Chương 4: Biết điều
"Chán quá." Gia Linh ôm cốc trà gừng, thở dài thườn thượt.
"Chán thì đi chỗ khác chơi, vào đây than phiền thì làm được gì?" Quang Đạt chậm rãi lau cây cơ, lấy gói đường ném sang chỗ em họ.
"Em thấy đi đâu cũng chán hết."
Quang Đạt bất lực nhìn em, đưa tay xoa trán. Cửa kính của quán bỗng được đẩy ra, Gia Linh nhận ra mùi hương trà đặc trưng của ai đó, theo phản xạ quay đầu lại.
"Chào anh Đạt, nay quán vắng ghê, lấy em lon bò húc." Minh Nhật vẫy tay chào, miệng cười toe toét.
"Cà phê đen, với cả..." Quốc Duy khựng lại một lúc, đánh mắt sang nhìn em, "Thế thôi ạ."
"Kinh, tự nhiên nay lành mạnh phát ớn vậy." Quang Đạt bất ngờ ngoảnh mặt về sau.
"Em lúc nào chả thế." Anh nhoẻn miệng cười.
"Tao nổi da gà rồi, mày câm luôn đi." Minh Nhật vuốt cánh tay, bĩu môi chế nhạo.
Em không tiếp tục xem cuộc đánh nhau, đảo mắt sang nhìn Quang Đạt. Anh họ gật đầu, sắc mặt trầm xuống, giao tiếp ngầm với em.
Bầu trời buổi đêm tối đen như mực, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, soi sáng quán bi-a đầu hẻm. Minh Nhật chìm vào cuộc vui, không để ý bạn mình đã rời đi tự lúc nào.
Gia Linh ngồi chỉnh lại mái tóc trong phòng nghỉ, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, theo sau đó là tiếng bấm khóa cửa.
"Anh Duy, đây là phòng của chủ quán." Em ngừng động tác, ném cho Quốc Duy một ánh lườm sắc lẹm.
"Anh được cho phép mà." Anh lắc chìa khóa trên ngón trỏ, cười tươi rói, mí mắt cong lên toát ra nét đẹp hút hồn.
Em hơi mím môi, ngắm nhìn người đẹp trai trước mặt. Quốc Duy mặc chiếc áo phông tay lửng màu đen, đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp như đang tỏa sáng, lười biếng tựa lưng vào tường.
"Thế, anh có chuyện gì ạ?" Gia Linh ngồi bên giường, hàng lông mi cong chuyển động lên xuống, bẽn lẽn hỏi.
"Nghe bảo Phạm Đỗ Đăng Khoa là người yêu cũ em."
"Anh ấy nói thế ạ?"
"Không, nhưng anh biết." Quốc Duy nghiêng đầu, không rời mắt khỏi em, trả lời thành thục như đã chuẩn bị từ trước.
"Vâng, anh biết là được ạ." Em nhấp một ngụm trà gừng, không ngại ngần đáp.
"Quả nhiên hôm ở cà phê em thấy rồi." Nhận thấy Gia Linh không định giải thích, anh tiếp lời: "Vậy nên Linh mới tránh mặt anh à?"
Có vẻ đột ngột được gọi tên khiến cho em hơi giật mình, một chốc sau em nhìn thẳng mắt Quốc Duy, nhún vai:
"Không phải tránh mặt, cái đó gọi là biết điều ạ."
Quốc Duy hơi nhướng mày, lập tức phá ra cười nắc nẻ. Em chống tay lên cằm, không nói không rằng đứng dậy bước về phía cửa. Nhưng Quốc Duy đã kịp chặn lại, níu áo em.
"Dỗi à?" Anh dùng giọng nói trầm ấm đầy âu yếm hỏi.
"Em không dám. Chúng ta cũng chẳng thân thiết đến thế." Gia Linh khép mắt, chậm chạp lấy tay anh ra. Từng cái động chạm của hai người đều vô cùng thoải mái, tuy nhẹ nhàng nhưng cực kì tình tứ.
"Thế thì bây giờ thân là được mà." Quốc Duy thả cho em một câu nói nhẹ bẫng.
"Từ người quen đến bạn thân là cả một quá trình dài đấy ạ, người bình thường chắc phải mất tầm năm, sáu tháng.". Đam Mỹ H Văn
Anh tiến đến gần Gia Linh, càng tiến em càng lùi, đến khi em không lùi được nữa, anh mới chống tay vào mặt bàn, khoảng cách gần đến nỗi cả hai đều cảm nhận được mùi hoa nhài đang dần hòa quyện với hương trà thoang thoảng trong không khí.
Mái tóc đen tuyền của Quốc Duy lòa xòa trên đầu khiến em hơi khó chịu, đưa tay vuốt ngược một phần ra sau, để lộ vầng trán cao cùng đường nét quyến rũ.
"Anh sợ đến lúc đấy, Linh đã có bạn khác rồi. Ai mà không muốn có một cô bạn thân dễ thương thế này cơ chứ." Anh ghé sát hơn, thì thầm bên tai em.
"Vậy anh muốn gian lận ạ?" Gia Linh giữ trên môi nụ cười tinh ranh, giọng điệu ngọt ngào cuốn hút.
"Cái đấy thì phải tùy em rồi." Quốc Duy đảo mắt, cợt nhả.
Tiếng chìa khóa cắm vào cửa khiến anh nhanh nhạy để Gia Linh thoát ra khỏi vòng tay mình, cầm lấy quyển bài tập Lý rồi bước ra.
"Lấy đồ gì mà lâu thế, cút ra ngoài. Thằng Nhật kêu mày kìa." Quang Đạt hơi nhíu mày nghi hoặc, liếc mắt nhìn đứa em đang khuấy cốc trà trên bàn.
"Làm gì mà gắt vậy, em ra liền đây. Hôm sau gặp, Linh nhé." Anh cười nhạt, vẫy tay với Gia Linh rồi đi thẳng.
Đến khi bóng dáng của Quốc Duy đã hoàn toàn biến mất, Quang Đạt mới mở lời:
"Mày với nó có gì à?"
"Anh đoán xem." Em nháy mắt, bình thản uống trà.
"Tao chả hiểu sao mày cứ thích dây vào mấy thằng kiểu đấy, xong rồi suốt ngày phải chạy đua theo chúng nó. Mai mốt thằng kia mà làm gì tao không chịu trách nhiệm hộ mày đâu." Anh họ lên giọng khuyên nhủ.
"Anh nỡ lòng nào phá hỏng thú vui ngàn năm có một của em thế ạ." Gia Linh dùng đôi mắt long lanh tựa như ánh sao hướng về phía người anh của mình.
"Tao bảo bao nhiêu lần rồi mày cũng có nghe đâu. Thích làm gì thì làm, cẩn thận đấy. Sau này có gì nhớ mở mồm ra nói." Quang Đạt thở dài, không nói nổi nữa, quay ra khỏi phòng.
"Dạ vâng! Anh Đạt mãi đỉnh!" Em nói vọng ra, nở nụ cười tỏa nắng.
- --
"Ngày gì xui thế."
"Cho tao mượn dù của mày đi." Quốc Duy nhìn bầu trời, lắc vai người bạn đang định ra khỏi lớp.
"Mày lấy của tao thì tao đội mưa à, ở nhà ăn cái gì mà khôn thế." Minh Nhật nhếch mép cười khinh bỉ, hất tay anh ra.
"Tao cho mày đi chung dù, được chưa." Anh không từ bỏ, tiếp tục đề nghị.
"Chứ mày mượn làm gì?"
"Tao có việc, mày lảm nhảm lắm thế."
"Ơ cái thằng này?"
"Chán thì đi chỗ khác chơi, vào đây than phiền thì làm được gì?" Quang Đạt chậm rãi lau cây cơ, lấy gói đường ném sang chỗ em họ.
"Em thấy đi đâu cũng chán hết."
Quang Đạt bất lực nhìn em, đưa tay xoa trán. Cửa kính của quán bỗng được đẩy ra, Gia Linh nhận ra mùi hương trà đặc trưng của ai đó, theo phản xạ quay đầu lại.
"Chào anh Đạt, nay quán vắng ghê, lấy em lon bò húc." Minh Nhật vẫy tay chào, miệng cười toe toét.
"Cà phê đen, với cả..." Quốc Duy khựng lại một lúc, đánh mắt sang nhìn em, "Thế thôi ạ."
"Kinh, tự nhiên nay lành mạnh phát ớn vậy." Quang Đạt bất ngờ ngoảnh mặt về sau.
"Em lúc nào chả thế." Anh nhoẻn miệng cười.
"Tao nổi da gà rồi, mày câm luôn đi." Minh Nhật vuốt cánh tay, bĩu môi chế nhạo.
Em không tiếp tục xem cuộc đánh nhau, đảo mắt sang nhìn Quang Đạt. Anh họ gật đầu, sắc mặt trầm xuống, giao tiếp ngầm với em.
Bầu trời buổi đêm tối đen như mực, ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, soi sáng quán bi-a đầu hẻm. Minh Nhật chìm vào cuộc vui, không để ý bạn mình đã rời đi tự lúc nào.
Gia Linh ngồi chỉnh lại mái tóc trong phòng nghỉ, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, theo sau đó là tiếng bấm khóa cửa.
"Anh Duy, đây là phòng của chủ quán." Em ngừng động tác, ném cho Quốc Duy một ánh lườm sắc lẹm.
"Anh được cho phép mà." Anh lắc chìa khóa trên ngón trỏ, cười tươi rói, mí mắt cong lên toát ra nét đẹp hút hồn.
Em hơi mím môi, ngắm nhìn người đẹp trai trước mặt. Quốc Duy mặc chiếc áo phông tay lửng màu đen, đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp như đang tỏa sáng, lười biếng tựa lưng vào tường.
"Thế, anh có chuyện gì ạ?" Gia Linh ngồi bên giường, hàng lông mi cong chuyển động lên xuống, bẽn lẽn hỏi.
"Nghe bảo Phạm Đỗ Đăng Khoa là người yêu cũ em."
"Anh ấy nói thế ạ?"
"Không, nhưng anh biết." Quốc Duy nghiêng đầu, không rời mắt khỏi em, trả lời thành thục như đã chuẩn bị từ trước.
"Vâng, anh biết là được ạ." Em nhấp một ngụm trà gừng, không ngại ngần đáp.
"Quả nhiên hôm ở cà phê em thấy rồi." Nhận thấy Gia Linh không định giải thích, anh tiếp lời: "Vậy nên Linh mới tránh mặt anh à?"
Có vẻ đột ngột được gọi tên khiến cho em hơi giật mình, một chốc sau em nhìn thẳng mắt Quốc Duy, nhún vai:
"Không phải tránh mặt, cái đó gọi là biết điều ạ."
Quốc Duy hơi nhướng mày, lập tức phá ra cười nắc nẻ. Em chống tay lên cằm, không nói không rằng đứng dậy bước về phía cửa. Nhưng Quốc Duy đã kịp chặn lại, níu áo em.
"Dỗi à?" Anh dùng giọng nói trầm ấm đầy âu yếm hỏi.
"Em không dám. Chúng ta cũng chẳng thân thiết đến thế." Gia Linh khép mắt, chậm chạp lấy tay anh ra. Từng cái động chạm của hai người đều vô cùng thoải mái, tuy nhẹ nhàng nhưng cực kì tình tứ.
"Thế thì bây giờ thân là được mà." Quốc Duy thả cho em một câu nói nhẹ bẫng.
"Từ người quen đến bạn thân là cả một quá trình dài đấy ạ, người bình thường chắc phải mất tầm năm, sáu tháng.". Đam Mỹ H Văn
Anh tiến đến gần Gia Linh, càng tiến em càng lùi, đến khi em không lùi được nữa, anh mới chống tay vào mặt bàn, khoảng cách gần đến nỗi cả hai đều cảm nhận được mùi hoa nhài đang dần hòa quyện với hương trà thoang thoảng trong không khí.
Mái tóc đen tuyền của Quốc Duy lòa xòa trên đầu khiến em hơi khó chịu, đưa tay vuốt ngược một phần ra sau, để lộ vầng trán cao cùng đường nét quyến rũ.
"Anh sợ đến lúc đấy, Linh đã có bạn khác rồi. Ai mà không muốn có một cô bạn thân dễ thương thế này cơ chứ." Anh ghé sát hơn, thì thầm bên tai em.
"Vậy anh muốn gian lận ạ?" Gia Linh giữ trên môi nụ cười tinh ranh, giọng điệu ngọt ngào cuốn hút.
"Cái đấy thì phải tùy em rồi." Quốc Duy đảo mắt, cợt nhả.
Tiếng chìa khóa cắm vào cửa khiến anh nhanh nhạy để Gia Linh thoát ra khỏi vòng tay mình, cầm lấy quyển bài tập Lý rồi bước ra.
"Lấy đồ gì mà lâu thế, cút ra ngoài. Thằng Nhật kêu mày kìa." Quang Đạt hơi nhíu mày nghi hoặc, liếc mắt nhìn đứa em đang khuấy cốc trà trên bàn.
"Làm gì mà gắt vậy, em ra liền đây. Hôm sau gặp, Linh nhé." Anh cười nhạt, vẫy tay với Gia Linh rồi đi thẳng.
Đến khi bóng dáng của Quốc Duy đã hoàn toàn biến mất, Quang Đạt mới mở lời:
"Mày với nó có gì à?"
"Anh đoán xem." Em nháy mắt, bình thản uống trà.
"Tao chả hiểu sao mày cứ thích dây vào mấy thằng kiểu đấy, xong rồi suốt ngày phải chạy đua theo chúng nó. Mai mốt thằng kia mà làm gì tao không chịu trách nhiệm hộ mày đâu." Anh họ lên giọng khuyên nhủ.
"Anh nỡ lòng nào phá hỏng thú vui ngàn năm có một của em thế ạ." Gia Linh dùng đôi mắt long lanh tựa như ánh sao hướng về phía người anh của mình.
"Tao bảo bao nhiêu lần rồi mày cũng có nghe đâu. Thích làm gì thì làm, cẩn thận đấy. Sau này có gì nhớ mở mồm ra nói." Quang Đạt thở dài, không nói nổi nữa, quay ra khỏi phòng.
"Dạ vâng! Anh Đạt mãi đỉnh!" Em nói vọng ra, nở nụ cười tỏa nắng.
- --
"Ngày gì xui thế."
"Cho tao mượn dù của mày đi." Quốc Duy nhìn bầu trời, lắc vai người bạn đang định ra khỏi lớp.
"Mày lấy của tao thì tao đội mưa à, ở nhà ăn cái gì mà khôn thế." Minh Nhật nhếch mép cười khinh bỉ, hất tay anh ra.
"Tao cho mày đi chung dù, được chưa." Anh không từ bỏ, tiếp tục đề nghị.
"Chứ mày mượn làm gì?"
"Tao có việc, mày lảm nhảm lắm thế."
"Ơ cái thằng này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất