Chương 10: Cậu Có Sẵn Lòng Không
"Cô Giang cũng kéo chỉ đỏ cho anh à?" Đô Ân Vũ thăm dò hỏi.
"Cô tốt lắm, cô rất quan tâm Hoan Hoan, chính là em họ của tôi." Giang Dực giải thích, "Bình thường tôi bị mẹ áp bách, nhưng lực sát thương của mẹ với cô không cùng một mức độ, nếu cậu được mẹ tôi thấy hợp ý thì hẳn bây giờ hai chúng ta đã hoàn thành việc gặp mặt, ăn cơm, sắp tới sẽ tay trong tay xem phim."
Tim Đô Ân Vũ đột nhiên nhanh hơn trong chớp mắt, nhưng lập tức lại khôi phục tự nhiên, chắc Giang Dực không phải, lúc hắn nói lời này quá thẳng thắn.
"Vậy hẳn là anh rất có kinh nghiệm." Đô Ân Vũ tiếp lời "Nhưng tuổi của anh cũng không lớn, vì sao dì lại ép chặt như vậy?"
"Tôi cũng không biết, ban đầu tôi cho rằng mẹ tôi lo gia nghiệp không có người kế thừa, nhưng sau đó hầu như tất cả các cô gái nói rằng họ không thể nói chuyện với tôi, không có gì để nói, tôi cũng không ưa người ta, vì thế mẹ tôi liền thay đổi sách lược..."
"Để anh tự do tìm kiếm tình yêu đích thực?"
"Bắt đầu giới thiệu những chàng trai cho tôi."
"...."
Đô Ân Vũ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, bình thường trong nhà ai lại nghĩ đến chuyện này? Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ vì sao mẹ Giang lại có suy nghĩ rộng rãi như vậy, Đô Ân Vũ càng muốn biết một vấn đề khác
"Vậy... Những chàng trai thì sao?"
"Chàng trai cũng không được" Sắc mặt Giang Dực vẫn tự nhiên, bất đắc dĩ lại lộ ra chút chua xót, "Tôi thật sự không thông suốt về phương diện tình cảm, trước đó có một đối tượng xem mắt nói, tôi với cậu ta nói chuyện bình thường mà như chuyện làm ăn, nhưng trong suy nghĩ tâm lý của tôi, xem mắt giống như một nhiệm vụ, tôi có thể sẽ không tự giác đưa vào góc nhìn công việc, thử nghiệm vượt qua, nhưng luôn không nhịn được..."
"Thật ra thuận theo tự nhiên là tốt nhất." Đô Ân Vũ nói.
"Tôi cũng nói với mẹ tôi như vậy, nhưng mẹ tôi sợ tôi cô đơn." Giang Dực thở dài, "Bởi vì công việc của ba mẹ tôi cũng rất bận rộn, địa điểm không ổn định, đi công tác khắp nơi, mẹ tôi là tính cách mẹ già, lo nhiều, không thể ở bên cạnh chăm sóc tôi cho nên muốn tôi tìm bạn."
"Quả thật anh rất cần người quan tâm." Giang Dực lầm bầm lại có loại tương phản đáng yêu, Đô Ân Vũ chưa từng thấy qua mặt này của hắn, cố ý trêu chọc đối phương.
"Cũng vậy thôi", Giang Dực hoàn toàn ăn không ngon, tiếp tục tự lẩm bẩm, "Hơn nữa loại chuyện tìm người chăm sóc này của tôi, bảo mẫu có thể, quản gia cũng có thể, haizz, đáng tiếc bọn họ đều lớn tuổi, có một số chỗ vẫn không đủ thân mật..."
Giang Dực vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Đô Ân Vũ, theo giọng điệu dừng lại thì ánh mắt càng ngày càng nhiệt liệt.
"Anh làm gì vậy?" Đô Ân Vũ cảnh giác rụt bả vai lại.
"Bác sĩ Tiểu Đô, có muốn thương lượng chuyện này không?" Giang Dực nịnh nọt nói.
Đô Ân Vũ mơ hồ đoán được hắn muốn nói cái gì, chẳng lẽ loại kịch máu chó giả làm người yêu cũng đến phiên mình? Tuy Giang Dực đẹp trai nhiều tiền, mặt tốt người tốt, nhưng mình lại chưa từng yêu đương, nếu là giả làm người yêu, ở trước mặt người ngoài khó tránh khỏi phải nắm tay ôm hôn, vậy thật ngại quá, lại nhìn mặt Giang Dực, tuy hình như mình cũng không chịu thiệt...
"Tôi có một yêu cầu quá đáng." Ánh mắt Giang Dực sáng như đuốc, tim đập thình thịch.
"Hình như hơi khó xử..." Ngoài miệng kéo dài thời gian nhưng trong lòng Đô Ân Vũ điên cuồng rối rắm.
"Không khó xử, thật ra xem như một câu hỏi, cậu đồng ý hay không đồng ý cũng được."
Có nên đồng ý không? Đồng ý thì cảm giác rất ảo ma, tình cảm một chút cũng không nghiêm túc, không đồng ý thì không quá tình nguyện, cũng không nói rõ chỗ nào không tình nguyện, giống như sợ Giang Dực tìm người khác đóng vai này, nhưng đồng ý... Có phải sau này sẽ tiếp xúc chân tay tương đối nhiều hay không, tuy nói tiếp xúc với chân tay với Giang Dực hình như cũng không ghét bỏ...
Hiển nhiên Giang Dực không phát hiện Đô Ân Vũ rối rắm, hắn lại dùng đôi mắt hoa đào như lúc mới gặp, không khỏi nở hoa cho Đô Ân Vũ xem.
"Tôi chỉ trưng cầu ý kiến của cậu một chút, cậu có sẵn lòng hay không..."
Tim Đô Ân Vũ đập nhanh hơn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này não bổ đến tận đâu rồi, còn chưa nghĩ rõ khuôn mặt đã đỏ bừng.
"Cậu có sẵn lòng..."
"Làm bác sĩ tư nhân của tôi không?"
"Hả?" Đô Ân Vũ ngây ngẩn cả người.
"Là kiểu bác sĩ tư nhân gọi đến nhà." Giang Dực không hiểu vì sao Đô Ân Vũ lại phản ứng như vậy, đành phải giải thích tỉ mỉ hơn: "Nếu như tôi bị bệnh không thoải mái thì sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu đến xem giúp tôi một chút, chính là bác sĩ như vậy."
Đô Ân Vũ vẫn như cũ không nói gì, trong não bổ vừa rồi hình như chỉ có ba chữ "Gọi đến nhà" là phù hợp, phía sau toàn đứng đắn... Căn bản anh không nghĩ đến chỗ đó.
"Tiền lương sẽ không thấp, tôi có thể cung cấp cho cậu ba lần mức lương so với giá thị trường! Hơn nữa cậu có công việc ở trường học có thể bận rộn việc ở trường học trước, chỉ cần không phải là chuyện rất gấp gáp thì có thể bỏ tôi lại phía sau."
Giang Dực cũng không biết vì sao Đô Ân Vũ ngây người, hiện tại bác sĩ tư nhân hiếm thấy như vậy hả? Hay là sinh viên đại học cấm làm công việc cá nhân bên ngoài? Vì sao biểu cảm của bác sĩ Tiểu Đô giống như hắn vừa đưa ra không phải là lời mời làm việc mà là hợp đồng bao dưỡng?
"Bác sĩ Tiểu Đô?" Giang Dực nhắc nhở đối phương, vẻ mặt nghi ngờ.
"Ồ... Cái đó... Bác sĩ tư nhân? Bác sĩ tư nhân thì không ổn lắm, bây giờ tôi có rất nhiều việc ở trường, công việc thực tập lại bận rộn, không thể dành thời gian."
"Như vậy à, không sao." Giang Dực luôn cảm thấy đoạn cớ này quen quen, lại nhất thời quên mất rốt cuộc đã gặp ở chỗ nào, "Chờ cậu rảnh rỗi muốn kiếm tiền có thể tới tìm tôi, hoặc là không phải công việc, muốn chơi cũng có thể tìm tôi."
"...... Được rồi, cũng cảm ơn anh đã đưa ý tưởng cho tôi..." Đô Ân Vũ chậm rãi phục hồi tinh thần.
"Quá khách khí", Giang Dực xua tay, "Giữa chúng ta không cần nói cái này."
Đến cuối cùng Giang Dực cũng không biết lúc ấy Đô Ân Vũ bị làm sao, nhưng với sự hiểu biết của hắn về bác sĩ Tiểu Đô thì bác sĩ Tiểu Đô khiêm tốn, da mặt mỏng, có thể là cảm thấy lương gấp ba lần nhiều quá.
.....????????????????????????????????.....
23/2/2022
"Cô tốt lắm, cô rất quan tâm Hoan Hoan, chính là em họ của tôi." Giang Dực giải thích, "Bình thường tôi bị mẹ áp bách, nhưng lực sát thương của mẹ với cô không cùng một mức độ, nếu cậu được mẹ tôi thấy hợp ý thì hẳn bây giờ hai chúng ta đã hoàn thành việc gặp mặt, ăn cơm, sắp tới sẽ tay trong tay xem phim."
Tim Đô Ân Vũ đột nhiên nhanh hơn trong chớp mắt, nhưng lập tức lại khôi phục tự nhiên, chắc Giang Dực không phải, lúc hắn nói lời này quá thẳng thắn.
"Vậy hẳn là anh rất có kinh nghiệm." Đô Ân Vũ tiếp lời "Nhưng tuổi của anh cũng không lớn, vì sao dì lại ép chặt như vậy?"
"Tôi cũng không biết, ban đầu tôi cho rằng mẹ tôi lo gia nghiệp không có người kế thừa, nhưng sau đó hầu như tất cả các cô gái nói rằng họ không thể nói chuyện với tôi, không có gì để nói, tôi cũng không ưa người ta, vì thế mẹ tôi liền thay đổi sách lược..."
"Để anh tự do tìm kiếm tình yêu đích thực?"
"Bắt đầu giới thiệu những chàng trai cho tôi."
"...."
Đô Ân Vũ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, bình thường trong nhà ai lại nghĩ đến chuyện này? Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ vì sao mẹ Giang lại có suy nghĩ rộng rãi như vậy, Đô Ân Vũ càng muốn biết một vấn đề khác
"Vậy... Những chàng trai thì sao?"
"Chàng trai cũng không được" Sắc mặt Giang Dực vẫn tự nhiên, bất đắc dĩ lại lộ ra chút chua xót, "Tôi thật sự không thông suốt về phương diện tình cảm, trước đó có một đối tượng xem mắt nói, tôi với cậu ta nói chuyện bình thường mà như chuyện làm ăn, nhưng trong suy nghĩ tâm lý của tôi, xem mắt giống như một nhiệm vụ, tôi có thể sẽ không tự giác đưa vào góc nhìn công việc, thử nghiệm vượt qua, nhưng luôn không nhịn được..."
"Thật ra thuận theo tự nhiên là tốt nhất." Đô Ân Vũ nói.
"Tôi cũng nói với mẹ tôi như vậy, nhưng mẹ tôi sợ tôi cô đơn." Giang Dực thở dài, "Bởi vì công việc của ba mẹ tôi cũng rất bận rộn, địa điểm không ổn định, đi công tác khắp nơi, mẹ tôi là tính cách mẹ già, lo nhiều, không thể ở bên cạnh chăm sóc tôi cho nên muốn tôi tìm bạn."
"Quả thật anh rất cần người quan tâm." Giang Dực lầm bầm lại có loại tương phản đáng yêu, Đô Ân Vũ chưa từng thấy qua mặt này của hắn, cố ý trêu chọc đối phương.
"Cũng vậy thôi", Giang Dực hoàn toàn ăn không ngon, tiếp tục tự lẩm bẩm, "Hơn nữa loại chuyện tìm người chăm sóc này của tôi, bảo mẫu có thể, quản gia cũng có thể, haizz, đáng tiếc bọn họ đều lớn tuổi, có một số chỗ vẫn không đủ thân mật..."
Giang Dực vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Đô Ân Vũ, theo giọng điệu dừng lại thì ánh mắt càng ngày càng nhiệt liệt.
"Anh làm gì vậy?" Đô Ân Vũ cảnh giác rụt bả vai lại.
"Bác sĩ Tiểu Đô, có muốn thương lượng chuyện này không?" Giang Dực nịnh nọt nói.
Đô Ân Vũ mơ hồ đoán được hắn muốn nói cái gì, chẳng lẽ loại kịch máu chó giả làm người yêu cũng đến phiên mình? Tuy Giang Dực đẹp trai nhiều tiền, mặt tốt người tốt, nhưng mình lại chưa từng yêu đương, nếu là giả làm người yêu, ở trước mặt người ngoài khó tránh khỏi phải nắm tay ôm hôn, vậy thật ngại quá, lại nhìn mặt Giang Dực, tuy hình như mình cũng không chịu thiệt...
"Tôi có một yêu cầu quá đáng." Ánh mắt Giang Dực sáng như đuốc, tim đập thình thịch.
"Hình như hơi khó xử..." Ngoài miệng kéo dài thời gian nhưng trong lòng Đô Ân Vũ điên cuồng rối rắm.
"Không khó xử, thật ra xem như một câu hỏi, cậu đồng ý hay không đồng ý cũng được."
Có nên đồng ý không? Đồng ý thì cảm giác rất ảo ma, tình cảm một chút cũng không nghiêm túc, không đồng ý thì không quá tình nguyện, cũng không nói rõ chỗ nào không tình nguyện, giống như sợ Giang Dực tìm người khác đóng vai này, nhưng đồng ý... Có phải sau này sẽ tiếp xúc chân tay tương đối nhiều hay không, tuy nói tiếp xúc với chân tay với Giang Dực hình như cũng không ghét bỏ...
Hiển nhiên Giang Dực không phát hiện Đô Ân Vũ rối rắm, hắn lại dùng đôi mắt hoa đào như lúc mới gặp, không khỏi nở hoa cho Đô Ân Vũ xem.
"Tôi chỉ trưng cầu ý kiến của cậu một chút, cậu có sẵn lòng hay không..."
Tim Đô Ân Vũ đập nhanh hơn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này não bổ đến tận đâu rồi, còn chưa nghĩ rõ khuôn mặt đã đỏ bừng.
"Cậu có sẵn lòng..."
"Làm bác sĩ tư nhân của tôi không?"
"Hả?" Đô Ân Vũ ngây ngẩn cả người.
"Là kiểu bác sĩ tư nhân gọi đến nhà." Giang Dực không hiểu vì sao Đô Ân Vũ lại phản ứng như vậy, đành phải giải thích tỉ mỉ hơn: "Nếu như tôi bị bệnh không thoải mái thì sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu đến xem giúp tôi một chút, chính là bác sĩ như vậy."
Đô Ân Vũ vẫn như cũ không nói gì, trong não bổ vừa rồi hình như chỉ có ba chữ "Gọi đến nhà" là phù hợp, phía sau toàn đứng đắn... Căn bản anh không nghĩ đến chỗ đó.
"Tiền lương sẽ không thấp, tôi có thể cung cấp cho cậu ba lần mức lương so với giá thị trường! Hơn nữa cậu có công việc ở trường học có thể bận rộn việc ở trường học trước, chỉ cần không phải là chuyện rất gấp gáp thì có thể bỏ tôi lại phía sau."
Giang Dực cũng không biết vì sao Đô Ân Vũ ngây người, hiện tại bác sĩ tư nhân hiếm thấy như vậy hả? Hay là sinh viên đại học cấm làm công việc cá nhân bên ngoài? Vì sao biểu cảm của bác sĩ Tiểu Đô giống như hắn vừa đưa ra không phải là lời mời làm việc mà là hợp đồng bao dưỡng?
"Bác sĩ Tiểu Đô?" Giang Dực nhắc nhở đối phương, vẻ mặt nghi ngờ.
"Ồ... Cái đó... Bác sĩ tư nhân? Bác sĩ tư nhân thì không ổn lắm, bây giờ tôi có rất nhiều việc ở trường, công việc thực tập lại bận rộn, không thể dành thời gian."
"Như vậy à, không sao." Giang Dực luôn cảm thấy đoạn cớ này quen quen, lại nhất thời quên mất rốt cuộc đã gặp ở chỗ nào, "Chờ cậu rảnh rỗi muốn kiếm tiền có thể tới tìm tôi, hoặc là không phải công việc, muốn chơi cũng có thể tìm tôi."
"...... Được rồi, cũng cảm ơn anh đã đưa ý tưởng cho tôi..." Đô Ân Vũ chậm rãi phục hồi tinh thần.
"Quá khách khí", Giang Dực xua tay, "Giữa chúng ta không cần nói cái này."
Đến cuối cùng Giang Dực cũng không biết lúc ấy Đô Ân Vũ bị làm sao, nhưng với sự hiểu biết của hắn về bác sĩ Tiểu Đô thì bác sĩ Tiểu Đô khiêm tốn, da mặt mỏng, có thể là cảm thấy lương gấp ba lần nhiều quá.
.....????????????????????????????????.....
23/2/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất