Chương 23: Nhận ra
(Góc nhìn của Gia Linh.)
Tiếng chuông báo thức reo lên inh ỏi khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi uể oải xoa hai bên thái dương, mơ màng vuốt tăng độ sáng màn hình. Ngay khi tôi vừa định hình được thực tại sau một giấc mơ dài triền miên, thứ đầu tiên ập vào mắt tôi chính là gần mười cuộc gọi nhỡ và hàng đống tin nhắn, hầu hết chúng là của Quỳnh Chi.
Tôi cố nheo mày nhìn mấy dòng số được hiển hiện trên điện thoại, rồi uể oải cuộn mình vào trong chăn. Hôm nay là ngày nghỉ, và tôi quên tắt báo thức vào tối qua, cay thật.
Tôi nằm dài trên giường, bấm gọi Quỳnh Chi.
"Sao đấy, tao mới ngủ dậy." Tôi khó khăn thốt ra vài tiếng.
"Mày sắp ra Hà Nội à?" Chi im lặng một lúc rồi mới bắt đầu tra hỏi. Tuy chỉ qua điện thoại, nhưng tôi quen nó đủ lâu để biết rằng, có lẽ nó vừa mới khóc.
Tôi ngồi bật dậy, sốc đến không nói nên lời. Trong đầu tôi đan xen hàng đống suy nghĩ, không hiểu sao lại có Hà Nội trong câu nói của nó. Mãi sau một khoảng lặng dài, tôi mới bắt kịp được với thời gian. Một mớ bòng bong chứa đầy kí ức ngày hôm qua lăn thẳng vào cái não chậm chạp của tôi, làm tôi gần như được khai sáng.
"Tí ra cà phê rồi tao kể sau, tao đang có nhiều việc lắm, cúp nhé." Tôi vớ đại cái cớ để rời khỏi cuộc trò chuyện, cố gắng bỏ lơ mấy tiếng sụt sịt phát ra liên tục từ đầu dây bên kia, nhấn nút tắt máy rồi sắp xếp lại đống sự kiện phức tạp trong tâm trí.
Cơn đau đầu âm ỉ kéo dài cùng với cảm giác khó chịu trong cổ họng khiến tôi gần như tỉnh táo hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được vấn đề: hôm qua tôi chơi ngu. May mắn là anh Đạt đã kịp cản tôi lại, nếu không chắc hôm nay tôi lại nổi nhất trường nhờ việc chạy ngoài đường tìm người yêu cũ khắp nơi mất.
Tôi không thích uống rượu, cũng chẳng thích hút thuốc, nói chung quy là tôi ghét những gì gây ra vị đắng trong miệng, vì thế tối qua mới là lần thứ hai tôi đụng vào chất kích thích, cũng là lần giúp tôi biết được tửu lượng yếu kém và độ đần của mình. Tôi cắn răng đối mặt với bản thân của vài tiếng trước, tự thề với bản thân rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Nhưng phải công nhận rằng, có lẽ cái đắng cay của chất lỏng màu nâu đỏ ấy đã cuốn trôi đi một cái gì đó trong tâm hồn tôi, khiến cho nó trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Gần đây, tôi rất hay mở đầu ngày mới bằng những dòng nước mắt mang theo nỗi nhớ và nỗi đau tràn ngập, sau một giấc ngủ ngắn vỏn vẹn hai chu kỳ. Tôi lụy người yêu cũ khủng khiếp, đến mức quên cả mục đích sống của chính mình.
Thế nhưng sáng nay thì khác, tôi không khóc mà có thể bình tĩnh suy nghĩ về cuộc đời. Tôi uể oải vươn vai, pha một cốc chanh mật ong ấm, nheo mắt nhìn bảng điểm thấp lè tè trước mặt. Tôi há hốc miệng, không tin được cái tên in hằn trên mẩu giấy mỏng lét. Là Gia Linh đấy à?
"Không, con nào chứ làm gì phải Linh." Tôi tự độc thoại an ủi mình, nhưng rồi cũng không trốn tránh được sự thật. Tôi cảm thấy sức sống trong người đang dần bị rút cạn, chán nản ngồi khuỵu xuống ghế. Kể ra, bố mẹ bắt tôi ra Hà Nội cũng không phải sai đâu, vì tôi còn tự thấy bản thân mình đáng thất vọng, huống chi những người dày công nuôi dưỡng tôi gần hai mươi năm. Tôi đã thực sự tát vào mặt gia đình tôi và chính tôi một cái đau điếng.
Người ta cảnh cáo đến mức mỏi mồm như thế thì không nghe, cứ tự coi mình là ngoại lệ, rồi đến lúc bị đá thì lụy đến ngu người. Tôi không nhận ra Phan Nguyệt Gia Linh nữa, có lẽ tôi phải vứt ngay cái quá khứ nhục nhã ấy vào thùng rác. Nói là thế, nhưng lý trí và trái tim tôi dường như vẫn đang mâu thuẫn với nhau, trong tôi bắt đầu dấy lên cảm xúc buồn man mác khó tả, hệt như mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, mặc dù bộ não có phần đần độn đã cố kéo tôi ra khỏi vực thẳm của tiêu cực.
"Cơ mà thôi, nghĩ được như vậy chắc cũng đã là một bước tiến lớn rồi." Tôi nắm chặt tay, tự an ủi mình thêm lần nữa.
Tiếng chuông cửa vang lên khiến tôi rời khỏi dòng suy nghĩ diễn ra trong đầu. Tôi khoanh tay nhìn gương mặt quen thuộc hiện trên màn hình, bĩnh tĩnh mở khóa.
"Tỉnh chưa?" Con Chi hỏi ngắn gọn.
"À thì, rồi." Tôi cười tươi rói, cố làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
"Mày đi thật à?" Nó bước vào trong, không bỏ tôi vào mắt.
"Ừ, mày qua đây tiễn tao hả?" Tôi cợt nhả.
Đáp lại tôi là một khoảng lặng đóng băng.
"Tao đùa thôi." Nhận thấy sự nguy hiểm từ trên biểu cảm của Chi, tôi vội vã sửa lời.
"Vui lắm hả?" Giọng nó run lên.
"Không, tao xin lỗi." Hình như tôi mới phạm phải sai lầm lớn.
Mắt con Chi thấm đẫm nước, nó ôm chầm lấy tôi, cúi đầu nấc lên liên hồi. Có lẽ tối qua nó nghe tin tôi đi Hà Nội xong không ngủ được, thế nên bây giờ quầng thâm mới đậm đến vậy. May là hôm nay nghỉ, chứ không chắc nó hờn tôi lắm. Mới vừa nãy tôi còn cảm thấy mình cũng nên đi Hà Nội, để trải nghiệm một môi trường mới và để không gặp lại những người mình không muốn gặp, rồi tôi sẽ tập trung hết công suất vào việc học.
Thế nhưng chỉ bằng một ánh mắt, Quỳnh Chi ngay lập tức gạt phăng đi ý nghĩ đơn giản ấy của tôi. Tôi nhận ra, nếu tôi rời khỏi Sài Gòn, tôi sẽ không thể gặp lại anh Đạt và Chi trong một quãng thời gian rất dài. Không biết, lúc ấy tôi và Chi có còn có thể là mấy đứa trẻ ngông cuồng và vô lo vô nghĩ như thế này không nhỉ? Liệu lúc ấy, tôi có còn được anh Đạt kè kè bên cạnh giảng dạy cho tôi về cuộc sống bên ngoài không? Hơn nữa, sau khi tôi rời đi, liệu chúng tôi còn bao nhiêu cơ hội để gặp lại nhau?
Tôi không biết, nhưng có lẽ trái tim tôi biết. Tôi cảm nhận được lồng ngực mình thắt chặt lại, và chẳng biết tự bao giờ, tầm nhìn của tôi đã bị nhòe đi bởi nước. Tôi thấy cổ họng mình đắng nghẹn lại, nó không cho phép tôi thốt ra bất cứ một lời nào.
"Mày đừng đi nhé, ở đây đi mà..."
Tôi chào tạm biệt Chi, hẹn lại một cuộc nói chuyện khác sau khi tâm trạng đã ổn định hơn, rồi thả lỏng mình nằm dài trên sô-pha. Hóa ra đây chính là hậu quả của mối tình mà người ta hay đồn là "độc hại". Sau khi được nếm xong hết toàn bộ vị ngọt bao bọc bên ngoài viên kẹo tình yêu bị lỗi ấy, có lẽ vị đắng nằm sâu tận bên trong lõi sẽ lập tức ập tới, kéo con người quay lại với thực tại tàn khốc.
Thật kỳ lạ, dù biết nó đã mang lại cho mình rất nhiều trải nghiệm tồi tệ, tôi vẫn không thể ngừng nhung nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp chất chứa đầy những hạnh phúc nhất thời ấy. Có lẽ anh Duy đã thực sự thành công thao túng và ném tôi vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng tôi không hiểu được mục đích của anh, cũng chẳng hiểu tại sao anh lại có thể dễ dàng khiến tôi trở thành một kẻ đáng khinh như thế chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.
Cứ thế, tôi lại chìm vào một thế giới trung gian nằm giữa tích cực và tiêu cực, nơi mà tôi chẳng biết phải làm như thế nào để tiếp tục bước đi trên con đường tương lai. Đến lúc tôi quay về với cuộc sống cũng đã là buổi chiều, tôi uể oải kiểm tra lịch học, vội vã xếp sách vở rồi leo lên xe tới trường.
Tôi tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi tiếng Anh, vì thế tôi phải lên trường rất thường xuyên. Tuy nhiên, tôi đã cúp khá nhiều mấy buổi gần nhất vì ngủ quên và không có hứng đi học. Tôi thở dài đứng trước cửa lớp, chuẩn bị sẵn tinh thần để ăn chửi. Không ngoài dự đoán, vừa thấy tôi vài giây, thầy đã bắt đầu động viên và nhắc nhở tôi đi học cẩn thận, đồng thời chêm thêm vài câu la mắng vì tôi không có trách nhiệm với môn học mình chọn.
Tôi biết tôi sai, sai trầm trọng, thế nên cũng chỉ đành cúi đầu xin lỗi thầy rồi ngồi ngoan ngoãn dưới lớp. Dù đã cố gắng hết sức để tiếp thu kiến thức, nhưng tôi vẫn không nhét được chữ nào vào cái đầu toàn suy nghĩ linh tinh của mình. Tôi mệt mỏi nằm trườn ra bàn, cuối cùng đành chịu thua cảm xúc, để nỗi nhớ anh Duy bao trùm tâm trí.
"Linh."
Tôi giật mình xoay người, bất chợt nhận ra lớp đã nghỉ giải lao tự lúc nào. Tôi hướng về nguồn của tiếng kêu, chớp mắt nhìn chị An, trong đầu tự nảy ra một vạn câu hỏi vì sao. Trái ngược với tôi, chị An chỉ mỉm cười. Tôi bị thu hút bởi hai má lúm đồng tiền ẩn sau nụ cười xinh đẹp của chị An, và rồi lại vô thức cong môi theo, thầm ngưỡng mộ từng đường nét ưa nhìn trên gương mặt chị.
"Giờ mới thấy em đi học bồi dưỡng, chị chờ em mãi đấy."
"Dạ? Chị chờ em có chuyện gì sao ạ?" Tôi khó hiểu nghiêng đầu.
"Em ăn kẹo không?" Chị An bối rối lấy một viên kẹo trà sữa ra nhét vào tay tôi.
Tôi sững người, bỗng chốc lại không biết phải phản ứng thế nào.
"Sao trông em bất ngờ thế? Không phải chị thương hại gì đâu, chỉ là chị muốn làm thân với em thôi." Chị An cười khúc khích.
"Tại sao ạ?"
"Vì em xinh, vì em giỏi. Chị đã muốn làm quen với em từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ mới có cơ hội." Chị nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt thành thật đến mức tỏa sáng.
"Em cảm ơn chị." Tôi lí nhí, đưa tay lên xoa xoa hai má nóng bừng.
"Có gì đâu. Hồi trước chị có tỏ tình Duy nên gây ra vài rắc rối cho em, nhưng em vẫn tha thứ cho chị mà, chị mới là người cần cảm ơn chứ."
Tôi ngại ngùng gật đầu. Trong thoáng chốc, tôi bỗng cảm thấy thật may mắn cho chị An, vì anh Duy đã không chấp nhận lời tỏ tình của chị ngày hôm ấy. Có lẽ, chị thực sự xứng đáng với một người chân thành hơn trong chuyện tình cảm, chứ không phải là anh Duy.
Tôi ngó đồng hồ, nhanh nhẹn xếp sách vở vào cặp để chạy ra xe cho đúng lúc chú Vinh qua đón. Nhưng chưa kịp ra khỏi cổng, tôi đã bị ai đó chặn đường. Tôi ngước lên, trợn tròn mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia.
"Linh?" Là anh Khoa.
"Hôm nay anh đi bồi dưỡng ạ?" Tôi liếc sang đống tài liệu trên tay anh, nở nụ cười công nghiệp.
"Ừ. Tâm trạng em ổn hơn rồi nhỉ?"
"Dạ?"
"Ý anh là, từ sau khi chia tay Duy ấy, mấy bữa trông em khá u tối." Anh Khoa kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa.
"À, vâng ạ." Tôi lễ phép gật gù, thầm cầu nguyện anh Khoa sẽ không đề cập tới chuyện quay lại.
"Anh xin lỗi." Anh Khoa cười nhạt, "Hồi trước và cả ngày hôm bữa, anh đã quá nông cạn và không hiểu được áp lực của em, anh không có ý gì đâu, nhưng anh thực sự muốn nói lời xin lỗi."
"Dạ đâu có, em cũng có phần sai mà ạ. Bây giờ thì em biết cảm giác khi bị bỏ rơi mà không có nổi một lời chia tay rõ ràng là như thế nào rồi ạ." Tôi nói bóng gió, cổ họng hơi nghẹn lại vì xúc động.
"Cố lên nhé, anh vượt qua được, thế nên anh tin em sẽ vượt qua được mà." Anh Khoa vỗ nhẹ vai tôi, như một lời động viên từ người đi trước, rồi quay người rời khỏi trong không gian trống vắng.
Ngày hôm nay thật kì lạ. Rõ ràng tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc hết mình vì tình yêu để rồi nhận lại hậu quả cay đắng, rõ ràng tất cả là lỗi ở tôi, và tôi hoàn toàn không xứng để nhận được những lời an ủi đến từ những người tuyệt vời như vậy. Họ như những ánh sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, còn tôi đang mờ nhạt dần và gần như sắp rơi thẳng xuống mặt đất. Mặc dù tôi đã gây ra cho họ rất nhiều tổn thương, dù tôi tồi tệ đến vậy, thế nhưng không ngờ rằng, họ vẫn dành thời gian quý báu của mình để dìu dắt một kẻ như tôi trở lại với bầu trời.
Những người tuyệt vời ấy đã giúp tôi nhận ra một điều vô cùng quan trọng.
Có thể tình cảm của tôi với anh Duy chưa vơi hết ngay được, có thể những ngày sau tôi vẫn sẽ vô thức nhớ đến hình bóng anh Duy trong tâm trí, cũng có thể tôi sẽ lụy anh Duy đến hết tuổi học trò này, thế nhưng, tôi chắc chắn rằng, bây giờ đây, anh Duy đã không còn chiếm vị trí độc nhất trong lòng tôi nữa. Tôi chấp nhận buông bỏ anh, ngừng hẳn việc níu kéo những hi vọng hão huyền.
Sau hôm nay, tôi mới nhận ra rằng, anh Duy không phải là người duy nhất yêu thương tôi trên thế giới rộng lớn này.
Tiếng chuông báo thức reo lên inh ỏi khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi uể oải xoa hai bên thái dương, mơ màng vuốt tăng độ sáng màn hình. Ngay khi tôi vừa định hình được thực tại sau một giấc mơ dài triền miên, thứ đầu tiên ập vào mắt tôi chính là gần mười cuộc gọi nhỡ và hàng đống tin nhắn, hầu hết chúng là của Quỳnh Chi.
Tôi cố nheo mày nhìn mấy dòng số được hiển hiện trên điện thoại, rồi uể oải cuộn mình vào trong chăn. Hôm nay là ngày nghỉ, và tôi quên tắt báo thức vào tối qua, cay thật.
Tôi nằm dài trên giường, bấm gọi Quỳnh Chi.
"Sao đấy, tao mới ngủ dậy." Tôi khó khăn thốt ra vài tiếng.
"Mày sắp ra Hà Nội à?" Chi im lặng một lúc rồi mới bắt đầu tra hỏi. Tuy chỉ qua điện thoại, nhưng tôi quen nó đủ lâu để biết rằng, có lẽ nó vừa mới khóc.
Tôi ngồi bật dậy, sốc đến không nói nên lời. Trong đầu tôi đan xen hàng đống suy nghĩ, không hiểu sao lại có Hà Nội trong câu nói của nó. Mãi sau một khoảng lặng dài, tôi mới bắt kịp được với thời gian. Một mớ bòng bong chứa đầy kí ức ngày hôm qua lăn thẳng vào cái não chậm chạp của tôi, làm tôi gần như được khai sáng.
"Tí ra cà phê rồi tao kể sau, tao đang có nhiều việc lắm, cúp nhé." Tôi vớ đại cái cớ để rời khỏi cuộc trò chuyện, cố gắng bỏ lơ mấy tiếng sụt sịt phát ra liên tục từ đầu dây bên kia, nhấn nút tắt máy rồi sắp xếp lại đống sự kiện phức tạp trong tâm trí.
Cơn đau đầu âm ỉ kéo dài cùng với cảm giác khó chịu trong cổ họng khiến tôi gần như tỉnh táo hoàn toàn, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được vấn đề: hôm qua tôi chơi ngu. May mắn là anh Đạt đã kịp cản tôi lại, nếu không chắc hôm nay tôi lại nổi nhất trường nhờ việc chạy ngoài đường tìm người yêu cũ khắp nơi mất.
Tôi không thích uống rượu, cũng chẳng thích hút thuốc, nói chung quy là tôi ghét những gì gây ra vị đắng trong miệng, vì thế tối qua mới là lần thứ hai tôi đụng vào chất kích thích, cũng là lần giúp tôi biết được tửu lượng yếu kém và độ đần của mình. Tôi cắn răng đối mặt với bản thân của vài tiếng trước, tự thề với bản thân rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Nhưng phải công nhận rằng, có lẽ cái đắng cay của chất lỏng màu nâu đỏ ấy đã cuốn trôi đi một cái gì đó trong tâm hồn tôi, khiến cho nó trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Gần đây, tôi rất hay mở đầu ngày mới bằng những dòng nước mắt mang theo nỗi nhớ và nỗi đau tràn ngập, sau một giấc ngủ ngắn vỏn vẹn hai chu kỳ. Tôi lụy người yêu cũ khủng khiếp, đến mức quên cả mục đích sống của chính mình.
Thế nhưng sáng nay thì khác, tôi không khóc mà có thể bình tĩnh suy nghĩ về cuộc đời. Tôi uể oải vươn vai, pha một cốc chanh mật ong ấm, nheo mắt nhìn bảng điểm thấp lè tè trước mặt. Tôi há hốc miệng, không tin được cái tên in hằn trên mẩu giấy mỏng lét. Là Gia Linh đấy à?
"Không, con nào chứ làm gì phải Linh." Tôi tự độc thoại an ủi mình, nhưng rồi cũng không trốn tránh được sự thật. Tôi cảm thấy sức sống trong người đang dần bị rút cạn, chán nản ngồi khuỵu xuống ghế. Kể ra, bố mẹ bắt tôi ra Hà Nội cũng không phải sai đâu, vì tôi còn tự thấy bản thân mình đáng thất vọng, huống chi những người dày công nuôi dưỡng tôi gần hai mươi năm. Tôi đã thực sự tát vào mặt gia đình tôi và chính tôi một cái đau điếng.
Người ta cảnh cáo đến mức mỏi mồm như thế thì không nghe, cứ tự coi mình là ngoại lệ, rồi đến lúc bị đá thì lụy đến ngu người. Tôi không nhận ra Phan Nguyệt Gia Linh nữa, có lẽ tôi phải vứt ngay cái quá khứ nhục nhã ấy vào thùng rác. Nói là thế, nhưng lý trí và trái tim tôi dường như vẫn đang mâu thuẫn với nhau, trong tôi bắt đầu dấy lên cảm xúc buồn man mác khó tả, hệt như mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, mặc dù bộ não có phần đần độn đã cố kéo tôi ra khỏi vực thẳm của tiêu cực.
"Cơ mà thôi, nghĩ được như vậy chắc cũng đã là một bước tiến lớn rồi." Tôi nắm chặt tay, tự an ủi mình thêm lần nữa.
Tiếng chuông cửa vang lên khiến tôi rời khỏi dòng suy nghĩ diễn ra trong đầu. Tôi khoanh tay nhìn gương mặt quen thuộc hiện trên màn hình, bĩnh tĩnh mở khóa.
"Tỉnh chưa?" Con Chi hỏi ngắn gọn.
"À thì, rồi." Tôi cười tươi rói, cố làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
"Mày đi thật à?" Nó bước vào trong, không bỏ tôi vào mắt.
"Ừ, mày qua đây tiễn tao hả?" Tôi cợt nhả.
Đáp lại tôi là một khoảng lặng đóng băng.
"Tao đùa thôi." Nhận thấy sự nguy hiểm từ trên biểu cảm của Chi, tôi vội vã sửa lời.
"Vui lắm hả?" Giọng nó run lên.
"Không, tao xin lỗi." Hình như tôi mới phạm phải sai lầm lớn.
Mắt con Chi thấm đẫm nước, nó ôm chầm lấy tôi, cúi đầu nấc lên liên hồi. Có lẽ tối qua nó nghe tin tôi đi Hà Nội xong không ngủ được, thế nên bây giờ quầng thâm mới đậm đến vậy. May là hôm nay nghỉ, chứ không chắc nó hờn tôi lắm. Mới vừa nãy tôi còn cảm thấy mình cũng nên đi Hà Nội, để trải nghiệm một môi trường mới và để không gặp lại những người mình không muốn gặp, rồi tôi sẽ tập trung hết công suất vào việc học.
Thế nhưng chỉ bằng một ánh mắt, Quỳnh Chi ngay lập tức gạt phăng đi ý nghĩ đơn giản ấy của tôi. Tôi nhận ra, nếu tôi rời khỏi Sài Gòn, tôi sẽ không thể gặp lại anh Đạt và Chi trong một quãng thời gian rất dài. Không biết, lúc ấy tôi và Chi có còn có thể là mấy đứa trẻ ngông cuồng và vô lo vô nghĩ như thế này không nhỉ? Liệu lúc ấy, tôi có còn được anh Đạt kè kè bên cạnh giảng dạy cho tôi về cuộc sống bên ngoài không? Hơn nữa, sau khi tôi rời đi, liệu chúng tôi còn bao nhiêu cơ hội để gặp lại nhau?
Tôi không biết, nhưng có lẽ trái tim tôi biết. Tôi cảm nhận được lồng ngực mình thắt chặt lại, và chẳng biết tự bao giờ, tầm nhìn của tôi đã bị nhòe đi bởi nước. Tôi thấy cổ họng mình đắng nghẹn lại, nó không cho phép tôi thốt ra bất cứ một lời nào.
"Mày đừng đi nhé, ở đây đi mà..."
Tôi chào tạm biệt Chi, hẹn lại một cuộc nói chuyện khác sau khi tâm trạng đã ổn định hơn, rồi thả lỏng mình nằm dài trên sô-pha. Hóa ra đây chính là hậu quả của mối tình mà người ta hay đồn là "độc hại". Sau khi được nếm xong hết toàn bộ vị ngọt bao bọc bên ngoài viên kẹo tình yêu bị lỗi ấy, có lẽ vị đắng nằm sâu tận bên trong lõi sẽ lập tức ập tới, kéo con người quay lại với thực tại tàn khốc.
Thật kỳ lạ, dù biết nó đã mang lại cho mình rất nhiều trải nghiệm tồi tệ, tôi vẫn không thể ngừng nhung nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp chất chứa đầy những hạnh phúc nhất thời ấy. Có lẽ anh Duy đã thực sự thành công thao túng và ném tôi vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng tôi không hiểu được mục đích của anh, cũng chẳng hiểu tại sao anh lại có thể dễ dàng khiến tôi trở thành một kẻ đáng khinh như thế chỉ trong vài tháng ngắn ngủi.
Cứ thế, tôi lại chìm vào một thế giới trung gian nằm giữa tích cực và tiêu cực, nơi mà tôi chẳng biết phải làm như thế nào để tiếp tục bước đi trên con đường tương lai. Đến lúc tôi quay về với cuộc sống cũng đã là buổi chiều, tôi uể oải kiểm tra lịch học, vội vã xếp sách vở rồi leo lên xe tới trường.
Tôi tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi tiếng Anh, vì thế tôi phải lên trường rất thường xuyên. Tuy nhiên, tôi đã cúp khá nhiều mấy buổi gần nhất vì ngủ quên và không có hứng đi học. Tôi thở dài đứng trước cửa lớp, chuẩn bị sẵn tinh thần để ăn chửi. Không ngoài dự đoán, vừa thấy tôi vài giây, thầy đã bắt đầu động viên và nhắc nhở tôi đi học cẩn thận, đồng thời chêm thêm vài câu la mắng vì tôi không có trách nhiệm với môn học mình chọn.
Tôi biết tôi sai, sai trầm trọng, thế nên cũng chỉ đành cúi đầu xin lỗi thầy rồi ngồi ngoan ngoãn dưới lớp. Dù đã cố gắng hết sức để tiếp thu kiến thức, nhưng tôi vẫn không nhét được chữ nào vào cái đầu toàn suy nghĩ linh tinh của mình. Tôi mệt mỏi nằm trườn ra bàn, cuối cùng đành chịu thua cảm xúc, để nỗi nhớ anh Duy bao trùm tâm trí.
"Linh."
Tôi giật mình xoay người, bất chợt nhận ra lớp đã nghỉ giải lao tự lúc nào. Tôi hướng về nguồn của tiếng kêu, chớp mắt nhìn chị An, trong đầu tự nảy ra một vạn câu hỏi vì sao. Trái ngược với tôi, chị An chỉ mỉm cười. Tôi bị thu hút bởi hai má lúm đồng tiền ẩn sau nụ cười xinh đẹp của chị An, và rồi lại vô thức cong môi theo, thầm ngưỡng mộ từng đường nét ưa nhìn trên gương mặt chị.
"Giờ mới thấy em đi học bồi dưỡng, chị chờ em mãi đấy."
"Dạ? Chị chờ em có chuyện gì sao ạ?" Tôi khó hiểu nghiêng đầu.
"Em ăn kẹo không?" Chị An bối rối lấy một viên kẹo trà sữa ra nhét vào tay tôi.
Tôi sững người, bỗng chốc lại không biết phải phản ứng thế nào.
"Sao trông em bất ngờ thế? Không phải chị thương hại gì đâu, chỉ là chị muốn làm thân với em thôi." Chị An cười khúc khích.
"Tại sao ạ?"
"Vì em xinh, vì em giỏi. Chị đã muốn làm quen với em từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ mới có cơ hội." Chị nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt thành thật đến mức tỏa sáng.
"Em cảm ơn chị." Tôi lí nhí, đưa tay lên xoa xoa hai má nóng bừng.
"Có gì đâu. Hồi trước chị có tỏ tình Duy nên gây ra vài rắc rối cho em, nhưng em vẫn tha thứ cho chị mà, chị mới là người cần cảm ơn chứ."
Tôi ngại ngùng gật đầu. Trong thoáng chốc, tôi bỗng cảm thấy thật may mắn cho chị An, vì anh Duy đã không chấp nhận lời tỏ tình của chị ngày hôm ấy. Có lẽ, chị thực sự xứng đáng với một người chân thành hơn trong chuyện tình cảm, chứ không phải là anh Duy.
Tôi ngó đồng hồ, nhanh nhẹn xếp sách vở vào cặp để chạy ra xe cho đúng lúc chú Vinh qua đón. Nhưng chưa kịp ra khỏi cổng, tôi đã bị ai đó chặn đường. Tôi ngước lên, trợn tròn mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia.
"Linh?" Là anh Khoa.
"Hôm nay anh đi bồi dưỡng ạ?" Tôi liếc sang đống tài liệu trên tay anh, nở nụ cười công nghiệp.
"Ừ. Tâm trạng em ổn hơn rồi nhỉ?"
"Dạ?"
"Ý anh là, từ sau khi chia tay Duy ấy, mấy bữa trông em khá u tối." Anh Khoa kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa.
"À, vâng ạ." Tôi lễ phép gật gù, thầm cầu nguyện anh Khoa sẽ không đề cập tới chuyện quay lại.
"Anh xin lỗi." Anh Khoa cười nhạt, "Hồi trước và cả ngày hôm bữa, anh đã quá nông cạn và không hiểu được áp lực của em, anh không có ý gì đâu, nhưng anh thực sự muốn nói lời xin lỗi."
"Dạ đâu có, em cũng có phần sai mà ạ. Bây giờ thì em biết cảm giác khi bị bỏ rơi mà không có nổi một lời chia tay rõ ràng là như thế nào rồi ạ." Tôi nói bóng gió, cổ họng hơi nghẹn lại vì xúc động.
"Cố lên nhé, anh vượt qua được, thế nên anh tin em sẽ vượt qua được mà." Anh Khoa vỗ nhẹ vai tôi, như một lời động viên từ người đi trước, rồi quay người rời khỏi trong không gian trống vắng.
Ngày hôm nay thật kì lạ. Rõ ràng tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc hết mình vì tình yêu để rồi nhận lại hậu quả cay đắng, rõ ràng tất cả là lỗi ở tôi, và tôi hoàn toàn không xứng để nhận được những lời an ủi đến từ những người tuyệt vời như vậy. Họ như những ánh sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, còn tôi đang mờ nhạt dần và gần như sắp rơi thẳng xuống mặt đất. Mặc dù tôi đã gây ra cho họ rất nhiều tổn thương, dù tôi tồi tệ đến vậy, thế nhưng không ngờ rằng, họ vẫn dành thời gian quý báu của mình để dìu dắt một kẻ như tôi trở lại với bầu trời.
Những người tuyệt vời ấy đã giúp tôi nhận ra một điều vô cùng quan trọng.
Có thể tình cảm của tôi với anh Duy chưa vơi hết ngay được, có thể những ngày sau tôi vẫn sẽ vô thức nhớ đến hình bóng anh Duy trong tâm trí, cũng có thể tôi sẽ lụy anh Duy đến hết tuổi học trò này, thế nhưng, tôi chắc chắn rằng, bây giờ đây, anh Duy đã không còn chiếm vị trí độc nhất trong lòng tôi nữa. Tôi chấp nhận buông bỏ anh, ngừng hẳn việc níu kéo những hi vọng hão huyền.
Sau hôm nay, tôi mới nhận ra rằng, anh Duy không phải là người duy nhất yêu thương tôi trên thế giới rộng lớn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất