Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 168: Thẳng thắn
Khương Tiêu thấy bình thường. Vốn Phó Nhược Ngôn cũng là một trong số những người bị thương, còn bị thương vì cứu anh, hiển nhiên anh sẽ quan tâm. Dù đối phương không qua đây thì anh cũng sẽ đến tận nơi thăm hỏi.
May mà Phó Nhược Ngôn hồi phục rất nhanh. Sau khi Khương Tiêu chuyển sang bệnh viện này, hắn thường mang theo ít thứ, khi là đồ bổ dưỡng, khi là đồ ăn, khi lại là một bó hoa... qua thăm.
Hồi còn là bạn trai, hắn tặng gì Khương Tiêu cũng nhận. Tuy nhiên, bây giờ họ chia tay rồi nên anh phải cân nhắc. Nếu quà đắt quá hoặc không phù hợp thì Khương Tiêu sẽ từ chối.
Hôm nay, hắn tới vào đúng giờ cơm, mang theo canh hầm.
"Hôm nay em thấy thế nào?" Phó Nhược Ngôn hỏi anh.
"Khá ổn ạ." Khương Tiêu ngồi cùng hắn trong phòng bệnh của mình, vừa nuốt chậm từng ngụm canh vừa nói: "Thực ra em có thể xuất viện lâu rồi, cơ mà ở đây vẫn còn có người."
Người dân vùng Liễu Giang khá thích nấu canh. Dạo này Khương Tiêu ăn uống nhiều loại canh, thấy hơi ngán. Do đó, anh ăn được nửa thì đặt thìa xuống. Khương Tiêu quay sang nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lận Thành Duật. Nụ cười của Phó Nhược Ngôn hơi cứng lại.
Khương Tiêu có gì nói nấy, Phó Nhược Ngôn lại chôn giấu rất nhiều điều trong lòng, không biết nên bộc bạch với anh kiểu gì.
Hiện giờ, hắn vẫn muốn quay lại với Khương Tiêu, tuy nhiên lời thề đã bớt đi sự son sắt so với trước đây.
Trước đây, hắn luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực thì mình chắc chắn sẽ cầu xin được sự tha thứ từ Khương Tiêu. Về Lận Thành Duật thì hồi còn hẹn hò, hắn ghen với y... nhưng sau khi chia tay, hắn lại thấy người này nào so được với mình.
Khương Tiêu từng sống lại. Phó Nhược Ngôn cũng biết chuyện xảy ra đời trước. Lận Thành Duật làm sai quá nhiều. Phó Nhược Ngôn biết mình cũng có điều sai nhưng ít ra hắn không đối xử quá đáng như vậy với đối phương. Sau này, hắn nhất định sẽ sửa đổi.
Tuy nhiên, sau sự việc này, Phó Nhược Ngôn bắt đầu hơi mê man.
Hắn bỗng cảm giác mình đã xem nhẹ Lận Thành Duật ở khía cạnh nào đó.
Lận Thành Duật canh giữ lâu lắm rồi. Qua bao năm ròng, y dần dần thay đổi. Sở dĩ Phó Nhược Ngôn để bụng những chuyện đó là vì Lận Thành Duật càng ngày càng hiểu Khương Tiêu. Vậy nên hắn mới thấy mất tự nhiên.
Chẳng qua, việc tồn tại thái độ mất tự nhiên hay mâu thuẫn giữa một cặp đôi là chuyện bình thường. Nếu hắn và Khương Tiêu trao đổi nghiêm túc với nhau hoặc thay đổi cách thức khác thì kiểu gì cũng tìm ra cách giải quyết. Suy cho cùng, trong tình yêu không có Lận Thành Duật thì vẫn có những thứ khác ảnh hưởng, chẳng hạn như công việc.
Phó Nhược Ngôn của quá khứ cho rằng mình chỉ kích động nhất thời. Tuy nhiên, dạo này nghĩ sâu hơn, hắn lại phát hiện ngọn nguồn không nằm ở sự kích động của mình.
Cách giải quyết mâu thuẫn của cả hắn và Lận Thành Duật trước đây đều có điều sai.
Chẳng qua, Lận Thành Duật rút kinh nghiệm xương máu, y sửa đổi chính bản thân mình. Phó Nhược Ngôn không sửa đổi bản thân, trái lại luôn gò ép Khương Tiêu.
Và có lẽ vấn đề cũng không nằm ở chuyện "sai". Khương Tiêu luôn rất khoan dung. Em ấy không trách hắn, tương tự với Lận Thành Duật, em ấy chỉ xếp vấn đề vào mục "không phù hợp", không đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Phó Nhược Ngôn vốn cho rằng đây là một cái cớ từ chối Khương Tiêu nghĩ ra vì đã quá mệt mỏi. Giờ đây hắn mới phát hiện, Khương Tiêu nói đúng.
Bọn họ tranh tới giành lui chỉ vì một mục đích - xem rốt cuộc ai mới là người hiểu Khương Tiêu và đồng hành cùng người ấy đến cuối cùng.
Nếu hắn chỉ sửa đổi vấn đề trước mắt rồi bảo đảm sau này sẽ không cãi nhau hay can dự vào sự vụ công ty Khương Tiêu thì đó cũng không phải niềm vui lớn lao và mọi thứ sẽ ổn.
Chẳng hạn như lời nói dối khi Khương Tiêu vừa mới tỉnh lại kia. Đến giờ hắn vẫn hối hận vì nó. Lẽ ra hắn không nên lừa gạt Khương Tiêu. Chuyện đã tới nước này rồi mà sao hắn vẫn vô thức phạm sai lầm vậy chứ?
Phó Nhược Ngôn đang bần thần nên không nghe rõ Khương Tiêu nói gì với mình. Mãi đến khi Khương Tiêu hỏi đi hỏi lại, hắn mới hồi hồn.
"Đồ ăn em gọi được giao tới rồi. Anh muốn ăn cùng không?" Khương Tiêu nói: "Ngon lắm, là món anh thích đó."
Anh cười, mi mắt cong cong.
Khẩu vị của Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn hơi giống nhau, không ăn nổi đồ có vị nồng. Đồ ăn vùng này cũng lấy thanh đạm làm chính, thích hợp để ăn lúc này.
Huống hồ Khương Tiêu còn chưa ra viện, cả ngày nhàn tênh. Thế nên hôm qua anh đã nhờ người gửi cho mình một chiếc nồi nhỏ dùng để làm mấy món đơn giản.
Khương Tiêu nghĩ tới hôm nay liền làm thạch sữa dâu tây, một món rất đơn giản, tự mình làm không có bất kỳ chất phụ gia nào, mời đại phu ăn một chút, ăn tráng miệng xong liền cảm thấy sảng khoái.
Hôm nay sau thoáng cân nhắc, Khương Tiêu quyết định làm thạch sữa dâu tây - một món rất đơn giản. Anh tự làm nên không cho chất phụ gia nào, bác sĩ nói rằng có thể ăn một ít, tráng miệng bằng đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt lên.
Trước đây Phó Nhược Ngôn phía trước cũng rất thích món này. Khương Tiêu cắt cho hắn hai miếng, đặt vào chiếc đĩa nhỏ.
"Em đã giảm lượng đường." Khương Tiêu nói: "Anh có thể ăn nhiều chút."
Theo sở thích của Khương Tiêu, anh phải rưới thêm một lớp sữa đặc lên trên thì mới thấy ngon, tuy nhiên ăn ít đồ ngọt và đồ dầu mỡ trong thời gian hồi phục sẽ tốt hơn.
Phó Nhược Ngôn ngơ ngác đưa tay nhận lấy, thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, cầm một miếng khác sang cho Lận Thành Duật ở phòng bệnh đối diện.
Hắn bỗng nhiên gọi Khương Tiêu lại.
"Tiêu Tiêu ơi." Hắn hỏi: "Em định tha thứ cho cậu ta sao?"
Khương Tiêu vừa mở cửa phòng ra thì nghe được câu hỏi này. Anh hơi sững sờ, hỏi lại: "Gì cơ?"
Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này thế?
Phó Nhược Ngôn đứng dậy, hỏi thêm câu nữa, giọng hơi run mất kiểm soát: "Liệu em sẽ tha thứ cho anh chứ?"
"Nhược Ngôn?"
"Thực tế, anh đã làm rất nhiều việc xấu, Tiêu Tiêu à." Phó Nhược Ngôn tiến lên trước vài bước, nắm lấy cổ tay anh: "Anh sợ sau này không còn cơ hội nói với em những điều này."
Khương Tiêu thoáng ngẩn ra.
Anh cảm nhận được sự mâu thuẫn khó cân bằng giữa Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật. Tránh cho đôi bên kích động quá, anh hạn chế để họ gặp nhau vào thời gian này. Hành động đột ngột của Phó Nhược Ngôn khiến Khương Tiê thấy khó hiểu.
Anh không biết Phó Nhược Ngôn giấu mình một số chuyện. Đã chia tay lâu như vậy, nên để Khương Tiêu biết rồi.
Hắn nhanh chóng cất lời, kể lại cho Khương Tiêu chuyện của Phó Tông Lâm. Thì ra Lận Thành Duật còn âm thầm cứu anh một lần, điều đó khiến Phó Nhược Ngôn canh cánh mãi trong lòng.
Nhắc lại chuyện này, ký ức của hắn hãy còn mới nguyên. Chẳng qua trước đây hắn nổi giận, bây giờ lại mù mờ. Dĩ nhiên không thể trách Khương Tiêu chuyện này. Em ấy đâu biết gì mà vẫn bị người ta nhằm vào. Trách Lận Thành Duật thì hình như cũng sai. Không có cậu ta, e rằng khó mà đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.
"... Thực chất, anh chỉ đang trách bản thân mà thôi." Phó Nhược Ngôn nói với anh: "Nghĩ mãi không ra, giờ lại hiểu được đôi chút rồi."
Tự trách mình không đủ năng lực bảo vệ Khương Tiêu, tự trách mình không thể kiểm soát tốt mọi chuyện.
Lẽ ra khi phát hiện điều này, hắn phải càng ngày càng xuất sắc, cùng tiến về phía trước với Khương Tiêu. Ấy thế nhưng trên thực tế, thứ mạnh lên lại là lòng chiếm hữu của hắn, biến thành cục diện không thể xử lý.
Nói thêm chuyện trước nữa, hắn cũng đề cập vài câu về việc Lận Thành Duật tới trễ ngày Hạ Uyển Uyển gặp sự cố. Cuối cùng, hắn đã kể rõ toàn bộ.
"Anh không còn điều gì dối gạt em." Phó Nhược Ngôn nói.
Dường như hắn vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nói hết những điều này rồi, ít ra hắn có thể yêu Khương Tiêu bằng một cách thuần khiết hơn. Vậy sẽ tốt hơn việc để Lận Thành Duật nói cho em ấy.
Quả thực, trong tình yêu, cần kỹ xảo để hai người về bên nhau, song, điều đó không có nghĩa rằng cứ chơi chiêu mãi được. Những hành vi ấy sẽ đẩy hắn đi ngày một xa trên con đường lầm lỡ.
"... Tiêu Tiêu à, anh bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa." Khương Tiêu đang hơi sửng sốt nghe thấy Phó Nhược Ngôn nói tiếp: "... Nhưng anh thật lòng thích em. Anh chưa từng giấu giếm hay lừa gạt em điều này."
Hắn dang tay ôm lấy Khương Tiêu.
"Thật mong chúng ta còn cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Anh sẽ trở thành người phù hợp với em."
Lúc này, Lận Thành Duật đang lén lút dịch chuyển. Đã mười ngày trôi qua, các vết thương trên người y lành lại khá nhanh, chẳng qua nằm yên sẽ tiện hơn cho việc bình phục thôi. Nếu nhất quyết muốn di chuyển thì vẫn cử động được.
Phòng bệnh của Khương Tiêu ở ngay đối diện. Đợi lâu quá chưa thấy anh về, y hơi lo lắng, chỉ muốn nhìn lén chút thôi.
Đó chính là Phó Nhược Ngôn mà.
Y như gặp kẻ thù không đội trời chung. Sao mặc kệ tất cả được.
Lận Thành Duật lén la lén lút hệt một tên trộm. Cửa phòng Khương Tiêu mở một nửa. Vất vả lắm mới nhẹ tay nhẹ chân thếch qua được, y lại chứng kiến cảnh tượng khiến mình không vui nổi.
Phó Nhược Ngôn ôm Khương Tiêu vào lòng. Khương Tiêu chưa đẩy hắn ra.
Thực tế, Khương Tiêu chỉ đang ngẩn ngơ cả người. Anh quá ngạc nhiên vì những gì Phó Nhược Ngôn kể, thành ra chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Quả thực, Phó Nhược Ngôn đã bắt đầu thay đổi từ sau vụ việc của Phó Tông Lâm. Tuy nhiên, anh không ngờ sự việc đó liên quan tới cả Lận Thành Duật.
Lát sau, anh bình tĩnh lại chút, mới vùng ra khỏi vòng tay Phó Nhược Ngôn.
"Lẽ ra anh phải nói cho em sớm." Khương Tiêu thở dài: "Nhược Ngôn à, chúng ta đã hơi muộn màng rồi."
Anh hiểu phần nào lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn hồi ấy. Chẳng qua điều đó không tượng trưng cho việc nó đúng.
Cuối cùng, Khương Tiêu vẫn rời đi.
Anh đi lấy cơm đã đặt mang về phòng Lận Thành Duật. Khương Tiêu hơi lơ đễnh, nào ngờ Lận Thành Duật còn thẫn thờ hơn.
Hình như hôm nay y không có hứng ăn, cầm thìa chọc chọc vài bận, hơi ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ gì.
Không hợp khẩu vị sao?
Khương Tiêu chú ý đến, nhưng ngẫm lại thấy cũng không đúng. Không ai hiểu Lận Thành Duật thích ăn gì bằng anh.
Y đã ngẩn ra vài lần, đồ ăn trước mặt sắp nguội lạnh. Khương Tiêu thu dọn giúp y. Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu đi qua đi lại, vẫn nhớ rõ cái ôm vừa rồi nhưng không dám hỏi.
Y không dám nói "Em vẫn yêu anh, liệu đôi ta còn hy vọng chăng?" giống Phó Nhược Ngôn, cũng không dám hỏi xem sau khi vết thương của mình lành, có phải Khương Tiêu sẽ đi không. Y sợ nghe xong đáp án thì mọi chuyện đã được chốt xuống, không còn đường sống nào.
Vậy thì đừng nói ra vẫn hơn.
Khương Tiêu đi ra ngoài một lát, mang thạch sữa dâu tây vào cho y. Anh rưới một lớp sữa đặc ngọt lịm lên thạch ở đĩa mình, trong đĩa của y thì có rất nhiều dâu tây.
Dâu tây mùa này hơi chua. Lận Thành Duật ăn sạch sẽ. Hương vị chua ngọt thanh thanh kia lan tỏa từ khoang miệng đến đáy lòng.
Y không ngờ rằng đến tối, Khương Tiêu lại chủ động nhắc về một chuyện cũ.
Đó chính là chuyện Phó Nhược Ngôn kể với anh hôm nay.
"Chuyện đó là thật à?" Khương Tiêu hỏi lại một lần.
Lận Thành Duật do dự một lát rồi gật đầu.
Y không biết nói ra chuyện này là tốt hay xấu.
"Tôi và Phó Nhược Ngôn sống cùng nhau. Anh ấy còn canh chừng Phó Tông Lâm ráo riết mà không hề phát hiện chuyện này. Sao cậu lại phát hiện ra? Tôi đây là đương sự mà còn chẳng cảm nhận được gì." Khương Tiêu hỏi y: "Cậu phát hiện bằng cách nào?"
Lận Thành Duật giải thích: "... Thỉnh thoảng em sẽ tới thăm anh."
Khương Tiêu khẽ nhíu mày.
"Em không tìm người giám sát anh đâu, thật đó." Thấy vẻ mặt anh thay đổi, Lận Thành Duật vội vàng nói tiếp: "Vào thời gian ấy, có vài lần... khi anh tan làm, ở ven đường, em thấy một chiếc xe xuất hiện rất nhiều lần, thấy lạ nên đi tra xét."
May mà Phó Nhược Ngôn hồi phục rất nhanh. Sau khi Khương Tiêu chuyển sang bệnh viện này, hắn thường mang theo ít thứ, khi là đồ bổ dưỡng, khi là đồ ăn, khi lại là một bó hoa... qua thăm.
Hồi còn là bạn trai, hắn tặng gì Khương Tiêu cũng nhận. Tuy nhiên, bây giờ họ chia tay rồi nên anh phải cân nhắc. Nếu quà đắt quá hoặc không phù hợp thì Khương Tiêu sẽ từ chối.
Hôm nay, hắn tới vào đúng giờ cơm, mang theo canh hầm.
"Hôm nay em thấy thế nào?" Phó Nhược Ngôn hỏi anh.
"Khá ổn ạ." Khương Tiêu ngồi cùng hắn trong phòng bệnh của mình, vừa nuốt chậm từng ngụm canh vừa nói: "Thực ra em có thể xuất viện lâu rồi, cơ mà ở đây vẫn còn có người."
Người dân vùng Liễu Giang khá thích nấu canh. Dạo này Khương Tiêu ăn uống nhiều loại canh, thấy hơi ngán. Do đó, anh ăn được nửa thì đặt thìa xuống. Khương Tiêu quay sang nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lận Thành Duật. Nụ cười của Phó Nhược Ngôn hơi cứng lại.
Khương Tiêu có gì nói nấy, Phó Nhược Ngôn lại chôn giấu rất nhiều điều trong lòng, không biết nên bộc bạch với anh kiểu gì.
Hiện giờ, hắn vẫn muốn quay lại với Khương Tiêu, tuy nhiên lời thề đã bớt đi sự son sắt so với trước đây.
Trước đây, hắn luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực thì mình chắc chắn sẽ cầu xin được sự tha thứ từ Khương Tiêu. Về Lận Thành Duật thì hồi còn hẹn hò, hắn ghen với y... nhưng sau khi chia tay, hắn lại thấy người này nào so được với mình.
Khương Tiêu từng sống lại. Phó Nhược Ngôn cũng biết chuyện xảy ra đời trước. Lận Thành Duật làm sai quá nhiều. Phó Nhược Ngôn biết mình cũng có điều sai nhưng ít ra hắn không đối xử quá đáng như vậy với đối phương. Sau này, hắn nhất định sẽ sửa đổi.
Tuy nhiên, sau sự việc này, Phó Nhược Ngôn bắt đầu hơi mê man.
Hắn bỗng cảm giác mình đã xem nhẹ Lận Thành Duật ở khía cạnh nào đó.
Lận Thành Duật canh giữ lâu lắm rồi. Qua bao năm ròng, y dần dần thay đổi. Sở dĩ Phó Nhược Ngôn để bụng những chuyện đó là vì Lận Thành Duật càng ngày càng hiểu Khương Tiêu. Vậy nên hắn mới thấy mất tự nhiên.
Chẳng qua, việc tồn tại thái độ mất tự nhiên hay mâu thuẫn giữa một cặp đôi là chuyện bình thường. Nếu hắn và Khương Tiêu trao đổi nghiêm túc với nhau hoặc thay đổi cách thức khác thì kiểu gì cũng tìm ra cách giải quyết. Suy cho cùng, trong tình yêu không có Lận Thành Duật thì vẫn có những thứ khác ảnh hưởng, chẳng hạn như công việc.
Phó Nhược Ngôn của quá khứ cho rằng mình chỉ kích động nhất thời. Tuy nhiên, dạo này nghĩ sâu hơn, hắn lại phát hiện ngọn nguồn không nằm ở sự kích động của mình.
Cách giải quyết mâu thuẫn của cả hắn và Lận Thành Duật trước đây đều có điều sai.
Chẳng qua, Lận Thành Duật rút kinh nghiệm xương máu, y sửa đổi chính bản thân mình. Phó Nhược Ngôn không sửa đổi bản thân, trái lại luôn gò ép Khương Tiêu.
Và có lẽ vấn đề cũng không nằm ở chuyện "sai". Khương Tiêu luôn rất khoan dung. Em ấy không trách hắn, tương tự với Lận Thành Duật, em ấy chỉ xếp vấn đề vào mục "không phù hợp", không đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Phó Nhược Ngôn vốn cho rằng đây là một cái cớ từ chối Khương Tiêu nghĩ ra vì đã quá mệt mỏi. Giờ đây hắn mới phát hiện, Khương Tiêu nói đúng.
Bọn họ tranh tới giành lui chỉ vì một mục đích - xem rốt cuộc ai mới là người hiểu Khương Tiêu và đồng hành cùng người ấy đến cuối cùng.
Nếu hắn chỉ sửa đổi vấn đề trước mắt rồi bảo đảm sau này sẽ không cãi nhau hay can dự vào sự vụ công ty Khương Tiêu thì đó cũng không phải niềm vui lớn lao và mọi thứ sẽ ổn.
Chẳng hạn như lời nói dối khi Khương Tiêu vừa mới tỉnh lại kia. Đến giờ hắn vẫn hối hận vì nó. Lẽ ra hắn không nên lừa gạt Khương Tiêu. Chuyện đã tới nước này rồi mà sao hắn vẫn vô thức phạm sai lầm vậy chứ?
Phó Nhược Ngôn đang bần thần nên không nghe rõ Khương Tiêu nói gì với mình. Mãi đến khi Khương Tiêu hỏi đi hỏi lại, hắn mới hồi hồn.
"Đồ ăn em gọi được giao tới rồi. Anh muốn ăn cùng không?" Khương Tiêu nói: "Ngon lắm, là món anh thích đó."
Anh cười, mi mắt cong cong.
Khẩu vị của Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn hơi giống nhau, không ăn nổi đồ có vị nồng. Đồ ăn vùng này cũng lấy thanh đạm làm chính, thích hợp để ăn lúc này.
Huống hồ Khương Tiêu còn chưa ra viện, cả ngày nhàn tênh. Thế nên hôm qua anh đã nhờ người gửi cho mình một chiếc nồi nhỏ dùng để làm mấy món đơn giản.
Khương Tiêu nghĩ tới hôm nay liền làm thạch sữa dâu tây, một món rất đơn giản, tự mình làm không có bất kỳ chất phụ gia nào, mời đại phu ăn một chút, ăn tráng miệng xong liền cảm thấy sảng khoái.
Hôm nay sau thoáng cân nhắc, Khương Tiêu quyết định làm thạch sữa dâu tây - một món rất đơn giản. Anh tự làm nên không cho chất phụ gia nào, bác sĩ nói rằng có thể ăn một ít, tráng miệng bằng đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt lên.
Trước đây Phó Nhược Ngôn phía trước cũng rất thích món này. Khương Tiêu cắt cho hắn hai miếng, đặt vào chiếc đĩa nhỏ.
"Em đã giảm lượng đường." Khương Tiêu nói: "Anh có thể ăn nhiều chút."
Theo sở thích của Khương Tiêu, anh phải rưới thêm một lớp sữa đặc lên trên thì mới thấy ngon, tuy nhiên ăn ít đồ ngọt và đồ dầu mỡ trong thời gian hồi phục sẽ tốt hơn.
Phó Nhược Ngôn ngơ ngác đưa tay nhận lấy, thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, cầm một miếng khác sang cho Lận Thành Duật ở phòng bệnh đối diện.
Hắn bỗng nhiên gọi Khương Tiêu lại.
"Tiêu Tiêu ơi." Hắn hỏi: "Em định tha thứ cho cậu ta sao?"
Khương Tiêu vừa mở cửa phòng ra thì nghe được câu hỏi này. Anh hơi sững sờ, hỏi lại: "Gì cơ?"
Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này thế?
Phó Nhược Ngôn đứng dậy, hỏi thêm câu nữa, giọng hơi run mất kiểm soát: "Liệu em sẽ tha thứ cho anh chứ?"
"Nhược Ngôn?"
"Thực tế, anh đã làm rất nhiều việc xấu, Tiêu Tiêu à." Phó Nhược Ngôn tiến lên trước vài bước, nắm lấy cổ tay anh: "Anh sợ sau này không còn cơ hội nói với em những điều này."
Khương Tiêu thoáng ngẩn ra.
Anh cảm nhận được sự mâu thuẫn khó cân bằng giữa Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật. Tránh cho đôi bên kích động quá, anh hạn chế để họ gặp nhau vào thời gian này. Hành động đột ngột của Phó Nhược Ngôn khiến Khương Tiê thấy khó hiểu.
Anh không biết Phó Nhược Ngôn giấu mình một số chuyện. Đã chia tay lâu như vậy, nên để Khương Tiêu biết rồi.
Hắn nhanh chóng cất lời, kể lại cho Khương Tiêu chuyện của Phó Tông Lâm. Thì ra Lận Thành Duật còn âm thầm cứu anh một lần, điều đó khiến Phó Nhược Ngôn canh cánh mãi trong lòng.
Nhắc lại chuyện này, ký ức của hắn hãy còn mới nguyên. Chẳng qua trước đây hắn nổi giận, bây giờ lại mù mờ. Dĩ nhiên không thể trách Khương Tiêu chuyện này. Em ấy đâu biết gì mà vẫn bị người ta nhằm vào. Trách Lận Thành Duật thì hình như cũng sai. Không có cậu ta, e rằng khó mà đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.
"... Thực chất, anh chỉ đang trách bản thân mà thôi." Phó Nhược Ngôn nói với anh: "Nghĩ mãi không ra, giờ lại hiểu được đôi chút rồi."
Tự trách mình không đủ năng lực bảo vệ Khương Tiêu, tự trách mình không thể kiểm soát tốt mọi chuyện.
Lẽ ra khi phát hiện điều này, hắn phải càng ngày càng xuất sắc, cùng tiến về phía trước với Khương Tiêu. Ấy thế nhưng trên thực tế, thứ mạnh lên lại là lòng chiếm hữu của hắn, biến thành cục diện không thể xử lý.
Nói thêm chuyện trước nữa, hắn cũng đề cập vài câu về việc Lận Thành Duật tới trễ ngày Hạ Uyển Uyển gặp sự cố. Cuối cùng, hắn đã kể rõ toàn bộ.
"Anh không còn điều gì dối gạt em." Phó Nhược Ngôn nói.
Dường như hắn vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nói hết những điều này rồi, ít ra hắn có thể yêu Khương Tiêu bằng một cách thuần khiết hơn. Vậy sẽ tốt hơn việc để Lận Thành Duật nói cho em ấy.
Quả thực, trong tình yêu, cần kỹ xảo để hai người về bên nhau, song, điều đó không có nghĩa rằng cứ chơi chiêu mãi được. Những hành vi ấy sẽ đẩy hắn đi ngày một xa trên con đường lầm lỡ.
"... Tiêu Tiêu à, anh bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa." Khương Tiêu đang hơi sửng sốt nghe thấy Phó Nhược Ngôn nói tiếp: "... Nhưng anh thật lòng thích em. Anh chưa từng giấu giếm hay lừa gạt em điều này."
Hắn dang tay ôm lấy Khương Tiêu.
"Thật mong chúng ta còn cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Anh sẽ trở thành người phù hợp với em."
Lúc này, Lận Thành Duật đang lén lút dịch chuyển. Đã mười ngày trôi qua, các vết thương trên người y lành lại khá nhanh, chẳng qua nằm yên sẽ tiện hơn cho việc bình phục thôi. Nếu nhất quyết muốn di chuyển thì vẫn cử động được.
Phòng bệnh của Khương Tiêu ở ngay đối diện. Đợi lâu quá chưa thấy anh về, y hơi lo lắng, chỉ muốn nhìn lén chút thôi.
Đó chính là Phó Nhược Ngôn mà.
Y như gặp kẻ thù không đội trời chung. Sao mặc kệ tất cả được.
Lận Thành Duật lén la lén lút hệt một tên trộm. Cửa phòng Khương Tiêu mở một nửa. Vất vả lắm mới nhẹ tay nhẹ chân thếch qua được, y lại chứng kiến cảnh tượng khiến mình không vui nổi.
Phó Nhược Ngôn ôm Khương Tiêu vào lòng. Khương Tiêu chưa đẩy hắn ra.
Thực tế, Khương Tiêu chỉ đang ngẩn ngơ cả người. Anh quá ngạc nhiên vì những gì Phó Nhược Ngôn kể, thành ra chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Quả thực, Phó Nhược Ngôn đã bắt đầu thay đổi từ sau vụ việc của Phó Tông Lâm. Tuy nhiên, anh không ngờ sự việc đó liên quan tới cả Lận Thành Duật.
Lát sau, anh bình tĩnh lại chút, mới vùng ra khỏi vòng tay Phó Nhược Ngôn.
"Lẽ ra anh phải nói cho em sớm." Khương Tiêu thở dài: "Nhược Ngôn à, chúng ta đã hơi muộn màng rồi."
Anh hiểu phần nào lòng chiếm hữu của Phó Nhược Ngôn hồi ấy. Chẳng qua điều đó không tượng trưng cho việc nó đúng.
Cuối cùng, Khương Tiêu vẫn rời đi.
Anh đi lấy cơm đã đặt mang về phòng Lận Thành Duật. Khương Tiêu hơi lơ đễnh, nào ngờ Lận Thành Duật còn thẫn thờ hơn.
Hình như hôm nay y không có hứng ăn, cầm thìa chọc chọc vài bận, hơi ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ gì.
Không hợp khẩu vị sao?
Khương Tiêu chú ý đến, nhưng ngẫm lại thấy cũng không đúng. Không ai hiểu Lận Thành Duật thích ăn gì bằng anh.
Y đã ngẩn ra vài lần, đồ ăn trước mặt sắp nguội lạnh. Khương Tiêu thu dọn giúp y. Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu đi qua đi lại, vẫn nhớ rõ cái ôm vừa rồi nhưng không dám hỏi.
Y không dám nói "Em vẫn yêu anh, liệu đôi ta còn hy vọng chăng?" giống Phó Nhược Ngôn, cũng không dám hỏi xem sau khi vết thương của mình lành, có phải Khương Tiêu sẽ đi không. Y sợ nghe xong đáp án thì mọi chuyện đã được chốt xuống, không còn đường sống nào.
Vậy thì đừng nói ra vẫn hơn.
Khương Tiêu đi ra ngoài một lát, mang thạch sữa dâu tây vào cho y. Anh rưới một lớp sữa đặc ngọt lịm lên thạch ở đĩa mình, trong đĩa của y thì có rất nhiều dâu tây.
Dâu tây mùa này hơi chua. Lận Thành Duật ăn sạch sẽ. Hương vị chua ngọt thanh thanh kia lan tỏa từ khoang miệng đến đáy lòng.
Y không ngờ rằng đến tối, Khương Tiêu lại chủ động nhắc về một chuyện cũ.
Đó chính là chuyện Phó Nhược Ngôn kể với anh hôm nay.
"Chuyện đó là thật à?" Khương Tiêu hỏi lại một lần.
Lận Thành Duật do dự một lát rồi gật đầu.
Y không biết nói ra chuyện này là tốt hay xấu.
"Tôi và Phó Nhược Ngôn sống cùng nhau. Anh ấy còn canh chừng Phó Tông Lâm ráo riết mà không hề phát hiện chuyện này. Sao cậu lại phát hiện ra? Tôi đây là đương sự mà còn chẳng cảm nhận được gì." Khương Tiêu hỏi y: "Cậu phát hiện bằng cách nào?"
Lận Thành Duật giải thích: "... Thỉnh thoảng em sẽ tới thăm anh."
Khương Tiêu khẽ nhíu mày.
"Em không tìm người giám sát anh đâu, thật đó." Thấy vẻ mặt anh thay đổi, Lận Thành Duật vội vàng nói tiếp: "Vào thời gian ấy, có vài lần... khi anh tan làm, ở ven đường, em thấy một chiếc xe xuất hiện rất nhiều lần, thấy lạ nên đi tra xét."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất