Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!
Chương 148: Chồng cũ à, mình kết hôn đi! (End)
Trống trong lòng đánh lên một tiếng, Lạc Thiên Kỳ và Quý Diệp âm thầm đưa mắt nhìn nhau. Quý Diệp bình tĩnh nhìn người phụ nữ quyền lực nhất của nhà họ Quý.
"Sao bà lại nói vậy, chúng con... "
Bà nội Quý đưa tay ra hiệu không cho hắn nói tiếp, dứt khoát ném lên bàn một đống ảnh chụp hai người cùng nhau đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Lạc Thiên Kỳ lẫn Quý Diệp đều bất ngờ khi nhìn thấy mấy bức ảnh, lại nhìn đến vẻ mặc đắc ý cùng vui sướng của Triệu Ngọc Trà ở đằng sau, khỏi nói cũng biết là ai bày trò.
Quý Diệp hơi chau mày, vậy mà bất cẩn để người khác chụp lén. Lạc Thiên Kỳ ngồi bên cạnh thầm kêu không xong đang định lên tiếng giải thích thì lại tiếp tục nhận lấy một câu hỏi đầy nặng nề từ bà nội Quý.
"Nhẫn kết hôn của hai đứa đâu?"
Ba mẹ Quý cùng Quý Hạ Linh nghe thế cũng nghiêng đầu nhìn qua, thấy hai ngón tay trống rỗng trong lòng bỗng thấy hụt hẫng vài phần. Không lẽ hai đứa nó thật sự...
Lạc Thiên Kỳ nhìn xuống ngón tay trống rỗng rồi lại nhìn sang Quý Diệp, hai gò má bất giác đỏ ửng lên.
Không phải là y không có đeo mà cái này đều có nguyên do cả. Lỗi chính là đều do hắn hết, nhẫn lúc này đáng lẽ vẫn còn nguyên yên vị trên tay, nhưng nhờ vào cái tính biến thái thích làm trò của ai đó. Trong lúc hai người ứ ừ nhẫn kết hôn không may bị hắn làm móp, phải đem đi sửa lại.
Nhớ lại cái cảnh một giờ sáng phải đem nhẫn vào nhà tắm rửa sạch hết cái chất lỏng nào đó rồi đem ra tiệm cho người ta, Lạc Thiên Kỳ hận không thể kiếm cái lỗ nào đó chui xuống.
Đó là nhẫn của y, còn nhẫn của hắn thì vẫn còn nguyên vẹn nhưng vì muốn được cùng đeo chung cùng lúc với vợ nên tháo ra luôn, sẵn tiện đặt làm riêng một cặp nhẫn cưới khác.
Lạc Thiên Kỳ hừ mủi thúc khuỷa tay vào người hắn. Anh còn không mau giải thích.
Quý Diệp đưa tay ho khụ khụ hai tiếng, mặt hơi phiếm hồng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu bình tĩnh đối đáp.
"Cái đó, là do lúc không cẩn thận làm hư đấy ạ."
Ba Quý cau mày nhìn đứa con trai suốt ngày chỉ biết làm mặt lạnh của mình.
"Hai đứa làm gì mà hư nhẫn?"
"Làm chuyện vợ chồng ạ."
"...."
Một khoảng im lặng kéo đến.
Ba Quý cứng họng trợn mắt, mẹ Quý đỏ mặt ho khan, bà nội Quý nhắm mắt hắng giọng, Triệu Ngọc Trà tức giận méo mặt, Quý Hạ Linh phấn khích hai mắt sáng ngời.
"Mọi người có cần còn tường thuật lại quá trình luôn không?"
Quý tổng mặt không đổi sắc, hai mắt chớp chớp ngây thơ như tai tơ mà buông một câu không chút ngây thơ nào.
"...."
Lại là một khoảng im lặng.
Lạc Thiên Kỳ... trực tiếp cho hắn một đấm.
"Ăn nói cho đàng hoàng!"
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng đe dọa, gương mặt đỏ hơn quả ớt. Cái tên vô liêm sĩ này, sao có thể nói thản nhiên như vậy chứ, còn là trước mặt bà nội cùng ba mẹ, xấu hổ chết mất.
Quý Diệp chề môi.
"Anh nói đúng mà, sao em lại đánh anh?"
"Câm ngay! Trước khi em cho anh thêm một đạp!"
Lạc Thiên Kỳ lườm nguýt. Quý Diệp ngậm mồm nín thin.
Không phải là Quý tổng hắn đây sợ vợ đâu nhá, hắn là yêu thương vợ không nỡ để vợ tức giận hại thân thôi.
Bà nội Quý hắng giọng, gương mặt nhăn nheo nghiêm nghị nay đã hòa hoãn hơn một chút.
"Hai đứa tình cảm xem ra vẫn không tồi, vì cớ gì lại ly hôn? Nếu không phải có người nói ta biết, hai đứa định giấu luôn có phải hay không?"
Lạc Thiên Kỳ hơi mím môi, ngượng ngùng gãi đầu nhìn bà.
"Chuyện này cũng có lý do riêng ạ, nhưng bà nội yên tâm chúng cháu đã giải quyết ổn thỏa rồi, sẽ nhanh chóng đăng ký kết hôn lại, bọn cháu không nói cho mọi người biết vì sợ mọi người lo lắng nào ngờ... đã có người nói trước rồi."
Vừa nói ánh mắt y hơi quét qua người Triệu Ngọc Trà ở đằng kia khiến cô ta hơi chột dạ.
Bà nội Quý gật gật đầu, ba mẹ Quý âm thầm thở phào, Quý Hạ Linh vui vẻ miệng cười tươi như hoa.
Triệu Ngọc Trà đứng đằng kia vẫn không cảm thấy cam tâm, cô ta đến đây đâu phải để xem cảnh gia đình vợ chồng thuận hòa của hai người.
Ghen ghét đố kỵ làm cho mờ mắt, cô ta không thèm quản cái gì mà hình tượng ngoan hiền của mình. Hùng hổ bước lên nói lý lẽ.
"Quý lão phu nhân, ngài không thể để yên chuyện này, Lạc Thiên Kỳ làm vậy chính là không coi Quý gia ra gì, đặc biệt như thế là xúc phạm đến danh dự của Quý Diệp, anh ấy là người mà cậu ta muốn bỏ là bỏ, muốn kết hôn là muốn kết hôn sao ạ. Con nghĩ ngài không nên để cậu ta tiếp tục vào cửa Quý gia nữa, nếu bị đồn ra thì sẽ làm xấu mặt Quý gia."
Ba mẹ Quý từ sớm đã không ưa cô Triệu tiểu thư này, suốt ngày cứ như đĩa mà bám lấy con trai họ mặc dù nó đã tỏ rõ thái độ. Hơn nữa còn vì vụ bỏ thuốc lần trước, ấn tượng của họ với cô ta đã xấu ngày càng thêm xấu. Nhưng vì hình tượng tao nhã thanh lịch của hào môn hai người chỉ đành ngồi im hướng mắt như dao nhọn muốn cắt đi cái lưỡi của ai đó.
Nhưng Quý Hạ Linh lại không như vậy, một con người yêu ghét rõ ràng, thẳng thắn, dứt khoát như cô chịu không nổi cái nết của người này. Cô dứt khoát đứng dậy nghênh chiến với trà xanh.
Hai tay kiêu ngạo khoanh lại, mặt hếch lên, ánh mắt Quý Hạ Linh đầy châm chọc nhìn Triệu Ngọc Trà.
"Không để anh dâu tôi vào cửa, không lẽ để cô? Triệu Ngọc Trà à Triệu Ngọc Trà, cô thường ngày thức dậy không soi gương à? Hay là não không đủ thông mình để nhận thức được mình là một đứa xấu xí, yếu kém, thấp hèn, thêm cả phẩm chất xấu xa, đê tiện?"
"Cô... "
"Cô cái gì mà cô, bộ tôi nói không đúng hay gì? Chuyện gia đình tôi đang êm đẹp cô lại từ đâu như hồn ma nhảy ra làm náo loạn, mà hơn nữa đâu phải ma thường, ma trà xanh thích giật chồng người khác nữa chứ, hôi chết nhà tôi. Tôi khuyên cô tính nết đã xấu thì nên biết điều mà ngoan ngoãn ở nhà làm tiểu thư cao quý gì đó của mình đi, người không não như cô ra đường không sợ bị người ta thương cảm mà cho vài vé vào viện à? Chứ bổn tiểu thư ta đây vừa nhìn thấy cái bản mặt dày hơn cái mặt đường của cô thật muốn cho cô tham quan nhà thương chỉnh hình một lần lắm đấy."1
Quý Hạ Linh tiếp tục quăng thêm mấy trang văn quý báu của mình, chửi Triệu Ngọc Trà khiến cô ta không ngóc đầu lên được, ba mẹ Quý tròn mắt nhìn con gái. Ba Quý nghe cô chửi người mà hai tai ù đi, khều khều mẹ Quý nói nhỏ.
"Con bé nó có chửi siêu phàm bằng bà hồi xua chưa?"
Mẹ Quý trầm trồ, ánh mắt tán dương nhìn con gái.
"Tôi thấy có khi hơn cả tôi hồi xưa đấy chứ. Ông nhìn xem cái cô Triệu tiểu thư tức đến phát khóc rồi kìa, nhưng mà quan trọng là không thể làm được gì con gái mình. Ôi tôi hả dạ quá đi."
Bên này Lạc Thiên Kỳ ngồi ăn nho hóng chuyện, hai mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn nữ hiệp Quý Hạ Linh đang trừ gian diệt ác.
"Chồng à, em nghĩ em nên bái Hạ Linh làm sư phụ."
"Hử? Làm gì?"
"Để mốt không có chuyện gì làm thì chửi lộn với anh nha."
"....."
Quý Diệp bất đắc dĩ nhìn y, anh thấy nó không cần thiết đâu vợ ơi.
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt long lanh gật gật đầu. Cần, cần chứ, rất cần thiết luôn.
Quý Diệp thở dài bóc nho bỏ vào miệng vợ yêu. Vợ mình đáng yêu, em ấy nói gì đều được. Cùng lắm bị chửi xong mình đề em ấy ra lấy phí tổn thất tinh thần hehe.
Triệu Ngọc Trà biết mình không thể làm gì Quý Hạ Linh liền cầu cứu bà nội Quý. Gương mặt cô ta đẫm lệ, quỳ xuống bên chân Quý lão phu nhân nức nở đáng thương.
"Bà nội... cháu... "
Bà nội Quý dịch người tỏ vẻ xa lạ với Triệu Ngọc Trà.
"Này cô gái, trong các đứa con của tôi, tôi nhớ không có đứa nào đẻ con xấu như cô, nên đừng nhận vơ, thân già này nhận không nổi."
Mọi người che miệng cười thầm, Triệu Ngọc Trà xấu hổ đến cháy mặt. Làm chuyện xấu không xong lại còn trở thành trò cười trước mặt người mình thích cùng ghét nhất. Triệu Ngọc Trà tức giận không nói một lời liền cầm giỏ xách chạy ra khỏi Quý gia.
Cổng lớn luôn mở, cô ta vừa đi xong liền đóng kín lại, không hề muốn chào đón lại lần nào.
Người gây rắc rối đã đi, người nhà Quý gia cũng an tĩnh ngồi lại nói chuyện.
Bà nội Quý nhấc tách trà đưa lên nhấp, giọng nói hòa ái nói với hai đứa cháu.
"Dù không biết hai đứa gặp rắc rối gì, nhưng nếu đã giải quyết ổn thỏa thì nên mau chóng làm lại thủ tục kết hôn đi. Truyền ra ngoài cũng không tốt cho hai đứa."
"Vâng ạ."
Hai người ở lại chơi với bà nội Quý một lúc nữa cũng xin phép trở về.
Nhìn chiếc xe đang lăn bánh trên con đường khác thường Quý Diệp có chút khó hiểu mà quay ra nhìn Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ im lặng không nói mà chỉ nhìn y cười cười. Đến khi xe dừng lại, bước xuống xe nhìn tòa nhà trước mắt hắn mới khựng người.
Nơi đây là... cục dân chính!
Cảm xúc trong lòng trở nên hỗn độn, vui sướng, hạnh phúc, ấm áp tất cả đang trào dâng trong lòng hắn.
Ở phía ngược nắng, Lạc Thiên Kỳ hướng về phía hắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên, môi nở nụ cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
"Chồng cũ à, mình kết hôn đi!"
Quý Diệp mỉm cười dịu dàng vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia vào lòng.
"Được, vợ cũ, chúng ta kết hôn thôi!"
Dứt lời liền cúi xuống trao cho y một nụ hôn ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau đầy hạnh phúc, ánh mắt đong đầy hình ảnh của đối phương, mười ngón tay đan chặt vào nhau không muốn khi nào tách rời, họ cùng nhau sánh bước tiến vào cục dân chính dưới bầu trời hoàng hôn đỏ hồng tuyệt mỹ.
Mảnh vỡ linh hồn +1.
"Sao bà lại nói vậy, chúng con... "
Bà nội Quý đưa tay ra hiệu không cho hắn nói tiếp, dứt khoát ném lên bàn một đống ảnh chụp hai người cùng nhau đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Lạc Thiên Kỳ lẫn Quý Diệp đều bất ngờ khi nhìn thấy mấy bức ảnh, lại nhìn đến vẻ mặc đắc ý cùng vui sướng của Triệu Ngọc Trà ở đằng sau, khỏi nói cũng biết là ai bày trò.
Quý Diệp hơi chau mày, vậy mà bất cẩn để người khác chụp lén. Lạc Thiên Kỳ ngồi bên cạnh thầm kêu không xong đang định lên tiếng giải thích thì lại tiếp tục nhận lấy một câu hỏi đầy nặng nề từ bà nội Quý.
"Nhẫn kết hôn của hai đứa đâu?"
Ba mẹ Quý cùng Quý Hạ Linh nghe thế cũng nghiêng đầu nhìn qua, thấy hai ngón tay trống rỗng trong lòng bỗng thấy hụt hẫng vài phần. Không lẽ hai đứa nó thật sự...
Lạc Thiên Kỳ nhìn xuống ngón tay trống rỗng rồi lại nhìn sang Quý Diệp, hai gò má bất giác đỏ ửng lên.
Không phải là y không có đeo mà cái này đều có nguyên do cả. Lỗi chính là đều do hắn hết, nhẫn lúc này đáng lẽ vẫn còn nguyên yên vị trên tay, nhưng nhờ vào cái tính biến thái thích làm trò của ai đó. Trong lúc hai người ứ ừ nhẫn kết hôn không may bị hắn làm móp, phải đem đi sửa lại.
Nhớ lại cái cảnh một giờ sáng phải đem nhẫn vào nhà tắm rửa sạch hết cái chất lỏng nào đó rồi đem ra tiệm cho người ta, Lạc Thiên Kỳ hận không thể kiếm cái lỗ nào đó chui xuống.
Đó là nhẫn của y, còn nhẫn của hắn thì vẫn còn nguyên vẹn nhưng vì muốn được cùng đeo chung cùng lúc với vợ nên tháo ra luôn, sẵn tiện đặt làm riêng một cặp nhẫn cưới khác.
Lạc Thiên Kỳ hừ mủi thúc khuỷa tay vào người hắn. Anh còn không mau giải thích.
Quý Diệp đưa tay ho khụ khụ hai tiếng, mặt hơi phiếm hồng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu bình tĩnh đối đáp.
"Cái đó, là do lúc không cẩn thận làm hư đấy ạ."
Ba Quý cau mày nhìn đứa con trai suốt ngày chỉ biết làm mặt lạnh của mình.
"Hai đứa làm gì mà hư nhẫn?"
"Làm chuyện vợ chồng ạ."
"...."
Một khoảng im lặng kéo đến.
Ba Quý cứng họng trợn mắt, mẹ Quý đỏ mặt ho khan, bà nội Quý nhắm mắt hắng giọng, Triệu Ngọc Trà tức giận méo mặt, Quý Hạ Linh phấn khích hai mắt sáng ngời.
"Mọi người có cần còn tường thuật lại quá trình luôn không?"
Quý tổng mặt không đổi sắc, hai mắt chớp chớp ngây thơ như tai tơ mà buông một câu không chút ngây thơ nào.
"...."
Lại là một khoảng im lặng.
Lạc Thiên Kỳ... trực tiếp cho hắn một đấm.
"Ăn nói cho đàng hoàng!"
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng đe dọa, gương mặt đỏ hơn quả ớt. Cái tên vô liêm sĩ này, sao có thể nói thản nhiên như vậy chứ, còn là trước mặt bà nội cùng ba mẹ, xấu hổ chết mất.
Quý Diệp chề môi.
"Anh nói đúng mà, sao em lại đánh anh?"
"Câm ngay! Trước khi em cho anh thêm một đạp!"
Lạc Thiên Kỳ lườm nguýt. Quý Diệp ngậm mồm nín thin.
Không phải là Quý tổng hắn đây sợ vợ đâu nhá, hắn là yêu thương vợ không nỡ để vợ tức giận hại thân thôi.
Bà nội Quý hắng giọng, gương mặt nhăn nheo nghiêm nghị nay đã hòa hoãn hơn một chút.
"Hai đứa tình cảm xem ra vẫn không tồi, vì cớ gì lại ly hôn? Nếu không phải có người nói ta biết, hai đứa định giấu luôn có phải hay không?"
Lạc Thiên Kỳ hơi mím môi, ngượng ngùng gãi đầu nhìn bà.
"Chuyện này cũng có lý do riêng ạ, nhưng bà nội yên tâm chúng cháu đã giải quyết ổn thỏa rồi, sẽ nhanh chóng đăng ký kết hôn lại, bọn cháu không nói cho mọi người biết vì sợ mọi người lo lắng nào ngờ... đã có người nói trước rồi."
Vừa nói ánh mắt y hơi quét qua người Triệu Ngọc Trà ở đằng kia khiến cô ta hơi chột dạ.
Bà nội Quý gật gật đầu, ba mẹ Quý âm thầm thở phào, Quý Hạ Linh vui vẻ miệng cười tươi như hoa.
Triệu Ngọc Trà đứng đằng kia vẫn không cảm thấy cam tâm, cô ta đến đây đâu phải để xem cảnh gia đình vợ chồng thuận hòa của hai người.
Ghen ghét đố kỵ làm cho mờ mắt, cô ta không thèm quản cái gì mà hình tượng ngoan hiền của mình. Hùng hổ bước lên nói lý lẽ.
"Quý lão phu nhân, ngài không thể để yên chuyện này, Lạc Thiên Kỳ làm vậy chính là không coi Quý gia ra gì, đặc biệt như thế là xúc phạm đến danh dự của Quý Diệp, anh ấy là người mà cậu ta muốn bỏ là bỏ, muốn kết hôn là muốn kết hôn sao ạ. Con nghĩ ngài không nên để cậu ta tiếp tục vào cửa Quý gia nữa, nếu bị đồn ra thì sẽ làm xấu mặt Quý gia."
Ba mẹ Quý từ sớm đã không ưa cô Triệu tiểu thư này, suốt ngày cứ như đĩa mà bám lấy con trai họ mặc dù nó đã tỏ rõ thái độ. Hơn nữa còn vì vụ bỏ thuốc lần trước, ấn tượng của họ với cô ta đã xấu ngày càng thêm xấu. Nhưng vì hình tượng tao nhã thanh lịch của hào môn hai người chỉ đành ngồi im hướng mắt như dao nhọn muốn cắt đi cái lưỡi của ai đó.
Nhưng Quý Hạ Linh lại không như vậy, một con người yêu ghét rõ ràng, thẳng thắn, dứt khoát như cô chịu không nổi cái nết của người này. Cô dứt khoát đứng dậy nghênh chiến với trà xanh.
Hai tay kiêu ngạo khoanh lại, mặt hếch lên, ánh mắt Quý Hạ Linh đầy châm chọc nhìn Triệu Ngọc Trà.
"Không để anh dâu tôi vào cửa, không lẽ để cô? Triệu Ngọc Trà à Triệu Ngọc Trà, cô thường ngày thức dậy không soi gương à? Hay là não không đủ thông mình để nhận thức được mình là một đứa xấu xí, yếu kém, thấp hèn, thêm cả phẩm chất xấu xa, đê tiện?"
"Cô... "
"Cô cái gì mà cô, bộ tôi nói không đúng hay gì? Chuyện gia đình tôi đang êm đẹp cô lại từ đâu như hồn ma nhảy ra làm náo loạn, mà hơn nữa đâu phải ma thường, ma trà xanh thích giật chồng người khác nữa chứ, hôi chết nhà tôi. Tôi khuyên cô tính nết đã xấu thì nên biết điều mà ngoan ngoãn ở nhà làm tiểu thư cao quý gì đó của mình đi, người không não như cô ra đường không sợ bị người ta thương cảm mà cho vài vé vào viện à? Chứ bổn tiểu thư ta đây vừa nhìn thấy cái bản mặt dày hơn cái mặt đường của cô thật muốn cho cô tham quan nhà thương chỉnh hình một lần lắm đấy."1
Quý Hạ Linh tiếp tục quăng thêm mấy trang văn quý báu của mình, chửi Triệu Ngọc Trà khiến cô ta không ngóc đầu lên được, ba mẹ Quý tròn mắt nhìn con gái. Ba Quý nghe cô chửi người mà hai tai ù đi, khều khều mẹ Quý nói nhỏ.
"Con bé nó có chửi siêu phàm bằng bà hồi xua chưa?"
Mẹ Quý trầm trồ, ánh mắt tán dương nhìn con gái.
"Tôi thấy có khi hơn cả tôi hồi xưa đấy chứ. Ông nhìn xem cái cô Triệu tiểu thư tức đến phát khóc rồi kìa, nhưng mà quan trọng là không thể làm được gì con gái mình. Ôi tôi hả dạ quá đi."
Bên này Lạc Thiên Kỳ ngồi ăn nho hóng chuyện, hai mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn nữ hiệp Quý Hạ Linh đang trừ gian diệt ác.
"Chồng à, em nghĩ em nên bái Hạ Linh làm sư phụ."
"Hử? Làm gì?"
"Để mốt không có chuyện gì làm thì chửi lộn với anh nha."
"....."
Quý Diệp bất đắc dĩ nhìn y, anh thấy nó không cần thiết đâu vợ ơi.
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt long lanh gật gật đầu. Cần, cần chứ, rất cần thiết luôn.
Quý Diệp thở dài bóc nho bỏ vào miệng vợ yêu. Vợ mình đáng yêu, em ấy nói gì đều được. Cùng lắm bị chửi xong mình đề em ấy ra lấy phí tổn thất tinh thần hehe.
Triệu Ngọc Trà biết mình không thể làm gì Quý Hạ Linh liền cầu cứu bà nội Quý. Gương mặt cô ta đẫm lệ, quỳ xuống bên chân Quý lão phu nhân nức nở đáng thương.
"Bà nội... cháu... "
Bà nội Quý dịch người tỏ vẻ xa lạ với Triệu Ngọc Trà.
"Này cô gái, trong các đứa con của tôi, tôi nhớ không có đứa nào đẻ con xấu như cô, nên đừng nhận vơ, thân già này nhận không nổi."
Mọi người che miệng cười thầm, Triệu Ngọc Trà xấu hổ đến cháy mặt. Làm chuyện xấu không xong lại còn trở thành trò cười trước mặt người mình thích cùng ghét nhất. Triệu Ngọc Trà tức giận không nói một lời liền cầm giỏ xách chạy ra khỏi Quý gia.
Cổng lớn luôn mở, cô ta vừa đi xong liền đóng kín lại, không hề muốn chào đón lại lần nào.
Người gây rắc rối đã đi, người nhà Quý gia cũng an tĩnh ngồi lại nói chuyện.
Bà nội Quý nhấc tách trà đưa lên nhấp, giọng nói hòa ái nói với hai đứa cháu.
"Dù không biết hai đứa gặp rắc rối gì, nhưng nếu đã giải quyết ổn thỏa thì nên mau chóng làm lại thủ tục kết hôn đi. Truyền ra ngoài cũng không tốt cho hai đứa."
"Vâng ạ."
Hai người ở lại chơi với bà nội Quý một lúc nữa cũng xin phép trở về.
Nhìn chiếc xe đang lăn bánh trên con đường khác thường Quý Diệp có chút khó hiểu mà quay ra nhìn Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ im lặng không nói mà chỉ nhìn y cười cười. Đến khi xe dừng lại, bước xuống xe nhìn tòa nhà trước mắt hắn mới khựng người.
Nơi đây là... cục dân chính!
Cảm xúc trong lòng trở nên hỗn độn, vui sướng, hạnh phúc, ấm áp tất cả đang trào dâng trong lòng hắn.
Ở phía ngược nắng, Lạc Thiên Kỳ hướng về phía hắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên, môi nở nụ cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời.
"Chồng cũ à, mình kết hôn đi!"
Quý Diệp mỉm cười dịu dàng vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia vào lòng.
"Được, vợ cũ, chúng ta kết hôn thôi!"
Dứt lời liền cúi xuống trao cho y một nụ hôn ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau đầy hạnh phúc, ánh mắt đong đầy hình ảnh của đối phương, mười ngón tay đan chặt vào nhau không muốn khi nào tách rời, họ cùng nhau sánh bước tiến vào cục dân chính dưới bầu trời hoàng hôn đỏ hồng tuyệt mỹ.
Mảnh vỡ linh hồn +1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất