Chương 39: Điểm khác biệt
(Góc nhìn của Gia Linh.)
Phần trình bày của nhóm vẫn đang được diễn ra, nhưng lạ thay, hình như tôi chẳng còn đủ tỉnh táo để bắt kịp nó nữa. Đầu óc tôi ong ong, thân thể cũng cứng đờ như vừa bị ai đó rút cạn sức lực. Tôi không thể nghe được giọng anh Duy phát ra từ ngay bên cạnh hay bất cứ âm thanh nào trên sân khấu, ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch như gõ trống bên trong ngực mình.
Tôi không dám ngăn những suy nghĩ tự trách liên tục ập vào tâm trí, bởi tất cả đều là lỗi tại tôi. Vì sự cẩu thả của tôi mà hôm nay, dự án chứa đầy tâm huyết của cả nhóm đã chính thức bước một bước vào ngưỡng cửa thất bại. Chẳng có ban giám khảo nào đủ vị tha để vớt vát một dự án mà đến cả phần thuyết trình còn không được chuẩn bị kĩ càng cả, dù cho có hứng thú với dự án này đến đâu.
Tôi sợ.
Bởi lẽ, tôi không phải là kẻ duy nhất nỗ lực hết mình trong dự án này. Anh Quang bằng mọi giá phải có được số học bổng này để có thể hỗ trợ dù chỉ là một chút cho gia đình nhỏ chất đầy nợ nần của anh ấy, anh Khôi rất cần giải thưởng quốc gia để có thể đăng kí thực tập tại công ty mà anh ấy vẫn luôn yêu thích. Còn với anh Duy, có lẽ anh giống với tôi, coi dự án này là tất cả động lực để có thể tự tin tiếp tục bước đi trên hành trình tiến tới tương lai của mình.
Không chỉ vì mục đích riêng, dự án này còn là khát khao, là đam mê của chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi dám thử thách, dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để dành hết tất cả những gì chúng tôi có cho một phần nhỏ trong vô vàn những ước mơ to lớn của tuổi trẻ tươi đẹp, mặc dù chẳng biết rằng cuối cùng thì nó có thành công hay không.
Tôi biết chứ, khả năng thất bại của chúng tôi vốn chẳng thấp.
Dù chẳng thấp, thế mà chúng tôi cũng đã đi cùng nhau được đến cuối đoạn đường này. Bây giờ đây, có lẽ chỉ cần thêm một chút nữa thôi là có thể chạm đến chiến thắng được rồi.
Nhưng tôi là đứa đã đánh rơi cái “một chút” ấy.
Tôi biết rằng, mọi người chỉ an ủi tôi để tôi đỡ lo lắng vậy thôi, chứ thực chất, chẳng ai muốn chấp nhận cái thất bại ập đến ngay từ khi chưa có kết quả như thế này đâu, bởi vì chính tôi còn chẳng buồn tha thứ cho bản thân mình cơ mà.
“Và đó là những thử nghiệm chúng tôi đã làm với ứng dụng này.” Anh Khôi kết thúc phần thuyết trình của mình, lùi xuống một bước để nhường chỗ cho tôi.
Tôi gắng gạt bỏ đi mớ bòng bong không cách giải quyết trong đầu mình, nắm chặt tay để giữ tỉnh táo rồi tiếp tục trình bày cho nhóm: “Về tính khả thi của ứng dụng này, chúng tôi cho rằng, với nhu cầu của xã hội hiện đại thời nay, khi mà con người đang ngày càng phải đối diện với nhiều các loại bệnh tâm lý khác nhau, ứng dụng sẽ góp phần giải quyết và đáp ứng được việc chẩn đoán và điều trị đối với những cá nhân gặp hạn chế... về mặt điều kiện và thời gian.”
Thôi xong, vấp rồi.
Ngay khi ý nghĩ ấy xẹt qua tâm trí tôi, toàn bộ những nội dung của bài thuyết trình mà tôi đã làm mọi cách để nhét vào đầu từ nãy đến giờ như tan biến thành mây khói. Tôi rối tung lên, cố nghĩ ra cái gì đó để nói tiếp, nhưng rồi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi tìm mọi cách để chối bỏ cảm giác hoảng loạn và lo sợ đang dần bao trùm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, nhưng không thành. Chỉ một chốc sau, họng tôi nghẹn lại, nó khiến những âm thanh tôi phát ra chẳng còn tròn vành rõ chữ. Tôi bất lực nắm cổ mình, và tôi biết mình sắp bật khóc.
Nhưng rồi vào lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được bàn tay của ai đó chạm nhẹ vào lưng mình. Tiếng điện thoại vang lên, và tôi nhìn thấy màn hình chính của ứng dụng đang hiển hiện rõ mồn một trước mắt. Anh Duy cong môi cười, gật đầu rồi bước lên đứng cạnh tôi.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là một trong số các bản thử nghiệm ứng dụng của chúng tôi.” Anh Duy lên tiếng, đồng thời bấm chiếu bản ứng dụng đang chạy trên điện thoại, “Như mọi người vừa thấy, ứng dụng có khả năng đo nhịp tim, chẩn đoán các biểu hiện và đưa ra dự đoán về vấn đề tâm lý mà con người đang mắc phải, đặc biệt còn có thể chính xác hơn ở bản trên đồng hồ thông minh.”
Trên màn hình hiển thị nhịp tim 130 bpm, các biểu hiện bao gồm khó thở, tay chân run, nổi da gà, được chẩn đoán là chứng căng thẳng, lo âu do tác động của môi trường.
Bản thử nghiệm này chúng tôi đã từng cùng nhau bàn bạc xem có nên thêm vào bài thuyết trình không, và cũng đã quyết định bỏ vì không kịp sửa một số lỗi bố cục. Tôi không biết lí do vì sao ứng dụng thử nghiệm này lại xuất hiện ở đây, nhưng nó đã được chỉnh sửa lại một cách hoàn thiện hơn bao giờ hết.
Tôi biết, ứng dụng này chỉ chạy khi thiết bị ở sát cơ thể ít nhất mười phút để đưa ra kết quả được chính xác nhất, và tôi tin rằng dù đã được chỉnh sửa thì phạm vi hoạt động của ứng dụng vẫn chưa thay đổi, vì việc mở rộng tiêu tốn rất nhiều thời gian. Bởi lẽ đó, những dữ liệu này chắc chắn không phải của tôi, và nếu không phải của tôi, thì chúng chỉ có thể là của anh.
Quả đúng như tôi đoán, anh Duy cũng đang run. Có lẽ là do anh chưa từng thử thuyết trình với bản ứng dụng này bao giờ, hoặc anh sợ đám đông, tôi không biết, cũng không đoán được. Lúc ấy, trong mắt tôi chỉ còn sót lại một hình ảnh duy nhất, đó là dù cho người đang đứng ngay cạnh tôi có đang sợ, có đang lo lắng đến mức nào, anh vẫn không ngừng nói.
Đây là lần đầu anh đứng trên sân khấu cùng ứng dụng thử nghiệm này, nhưng anh vẫn nói rất trôi chảy, hệt như đã thuộc lòng từng chi tiết một của nó, trái ngược hẳn với tôi, dù đã có sẵn bài thuyết trình nhưng lại chẳng trình bày được chữ nào.
Vào những giây phút ngắn ngủi trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nhận ra rằng, hình như anh cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng điểm khác biệt giữa “thiên tài” và “người bình thường” có lẽ chỉ đơn giản là, anh không trốn tránh những cảm xúc tiêu cực ấy mà sẵn sàng đối mặt với chúng, thuần phục và lợi dụng chúng như một cái bàn đạp để chạy về những phía ước mơ, khát khao và hi vọng đang tỏa sáng rực rỡ của tuổi đôi mươi.
Khi mà tôi còn đang bận chìm trong dòng suy nghĩ rối ren của riêng mình, anh đã kịp kết thúc phần trình bày về ứng dụng thử nghiệm, sau đó một lần nữa vỗ vai tôi, dùng đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia chĩa thẳng vào tôi. Có lẽ, anh muốn đặt niềm tin vào tôi một lần nữa, bằng việc giao cho tôi phần tiếp theo của bài thuyết trình.
Trong bài phân chia đã được bàn bạc từ trước, đoạn “truyền thông và danh thu” này không thuộc về tôi. Nhưng vì anh đã cuỗm luôn phần của tôi, bao gồm cả tính khả thi của ứng dụng, thế nên tôi cũng hiểu việc mình nên làm bây giờ là gì. Điều kì lạ là, dù chẳng nghe được anh nói gì, nhưng chỉ dựa vào ánh nhìn ấy của anh, tôi đã có thể nắm rõ như lòng bàn tay điều anh muốn truyền tải với tôi: “Anh đã giải quyết khó khăn giúp em rồi đấy, còn lại thì em tự thể hiện nhé.”
Tất nhiên, tôi cũng sẽ không chịu thua những vật cản xuất hiện trên con đường tiến đến chiến thắng của riêng mình.
“Tiếp theo là về định hướng kênh truyền thông của chúng tôi...”
Phần trình bày của nhóm vẫn đang được diễn ra, nhưng lạ thay, hình như tôi chẳng còn đủ tỉnh táo để bắt kịp nó nữa. Đầu óc tôi ong ong, thân thể cũng cứng đờ như vừa bị ai đó rút cạn sức lực. Tôi không thể nghe được giọng anh Duy phát ra từ ngay bên cạnh hay bất cứ âm thanh nào trên sân khấu, ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch như gõ trống bên trong ngực mình.
Tôi không dám ngăn những suy nghĩ tự trách liên tục ập vào tâm trí, bởi tất cả đều là lỗi tại tôi. Vì sự cẩu thả của tôi mà hôm nay, dự án chứa đầy tâm huyết của cả nhóm đã chính thức bước một bước vào ngưỡng cửa thất bại. Chẳng có ban giám khảo nào đủ vị tha để vớt vát một dự án mà đến cả phần thuyết trình còn không được chuẩn bị kĩ càng cả, dù cho có hứng thú với dự án này đến đâu.
Tôi sợ.
Bởi lẽ, tôi không phải là kẻ duy nhất nỗ lực hết mình trong dự án này. Anh Quang bằng mọi giá phải có được số học bổng này để có thể hỗ trợ dù chỉ là một chút cho gia đình nhỏ chất đầy nợ nần của anh ấy, anh Khôi rất cần giải thưởng quốc gia để có thể đăng kí thực tập tại công ty mà anh ấy vẫn luôn yêu thích. Còn với anh Duy, có lẽ anh giống với tôi, coi dự án này là tất cả động lực để có thể tự tin tiếp tục bước đi trên hành trình tiến tới tương lai của mình.
Không chỉ vì mục đích riêng, dự án này còn là khát khao, là đam mê của chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi dám thử thách, dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để dành hết tất cả những gì chúng tôi có cho một phần nhỏ trong vô vàn những ước mơ to lớn của tuổi trẻ tươi đẹp, mặc dù chẳng biết rằng cuối cùng thì nó có thành công hay không.
Tôi biết chứ, khả năng thất bại của chúng tôi vốn chẳng thấp.
Dù chẳng thấp, thế mà chúng tôi cũng đã đi cùng nhau được đến cuối đoạn đường này. Bây giờ đây, có lẽ chỉ cần thêm một chút nữa thôi là có thể chạm đến chiến thắng được rồi.
Nhưng tôi là đứa đã đánh rơi cái “một chút” ấy.
Tôi biết rằng, mọi người chỉ an ủi tôi để tôi đỡ lo lắng vậy thôi, chứ thực chất, chẳng ai muốn chấp nhận cái thất bại ập đến ngay từ khi chưa có kết quả như thế này đâu, bởi vì chính tôi còn chẳng buồn tha thứ cho bản thân mình cơ mà.
“Và đó là những thử nghiệm chúng tôi đã làm với ứng dụng này.” Anh Khôi kết thúc phần thuyết trình của mình, lùi xuống một bước để nhường chỗ cho tôi.
Tôi gắng gạt bỏ đi mớ bòng bong không cách giải quyết trong đầu mình, nắm chặt tay để giữ tỉnh táo rồi tiếp tục trình bày cho nhóm: “Về tính khả thi của ứng dụng này, chúng tôi cho rằng, với nhu cầu của xã hội hiện đại thời nay, khi mà con người đang ngày càng phải đối diện với nhiều các loại bệnh tâm lý khác nhau, ứng dụng sẽ góp phần giải quyết và đáp ứng được việc chẩn đoán và điều trị đối với những cá nhân gặp hạn chế... về mặt điều kiện và thời gian.”
Thôi xong, vấp rồi.
Ngay khi ý nghĩ ấy xẹt qua tâm trí tôi, toàn bộ những nội dung của bài thuyết trình mà tôi đã làm mọi cách để nhét vào đầu từ nãy đến giờ như tan biến thành mây khói. Tôi rối tung lên, cố nghĩ ra cái gì đó để nói tiếp, nhưng rồi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi tìm mọi cách để chối bỏ cảm giác hoảng loạn và lo sợ đang dần bao trùm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, nhưng không thành. Chỉ một chốc sau, họng tôi nghẹn lại, nó khiến những âm thanh tôi phát ra chẳng còn tròn vành rõ chữ. Tôi bất lực nắm cổ mình, và tôi biết mình sắp bật khóc.
Nhưng rồi vào lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được bàn tay của ai đó chạm nhẹ vào lưng mình. Tiếng điện thoại vang lên, và tôi nhìn thấy màn hình chính của ứng dụng đang hiển hiện rõ mồn một trước mắt. Anh Duy cong môi cười, gật đầu rồi bước lên đứng cạnh tôi.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là một trong số các bản thử nghiệm ứng dụng của chúng tôi.” Anh Duy lên tiếng, đồng thời bấm chiếu bản ứng dụng đang chạy trên điện thoại, “Như mọi người vừa thấy, ứng dụng có khả năng đo nhịp tim, chẩn đoán các biểu hiện và đưa ra dự đoán về vấn đề tâm lý mà con người đang mắc phải, đặc biệt còn có thể chính xác hơn ở bản trên đồng hồ thông minh.”
Trên màn hình hiển thị nhịp tim 130 bpm, các biểu hiện bao gồm khó thở, tay chân run, nổi da gà, được chẩn đoán là chứng căng thẳng, lo âu do tác động của môi trường.
Bản thử nghiệm này chúng tôi đã từng cùng nhau bàn bạc xem có nên thêm vào bài thuyết trình không, và cũng đã quyết định bỏ vì không kịp sửa một số lỗi bố cục. Tôi không biết lí do vì sao ứng dụng thử nghiệm này lại xuất hiện ở đây, nhưng nó đã được chỉnh sửa lại một cách hoàn thiện hơn bao giờ hết.
Tôi biết, ứng dụng này chỉ chạy khi thiết bị ở sát cơ thể ít nhất mười phút để đưa ra kết quả được chính xác nhất, và tôi tin rằng dù đã được chỉnh sửa thì phạm vi hoạt động của ứng dụng vẫn chưa thay đổi, vì việc mở rộng tiêu tốn rất nhiều thời gian. Bởi lẽ đó, những dữ liệu này chắc chắn không phải của tôi, và nếu không phải của tôi, thì chúng chỉ có thể là của anh.
Quả đúng như tôi đoán, anh Duy cũng đang run. Có lẽ là do anh chưa từng thử thuyết trình với bản ứng dụng này bao giờ, hoặc anh sợ đám đông, tôi không biết, cũng không đoán được. Lúc ấy, trong mắt tôi chỉ còn sót lại một hình ảnh duy nhất, đó là dù cho người đang đứng ngay cạnh tôi có đang sợ, có đang lo lắng đến mức nào, anh vẫn không ngừng nói.
Đây là lần đầu anh đứng trên sân khấu cùng ứng dụng thử nghiệm này, nhưng anh vẫn nói rất trôi chảy, hệt như đã thuộc lòng từng chi tiết một của nó, trái ngược hẳn với tôi, dù đã có sẵn bài thuyết trình nhưng lại chẳng trình bày được chữ nào.
Vào những giây phút ngắn ngủi trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nhận ra rằng, hình như anh cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng điểm khác biệt giữa “thiên tài” và “người bình thường” có lẽ chỉ đơn giản là, anh không trốn tránh những cảm xúc tiêu cực ấy mà sẵn sàng đối mặt với chúng, thuần phục và lợi dụng chúng như một cái bàn đạp để chạy về những phía ước mơ, khát khao và hi vọng đang tỏa sáng rực rỡ của tuổi đôi mươi.
Khi mà tôi còn đang bận chìm trong dòng suy nghĩ rối ren của riêng mình, anh đã kịp kết thúc phần trình bày về ứng dụng thử nghiệm, sau đó một lần nữa vỗ vai tôi, dùng đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia chĩa thẳng vào tôi. Có lẽ, anh muốn đặt niềm tin vào tôi một lần nữa, bằng việc giao cho tôi phần tiếp theo của bài thuyết trình.
Trong bài phân chia đã được bàn bạc từ trước, đoạn “truyền thông và danh thu” này không thuộc về tôi. Nhưng vì anh đã cuỗm luôn phần của tôi, bao gồm cả tính khả thi của ứng dụng, thế nên tôi cũng hiểu việc mình nên làm bây giờ là gì. Điều kì lạ là, dù chẳng nghe được anh nói gì, nhưng chỉ dựa vào ánh nhìn ấy của anh, tôi đã có thể nắm rõ như lòng bàn tay điều anh muốn truyền tải với tôi: “Anh đã giải quyết khó khăn giúp em rồi đấy, còn lại thì em tự thể hiện nhé.”
Tất nhiên, tôi cũng sẽ không chịu thua những vật cản xuất hiện trên con đường tiến đến chiến thắng của riêng mình.
“Tiếp theo là về định hướng kênh truyền thông của chúng tôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất