Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 113

Trước Sau
Dù sao thì thời gian cũng chẳng dừng lại khi ai đó đang gặp rắc rối.

Thứ hai đến, Lâm Phỉ phải quay lại trường học.

Bùi Cảnh Hành đến rất sớm. Lâm Phỉ vừa bước vào cửa đã cảm nhận được điều gì đó, cậu quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt kia.

Nhưng cả hai đều không lên tiếng như thể có một rào cản vô hình giữa họ.

Cái cảm giác lạnh lùng này bao trùm lấy hai người làm không khí ngột ngạt, khiến cho Lâm Phỉ lúc nào cũng cảm thấy buồn chán.

Tan học, Lâm Phỉ đi ra ngoài thở dốc.

Một cơn gió thoảng qua, trời còn hơi se lạnh.

Lâm Phỉ siết chặt quần áo, thở dài nói sang thu rồi. Tính ra cậu đã ở đây hơn nửa năm.

Cậu chậm rãi đi về phía cuối hành lang, lúc đến gần phòng tắm thì Lâm Phỉ thoáng nghe thấy tiếng động nào đó.

Cậu dừng lại một chút sau đó chạy vội vào phòng tắm. Ở đây cậu nhìn thấy một vài Alpha đang đấm đá một thân hình nhỏ bé trong góc.

Như có tia chớp lóe ra, Lâm Phỉ dường như nhận ra điều gì đó.

Cậu đuổi mấy Alpha đi và nói với chàng trai trong góc: “Cho tôi xem thẻ học sinh của cậu.”

Người đó ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn Lâm Phỉ rồi bặm môi, lấy thẻ sinh viên đưa ra.

Lâm Phỉ nhìn thoáng qua, Kỳ Hào Nghiêu chính là nhân vật thụ chính. Tuy rằng không biết ba chữ này* nhưng cậu vẫn hình dung được dáng vẻ của nó.

“Tên cậu đọc là gì?”

“ Qi yao yao.” Kỳ Hào Nghiêu nhẹ giọng đáp, vừa nghe đã thấy kiểu dễ bắt nạt.

*Note: Kỳ Hào Nghiêu – 亓爻垚 phiên âm Qíyáoyáo, tiếng trung nhìn chữ không biết đọc là chuyện thường dù editor cũng thấy lạ, mấy chữ này quen mà.

Lâm Phỉ không khỏi thở dài. Cậu vẫn thấy lạ khi nghe giọng nói của Bùi Cảnh Hành còn tưởng rằng hắn là nhân vật chính thụ. Giờ nghĩ lại, hắn chỉ thường nói và ra vẻ dịu dàng đáng thương.

Khi nói chuyện bình thường, giọng nói của hắn rõ ràng là khá trầm.

Thở dài cái nữa, Lâm Phỉ trả lại thẻ học sinh: “Tôi biết rồi, cậu học lớp nào?”

“Lớp 4.”

“Cậu về đi. Tôi ở lớp 1. Nếu họ còn gây rắc rối với cậu, cậu có thể đến tìm tôi. ”

“Cảm ơn cậu. ”

Lâm Phỉ vẫy vẫy tay, sải bước rời đi.

Cậu trở lại lớp học trong tuyệt vọng, viết nguệch ngoạc vào một tờ giấy nháp.

Nhân vật Kỳ Hào Nghiêu trong cuốn sách gốc là người nhẫn nhịn và cứng đầu. Có thể thấy nếu cậu ta gặp rắc rối cũng sẽ chẳng đến tìm hắn giống như Bùi Cảnh Hành.

Nhưng cậu không thể trực tiếp đưa Kỳ Hào Nghiêu vào Lớp 1 như đã làm với Bùi Cảnh Hành.

Cậu phải giữ một khoảng cách với Kỳ Hào Nghiêu để ngăn Kỳ Hào Nghiêu yêu cậu.

Khó vãi.

Như Lâm Phỉ dự đoán, Kỳ Hào Nghiêu không đến tìm cậu.

Bùi Cảnh Hành lại càng khó hiểu hơn. Vốn dĩ cậu cho rằng hành động lúc say xỉn chỉ là một tai nạn nhưng không ngờ từ sau đó Bùi Cảnh Hành dường như trở thành một con người khác.

Thờ ơ và xa lánh, ít nói hơn trước rất nhiều nhưng tất cả đều sâu sắc và đi thẳng vào lòng người.

Đôi khi, Lâm Phỉ thậm chí còn sợ hãi trước khí chất của hắn.

Lâm Phỉ không thể nói sự thay đổi này là tốt hay xấu. Cậu chỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành càng ngày càng giống một Alpha, không phải nhân vật chính như cậu nhận định.

Đó cũng là lúc nhận thức của cậu muộn màng nhận ra rằng sự tê dại sau lưng mà cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần thực sự là từ Bùi Cảnh Hành, không phải do cậu tưởng tượng.

Nhắc đến Ứng Thần, Lâm Phỉ từng nghi ngờ rằng Ứng Thần đang giở trò đồi bại với mình.

Sau khi biết Bùi Cảnh Hành không phải là nhân vật chính, cậu cũng lo lắng không biết Ứng Thần sẽ làm gì nếu hắn thích Bùi Cảnh Hành.

Thật không ngờ, vấn đề này không đến lượt cậu. Ứng Thần đã trở nên lạnh nhạt hơn với việc theo đuổi Bùi Cảnh Hành trong vài ngày gần đây.

Ngược lại, bất cứ khi nào cậu và Bùi Cảnh Hành nói điều gì đó thì Ứng Thần sẽ xuất hiện.

Mặc dù chậm chạp nhưng lúc này cậu cũng chú ý tới.

Tại sao Ứng Thần lại thích Bùi Cảnh Hành, hắn chỉ đơn giản là muốn làm loạn lên thôi.

Đồ thần kinh!

Lâm Phỉ tức giận đến tức ngực, hận không thể chửi thẳng mặt Ứng Thần.**

**Note: đoạn này là Lâm Phỉ muốn nói chuyện rõ với Ứng Thần thôi mà editor đang tâm trạng nên ngôn ngữ hơi suồng sã xíu.

Thích ai là việc của hắn, cũng không thể vì Ứng Thần không thích Bùi Cảnh Hành mà mình đi kiếm chuyện với hắn được.



Có chuyện gì vậy trời…

·

Sau vài ngày, ủy viên thể thao của từng lớp đi nhận thông báo.

Khi quay lại, cậu ta cầm trên tay một tập tài liệu.

Ủy viên thể thao đứng trên bục giảng, mặc kệ có bao nhiêu người đang nghe, nói: “Còn một tháng nữa mới diễn ra Thế vận hội mùa đông, các hạng mục thi đấu vẫn như trước. Nhà trường yêu cầu mọi sự kiện đều phải đầy đủ, đề nghị mọi người tích cực tham gia. Đối với những phần tôi đã đọc, ai muốn tham gia thì giơ tay… “

Lâm Phỉ ngừng bút lại và nhớ ra gì đó.

Cậu có phần ấn tượng về cuộc đại hội thể thao này, Ứng Thần sẽ bị thương trong cuộc thi chạy đường dài…

Lâm Phỉ lặng lẽ liếc nhìn sang, thấy Ứng Thần đang nghịch điện thoại di động của mình. Dường như hắn không có hứng thú với cuộc thi thể thao này.

Xem ra cậu vẫn phải hành động.

“Khụ.” Lâm Phỉ hắng giọng, thu hút sự chú ý của Ứng Thần: “Cậu không tham gia môn thể thao nào sao?”

“Không có hứng thú.”

“Cậu không thích thể thao lắm sao?”

“Cậu có vẻ rất hứng thú. Muốn tôi tham gia không?”

“Sẽ thật lãng phí nếu cậu không tham gia vào môn nào.”

Ứng Thần đang định nói thì Bùi Cảnh Hành đột nhiên giơ tay lên và nói với Ủy viên thể dục trên bục giảng: “Tôi muốn tham gia chạy đường dài.”

Lâm Phỉ hơi kinh ngạc: “Tại sao lại đăng ký thi? Cậu mới phân hóa chưa được bao lâu, sao có thể chạy nhanh hơn mấy Alpha kia?”

“Tôi có thể, tôi sẽ cho cậu thấy.” Bùi Cảnh Hành bướng bỉnh nhìn Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ ngẩn người một lúc, cậu luôn cảm thấy trong lời nói của Bùi Cảnh Hành có ý gì đó nhưng ẩn ý đằng sau là gì, nhất thời cậu cũng không đoán ra được.

“Vậy thì cậu phải cố gắng hết sức.” Ứng Thần từ tốn giơ tay lên: “Bởi vì tôi cũng sẽ tham gia.”

Lâm Phỉ: “…“

Chà, mặc dù quá trình có chút kỳ lạ nhưng kết quả vẫn như vậy.

Kể từ thời điểm họ đăng ký, Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành dường như tràn đầy năng lượng hơn. Họ tập chạy đường dài như điên trong lớp thể dục.

Lâm Phỉ vẫn ở trong góc, vừa đọc tiểu thuyết vừa lướt diễn đàn rất nhàn nhã.

Hết lần này tới lần khác ngẩng đầu nhìn hai người đang chăm chỉ luyện tập, cậu càng cảm thấy làm củ khoai tây vẫn sướng hơn.

Bất giác, một tiết học nữa lại trôi qua. Lâm Phỉ  định nhờ chân chạy vặt đi mua hai chai nước rồi nhìn xung quanh.

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua góc bồn hoa.

Người đó trông giống như là Kỳ Hào Nghiêu?

Lâm Phỉ thiếu chút nữa chạy tới, kêu to: “Hào Nghiêu?”

Hào Nghiêu ngẩng đầu, bối rối nhìn về phía bên này. Nhận thấy người gọi mình là Lâm Phỉ, cậu ta liền đứng dậy chạy tới.

Tốt quá.

Lâm Phỉ ném học sinh qua: “Giúp tôi mua hai chai nước.”

“Ồ, được.” Hào Nghiêu vội vàng bắt lấy thẻ, chạy đi không hỏi một tiếng.

Có ơn tất báo là phẩm chất tốt đẹp cần thiết mà nhân vật chính phải có.

Như người ta nói, ngã một lần rồi thì phải khôn lên. Lần này Lâm Phỉ trực tiếp bảo Kỳ Hào Nghiêu đưa nước cho Ứng Thần rồi chuồn mất.

Cậu đứng ở hành lang tầng hai của tòa nhà dạy học, nhàn nhã quan sát tình hình dưới sân.

Cậu thấy Kỳ Hào Nghiêu đang cầm nước chạy đến bên cạnh Ứng Thần, có lẽ hai người họ đang nói gì đó.

Sau khi đưa nước, Kỳ Hào Nghiêu muốn đi trước nhưng chưa đến hai bước, một quả bóng từ sân bóng rổ bay tới, đập vào đầu cậu ta.

Kỳ Hào Nghiêu bị đánh bất tỉnh tại chỗ, Ứng Thần đã bế cậu ta đến phòng y tế.

Lâm Phỉ không khỏi thở dài.

Đúng, đây là cách đối xử mà nhân vật chính nên nhận được!

Khi họ gặp nhau, cả thế giới đều hỗ trợ!

Giống như trước đây, cậu đã tạo bao nhiêu cơ hội nhưng Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành đều không nảy sinh tình cảm.

Lâm Phỉ thở dài quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Bùi Cảnh Hành từ lối vào cầu thang. Sau khi rửa mặt xong, hắn còn định uống nước lạnh.

Cậu vô thức ngăn Bùi Cảnh Hành lại: “Cậu đang làm gì vậy? Sao cậu có thể uống nước máy được?”



“Tôi khát.”

“Sao cậu không đi siêu thị mua?”

“Có quá nhiều người.”

Lâm Phỉ cầm chai nước do dự một lát, vẫn đưa tới: “Vậy uống cái này đi.”

Bùi Cảnh Hành không già mồm, cầm uống ừng ực.

Vẫn còn nửa chai, hắn vặn nắp chai nhưng thay vì trả lại hắn lại nói: “Tôi đoán khi lấy về cậu sẽ vứt đi nên tôi sẽ không trả lại cho cậu đâu.”

Trên thực tế, Lâm Phỉ thực sự nghĩ như vậy. …

Cậu khó chịu sờ mũi: “Thôi, uống đi. “

Lâm Phỉ bây giờ đang nghĩ về Ứng Thần và Kỳ Hào Nghiêu, không để ý đến Bùi Cảnh Hành và quên luôn.

Ứng Thần trở về sau, cậu cẩn thận quan sát hắn một lúc. chỉ từ trên nét mặt, Lâm Phỉ cũng không có nhìn ra điều gì.

Không vui, không giận.

Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Lâm Phỉ có chút lạnh lùng tựa hồ ẩn chứa rất nhiều thứ, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì.

Nhất thời trong lòng Lâm Phỉ hoài nghi nhưng thấy thanh tiến độ gần gấp đôi so với lúc trước, cậu quyết định tăng cường nỗ lực.

Sau khi suy nghĩ về hôm đó, cậu không thể tìm thấy lý do nào ổn để kéo mọi người lại.

Nếu bạn không thể tìm thấy lý do thì khỏi tìm!

“Cuối tuần cùng nhau ăn tối nhé?” Lâm Phỉ nói thẳng với Ứng Thần.

Ứng Thần sững sờ hai giây: “Được.”

Hắn muốn xem Lâm Phỉ còn định làm gì nữa.

Tất nhiên, Lâm Phỉ phải rủ cả Kỳ Hào Nghiêu đi ăn tối cùng nhau.

Để bầu không khí đỡ bối rối, cậu còn gọi điện cho cả Triệu Quan Tây.

Chắc chắn lúc đó Triệu Quan Tây sẽ gọi cả Vu Chiếu Nguyệt. Năm người cùng nhau ăn cơm chắc là không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp thay đổ. Triệu Quan Tây không chỉ đưa Vu Chiếu Nguyệt đến mà còn gọi cả Bùi Cảnh Hành.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Cảnh Hành, thắt lưng của Lâm Phỉ thẳng lên một chút.

Mối quan hệ giữa Triệu Quan Tây và Bùi Cảnh Hành tốt đẹp như vậy từ khi nào?

Bùi Cảnh Hành dường như thấy có điều gì đó không ổn với Lâm Phỉ, thay vì ngồi xuống hắn hỏi thẳng: “Sự hiện diện của tôi có khiến cậu không thoải mái không? Nếu có thì tôi có thể rời đi.”

“Không sao…”

“Vậy thì tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?”

” … ” Lâm Phỉ nghĩ Bùi Cảnh Hành thực sự có thể đoán được cậu đang nghĩ gì nhưng cậu vẫn phải ngồi xuống và nói:” Đương nhiên. “

Bởi vì chuyện này, bầu không khí hơi buồn tẻ.

Một số người có mặt đã cảm thấy điều gì đó không ổn.

Đợi một lúc, Ứng Thần cũng đến nơi.

Ứng Thần nhìn xung quanh, đôi mắt của hắn rõ ràng dừng ở trên người Kỳ Hào Nghiêu thêm hai giây. Trong mắt hắn hiện thêm chút suy ngẫm.

Hắn ngồi xuống với khuôn mặt lạnh lùng, bầu không khí lạnh đến mức đóng băng.

Tâm trạng Lâm Phỉ trùng xuống, cũng không có kiên nhẫn điều hòa không khí, nói: “Các cậu xem muốn ăn cái gì thì gọi đi.”

Thực đơn cũng không có ai đụng tới.

Ứng Thần đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Phỉ: “Vì cậu chủ trì, cậu gọi món đi.”

“Được.”

Lâm Phỉ cầm thực đơn lên, nhanh chóng gọi vài món không chút do dự.

“Vậy ổn không?”

Mọi người đương nhiên nói là ổn rồi.

Chỉ có Ứng Thần đang khép hờ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Cà tím chiên giòn, dạ dày trâu, ức bò hầm khoai tây, nhắc lại tôi ghét ăn gì?”

Lâm Phỉ đáp trong vô thức: “Cậu ghét những thứ mềm dính…”

Cậu đột nhiên sững lại, nhận ra rằng cậu đã gọi một vài món mà Ứng Thần không thích.

Nhiều món ăn trong số này được đặt theo khẩu vị của Bùi Cảnh Hành.

Ứng Thần tiếp lời: “Ví dụ như cà tím và khoai tây. Cậu nhớ nhưng chẳng để trong lòng, chẳng bằng không nhớ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau