Chương 3: Tôi với cậu uống một chút
Giang Dực cảm thấy bệnh nhân nhỏ cùng phòng này không quá bình thường.
Không biết là bước nào xảy ra vấn đề, sao vừa rồi cậu còn là người bất tỉnh, tôi tỉnh sớm hơn cậu, cậu lại đứng dậy trước tôi?
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Bệnh nhân nhỏ cùng phòng hỏi với sự quan tâm.
"Ồ... Không."
"Không có thì không thể lộn xộn, biết chưa?"
"Vừa rồi tôi ngứa lưng..."
Giang Dực nói thật lại không ngờ bệnh nhân nhỏ cùng phòng nhẹ nhàng nâng thắt lưng mình lên, tìm một khoảng trống nhét cánh tay vào gãi gãi.
"Chỗ nào không thoải mái thì tìm tôi, không cần tự động tay chân, trên đùi vừa làm phẫu thuật, cẳng tay cũng có vết thương khâu lại, cần chú ý để miệng vết thương khôi phục."
"Như vậy... Cảm ơn." Giang Dực bắt đầu kính nể với vị bệnh nhân nghiêm nghị cùng phòng này, hiểu lòng người còn suy nghĩ cho dân như thế, thật sự là cảm ơn trời đất tình bạn cùng phòng bệnh.
Bệnh nhân nhỏ gãi lưng xong cũng không đi, bắt đầu yên lặng đứng trông cạnh giường.
Bầu không khí có chút xấu hổ, ánh mắt Giang Dực nhìn nhìn xung quanh, không còn lời nào để nói: "Phòng bệnh này thật lớn."
"Đây là phòng bệnh cao cấp." Ánh mắt của bệnh nhân nhỏ lấp lánh, nhìn chằm chằm túi truyền dịch bên giường Giang Dực.
"Túi thuốc này thật trắng."
"Đây là dịch dinh dưỡng, anh ngủ vài ngày không ăn nên cần bổ sung năng lượng."
Bệnh nhân nhỏ có hỏi có đáp, Giang Dực thật sự nể, còn chưa kịp biểu đạt thành ý lần nữa thì bệnh nhân nhỏ lại lên tiếng.
"Cái túi này hết rồi, tôi giúp anh đổi một cái khác."
Giang Dực chỉ lo khiếp sợ, nghĩ thầm ngưỡng cửa nằm viện ở phòng bệnh cao cấp cao như vậy hả? Còn cần có các loại kỹ năng đặc thù rút kim đổi thuốc này? Trong suy nghĩ, bệnh nhân nhỏ đã mạnh mẽ treo cho hắn một túi dinh dưỡng mới, sau đó khôi phục lại chế độ trông nom yên tĩnh trước đó.
"Cậu thật lợi hại." Giang Dực chân thành khen ngợi.
Bệnh nhân nhỏ hơi nhíu mày, hình như cũng không hiểu điểm khen ngợi này ở đâu, do dự nói: "Cái này... Là bình thường."
Vẫn còn khiêm tốn! Trong lòng Giang Dực hò hét.
"Nhưng lại nói tiếp, phòng bệnh này của chúng ta không có người khác sao?" Giang Dực cảm thấy rất thân thiện với vị bệnh nhân nhỏ đẹp mắt nói chuyện dễ nghe này, phát hiện hình như đối phương có chút hướng nội nên chủ động gợi đề tài.
"Bình thường là không có, phòng bệnh cao cấp có tính riêng tư tốt, cũng phải đảm bảo bệnh nhân có đủ không gian nghỉ ngơi, ngoại trừ kiểm tra phòng đúng giờ ra thì chỉ có anh bấm chuông gọi mới có y tá hoặc bác sĩ tới."
"Thì ra là như vậy, cậu biết thật nhiều!"
"..." Hiện tại Đô Ân Vũ cũng không nghi ngờ, khen ngợi chân thành có thể là thói quen nghề nghiệp của mọi doanh nhân, và nó cũng là một khóa học bắt buộc với tổng giám đốc doanh nghiệp.
"Nhưng vừa rồi tôi bấm chuông, sao lại không có ai tới đây?" Giang Dực nói.
"...... Không phải tôi đang ở đây sao?"
Hai người nhìn nhau, im lặng, suy nghĩ, nhìn nhau, sau đó im lặng, lại suy nghĩ.
Hiển nhiên trao đổi sóng não lần này kết thúc thất bại, Giang Dực chỉ đọc ra được thông tin từ trong ánh mắt Đô Ân Vũ là "Đầu óc người này có vấn đề phải không", những thứ khác không thu hoạch được gì cả.
Nhưng luôn cảm thấy kỳ quái, Giang Dực tin chắc mình đã bỏ sót một khâu then chốt.
Não bộ vừa mới tỉnh lại từ trong mê man không thích hợp để suy nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu, Đô Ân Vũ ở bên cạnh đang xé băng dính trên mu bàn tay, theo xương cổ tay, Giang Dực thoáng nhìn thấy tay áo trắng nõn của đối phương.
Cuối cùng! Suy nghĩ của Giang Dực hiện ra, chính là nó!
"Tại sao quần áo bệnh nhân của chúng ta không giống nhau?" Giang Dực chỉ vào cổ tay Đô Ân Vũ hỏi: "Vì sao cậu có thể mặc màu trắng?"
Đô Ân Vũ sửng sốt một chút, cúi đầu suy nghĩ, khi ngẩng đầu thì ánh mắt nhìn về phía Giang Dực không còn nghi ngờ nữa mà là tràn đầy chắc chắn, thậm chí còn mang theo không ít... Đồng tình.
"Haizz." Đô Ân Vũ thở dài, lấy một xấp giấy trong túi ra, mở bút viết xuống một dòng dán ở đầu giường Giang Dực.
Giang Dực tốn sức nhìn một cái.
Đó là khuyến cáo cần xem lại CT não.
Giang Dực cảm thấy đây là nói bóng nói gió, vừa định đòi giải thích từ Đô Ân Vũ thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tại sao ngay cả cửa cũng không gõ? Ông chủ Giang kế thừa gia nghiệp hơn ba năm, nào từng thấy thuộc hạ không lễ phép như vậy, đang chuẩn bị nheo mắt cho đối phương một cái ánh nhìn sát thương cao lại tự mình vả miệng kêu một tiếng.
"Cô!"
"Ôi, tỉnh khi nào thế?" Chỉ thấy trong tay cô hắn xách theo hai hộp giữ nhiệt, lo lắng chạy về phía giường.
"Sao dậy cũng không gọi tôi? Vừa rồi đi lấy cơm cho cậu, căng tin bệnh viện là đồ bình thường, đây là đầu bếp trong nhà làm, thanh đạm, nghĩ đến chắc cậu không có khẩu vị gì."
Lúc này Giang Dực cảm động đến rơi nước mắt, tuy mất đi tình bạn bệnh nhân với nhau nhưng có thể thấy được trên đời này còn có gia đình, giọng nói ấm áp của cô giống cháo ngô cô thích nhất, mới nghe mà đã thấy no.
Chỉ thấy cô hắn đặt hộp cơm lên bàn trà, kéo tay Đô Ân Vũ dịu dàng nói: "Mau lại đây bác sĩ Tiểu Đô, nếm thử tay nghề đầu bếp nhà tôi."
???
Bác sĩ Tiểu Đô???
Mau lại đây???
Giang Dực cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, vì hấp dẫn sự chú ý của cô út nên hắn hắng giọng, cố ý nói: "Cô à."
"Ôi!" Ngay cả đầu bà Giang cũng không ngẩng lên, vừa chuẩn bị bát đũa cho Đô Ân Vũ vừa đáp lại, "Sao cháu cũng dậy rồi?"
"Ừm... Bà Giang, phiền ngài phí tâm rồi, tôi còn có công việc, nên..." Đô Ân Vũ mơ hồ cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút vi diệu, nhất là anh đưa lưng về phía giường bệnh, luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt nóng bỏng, cũng không thân thiện.
"Từ đã, tôi bảo đầu bếp làm đậu phụ ngọc tử cho cậu, cả trứng cuộn tôm tươi, bông cải xanh, còn có canh gà hầm câu kỷ tử, cái này bổ khí huyết, cậu xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu kìa."
Bức tranh người mẹ yêu con này kích thích Giang Dực thật sâu, chỉ nghe trên giường truyền đến một loạt âm thanh, "Cô à! Còn cháu thì sao?"
"Cháu? Không phải cháu truyền dịch rồi à?" Rốt cuộc bà Giang nguyện ý chia cho cháu trai ruột của mình một ánh mắt, chẳng qua Giang Dực vẫn chưa cảm thấy ấm áp, "A! Truyền dịch, cô quên mất, có vẻ cháu cần thay túi, để cô đi tìm y tá."
"Tôi vừa thay rồi", Đô Ân Vũ cười với bà Giang, thiện ý nhắc nhở: "Nhưng mà ngài vẫn cần quan tâm nhiều hơn đến tình trạng của bệnh nhân, có vấn đề thì cứ bấm chuông, nếu không có phẫu thuật, bên này ngài bấm chuông tôi sẽ trực tiếp tới."
"Ôi không sao, có vấn đề tôi tìm y tá là được rồi."
"Ngài không cần lo lắng phiền toái, chăm sóc tốt bệnh nhân chính là công việc của tôi, tình huống của bệnh nhân tôi cũng tương đối hiểu rõ, cho nên ngài có bất cứ chuyện gì cũng có thể trực tiếp tìm tôi." Đô Ân Vũ nói.
"Trứng cuộn tôm tươi thì không nên ăn, nếu cảm thấy dạ dày có chút khó chịu thì có thể ăn chút thức ăn lỏng." Đô Ân Vũ quay đầu nhìn Giang Dực, giống như suy nghĩ của đối phương lúc này mới dần dần rõ ràng, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía anh không tha thiết như lúc đầu.
"Tôi là bác sĩ ở đây, thật ngại vì vừa rồi chiếm giường trong phòng bệnh để nghỉ ngơi." Đô Ân Vũ chỉ chỉ vào bảng tên trên ngực trái, dừng một chút, "Tạo thành hiểu lầm cho anh nên vô cùng xin lỗi, nhưng nếu có vấn đề thì xin liên hệ với tôi trước tiên."
Đô Ân Vũ.
Trong lòng Giang Dực trầm bổng du dương đọc một lần.
Tuy còn chưa thoát khỏi nỗi bi thương mất tình gia đình, nhưng bây giờ Đô Ân Vũ nói từng câu từng chữ thật lòng, từng chữ quan tâm, huống chi người ta còn chủ động xin lỗi mình, Giang Dực cũng biết xấu hổ tém tém lại.
"Ồ... Tôi còn tưởng cậu là..."
"Tôi biết", Đô Ân Vũ nhịn cười, cúi người xé giấy ghi chú ở đầu giường Giang Dực ra, "Cho nên mới xin lỗi anh."
"Làm sao có thể để cậu xin lỗi", bà Giang nói "Hôm nay bác sĩ Lý cũng nói với chúng tôi rồi, đột nhiên cậu ngất xỉu là do mệt mỏi, chính là bởi vì công việc bình thường quá để ý đến bệnh nhân, Tiểu Dực cũng là bệnh nhân của cậu, chúng tôi nên cảm ơn cậu mới đúng."
Đô Ân Vũ có chút được cưng mà sợ, vừa định nói lời cảm ơn bà Giang thì lại đối diện với ánh mắt như ân nhân của Giang Dực.
Cũng không biết đối phương có chỗ nào không đúng, giờ phút này đuôi mắt đều muốn nở hoa đào, blingbling như hoa khoe đua sắc, vạn vật sống lại.
"Bác sĩ Tiểu Đô, vừa rồi quá thất lễ..." Giang Dực hơi áy náy nhìn Đô Ân Vũ, "Tôi không nghĩ tới... Không nghĩ tới mỗi ngày cậu vì tôi mà vất vả thành như vậy, còn sinh bệnh."
???
Đô Ân Vũ kinh hãi, trong lòng nói tôi không có tôi không phải đừng nhìn tôi, hai ngày trước anh mới tai nạn xe làm xong phẫu thuật đưa đến phòng bệnh, tổng cộng tôi đi vào bốn lần thật không khéo vừa vặn ngất xỉu, đây là vì hiến thân cho nghiên cứu khoa học y học, cũng không phải hiến thân vì anh.
"Cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào..." Căn bản Giang Dực không cho Đô Ân Vũ tiếp lời, tự mình nói tự mình đáp, cuối cùng dừng ánh mắt trên canh gà hầm cách đó không xa.
"Nếu không chúng ta lấy canh thay rượu, tôi với cậu uống một chút."
.....????????????????????????????????.....
•Đậu phụ ngọc tử
•Trứng cuộn tôm tươi
•Bông cải xanh
• Gà hầm câu kỷ tử
•Bộ này tác giả dùng ngôn ngữ khó nhằn. Nhiều câu từ mình đọc cũng khó hiểu. Có chỗ nào chưa hợp lý thì note cho mình nhé.
18/2/2022
#NTT
Không biết là bước nào xảy ra vấn đề, sao vừa rồi cậu còn là người bất tỉnh, tôi tỉnh sớm hơn cậu, cậu lại đứng dậy trước tôi?
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Bệnh nhân nhỏ cùng phòng hỏi với sự quan tâm.
"Ồ... Không."
"Không có thì không thể lộn xộn, biết chưa?"
"Vừa rồi tôi ngứa lưng..."
Giang Dực nói thật lại không ngờ bệnh nhân nhỏ cùng phòng nhẹ nhàng nâng thắt lưng mình lên, tìm một khoảng trống nhét cánh tay vào gãi gãi.
"Chỗ nào không thoải mái thì tìm tôi, không cần tự động tay chân, trên đùi vừa làm phẫu thuật, cẳng tay cũng có vết thương khâu lại, cần chú ý để miệng vết thương khôi phục."
"Như vậy... Cảm ơn." Giang Dực bắt đầu kính nể với vị bệnh nhân nghiêm nghị cùng phòng này, hiểu lòng người còn suy nghĩ cho dân như thế, thật sự là cảm ơn trời đất tình bạn cùng phòng bệnh.
Bệnh nhân nhỏ gãi lưng xong cũng không đi, bắt đầu yên lặng đứng trông cạnh giường.
Bầu không khí có chút xấu hổ, ánh mắt Giang Dực nhìn nhìn xung quanh, không còn lời nào để nói: "Phòng bệnh này thật lớn."
"Đây là phòng bệnh cao cấp." Ánh mắt của bệnh nhân nhỏ lấp lánh, nhìn chằm chằm túi truyền dịch bên giường Giang Dực.
"Túi thuốc này thật trắng."
"Đây là dịch dinh dưỡng, anh ngủ vài ngày không ăn nên cần bổ sung năng lượng."
Bệnh nhân nhỏ có hỏi có đáp, Giang Dực thật sự nể, còn chưa kịp biểu đạt thành ý lần nữa thì bệnh nhân nhỏ lại lên tiếng.
"Cái túi này hết rồi, tôi giúp anh đổi một cái khác."
Giang Dực chỉ lo khiếp sợ, nghĩ thầm ngưỡng cửa nằm viện ở phòng bệnh cao cấp cao như vậy hả? Còn cần có các loại kỹ năng đặc thù rút kim đổi thuốc này? Trong suy nghĩ, bệnh nhân nhỏ đã mạnh mẽ treo cho hắn một túi dinh dưỡng mới, sau đó khôi phục lại chế độ trông nom yên tĩnh trước đó.
"Cậu thật lợi hại." Giang Dực chân thành khen ngợi.
Bệnh nhân nhỏ hơi nhíu mày, hình như cũng không hiểu điểm khen ngợi này ở đâu, do dự nói: "Cái này... Là bình thường."
Vẫn còn khiêm tốn! Trong lòng Giang Dực hò hét.
"Nhưng lại nói tiếp, phòng bệnh này của chúng ta không có người khác sao?" Giang Dực cảm thấy rất thân thiện với vị bệnh nhân nhỏ đẹp mắt nói chuyện dễ nghe này, phát hiện hình như đối phương có chút hướng nội nên chủ động gợi đề tài.
"Bình thường là không có, phòng bệnh cao cấp có tính riêng tư tốt, cũng phải đảm bảo bệnh nhân có đủ không gian nghỉ ngơi, ngoại trừ kiểm tra phòng đúng giờ ra thì chỉ có anh bấm chuông gọi mới có y tá hoặc bác sĩ tới."
"Thì ra là như vậy, cậu biết thật nhiều!"
"..." Hiện tại Đô Ân Vũ cũng không nghi ngờ, khen ngợi chân thành có thể là thói quen nghề nghiệp của mọi doanh nhân, và nó cũng là một khóa học bắt buộc với tổng giám đốc doanh nghiệp.
"Nhưng vừa rồi tôi bấm chuông, sao lại không có ai tới đây?" Giang Dực nói.
"...... Không phải tôi đang ở đây sao?"
Hai người nhìn nhau, im lặng, suy nghĩ, nhìn nhau, sau đó im lặng, lại suy nghĩ.
Hiển nhiên trao đổi sóng não lần này kết thúc thất bại, Giang Dực chỉ đọc ra được thông tin từ trong ánh mắt Đô Ân Vũ là "Đầu óc người này có vấn đề phải không", những thứ khác không thu hoạch được gì cả.
Nhưng luôn cảm thấy kỳ quái, Giang Dực tin chắc mình đã bỏ sót một khâu then chốt.
Não bộ vừa mới tỉnh lại từ trong mê man không thích hợp để suy nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu, Đô Ân Vũ ở bên cạnh đang xé băng dính trên mu bàn tay, theo xương cổ tay, Giang Dực thoáng nhìn thấy tay áo trắng nõn của đối phương.
Cuối cùng! Suy nghĩ của Giang Dực hiện ra, chính là nó!
"Tại sao quần áo bệnh nhân của chúng ta không giống nhau?" Giang Dực chỉ vào cổ tay Đô Ân Vũ hỏi: "Vì sao cậu có thể mặc màu trắng?"
Đô Ân Vũ sửng sốt một chút, cúi đầu suy nghĩ, khi ngẩng đầu thì ánh mắt nhìn về phía Giang Dực không còn nghi ngờ nữa mà là tràn đầy chắc chắn, thậm chí còn mang theo không ít... Đồng tình.
"Haizz." Đô Ân Vũ thở dài, lấy một xấp giấy trong túi ra, mở bút viết xuống một dòng dán ở đầu giường Giang Dực.
Giang Dực tốn sức nhìn một cái.
Đó là khuyến cáo cần xem lại CT não.
Giang Dực cảm thấy đây là nói bóng nói gió, vừa định đòi giải thích từ Đô Ân Vũ thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tại sao ngay cả cửa cũng không gõ? Ông chủ Giang kế thừa gia nghiệp hơn ba năm, nào từng thấy thuộc hạ không lễ phép như vậy, đang chuẩn bị nheo mắt cho đối phương một cái ánh nhìn sát thương cao lại tự mình vả miệng kêu một tiếng.
"Cô!"
"Ôi, tỉnh khi nào thế?" Chỉ thấy trong tay cô hắn xách theo hai hộp giữ nhiệt, lo lắng chạy về phía giường.
"Sao dậy cũng không gọi tôi? Vừa rồi đi lấy cơm cho cậu, căng tin bệnh viện là đồ bình thường, đây là đầu bếp trong nhà làm, thanh đạm, nghĩ đến chắc cậu không có khẩu vị gì."
Lúc này Giang Dực cảm động đến rơi nước mắt, tuy mất đi tình bạn bệnh nhân với nhau nhưng có thể thấy được trên đời này còn có gia đình, giọng nói ấm áp của cô giống cháo ngô cô thích nhất, mới nghe mà đã thấy no.
Chỉ thấy cô hắn đặt hộp cơm lên bàn trà, kéo tay Đô Ân Vũ dịu dàng nói: "Mau lại đây bác sĩ Tiểu Đô, nếm thử tay nghề đầu bếp nhà tôi."
???
Bác sĩ Tiểu Đô???
Mau lại đây???
Giang Dực cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, vì hấp dẫn sự chú ý của cô út nên hắn hắng giọng, cố ý nói: "Cô à."
"Ôi!" Ngay cả đầu bà Giang cũng không ngẩng lên, vừa chuẩn bị bát đũa cho Đô Ân Vũ vừa đáp lại, "Sao cháu cũng dậy rồi?"
"Ừm... Bà Giang, phiền ngài phí tâm rồi, tôi còn có công việc, nên..." Đô Ân Vũ mơ hồ cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút vi diệu, nhất là anh đưa lưng về phía giường bệnh, luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt nóng bỏng, cũng không thân thiện.
"Từ đã, tôi bảo đầu bếp làm đậu phụ ngọc tử cho cậu, cả trứng cuộn tôm tươi, bông cải xanh, còn có canh gà hầm câu kỷ tử, cái này bổ khí huyết, cậu xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu kìa."
Bức tranh người mẹ yêu con này kích thích Giang Dực thật sâu, chỉ nghe trên giường truyền đến một loạt âm thanh, "Cô à! Còn cháu thì sao?"
"Cháu? Không phải cháu truyền dịch rồi à?" Rốt cuộc bà Giang nguyện ý chia cho cháu trai ruột của mình một ánh mắt, chẳng qua Giang Dực vẫn chưa cảm thấy ấm áp, "A! Truyền dịch, cô quên mất, có vẻ cháu cần thay túi, để cô đi tìm y tá."
"Tôi vừa thay rồi", Đô Ân Vũ cười với bà Giang, thiện ý nhắc nhở: "Nhưng mà ngài vẫn cần quan tâm nhiều hơn đến tình trạng của bệnh nhân, có vấn đề thì cứ bấm chuông, nếu không có phẫu thuật, bên này ngài bấm chuông tôi sẽ trực tiếp tới."
"Ôi không sao, có vấn đề tôi tìm y tá là được rồi."
"Ngài không cần lo lắng phiền toái, chăm sóc tốt bệnh nhân chính là công việc của tôi, tình huống của bệnh nhân tôi cũng tương đối hiểu rõ, cho nên ngài có bất cứ chuyện gì cũng có thể trực tiếp tìm tôi." Đô Ân Vũ nói.
"Trứng cuộn tôm tươi thì không nên ăn, nếu cảm thấy dạ dày có chút khó chịu thì có thể ăn chút thức ăn lỏng." Đô Ân Vũ quay đầu nhìn Giang Dực, giống như suy nghĩ của đối phương lúc này mới dần dần rõ ràng, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía anh không tha thiết như lúc đầu.
"Tôi là bác sĩ ở đây, thật ngại vì vừa rồi chiếm giường trong phòng bệnh để nghỉ ngơi." Đô Ân Vũ chỉ chỉ vào bảng tên trên ngực trái, dừng một chút, "Tạo thành hiểu lầm cho anh nên vô cùng xin lỗi, nhưng nếu có vấn đề thì xin liên hệ với tôi trước tiên."
Đô Ân Vũ.
Trong lòng Giang Dực trầm bổng du dương đọc một lần.
Tuy còn chưa thoát khỏi nỗi bi thương mất tình gia đình, nhưng bây giờ Đô Ân Vũ nói từng câu từng chữ thật lòng, từng chữ quan tâm, huống chi người ta còn chủ động xin lỗi mình, Giang Dực cũng biết xấu hổ tém tém lại.
"Ồ... Tôi còn tưởng cậu là..."
"Tôi biết", Đô Ân Vũ nhịn cười, cúi người xé giấy ghi chú ở đầu giường Giang Dực ra, "Cho nên mới xin lỗi anh."
"Làm sao có thể để cậu xin lỗi", bà Giang nói "Hôm nay bác sĩ Lý cũng nói với chúng tôi rồi, đột nhiên cậu ngất xỉu là do mệt mỏi, chính là bởi vì công việc bình thường quá để ý đến bệnh nhân, Tiểu Dực cũng là bệnh nhân của cậu, chúng tôi nên cảm ơn cậu mới đúng."
Đô Ân Vũ có chút được cưng mà sợ, vừa định nói lời cảm ơn bà Giang thì lại đối diện với ánh mắt như ân nhân của Giang Dực.
Cũng không biết đối phương có chỗ nào không đúng, giờ phút này đuôi mắt đều muốn nở hoa đào, blingbling như hoa khoe đua sắc, vạn vật sống lại.
"Bác sĩ Tiểu Đô, vừa rồi quá thất lễ..." Giang Dực hơi áy náy nhìn Đô Ân Vũ, "Tôi không nghĩ tới... Không nghĩ tới mỗi ngày cậu vì tôi mà vất vả thành như vậy, còn sinh bệnh."
???
Đô Ân Vũ kinh hãi, trong lòng nói tôi không có tôi không phải đừng nhìn tôi, hai ngày trước anh mới tai nạn xe làm xong phẫu thuật đưa đến phòng bệnh, tổng cộng tôi đi vào bốn lần thật không khéo vừa vặn ngất xỉu, đây là vì hiến thân cho nghiên cứu khoa học y học, cũng không phải hiến thân vì anh.
"Cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào..." Căn bản Giang Dực không cho Đô Ân Vũ tiếp lời, tự mình nói tự mình đáp, cuối cùng dừng ánh mắt trên canh gà hầm cách đó không xa.
"Nếu không chúng ta lấy canh thay rượu, tôi với cậu uống một chút."
.....????????????????????????????????.....
•Đậu phụ ngọc tử
•Trứng cuộn tôm tươi
•Bông cải xanh
• Gà hầm câu kỷ tử
•Bộ này tác giả dùng ngôn ngữ khó nhằn. Nhiều câu từ mình đọc cũng khó hiểu. Có chỗ nào chưa hợp lý thì note cho mình nhé.
18/2/2022
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất