Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 20: Lận Thành Duật phát hiện ra cũng rất bình thường
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Lận Thành Duật đã xem qua tư liệu về Khương Tiêu. Anh đang là một học sinh cấp hai, quỹ đạo sinh hoạt hầu như xoay quanh phố huyện Hậu Lâm. Có lẽ trước đây anh từng theo cha chú ra ngoài du lịch, giống như lần tới Liễu Giang cùng Diệp Binh, tuy nhiên không ở lại lâu.
Tiếng địa phương của tỉnh Hoài Hải cách Hậu Lâm rất xa là một thứ tiếng cực đặc biệt, khác xa tiếng phổ thông, người mới tới đây nghe sẽ không hiểu. Tiếng địa phương Liễu Giang bắt nguồn từ tiếng địa phương Hoài Hải, một phần ngữ âm khác biệt thực tế còn khó nói hơn cả tiếng địa phương Hoài Hải, hệ thống ngôn ngữ lại càng thêm phức tạp. Khương Tiêu bây giờ không thể nào nói được khẩu âm như vậy.
Nhưng Khương Tiêu đời trước thì có.
Đời trước, Khương Tiêu mới mười tám tuổi đã tới Liễu Giang rồi sống tại đây mười lăm năm liền. Không ít bạn bè và công nhân nhà máy là người địa phương. Quá trình gây dựng nhà máy rất vất vả khó khăn, không biết nói tiếng địa phương có khi còn làm hỏng vụ làm ăn. Khương Tiêu phải bỏ biết bao công sức mới học thành tài, anh nói tiếng Liễu Giang còn hay hơn một số người bản địa.
Lúc xưa Lận Thành Duật ở bên anh, tận mắt chứng kiến Khương Tiêu học tập ra sao. Khương Tiêu năm đó thích quấn lấy y. Anh bọc một chiếc chăn nhỏ quanh mình, làm ổ cạnh Lận Thành Duật. Lận Thành Duật đọc sách giáo khoa trên trường, anh thì cầm một quyển《 Sổ tay học tiếng Liễu Giang cấp tốc 》, trúc trắc học những từ ngữ kia, giọng đọc đầy nhịp điệu.
Thuở ấy tuy ồn ào rắc rối nhưng nó là minh chứng cho việc hai người cùng nhau gian nan tiến về phía trước, nỗ lực xây đắp cuộc sống. Mà hiện tại ký ức hai đời đan xen, Lận Thành Duật lại không cười nổi.
Y lập tức hiểu vì sao đời này Khương Tiêu lại xa lánh mình đến vậy.
Mang theo ký ức trước kia, sao anh ấy có thể tỏ chút thái độ tốt nào với mình được?
Ông chủ ngồi tại quầy bên kia vừa ăn sáng vừa xem TV, đồng thời báo mấy cái giá cho Khương Tiêu. Khương Tiêu mới quay sang đã thấy Lận Thành Duật, song nét mặt anh không thay đổi nhiều lắm, tựa hồ nhìn một người xa lạ.
Trong thời gian đó, anh vẫn sử dụng giọng Liễu Giang, không hề trốn tránh Lận Thành Duật.
Hai người họ sống chung với nhau lâu vậy rồi. Nếu Lận Thành Duật không chịu buông tay mà cứ mãi đi theo thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra thôi.
Kệ cậu ta đi.
Hiện giờ tâm trạng của Khương Tiêu đối với Lận Thành Duật chỉ còn lại sự điềm nhiên.
Ông chủ này chưa bao giờ là đối thủ của anh. Lần nào đối lời với Khương Tiêu, câu cửa miệng của ông cũng là "Không nói nổi cậu rồi nhóc đẹp trai", "Không giảm được nữa, tôi sẽ lỗ mất", tuy nhiên cuối cùng vẫn phải thở ngắn than dài bán cho Khương Tiêu với cái giá anh đã đề nghị.
Khương Tiêu thanh toán xong, cẩn thận đóng gói từng món hàng. Bây giờ nếu anh không nhét đủ hàng vào một chiếc cặp sách một túi du lịch thì phải phân loại trước đã. Với một số thứ đắt hơn chút và sợ bị đè bẹp, anh cất vào túi nhỏ đặt bên mình. Những thứ không sợ bị đè bẹp thì nhét hết vào một chiếc túi da rắn bỏ vào thùng xe tải. Anh kiểm soát cả kích thước túi da rắn, túi lớn quá không nhét vào được cũng khiến Diệp Binh khó xử.
Dẫu sao vẫn phải suy tính đến thực trạng. Với một số loại hàng như đồ chơi lông nhung con gái thích vừa chiếm diện tích vừa không lãi nhiều, dù đặt hàng Khương Tiêu cũng không tính đến. Do có người chi giá cao, nói rõ rằng phải là cặp sách xịn, đắt và đẹp hơn của chị họ của mình nên Khương Tiêu mới đặc biệt đi tìm loại hàng hóa cỡ lớn này.
Vì tiền vốn nhiều nên lần sau anh mua còn nhiều hơn lần trước. Khương Tiêu vội vàng đóng gói từng món, không thèm đếm xỉa tới Lận Thành Duật.
Suy cho cùng, thời gian eo hẹp, chiều đợi Diệp Binh bên kia đóng hàng và nghỉ ngơi xong thì chắc chập tối là xuất phát về Hâu Lâm luôn. Cửa hàng này không bán văn phòng phẩm, Khương Tiêu phải đi chuyến nữa tới cửa hàng khác bán văn phòng phẩm để lựa hàng, lựa xong lại chuyển hướng đến cửa hàng băng đĩa. Lịch trình kín mít, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi.
Anh biết Lận Thành Duật phát hiện ra điều gì. Người kia đứng sững tại chỗ một lát, rồi đi tới bên mình tựa hồn ma lang thang, đặt hộp giữ nhiệt xuống cạnh anh, sau đó cúi đầu giúp anh sửa soạn hàng hóa.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Khương Tiêu nghe thấy y cất lời, giọng run rẩy, chứa đựng chút nghẹn ngào.
"Trong hộp giữ nhiệt có món anh thích ăn. Anh mở ra xem thử, xem em có nhớ nhầm không?"
Y làm nhân công miễn phí hỗ trợ mình soạn hàng, Khương Tiêu không ngăn cản. Nghe Lận Thành Duật hỏi chuyện, anh còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua y.
"Cuối cùng cũng nhận ra rồi? Tôi cứ tưởng phải trễ chút nữa cơ."
Nói xong câu này, Khương Tiêu cất bịch kẹp tóc cuối cùng vào túi, kéo chặt khóa lại. Anh hỏi mượn khách sạn bên kia một chiếc xe đẩy nhỏ, cột túi lên trên chuẩn bị tới cửa hàng tiếp theo.
Anh không chạm vào hộp giữ nhiệt. Lận Thành Duật lại tự nhấc nó lên, bước từng bước một theo sau anh.
Bấy giờ y mới ngỡ ra tiếp... rằng có lẽ Khương Tiêu cũng đã phát hiện chuyện mình sống lại, sớm hơn cả mình.
Phát hiện từ khi nào? Lần đầu gặp nhau ư?
Khương Tiêu đẩy chiếc xe của mình đi về phía trước, tới một nơi khác chọn văn phòng phẩm.
Anh chọn ra vài chiếc cặp sách khá đẹp và mấy chục loại văn phòng phẩm, thầm nghĩ sổ ghi chép chiếm diện tích quá, không nên mua nhiều. Đúng lúc đó, anh chợt thấy sổ lưu bút bày bên, bèn cầm lên lật xem, cảm thấy trang sách được thiết kế không tồi. Tiếc là bây giờ chưa tới đợt tốt nghiệp, chờ đến tháng năm tháng sáu đoán chừng nó sẽ được săn đón, có thể kiếm một khoản.
Anh bận chuyện buôn bán, quên mất Lận Thành Duật đang đứng một bên.
Chính như lời Khương Tiêu, anh không phải người thông minh cho lắm, vì vậy làm việc gì cũng phải tập trung, không thể một tay cân đôi việc, những gì không quan trọng đều phải gác lại.
Lận Thành Duật nhìn anh, thậm chí có thể nói là nhìn chằm chằm. Bọn họ thật sự rất gần nhau, nhưng lại như bị một lá chắn ngăn giữa. Lận Thành Duật còn không dám vươn tay chạm vào anh.
Thời gian đã quay ngược, bọn họ lại không thể quay về như xưa. Trong lòng cả hai đều biết quá rõ chuyện xảy ra trước kia. Những chuyện đó sẽ mãi mãi không qua đi, bất kể tốt xấu, toàn bộ đều khắc sâu, toàn bộ đều không thể bị phá hủy hay quay ngược.
Nếu không phát hiện vấn đề ngôn ngữ này thì Lận Thành Duật thật sự rất khó xác nhận Khương Tiêu cũng sống lại.
Giữa y và Khương Tiêu đã từng có vô vàn mối liên kết, biết bao tình cảm mặn nồng. Y luôn cho rằng khi cả hai gặp lại lần nữa, dẫu Khương Tiêu có hận mình thấu xương thì cũng phải gây ra một trận xung đột bão táp. Thế nhưng Khương Tiêu sống lại không hề giống với tưởng tượng của y. Anh bình tĩnh, quá đỗi bình tĩnh, phần lớn thời gian đều tỏ vẻ như thể họ chỉ là người dưng xa lạ, chưa từng liên hệ gì với nhau.
"Tiêu Tiêu ơi..." Y mở miệng một cách khó khăn, giọng nói khô khốc: "Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
Sau khi xác nhận sự thật này, câu đầu tiên Lận Thành Duật nói chính là xin lỗi. Y phải xin lỗi về quá nhiều chuyện, thế nên một câu "Em xin lỗi" không thể biểu đạt một phần vạn nỗi áy náy trong lòng y. Y không muốn tìm thêm lý do nào khác giải thích cho sai lầm đời trước của mình nữa.
Y muốn vươn tay ôm Khương Tiêu một cái. Cánh tay khẽ nâng lên một chút, song lại không dám vươn về trước. Không có sự đồng ý của đối phương, dù muốn chạm vào anh chút thôi, Lận Thành Duật cũng cảm thấy mình mạo phạm Khương Tiêu.
Khương Tiêu chọn xong hàng, tính số lượng và giá rồi mới bớt thời gian nhìn qua y, hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Anh đang vội, không nghe rõ thật.
Lận Thành Duật định nói tiếp gì đó, lại bị Khương Tiêu ngắt lời: "Tôi đang bận, cậu có việc gì thì đợi lát nữa nói sau đi."
Nói rồi anh thu dọn đồ tính tiền. Lận Thành Duật không dám quấy rầy anh thêm, chỉ đành giúp anh thu dọn. Y còn muốn giúp Khương Tiêu kéo xe đẩy nhỏ, tuy nhiên Khương Tiêu đã từ chối.
"Không cần, tôi tự làm." Khương Tiêu tiện tay lau mồ hôi trên trán, không thèm liếc y lấy một lần: "Cậu bận việc của mình đi thôi."
Anh chỉ thuận miệng nói mấy câu khách sáo này, không nghĩ gì khác. Ý chính chỉ là không muốn Lận Thành Duật cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt mình và đừng động vào đồ của mình. Sau cửa hàng văn phòng phẩm, anh còn phải tới cửa hàng băng đĩa lấy băng nhạc và đĩa phim, thời gian thực sự rất gấp rút.
Thế nhưng Lận Thành Duật nghe những lời này lại như bị quất một roi, tay rụt vội về.
Đời trước, y đã nghe quá nhiều lời tương tự.
Khương Tiêu luôn muốn kéo y đi làm này làm nọ, chuyện lớn chút như du lịch hai người, chuyện nhỏ chút như xem một bộ phim, ăn một bữa tối lãng mạn bên nhau. Chẳng qua những yêu cầu này... dù lớn hay nhỏ, đều rất hiếm khi được thỏa mãn.
Lận Thành Duật luôn bộn bề công việc, y có đủ kiểu lý do để đặt Khương Tiêu ra đằng sau.
"Không sao, em bận việc của mình đi thôi."
Khương Tiêu luôn rộng lượng thấu hiểu, nói những lời đó hết lần này tới lần khác. Anh là một người quá tốt, thế nên Lận Thành Duật thậm chí còn chẳng cần tìm lý do cái cớ gì nữa. Về sau y quen rồi, không hề phát hiện những mỏi mệt sâu trong những lời đó.
"Em không bận, Tiêu Tiêu ơi... em... không đi nữa..." Lận Thành Duật nghẹn họng, như sắp khóc tới nơi: "Ý của em là... Anh là người quan trọng nhất. Tiêu Tiêu à... trong lòng em, anh là người quan trọng nhất... luôn luôn là vậy... em xin lỗi."
Có điều khi y nói vậy, Khương Tiêu đã đẩy xe đi được vài bước. Con đường ở chợ buôn sỉ không bằng phẳng, xe đẩy nhỏ chở đầy hàng hóa, di chuyển trên đường tạo ra hàng loạt âm thanh xóc nảy ầm ĩ. Lận Thành Duật không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Có lẽ Khương Tiêu lại không nghe thấy rồi.
Lận Thành Duật theo anh cả quãng đường. Chủ cửa hàng băng đĩa nói nhiều hơn chút, phát hiện cái đuôi đằng sau Khương Tiêu. Vẻ ngoài Lận Thành Duật gây chú ý, nhưng vẻ mặt lại quái lạ khó hình dung, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm vào Khương Tiêu như thể cậu bé là bảo bối vừa sểnh mắt sẽ mất luôn.
"Ai thế?" Chủ cửa hàng băng đĩa tám chuyện với Khương Tiêu: "Bạn học của em à?"
"Không phải đâu ạ." Khương Tiêu đáp bừa một câu: "Một người vô vị mà thôi."
Anh vừa nói vừa nhìn thoáng qua đồng hồ. May quá, vẫn còn đủ thời gian. Diệp Binh lái xe cả đêm, phải nghỉ ngơi đủ mới có thể lên đường lần nữa, ít nhất tới chiều mới đi được. Anh phải chi rất nhiều tiền vào cửa hàng băng đĩa này, cần chọn lựa kỹ càng hơn chút.
Lận Thành Duật cứ đứng đó chờ anh. Lúc Khương Tiêu chọn hàng, y cũng nhìn, thỉnh thoảng nói một hai câu, đôi khi Khương Tiêu nghe thấy, đôi khi lại không nghe thấy, về cơ bản là không đáp lời. Hầu hết thời gian anh đều coi y như người vô hình.
Tới khi Khương Tiêu ra khỏi cửa hàng băng đĩa, vận chuyển hàng hóa của mình về khách sạn, anh mới thật sự định ngừng lại.
Diệp Binh đang nghỉ ngơi. Lúc này chắc cũng tới giờ ăn trưa rồi. Sáng nay Khương Tiêu vội quá nên chỉ ăn tạm một cái màn thầu, làm xong chuyện, giờ mới cảm thấy đói bụng.
Thức ăn bên trong hộp cơm Lận Thành Duật xách theo đã nguội lạnh, dĩ nhiên không thể cho Khương Tiêu ăn nữa.
Y bảo người tìm một quán ăn tốt tốt chút gần đây, Khương Tiêu vừa ra khỏi khách sạn y đã tới đón.
"Tiêu Tiêu ơi." Y nói: "Cùng ăn một bữa cơm được không? Chúng ta thật sự cần nói chuyện."
Bấy giờ Khương Tiêu mới nhìn thẳng vào đôi mắt y, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Được."
Nghe câu trả lời này, Lận Thành Duật thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên phấn chấn.
Thực ra Khương Tiêu vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ đó. Dù gì Lận Thành Duật cũng đã phát hiện, nếu không nói rõ ràng, y cứ quấn lấy như vậy thì cũng không phải biện pháp.
Anh và Lận Thành Duật đi với nhau nhưng lại cách nhau một khoảng. Khương Tiêu cũng không quan tâm tới chỗ nào ăn trưa. May mà quán ăn cách nơi này không xa.
Tuy nhiên trên đường đi, anh bỗng dừng lại, mua hai cốc sữa đậu nành tại cửa hàng bán đồ ăn sáng bên cạnh. Đây là hai cốc sữa dư lại buổi sáng, đã lạnh.
Gian phòng ăn trong quán được trang trí tinh tế khéo léo. Khương Tiêu ngồi bên kia bàn, anh nhìn ra Lận Thành Duật rất căng thẳng.
"Tôi biết chuyện cậu cũng quay lại..." Khương Tiêu chủ động mở lời. Anh không muốn dài dòng, từ từ uống xong một ngụm sữa đậu nành rồi đi thẳng vào vấn đề: "... ở lần gặp đầu tiên."
.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Lận Thành Duật đã xem qua tư liệu về Khương Tiêu. Anh đang là một học sinh cấp hai, quỹ đạo sinh hoạt hầu như xoay quanh phố huyện Hậu Lâm. Có lẽ trước đây anh từng theo cha chú ra ngoài du lịch, giống như lần tới Liễu Giang cùng Diệp Binh, tuy nhiên không ở lại lâu.
Tiếng địa phương của tỉnh Hoài Hải cách Hậu Lâm rất xa là một thứ tiếng cực đặc biệt, khác xa tiếng phổ thông, người mới tới đây nghe sẽ không hiểu. Tiếng địa phương Liễu Giang bắt nguồn từ tiếng địa phương Hoài Hải, một phần ngữ âm khác biệt thực tế còn khó nói hơn cả tiếng địa phương Hoài Hải, hệ thống ngôn ngữ lại càng thêm phức tạp. Khương Tiêu bây giờ không thể nào nói được khẩu âm như vậy.
Nhưng Khương Tiêu đời trước thì có.
Đời trước, Khương Tiêu mới mười tám tuổi đã tới Liễu Giang rồi sống tại đây mười lăm năm liền. Không ít bạn bè và công nhân nhà máy là người địa phương. Quá trình gây dựng nhà máy rất vất vả khó khăn, không biết nói tiếng địa phương có khi còn làm hỏng vụ làm ăn. Khương Tiêu phải bỏ biết bao công sức mới học thành tài, anh nói tiếng Liễu Giang còn hay hơn một số người bản địa.
Lúc xưa Lận Thành Duật ở bên anh, tận mắt chứng kiến Khương Tiêu học tập ra sao. Khương Tiêu năm đó thích quấn lấy y. Anh bọc một chiếc chăn nhỏ quanh mình, làm ổ cạnh Lận Thành Duật. Lận Thành Duật đọc sách giáo khoa trên trường, anh thì cầm một quyển《 Sổ tay học tiếng Liễu Giang cấp tốc 》, trúc trắc học những từ ngữ kia, giọng đọc đầy nhịp điệu.
Thuở ấy tuy ồn ào rắc rối nhưng nó là minh chứng cho việc hai người cùng nhau gian nan tiến về phía trước, nỗ lực xây đắp cuộc sống. Mà hiện tại ký ức hai đời đan xen, Lận Thành Duật lại không cười nổi.
Y lập tức hiểu vì sao đời này Khương Tiêu lại xa lánh mình đến vậy.
Mang theo ký ức trước kia, sao anh ấy có thể tỏ chút thái độ tốt nào với mình được?
Ông chủ ngồi tại quầy bên kia vừa ăn sáng vừa xem TV, đồng thời báo mấy cái giá cho Khương Tiêu. Khương Tiêu mới quay sang đã thấy Lận Thành Duật, song nét mặt anh không thay đổi nhiều lắm, tựa hồ nhìn một người xa lạ.
Trong thời gian đó, anh vẫn sử dụng giọng Liễu Giang, không hề trốn tránh Lận Thành Duật.
Hai người họ sống chung với nhau lâu vậy rồi. Nếu Lận Thành Duật không chịu buông tay mà cứ mãi đi theo thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra thôi.
Kệ cậu ta đi.
Hiện giờ tâm trạng của Khương Tiêu đối với Lận Thành Duật chỉ còn lại sự điềm nhiên.
Ông chủ này chưa bao giờ là đối thủ của anh. Lần nào đối lời với Khương Tiêu, câu cửa miệng của ông cũng là "Không nói nổi cậu rồi nhóc đẹp trai", "Không giảm được nữa, tôi sẽ lỗ mất", tuy nhiên cuối cùng vẫn phải thở ngắn than dài bán cho Khương Tiêu với cái giá anh đã đề nghị.
Khương Tiêu thanh toán xong, cẩn thận đóng gói từng món hàng. Bây giờ nếu anh không nhét đủ hàng vào một chiếc cặp sách một túi du lịch thì phải phân loại trước đã. Với một số thứ đắt hơn chút và sợ bị đè bẹp, anh cất vào túi nhỏ đặt bên mình. Những thứ không sợ bị đè bẹp thì nhét hết vào một chiếc túi da rắn bỏ vào thùng xe tải. Anh kiểm soát cả kích thước túi da rắn, túi lớn quá không nhét vào được cũng khiến Diệp Binh khó xử.
Dẫu sao vẫn phải suy tính đến thực trạng. Với một số loại hàng như đồ chơi lông nhung con gái thích vừa chiếm diện tích vừa không lãi nhiều, dù đặt hàng Khương Tiêu cũng không tính đến. Do có người chi giá cao, nói rõ rằng phải là cặp sách xịn, đắt và đẹp hơn của chị họ của mình nên Khương Tiêu mới đặc biệt đi tìm loại hàng hóa cỡ lớn này.
Vì tiền vốn nhiều nên lần sau anh mua còn nhiều hơn lần trước. Khương Tiêu vội vàng đóng gói từng món, không thèm đếm xỉa tới Lận Thành Duật.
Suy cho cùng, thời gian eo hẹp, chiều đợi Diệp Binh bên kia đóng hàng và nghỉ ngơi xong thì chắc chập tối là xuất phát về Hâu Lâm luôn. Cửa hàng này không bán văn phòng phẩm, Khương Tiêu phải đi chuyến nữa tới cửa hàng khác bán văn phòng phẩm để lựa hàng, lựa xong lại chuyển hướng đến cửa hàng băng đĩa. Lịch trình kín mít, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi.
Anh biết Lận Thành Duật phát hiện ra điều gì. Người kia đứng sững tại chỗ một lát, rồi đi tới bên mình tựa hồn ma lang thang, đặt hộp giữ nhiệt xuống cạnh anh, sau đó cúi đầu giúp anh sửa soạn hàng hóa.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Khương Tiêu nghe thấy y cất lời, giọng run rẩy, chứa đựng chút nghẹn ngào.
"Trong hộp giữ nhiệt có món anh thích ăn. Anh mở ra xem thử, xem em có nhớ nhầm không?"
Y làm nhân công miễn phí hỗ trợ mình soạn hàng, Khương Tiêu không ngăn cản. Nghe Lận Thành Duật hỏi chuyện, anh còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua y.
"Cuối cùng cũng nhận ra rồi? Tôi cứ tưởng phải trễ chút nữa cơ."
Nói xong câu này, Khương Tiêu cất bịch kẹp tóc cuối cùng vào túi, kéo chặt khóa lại. Anh hỏi mượn khách sạn bên kia một chiếc xe đẩy nhỏ, cột túi lên trên chuẩn bị tới cửa hàng tiếp theo.
Anh không chạm vào hộp giữ nhiệt. Lận Thành Duật lại tự nhấc nó lên, bước từng bước một theo sau anh.
Bấy giờ y mới ngỡ ra tiếp... rằng có lẽ Khương Tiêu cũng đã phát hiện chuyện mình sống lại, sớm hơn cả mình.
Phát hiện từ khi nào? Lần đầu gặp nhau ư?
Khương Tiêu đẩy chiếc xe của mình đi về phía trước, tới một nơi khác chọn văn phòng phẩm.
Anh chọn ra vài chiếc cặp sách khá đẹp và mấy chục loại văn phòng phẩm, thầm nghĩ sổ ghi chép chiếm diện tích quá, không nên mua nhiều. Đúng lúc đó, anh chợt thấy sổ lưu bút bày bên, bèn cầm lên lật xem, cảm thấy trang sách được thiết kế không tồi. Tiếc là bây giờ chưa tới đợt tốt nghiệp, chờ đến tháng năm tháng sáu đoán chừng nó sẽ được săn đón, có thể kiếm một khoản.
Anh bận chuyện buôn bán, quên mất Lận Thành Duật đang đứng một bên.
Chính như lời Khương Tiêu, anh không phải người thông minh cho lắm, vì vậy làm việc gì cũng phải tập trung, không thể một tay cân đôi việc, những gì không quan trọng đều phải gác lại.
Lận Thành Duật nhìn anh, thậm chí có thể nói là nhìn chằm chằm. Bọn họ thật sự rất gần nhau, nhưng lại như bị một lá chắn ngăn giữa. Lận Thành Duật còn không dám vươn tay chạm vào anh.
Thời gian đã quay ngược, bọn họ lại không thể quay về như xưa. Trong lòng cả hai đều biết quá rõ chuyện xảy ra trước kia. Những chuyện đó sẽ mãi mãi không qua đi, bất kể tốt xấu, toàn bộ đều khắc sâu, toàn bộ đều không thể bị phá hủy hay quay ngược.
Nếu không phát hiện vấn đề ngôn ngữ này thì Lận Thành Duật thật sự rất khó xác nhận Khương Tiêu cũng sống lại.
Giữa y và Khương Tiêu đã từng có vô vàn mối liên kết, biết bao tình cảm mặn nồng. Y luôn cho rằng khi cả hai gặp lại lần nữa, dẫu Khương Tiêu có hận mình thấu xương thì cũng phải gây ra một trận xung đột bão táp. Thế nhưng Khương Tiêu sống lại không hề giống với tưởng tượng của y. Anh bình tĩnh, quá đỗi bình tĩnh, phần lớn thời gian đều tỏ vẻ như thể họ chỉ là người dưng xa lạ, chưa từng liên hệ gì với nhau.
"Tiêu Tiêu ơi..." Y mở miệng một cách khó khăn, giọng nói khô khốc: "Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
Sau khi xác nhận sự thật này, câu đầu tiên Lận Thành Duật nói chính là xin lỗi. Y phải xin lỗi về quá nhiều chuyện, thế nên một câu "Em xin lỗi" không thể biểu đạt một phần vạn nỗi áy náy trong lòng y. Y không muốn tìm thêm lý do nào khác giải thích cho sai lầm đời trước của mình nữa.
Y muốn vươn tay ôm Khương Tiêu một cái. Cánh tay khẽ nâng lên một chút, song lại không dám vươn về trước. Không có sự đồng ý của đối phương, dù muốn chạm vào anh chút thôi, Lận Thành Duật cũng cảm thấy mình mạo phạm Khương Tiêu.
Khương Tiêu chọn xong hàng, tính số lượng và giá rồi mới bớt thời gian nhìn qua y, hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Anh đang vội, không nghe rõ thật.
Lận Thành Duật định nói tiếp gì đó, lại bị Khương Tiêu ngắt lời: "Tôi đang bận, cậu có việc gì thì đợi lát nữa nói sau đi."
Nói rồi anh thu dọn đồ tính tiền. Lận Thành Duật không dám quấy rầy anh thêm, chỉ đành giúp anh thu dọn. Y còn muốn giúp Khương Tiêu kéo xe đẩy nhỏ, tuy nhiên Khương Tiêu đã từ chối.
"Không cần, tôi tự làm." Khương Tiêu tiện tay lau mồ hôi trên trán, không thèm liếc y lấy một lần: "Cậu bận việc của mình đi thôi."
Anh chỉ thuận miệng nói mấy câu khách sáo này, không nghĩ gì khác. Ý chính chỉ là không muốn Lận Thành Duật cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt mình và đừng động vào đồ của mình. Sau cửa hàng văn phòng phẩm, anh còn phải tới cửa hàng băng đĩa lấy băng nhạc và đĩa phim, thời gian thực sự rất gấp rút.
Thế nhưng Lận Thành Duật nghe những lời này lại như bị quất một roi, tay rụt vội về.
Đời trước, y đã nghe quá nhiều lời tương tự.
Khương Tiêu luôn muốn kéo y đi làm này làm nọ, chuyện lớn chút như du lịch hai người, chuyện nhỏ chút như xem một bộ phim, ăn một bữa tối lãng mạn bên nhau. Chẳng qua những yêu cầu này... dù lớn hay nhỏ, đều rất hiếm khi được thỏa mãn.
Lận Thành Duật luôn bộn bề công việc, y có đủ kiểu lý do để đặt Khương Tiêu ra đằng sau.
"Không sao, em bận việc của mình đi thôi."
Khương Tiêu luôn rộng lượng thấu hiểu, nói những lời đó hết lần này tới lần khác. Anh là một người quá tốt, thế nên Lận Thành Duật thậm chí còn chẳng cần tìm lý do cái cớ gì nữa. Về sau y quen rồi, không hề phát hiện những mỏi mệt sâu trong những lời đó.
"Em không bận, Tiêu Tiêu ơi... em... không đi nữa..." Lận Thành Duật nghẹn họng, như sắp khóc tới nơi: "Ý của em là... Anh là người quan trọng nhất. Tiêu Tiêu à... trong lòng em, anh là người quan trọng nhất... luôn luôn là vậy... em xin lỗi."
Có điều khi y nói vậy, Khương Tiêu đã đẩy xe đi được vài bước. Con đường ở chợ buôn sỉ không bằng phẳng, xe đẩy nhỏ chở đầy hàng hóa, di chuyển trên đường tạo ra hàng loạt âm thanh xóc nảy ầm ĩ. Lận Thành Duật không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Có lẽ Khương Tiêu lại không nghe thấy rồi.
Lận Thành Duật theo anh cả quãng đường. Chủ cửa hàng băng đĩa nói nhiều hơn chút, phát hiện cái đuôi đằng sau Khương Tiêu. Vẻ ngoài Lận Thành Duật gây chú ý, nhưng vẻ mặt lại quái lạ khó hình dung, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm vào Khương Tiêu như thể cậu bé là bảo bối vừa sểnh mắt sẽ mất luôn.
"Ai thế?" Chủ cửa hàng băng đĩa tám chuyện với Khương Tiêu: "Bạn học của em à?"
"Không phải đâu ạ." Khương Tiêu đáp bừa một câu: "Một người vô vị mà thôi."
Anh vừa nói vừa nhìn thoáng qua đồng hồ. May quá, vẫn còn đủ thời gian. Diệp Binh lái xe cả đêm, phải nghỉ ngơi đủ mới có thể lên đường lần nữa, ít nhất tới chiều mới đi được. Anh phải chi rất nhiều tiền vào cửa hàng băng đĩa này, cần chọn lựa kỹ càng hơn chút.
Lận Thành Duật cứ đứng đó chờ anh. Lúc Khương Tiêu chọn hàng, y cũng nhìn, thỉnh thoảng nói một hai câu, đôi khi Khương Tiêu nghe thấy, đôi khi lại không nghe thấy, về cơ bản là không đáp lời. Hầu hết thời gian anh đều coi y như người vô hình.
Tới khi Khương Tiêu ra khỏi cửa hàng băng đĩa, vận chuyển hàng hóa của mình về khách sạn, anh mới thật sự định ngừng lại.
Diệp Binh đang nghỉ ngơi. Lúc này chắc cũng tới giờ ăn trưa rồi. Sáng nay Khương Tiêu vội quá nên chỉ ăn tạm một cái màn thầu, làm xong chuyện, giờ mới cảm thấy đói bụng.
Thức ăn bên trong hộp cơm Lận Thành Duật xách theo đã nguội lạnh, dĩ nhiên không thể cho Khương Tiêu ăn nữa.
Y bảo người tìm một quán ăn tốt tốt chút gần đây, Khương Tiêu vừa ra khỏi khách sạn y đã tới đón.
"Tiêu Tiêu ơi." Y nói: "Cùng ăn một bữa cơm được không? Chúng ta thật sự cần nói chuyện."
Bấy giờ Khương Tiêu mới nhìn thẳng vào đôi mắt y, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Được."
Nghe câu trả lời này, Lận Thành Duật thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên phấn chấn.
Thực ra Khương Tiêu vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ đó. Dù gì Lận Thành Duật cũng đã phát hiện, nếu không nói rõ ràng, y cứ quấn lấy như vậy thì cũng không phải biện pháp.
Anh và Lận Thành Duật đi với nhau nhưng lại cách nhau một khoảng. Khương Tiêu cũng không quan tâm tới chỗ nào ăn trưa. May mà quán ăn cách nơi này không xa.
Tuy nhiên trên đường đi, anh bỗng dừng lại, mua hai cốc sữa đậu nành tại cửa hàng bán đồ ăn sáng bên cạnh. Đây là hai cốc sữa dư lại buổi sáng, đã lạnh.
Gian phòng ăn trong quán được trang trí tinh tế khéo léo. Khương Tiêu ngồi bên kia bàn, anh nhìn ra Lận Thành Duật rất căng thẳng.
"Tôi biết chuyện cậu cũng quay lại..." Khương Tiêu chủ động mở lời. Anh không muốn dài dòng, từ từ uống xong một ngụm sữa đậu nành rồi đi thẳng vào vấn đề: "... ở lần gặp đầu tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất