Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!
Chương 168: Gặp lại anh
Lạc Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà xanh nhạt quen thuộc y có chút hoài niệm, đây là phòng ngủ của y, căn phòng mà y gắn bó từ nhỏ cho đến lớn. Lạc Thiên Kỳ khẽ cựa mình ngồi dậy. Trên người là bộ quần áo ngủ rộng rãi thoải mái, nơi cổ tay còn cắm ba dây truyền kết nối với màn hình đang hiển thị các thông số ở cạnh giường.
Xung quanh giường cũng có thêm những thiết bị tân tiến khác, Lạc Thiên Kỳ ngồi dậy, đưa tay dứt khoát rút ba đầu dây ra rồi bước xuống giường, y chậm rãi đi đến bên cửa sổ, chạm nhẹ vào màn hình cảm ứng bên dưới, cánh cửa liền được mở ra. Thành phố hiện đại, náo nhiệt xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là thế giới tương lai của trái đất, khi khoa học công nghệ phát triển mạnh, ngày càng xuất hiện nhiều thiết bị tân tiến, nhất là những người máy thông minh.
Thế giới cũng đã thay một bộ mặt khác, trông tiên tiến và công nghệ hơn, những tòa nhà cao chót vót được lắp hệ thống thang máy với tốc độ cao, từ tầng một lên tầng một trăm chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt.
Đường phố đầy ắp phương tiện di chuyển là những chiếc xe có thể bay như một phi thuyền mini.
Trang phục của con người nơi đây cũng trở nên tiện nghi với nhiều chức năng hơn, đặc biệt trên tay mỗi người đều có đeo một chiếc vòng. Đó là thiết bị liên lạc hiện đại được kết nối với bộ não của người dùng, có những hệ thống riêng biệt để trợ giúp chủ nhân của mình, thường hay được gọi là quang não.
Thế giới hiện đại tạo điều kiện cho con người có thể khám phá đến những hành tinh khác trong vũ trụ, tuy nhiên nó đồng thời đem đến rắc rối cho chính họ bởi những cuộc xâm chiếm hành tình xinh đẹp này của những sinh vật ngoài hành tinh.
Cũng vì trong một trận chiến lớn với những sinh vật đó mà Lạc Thiên Kỳ và người kia mới thành ra như vậy. May sao đã hạ được bọn chúng. Trái đất lúc đó bị tổn hại không ít, nhưng nhờ khoa học tiên tiến mà mọi thứ đang dần được khôi phục trở lại.
Lạc Thiên Kỳ chính là công dân ở thế giới này, hơn nữa thân phận cũng có chút đặc biệt. Là con trai út của lãnh tụ đế quốc này.
Lạc Thiên Kỳ thôi ngắm cảnh bên ngoài, đi lại đầu giường lấy vòng tay đeo lên. Vòng tay nhận chủ kêu tít lên một tiếng rồi hoạt động, một màn hình xanh hiện lên, trên đó là gương mặt hờn dỗi của Tiểu Tinh.
[Chủ nhân thật là, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà.]
Lạc Thiên Kỳ cười cười rồi hỏi thăm về tình hình của người nọ.
Tiểu Tinh thở dài chán nản.
[Chủ nhân biết mà, năm đó là ngài ấy dùng thân mình che chắn cho ngài khỏi vụ nổ, nên thân thể bị thương không ít, hiện đang nằm trong khoang bảo dưỡng trong khu quân sự của đế quốc.]
Ánh mắt Lạc Thiên Kỳ không che giấu được nỗi xót xa. Tiểu Tinh thấy chủ nhân của mình buồn bã thì vội an ủi.
[Nhưng chủ nhân đừng lo, từ đó đến nay cũng đã mười năm, ngài ấy chắc đã ổn rồi, có khi bây giờ đã tĩnh lại cũng nên.]
Quả nhiên thần sắc trên mặt y vui tươi hơn hẳn.
"Ta phải đi gặp anh ấy mới được."
Dứt lời liền thay nhanh một bộ đồ rồi xông cửa chạy ra ngoài, lúc y vừa bước xuống cầu thang, mọi người trong nhà đều kinh ngạc mà mở to mắt.
Mẹ y, Vũ Nguyệt xúc động ôm chầm lấy y mà khóc lớn.
"Tiểu Kỳ... Tiểu Kỳ... con tỉnh rồi... tỉnh rồi... "
Cha của y Lạc Thừa Uy và anh trai Lạc Thiên Phúc khóe mắt cũng đỏ hoe nhìn hai mẹ con.
Lạc Thiên Kỳ ôm lấy mẹ an ủi, đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ mình sau đó nhìn sang cha và anh hai cười thật tươi.
"Con tỉnh rồi đây, hai người không lại ôm con tí nào sao? Chỉ có mẹ là quan tâm con thôi."
Hai người đàn ông bật cười nhưng cũng đi đến từng người ôm lấy y. Con trai và em trai họ sau mười năm bất tỉnh không rõ sống chết, nay lại đầy sức sống đứng trước mặt họ, sao họ lại không hạnh phúc được cơ chứ.
Thiên Phúc dí tay vào trán em trai nhỏ giả bộ trách mắng.
"Em đó, lần sau nhất định không được tự ý làm như vậy nữa, thấy nguy hiểm phải đợi anh đến, chứ tuyệt đối không được làm liều nữa nghe chưa."
"Em khiến cả nhà sợ hãi đến chết rồi đấy."
Lạc Thiên Kỳ trong lòng ấm áp ngập tràn, mỉm cười mà hứa với anh trai. Có gia đình yêu thương mình và một anh người yêu chất lượng thế kia y sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu.
Nhắc đến anh người yêu mới nhớ, y phải đi gặp người ta thôi, y nhớ hắn muốn chết rồi.
"Giờ con có chuyện, con phải đi đây, tí con về bồi mọi người nhé."
Sẵn tiện dắt chồng về ra mắt luôn.
"Thằng bé này mới tỉnh dậy, người yếu như thế thì chạy đi đâu không biết."
Vũ Nguyệt nhìn con trai hớt ha hớt hải leo lên xe phóng đi mà không khỏi thắc mắc cùng lo lắng, nhìn sang ông chồng mình thì cũng thấy ông lắc đầu không hiểu, nhìn qua con trai lớn thì lại thấy vẻ mặt chán đời của Thiên Phúc. Nhạy bén liền biết anh biết chuyện gì đó, thế là đè ra hỏi chuyện.
Thiên Phúc bị cha mẹ tra hỏi cũng chỉ biết bất lực mà nói.
"Con đoán là em ấy đi gặp tên Tổng Tư lệnh quân đội Đế Quốc kia rồi."
Lạc Thừa Uy nghe con trai nói thì khẽ nhíu mày.
"Tên đó không phải trong trận chiến kia cũng đang bị thương nặng và đang được chữa trị trong khoang bảo dưỡng hay sao? Tiểu Kỳ gặp hắn ta làm gì?"
Thiên Phúc nhún vai tỏ vẻ chuyện này con cũng không biết, ba cứ đợi thằng nhỏ về hỏi không phải nhanh hơn sao.
Vũ Nguyệt dường như hơi trầm ngâm mà suy nghĩ gì đó, chỉ thấy hai mắt bà dường như có hơi sáng lên, khóe miệng cũng hơi cong cong.
Á à hình như bà ngửi ra được cái mùi thần bí gì đó thì phải.1
Lạc Thiên Kỳ vừa chạy đến cổng khu quân đã vội vã xuống xe và lao vào trong như tên lửa. Chạy trên hành lang vắng người, từng tiếng bước chân giục giã như tiếng nhịp đập nơi trái tim.
Mong chờ, phấn khích, vui sướng, hạnh phúc, đó là những cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng y.
Chợt trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Hốc mắt y đỏ hoe, hơi thở nóng rực gấp gáp.
Mái tóc đó, ánh mắt đó, sống mũi đó, gương mặt đó, thân hình vóc dáng, là anh ấy, người mà y yêu và cũng là người yêu y nhất trên thế gian này.
Hắn chạy nhanh về phía y, tay dang ra đón chờ, khóe mắt không giấu nỗi hạnh phúc mà rưng lên, miệng cười thật dịu dàng hướng về người mình yêu đang chạy đến.
"Tiểu Kỳ!"
"Hàn Phong!"
Hai người ôm chầm lấy nhau, Lạc Thiên Kỳ vỡ òa trong hạnh phúc mà khóc lớn. Vòng tay ấm áp này luôn ôm trọn y trong mọi thế giới, cho dù y không nhớ gì nhưng nó vẫn ấm áp và quen thuộc như vậy. Đó có thể gọi là nhớ trong tiềm thức chăng?
Lạc Thiên Kỳ chôn mặt vào ngực hắn mà dụi dụi, tay ôm người siết chặt hơn. Gặp được rồi, gặp lại được anh rồi.
"Hàn Phong... em gặp được anh rồi, em nhớ anh lắm huhu..."
"Anh cũng vậy, nhớ em lắm."
Phó Hàn Phong mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu người yêu, sau đó nâng cằm y lên, đặt lên môi nhỏ một nụ hôn ngọt ngào. Bao nhiêu nỗi nhớ đều gói gọn trong nụ hôn này.
Lạc Thiên Kỳ thuận ý vòng tay qua cổ Hàn Phong, cùng hắn đắm chìm trong mật ngọt nhớ nhung.
Hai người dây dưa quên trời quên đất, đến khi kết thúc thì xung quanh đã có không ít người của hắn trầm trồ, tất nhiên là họ cũng phải núp lên núp xuống, chỉ để lộ nửa đầu cùng đôi mắt láo liên để hóng hớt chuyện mà thôi. Ban đầu chỉ ra xem người trong lòng của boss nhà mình ai dè được tặng kèm thêm một tô cơm chó thơm ngon chất lượng siêu to khổng lồ, hừ.
Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng nép vào ngực hắn, hờn dỗi mà đánh hắn vài cái cho đỡ ngại, ai ngờ người nào đó vốn mặt dày vô liêm sĩ quen rồi, trực tiếp bắt lấy tay y lên mà hôn lấy hôn để, mắt đắc ý nhìn lướt qua đám sĩ quan ế chổng mông đang cắn răng oán hận đằng xa, khiến họ chỉ biết than trời than đất.
Lạc Thiên Kỳ ngồi trong phòng làm việc của hắn gặm bánh ngọt, ánh mắt lấp lánh nhìn nam nhân đang nghiêm túc làm việc đằng kia.
Không hổ là nam nhân của y, góc nào cũng đẹp chết người. Người ta lỡ u mê quá rồi phải làm sao đây?
Bây giờ tự nhiên muốn bị anh ấy đè ra bàn mà ứ ừ quá à.1
Nhưng mà là một bạn trai nhỏ có trách nhiệm biết yêu thương bạn trai lớn, y không thể để hắn vừa mới tỉnh dậy đã phải làm việc được.
Thế là bạn trai nhỏ xung phong hy sinh thân mình đi quyến rũ bạn trai lớn. Và hậu quả thì khỏi bàn.
Nhưng mà là một bạn trai nhỏ có trách nhiệm biết yêu thương bạn trai lớn, y không thể để hắn vừa mới tỉnh dậy đã phải làm việc được.
Xung quanh giường cũng có thêm những thiết bị tân tiến khác, Lạc Thiên Kỳ ngồi dậy, đưa tay dứt khoát rút ba đầu dây ra rồi bước xuống giường, y chậm rãi đi đến bên cửa sổ, chạm nhẹ vào màn hình cảm ứng bên dưới, cánh cửa liền được mở ra. Thành phố hiện đại, náo nhiệt xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là thế giới tương lai của trái đất, khi khoa học công nghệ phát triển mạnh, ngày càng xuất hiện nhiều thiết bị tân tiến, nhất là những người máy thông minh.
Thế giới cũng đã thay một bộ mặt khác, trông tiên tiến và công nghệ hơn, những tòa nhà cao chót vót được lắp hệ thống thang máy với tốc độ cao, từ tầng một lên tầng một trăm chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt.
Đường phố đầy ắp phương tiện di chuyển là những chiếc xe có thể bay như một phi thuyền mini.
Trang phục của con người nơi đây cũng trở nên tiện nghi với nhiều chức năng hơn, đặc biệt trên tay mỗi người đều có đeo một chiếc vòng. Đó là thiết bị liên lạc hiện đại được kết nối với bộ não của người dùng, có những hệ thống riêng biệt để trợ giúp chủ nhân của mình, thường hay được gọi là quang não.
Thế giới hiện đại tạo điều kiện cho con người có thể khám phá đến những hành tinh khác trong vũ trụ, tuy nhiên nó đồng thời đem đến rắc rối cho chính họ bởi những cuộc xâm chiếm hành tình xinh đẹp này của những sinh vật ngoài hành tinh.
Cũng vì trong một trận chiến lớn với những sinh vật đó mà Lạc Thiên Kỳ và người kia mới thành ra như vậy. May sao đã hạ được bọn chúng. Trái đất lúc đó bị tổn hại không ít, nhưng nhờ khoa học tiên tiến mà mọi thứ đang dần được khôi phục trở lại.
Lạc Thiên Kỳ chính là công dân ở thế giới này, hơn nữa thân phận cũng có chút đặc biệt. Là con trai út của lãnh tụ đế quốc này.
Lạc Thiên Kỳ thôi ngắm cảnh bên ngoài, đi lại đầu giường lấy vòng tay đeo lên. Vòng tay nhận chủ kêu tít lên một tiếng rồi hoạt động, một màn hình xanh hiện lên, trên đó là gương mặt hờn dỗi của Tiểu Tinh.
[Chủ nhân thật là, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà.]
Lạc Thiên Kỳ cười cười rồi hỏi thăm về tình hình của người nọ.
Tiểu Tinh thở dài chán nản.
[Chủ nhân biết mà, năm đó là ngài ấy dùng thân mình che chắn cho ngài khỏi vụ nổ, nên thân thể bị thương không ít, hiện đang nằm trong khoang bảo dưỡng trong khu quân sự của đế quốc.]
Ánh mắt Lạc Thiên Kỳ không che giấu được nỗi xót xa. Tiểu Tinh thấy chủ nhân của mình buồn bã thì vội an ủi.
[Nhưng chủ nhân đừng lo, từ đó đến nay cũng đã mười năm, ngài ấy chắc đã ổn rồi, có khi bây giờ đã tĩnh lại cũng nên.]
Quả nhiên thần sắc trên mặt y vui tươi hơn hẳn.
"Ta phải đi gặp anh ấy mới được."
Dứt lời liền thay nhanh một bộ đồ rồi xông cửa chạy ra ngoài, lúc y vừa bước xuống cầu thang, mọi người trong nhà đều kinh ngạc mà mở to mắt.
Mẹ y, Vũ Nguyệt xúc động ôm chầm lấy y mà khóc lớn.
"Tiểu Kỳ... Tiểu Kỳ... con tỉnh rồi... tỉnh rồi... "
Cha của y Lạc Thừa Uy và anh trai Lạc Thiên Phúc khóe mắt cũng đỏ hoe nhìn hai mẹ con.
Lạc Thiên Kỳ ôm lấy mẹ an ủi, đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ mình sau đó nhìn sang cha và anh hai cười thật tươi.
"Con tỉnh rồi đây, hai người không lại ôm con tí nào sao? Chỉ có mẹ là quan tâm con thôi."
Hai người đàn ông bật cười nhưng cũng đi đến từng người ôm lấy y. Con trai và em trai họ sau mười năm bất tỉnh không rõ sống chết, nay lại đầy sức sống đứng trước mặt họ, sao họ lại không hạnh phúc được cơ chứ.
Thiên Phúc dí tay vào trán em trai nhỏ giả bộ trách mắng.
"Em đó, lần sau nhất định không được tự ý làm như vậy nữa, thấy nguy hiểm phải đợi anh đến, chứ tuyệt đối không được làm liều nữa nghe chưa."
"Em khiến cả nhà sợ hãi đến chết rồi đấy."
Lạc Thiên Kỳ trong lòng ấm áp ngập tràn, mỉm cười mà hứa với anh trai. Có gia đình yêu thương mình và một anh người yêu chất lượng thế kia y sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu.
Nhắc đến anh người yêu mới nhớ, y phải đi gặp người ta thôi, y nhớ hắn muốn chết rồi.
"Giờ con có chuyện, con phải đi đây, tí con về bồi mọi người nhé."
Sẵn tiện dắt chồng về ra mắt luôn.
"Thằng bé này mới tỉnh dậy, người yếu như thế thì chạy đi đâu không biết."
Vũ Nguyệt nhìn con trai hớt ha hớt hải leo lên xe phóng đi mà không khỏi thắc mắc cùng lo lắng, nhìn sang ông chồng mình thì cũng thấy ông lắc đầu không hiểu, nhìn qua con trai lớn thì lại thấy vẻ mặt chán đời của Thiên Phúc. Nhạy bén liền biết anh biết chuyện gì đó, thế là đè ra hỏi chuyện.
Thiên Phúc bị cha mẹ tra hỏi cũng chỉ biết bất lực mà nói.
"Con đoán là em ấy đi gặp tên Tổng Tư lệnh quân đội Đế Quốc kia rồi."
Lạc Thừa Uy nghe con trai nói thì khẽ nhíu mày.
"Tên đó không phải trong trận chiến kia cũng đang bị thương nặng và đang được chữa trị trong khoang bảo dưỡng hay sao? Tiểu Kỳ gặp hắn ta làm gì?"
Thiên Phúc nhún vai tỏ vẻ chuyện này con cũng không biết, ba cứ đợi thằng nhỏ về hỏi không phải nhanh hơn sao.
Vũ Nguyệt dường như hơi trầm ngâm mà suy nghĩ gì đó, chỉ thấy hai mắt bà dường như có hơi sáng lên, khóe miệng cũng hơi cong cong.
Á à hình như bà ngửi ra được cái mùi thần bí gì đó thì phải.1
Lạc Thiên Kỳ vừa chạy đến cổng khu quân đã vội vã xuống xe và lao vào trong như tên lửa. Chạy trên hành lang vắng người, từng tiếng bước chân giục giã như tiếng nhịp đập nơi trái tim.
Mong chờ, phấn khích, vui sướng, hạnh phúc, đó là những cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng y.
Chợt trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Hốc mắt y đỏ hoe, hơi thở nóng rực gấp gáp.
Mái tóc đó, ánh mắt đó, sống mũi đó, gương mặt đó, thân hình vóc dáng, là anh ấy, người mà y yêu và cũng là người yêu y nhất trên thế gian này.
Hắn chạy nhanh về phía y, tay dang ra đón chờ, khóe mắt không giấu nỗi hạnh phúc mà rưng lên, miệng cười thật dịu dàng hướng về người mình yêu đang chạy đến.
"Tiểu Kỳ!"
"Hàn Phong!"
Hai người ôm chầm lấy nhau, Lạc Thiên Kỳ vỡ òa trong hạnh phúc mà khóc lớn. Vòng tay ấm áp này luôn ôm trọn y trong mọi thế giới, cho dù y không nhớ gì nhưng nó vẫn ấm áp và quen thuộc như vậy. Đó có thể gọi là nhớ trong tiềm thức chăng?
Lạc Thiên Kỳ chôn mặt vào ngực hắn mà dụi dụi, tay ôm người siết chặt hơn. Gặp được rồi, gặp lại được anh rồi.
"Hàn Phong... em gặp được anh rồi, em nhớ anh lắm huhu..."
"Anh cũng vậy, nhớ em lắm."
Phó Hàn Phong mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu người yêu, sau đó nâng cằm y lên, đặt lên môi nhỏ một nụ hôn ngọt ngào. Bao nhiêu nỗi nhớ đều gói gọn trong nụ hôn này.
Lạc Thiên Kỳ thuận ý vòng tay qua cổ Hàn Phong, cùng hắn đắm chìm trong mật ngọt nhớ nhung.
Hai người dây dưa quên trời quên đất, đến khi kết thúc thì xung quanh đã có không ít người của hắn trầm trồ, tất nhiên là họ cũng phải núp lên núp xuống, chỉ để lộ nửa đầu cùng đôi mắt láo liên để hóng hớt chuyện mà thôi. Ban đầu chỉ ra xem người trong lòng của boss nhà mình ai dè được tặng kèm thêm một tô cơm chó thơm ngon chất lượng siêu to khổng lồ, hừ.
Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng nép vào ngực hắn, hờn dỗi mà đánh hắn vài cái cho đỡ ngại, ai ngờ người nào đó vốn mặt dày vô liêm sĩ quen rồi, trực tiếp bắt lấy tay y lên mà hôn lấy hôn để, mắt đắc ý nhìn lướt qua đám sĩ quan ế chổng mông đang cắn răng oán hận đằng xa, khiến họ chỉ biết than trời than đất.
Lạc Thiên Kỳ ngồi trong phòng làm việc của hắn gặm bánh ngọt, ánh mắt lấp lánh nhìn nam nhân đang nghiêm túc làm việc đằng kia.
Không hổ là nam nhân của y, góc nào cũng đẹp chết người. Người ta lỡ u mê quá rồi phải làm sao đây?
Bây giờ tự nhiên muốn bị anh ấy đè ra bàn mà ứ ừ quá à.1
Nhưng mà là một bạn trai nhỏ có trách nhiệm biết yêu thương bạn trai lớn, y không thể để hắn vừa mới tỉnh dậy đã phải làm việc được.
Thế là bạn trai nhỏ xung phong hy sinh thân mình đi quyến rũ bạn trai lớn. Và hậu quả thì khỏi bàn.
Nhưng mà là một bạn trai nhỏ có trách nhiệm biết yêu thương bạn trai lớn, y không thể để hắn vừa mới tỉnh dậy đã phải làm việc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất