyên dựng lên một cái lều lớn, trong nháy mắt liền hiểu.
Lăng An Tu dở khóc dở cười: "Cậu làm cái Sit-up đều có thể đem mình làm ngạnh?"
"Em, em..." Cốc Xuyên xấu hổ ngao một tiếng, vọt vào buồng tắm.
Lăng An Tu cười đến lăn lộn ở trên giường. Cốc Xuyên âm thanh bi phẫn từ trong phòng tắm truyền đến: "Anh, anh đừng cười mà!"
"Ân, không cười không cười... Phốc -- ha ha ha..."
Lăng An Tu cười đủ, nằm ở trên giường xem ti vi. Đợi nửa ngày Cốc Xuyên đều không xuất hiện, Lăng An Tu không khỏi nghĩ: Tiểu tử này còn rất kéo dài mà.
Cốc Xuyên giải quyết xong vấn đề sinh lý, liền thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, chờ hắn trở về Lăng An Tu tựa hồ đã đang ngủ.
Cốc Xuyên ngồi xổm ở bên giường, nhìn chằm chằm Lăng An Tu nhìn một hồi, trong mắt là vô tận khát vọng.
- - thật sự hảo tưởng, muốn người này chỉ thuộc về mình.
Ngày thứ hai bảy giờ còn chưa tới hai người liền bị tiểu P kêu lên. Bởi còn muốn xác định trang phục, bọn họ nhất định phải sớm một chút đi. Ba người liền bữa sáng cũng không kịp ăn, vội vã hướng trường quay phim chạy đi.
Không nghĩ tới trên đường bị chặn lại một hồi, ba người vẫn là chậm hai mươi phút so với ước định, khi đó tất cả mọi người đã đến. Lăng An Tu cảm thấy phi thường có lỗi, ngay lập tức liền hướng tất cả nhân viên công tác xin lỗi.
Sùng Tịnh Chi cười nói: "Tiền bối sao phải nói xin lỗi? Chỉ bằng thân phận của ngài, muốn chúng tôi chờ bao lâu chúng tôi đều không than vãn a."
Đạo diễn nói: "Được rồi được rồi, nhanh đi hoá trang đi, đã làm trễ nãi không ít thời gian."
Lăng An Tu dặn tiểu P: "Anh để ý Cốc Xuyên, đừng cho hắn làm quá nhiều chuyện, để hắn thấy là tốt rồi, theo gọi theo đến."
"Đã biết." Tiểu P bất đắc dĩ nói, "Thật không biết cậu dẫn hắn đến làm gì."
Lập tức đến mấy người mới, quá trình quay chụp rất không thuận lợi. Sùng Tịnh Chi dù sao cũng là xuất thân chính quy sinh, kỹ năng diễn xuất vẫn phải có. Mà Lăng An Tu không có kinh nghiệm gì liền nhiều lần mắc sai lầm, hắn ngược lại là nhớ lời kịch tới rất rõ ràng, chỉ là động tác biểu tình rất khó một lần liền đúng.
Thẩm Thu tại thời gian nghỉ ngơi phi thường kiên nhẫn hướng Lăng An Tu giảng giải một ít hạng mục cần chú ý, đạo diễn cũng luôn luôn chỉ đạo hắn. Lăng An Tu nghiêm túc hiếu học, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Cốc Xuyên ngồi ở một bên, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo nam thần. Nam thần mặc quân trang quả thực... Thỏa thỏa mà chế phục mê hoặc a, Cốc Xuyên cảm giác càng ngày càng khô nóng, niêm mạc mũi dị thường yếu đuối.
"Cốc, Cốc Xuyên?"
Cốc Xuyên nắm lấy tiểu P tay, "Lăng An Tu quả thực quá tuấn tú a!"
Tiểu P cố nén cười vang kích động, "Cốc Xuyên, chú chảy máu mũi."
"..." Cốc Xuyên nhanh chóng che mũi, cầu khẩn nói: "Anh, anh không cần nói cho An Tu."
Tiểu P rốt cục không nhịn được, chỉ vào mũi Cốc Xuyên cười ha ha.
Lăng An Tu chú ý tới tình huống ở bên này, nhìn lướt qua liền cấp tốc dời ánh mắt -- hắn không muốn để cho người khác biết hai cái người đùa giỡn này là người của mình, quả thực quá mất mặt!
Một tuồng kịch đập xuống đến, ngày đã tối hẳn. Nhóm nghệ sĩ cùng trợ lý của mình ngồi xe trở về khách sạn.
Đi ra thành phố điện ảnh, Lăng An Tu liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc Lincoln quen thuộc.
Lăng An Tu nhíu mày nói: "Không nghĩ tới Sùng tổng xe cũng theo ngươi cùng đi."
"Anh ấy sợ tôi ngồi những chiếc xe khác không quen." Sùng Tịnh Chi mạn bất kinh tâm nói.
(1)Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý
"Anh em các người tình cảm thật tốt." Lăng An Tu ý tứ sâu xa.
"Tốt nữa cũng là anh em."
Một người cao mã đại nam nhân từ Lincoln xuống, mở cửa sau xe, thỉnh Sùng Tịnh Chi đi lên.
Lăng An Tu nhìn nam nhân mặt không thay đổi mặt, trong nháy mắt mặt liền trắng, phảng phất bị kinh hãi cực điểm -- nam nhân này, chính là hung thủ một đời trước hại Lăng An Tu bị hủy dung!
Cốc Xuyên đứng ở bên người Lăng An Tu, bị hắn sợ hết hồn."An Tu, anh, anh không sao chứ?"
Mãi đến tận khi chiếc xe biến mất ở trong tầm mắt, Lăng An Tu mới tỉnh hồn lại."Không có chuyện gì, chúng ta trở về đi thôi."
Dọc theo đường đi, Lăng An Tu vẫn luôn trầm mặc không nói. Trở lại khách sạn liền tắm rửa sạch sẽ, an vị ở trên ghế sa lon ngẩn người.
Cốc Xuyên lo lắng mà nhìn hắn: "An Tu, anh xem em vận động được không?"
"Ừm."
"Anh đến cùng làm sao vậy." Cốc Xuyên sốt ruột mà nói.
Lăng An Tu thở dài, sờ sờ đầu Cốc Xuyên, "Cậu gọi tiểu P đến cho anh."
Cốc Xuyên ngoan ngoãn đem tiểu P gọi tới. Lăng An Tu đối Cốc Xuyên nói: "Cậu ra đi mua một ít thức ăn trở về, anh đói."
Cốc Xuyên chần chờ gật gật đầu, đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Tiểu P theo Lăng An Tu nhiều năm như vậy, vừa nhìn thấy sắc mặt hắn liền biết có chuyện quan trọng."Làm sao vậy?"
Lăng An Tu ra hiệu tiểu P tới gần, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Tiểu P sắc mặt cũng là đột nhiên biến đổi, "Cậu chắc chắn chứ?"
"Tôi chỉ là hoài nghi."
"Chuyện này... Vạn nhất cậu sai rồi..."
"Sai rồi liền sai rồi. Thà rằng tin là có, không thể tin là không. theo lời tôi nói làm đi."
Ngay đêm đó, Sùng Tịnh Chi đang muốn lên giường ngủ, đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập. Sùng Tịnh Chi mặc áo khoác, mở cửa, phát hiện giám đốc khách sạn mang theo bảo vệ đứng ở cửa.
"Có việc?" Sùng Tịnh Chi lạnh lùng nói, sắc mặt phi thường không dễ nhìn.
Giám đốc cười bồi nói: "Xin lỗi a Sùng tiên sinh, vừa chúng tôi nhận được một cái điện thoại nặc danh, nói ngài có mang theo đồ cấm nguy hiểm tới sức khỏe."
"Bọn họ nói cái gì các ông cũng tin? Hiện tại tôi nói sát vách có bom, ông có đi kiểm tra hay không?"
"Chuyện này..." Chính tại giám đốc thời điểm khổ sở, tiểu P không biết khi nào thì nói chạy tới."Sùng tiên sinh, chúng tôi cũng nghe nói chuyện này, không có lửa làm sao có khói, vì an toàn mọi người, ngài vẫn để cho bọn họ vào xem một chút đi. Đương nhiên, chúng tôi tin tưởng ngài tuyệt đối sẽ không mang theo cái gì là đồ cấm, thế nhưng vạn nhất là người khác ném tới phòng ngài?"
Sùng Tịnh Chi mạnh mẽ liếc mắt trừng tiểu P một cái, "Các ông có thể kiểm tra. Mà tôi nói trước, nếu như các ông không lục ra được, chỉ là chịu nhận lỗi tôi sẽ không tiếp nhận."
Giám đốc nhìn tiểu P liếc mắt một cái, tiểu P híp mắt, làm một cái thủ thế, bảo an lập tức đi vào kiểm tra.
"Báo cáo, cái gì đều không tìm được."
Sùng Tịnh Chi vừa định phát tác, tiểu P liền nói: "Còn có một nơi. Sùng tiên sinh, người ngài mang tới đều ở phòng nào?"
Sùng Tịnh Chi lạnh lùng nhìn hắn, "302."
"Đi!"
Tại trong căn phòng này, bọn họ kiểm càng thêm tỉ mỉ, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Sùng Tịnh Chi lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Xin hỏi, kiểm tra xong chưa? Có hay không cái các ngươi gọi là là đồ cấm?"
Giám đốc khẩn trương đến không biết làm sao. Hắn biết đến thân phận Sùng Tịnh Chi, căn bản không dám trực tiếp tới mạo phạm hắn. Nhưng là tiểu P lại nghiêm túc nói cho hắn biết, nếu như hắn không phối hợp liền trực tiếp báo cảnh sát. Giám đốc nghĩ vạn nhất là thật sự, chờ chuyện xảy ra hắn càng phải chịu không nổi, liền kinh hoảng mà kéo bảo an đến đây kiểm tra. Hiện tại tốt rồi, không chỉ có cái gì, còn đắc tội Sùng Tịnh Chi.
Sùng Tịnh Chi nói: "Tôi cảm thấy nên tìm luật sư nói chuyện, các người cảm thấy thế nào?"
"Đừng a! Sùng tiên sinh, đều là hiểu lầm, hiểu lầm!" Giám đốc một bên lấy lòng Sùng Tịnh Chi, một bên hướng tiểu P nháy mắt.
"Ông nói cho tôi biết gọi điện thoại cho ông là ai, cá nhân tôi cho rằng điều này đã tạo thành sự xúc phạm."
Tiểu P cười ha ha: "Vừa không phải nói là điện thoại nặc danh sao? Căn bản không thể nào tra được a! Giám đốc cũng là vì nghĩ đến an toàn mọi người, Sùng tiên sinh đại nhân có độ lượng, cũng không cần so đo đi!"
"Là phải" giám đốc liền vội vàng gật đầu.
Sùng Tịnh Chi hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ giữ cửa đóng sầm.
Sùng Tịnh Chi nghe ngoài cửa càng đi càng xa tiếng bước chân, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
"Anh ở đâu? Đồ vật mua được sao? Nhanh chóng ném, kế hoạch có biến. Tôi nghĩ, hắn đã biết cái gì đó."
"Không tìm được thứ gì?" Lăng An Tu hỏi.
Tiểu P ai oán mà gật gật đầu."Lão đại, cậu rốt cuộc là từ nơi nào lấy được tin tức a! Cũng quá không đáng tin cậy đi. Hiện tại tốt rồi, chúng ta xem như là đem Sùng Tịnh Chi đắc tội."
Lăng An Tu nghĩ một hồi, đột nhiên ảo não mà vỗ xuống bàn, "Tôi thực sự là quá ngu xuẩn!"
"Tùy tiện đợi tin lời đồn, là rất ngu xuẩn." Tiểu P gật đầu biểu thị tán thành.
"Không quản như thế nào, tôi đều cần phải trước tiên nghĩ biện pháp hạn chế tự do nam nhân kia mới đúng."
"A?"
"Tiểu P, anh hiện tại liền đi mua một bình axit sunfuric đặc ném tới phòng của hắn., sau đó sẽ đi báo cảnh sát..."
"A?!" Tiểu P bị Lăng An Tu mà nói sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Không phải, An Tu, cậu đến cùng làm sao? cậu đừng làm tôi sợ a!"
"Không đúng, hiện tại đã đánh rắn động cỏ." Lăng An Tu buồn bực, "Tính toán một chút, trước tiên như vậy đi, anh và Cốc Xuyên đều phải chú ý an toàn, không có chuyện gì đừng một mình hành động."
Tiểu P dở khóc dở cười, "Lão đại, cậu là bị chứng ảo tưởng bị hại sao?!"
Lăng An Tu cũng không phản ứng tiểu P, tự nhủ: "Hy vọng là tôi nghĩ nhiều rồi."
Bị chuyện nào đó làm phiền Lăng An Tu đóng phim càng ngày càng không tập trung. Đạo diễn đương nhiên thiếu kiên nhẫn, nếu như là người mới, phỏng chừng sớm đã bị hắn mắng lại. Sùng Tịnh Chi lớn lên đẹp trai, kỹ năng diễn xuất lại tốt, làm người khiêm tốn lễ độ, chiếm được toàn bộ sự yêu thích của đoàn phim. Mà Lăng An Tu mỗi ngày bày một bộ mặt lạnh như băng, lúc làm việc cũng mất tập trung, chẳng bao lâu đã có người ở sau lưng nghị luận hắn chỉ là bình hoa.
Ngày hôm nay diễn cảnh chiến tranh, đoàn phim đi đến ngọn núi lớn phía ngoài thành phố. Vì hình ảnh chân thực, đạn là giả, thuốc nổ thì lại là hàng thật giá thật. Cốc Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng Lăng An Tu có thể bị ngộ thương hay không.
"Cốc Xuyên, giúp anh rót cốc nước." Lăng An Tu trống rỗng ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.
"Tới liền!" Cốc Xuyên chạy như điên về phía bên tổ hậu cần, đổ nước thừa đi rót nước mới, liền nghe đến hai cô bé đứng ở một bên xì xào bàn tán.
"Nhìn Lăng An Tu thật sự thật thất vọng a! Còn tưởng rằng hắn rất tốt, không nghĩ được khó ở chung như vậy!"
"Chính là a, lần trước tôi chào anh ta, anh ta đều không thèm nhìn tôi liếc mắt một cái. Kiêu ngạo cái gì nha!"
"Nghe nói lần này vai nam chính là Sùng gia Nhị thiếu. Chà chà, cao phú suất hiện thực a. Lăng An Tu so sánh với anh ấy, tuổi gì a!"
Cốc Xuyên càng nghe càng sinh khí, cuối cùng nhịn không nổi, hướng về phía hai cô bé to giọng nói: "Các cô căn bản cũng không biết rõ An Tu, dựa vào cái gì nói hắn như vậy! Mồm miệng sao thối như thế hả!"
Hai cô bé lẳng lặng nhìn Cốc Xuyên 3 giây, vừa định phản kích, nhìn thấy Lăng An Tu đi tới hướng này, vội vã bày làm ra một bộ dáng vẻ ủy khuất.
"Làm sao vậy?" Lăng An Tu hỏi.
Không chờ Cốc Xuyên trả lời, một cô gái đã khóc lên."Chúng em cũng không biết xảy ra chuyện gì, vị tiên sinh này đột nhiên liền..."
Lăng An Tu chuyển hướng Cốc Xuyên, "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Ở xa liền nghe thấy tiếng gầm gừ của cậu."
Cốc Xuyên tức đến nổ phổi, "Các cô ấy đang bàn luận anh!"
"Em, chúng em không có!"
Lăng An Tu nhàn nhạt nói: "Không cần biết như nào, không thể thất lễ với nữ giới. Cốc Xuyên, hướng các cô ấy xin lỗi."
Cốc Xuyên đương nhiên không phục, "Em không muốn, là các cô ấy sai rồi!"
"Hả?" Lăng An Tu giương lông mày lên.
Cốc Xuyên dưới ánh mắt Lăng An Tu cấp tốc thua trận. Hắn bất đắc dĩ hướng hai cô bé tỏ vẻ áy náy, sau đó ủy khuất ngồi ở góc, không nói tiếng nào.
Lăng An Tu đi tới an ủi tiểu bàn tử đang tổn thương này."Anh là nhân vật của công chúng, có người nghị luận anh là chuyện bình thường. Thời điểm không có người nghị luận gì lại là khiến anh tức giận. Cho nên, cậu không cần vì chút chuyện này mà sinh khí."
Cốc Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy anh tin tưởng em sao?"
Lăng An Tu cười sờ sờ đầu hắn, "Anh tin tưởng cậu."
Cốc Xuyên không có tiền đồ mà bị Lăng An Tu mỉm cười đầu độc, lập tức đem sự bất mãn vừa rồi quăng đến lên chín tầng mây.
Sau hai tháng vật lộn, bộ phim này rốt cục thuận lợi hoàn thành. Càng làm cho Lăng An Tu vui mừng hơn là, sau hai tháng Cốc Xuyên liền vứt được hai mươi cân thịt mỡ. Bây giờ Cốc Xuyên, rốt cục thoát khỏi danh hiệu "Tên béo đáng chết" này, quang vinh mà trở thành thành viên của thế giới những người hơi mập. Tiểu P đều không thể không cảm thán: "Cốc Xuyên chú gầy đi nhiều quá! Hiện tại quả thực chính là thiếu niên anh tuấn tiêu sái a!"
Lăng An Tu tương đương thoả mãn sự biến hóa của Cốc Xuyên, hắn tính toán tiếp tục giảm xuống, không quá ba tháng, Cốc Xuyên sẽ chân chính lột xác thành thiếu niên dương quang tuấn lãng. Thời điểm đó, Cốc Xuyên thon dài cao ngất đi ở bên cạnh mình, không biết có thể tạo thói quen hay không.
Về nhà trước một ngày, đoàn phim dự định liên hoan buổi cuối. Lăng An Tu mang theo tiểu P vui vẻ đến hẹn. Vốn là hắn muốn đem Cốc Xuyên cùng mang tới, nhưng là Cốc Xuyên đã không phải là kẻ tham ăn năm đó, vì phòng ngừa chính mình buổi tối ăn quá nhiều, Cốc Xuyên chủ động yêu cầu ở lại trong khách sạn thu dọn hành lý.
Điều khiến Lăng An Tu không nghĩ tới là, Sùng Lãnh Chi không biết khi nào thì bay tới, khi hắn cùng Sùng Tịnh Chi cùng nhau xuất hiện tại khách sạn, tất cả mọi người kinh ngạc đến nói không ra lời.
Biết đến quan hệ Lăng An Tu cùng Sùng Lãnh Chi, mọi người đều nhìn Lăng An Tu với ý tứ sâu xa.
Lăng An Tu cười nói: "Các người nhìn tôi làm gì? Sùng tổng là đến là vì Sùng tiên sinh, tôi cái gì cũng không biết."
Sùng Lãnh Chi nhìn Lăng An Tu liếc mắt một cái, "Tôi là tới thăm mọi người, tự nhiên cũng bao quát cậu, An Tu."
"Đúng vậy, anh của tôi biết chúng ta hai tháng này rất khổ cực, cho nên muốn đến thăm chúng ta."
Đạo diễn vội vàng nói: "Sùng tiên sinh khách khí, mời ngồi."
Hai anh em Sùng gia ngồi cùng một chỗ, một người cao lớn anh tuấn, một người tinh tế đẹp đẽ, hai cái mặt mày bên trong còn giống nhau đến mấy phần, Lăng An Tu nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy được hai người này kỳ thực rất xứng. Lăng An Tu nghĩ, kỳ thực để cho hai anh em bọn họ chân chính ở cùng nhau cũng tốt vô cùng, bọn họ một bên hưởng thụ khoái cảm tình ái, một bên sống ở vực sâu loạn luân vĩnh hằng bên trong. Quan hệ của bọn họ không thể để cho bất cứ người nào biết đến, bọn họ đem mang theo bí mật này cho tới khi chết.
Liên hoan thẳng đến mười một giờ đêm mới kết thúc, tất cả mọi người uống hơi nhiều, Lăng An Tu tửu lượng luôn luôn rất tốt, cho nên coi như tỉnh táo. Đi tới cửa tiệm rượu, đại gia cáo biệt nhau. Lăng An Tu nhìn thấy Sùng Lãnh Chi cùng Sùng Tịnh Chi đi vào thang máy, không nhìn nhiều chỉ liếc mắt một cái. Lăng An Tu mới vừa muốn trở về, Thẩm Thu liền đem hắn gọi lại.
"Có chuyện gì không?" Lăng An Tu khách khí hỏi.
"Là như vậy." Thẩm Thu thần sắc có mấy phần lúng túng, "Vừa rồi người môi giới nói cho tôi biết, công ty định cho hai người chúng ta tạo cái scandal. Vừa có thể trợ giúp bộ phim này nâng tỉ lệ người xem ti vi, thứ hai, cũng có thể thay cậu thoát khỏi tin đồn đồng tính."
"Đây là ý người nào?"
Thẩm Thu do dự một hồi, nói: "Nghe nói là đại BOSS tự mình ra lệnh."
Lăng An Tu không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Tôi biết rồi."
"Vậy ý của cậu là?"
Lăng An Tu vừa định trả lời, điện thoại di động liền vang lên. Lăng An Tu liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, đối Thẩm Thu nói một tiếng xin lỗi, rồi tiếp điện thoại.
"Chuyện gì?"
"An Tu, em đang giúp anh thu dọn đồ đạc."
"Ừm."
"Em có thể sắp xếp luôn cái túi nhỏ màu đen không?
"Cái gì túi đen?"
"Chính là -- "
Lăng An Tu đột nhiên có một loại dự cảm cực độ không tốt, hắn vội vã hô to: "Cốc Xuyên, không muốn..."
Lăng An Tu còn dư lại lời nói bị một trận tiếng nổ mạnh to lớn nhấn chìm. Nhất thời, tiếng thét chói tai, còi báo động vang lên liên miên, một đám người từ trong khách sạn dâng lên.
Lăng An Tu ở tại chỗ sửng sốt mấy giây, sự sợ hãi cực độ đem hắn nhấn chìm lúc trước, cưỡng bách chính mình vọt tới cửa phòng khách sạn.
Năm tầng, cửa sổ gian phòng thứ ba đã phá, khói đặc từ bên trong bay ra... Lăng An Tu vành mắt ửng hồng, không để ý hết thảy mà tại trong dòng người đi ngược chiều -- Cốc Xuyên!
"An Tu? Lăng An Tu!" Tiểu P không biết từ đâu xông ra, ôm lấy Lăng An Tu, "Cậu không có chuyện gì! Quá tốt rồi! Mẹ nó, hù chết lão tử!"
Lăng An Tu tránh thoát khỏi tiểu P, âm thanh khàn khàn: "Hắn, hắn ở bên trong."
"Ai?" Tiểu P sắc mặt nhất thời thay đổi, "Cốc Xuyên?"
Lăng An Tu gật gật đầu, nước mắt từ trên mặt tinh xảo của hắn lướt xuống. Lăng An Tu xoa xoa nước mắt, cưỡng bách chính mình trấn định lại, "Tình huống thế nào? Kêu xe cứu thương sao?"
"Xe cứu thương cùng xe cứu hỏa đều gọi. Cậu bây giờ không thể đi lên, bọn họ đã đem tầng kia phong tỏa."
Lăng An Tu nhìn mình hai tay run rẩy, "Mục tiêu của hắn là tôi, không phải Cốc Xuyên. Cốc Xuyên, hắn không thể có chuyện."
Tiểu P theo Lăng An Tu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sợ sệt thành như vậy. Tiểu P đau lòng đem nam nhân hai mắt thất thần ôm tận trong lồng ngực, vỗ lưng, an ủi: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
Lăng An Tu cùng tiểu P ở đại sảnh khách sạn lo lắng chờ đợi. Cũng không lâu lắm, nhân viên y tế cầm cáng vội vã đi vào khách sạn. Lăng An Tu muốn theo sau, lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn lại.
"Xin lỗi, tiên sinh, ngài hiện tại không thể đi vào."
"Bạn của tôi ở bên trong!" Lăng An Tu không để ý hình tượng rít gào.
"Tôi rất tiếc. Thế nhưng mời ngài ở chỗ này chờ chờ đợi."
Lăng An Tu đứng thẳng tắp, con ngươi đỏ ngầu nhìn hướng lối ra. Hắn hy vọng dường nào, Cốc Xuyên có thể bình yên vô sự mà từ nơi đó đi ra. Hắn chưa từng có sự thống hận đối với chính mình như vậy, hắn hận chính mình mềm yếu, hận chính mình không rõ thiện lương, hận chính mình không có cách nào bảo vệ người quan trọng.
Thời gian trong nháy mắt mà như là một năm dài dằng dặc trôi qua, Lăng An Tu rốt cục nhìn thấy các bác sĩ giơ lên một người từ bên trong chạy đến.
Lăng An Tu một cái nhào tới trước, cũng không dám dò hỏi bất cứ vấn đề gì, hắn nhận được cái đáp án mà hắn không muốn tiếp nhận. Tiểu P hỏi: "Còn, còn sống không?"
"Còn thở! Bất quá..." Bác sĩ đổi đề tài, lớn tiếng nói: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi!" Lăng An Tu vội vàng nói.
"Cậu cùng chúng tôi đồng thời đến bệnh viện."
"Được, được." Lăng An Tu liếc mắt nhìn người trên băng ca, rốt cuộc không còn dũng khí nhìn lần thứ hai. Cốc Xuyên máu me be bét khắp người, trên mặt đã phù thủng quá độ, trên bắp chân một mảnh đẫm máu, cũng không biết chân còn đi được không.
Ngồi lên xe cứu thương trước, Lăng An Tu đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu, đối mặt Sùng Tịnh Chi ánh mắt lạnh như băng. Thời khắc này, vận mệnh Lăng An Tu hoàn toàn bị thay đổi. Liền như hệ thống hy vọng, hắn hoàn toàn thành một cỗ máy lạnh như băng, đối với người thương tổn tới người của mình, đều sẽ không chừa thủ đoạn nào mà tiến hành trả thù.
Cốc Xuyên vừa đến bệnh viện liền bị đưa đến phòng giải phẫu, bệnh tình nguy kịch thông báo một lần một lần xuống. Lăng An Tu trông coi tại cửa phòng giải phẫu, tiểu P nghĩ biện pháp liên hệ người nhà Cốc Xuyên.
Lăng An Tu lúc này mới phát hiện, hắn còn không hề biết rõ chàng trai không oán không hối ở bên cạnh hắn bấy lâu nay, hắn thậm chí còn không biết tới người nhà của cậu ấy.
Sau một tiếng, một nam nhân thân hình cao lớn vọt vào bệnh viện, thẳng đến phòng giải phẫu. Nam nhân nhìn ba chữ "Phòng giải phẫu" kia, trên mặt tái nhợt đến hù người.
"Anh là, anh trai Cốc Xuyên?"
Nam nhân lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Lăng An Tu, nắm lấy cổ tay hắn, "Em trai tôi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?!"
Lăng An Tu biểu tình cố chấp mà nghiêm túc, "Tôi sẽ không để cho hắn có chuyện."
Nam nhân hô hấp gấp rút, hắn thấy rõ Lăng An Tu liền, nhất thời sững sờ, "Cậu là Lăng An Tu?"
"Ừm."
Nam nhân cúi đầu a a tự nói: "Hắn rất yêu thích cậu, phi thường yêu thích."
Lăng An Tu nghẹn ngào mà gật gật đầu, "Tôi biết. Tôi, tôi cũng yêu thích hắn."
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu bị mở ra. Lăng An Tu bình tĩnh mà nhìn Cốc Xuyên lẻ loi mà nằm ở trên bàn mổ, một người y tá dùng vải trắng che đậy thân thể hắn.
Bác sĩ mổ chính hướng bọn họ đi tới, "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức."
Nam nhân cực kì bi thương thống khổ mà khóc. Mà Lăng An Tu lại đặc biệt bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn đường viền thân thể Cốc Xuyên lần cuối cùng, chầm chậm mà kiên quyết đi hướng thang máy.
Tại trong thang máy, Lăng An Tu tại thời gian này lần đầu tiên cùng hệ thống đối thoại: "Hệ thống, ngươi đã nói kỹ năng lần này là trọng sinh. Có phải là chỉ cần ta chết, ta là có thể lựa chọn trở lại bất kỳ thời gian nào trước khi chết?"
"Đúng thế."
Lăng An Tu lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Skill này, ta yêu thích."
Lăng An Tu đi tới tầng cao nhất, từ trên cao nhìn xuống mà ngắm nhìn ánh đèn lộng lẫy thành thị. Thành phố này, sẽ không vì bất cứ người nào rời đi mà chảy nước mắt, vĩnh viễn lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Gió đêm mang đến một chút cảm giác mát mẻ, Lăng An Tu hít sâu một hơi, trong đầu chiếu lại nụ cười dương quang đơn thuần của Cốc Xuyên -- Cốc Xuyên, chờ anh...
- Hết chương 29 -
Nguyệt Kiều: Thực sự là dừng truyện hơi lâu, cũng gần một năm rồi =))) do bọn mình bận tập trung ôn thi đại học nên không có thời gian, cũng đã không lên tiếng thông báo:< việc này cũng do lỗi bọn mình:< xin lỗi mọi người. Nay mọi việc đã xong =))) mình sẽ cố gắng chạy nhanh để hoàn thành bộ này =))) Mong mọi người tiếp tục ủng hộ. xie xie:>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất