Trả Nợ

Chương 37: Xong việc

Trước Sau
Trong không gian hẹp đậm lên một mùi xạ hương tanh nồng.

Văn Tầm Xuyên vứt khăn giấy đã dùng vào thùng rác cảm ứng, duỗi tay mặc lại quần áo chỉnh tề, thắt lại dây lưng quần, vẫn thấy Hạ Lâm Chu vẫn còn mệt mỏi dựa lưng len tường. Gã nhìn lướt qua hạ thân trần trụi của hắn, “Chưa mặc đồ vào? Thích khoe chim à?”

Hạ Lâm Chu giờ mới sực tỉnh. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, vươn tay lấy vài tờ khăn giấy lau qua loa, sau đó đỡ cái eo nhức mỏi đứng thẳng dậy, vừa kéo khoá quần vừa hậm hực nói, “Tối nay tôi muốn ngủ giường nệm.”

“Giường nệm không tốt cho eo lưng.” Văn Tầm Xuyên cúi người nhặt áo sơ mi đã rớt dưới đất lên cho hắn.

Hạ Lâm Chu giật lấy áo, ghét bỏ giũ giũ hai cái mới mặc lên người, liếc gã bất mãn “Không phải anh mặc nên không sợ dơ à?” Hắn cài qua loa mấy cái cúc áo lỏng lẻo sắp bung, đưa tay mở chốt cửa. Bên ngoài toilet vẫn là một mùi hương gỗ đàn, chẳng liên quan gì đến mùi tanh nồng của tinh dịch trong buồng hẹp cả.

Ngoài cửa toilet có một bậc thang thấp, lúc Hạ Lâm Chu đẩy cửa bước ra không để ý bị hụt một chân, lảo đảo suýt ngã. Văn Tầm Xuyên đằng sau nhanh tay níu hắn lại, hắn cũng chẳng ngại ngùng gì nâng tay ôm lấy vai, dựa hết nửa người lên gã, xoa mũi nói, “Lát ra gặp Trần Tứ phải phản ảnh buồng toilet nhỏ quá mới được.”

Vừa dứt lời một người vừa bước vào toilet, nghe thấy ngẩng đầu lên lườm hắn, “Thế tôi dọn cho hai cậu nguyên cái giường trong toilet luôn cho vừa lòng nhé?”

Hạ Lâm Chu nhìn thấy Trần Tứ rất “linh” mà vào đúng lúc, hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy, cánh tay đang khoác lên vai Văn Tầm Xuyên siết chặt, kéo gã ngả vào lồng ngực mình.

Văn Tầm Xuyên ngẩn người, “Cậu định làm cái gì?”

“Nãy anh nói chân anh nhũn ra hết rồi mà?” Hạ Lâm Chu quay đầu nhìn gã.

Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, “Tôi nói hồi nào…”

Hạ Lâm Chu bóp chặt vai gã, ngắt lời, “Thôi đừng ngại ngùng nữa, anh Tứ có phải người ngoài đâu.”



Trần Tứ bày ra vẻ mặt “tôi hiểu hết mà”, nghiêng người vỗ vỗ vai Hạ Lâm Chu, “Hạ thiếu gia thật trâu bò.”

“Tụi em đi trước nha.”

Nói xong gã ôm chặt Văn Tầm Xuyên vào lồng ngực, thẳng lưng hiên ngang bước ra ngoài.

Vừa ra đến cửa Hạ Lâm Chu lập tức mềm oặt như cọng bún thiu mà ngả lên người Văn Tầm Xuyên, oán giận nói, “Mịe, anh làm gãy mất lưng tôi rồi.”

Văn Tầm Xuyên vừa bực vừa buồn cười hất tay hắn ra.

Hạ Lâm Chu lắc lắc cánh tay nhíu mày nói, “Ơ sao không đỡ nữa, đỡ một lúc thì anh chết à?”

Văn Tầm Xuyên móc điện thoại gọi taxi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Ngại quá, chân tôi nhũn ra hết rồi, không đỡ nổi.”

“……”

Vừa trở về nhà Hạ Lâm Chu đã nhanh chân cướp mất phòng tắm, Văn Tầm Xuyên vừa cởi chiếc áo dính đầy mùi rượu và thuốc lá vừa nói vọng về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, “Cậu không có một chút ý thức là mình đang ăn nhờ ở đậu à?”

Hạ Lâm Chu mở cửa ló đầu ra, mặt dày cười hề hề, “Ngại quá, không có.”,sau đó đóng sầm cửa lại.

Cho đến khi Văn Tầm Xuyên tắm rửa xong xuôi, Hạ Lâm Chu đã nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng chán chê rồi, hắn đang nghiêng người nằm chiếm hơn hai phần ba cái giường, gác tay lên đầu chơi game điện thoại.

Văn Tầm Xuyên vừa mới đến gần, hắn vội xốc chăn chui vào, thò ra nửa khuôn mặt và ngón tay trỏ để trên miệng, “Hôm nay tôi hứa là không nói tiếng nào.”

Văn Tầm Xuyên “Ừ” một tiếng, cũng xốc chăn lên giường, duỗi tay tắt đèn.



Hạ Lâm Chu không nói gì thật, chắc là cũng do mệt quá, nên đèn vừa tắt không bao lâu Văn Tầm Xuyên đã nghe nhịp thở đều đặn của hắn bên tai. Gã trở mình một chút, cũng nhanh đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Văn Tầm Xuyên cảm giác bị đè nặng, choàng tỉnh dậy. Gã vừa động đậy, cái tên phía sau lại ôm chặt gã hơn.

Khuôn ngực trần trụi của Hạ Lâm Chu dán rịt trên lưng, một cánh tay cơ bắp khỏe mạnh ôm chặt lấy eo gã, một chân cong lên gác lên người, hoàn toàn xem gã là cái gối ôm, mà càng làm gã đau đầu hơn chính là…cái thứ ấy ấy của tên đó đang cương cứng, nóng rực cạ lên mông đùi gã…..

Văn Tầm Xuyên thúc thúc khuỷu tay về phía sau, nghiêng đầu nói, “Bỏ ra coi.”

Chóp mũi cao thẳng của Hạ Lâm Chu vô tình cạ cạ lên cổ gã, hắn dùng cái giọng nhừa nhựa khàn khàn lẩm bẩm, “Đừng nhúc nhích mà, Xuyên…”

Văn Tầm Xuyên nâng khuỷu tay thúc hắn tiếp, gã cũng không dám giấu, sinh lý sáng sớm của đàn ông làm gã hơi bị khó cưỡng lại cái giọng trầm thấp gợi cảm này của hắn.

Chờ một lúc vẫn không thấy hắn tỉnh, gã lại thúc tiếp, “Bỏ ra, tay tôi tê hết rồi.”

Cánh tay Hạ Lâm Chu trên eo gã giờ mới chịu lỏng ra, Văn Tầm Xuyên rút tay về, sờ đến di động bên gối nheo mắt thoáng xem giờ…

“Ôi! Sao hôm nay đồng hồ không reng?”

Gã vội vàng bật người dậy, hất Hạ Lâm Chu đang dính trên người ra, xuống giường mở tủ quần áo lục tìm đồ mặc đi làm.

Hạ Lâm Chu ngồi dậy xoa xoa cặp mắt nhập nhèm nhìn gã, “Hình như có reng á… mà… tôi lỡ tắt mất rồi……”

Văn Tầm Xuyên hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nổi bần bật, “Cảm ơn!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau