Chương 33: Không tiền làm gì cũng khó (1)
Ánh nắng sớm chan hoà khắp nơi, chiếu mờ đi sương trắng, đánh thức thành phố say ngủ chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Hạ Lâm Chu dẫn Xuân Mai ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo vỉa hè đến khu công viên chia giao thông ra làm hai luồng. Vì tối hôm qua không dẫn Xuân Mai đi chơi, nên hôm nay mới sáng sớm nó đã đứng trước cửa mà sủa như điên như muốn nói với hắn “Tôi thây kệ cái cổ chú mỏi bao nhiêu, chú phải dậy dẫn tôi đi chơi!!” Hạ Lâm Chu vốn định mặc kệ trùm chăn ngủ tiếp nhưng nó ồn quá, đành phải ngồi dậy, tắm qua loa rồi dẫn nó ra ngoài đi “vui vẻ”.
Hắn vươn người, ngáp dài một cái, gãi gãi đầu tóc còn chưa kịp chải. Tối hôm qua Văn Tầm Xuyên khoá trái cửa, sáng sớm nay hắn gõ mãi bên trong cũng không nghe ừ hử gì, đành mặc bộ đồ ngủ tối qua ra đường.
Từ nhà ra công viên có một quán Tiểu long bao ăn sáng, Hạ Lâm Chu đi ngang qua đó thì dây kéo khựng lại. Hắn quay đầu vừa thấy, Xuân Mai xếp hai chân sau ngồi xổm trước quầy Tiểu long bao, mặt mày nghiêm trọng nhìn hắn.
Báo động trong đầu Hạ Lâm Chu vang lên: không ổn rồi.
Quả nhiên, vài giây sau, một mùi thum thủm bốc lên tràn ngập xung quanh.
“Trời má! Sao lại ị ở đây!!” Hạ Lâm Chu cảm thấy như vừa rơi vào hố sâu bi kịch. Hắn rút trong túi ra mấy tờ giấy báo, bất đắc dĩ chờ Xuân Mai “hành sự” trước những ánh nhìn mang tia lửa từ chủ quán và những người đang ăn sáng trong tiệm phóng ra. Với tình huống khó xử như này, hắn nghĩ có cười 100 cái nụ cười tự tin cũng không cứu vãn nổi…
Hạ Lâm Chu nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn móng tay…. Đây là 30 giây từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn cảm thấy gian nan nhất.
Chân sau Xuân Mai chỉ vừa đứng thẳng, hắn liền một tay bịt mũi một tay nhanh chóng lấy giấy báo xúc cái vật mềm mềm thum thủm gói lại, rồi bạo lực lôi Xuân Mai chạy sấp mặt trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của những người trong quán.
Chạy một mạch hơn 50m, hắn mới thấy được thùng rác. Hạ Lâm Chu vội vàng vứt quả “bom dẻo” đi, chán ghét chùi tay, liếc xéo con Xuân Mai vẫn đang tỉnh bơ, mắng, “Bà mịe, mày không nhịn được một chút à? Sao cứ phải nhè ngay trước mặt người ta đang ăn mà đi ị?”
Xuân Mai nghe chẳng hiểu gì, vui vẻ vẫy đuôi ngây thơ sủa “Gâu gâu.”
“Lại còn sủa, lại còn mặt dày sủa gâu gâu!” Hạ Lâm Chu cuộn tờ báo lại gõ nhẹ lên đầu nó, miệng thì thầm, “Mất mặt không, mất mặt không, Mày không sợ mất mặt nhưng tao thì sợ đó “
(chú thích cho bạn nào không nhớ: Câu này là bố ông Chu mắng ổng lúc come-out á =]]]] Giờ ỏng nhại lại =]])
Hạ Lâm Chu đang say mê giáo dục con chó, phía sau lưng đột nhiên có ai gọi, “Tiểu Chu!”
Hạ Lâm Chu quay đầu, thấy ven đường đang đậu một con BMW M760LI (*) màu đen, hắn đột nhiên cười toét miệng, tung tăng đến bên cạnh, khom lưng nhìn người phụ nữ trong xe, “Hi hi, con biết là mẹ sẽ không bỏ mặc con mà.”
Mẹ Hạ liếc hắn, hừ trong lỗ mũi, “Còn nhớ ai là mẹ đấy!”
“Sao mẹ nói vậy được, con quên ai thì quên, sao có thể quên mẹ.”
“Tìm được chỗ ở cũng không biết gọi báo mẹ. Mày biết mẹ tốn bao nhiêu công sức mới kiếm ra được chỗ này không?”
“Tại con sợ bố lại nổi nóng mà. Xong rồi lại giận cá chém thớt, giận lây qua mẹ, hai người cãi nhau, sau đó bố đi tìm bồ nhí, sau đó có có con rơi con rớt ôm về…”
“Mày đừng dùng tần số 39HZ nói chuyện với mẹ nữa!”
“Ấy thôi, vui vẻ không quạu mà.” Hạ Lâm Chu cười hì hì, vươn tay vào cửa sổ xe, uốn éo nhão nhoẹt như cọng bún, “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi~~~~”
Mẹ Hạ tét một cái lên mu bàn tay hắn, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Muốn gì đây?”
“Aizzz!” Hạ Lâm Chu làm quá, kêu đau rút tay về xoa xoa, “Sao hai người đều đánh con như vậy chứ…”
Mẹ Hạ xác định chính xác từ khoá, “Ồ” một tiếng, “Tính tình thô bạo của mày mà chịu bị người khác đánh à, ngộ nha. Ngoài mẹ còn ai nữa?”
Hạ Lâm Chu ngẩng đầu nhìn mẹ, xoa tay, “Dạ đâu có ai…”
Mẹ Hạ lườm lườm, duỗi tay kéo kéo bộ quần áo mặc ở nhà trên người hắn, “Chàng bác sĩ điển trai ở bệnh viện Nhân Dân 2 chứ gì?”
Hạ Lâm Chu vốn đang định nổi giận đùng đùng “Mẹ cho người điều tra con à?”, nhưng câu này vừa xuất hiện trong đầu hắn lại thấy y như lời thoại phim truyền hình, tự mình phì cười một cái, “Sao nhà mình lại thành cái phong cách phim drama giờ vàng hết rồi vậy? Bố mẹ kiếm quá trời tiền mà, đi du lịch hẹn hò đâu đó đi, đừng mỗi tối ngồi xem phim truyền hình cẩu huyết nữa.”
Mẹ Hạ giơ tay chặt lên ót hắn một cái, trừng mắt nhìn. Hạ Lâm Chu bị đánh hơi chúi về phía trước, nhưng vẫn lì lợm thêm mắm dặm muối kể khổ, “Con giờ chẳng còn xu nào dính túi, phải làm osin xin ở nhờ nhà người ta, phải trông chó, giặt quần áo, nấu cơm bưng trà đỏ nước. Tối đến còn phải giành chỗ ngủ với chó….”
Hạ Lâm Chu lao lực uốn lượn cái lưỡi không xương bịa một tràng hoàn cảnh sầu đau, sau đó lại với vào trong xe mẹ Hạ, đáng thương nói, “……Cho nên là, cho con tiền đi.”
Mẹ Hạ lạnh mặt nghe hắn uốn éo. Bà dứt ruột đẻ ra, sao còn chẳng hiểu quá cái thằng con trời đánh này. Lại còn bưng trà đổ nước giặt quần áo nấu cơm, nó không đốt nhà người ta là may lắm rồi.
“Nếu khổ như vậy, thì về nhà với mẹ đi.”
Mắt Hạ Lâm Chu sáng lên, “Bố chịu rồi ạ?”
“Không.” Mẹ Hạ thở dài, “Mày về nhà xin lỗi bố…”
“Con không xin lỗi được đâu!” Hạ Lâm Chu không nghĩ ngợi nói ngay.
“Đầu của mày sao cứ phải ngước cao như thế? Cúi xuống một chút không được sao. Kế hoãn binh đó hiểu không?”
Hạ Lâm Chu lại bành cổ, bướng bỉnh nói, “Không được đâu mẹ, lần này con phải liều ăn nhiều với bố, để sau này không phải khó xử nữa.”
“…… Đồ lì lợm!” Mẹ Hạ bị đặt vào thế bí giữa cuộc gây nhau giữa con trai cưng và ông xã yêu quý, tức giận không biết làm gì thêm. Bà cúi đầu lấy ra một cái điện thoại và ví tiền nhét vào tay hắn, cả giận nói, “Được thôi, vậy mày đừng có mà về nhà nữa, để mẹ xem mày ở bên ngoài lăn lộn được bao lâu! Chú Trương, lái xe đi!”
Hạ Lâm Chu cầm ví tiền vui vẻ rạo rực vẫy vẫy theo mông xe, “Mẹ đi cẩn thận!”
Hắn nhét điện thoại vào túi, vui mừng mở ví tiền của mình ra nhìn thoáng qua, ngay lập tức mặt hắn liền đông cứng lại, “Cái đệch!”
Hạ Lâm Chu vốn tưởng rằng mẹ sẽ nhét thêm tiền vào ví cho hắn, nhưng không hề, ví tiền của hắn lúc đi như thế nào thì bây giờ vẫn như thế. Bên trong chỉ có chứng minh thư, giấy tờ tuỳ thân và một đống credit cards giờ đã bị khoá sạch sẽ. Hạ Lâm Chu không có thói quen sử dụng tiền mặt, giờ trong ví chỉ còn mấy tờ tiền… còn không đủ ra ngoài thuê phòng trọ.
Hạ Lâm Chu tức giận móc điện thoại ra định gọi cho mẹ khóc lóc kể khổ thêm lần nữa, ai ngờ đâu vừa mở khoá màn hình, điện thoại cạn pin tắt luôn cả nguồn.
Hắn bực bội rống to với cái điện thoại, “Aizzzz!! Sao mà mẹ còn không sạc pin cho mình cơ chứ!!!”
—
(*) BMW M760LI của mẹ Hạ. Con xe này khoảng 13 tỷ VND…. Hai mẹ con một chín một mười….
Hạ Lâm Chu dẫn Xuân Mai ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo vỉa hè đến khu công viên chia giao thông ra làm hai luồng. Vì tối hôm qua không dẫn Xuân Mai đi chơi, nên hôm nay mới sáng sớm nó đã đứng trước cửa mà sủa như điên như muốn nói với hắn “Tôi thây kệ cái cổ chú mỏi bao nhiêu, chú phải dậy dẫn tôi đi chơi!!” Hạ Lâm Chu vốn định mặc kệ trùm chăn ngủ tiếp nhưng nó ồn quá, đành phải ngồi dậy, tắm qua loa rồi dẫn nó ra ngoài đi “vui vẻ”.
Hắn vươn người, ngáp dài một cái, gãi gãi đầu tóc còn chưa kịp chải. Tối hôm qua Văn Tầm Xuyên khoá trái cửa, sáng sớm nay hắn gõ mãi bên trong cũng không nghe ừ hử gì, đành mặc bộ đồ ngủ tối qua ra đường.
Từ nhà ra công viên có một quán Tiểu long bao ăn sáng, Hạ Lâm Chu đi ngang qua đó thì dây kéo khựng lại. Hắn quay đầu vừa thấy, Xuân Mai xếp hai chân sau ngồi xổm trước quầy Tiểu long bao, mặt mày nghiêm trọng nhìn hắn.
Báo động trong đầu Hạ Lâm Chu vang lên: không ổn rồi.
Quả nhiên, vài giây sau, một mùi thum thủm bốc lên tràn ngập xung quanh.
“Trời má! Sao lại ị ở đây!!” Hạ Lâm Chu cảm thấy như vừa rơi vào hố sâu bi kịch. Hắn rút trong túi ra mấy tờ giấy báo, bất đắc dĩ chờ Xuân Mai “hành sự” trước những ánh nhìn mang tia lửa từ chủ quán và những người đang ăn sáng trong tiệm phóng ra. Với tình huống khó xử như này, hắn nghĩ có cười 100 cái nụ cười tự tin cũng không cứu vãn nổi…
Hạ Lâm Chu nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn móng tay…. Đây là 30 giây từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn cảm thấy gian nan nhất.
Chân sau Xuân Mai chỉ vừa đứng thẳng, hắn liền một tay bịt mũi một tay nhanh chóng lấy giấy báo xúc cái vật mềm mềm thum thủm gói lại, rồi bạo lực lôi Xuân Mai chạy sấp mặt trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của những người trong quán.
Chạy một mạch hơn 50m, hắn mới thấy được thùng rác. Hạ Lâm Chu vội vàng vứt quả “bom dẻo” đi, chán ghét chùi tay, liếc xéo con Xuân Mai vẫn đang tỉnh bơ, mắng, “Bà mịe, mày không nhịn được một chút à? Sao cứ phải nhè ngay trước mặt người ta đang ăn mà đi ị?”
Xuân Mai nghe chẳng hiểu gì, vui vẻ vẫy đuôi ngây thơ sủa “Gâu gâu.”
“Lại còn sủa, lại còn mặt dày sủa gâu gâu!” Hạ Lâm Chu cuộn tờ báo lại gõ nhẹ lên đầu nó, miệng thì thầm, “Mất mặt không, mất mặt không, Mày không sợ mất mặt nhưng tao thì sợ đó “
(chú thích cho bạn nào không nhớ: Câu này là bố ông Chu mắng ổng lúc come-out á =]]]] Giờ ỏng nhại lại =]])
Hạ Lâm Chu đang say mê giáo dục con chó, phía sau lưng đột nhiên có ai gọi, “Tiểu Chu!”
Hạ Lâm Chu quay đầu, thấy ven đường đang đậu một con BMW M760LI (*) màu đen, hắn đột nhiên cười toét miệng, tung tăng đến bên cạnh, khom lưng nhìn người phụ nữ trong xe, “Hi hi, con biết là mẹ sẽ không bỏ mặc con mà.”
Mẹ Hạ liếc hắn, hừ trong lỗ mũi, “Còn nhớ ai là mẹ đấy!”
“Sao mẹ nói vậy được, con quên ai thì quên, sao có thể quên mẹ.”
“Tìm được chỗ ở cũng không biết gọi báo mẹ. Mày biết mẹ tốn bao nhiêu công sức mới kiếm ra được chỗ này không?”
“Tại con sợ bố lại nổi nóng mà. Xong rồi lại giận cá chém thớt, giận lây qua mẹ, hai người cãi nhau, sau đó bố đi tìm bồ nhí, sau đó có có con rơi con rớt ôm về…”
“Mày đừng dùng tần số 39HZ nói chuyện với mẹ nữa!”
“Ấy thôi, vui vẻ không quạu mà.” Hạ Lâm Chu cười hì hì, vươn tay vào cửa sổ xe, uốn éo nhão nhoẹt như cọng bún, “Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi~~~~”
Mẹ Hạ tét một cái lên mu bàn tay hắn, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Muốn gì đây?”
“Aizzz!” Hạ Lâm Chu làm quá, kêu đau rút tay về xoa xoa, “Sao hai người đều đánh con như vậy chứ…”
Mẹ Hạ xác định chính xác từ khoá, “Ồ” một tiếng, “Tính tình thô bạo của mày mà chịu bị người khác đánh à, ngộ nha. Ngoài mẹ còn ai nữa?”
Hạ Lâm Chu ngẩng đầu nhìn mẹ, xoa tay, “Dạ đâu có ai…”
Mẹ Hạ lườm lườm, duỗi tay kéo kéo bộ quần áo mặc ở nhà trên người hắn, “Chàng bác sĩ điển trai ở bệnh viện Nhân Dân 2 chứ gì?”
Hạ Lâm Chu vốn đang định nổi giận đùng đùng “Mẹ cho người điều tra con à?”, nhưng câu này vừa xuất hiện trong đầu hắn lại thấy y như lời thoại phim truyền hình, tự mình phì cười một cái, “Sao nhà mình lại thành cái phong cách phim drama giờ vàng hết rồi vậy? Bố mẹ kiếm quá trời tiền mà, đi du lịch hẹn hò đâu đó đi, đừng mỗi tối ngồi xem phim truyền hình cẩu huyết nữa.”
Mẹ Hạ giơ tay chặt lên ót hắn một cái, trừng mắt nhìn. Hạ Lâm Chu bị đánh hơi chúi về phía trước, nhưng vẫn lì lợm thêm mắm dặm muối kể khổ, “Con giờ chẳng còn xu nào dính túi, phải làm osin xin ở nhờ nhà người ta, phải trông chó, giặt quần áo, nấu cơm bưng trà đỏ nước. Tối đến còn phải giành chỗ ngủ với chó….”
Hạ Lâm Chu lao lực uốn lượn cái lưỡi không xương bịa một tràng hoàn cảnh sầu đau, sau đó lại với vào trong xe mẹ Hạ, đáng thương nói, “……Cho nên là, cho con tiền đi.”
Mẹ Hạ lạnh mặt nghe hắn uốn éo. Bà dứt ruột đẻ ra, sao còn chẳng hiểu quá cái thằng con trời đánh này. Lại còn bưng trà đổ nước giặt quần áo nấu cơm, nó không đốt nhà người ta là may lắm rồi.
“Nếu khổ như vậy, thì về nhà với mẹ đi.”
Mắt Hạ Lâm Chu sáng lên, “Bố chịu rồi ạ?”
“Không.” Mẹ Hạ thở dài, “Mày về nhà xin lỗi bố…”
“Con không xin lỗi được đâu!” Hạ Lâm Chu không nghĩ ngợi nói ngay.
“Đầu của mày sao cứ phải ngước cao như thế? Cúi xuống một chút không được sao. Kế hoãn binh đó hiểu không?”
Hạ Lâm Chu lại bành cổ, bướng bỉnh nói, “Không được đâu mẹ, lần này con phải liều ăn nhiều với bố, để sau này không phải khó xử nữa.”
“…… Đồ lì lợm!” Mẹ Hạ bị đặt vào thế bí giữa cuộc gây nhau giữa con trai cưng và ông xã yêu quý, tức giận không biết làm gì thêm. Bà cúi đầu lấy ra một cái điện thoại và ví tiền nhét vào tay hắn, cả giận nói, “Được thôi, vậy mày đừng có mà về nhà nữa, để mẹ xem mày ở bên ngoài lăn lộn được bao lâu! Chú Trương, lái xe đi!”
Hạ Lâm Chu cầm ví tiền vui vẻ rạo rực vẫy vẫy theo mông xe, “Mẹ đi cẩn thận!”
Hắn nhét điện thoại vào túi, vui mừng mở ví tiền của mình ra nhìn thoáng qua, ngay lập tức mặt hắn liền đông cứng lại, “Cái đệch!”
Hạ Lâm Chu vốn tưởng rằng mẹ sẽ nhét thêm tiền vào ví cho hắn, nhưng không hề, ví tiền của hắn lúc đi như thế nào thì bây giờ vẫn như thế. Bên trong chỉ có chứng minh thư, giấy tờ tuỳ thân và một đống credit cards giờ đã bị khoá sạch sẽ. Hạ Lâm Chu không có thói quen sử dụng tiền mặt, giờ trong ví chỉ còn mấy tờ tiền… còn không đủ ra ngoài thuê phòng trọ.
Hạ Lâm Chu tức giận móc điện thoại ra định gọi cho mẹ khóc lóc kể khổ thêm lần nữa, ai ngờ đâu vừa mở khoá màn hình, điện thoại cạn pin tắt luôn cả nguồn.
Hắn bực bội rống to với cái điện thoại, “Aizzzz!! Sao mà mẹ còn không sạc pin cho mình cơ chứ!!!”
—
(*) BMW M760LI của mẹ Hạ. Con xe này khoảng 13 tỷ VND…. Hai mẹ con một chín một mười….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất