Chương 45: Nghĩ cái gì đâu
“Đột nhiên cảm thấy hotboy Lê và đội trưởng Bát Trung rất xứng đôi……” Lý Nhiên ngồi trong tiệm trà sữa, từng câu từng chữ đọc lên nội dung trong điện thoại.
Hắn vốn dĩ rảnh rỗi không có việc gì làm, lên Tieba Thành Trung tìm tin về Diệp Dụ, lướt nửa ngày lại gặp được tin về Lê Dương…… và Hứa Kha.
Thiệu Nhất dựng bàn vẽ ở quầy bar, đang vẽ tranh thì nghe thấy lời Lý Nhiên nói, động tác chợt ngừng.
“Ô, đây chẳng phải thằng nhóc hôm nọ sao?” Lý Nhiên thấy có ảnh, chỉ cho Thiệu Nhất xem, “Khà khà, nhìn như này cũng thấy xứng đôi ghê đó.”
Bài viết đăng từ hồi Thành Trung so đấu Bát Trung, không hiểu sao giờ mọc đất chui lên.
Nguyên nhân bắt nguồn từ những lần chạm mắt chạm da của Lê Dương và Hứa Kha trong quá trình thi đấu, cả hai người đều ở vị trí tiền phong*, mỗi người lại đẹp trai một kiểu, tuy là đối thủ của nhau nhưng nhờ thế mà càng thêm thú vị! Tương ái tương sát quá là cưng!
* Tiền phong (Power Forward, PF, vị trí số 4) được coi là cầu thủ mạnh mẽ nhất của mỗi đội bóng và thi đấu chính xác theo những gì HLV đề ra. Tiền phong là người có khả năng ghi điểm khi bóng bật bảng.
Mà đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là lúc thi xong, cái bạn đội trưởng đẹp trai bên Bát Trung còn đi đến cạnh hotboy Lê, ghé vào tai cậu ấy nói gì gì đó! Cách gần như vầy nè!
Người bình thường sẽ hoàn toàn không cảm thấy hình ảnh ấy có vấn đề, nhưng tổ chức kỳ quái nào đó thì có nha! Không chỉ là có, mà còn liên tưởng tưởng tượng, mạch não quả thật như ngựa hoang thoát cương vậy, lao nhanh không lối về……
Thiệu Nhất nhìn thoáng qua.
Hai người trong ảnh thật sự cách nhau rất gần.
Anh dời mắt, trông có vẻ không để ý lắm.
Lý Nhiên vừa nhìn vừa lắc đầu, “Mấy đứa cấp ba thời nay toàn nghĩ cái gì vậy hả?”
"Ế mà, Tiểu Lê Tử tiêu chuẩn cao nhỉ, tao thấy nhóc Kha kia không có tệ đâu, còn phải theo đuổi lâu như vậy?”
Lý Nhiên cứ lải nhà lải nhải, Thiệu Nhất lại không vẽ được nữa.
Tiêu chuẩn cao sao……
Sau một lúc lâu, anh thở dài, quay đầu nói với Lý Nhiên: “Sắp tan học đó, không đi đón thầy Diệp của mày à?”
“Ừ nhở đúng rồi!” Lý Nhiên xem đồng hồ, từ trên ghế nằm tạch phát đứng lên, “Cảm ơn nhắc nhở!”
Hắn hấp tấp chạy sang bên đường, lòng Thiệu Nhất vẫn dậy sóng không yên.
“……” Anh day day trán.
Nghĩ cái gì đâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Dương cứ cảm thấy dạo này Thiệu Nhất né tránh mình.
Cũng không phải kiểu không nói lời nào không quan tâm cậu, chỉ là cảm giác vậy thôi.
Cậu đến tiệm trà sữa vẫn cùng Thiệu Nhất nói chuyện phiếm, Mao Đản ở tiệm trà vẫn vui vẻ khoẻ mạnh, thoạt nhìn không có gì không đúng.
Bởi Tô Ngang bị ốm, lại nghe Lý Nhiên kể ngày xưa Thiệu Nhất đánh bóng rổ rất xịn, cậu tính toán nhờ anh viện trợ, thế nhưng anh lấy lý do hôm ấy có việc mà từ chối cậu.
Vẫn như trước đây thỉnh thoảng rủ cậu đi ăn khuya, thỉnh thoảng đưa cậu về nhà ngủ, vẫn như trước đây xoa đầu, nhéo má cậu.
Nhưng đúng là đã có gì đó thay đổi.
Lê Dương quay bút, mày cau hết cỡ.
Rõ ràng đâu có biến gì đâu ta, Thiệu Nhất rốt cuộc làm sao vậy?
Sáng hôm ấy sau khi cậu rời khỏi chỗ anh……
Moá! Chẳng lẽ…… Hôm ấy hôn trộm bị anh biết?!
Tiết Lai Đóa xoay xuống muốn hỏi bài, lại trông thấy Lê học bá đang đằng đằng sát khí trừng đề bài trên giấy, ánh mắt như thể bắn ra dao nhỏ.
Nhỏ nuốt nước miếng cái ực, “Lê…… Lê Dương à, làm không được cũng…… cũng không cần áp lực quá đâu, thầy có nói đề này siêu nặng mà, cứ thử sức ……”
Lê Dương cau mày ngẩng đầu nhìn nhỏ, “Bà có việc?”
Lê Dương ngẩng đầu lên, sát khí càng rõ ràng.
Tiết Lai Đóa siết tờ giấy nháp, vội vàng lắc đầu: “Không có không có!”
Lê Dương không kiên nhẫn duỗi tay, “Đưa đây.”
Tiết Lai Đóa kính cẩn nghiêng mình đưa qua.
Lê Dương nhìn lướt, “Giải bài tập toán trang 72, có một đề tương tự, tự xem đi.”
Tiết Lai Đóa không hề nghi ngờ nhận lại tờ giấy nháp, nhân cơ hội nịnh bợ một lượt: “Lê ca quá trâu bò! Số trang mà cũng nhớ kỹ, bội phục hết sức! Ngũ thể đầu địa*……”
* Năm phần cơ thể (đầu, hai tay, hai đầu gối) chạm đất – tư thế quỳ cung kính bậc nhất trong Phật giáo Ấn Độ cổ đại.
Lê Dương liếc nhỏ, “Bà câm được rồi đó.”
Tiết Lai Đóa ngoan ngoãn ngậm miệng, xoay trở về.
Lê Dương tiếp tục dùng bản mặt khó chịu như bị ai thiếu mấy trăm vạn nhìn trừng trừng cái đề trước mắt, nhìn vài phút, viết vài dòng nháp ngắn gọn, sau đó lược bỏ toàn bộ quá trình giải, chỉ điền mỗi đáp án.
Lúc Tiết Lai Đóa quay xuống lần nữa, đã trông thấy dưới cái đề siêu nặng kia có kết quả rồi.
Lời nhỏ muốn nói tức thì quên luôn, chụp lấy bản nháp của Lê Dương bắt đầu kinh ngạc thán phục: “Làm ra thật nè!”
Tiểu Trương cùng bàn nhỏ khá tò mò, châu đầu qua xem, sau đó lấy đáp án của Lê Dương thế vào đề bài, cuối cùng ngẩng đầu khẳng định, “Đúng đáp án này!”
Đám nhóc xung quanh vốn không quan tâm đề thầy cho lắm, nghe vậy cũng bu lại coi.
“Oa, lợi hại lợi hại, thầy Diệp bảo lớp 12 còn làm không được đó!”
“Vẫn là anh Lê của tụi mình ngầu!”
Bọn này có chút việc cũng làm ầm ĩ, Lê Dương chẳng thèm quan tâm, nằm bò xuống bàn dưỡng sức.
Tiện thể nghĩ xem Thiệu Nhất rốt cuộc đã biết cậu trộm hôn anh chưa.
Bởi hướng mặt ra ngoài cửa sổ, tự nhiên cậu cũng không phát hiện ánh mắt Lý Giai Duệ nhìn mình.
Sau khi tan học, Lê Dương do dự không biết có nên qua tiệm trà sữa hay không.
Nếu Thiệu Nhất biết chuyện sáng hôm ấy…… Vậy thái độ hiện tại của anh chứng tỏ anh không thích cậu, nhưng anh không muốn vạch trần mọi chuyện, thế nên mới không nói gì.
Lê Dương thu dọn sách vở, có chút bực bội.
Chẳng thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Sống mười bảy năm lần đầu tiên thích một người, chưa kịp làm cái gì đâu…… Ờ, hôn một cái, xong sao, bị từ chối luôn hả?
Buồn bực là đương nhiên rồi.
Thôi, hôm nay không qua đó nữa. Bản thân cậu phải từ từ.
Vừa mới ra cổng trường, cậu liền trông thấy Hứa Kha.
Tâm trạng đã không tốt giờ còn tệ thêm.
Hôm trước đánh bóng rổ, Hứa Kha vẫn chơi theo lối trọng chiến thuật, nhưng đám đồng đội của cậu ta vẫn là cái đám không nghe chỉ huy, đánh lung tung beng hết cả.
Thế nên bên cậu lần nữa chiến thắng.
Sau khi hết trận, Hứa Kha đi tới nói với cậu một câu.
“Nè, nói cậu nghe cái này,” Cậu ta cách quá gần, Lê Dương nhíu mày lùi ra sau một bước.
Hứa Kha không để ý, vẫn cười, dùng tông giọng chỉ hai người nghe thấy nhấn từng chữ một.
“Tôi rất thích cậu.”
Nói xong mặc kệ phản ứng của Lê Dương, xoay người chầm chậm chạy mất, đầu không thèm ngoái vẫy vẫy tay.
Cơ hội từ chối cũng không cho cậu.
Những tưởng tên này chỉ thổ lộ tấm lòng rồi thôi, ai dè hôm nay tìm đến tận trường.
Hứa Kha mỉm cười, đi thẳng về phía cậu.
Trong tay cậu ta cầm theo trà sữa, đưa cho Lê Dương một cốc, “Có vẻ cậu rất thích trà sữa tiệm đối diện.”
Lê Dương không đáp.
Đúng là thích, có điều càng thích cái người pha trà hơn.
Bọn họ đứng ngay giữa cổng trường, bị không ít người trộm đánh giá.
Lê Dương nhíu mày, “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
Hứa Kha lần này không hề lòng vòng, “Theo đuổi cậu.”
“……” Lê Dương gật đầu, tỏ vẻ tui đã biết, “Bây giờ tôi từ chối, cậu đi được rồi.”
Hứa Kha cười hai tiếng, “Thẳng thắn thế.”
Lê Dương không rảnh tào lao với cậu ta, “Đi trước đây.”
“Từ từ,” Hứa Kha giữ lấy cậu, nhìn xung quanh một lượt, “Hay là mình đổi chỗ khác nói chuyện?”
Cậu ta buông tay ra, “Cậu yên tâm, tôi nói xong tuyệt đối không làm phiền cậu nữa.”
Lê Dương nhếch mày, không kiên nhẫn lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Giải quyết càng sớm càng tốt.
Vì Diệp Dụ bận sửa giáo án, Lý Nhiên lần nữa quay về tiệm trà được chứng kiến toàn bộ quá trình.
Còn hân hoan tường thuật trực tiếp lại cho Thiệu Nhất.
“Ô, đằng kia không phải thằng nhỏ đó sao? Tới tìm Tiểu Lê Tử à?”
“Ui ui nói gì rồi kìa, ô ô? Sao Tiểu Lê Tử không nhận trà sữa?”
“Lôi lôi kéo kéo nữa chứ, chậc chậc chậc trời đất chứng giám rõ như ban ngày rồi bà con ơi ……”
Thiệu Nhất mặc kệ hắn, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thử.
Cổng trường Thành Trung toàn học sinh ra ra vào vào, hai người đang đứng nói chuyện không khó thấy.
Vừa lúc bắt gặp hai người họ cùng nhau rời đi.
Thiệu Nhất cúi đầu, đóng nắp cốc trà sữa.
“Tám tệ.”
Hắn vốn dĩ rảnh rỗi không có việc gì làm, lên Tieba Thành Trung tìm tin về Diệp Dụ, lướt nửa ngày lại gặp được tin về Lê Dương…… và Hứa Kha.
Thiệu Nhất dựng bàn vẽ ở quầy bar, đang vẽ tranh thì nghe thấy lời Lý Nhiên nói, động tác chợt ngừng.
“Ô, đây chẳng phải thằng nhóc hôm nọ sao?” Lý Nhiên thấy có ảnh, chỉ cho Thiệu Nhất xem, “Khà khà, nhìn như này cũng thấy xứng đôi ghê đó.”
Bài viết đăng từ hồi Thành Trung so đấu Bát Trung, không hiểu sao giờ mọc đất chui lên.
Nguyên nhân bắt nguồn từ những lần chạm mắt chạm da của Lê Dương và Hứa Kha trong quá trình thi đấu, cả hai người đều ở vị trí tiền phong*, mỗi người lại đẹp trai một kiểu, tuy là đối thủ của nhau nhưng nhờ thế mà càng thêm thú vị! Tương ái tương sát quá là cưng!
* Tiền phong (Power Forward, PF, vị trí số 4) được coi là cầu thủ mạnh mẽ nhất của mỗi đội bóng và thi đấu chính xác theo những gì HLV đề ra. Tiền phong là người có khả năng ghi điểm khi bóng bật bảng.
Mà đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là lúc thi xong, cái bạn đội trưởng đẹp trai bên Bát Trung còn đi đến cạnh hotboy Lê, ghé vào tai cậu ấy nói gì gì đó! Cách gần như vầy nè!
Người bình thường sẽ hoàn toàn không cảm thấy hình ảnh ấy có vấn đề, nhưng tổ chức kỳ quái nào đó thì có nha! Không chỉ là có, mà còn liên tưởng tưởng tượng, mạch não quả thật như ngựa hoang thoát cương vậy, lao nhanh không lối về……
Thiệu Nhất nhìn thoáng qua.
Hai người trong ảnh thật sự cách nhau rất gần.
Anh dời mắt, trông có vẻ không để ý lắm.
Lý Nhiên vừa nhìn vừa lắc đầu, “Mấy đứa cấp ba thời nay toàn nghĩ cái gì vậy hả?”
"Ế mà, Tiểu Lê Tử tiêu chuẩn cao nhỉ, tao thấy nhóc Kha kia không có tệ đâu, còn phải theo đuổi lâu như vậy?”
Lý Nhiên cứ lải nhà lải nhải, Thiệu Nhất lại không vẽ được nữa.
Tiêu chuẩn cao sao……
Sau một lúc lâu, anh thở dài, quay đầu nói với Lý Nhiên: “Sắp tan học đó, không đi đón thầy Diệp của mày à?”
“Ừ nhở đúng rồi!” Lý Nhiên xem đồng hồ, từ trên ghế nằm tạch phát đứng lên, “Cảm ơn nhắc nhở!”
Hắn hấp tấp chạy sang bên đường, lòng Thiệu Nhất vẫn dậy sóng không yên.
“……” Anh day day trán.
Nghĩ cái gì đâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Dương cứ cảm thấy dạo này Thiệu Nhất né tránh mình.
Cũng không phải kiểu không nói lời nào không quan tâm cậu, chỉ là cảm giác vậy thôi.
Cậu đến tiệm trà sữa vẫn cùng Thiệu Nhất nói chuyện phiếm, Mao Đản ở tiệm trà vẫn vui vẻ khoẻ mạnh, thoạt nhìn không có gì không đúng.
Bởi Tô Ngang bị ốm, lại nghe Lý Nhiên kể ngày xưa Thiệu Nhất đánh bóng rổ rất xịn, cậu tính toán nhờ anh viện trợ, thế nhưng anh lấy lý do hôm ấy có việc mà từ chối cậu.
Vẫn như trước đây thỉnh thoảng rủ cậu đi ăn khuya, thỉnh thoảng đưa cậu về nhà ngủ, vẫn như trước đây xoa đầu, nhéo má cậu.
Nhưng đúng là đã có gì đó thay đổi.
Lê Dương quay bút, mày cau hết cỡ.
Rõ ràng đâu có biến gì đâu ta, Thiệu Nhất rốt cuộc làm sao vậy?
Sáng hôm ấy sau khi cậu rời khỏi chỗ anh……
Moá! Chẳng lẽ…… Hôm ấy hôn trộm bị anh biết?!
Tiết Lai Đóa xoay xuống muốn hỏi bài, lại trông thấy Lê học bá đang đằng đằng sát khí trừng đề bài trên giấy, ánh mắt như thể bắn ra dao nhỏ.
Nhỏ nuốt nước miếng cái ực, “Lê…… Lê Dương à, làm không được cũng…… cũng không cần áp lực quá đâu, thầy có nói đề này siêu nặng mà, cứ thử sức ……”
Lê Dương cau mày ngẩng đầu nhìn nhỏ, “Bà có việc?”
Lê Dương ngẩng đầu lên, sát khí càng rõ ràng.
Tiết Lai Đóa siết tờ giấy nháp, vội vàng lắc đầu: “Không có không có!”
Lê Dương không kiên nhẫn duỗi tay, “Đưa đây.”
Tiết Lai Đóa kính cẩn nghiêng mình đưa qua.
Lê Dương nhìn lướt, “Giải bài tập toán trang 72, có một đề tương tự, tự xem đi.”
Tiết Lai Đóa không hề nghi ngờ nhận lại tờ giấy nháp, nhân cơ hội nịnh bợ một lượt: “Lê ca quá trâu bò! Số trang mà cũng nhớ kỹ, bội phục hết sức! Ngũ thể đầu địa*……”
* Năm phần cơ thể (đầu, hai tay, hai đầu gối) chạm đất – tư thế quỳ cung kính bậc nhất trong Phật giáo Ấn Độ cổ đại.
Lê Dương liếc nhỏ, “Bà câm được rồi đó.”
Tiết Lai Đóa ngoan ngoãn ngậm miệng, xoay trở về.
Lê Dương tiếp tục dùng bản mặt khó chịu như bị ai thiếu mấy trăm vạn nhìn trừng trừng cái đề trước mắt, nhìn vài phút, viết vài dòng nháp ngắn gọn, sau đó lược bỏ toàn bộ quá trình giải, chỉ điền mỗi đáp án.
Lúc Tiết Lai Đóa quay xuống lần nữa, đã trông thấy dưới cái đề siêu nặng kia có kết quả rồi.
Lời nhỏ muốn nói tức thì quên luôn, chụp lấy bản nháp của Lê Dương bắt đầu kinh ngạc thán phục: “Làm ra thật nè!”
Tiểu Trương cùng bàn nhỏ khá tò mò, châu đầu qua xem, sau đó lấy đáp án của Lê Dương thế vào đề bài, cuối cùng ngẩng đầu khẳng định, “Đúng đáp án này!”
Đám nhóc xung quanh vốn không quan tâm đề thầy cho lắm, nghe vậy cũng bu lại coi.
“Oa, lợi hại lợi hại, thầy Diệp bảo lớp 12 còn làm không được đó!”
“Vẫn là anh Lê của tụi mình ngầu!”
Bọn này có chút việc cũng làm ầm ĩ, Lê Dương chẳng thèm quan tâm, nằm bò xuống bàn dưỡng sức.
Tiện thể nghĩ xem Thiệu Nhất rốt cuộc đã biết cậu trộm hôn anh chưa.
Bởi hướng mặt ra ngoài cửa sổ, tự nhiên cậu cũng không phát hiện ánh mắt Lý Giai Duệ nhìn mình.
Sau khi tan học, Lê Dương do dự không biết có nên qua tiệm trà sữa hay không.
Nếu Thiệu Nhất biết chuyện sáng hôm ấy…… Vậy thái độ hiện tại của anh chứng tỏ anh không thích cậu, nhưng anh không muốn vạch trần mọi chuyện, thế nên mới không nói gì.
Lê Dương thu dọn sách vở, có chút bực bội.
Chẳng thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Sống mười bảy năm lần đầu tiên thích một người, chưa kịp làm cái gì đâu…… Ờ, hôn một cái, xong sao, bị từ chối luôn hả?
Buồn bực là đương nhiên rồi.
Thôi, hôm nay không qua đó nữa. Bản thân cậu phải từ từ.
Vừa mới ra cổng trường, cậu liền trông thấy Hứa Kha.
Tâm trạng đã không tốt giờ còn tệ thêm.
Hôm trước đánh bóng rổ, Hứa Kha vẫn chơi theo lối trọng chiến thuật, nhưng đám đồng đội của cậu ta vẫn là cái đám không nghe chỉ huy, đánh lung tung beng hết cả.
Thế nên bên cậu lần nữa chiến thắng.
Sau khi hết trận, Hứa Kha đi tới nói với cậu một câu.
“Nè, nói cậu nghe cái này,” Cậu ta cách quá gần, Lê Dương nhíu mày lùi ra sau một bước.
Hứa Kha không để ý, vẫn cười, dùng tông giọng chỉ hai người nghe thấy nhấn từng chữ một.
“Tôi rất thích cậu.”
Nói xong mặc kệ phản ứng của Lê Dương, xoay người chầm chậm chạy mất, đầu không thèm ngoái vẫy vẫy tay.
Cơ hội từ chối cũng không cho cậu.
Những tưởng tên này chỉ thổ lộ tấm lòng rồi thôi, ai dè hôm nay tìm đến tận trường.
Hứa Kha mỉm cười, đi thẳng về phía cậu.
Trong tay cậu ta cầm theo trà sữa, đưa cho Lê Dương một cốc, “Có vẻ cậu rất thích trà sữa tiệm đối diện.”
Lê Dương không đáp.
Đúng là thích, có điều càng thích cái người pha trà hơn.
Bọn họ đứng ngay giữa cổng trường, bị không ít người trộm đánh giá.
Lê Dương nhíu mày, “Cậu rốt cuộc muốn gì?”
Hứa Kha lần này không hề lòng vòng, “Theo đuổi cậu.”
“……” Lê Dương gật đầu, tỏ vẻ tui đã biết, “Bây giờ tôi từ chối, cậu đi được rồi.”
Hứa Kha cười hai tiếng, “Thẳng thắn thế.”
Lê Dương không rảnh tào lao với cậu ta, “Đi trước đây.”
“Từ từ,” Hứa Kha giữ lấy cậu, nhìn xung quanh một lượt, “Hay là mình đổi chỗ khác nói chuyện?”
Cậu ta buông tay ra, “Cậu yên tâm, tôi nói xong tuyệt đối không làm phiền cậu nữa.”
Lê Dương nhếch mày, không kiên nhẫn lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Giải quyết càng sớm càng tốt.
Vì Diệp Dụ bận sửa giáo án, Lý Nhiên lần nữa quay về tiệm trà được chứng kiến toàn bộ quá trình.
Còn hân hoan tường thuật trực tiếp lại cho Thiệu Nhất.
“Ô, đằng kia không phải thằng nhỏ đó sao? Tới tìm Tiểu Lê Tử à?”
“Ui ui nói gì rồi kìa, ô ô? Sao Tiểu Lê Tử không nhận trà sữa?”
“Lôi lôi kéo kéo nữa chứ, chậc chậc chậc trời đất chứng giám rõ như ban ngày rồi bà con ơi ……”
Thiệu Nhất mặc kệ hắn, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thử.
Cổng trường Thành Trung toàn học sinh ra ra vào vào, hai người đang đứng nói chuyện không khó thấy.
Vừa lúc bắt gặp hai người họ cùng nhau rời đi.
Thiệu Nhất cúi đầu, đóng nắp cốc trà sữa.
“Tám tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất