Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 13: Gặp nhau chẳng động lòng
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Vở ghi của học bá có tác dụng hơn bài tập trong sách giáo khoa Khương Tiêu đang làm nhiều. Khương Tiêu rất yêu quý nó, không dám viết lên giấy dù chỉ một nét bút.
Nhờ quyển vở ghi này, anh và Lâm Hạc Nguyên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, có mấy chỗ tóm tắt trên vở Khương Tiêu đọc không hiểu, giờ ra chơi còn bớt thời gian đi hỏi cậu. Tuy cậu kiệm lời nhưng với phương diện học tập lại như gãi đúng chỗ ngứa, Khương Tiêu cũng hiểu nhanh, thầy giáo và học sinh chung sống rất hòa thuận.
Có vẻ Lâm Hạc Nguyên cũng nghe lọt lời khuyên của Khương Tiêu về chuyện Lâm Tình Ngọc. Cậu không nổi nóng gì với em gái mình, chỉ lặng lẽ tới tìm nam sinh kia, nói qua với đối phương về chuyện này. Thực ra cậu bạn đó cũng là một người rất xuất sắc, hiểu được rõ ràng, nếu không ánh mắt Lâm Tình Ngọc sẽ không tia trúng. Trao đổi xong toàn bộ vấn đề, việc này coi như đã được xử lý ổn thỏa.
Công việc kinh doanh nhỏ của Khương Tiêu cực kỳ suôn sẻ, hiện giờ có thêm người bạn mới là Lâm Hạc Nguyên thì chuyện học hành cũng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ việc Diệp Ảnh Ảnh bị anh khuyên vào giới hội họa, bắt đầu khổ học vẽ tranh, không phải chơi vui như ban đầu cậu chàng tưởng tượng nên thường xuyên nhìn anh với ánh mắt u oán thì còn lại đều rất ổn. Sức khỏe của Hạ Uyển Uyển vốn là điều anh lo lắng nhất nay cũng tốt lên nhiều.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Lận Thành Duật ở phố huyện Hậu Lâm.
Đã sắp đến tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh hẳn. Khương Tiêu thay một chiếc áo lông cao cổ. Mặc dù áo khoác đồng phục mỏng hơn chút nhưng là vải dệt loại kín gió nên giữ ấm rất tốt.
Từ khi có quầy hàng riêng, các sản phẩm của Khương Tiêu được tiêu thụ càng mạnh hơn. Các cô gái trẻ quanh đây thường xuyên tới mua, mấy thứ hot đã hết sạch. Trời trở lạnh, anh dự định bán mặt hàng mới. Mũ, găng tay, máy sưởi cầm tay*... đều là những sản phẩm bán chạy mùa này. Hàng ở Liễu Giang mới mẻ và sinh lời nhiều hơn Hậu Lâm.
Thời tiết Hậu Lâm lạnh hơn Liễu Giang thuộc vùng duyên hải phía nam rất nhiều, mùa đông có tuyết rơi. Đời trước Khương Tiêu sống tại Liễu Giang một thời gian dài, lâu lắm rồi chưa thấy tuyết. Trên đường tan học về nhà, anh vừa thầm lên nhiều kế hoạch sau này, vừa ôm theo hy vọng vô cùng tốt đẹp.
Đúng lúc này, có một cụ ông nhặt ve chai bất cẩn trượt ngã do đường trơn, chiếc túi da rắn của ông bị bung ra, chai nhựa rơi đầy đất, vừa hay có một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn những cái chai kia bay tá lả. Ông cụ vội vã đứng lên một cách khó nhọc nhưng không đuổi kịp những cái chai đã bị gió thổi tới bốn phương tám hướng.
Khương Tiêu chứng kiến cảnh này, lập tức cúi xuống nhặt giúp ông cụ. Những chuyện như vậy giúp được cứ giúp, anh tuổi nhỏ chạy nhanh, cũng không chê bẩn, chẳng mấy chốc đã nhặt đống chai lăn ra xa về. Tiếc là anh không mang theo túi nilon, chai lọ chất đầy trên tay, gió lạnh thổi qua, trông hơi chật vật.
Ngay khi đang cúi xuống nhặt một cái chai, anh nhìn thấy có người tới hỗ trợ. Do cúi đầu, anh chỉ thấy người này mặc một bộ đồ chất vải cực xịn. Quần đen, áo khoác xám dài đến đầu gối, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Đối phương nhặt hết từng cái chai Khương Tiêu tạm chưa nhặt được lên.
Không phải Khương Tiêu ưa xu nịnh, mới gặp đã chú ý quần áo người ta ra sao. Chỉ là rất khó thấy được kiểu trang phục này ở Hậu Lâm, nó quá thu hút. Phong cách như vậy đặt ở thời đại bây giờ... Khương Tiêu không cần dùng não cũng biết đó là hàng thiết kế của thương hiệu lớn nước ngoài.
Người lạ giàu sang này khá là tốt bụng nha.
Bây giờ anh không quan tâm người ta mấy, nhưng người kia lại vừa nhặt chai vừa bước nhanh tới gần anh. Khương Tiêu không chú ý, lùi về sau một bước, suýt nữa đụng vào lòng người ta.
"Ngại quá, cháu..."
Cuối cùng vẫn đụng phải, Khương Tiêu bất giác lùi về sau một bước, lễ phép nói xin lỗi. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt người nọ đã đập vào mắt.
"Không sao, cẩn thận chút." Anh còn nghe thấy người kia cười khẽ rồi đáp lời, giọng nói hết sức quen thuộc: "Anh... bị đụng có đau không?"
Đệt! Ông trời của tôi ơi!
Vào khoảnh khắc đó, cõi lòng Khương Tiêu như nổi lên sấm sét, vô số câu chửi thề hài hòa xẹt qua. Để che giấu cảm xúc, anh quay lưng đi về phía ông cụ, đưa chai cho ông, sau đó nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, giả vờ chưa nghe thấy gì cả, lại nhất thời không dằn nổi nỗi kinh hoàng trong thân tâm.
Sao có thể? Sao Lận Thành Duật có thể xuất hiện ở đây?
Thế nhưng kia đúng là Lận Thành Duật. Đừng nói nhìn một lần, cho dù đối phương có hóa thành tro Khương Tiêu cũng nhận ra. Hết cách rồi, hai người sống chung lâu quá, hồi ức cũng đủ khắc sâu.
Hiện tại tuổi y còn nhỏ hơn, tầm mười bốn. Y khoác một chiếc áo khoác xám, vẻ ngoài vẫn đẹp đẽ như xưa. Khuôn mặt nhỏ, đôi con ngươi xanh xám càng thêm rõ rệt. Y đứng đó tựa người bước ra từ trong tranh, thiếu niên mỹ lệ đến gần như yêu dị.
Tuy nhiên lần này Khương Tiêu không còn động lòng chỉ qua một cái nhìn nữa. Anh bị gương mặt này lừa đủ rồi, hiện tại khả năng miễn dịch đã vô địch. Trong lòng anh cất chứa nhiều điều thắc mắc hơn, vừa thấy quái lạ vừa hận không thể tránh xa.
Anh trả chai cho ông cụ xong thì vội muốn chạy, nhưng Lận Thành Duật lại không buông tha cho anh.
Y nhắm mắt bám đuôi, đi theo sau Khương Tiêu. Lúc Khương Tiêu đưa chai cho ông cụ, đôi tay của y cũng duỗi tới, đưa cái chai qua.
"Cháu học sinh thật tốt bụng." Ông cụ nói cảm ơn bằng tiếng địa phương: "Cảm ơn, cảm ơn cháu."
Khương Tiêu cũng trả lời "Không có gì ông ạ" bằng tiếng địa phương. Anh thầm nghĩ: Tốt nhất là Lận Thành Duật đi ngang qua, đây chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp. Thế nhưng vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, anh bỗng cảm thấy cánh tay mình bị giữ lấy.
"Bạn học ơi, bạn đừng đi." Anh nghe thấy giọng Lận Thành Duật, hơi nghèn nghẹn, còn chứa đựng chút căng thẳng: "Tôi... có thể hỏi đường không?"
Khương Tiêu: "......"
Chỉ cần nghe câu này, anh đã biết Lận Thành Duật không hề tình cờ đi ngang qua.
Đời trước Lận Thành Duật lớn lên ở Liễu Giang, là người Liễu Giang. Sau khi nhặt được y, Khương Tiêu đã nghe y kể một số chuyện trước kia, biết gia đình y từng là nhà giàu ở Liễu Giang, có điều về sau bị phá sản.
Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng không thể tới Hậu Lâm bây giờ và tìm được mình một cách chuẩn xác. Tính cách của người tên Lận Thành Duật này rất lạnh lùng, dù lui mười nghìn bước, thật sự tình cờ đi tới phố huyện nhỏ Hậu Lâm ít ai biết đến và lạc đường thì cậu ta cũng sẽ không tìm bừa một người hỏi đường.
Cậu ta cũng sống lại ha.
Khương Tiêu có phỏng đoán bước đầu trong lòng thì dần bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ.
Anh sống lại được, dĩ nhiên Lận Thành Duật cũng có thể sống lại, rất dễ liên tưởng. Chỉ chuyện đối phương tới đây tìm mình là hơi kỳ lạ mà thôi.
Hai người họ thực sự không hợp, sau khi sống lại chẳng phải nên đường ai nấy đi, cắt đứt sạch sẽ sao? Cậu ta còn tính toán gì đây?
Khương Tiêu dùng chút lực, kéo cánh tay mình ra từ trong tay Lận Thành Duật. Anh nhíu mày, quay đầu nhìn y một cách đường đường chính chính.
Trước mặt Lận Thành Duật, anh vốn không có gì để che giấu.
"Cậu hỏi đường tới đâu?"
Khương Tiêu hỏi y với giọng bình thản, những biểu cảm khác thường trên mặt đã biến mất, tựa hồ đang nói với một người vô cùng xa lạ.
Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, lớp vỏ bọc bình tĩnh ngụy trang của Lận Thành Duật lập tức vỡ tan. Y cố hết sức kiềm chế bản thân, đôi mắt lại thành thật, suýt nữa rơi cả nước mắt.
Đây là Khương Tiêu... Khương Tiêu sống sờ sờ trước mặt y.
Khương Tiêu lần đầu gặp Lận Thành Duật năm y mười bốn tuổi. Y cũng lần đầu thấy Khương Tiêu ở tuổi này, hận không thể khắc sâu hình dáng đối phương vào trong đầu.
Khương Tiêu mặc một bộ đồng phục, bên trong lót áo lông cao cổ rất dày. Do trời lạnh nên nửa cái cằm của anh vùi vào trong cổ áo, gương mặt năm mười lăm tuổi hãy còn chút nét bụ bẫm không rõ ràng của trẻ con, cổ áo cao lót quanh trông khá đáng yêu, đôi môi bị lạnh đến ửng màu anh đào. Lúc nói chuyện, cặp mắt kia còn khẽ chớp chớp.
Tướng mạo của Khương Tiêu khiến người ta thấy rất thoải mái và tin tưởng, ai gặp cũng dễ nảy sinh thiện cảm trong lòng.
Lận Thành Duật không chỉ sinh lòng thiện cảm. Đây là người đã mất đi y vất vả lắm mới tìm lại được, y rất muốn ôm lấy anh ngay lúc này, xác định người y yêu là chân thực... mà không phải bia mộ lạnh như băng để lại cho y kia.
Nhưng không được, lần đầu gặp nhau không thể làm vậy được.
Đứng ở góc độ của Lận Thành Duật, với những thông tin bản thân biết hiện tại, y vốn chẳng hề nghĩ đến việc Khương Tiêu cũng sống lại. Nội tâm y dĩ nhiên cũng không muốn tưởng tượng tới trường hợp này.
Cảm giác mừng rỡ tột độ đánh sâu vào khiến y thậm chí chưa chú ý Khương Tiêu xưa nay luôn thích cười giờ đây đối mặt với y lại không hề nở nụ cười. Rõ ràng ban nãy anh mới cười lễ phép đáng yêu với ông cụ, vậy mà khi quay đầu nhìn y, gương mặt ấy đã chẳng còn chút biểu cảm.
Lạnh lùng, dò xét, chứa đựng sự đề phòng, không sót lại chút thiện cảm và tình yêu nào.
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Vở ghi của học bá có tác dụng hơn bài tập trong sách giáo khoa Khương Tiêu đang làm nhiều. Khương Tiêu rất yêu quý nó, không dám viết lên giấy dù chỉ một nét bút.
Nhờ quyển vở ghi này, anh và Lâm Hạc Nguyên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, có mấy chỗ tóm tắt trên vở Khương Tiêu đọc không hiểu, giờ ra chơi còn bớt thời gian đi hỏi cậu. Tuy cậu kiệm lời nhưng với phương diện học tập lại như gãi đúng chỗ ngứa, Khương Tiêu cũng hiểu nhanh, thầy giáo và học sinh chung sống rất hòa thuận.
Có vẻ Lâm Hạc Nguyên cũng nghe lọt lời khuyên của Khương Tiêu về chuyện Lâm Tình Ngọc. Cậu không nổi nóng gì với em gái mình, chỉ lặng lẽ tới tìm nam sinh kia, nói qua với đối phương về chuyện này. Thực ra cậu bạn đó cũng là một người rất xuất sắc, hiểu được rõ ràng, nếu không ánh mắt Lâm Tình Ngọc sẽ không tia trúng. Trao đổi xong toàn bộ vấn đề, việc này coi như đã được xử lý ổn thỏa.
Công việc kinh doanh nhỏ của Khương Tiêu cực kỳ suôn sẻ, hiện giờ có thêm người bạn mới là Lâm Hạc Nguyên thì chuyện học hành cũng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ việc Diệp Ảnh Ảnh bị anh khuyên vào giới hội họa, bắt đầu khổ học vẽ tranh, không phải chơi vui như ban đầu cậu chàng tưởng tượng nên thường xuyên nhìn anh với ánh mắt u oán thì còn lại đều rất ổn. Sức khỏe của Hạ Uyển Uyển vốn là điều anh lo lắng nhất nay cũng tốt lên nhiều.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Lận Thành Duật ở phố huyện Hậu Lâm.
Đã sắp đến tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh hẳn. Khương Tiêu thay một chiếc áo lông cao cổ. Mặc dù áo khoác đồng phục mỏng hơn chút nhưng là vải dệt loại kín gió nên giữ ấm rất tốt.
Từ khi có quầy hàng riêng, các sản phẩm của Khương Tiêu được tiêu thụ càng mạnh hơn. Các cô gái trẻ quanh đây thường xuyên tới mua, mấy thứ hot đã hết sạch. Trời trở lạnh, anh dự định bán mặt hàng mới. Mũ, găng tay, máy sưởi cầm tay*... đều là những sản phẩm bán chạy mùa này. Hàng ở Liễu Giang mới mẻ và sinh lời nhiều hơn Hậu Lâm.
Thời tiết Hậu Lâm lạnh hơn Liễu Giang thuộc vùng duyên hải phía nam rất nhiều, mùa đông có tuyết rơi. Đời trước Khương Tiêu sống tại Liễu Giang một thời gian dài, lâu lắm rồi chưa thấy tuyết. Trên đường tan học về nhà, anh vừa thầm lên nhiều kế hoạch sau này, vừa ôm theo hy vọng vô cùng tốt đẹp.
Đúng lúc này, có một cụ ông nhặt ve chai bất cẩn trượt ngã do đường trơn, chiếc túi da rắn của ông bị bung ra, chai nhựa rơi đầy đất, vừa hay có một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn những cái chai kia bay tá lả. Ông cụ vội vã đứng lên một cách khó nhọc nhưng không đuổi kịp những cái chai đã bị gió thổi tới bốn phương tám hướng.
Khương Tiêu chứng kiến cảnh này, lập tức cúi xuống nhặt giúp ông cụ. Những chuyện như vậy giúp được cứ giúp, anh tuổi nhỏ chạy nhanh, cũng không chê bẩn, chẳng mấy chốc đã nhặt đống chai lăn ra xa về. Tiếc là anh không mang theo túi nilon, chai lọ chất đầy trên tay, gió lạnh thổi qua, trông hơi chật vật.
Ngay khi đang cúi xuống nhặt một cái chai, anh nhìn thấy có người tới hỗ trợ. Do cúi đầu, anh chỉ thấy người này mặc một bộ đồ chất vải cực xịn. Quần đen, áo khoác xám dài đến đầu gối, vừa nhìn đã biết không phải hàng rẻ tiền. Đối phương nhặt hết từng cái chai Khương Tiêu tạm chưa nhặt được lên.
Không phải Khương Tiêu ưa xu nịnh, mới gặp đã chú ý quần áo người ta ra sao. Chỉ là rất khó thấy được kiểu trang phục này ở Hậu Lâm, nó quá thu hút. Phong cách như vậy đặt ở thời đại bây giờ... Khương Tiêu không cần dùng não cũng biết đó là hàng thiết kế của thương hiệu lớn nước ngoài.
Người lạ giàu sang này khá là tốt bụng nha.
Bây giờ anh không quan tâm người ta mấy, nhưng người kia lại vừa nhặt chai vừa bước nhanh tới gần anh. Khương Tiêu không chú ý, lùi về sau một bước, suýt nữa đụng vào lòng người ta.
"Ngại quá, cháu..."
Cuối cùng vẫn đụng phải, Khương Tiêu bất giác lùi về sau một bước, lễ phép nói xin lỗi. Kết quả vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt người nọ đã đập vào mắt.
"Không sao, cẩn thận chút." Anh còn nghe thấy người kia cười khẽ rồi đáp lời, giọng nói hết sức quen thuộc: "Anh... bị đụng có đau không?"
Đệt! Ông trời của tôi ơi!
Vào khoảnh khắc đó, cõi lòng Khương Tiêu như nổi lên sấm sét, vô số câu chửi thề hài hòa xẹt qua. Để che giấu cảm xúc, anh quay lưng đi về phía ông cụ, đưa chai cho ông, sau đó nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, giả vờ chưa nghe thấy gì cả, lại nhất thời không dằn nổi nỗi kinh hoàng trong thân tâm.
Sao có thể? Sao Lận Thành Duật có thể xuất hiện ở đây?
Thế nhưng kia đúng là Lận Thành Duật. Đừng nói nhìn một lần, cho dù đối phương có hóa thành tro Khương Tiêu cũng nhận ra. Hết cách rồi, hai người sống chung lâu quá, hồi ức cũng đủ khắc sâu.
Hiện tại tuổi y còn nhỏ hơn, tầm mười bốn. Y khoác một chiếc áo khoác xám, vẻ ngoài vẫn đẹp đẽ như xưa. Khuôn mặt nhỏ, đôi con ngươi xanh xám càng thêm rõ rệt. Y đứng đó tựa người bước ra từ trong tranh, thiếu niên mỹ lệ đến gần như yêu dị.
Tuy nhiên lần này Khương Tiêu không còn động lòng chỉ qua một cái nhìn nữa. Anh bị gương mặt này lừa đủ rồi, hiện tại khả năng miễn dịch đã vô địch. Trong lòng anh cất chứa nhiều điều thắc mắc hơn, vừa thấy quái lạ vừa hận không thể tránh xa.
Anh trả chai cho ông cụ xong thì vội muốn chạy, nhưng Lận Thành Duật lại không buông tha cho anh.
Y nhắm mắt bám đuôi, đi theo sau Khương Tiêu. Lúc Khương Tiêu đưa chai cho ông cụ, đôi tay của y cũng duỗi tới, đưa cái chai qua.
"Cháu học sinh thật tốt bụng." Ông cụ nói cảm ơn bằng tiếng địa phương: "Cảm ơn, cảm ơn cháu."
Khương Tiêu cũng trả lời "Không có gì ông ạ" bằng tiếng địa phương. Anh thầm nghĩ: Tốt nhất là Lận Thành Duật đi ngang qua, đây chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp. Thế nhưng vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, anh bỗng cảm thấy cánh tay mình bị giữ lấy.
"Bạn học ơi, bạn đừng đi." Anh nghe thấy giọng Lận Thành Duật, hơi nghèn nghẹn, còn chứa đựng chút căng thẳng: "Tôi... có thể hỏi đường không?"
Khương Tiêu: "......"
Chỉ cần nghe câu này, anh đã biết Lận Thành Duật không hề tình cờ đi ngang qua.
Đời trước Lận Thành Duật lớn lên ở Liễu Giang, là người Liễu Giang. Sau khi nhặt được y, Khương Tiêu đã nghe y kể một số chuyện trước kia, biết gia đình y từng là nhà giàu ở Liễu Giang, có điều về sau bị phá sản.
Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, cậu ta cũng không thể tới Hậu Lâm bây giờ và tìm được mình một cách chuẩn xác. Tính cách của người tên Lận Thành Duật này rất lạnh lùng, dù lui mười nghìn bước, thật sự tình cờ đi tới phố huyện nhỏ Hậu Lâm ít ai biết đến và lạc đường thì cậu ta cũng sẽ không tìm bừa một người hỏi đường.
Cậu ta cũng sống lại ha.
Khương Tiêu có phỏng đoán bước đầu trong lòng thì dần bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ.
Anh sống lại được, dĩ nhiên Lận Thành Duật cũng có thể sống lại, rất dễ liên tưởng. Chỉ chuyện đối phương tới đây tìm mình là hơi kỳ lạ mà thôi.
Hai người họ thực sự không hợp, sau khi sống lại chẳng phải nên đường ai nấy đi, cắt đứt sạch sẽ sao? Cậu ta còn tính toán gì đây?
Khương Tiêu dùng chút lực, kéo cánh tay mình ra từ trong tay Lận Thành Duật. Anh nhíu mày, quay đầu nhìn y một cách đường đường chính chính.
Trước mặt Lận Thành Duật, anh vốn không có gì để che giấu.
"Cậu hỏi đường tới đâu?"
Khương Tiêu hỏi y với giọng bình thản, những biểu cảm khác thường trên mặt đã biến mất, tựa hồ đang nói với một người vô cùng xa lạ.
Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, lớp vỏ bọc bình tĩnh ngụy trang của Lận Thành Duật lập tức vỡ tan. Y cố hết sức kiềm chế bản thân, đôi mắt lại thành thật, suýt nữa rơi cả nước mắt.
Đây là Khương Tiêu... Khương Tiêu sống sờ sờ trước mặt y.
Khương Tiêu lần đầu gặp Lận Thành Duật năm y mười bốn tuổi. Y cũng lần đầu thấy Khương Tiêu ở tuổi này, hận không thể khắc sâu hình dáng đối phương vào trong đầu.
Khương Tiêu mặc một bộ đồng phục, bên trong lót áo lông cao cổ rất dày. Do trời lạnh nên nửa cái cằm của anh vùi vào trong cổ áo, gương mặt năm mười lăm tuổi hãy còn chút nét bụ bẫm không rõ ràng của trẻ con, cổ áo cao lót quanh trông khá đáng yêu, đôi môi bị lạnh đến ửng màu anh đào. Lúc nói chuyện, cặp mắt kia còn khẽ chớp chớp.
Tướng mạo của Khương Tiêu khiến người ta thấy rất thoải mái và tin tưởng, ai gặp cũng dễ nảy sinh thiện cảm trong lòng.
Lận Thành Duật không chỉ sinh lòng thiện cảm. Đây là người đã mất đi y vất vả lắm mới tìm lại được, y rất muốn ôm lấy anh ngay lúc này, xác định người y yêu là chân thực... mà không phải bia mộ lạnh như băng để lại cho y kia.
Nhưng không được, lần đầu gặp nhau không thể làm vậy được.
Đứng ở góc độ của Lận Thành Duật, với những thông tin bản thân biết hiện tại, y vốn chẳng hề nghĩ đến việc Khương Tiêu cũng sống lại. Nội tâm y dĩ nhiên cũng không muốn tưởng tượng tới trường hợp này.
Cảm giác mừng rỡ tột độ đánh sâu vào khiến y thậm chí chưa chú ý Khương Tiêu xưa nay luôn thích cười giờ đây đối mặt với y lại không hề nở nụ cười. Rõ ràng ban nãy anh mới cười lễ phép đáng yêu với ông cụ, vậy mà khi quay đầu nhìn y, gương mặt ấy đã chẳng còn chút biểu cảm.
Lạnh lùng, dò xét, chứa đựng sự đề phòng, không sót lại chút thiện cảm và tình yêu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất