Chương 116
Lâm Phỉ đang định tới nhìn kỹ hơn thì Bùi Cảnh Hành đã nghiêng người chặn lại tầm mắt của cậu.
Thôi được rồi, không cần nhìn nữa, cậu cũng đoán ra rồi.
Nhưng mà Bùi Cảnh Hành lấy giấy nháp của cậu làm gì?
Người suy tư.*
(*)
Vì chừa cho Bùi Cảnh Hành chút mặt mũi nên Lâm Phỉ không vạch trần chuyện này.
Nỗi đau mất đi tờ giấy luyện chữ hoàn hảo nên tự mình gánh chịu đi.
Luyện chữ lâu như vậy nên tâm trí Lâm Phỉ đã bình tĩnh lại, thành thật tiếp tục làm bài.
Hoàn toàn không biết hành động đó của cậu đã gây bất an cho người khác như thế nào.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Phỉ đã vội vàng dọn đồ định rời đi.
Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hành không tự điều chỉnh ghế chừa lại một khoảng trống để cậu đi ra ngoài.
Lâm Phỉ đợi một hồi, thấy hắn không có phản ứng, cậu nói: “Tôi phải đi ra ngoài, cậu nhường đường đi.”
Bùi Cảnh Hành dường như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách,
Lúc này trong phòng học mọi người đã về gần hết, Lâm Phỉ vỗ vỗ vai hắn: “Này, cậu có nghe không? Nhường đường.”
Bùi Cảnh Hành buông bút, dựa lưng vào ghế ý bảo Lâm Phỉ cứ bước qua đi.
Đây có lẽ là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết đó.
Lúc Lâm Phỉ ngồi ở bên ngoài cũng đã làm tương tự như vậy với Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ tặc lưỡi một cái, vươn chân dài bước ra ngoài.
Nhưng mà cậu chỉ mới vươn một chân ra, chân bên kia còn chưa kịp di chuyển thì Bùi Cảnh Hành đã giữ lấy eo cậu ấn xuống. Lâm Phỉ không hề có sức phản kháng mà ngồi xuống.
Sau khi ngồi lên đùi Bùi Cảnh Hành, Lâm Phỉ có chút bối rối, trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành: “Cậu làm gì vậy?”
“Vì sao cậu lại viết tên Kỳ Hào Nghiêu?”
“Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu còn dám hỏi tôi? Không phải cậu đã lén giấu tờ giấy nháp của tôi rồi sao?”
“Phải.”
“Cậu còn nói kiểu hợp tình hợp lý vậy hả?” Lâm Phỉ thấy hắn không biết xấu hổ làm cho khiếp sợ: “Cậu lấy giấy nháp của tôi làm chi?”
“Tôi không thích cậu viết tên của người khác.”
“Cậu quản trời quản đất còn quản cả việc tôi viết tên ai luôn?” Lâm Phỉ đẩy đẩy hắn: “Quên đi, cậu buông tay tôi ra nhanh.”
“Tôi không muốn buông tay. Cậu đã nói nếu trong lòng tôi có chuyện gì nhất định phải nói cho cậu biết, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ ghét tôi mà? Hiện tại tôi ăn ngay nói thật, cậu cũng sẽ không tức giận với tôi đúng không?”
Lâm Phỉ cắn chặt răng: “Tôi không.”
“Tôi còn muốn hôn cậu, rót chất dẫn dụ vào cơ thể cậu, muốn trên người cậu đều là mùi của tôi…” Bùi Cảnh Hành cố ý hạ giọng. Lúc hắn nói chuyện, giọng nói như thì thầm bên tai, gợi cảm cùng tràn đầy dục vọng.
Trong đầu như có pháo hoa bắn tung lên làm đầu óc Lâm Phỉ choáng váng, màu đỏ ửng lan từ hai má xuống đến tận cổ.
“Dừng dừng dừng dừng! Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy?”
“Tôi không nói mê. Đây là suy nghĩ thật sự ở trong lòng tôi, không phải cậu muốn nghe hay sao?”
Môi Lâm Phỉ hơi mở, nửa ngày cũng chẳng được một lời.
“Tôi thích cậu, không phải cậu đã sớm biết sao?”
“Nhưng, nhưng…”
Sớm muộn gì Lâm Phỉ cũng phải trở về, ở cùng với Bùi Cảnh Hành không phải là hại cậu sao?
Cậu cắn răng hung hăng nói: “Nhưng mà tôi không thích cậu.”
Bùi Cảnh Hành hơi cụp mắt xuống, giấu đi sự tức giận trong ánh mặt nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước. Giống như không hề để tâm đến lời nói của Lâm Phỉ.
“Tôi thích cậu là được.”
“Nhưng tôi không thích cậu, cậu thích tôi có tác dụng sao?”
“Có tác dụng.” Bùi Cảnh Hành ngẩng đầu, nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén: “Giống như tôi thích ăn thịt, cậu có thích bị tôi ăn hay không, tôi vẫn ăn mà thôi.”
Nếu đối diện là một người cậu không thích, không chừng Lâm Phỉ đã cho một đấm rồi.
Nhưng đối phương lại là Bùi Cảnh Hành, phải chăng cậu cũng thích Bùi Cảnh Hành.
Lời tỏ tình mạnh mẽ kiên định như vậy sẽ chỉ làm tim cậu đập như trống đánh, tuyến phòng ngự trong lòng lung lay sắp đổ.
Lâm Phỉ nắm tay lại thành quyền, móng tay dường như đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn làm cho cậu bảo vệ lý trí cuối cùng.
Cậu vô tình phản bác lại: “Nhưng tôi là con người, có tư tưởng, có sinh mệnh.”
“Con heo cũng vậy mà?”
(Ý Bùi Cảnh Hành là heo cũng có sinh mạng nhưng vẫn bị giết lấy thịt =))))) nên Bùi Cảnh Hành muốn thì Lâm Phỉ vẫn bị ăn thôi. Chúa tể ngang ngược.)
Cái đạo lý gì thế này?
Xém chút nữa Lâm Phỉ đã bị thuyết phục nhưng giây tiếp theo cậu đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, cậu mắng tôi là heo?”
“Cậu là cái gì tôi đều thích hết.”
“Nhưng mà cậu vẫn mắng tôi là heo đúng không?”
Bùi Cảnh Hành nghiêng đầu, đột nhiên ôm chặt eo Lâm Phỉ, đè cậu sát vào người hắn rồi ghé vào tai cậu cười khanh khách: “Vậy để tôi xin lỗi cậu nhé.”
Một dự cảm xấu đột nhiên lóe lên trong lòng Lâm Phỉ, giây tiếp theo cậu cảm giác được nơi nào đó của cậu bị nắm lấy.
“Đệch!” Lâm Phỉ giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tay của Bùi Cảnh Hành nắm chặt lấy eo cậu, hoàn toàn áp chế được động tác của cậu.
“Cậu đang làm cái gì vậy hả? Buông tôi ra.”
“Tại sao lại muốn tôi buông ra? Không phải cậu cũng có cảm giác đó sao?”
“Tôi là một người bình thường, bị cậu nắm đến nổi phản ứng là chuyện bình thường chứ sao?”
“Rất bình thường. Nên cậu cũng có thể đối mặt với phản ứng bình thường này đúng không?” Vừa nói, tay Bùi Cảnh Hành vừa chậm rãi chuyển động: “Đây là chuyện bình thường, đừng kháng cự.”
“Đừng kháng cự ông nội cậu! Bùi Cảnh Hành, cậu đừng có mà đánh tráo khái niệm!” Trong lúc này, suy nghĩ của Lâm Phỉ rõ ràng hơn bao giờ hết: “Chúng ta không phải là người yêu của nhau, vốn dĩ sẽ không làm chuyện này. Cũng không liên quan gì đến việc bình thường hay không! Cậu mau buông tay!”
“Ai quy định loại chuyện này chỉ có người yêu với nhau mới có thể làm? Lúc tôi phát sốt không phải cậu cũng giúp tôi như vậy đó sao?”
(Phát sốt trong kỳ phân hóa.)
“Cái đó sao mà giống nhau được? Cậu phát sốt tôi giúp cậu là đứng trên lập trường của một vị phụ huynh!”
“Vậy anh ơi, anh dạy em rồi thì bây giờ đến nghiệm thu đi?”
“Nghiệm thu… Đệch! Nghiệm thu cái ông nội cậu! CMN!”
Bùi Cảnh Hành mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm vào việc chỉ cho Lâm Phỉ thấy những gì cậu đã dạy hắn.
Bây giờ Lâm Phỉ đúng là kiểu “Đâm lao thì phải theo lao”, khuyên thì khuyên không được, kéo thì kéo không ra….
Xem ra, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng!
Lâm Phỉ hít sâu một hơn, vặn một cái thật đau ở góc đùi thịt mềm của mình.
Hét thảm một tiếng, mọi thứ tan thành mây khói.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi rút tay lại: “Cậu ghét tôi đụng vào cậu đến thế sao?”
“Có ghét hay không cũng không liên quan, chuyện này giữa chúng ta ngay từ đầu đã không nên xảy ra.”
Thái độ của Lâm Phỉ rất kiên quyết.
“Được.”
Nhìn thấy Bùi Cảnh Hành cuối cùng cũng từ bỏ ý định nguy hiểm này, Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng may cậu cứng rắn với bản thân, nếu không chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự sẽ khó nói!
Lâm Phỉ hận không thể vì sự kiên quyết của mình mà hát lên một bài ca ngợi, cước bộ nhẹ nhàng xuống cầu thang.
Tại góc giao nhau của tầng hai và tầng một, chất dẫn dụ hung hăng đột nhiên tràn ra từ phía sau.
Chân Lâm Phỉ mềm nhũn, đỡ tường mới không bị mất mặt lăn thằng xuống dưới.
Giây tiếp theo, một đôi tay ôm ngang lấy cậu, kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Trong chốc lát tay chân cậu không hề có lực, gần như là không thể phản kháng lại mà bị kéo vào buồng vệ sinh.
Lâm Phỉ ngồi trên nắp bồn cầu, đau đầu nói: “Cuối cùng cậu muốn làm gì?”
“Tôi không đụng vào cậu, đổi lại cậu chờ tôi nửa tiếng thì sao?”
Lâm Phỉ cũng biết mình không thể đẩy Bùi Cảnh Hành ra và chạy đi.
Dù sao hắn cũng không chạm vào cậu thì sao cũng được.
Cậu không kiên nhẫn mà gật đầu, lấy điện thoại bấm đếm ngược 30 phút: “Được, tôi đồng ý với cậu. Vậy 30 phút bắt đầu, muốn nói gì nói đi.”
“Cậu có nhớ rõ lần đầu tiên tôi bị sốt không?”
Khi cụm từ “Bạn có nhớ…” xuất hiện, điều đó có nghĩa là bên kia sẽ kể một câu chuyện bất ngờ.
Lâm Phỉ vừa củng cố lại tâm lý bản thân vừa hỏi: “Đột nhiên cậu lại hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tình huống hiện tại rất giống với lúc đó.”
Lâm Phỉ còn chưa hiểu rõ giống ở đâu thì thấy Bùi Cảnh Hành dựa vào ván cửa, lấy tay cởi nút thắt lưng quần.
???
Bùi Cảnh Hành thực sự cởi quần ở trước mặt cậu thủ dâm luôn nè!
???
Còn có thể làm như vậy?
“Cậu, cậu bị điên hả?”
“Khi người tôi thích ngồi lên đùi tôi thì xảy ra loại phản ứng này không phải rất bình thường sao?”
“Cái đó là do cậu làm bậy.”
“Đúng, tôi tự làm bậy không thể sống. Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể tiếp tục thôi.”
Nói trắng ra là, hắn sẽ không lùi bước.
Hai mắt Lâm Phỉ nhắm nghiền lại, chỉ có thể lừa dối bản thân giả bộ như không có gì xảy ra cả.
Tuy rằng cậu muốn giả bộ như không có gì xảy ra nhưng Bùi Cảnh Hành sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lâm Phỉ không nhìn, vậy hắn miêu tả cho cậu coi.
Từ thể xác đến tâm hồn, đều nói cho Lâm Phỉ rằng người đang đụng chạm hắn không phải là bản thân hắn mà chính là Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ trợn mặt chứng kiến một màn Bùi Cảnh Hành miêu tả thì cậu căn bản sẽ không khống chế đươc hình ảnh trong đầu.
Cho dù có học thuộc Thục đạo nan* cũng vô dụng!
(*)
“Cậu có thể im miệng đi được không?”
“Hình như không có tác dụng, nếu không cậu nói chuyện với tôi đi?”
Lâm Phỉ suy nghĩ một chút, nói chuyện vẫn tốt hơn việc nghe Bùi Cảnh Hành miêu tả nên đồng ý ngay: “Được, cậu nói đi.”
“Lần đầu tiên tôi phát sốt, lúc cậu sờ vào tôi có cảm giác gì?”
“Chạm vào con trai có thể có cảm giác gì? Tiếp theo.”
“Cậu nghĩ gì khi bước vào phòng, bật đèn và nhìn thấy tôi?”
“Cậu phát dục chưa hết, cần phải bù đắp nhiều. Tiếp theo.”
“Vậy cậu cảm thấy như thế nào về việc đó?”
Không nghĩ cậu nói tới như vậy mà hắn vẫn chưa hết quan tâm, tố chất tâm lý tốt thiệt.
Lâm Phỉ như đứng đống lửa như ngồi đống than, ngồi kiểu vắt chéo hai chân đáp lời: “Bình thường.”
“Cậu cũng chưa thử qua, làm sao biết nó ở mức bình thường.”
“…”
“Phỉ ca.” Bùi Cảnh Hành dừng một lát: “Cậu đang cố nhịn lại đúng không?”
Lâm Phỉ như mèo bị dẫm phải đuôi, lớn tiếng phản bác lại: “Không có chuyện đó!”
Lời phản bác của cậu có thể nói là vô căn cứ. Bùi Cảnh Hành khẽ cười, hơi thở càng trở nên gợi cảm hơn: “Tôi nghĩ là vì tôi thích cậu, vậy lý do của cậu là gì?”
“Bởi vì tôi là ba của cậu! Còn hai mươi phút, cậu tự mình làm đi!”
Lâm Phỉ hung hăng thu đùi của mình lại. Sau khi kìm nén phản ứng lại đặc biệt thản nhiên mở rộng hai chân ra cho Bùi Cảnh Hành. Dường như việc đó có thể chứng minh rằng trong lòng cậu không hề chột dạ.
Bùi Cảnh Hành liếm môi, nhìn chằm chằm vào hai chân Lâm Phỉ, ánh mắt như phát ra tia lửa.
“Thì ra cậu thích thể loại này à? Ba ơi?”
Lâm Phỉ: “???”
Từ bé đến giờ, cậu chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ đến như thế!
Thôi được rồi, không cần nhìn nữa, cậu cũng đoán ra rồi.
Nhưng mà Bùi Cảnh Hành lấy giấy nháp của cậu làm gì?
Người suy tư.*
(*)
Vì chừa cho Bùi Cảnh Hành chút mặt mũi nên Lâm Phỉ không vạch trần chuyện này.
Nỗi đau mất đi tờ giấy luyện chữ hoàn hảo nên tự mình gánh chịu đi.
Luyện chữ lâu như vậy nên tâm trí Lâm Phỉ đã bình tĩnh lại, thành thật tiếp tục làm bài.
Hoàn toàn không biết hành động đó của cậu đã gây bất an cho người khác như thế nào.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Phỉ đã vội vàng dọn đồ định rời đi.
Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hành không tự điều chỉnh ghế chừa lại một khoảng trống để cậu đi ra ngoài.
Lâm Phỉ đợi một hồi, thấy hắn không có phản ứng, cậu nói: “Tôi phải đi ra ngoài, cậu nhường đường đi.”
Bùi Cảnh Hành dường như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách,
Lúc này trong phòng học mọi người đã về gần hết, Lâm Phỉ vỗ vỗ vai hắn: “Này, cậu có nghe không? Nhường đường.”
Bùi Cảnh Hành buông bút, dựa lưng vào ghế ý bảo Lâm Phỉ cứ bước qua đi.
Đây có lẽ là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết đó.
Lúc Lâm Phỉ ngồi ở bên ngoài cũng đã làm tương tự như vậy với Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ tặc lưỡi một cái, vươn chân dài bước ra ngoài.
Nhưng mà cậu chỉ mới vươn một chân ra, chân bên kia còn chưa kịp di chuyển thì Bùi Cảnh Hành đã giữ lấy eo cậu ấn xuống. Lâm Phỉ không hề có sức phản kháng mà ngồi xuống.
Sau khi ngồi lên đùi Bùi Cảnh Hành, Lâm Phỉ có chút bối rối, trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành: “Cậu làm gì vậy?”
“Vì sao cậu lại viết tên Kỳ Hào Nghiêu?”
“Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu còn dám hỏi tôi? Không phải cậu đã lén giấu tờ giấy nháp của tôi rồi sao?”
“Phải.”
“Cậu còn nói kiểu hợp tình hợp lý vậy hả?” Lâm Phỉ thấy hắn không biết xấu hổ làm cho khiếp sợ: “Cậu lấy giấy nháp của tôi làm chi?”
“Tôi không thích cậu viết tên của người khác.”
“Cậu quản trời quản đất còn quản cả việc tôi viết tên ai luôn?” Lâm Phỉ đẩy đẩy hắn: “Quên đi, cậu buông tay tôi ra nhanh.”
“Tôi không muốn buông tay. Cậu đã nói nếu trong lòng tôi có chuyện gì nhất định phải nói cho cậu biết, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ ghét tôi mà? Hiện tại tôi ăn ngay nói thật, cậu cũng sẽ không tức giận với tôi đúng không?”
Lâm Phỉ cắn chặt răng: “Tôi không.”
“Tôi còn muốn hôn cậu, rót chất dẫn dụ vào cơ thể cậu, muốn trên người cậu đều là mùi của tôi…” Bùi Cảnh Hành cố ý hạ giọng. Lúc hắn nói chuyện, giọng nói như thì thầm bên tai, gợi cảm cùng tràn đầy dục vọng.
Trong đầu như có pháo hoa bắn tung lên làm đầu óc Lâm Phỉ choáng váng, màu đỏ ửng lan từ hai má xuống đến tận cổ.
“Dừng dừng dừng dừng! Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy?”
“Tôi không nói mê. Đây là suy nghĩ thật sự ở trong lòng tôi, không phải cậu muốn nghe hay sao?”
Môi Lâm Phỉ hơi mở, nửa ngày cũng chẳng được một lời.
“Tôi thích cậu, không phải cậu đã sớm biết sao?”
“Nhưng, nhưng…”
Sớm muộn gì Lâm Phỉ cũng phải trở về, ở cùng với Bùi Cảnh Hành không phải là hại cậu sao?
Cậu cắn răng hung hăng nói: “Nhưng mà tôi không thích cậu.”
Bùi Cảnh Hành hơi cụp mắt xuống, giấu đi sự tức giận trong ánh mặt nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước. Giống như không hề để tâm đến lời nói của Lâm Phỉ.
“Tôi thích cậu là được.”
“Nhưng tôi không thích cậu, cậu thích tôi có tác dụng sao?”
“Có tác dụng.” Bùi Cảnh Hành ngẩng đầu, nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén: “Giống như tôi thích ăn thịt, cậu có thích bị tôi ăn hay không, tôi vẫn ăn mà thôi.”
Nếu đối diện là một người cậu không thích, không chừng Lâm Phỉ đã cho một đấm rồi.
Nhưng đối phương lại là Bùi Cảnh Hành, phải chăng cậu cũng thích Bùi Cảnh Hành.
Lời tỏ tình mạnh mẽ kiên định như vậy sẽ chỉ làm tim cậu đập như trống đánh, tuyến phòng ngự trong lòng lung lay sắp đổ.
Lâm Phỉ nắm tay lại thành quyền, móng tay dường như đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn làm cho cậu bảo vệ lý trí cuối cùng.
Cậu vô tình phản bác lại: “Nhưng tôi là con người, có tư tưởng, có sinh mệnh.”
“Con heo cũng vậy mà?”
(Ý Bùi Cảnh Hành là heo cũng có sinh mạng nhưng vẫn bị giết lấy thịt =))))) nên Bùi Cảnh Hành muốn thì Lâm Phỉ vẫn bị ăn thôi. Chúa tể ngang ngược.)
Cái đạo lý gì thế này?
Xém chút nữa Lâm Phỉ đã bị thuyết phục nhưng giây tiếp theo cậu đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, cậu mắng tôi là heo?”
“Cậu là cái gì tôi đều thích hết.”
“Nhưng mà cậu vẫn mắng tôi là heo đúng không?”
Bùi Cảnh Hành nghiêng đầu, đột nhiên ôm chặt eo Lâm Phỉ, đè cậu sát vào người hắn rồi ghé vào tai cậu cười khanh khách: “Vậy để tôi xin lỗi cậu nhé.”
Một dự cảm xấu đột nhiên lóe lên trong lòng Lâm Phỉ, giây tiếp theo cậu cảm giác được nơi nào đó của cậu bị nắm lấy.
“Đệch!” Lâm Phỉ giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tay của Bùi Cảnh Hành nắm chặt lấy eo cậu, hoàn toàn áp chế được động tác của cậu.
“Cậu đang làm cái gì vậy hả? Buông tôi ra.”
“Tại sao lại muốn tôi buông ra? Không phải cậu cũng có cảm giác đó sao?”
“Tôi là một người bình thường, bị cậu nắm đến nổi phản ứng là chuyện bình thường chứ sao?”
“Rất bình thường. Nên cậu cũng có thể đối mặt với phản ứng bình thường này đúng không?” Vừa nói, tay Bùi Cảnh Hành vừa chậm rãi chuyển động: “Đây là chuyện bình thường, đừng kháng cự.”
“Đừng kháng cự ông nội cậu! Bùi Cảnh Hành, cậu đừng có mà đánh tráo khái niệm!” Trong lúc này, suy nghĩ của Lâm Phỉ rõ ràng hơn bao giờ hết: “Chúng ta không phải là người yêu của nhau, vốn dĩ sẽ không làm chuyện này. Cũng không liên quan gì đến việc bình thường hay không! Cậu mau buông tay!”
“Ai quy định loại chuyện này chỉ có người yêu với nhau mới có thể làm? Lúc tôi phát sốt không phải cậu cũng giúp tôi như vậy đó sao?”
(Phát sốt trong kỳ phân hóa.)
“Cái đó sao mà giống nhau được? Cậu phát sốt tôi giúp cậu là đứng trên lập trường của một vị phụ huynh!”
“Vậy anh ơi, anh dạy em rồi thì bây giờ đến nghiệm thu đi?”
“Nghiệm thu… Đệch! Nghiệm thu cái ông nội cậu! CMN!”
Bùi Cảnh Hành mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm vào việc chỉ cho Lâm Phỉ thấy những gì cậu đã dạy hắn.
Bây giờ Lâm Phỉ đúng là kiểu “Đâm lao thì phải theo lao”, khuyên thì khuyên không được, kéo thì kéo không ra….
Xem ra, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng!
Lâm Phỉ hít sâu một hơn, vặn một cái thật đau ở góc đùi thịt mềm của mình.
Hét thảm một tiếng, mọi thứ tan thành mây khói.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi rút tay lại: “Cậu ghét tôi đụng vào cậu đến thế sao?”
“Có ghét hay không cũng không liên quan, chuyện này giữa chúng ta ngay từ đầu đã không nên xảy ra.”
Thái độ của Lâm Phỉ rất kiên quyết.
“Được.”
Nhìn thấy Bùi Cảnh Hành cuối cùng cũng từ bỏ ý định nguy hiểm này, Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng may cậu cứng rắn với bản thân, nếu không chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự sẽ khó nói!
Lâm Phỉ hận không thể vì sự kiên quyết của mình mà hát lên một bài ca ngợi, cước bộ nhẹ nhàng xuống cầu thang.
Tại góc giao nhau của tầng hai và tầng một, chất dẫn dụ hung hăng đột nhiên tràn ra từ phía sau.
Chân Lâm Phỉ mềm nhũn, đỡ tường mới không bị mất mặt lăn thằng xuống dưới.
Giây tiếp theo, một đôi tay ôm ngang lấy cậu, kéo cậu vào nhà vệ sinh.
Trong chốc lát tay chân cậu không hề có lực, gần như là không thể phản kháng lại mà bị kéo vào buồng vệ sinh.
Lâm Phỉ ngồi trên nắp bồn cầu, đau đầu nói: “Cuối cùng cậu muốn làm gì?”
“Tôi không đụng vào cậu, đổi lại cậu chờ tôi nửa tiếng thì sao?”
Lâm Phỉ cũng biết mình không thể đẩy Bùi Cảnh Hành ra và chạy đi.
Dù sao hắn cũng không chạm vào cậu thì sao cũng được.
Cậu không kiên nhẫn mà gật đầu, lấy điện thoại bấm đếm ngược 30 phút: “Được, tôi đồng ý với cậu. Vậy 30 phút bắt đầu, muốn nói gì nói đi.”
“Cậu có nhớ rõ lần đầu tiên tôi bị sốt không?”
Khi cụm từ “Bạn có nhớ…” xuất hiện, điều đó có nghĩa là bên kia sẽ kể một câu chuyện bất ngờ.
Lâm Phỉ vừa củng cố lại tâm lý bản thân vừa hỏi: “Đột nhiên cậu lại hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tình huống hiện tại rất giống với lúc đó.”
Lâm Phỉ còn chưa hiểu rõ giống ở đâu thì thấy Bùi Cảnh Hành dựa vào ván cửa, lấy tay cởi nút thắt lưng quần.
???
Bùi Cảnh Hành thực sự cởi quần ở trước mặt cậu thủ dâm luôn nè!
???
Còn có thể làm như vậy?
“Cậu, cậu bị điên hả?”
“Khi người tôi thích ngồi lên đùi tôi thì xảy ra loại phản ứng này không phải rất bình thường sao?”
“Cái đó là do cậu làm bậy.”
“Đúng, tôi tự làm bậy không thể sống. Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể tiếp tục thôi.”
Nói trắng ra là, hắn sẽ không lùi bước.
Hai mắt Lâm Phỉ nhắm nghiền lại, chỉ có thể lừa dối bản thân giả bộ như không có gì xảy ra cả.
Tuy rằng cậu muốn giả bộ như không có gì xảy ra nhưng Bùi Cảnh Hành sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lâm Phỉ không nhìn, vậy hắn miêu tả cho cậu coi.
Từ thể xác đến tâm hồn, đều nói cho Lâm Phỉ rằng người đang đụng chạm hắn không phải là bản thân hắn mà chính là Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ trợn mặt chứng kiến một màn Bùi Cảnh Hành miêu tả thì cậu căn bản sẽ không khống chế đươc hình ảnh trong đầu.
Cho dù có học thuộc Thục đạo nan* cũng vô dụng!
(*)
“Cậu có thể im miệng đi được không?”
“Hình như không có tác dụng, nếu không cậu nói chuyện với tôi đi?”
Lâm Phỉ suy nghĩ một chút, nói chuyện vẫn tốt hơn việc nghe Bùi Cảnh Hành miêu tả nên đồng ý ngay: “Được, cậu nói đi.”
“Lần đầu tiên tôi phát sốt, lúc cậu sờ vào tôi có cảm giác gì?”
“Chạm vào con trai có thể có cảm giác gì? Tiếp theo.”
“Cậu nghĩ gì khi bước vào phòng, bật đèn và nhìn thấy tôi?”
“Cậu phát dục chưa hết, cần phải bù đắp nhiều. Tiếp theo.”
“Vậy cậu cảm thấy như thế nào về việc đó?”
Không nghĩ cậu nói tới như vậy mà hắn vẫn chưa hết quan tâm, tố chất tâm lý tốt thiệt.
Lâm Phỉ như đứng đống lửa như ngồi đống than, ngồi kiểu vắt chéo hai chân đáp lời: “Bình thường.”
“Cậu cũng chưa thử qua, làm sao biết nó ở mức bình thường.”
“…”
“Phỉ ca.” Bùi Cảnh Hành dừng một lát: “Cậu đang cố nhịn lại đúng không?”
Lâm Phỉ như mèo bị dẫm phải đuôi, lớn tiếng phản bác lại: “Không có chuyện đó!”
Lời phản bác của cậu có thể nói là vô căn cứ. Bùi Cảnh Hành khẽ cười, hơi thở càng trở nên gợi cảm hơn: “Tôi nghĩ là vì tôi thích cậu, vậy lý do của cậu là gì?”
“Bởi vì tôi là ba của cậu! Còn hai mươi phút, cậu tự mình làm đi!”
Lâm Phỉ hung hăng thu đùi của mình lại. Sau khi kìm nén phản ứng lại đặc biệt thản nhiên mở rộng hai chân ra cho Bùi Cảnh Hành. Dường như việc đó có thể chứng minh rằng trong lòng cậu không hề chột dạ.
Bùi Cảnh Hành liếm môi, nhìn chằm chằm vào hai chân Lâm Phỉ, ánh mắt như phát ra tia lửa.
“Thì ra cậu thích thể loại này à? Ba ơi?”
Lâm Phỉ: “???”
Từ bé đến giờ, cậu chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ đến như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất