Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!
Chương 118: Thiên Sứ này hình như có chút biến thái! (18)
Lạc Thiên Kỳ chớp mắt ngơ ngác nhìn nam nhân vừa xuất hiện sau đó vội đẩy Ái Lạc Minh ra mà chạy đến ôm chầm lấy nam nhân kia.
"Cha!!!"
Ái Lạc Minh bị người thương đẩy ra thì không khỏi hụt hẫng, chưa kịp lên án tức giận với nam nhân thì đã bị một tiếng 'cha' của y vả thẳng vào mặt.
Ái Lạc Minh cả người đông cứng, miệng há to không khép lại được. Cha??? Cái tên tự luyến này là cha của Tiểu Kỳ? Là cha vợ của mình á hả?
Tam quan như sụp đổ, Ái Lạc Minh chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn hai cha con nhà nọ đoàn tụ ôm nhau thắm thiết.
"Cha có sao không? Người có bị thương chỗ nào không?"
Lạc Vũ bị con trai xoay vòng vòng kiểm tra đến chóng mặt, hắn vội vàng ngăn y lại vỗ nhẹ đầu y.
"Tiểu tử ngốc, con nghĩ cha là ai, dễ bị thương đến thế à?"
"Nói cho con biết dù có là mười tên Vương Nhĩ Tân cha con cũng dễ dàng xử lí."
Ái Lạc Minh đứng ở đằng xa nghe được câu này cảm xúc trong lòng có chút vi diệu khi nhớ đến hình ảnh vị chúa quỷ nào đó bị trói bằng dây xích. Haizzz dù sao người cha nào cũng muốn làm người hùng trước mặt con mình mà, Ái Lạc Minh hắn rất thông cảm về điều đó.
Lúc này Lạc Vũ mới để ý đến Ái Lạc Minh đang đứng nhìn ở đằng kia, khóe môi hơi câu lên vỗ vai con trai hỏi nhỏ.
"Này Tiểu Kỳ, tên Thiên Sứ đó là ai? Cùng con có quan hệ gì?"
Lạc Thiên Kỳ a lên một tiếng rồi chạy đến kéo tay Ái Lạc Minh dẫn đến trước mặt cha mình.
"Đây là Ái Lạc Minh, à... ờm... là bạn của con..."
Lạc Thiên Kỳ nói mà trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ, mình dù sao cũng là hoàng tử của Địa Ngục, tự nhiên đi kết bạn với một tên Thiên Sứ ở Thiên Đàng chắc cha không giận chứ?
Lạc Vũ dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người, lại nhìn xuống chỗ hai đôi tay đang nắm chặt với nhau đôi mắt xẹt qua một tia quỷ dị.
Hai đứa này thật sự là bạn à, mà có lẽ là vậy nhưng chỉ đối với con mình thôi, nó ngây thơ như thế ai nói gì cũng tin mà, còn cái thằng nhóc Thiên Sứ này, mặt mày nhìn trông cũng thánh thiện đấy nhưng trong đầu ấp ủ âm mưu gì thì ai mà biết được.
Thấy ánh mắt đầy áp lực kia Lạc Thiên Kỳ vội huých tay Ái Lạc Minh ý bảo hắn mau chào cha mình.
Ái Lạc Minh rất biết nghe lời mà làm, mặt mày tươi rói nói lớn.
"Con chào cha!"
"....."
Lạc Thiên Kỳ hoang mang, ủa gì vậy?
Lạc Vũ rơi vào trầm tư, khóe môi giật giật nhìn tên Thiên Sứ mặt dày đứng trước mặt mình. Quả nhiên một đám Thiên Sứ chả có ai tốt lành, à tất nhiên là ngoại trừ vợ của ông đây.
"Này nhóc con, ngươi nói cái gì đấy? Ai là cha ngươi mà chào?"
Thấy cha mình như nổi giận muốn đem Ái Lạc Minh quăng vào nồi dầu, Lạc Thiên Kỳ vội bước lên chen giữa hai người.
"Nói lộn, chắc là nói lộn đấy ạ, cha đừng giận."
Ái Lạc Minh còn không biết điều mà châm thêm dầu vào lửa, hắn trưng bộ mặt ngây thơ của mình ra, chớp chớp mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ mà hồn nhiên nói.
"Tớ đâu nói lộn đâu Tiểu Kỳ, dù sao chúng ta sau này cũng là người một nhà mà?"
Lạc Thiên Kỳ hốt hoảng vội bịt miệng Ái Lạc Minh lại.
"Cái tên ngốc kia nói gì thế hả? Người một nhà gì ở đây?"
Lạc Vũ trên trán nổi đầy gân xanh, cái tên Thiên Sứ vô liêm sĩ, ai mà thèm làm người một nhà với ngươi, cái thứ gian xảo mưu mô, muốn cướp con trai bảo bối của ta, đừng có mơ.
Thấy cha mình như muốn lao đến đánh nhau với Ái Lạc Minh y vội cản lại.
"Cha bình tĩnh, bình tĩnh, tên đầu óc có vấn đề cha đừng bận tâm, chúng ta cần rời khỏi đây trước."
Lạc Vũ hừ lạnh, dù rất muốn đánh nát cái mặt vô liêm sĩ kia nhưng Tiểu Kỳ nói đúng, việc quan trọng cần làm là phải rời khỏi nơi này, bọn họ cần đi giải cứu những người đang bị nhốt ở nơi khác nữa.
"Không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi."
"Vâng!"
Ba người nhanh chóng lẻn khỏi căn phòng bắt đầu đi kiếm những người bị bắt nhốt khác rồi thả họ ra.
Lúc Vương Nhĩ Tân trở lại thì thấy những tên canh giữ đã chết hết, trong phòng cũng không một bóng người, lúc này cũng có một tên tới báo rằng Ái Lạc Minh và Lạc Vũ đã trốn thoát.
Vương Nhĩ Tân tức giận giết chết kẻ báo tin.
"Một đám vô dụng!"
Những kẻ xung quanh bị dọa sợ mà quỳ rạp xuống. Lúc này một tên mang áo choàng đen phủ kín người bước đến quát lớn.
"Còn không mau bắt bọn chúng về!"
Đám ác quỷ không biết người này là ai nhưng có thể đứng cạnh Vương Nhĩ Tân xem ra cũng không đơn giản nên chúng cũng không dám không nghe lời chỉ có thể co giò đi kiếm.
"Thật nhàm chán, vốn đến đây để có thể thoái mái hành hạ Ái Lạc Minh, ai mà ngờ hắn lại chạy chứ, ngươi đúng thật vô dụng."
Người kia vừa dứt lời thị bị Vương Nhĩ Tân bóp chặt lấy cổ rồi nâng lên, mũ áo choàng rớt xuống để lộ ra gương mặt quen thuộc không ai khác ngoài Khang Triết Thần.
"A..th..thả ta ra..."
Vương Nhĩ Tân nghiến răng quăng mạng Khang Triết Thần qua một bên, mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm đẩy cảnh cáo nhìn Khang Triết Thần đang ôm cổ ho sặc sụa bên kia.
"Quản cái miệng ngươi cho tốt."
Dứt lời liền quay người rời đi, Khang Triết Thần chống tay đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng của Vương Nhĩ Tân.
"Tên ác quỷ khốn khiếp, xong việc ta sẽ xử lý ngươi."
Ba người cùng nhau đi đến nơi giam giữ những người khác, vừa đi vừa kể chuyện cho nhau nghe nên Lạc Thiên Kỳ cũng biết được những chuyện trong ngục tối. Nghĩ đến cảnh cha mình bị trói chặt chịu những sự hành hạ từ tên khốn kia y hận không thể đem Vương Nhĩ Tân vào lò thiêu để thân thể cùng linh hồn hắn tan thành tro bụi không thể đầu thai.
"Này này đi cách xa ra một chút, ngươi đi sát con trai ta như vậy làm gì?"
Lạc Vũ mặt mày khó ở nhìn tên Thiên Sứ mặt dày nào đó đanh xà nẹo bên cạnh con trai mình. Ái Lạc Minh nghe như không nghe, hoàn toàn để những lời nói của vị cha già nào đó lọt ra ngoài tai, hắn trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Lạc Thiên Kỳ.
"Tiểu Kỳ hình như thuốc giải vẫn chưa phát huy hết tác dụng hoàn toàn, tớ thấy mệt lắm."
Lạc Thiên Kỳ nghe thế liền cuống cả lên.
"Cậu mệt hả, vậy ta ngồi nghỉ một chút đi, dù sao cũng còn một đoạn nữa mới đến."
Ái Lạc Minh rũ mi thì thào như sắp hết hơi"Thôi chúng ta cứ đi tiếp, tớ ráng chút được mà, hơi mệt nhưng chắc sẽ không sao đâu, chứ làm chậm chân mọi ngươi cha cậu sẽ quở trách đấy."
Lạc Vũ trợn mắt, ủa ủa ta có nói gì à? Sao không biết gì hết vậy?
Lạc Thiên Kỳ thở dài sau đó dứt khoát kéo Ái Lạc Minh lại một chỗ ấn hắn ngồi xuống.
"Mệt thì nghỉ chứ có gì phải sợ chứ? Cha tôi sẽ không trách cậu."
"Thật ư?"
Ái Lạc Minh hai mắt như tỏa ra ánh sao nhìn Lạc Thiên Kỳ, y cũng vui vẻ mà xoa đầu hắn..
"Thật mà."
Lạc Vũ bị bỏ rơi bơ vơ đứng đó, cảm thấy mình không thể chịu được nữa liễn xông đên, chưa kịp mở miệng nói thì đã bị con trai ngoan lên tiếng cắt ngang.
"Cha à chúng ta nghĩ ngơi chút thôi, Ái Lạc Minh mệt rồi."
Lạc Vũ khoanh tay hừ lạnh "Hắn mệt thì liên quan gì ta chứ? Chúng ta mau đi cứu người khác thôi."
"Nhưng cậu ấy vì bảo vệ con nên mới bị trúng độc, cha phải thông cảm cho cậu ấy chứ."
"Ta...."
Lạc Vũ lúc này đã bị đuối lý, nhìn về gương mặt ngơ ngác của Ái Lạc Minh, Lạc Vũ thật sự muốn đánh bầm dập nó. Đúng là tên Thiên Sứ lừa đảo, rõ ràng ở trong ngục phô trương sức mạnh lắm cơ mà, sao ra đây lại tỏ vé ngáo ngơ như tên ngốc vậy chứ, thật tức chết mà.
"Cha!!!"
Ái Lạc Minh bị người thương đẩy ra thì không khỏi hụt hẫng, chưa kịp lên án tức giận với nam nhân thì đã bị một tiếng 'cha' của y vả thẳng vào mặt.
Ái Lạc Minh cả người đông cứng, miệng há to không khép lại được. Cha??? Cái tên tự luyến này là cha của Tiểu Kỳ? Là cha vợ của mình á hả?
Tam quan như sụp đổ, Ái Lạc Minh chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn hai cha con nhà nọ đoàn tụ ôm nhau thắm thiết.
"Cha có sao không? Người có bị thương chỗ nào không?"
Lạc Vũ bị con trai xoay vòng vòng kiểm tra đến chóng mặt, hắn vội vàng ngăn y lại vỗ nhẹ đầu y.
"Tiểu tử ngốc, con nghĩ cha là ai, dễ bị thương đến thế à?"
"Nói cho con biết dù có là mười tên Vương Nhĩ Tân cha con cũng dễ dàng xử lí."
Ái Lạc Minh đứng ở đằng xa nghe được câu này cảm xúc trong lòng có chút vi diệu khi nhớ đến hình ảnh vị chúa quỷ nào đó bị trói bằng dây xích. Haizzz dù sao người cha nào cũng muốn làm người hùng trước mặt con mình mà, Ái Lạc Minh hắn rất thông cảm về điều đó.
Lúc này Lạc Vũ mới để ý đến Ái Lạc Minh đang đứng nhìn ở đằng kia, khóe môi hơi câu lên vỗ vai con trai hỏi nhỏ.
"Này Tiểu Kỳ, tên Thiên Sứ đó là ai? Cùng con có quan hệ gì?"
Lạc Thiên Kỳ a lên một tiếng rồi chạy đến kéo tay Ái Lạc Minh dẫn đến trước mặt cha mình.
"Đây là Ái Lạc Minh, à... ờm... là bạn của con..."
Lạc Thiên Kỳ nói mà trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ, mình dù sao cũng là hoàng tử của Địa Ngục, tự nhiên đi kết bạn với một tên Thiên Sứ ở Thiên Đàng chắc cha không giận chứ?
Lạc Vũ dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người, lại nhìn xuống chỗ hai đôi tay đang nắm chặt với nhau đôi mắt xẹt qua một tia quỷ dị.
Hai đứa này thật sự là bạn à, mà có lẽ là vậy nhưng chỉ đối với con mình thôi, nó ngây thơ như thế ai nói gì cũng tin mà, còn cái thằng nhóc Thiên Sứ này, mặt mày nhìn trông cũng thánh thiện đấy nhưng trong đầu ấp ủ âm mưu gì thì ai mà biết được.
Thấy ánh mắt đầy áp lực kia Lạc Thiên Kỳ vội huých tay Ái Lạc Minh ý bảo hắn mau chào cha mình.
Ái Lạc Minh rất biết nghe lời mà làm, mặt mày tươi rói nói lớn.
"Con chào cha!"
"....."
Lạc Thiên Kỳ hoang mang, ủa gì vậy?
Lạc Vũ rơi vào trầm tư, khóe môi giật giật nhìn tên Thiên Sứ mặt dày đứng trước mặt mình. Quả nhiên một đám Thiên Sứ chả có ai tốt lành, à tất nhiên là ngoại trừ vợ của ông đây.
"Này nhóc con, ngươi nói cái gì đấy? Ai là cha ngươi mà chào?"
Thấy cha mình như nổi giận muốn đem Ái Lạc Minh quăng vào nồi dầu, Lạc Thiên Kỳ vội bước lên chen giữa hai người.
"Nói lộn, chắc là nói lộn đấy ạ, cha đừng giận."
Ái Lạc Minh còn không biết điều mà châm thêm dầu vào lửa, hắn trưng bộ mặt ngây thơ của mình ra, chớp chớp mắt nhìn Lạc Thiên Kỳ mà hồn nhiên nói.
"Tớ đâu nói lộn đâu Tiểu Kỳ, dù sao chúng ta sau này cũng là người một nhà mà?"
Lạc Thiên Kỳ hốt hoảng vội bịt miệng Ái Lạc Minh lại.
"Cái tên ngốc kia nói gì thế hả? Người một nhà gì ở đây?"
Lạc Vũ trên trán nổi đầy gân xanh, cái tên Thiên Sứ vô liêm sĩ, ai mà thèm làm người một nhà với ngươi, cái thứ gian xảo mưu mô, muốn cướp con trai bảo bối của ta, đừng có mơ.
Thấy cha mình như muốn lao đến đánh nhau với Ái Lạc Minh y vội cản lại.
"Cha bình tĩnh, bình tĩnh, tên đầu óc có vấn đề cha đừng bận tâm, chúng ta cần rời khỏi đây trước."
Lạc Vũ hừ lạnh, dù rất muốn đánh nát cái mặt vô liêm sĩ kia nhưng Tiểu Kỳ nói đúng, việc quan trọng cần làm là phải rời khỏi nơi này, bọn họ cần đi giải cứu những người đang bị nhốt ở nơi khác nữa.
"Không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi."
"Vâng!"
Ba người nhanh chóng lẻn khỏi căn phòng bắt đầu đi kiếm những người bị bắt nhốt khác rồi thả họ ra.
Lúc Vương Nhĩ Tân trở lại thì thấy những tên canh giữ đã chết hết, trong phòng cũng không một bóng người, lúc này cũng có một tên tới báo rằng Ái Lạc Minh và Lạc Vũ đã trốn thoát.
Vương Nhĩ Tân tức giận giết chết kẻ báo tin.
"Một đám vô dụng!"
Những kẻ xung quanh bị dọa sợ mà quỳ rạp xuống. Lúc này một tên mang áo choàng đen phủ kín người bước đến quát lớn.
"Còn không mau bắt bọn chúng về!"
Đám ác quỷ không biết người này là ai nhưng có thể đứng cạnh Vương Nhĩ Tân xem ra cũng không đơn giản nên chúng cũng không dám không nghe lời chỉ có thể co giò đi kiếm.
"Thật nhàm chán, vốn đến đây để có thể thoái mái hành hạ Ái Lạc Minh, ai mà ngờ hắn lại chạy chứ, ngươi đúng thật vô dụng."
Người kia vừa dứt lời thị bị Vương Nhĩ Tân bóp chặt lấy cổ rồi nâng lên, mũ áo choàng rớt xuống để lộ ra gương mặt quen thuộc không ai khác ngoài Khang Triết Thần.
"A..th..thả ta ra..."
Vương Nhĩ Tân nghiến răng quăng mạng Khang Triết Thần qua một bên, mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm đẩy cảnh cáo nhìn Khang Triết Thần đang ôm cổ ho sặc sụa bên kia.
"Quản cái miệng ngươi cho tốt."
Dứt lời liền quay người rời đi, Khang Triết Thần chống tay đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng của Vương Nhĩ Tân.
"Tên ác quỷ khốn khiếp, xong việc ta sẽ xử lý ngươi."
Ba người cùng nhau đi đến nơi giam giữ những người khác, vừa đi vừa kể chuyện cho nhau nghe nên Lạc Thiên Kỳ cũng biết được những chuyện trong ngục tối. Nghĩ đến cảnh cha mình bị trói chặt chịu những sự hành hạ từ tên khốn kia y hận không thể đem Vương Nhĩ Tân vào lò thiêu để thân thể cùng linh hồn hắn tan thành tro bụi không thể đầu thai.
"Này này đi cách xa ra một chút, ngươi đi sát con trai ta như vậy làm gì?"
Lạc Vũ mặt mày khó ở nhìn tên Thiên Sứ mặt dày nào đó đanh xà nẹo bên cạnh con trai mình. Ái Lạc Minh nghe như không nghe, hoàn toàn để những lời nói của vị cha già nào đó lọt ra ngoài tai, hắn trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Lạc Thiên Kỳ.
"Tiểu Kỳ hình như thuốc giải vẫn chưa phát huy hết tác dụng hoàn toàn, tớ thấy mệt lắm."
Lạc Thiên Kỳ nghe thế liền cuống cả lên.
"Cậu mệt hả, vậy ta ngồi nghỉ một chút đi, dù sao cũng còn một đoạn nữa mới đến."
Ái Lạc Minh rũ mi thì thào như sắp hết hơi"Thôi chúng ta cứ đi tiếp, tớ ráng chút được mà, hơi mệt nhưng chắc sẽ không sao đâu, chứ làm chậm chân mọi ngươi cha cậu sẽ quở trách đấy."
Lạc Vũ trợn mắt, ủa ủa ta có nói gì à? Sao không biết gì hết vậy?
Lạc Thiên Kỳ thở dài sau đó dứt khoát kéo Ái Lạc Minh lại một chỗ ấn hắn ngồi xuống.
"Mệt thì nghỉ chứ có gì phải sợ chứ? Cha tôi sẽ không trách cậu."
"Thật ư?"
Ái Lạc Minh hai mắt như tỏa ra ánh sao nhìn Lạc Thiên Kỳ, y cũng vui vẻ mà xoa đầu hắn..
"Thật mà."
Lạc Vũ bị bỏ rơi bơ vơ đứng đó, cảm thấy mình không thể chịu được nữa liễn xông đên, chưa kịp mở miệng nói thì đã bị con trai ngoan lên tiếng cắt ngang.
"Cha à chúng ta nghĩ ngơi chút thôi, Ái Lạc Minh mệt rồi."
Lạc Vũ khoanh tay hừ lạnh "Hắn mệt thì liên quan gì ta chứ? Chúng ta mau đi cứu người khác thôi."
"Nhưng cậu ấy vì bảo vệ con nên mới bị trúng độc, cha phải thông cảm cho cậu ấy chứ."
"Ta...."
Lạc Vũ lúc này đã bị đuối lý, nhìn về gương mặt ngơ ngác của Ái Lạc Minh, Lạc Vũ thật sự muốn đánh bầm dập nó. Đúng là tên Thiên Sứ lừa đảo, rõ ràng ở trong ngục phô trương sức mạnh lắm cơ mà, sao ra đây lại tỏ vé ngáo ngơ như tên ngốc vậy chứ, thật tức chết mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất