Chương 133: Kết thúc
Mưu sát…
Không thể làm như vậy…
Chuông gọi bác sĩ ở ngay trên đầu giường, cậu muốn đứng lên.
Lâm Phỉ nâng cánh tay phải duy nhất có thể tự do cử động, nắm lấy dây ở đầu giường, cố gắng kéo thân thể mình dậy.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu, cái chuông ấy vẫn giống như một ngôi sao xa tận cuối chân trời, không thể nào chạm tới được.
Cổ họng cậu phát ra tiếng kêu thống khổ, cánh tay nổi gân xanh, cơn đau như muốn nổ tung từ những ngón tay đang bấu chặt vào ván giường.
Không được, không còn sức…
Cậu không làm được.
Muốn chết nhưng không thể chết, muốn thay đổi nhưng lực bất tòng tâm.
Khó chịu quá…
Lâm Phỉ rũ tay xuống, vô lực mà khóc nức nở.
Máu đang chậm rãi chảy ra từ vết thương trên cổ tay trái làm áo cậu bị thấm ướt một mảng lớn.
Một cơn ớn lạnh, từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, dần dần lan ra phía bên ngoài, như thể muốn làm đóng băng máu của cậu.
Nếu như sau khi cậu quyết định ở lại, điều đầu tiên phải làm là dừng can thiệp vào cốt truyện; nếu như cậu thấy cơ chế của thanh tiến độ không thích hợp, lập tức đi tìm Bùi Cảnh Hành thương lượng; nếu như không phải do cậu cố chấp muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện liên quan đến Bùi Cảnh Hành…
Liệu bây giờ kết cục có khác hay không?
Thành phố Lệ Dương.
Mặt trời đã lên cao, đèn trong phòng vẫn còn bật nhưng chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Cũng giống như ánh mắt của Lâm Phỉ vậy.
Hắn mở mắt nhìn lên phía trên, tia sáng trong mắt mờ dần, hắn dần lấy lại sự tỉnh táo.
Bùi Cảnh Hành vẫn khoanh chân như cũ, ngón tay gõ nhanh trên tay vịn của ghế, có thể thấy được lòng hắn đang không bình tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phỉ, không rời mắt một giây nào.
Bùi Cảnh Hành nhìn thoáng qua cổ tay của Lâm Phỉ, tốc độ máu chảy đã cực chậm, có lẽ cũng sắp đến cực hạn rồi.
Phỉ ca, em về rồi sao?
Hắn lại nhìn vào ánh mắt của người kia một lần nữa, thấy trong đôi mắt quen thuộc ấy dần dần tản đi ánh sáng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, không ngoa khi nói rằng hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Bùi Cảnh Hành ấn đồng hồ.
Một phút.
Lâm Phỉ chỉ có thể bị sốc nhiều nhất là một phút, nếu nhiều hơn, cậu ấy thực sự sẽ qua đời.
Ba mươi giây.
Kim giây nhích từng chút từng chút, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, và dần dần khớp với nhịp tim của hắn.
Mười giây.
Kim giây nhảy đến vị trí năm mươi, phát ra một tiếng “tích” nhẹ.
Gần như cùng lúc đó, Lâm Phỉ ho khan một tiếng.
Bùi Cảnh Hành sốt sắng nhìn cậu, lòng bàn tay hắn đã ướt mồ hôi.
Nếu là mạng của mình thì hắn cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng người kia là Lâm Phỉ, cho nên hắn không thể nào thờ ơ.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Phỉ dần dần khôi phục, rõ ràng là gương mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất và vẻ kiêu ngạo trước đây lại khác nhau một trời một vực.
Hốc mắt của Bùi Cảnh Hành đỏ lên: “Phỉ ca…”
“Tôi đây là… Shhh…” Lâm Phỉ vốn định đưa tay chạm vào Bùi Cảnh Hành, nhưng lại kêu lên đau đớn.
“Đừng sợ, bác sĩ ở ngay trong phòng chờ bên cạnh, anh đưa em đến đó. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Vừa nói, Bùi Cảnh Hành vừa luống cuống tay chân cởi bỏ dây trói cho Lâm Phỉ, ôm cậu chạy ra bên ngoài.
Không ngờ vừa ra đến cửa, Lâm Phỉ vốn đang yếu ớt lại đột nhiên vùng mạnh ra, tay nắm chặt lấy khung cửa.
Bùi Cảnh Hành vốn đang không một chút phòng bị, trượt chân ngã trên mặt đất.
Lâm Phỉ không dám ham chiến nên lăn một vòng rồi chạy về trong phòng đóng cửa lại, thuận tay đẩy giá sách tới để chặn cửa.
Bùi Cảnh Hành ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cửa, nói: “Cậu không phải Phỉ ca.”
Lâm Phỉ ở bên trong xé xuống một mảnh vải, vừa băng bó cho mình vừa châm chọc nói: “Đương nhiên tôi không phải Phỉ ca của cậu. Tôi là bố Lâm Phỉ của cậu đấy, địch mẹ.”
Không ngờ thằng cháu nội ấy lại ra tay ác như vậy, còn muốn mượn cơn sốc để mang một Lâm Phỉ khác trở về.
Nếu không phải tối hôm qua hắn xem được đoạn video đó, thì có lẽ hắn thực sự không biết làm sao vào lúc này.
Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua.
Lúc ấy Lâm Phỉ đã cảm thấy có gì đó không thích hợp sau khi xem video. Chỉ là chuyện này cũng đủ làm hắn bất ngờ, không nghĩ tới trong video ấy hắn không những nấu cơm mà còn chủ động thân mật với tên cháu nội kia.
Sau đó hắn xem lại tin nhắn trò chuyện với Ứng Thần, phát hiện rằng chính mình từng nhiều lần giải thích cho Ứng Thần là mình bị mất trí nhớ.
Cho dù là mất trí nhớ đi nữa, thì tuyệt đối loại chuyện này cũng không thể do hắn làm được.
Kết luận chỉ có một:
Người kia là nhân cách thứ hai của hắn!
Lời Bùi Cảnh Hành nói vào ban đêm, càng khẳng định suy đoán của hắn.
Bởi vì sau khi Bùi Cảnh Hành tới, câu nói đầu tiên của hắn là: “Tỉnh lại thì càng không giống nhau.”
Điều này nói rõ rằng Bùi Cảnh Hành cũng biết hắn ta có hai nhân cách.
Sự tình về sau thì càng không cần nói, đơn giản là muốn dùng cơn sốc để Lâm Phỉ thứ hai đi ra.
Cũng may hắn đã xem được video vào tối qua, và có một hiểu biết đại khái về Lâm Phỉ kia cho nên mới có thể lên kế hoạch và lừa gạt được Bùi Cảnh Hành đang lo lắng.
Mặc dù trước mắt đã tạm thời trốn thoát được một kiếp, nhưng cách cửa này sẽ không cản được quá lâu. Có lẽ Bùi Cảnh Hành đã đi tìm người đến phá cửa, bước tiếp theo phải làm sao đây?
Thành Đô.
Lâm Phỉ tự nhủ trong lòng rằng: có khả năng mình sẽ thực sự phải chết vào lúc này.
Nếu thật sự chết, cậu cũng không muốn trở lại thân thể Lâm Phỉ kia.
Cậu chiếm mười tháng của người đó, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây.
Thế là đủ rồi.
Nếu như con người thực sự có kiếp sau, cậu cũng muốn sống một cách tự do tiêu sái như Lâm Phỉ vậy.
Cậu không muốn quay lại cái tổ an toàn này một lần nào nữa.
Cậu muốn rằng ngay từ khi bắt đầu, cậu chỉ sống vì chính mình mà thôi.
Ý thức dần dần chìm vào trong bóng tối, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm Phỉ như nghe thấy một tiếng hô lên kinh ngạc.
Có người xông vào đưa cậu đến phòng cấp cứu.
Thành phố Lệ Dương.
Bùi Cảnh Hành đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vệ sĩ đang phá khóa một cách thô bạo.
Hắn liếm liếm môi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Quá nóng lòng, cho nên lại bị lừa gạt.
Nhưng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Khóa cửa đã bị phá vỡ, mấy vệ sĩ đẩy cửa vào dễ như trở bàn tay.
Lâm Phỉ đứng cách cửa hai, ba bước, ánh mắt hung ác, dường như lúc này dù có chết thì hắn cũng phải cắn rớt một miếng thịt trên người Bùi Cảnh Hành xuống.
Quả nhiên là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bùi Cảnh Hành tiến lên muốn bước chân vào trong phòng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Lâm Phỉ bật cười: “Có phải cậu không đủ tiền hay không? Đưa người từ bệnh viện về mà hôm sau lại bị phát hiện? Cậu thế này mà còn đòi cướp người ư? Cút về chơi bùn đi thôi em trai ơi.”
Bùi Cảnh Hành nắm rõ toàn bộ kế hoạch, tuyệt đối không có chỗ sơ suất.
Đánh giá dáng vẻ của Lâm Phỉ, không phải là cậu ta cố tình tiết lộ vị trí ra ngoài.
Vậy tại sao cảnh sát lại tìm ra nơi này?
Bùi Cảnh Hành hơi thay đổi sắc mặt, phảng phất chạm đến điều gì đó.
Phỉ ca đã từng nói, cậu đến là để thay đổi vận mệnh của hắn.
Làm sao Phỉ ca biết được vận mệnh của hắn?
Nếu như vận mệnh của hắn đã được viết xong sớm như vậy, thì tình huống hiện tại, phải chăng cũng là vận mệnh của hắn ư?
“Cậu chủ, cảnh sát sắp đi vào bên trong, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Bùi Cảnh Hành đột nhiên nhớ tới một người, người mà có lẽ sẽ giải đáp của nghi vấn của hắn.
Trong lòng đã có kết luận, hắn cũng lười xen vào chuyện Lâm Phỉ, nói với vệ sĩ: “Đi!”
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Bùi Cảnh Hành, cậu nhớ kỹ lấy. Lần sau tuyệt đối đừng để mình rơi vào trong tay tôi, nếu không, khi gặp lại tôi nhất định sẽ vặn đầu cậu xuống làm bóng để đá đấy.”
Bùi Cảnh Hành nhắm mắt lại, rút súng từ bên hông vệ sĩ, vừa tháo chốt an toàn vừa xoay người, nã một phát súng vào phía sau lưng.
Toàn bộ quá trình xảy ra trong tích tắc, chờ đến khi Lâm Phỉ lấy lại tinh thần thì dưới chân đã nhiều thêm một cái lỗ rồi.
Cậu nhắm mắt, xém chút nữa là bắn trúng cậu ta rồi!
“Lâm Phỉ, cậu cũng nhớ kỹ lấy, mạng của cậu là do tôi muốn giữ lại. Nhưng nếu cần thiết, tôi có thể đến lấy bất cứ lúc nào, tự bảo vệ chính mình cho tốt đi.”
Dứt lời, hắn mang theo vệ sĩ nhanh chân rời đi.
Lâm Phỉ đứng tại chỗ, mãi lâu sau cũng không thể hoàn hồn.
Bùi Cảnh Hành dẫn người đến thẳng nhà của Vu Chiếu Nguyệt. Lâm Phỉ và Chiếu Nguyệt có sóng não và sở thích giống nhau, có lẽ có thể nghĩ đến cái gì đó.
Thấy ngươi đến là Bùi Cảnh Hành, Chiếu Nguyệt đặt việc trong tay xuống, dò hỏi: “Tại sao chỉ mình cậu đến đây?”
“Tôi muốn hỏi một chuyện, chỉ cần là có khả năng thôi, cậu có thể dùng bất cứ đáp án nào để trả lời tôi.”
“Cậu hỏi đi.”
“Vấn đề thứ nhất, sẽ như thế nào nếu xảy ra tình huống: linh hồn của một người sẽ xuất hiện trên thân xác của một người khác?”
Vấn đề không có tí khoa học nào như vậy á?
Vu Chiếu Nguyệt hơi nghẹn lời: “Câu hỏi này… cậu có nghiêm túc không?”
“Cậu chỉ cần trả lời thôi.”
“Vậy được rồi, có thể là xuyên không?”
“Vậy nếu như một người xuyên qua mà lại biết được vận mệnh của mọi người xung quanh, tình huống có thể là như thế nào?”
“Xuyên… sách? Hiểu theo nghĩa đen, ý là xuyên vào một quyển sách ấy.”
“Thời cơ xuyên sách có thể là cái gì?”
“Ầy… cái này thì có rất nhiều, chẳng hạn như bỏ dở một quyển tiểu thuyết nào đó? Hoặc như đột tử do thức đêm đọc truyện? Cũng có thể do không hài lòng với kết cục của quyển truyện hay của một nhân vật nào đó? Thậm chí, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện mình xuyên sách mất rồi?”
“Tôi đã hiểu.”
“Hiểu về chuyện này hả?”
Vẻ mặt của Vu Chiếu Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, cậu ta vẫn không hiểu gì cả, có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng Bùi Cảnh Hành cũng không nói gì thêm, rồi tạm biệt Vu Chiếu Nguyệt.
Nếu như là xuyên sách, vậy thì hết thảy mọi thứ đều đã được thông suốt.
Lâm Phỉ xuyên đến, biết được vận mệnh của tất cả mọi người, ban đầu cậu ấy chỉ muốn đẩy nhanh kịch bản để về nhà, cho nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để tác hợp hắn và Ứng Thần.
Đây có lẽ là lý do tại sao, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lâm Phỉ thích mình nhưng cậu ấy lại sống chết không muốn ở bên hắn.
Cho nên nơi này, thật ra là thế giới trong tiểu thuyết sao?
Bùi Cảnh Hành nhìn lên bầu trời, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nơi đó, vì sao lại có một cánh cửa?
“Mọi người nhìn phía kia đi, có thấy đồ vật gì không?” Bùi Cảnh Hành hỏi vệ sĩ đi cùng.
Mấy vệ sĩ lắc đầu thể hiện rằng họ không thấy bất kỳ vật gì.
Chỉ có hắn nhìn thấy cánh cửa ấy, cũng chỉ có hắn ý thức được chân tướng…
Bùi Cảnh Hành đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Đi quảng trường Thời Đại!”
Trên đường đi, Bùi Cảnh Hành nhìn ra bên ngoài, cánh cửa kia không xa không gần bám theo hắn từ đầu đến cuối.
Xem ra phỏng đoán của hắn không sai!”
Thành Đô.
Chân tay truyền đến một cảm giác nặng nề, giống như có đồ vật gì đó đang kéo cậu xuống không ngừng, không ngừng…
Trên đầu có một vòng sáng ngời, Lâm Phỉ liều mạng bơi ngược dòng, nhưng dù bơi đến kiệt sức, bơi đến mức đầu cậu trở nên choáng váng thì vòng sáng ấy vẫn cách cậu quá xa.
Từ bỏ, cậu không làm được.
“Tiểu Phỉ? Tiểu Phỉ, con tỉnh rồi sao? Bác sĩ, tại sao con trai tôi lại khóc?”
“Đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, đừng lo lắng…”
Cuộc đối thoại mơ hồ truyền đến, Lâm Phỉ đột nhiên mở to hai mắt, nhưng con mắt lại trở nên đau nhức do bị ánh sáng quá mạnh chiếu vào.
“Tiểu Phỉ! Cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”
Lâm Phỉ quay đầu, là một gương mặt quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ.
“… Mẹ?” Thật lâu sau, cậu mới mở miệng nói một cách khó khăn.
“Ừ, là mẹ, cuối cùng thì con cũng tỉnh lại! Tại sao con lại nghĩ không thông rồi làm ra loại chuyện đó? Con có biết là mẹ đã sợ lắm hay không?”
À, cậu nhớ rồi, cậu tự sát.
Hóa ra là cậu đã được cứu sống.
“Con xin lỗi mẹ…” Lâm Phỉ khép hờ đôi mắt, nói: “Để mẹ lo lắng rồi, con vừa tỉnh lại nên đầu óc không tỉnh táo cho lắm ạ.”
“Con không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không phải mẹ tới thăm con, nói không chừng đã không còn có thể gặp được con nữa rồi!”
Lâm Phỉ miễn cưỡng cười cười: “Cảm ơn mẹ ạ.”
“Con, đứa nhỏ này, mới mười tháng không gặp sao lại trở nên xa lạ như thế chứ?”
Mới có mười tháng ư?
Lâm Phỉ ngẩn ra một chút, thật ra cũng không có gì đáng ngại, tối hôm qua cậu đã buông bỏ rồi.
“Sao con không nói chuyện với mẹ thế?”
“Cổ họng con có hơi khó chịu ạ.”
“Vậy con có muốn uống một ít nước không?”
“Không cần đâu ạ.”
“Con vẫn nên uống một chút đi, không phải con thấy cổ họng có hơi không thoải mái à?”
“…”
Lâm Phỉ nghĩ có thể bớt được một chuyện là một chuyện, bất đắc dĩ uống nửa ly nước.
Thành phố Lệ Dương.
Bùi Cảnh Hành trở lại căn phòng thuê ấy, dùng ý niệm của mình di chuyển cánh cửa kia, và đem nó đến trước mặt rất dễ dàng.
Phía sau cánh cửa là thế giới của Phỉ ca.
Hắn sửa sang lại quần áo và đi qua cánh cửa.
Trước mắt hắn là một khoảng không, và chỉ trong nháy mắt hắn đã rời khỏi căn phòng thuê u ám.
Bùi Cảnh Hành đi qua con hẻm nhỏ không người, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt hắn.
Đây là nơi Phỉ ca đã sinh sống.
Từ trước đến nay Bùi Cảnh Hành là một người đặc biệt có kế hoạch, hắn hỏi đường đến quán bar, qua sự giới thiệu của phục vụ, hắn đã tìm được một thám tử tư.
“Tôi muốn tìm một người tên là Lâm Phỉ.”
Khi có người gọi tên Lâm Phỉ, người kia phản ứng rất nhanh, hiển nhiên là đã hình thành phản xạ có điều kiện, cho thấy rằng tên thật của cậu ấy chính là Lâm Phỉ.
“Gia đình của cậu ấy rất giàu có.”
Giáo dưỡng của Phỉ ca được khắc sâu vào trong xương, chứng tỏ rằng cậu ấy đã nhận được sự giáo dục tương ứng từ khi còn nhỏ và điều này thì không thể được nuôi dưỡng ở trong một gia đình bình thường.
“Sống ở nơi mà không có máy sưởi vào mùa đông.”
Phỉ ca đã từng thở dài nói vói hắn về chuyện giữ ấm ở miền Bắc, cậu bảo nếu có cơ hội thì nhất định phải đi trải nghiệm, chứng tỏ rằng cậu ấy sống ở miền Nam.
“Học đại học.”
Lúc Lâm Phỉ đi tham quan trường đại học thì cậu cũng có phần nào hiểu về môi trường giảng đường*, ít nhất hắn đoán, cậu ấy đã từng học đại học; chỉ là tính cậu đơn thuần thẳng thắn, tuổi tâm lý không lớn, chắc cũng mới đi làm không lâu.
*Nguyên văn: 林斐去野吉大学参观学习的时候,
“Cậu ấy đã hôn mê khoảng mười tháng ở trong bệnh viện, vừa tỉnh lại gần đây.”
Từ việc quan sát trạng thái của Lâm Phỉ kia thì có thể thấy cậu ta không đến đây, như vậy thân thể của Phỉ ca ở thế giới này chắc hẳn ở trong trạng thái hôn mê.
“Những thông tin này đã đủ chưa?”
“Đủ rồi, trong vòng một tuần tôi có thể tìm được. Tôi liên hệ với cậu như thế nào?”
“Một tuần sau, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
“Được.”
Đã một tuần kể từ khi quay trở lại, cơ thể của Lâm Phỉ cũng dần bình phục, cậu đã có thể xuống giường để đi lại.
Mấy ngày nay cậu ở trong bệnh viện, mẹ và anh trai của cậu thay nhau đến thăm hai lần, bố và chị gái thì mỗi người đến một lần.
Kỳ thật lúc trước cậu rất nghi ngờ, sức mạnh của mười tháng có thể lớn đến vậy sao?
Sau khi nhìn thấy con trai của chị gái thì cuối cùng cậu cũng hiểu ra mọi chuyện.
Người cũ sẽ mờ đi theo thời gian, mà khi người mới xuất hiện sẽ đẩy nhanh quá trình này.
Trong thời gian cậu hôn mê, đứa cháu nhỏ này đã hoàn toàn thay thế vị trí của cậu, trở thành bảo bối được nâng niu của mọi người trong nhà.
Bây giờ Lâm Phỉ đã thoải mái rồi, nhưng mỗi ngày đều nghĩ đến Bùi Cảnh Hành cũng đủ khiến cậu đau đầu.
Không biết, Bùi Cảnh Hành có nhận ra Lâm Phỉ đã bị thay đổi rồi hay không.
Một mặt, Lâm Phỉ hi vọng hắn sẽ không nhận ra, có thể luôn sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mặt khác thì cậu lại có một mong muốn u ám rằng Bùi Cảnh Hành nhận ra được, cậu không muốn chia sẻ tình yêu của Bùi Cảnh Hành với người khác.
Nhưng bây giờ nói ra điều này cũng vô ích mà thôi, cậu không thể thay đổi được gì.
Lâm Phỉ chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, định đến vườn hoa để đi dạo.
Cậu đứng một bên đợi thang máy, thẫn thờ nhìn những con số đang thay đổi không ngừng.
Cuối cùng con số cũng đến mười hai.
“Đinh ——” Thang máy đến.
Lâm Phỉ chậm rì rì quay đầu lại, cửa thang máy từ từ mở ra, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp.
Người kia dang rộng hai tay.
“Em còn nợ anh một cái ôm, vậy nên anh phải đi tìm.”
———— KẾT THÚC
Không thể làm như vậy…
Chuông gọi bác sĩ ở ngay trên đầu giường, cậu muốn đứng lên.
Lâm Phỉ nâng cánh tay phải duy nhất có thể tự do cử động, nắm lấy dây ở đầu giường, cố gắng kéo thân thể mình dậy.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu, cái chuông ấy vẫn giống như một ngôi sao xa tận cuối chân trời, không thể nào chạm tới được.
Cổ họng cậu phát ra tiếng kêu thống khổ, cánh tay nổi gân xanh, cơn đau như muốn nổ tung từ những ngón tay đang bấu chặt vào ván giường.
Không được, không còn sức…
Cậu không làm được.
Muốn chết nhưng không thể chết, muốn thay đổi nhưng lực bất tòng tâm.
Khó chịu quá…
Lâm Phỉ rũ tay xuống, vô lực mà khóc nức nở.
Máu đang chậm rãi chảy ra từ vết thương trên cổ tay trái làm áo cậu bị thấm ướt một mảng lớn.
Một cơn ớn lạnh, từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, dần dần lan ra phía bên ngoài, như thể muốn làm đóng băng máu của cậu.
Nếu như sau khi cậu quyết định ở lại, điều đầu tiên phải làm là dừng can thiệp vào cốt truyện; nếu như cậu thấy cơ chế của thanh tiến độ không thích hợp, lập tức đi tìm Bùi Cảnh Hành thương lượng; nếu như không phải do cậu cố chấp muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện liên quan đến Bùi Cảnh Hành…
Liệu bây giờ kết cục có khác hay không?
Thành phố Lệ Dương.
Mặt trời đã lên cao, đèn trong phòng vẫn còn bật nhưng chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Cũng giống như ánh mắt của Lâm Phỉ vậy.
Hắn mở mắt nhìn lên phía trên, tia sáng trong mắt mờ dần, hắn dần lấy lại sự tỉnh táo.
Bùi Cảnh Hành vẫn khoanh chân như cũ, ngón tay gõ nhanh trên tay vịn của ghế, có thể thấy được lòng hắn đang không bình tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phỉ, không rời mắt một giây nào.
Bùi Cảnh Hành nhìn thoáng qua cổ tay của Lâm Phỉ, tốc độ máu chảy đã cực chậm, có lẽ cũng sắp đến cực hạn rồi.
Phỉ ca, em về rồi sao?
Hắn lại nhìn vào ánh mắt của người kia một lần nữa, thấy trong đôi mắt quen thuộc ấy dần dần tản đi ánh sáng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, không ngoa khi nói rằng hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Bùi Cảnh Hành ấn đồng hồ.
Một phút.
Lâm Phỉ chỉ có thể bị sốc nhiều nhất là một phút, nếu nhiều hơn, cậu ấy thực sự sẽ qua đời.
Ba mươi giây.
Kim giây nhích từng chút từng chút, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động, và dần dần khớp với nhịp tim của hắn.
Mười giây.
Kim giây nhảy đến vị trí năm mươi, phát ra một tiếng “tích” nhẹ.
Gần như cùng lúc đó, Lâm Phỉ ho khan một tiếng.
Bùi Cảnh Hành sốt sắng nhìn cậu, lòng bàn tay hắn đã ướt mồ hôi.
Nếu là mạng của mình thì hắn cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng người kia là Lâm Phỉ, cho nên hắn không thể nào thờ ơ.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Phỉ dần dần khôi phục, rõ ràng là gương mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất và vẻ kiêu ngạo trước đây lại khác nhau một trời một vực.
Hốc mắt của Bùi Cảnh Hành đỏ lên: “Phỉ ca…”
“Tôi đây là… Shhh…” Lâm Phỉ vốn định đưa tay chạm vào Bùi Cảnh Hành, nhưng lại kêu lên đau đớn.
“Đừng sợ, bác sĩ ở ngay trong phòng chờ bên cạnh, anh đưa em đến đó. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Vừa nói, Bùi Cảnh Hành vừa luống cuống tay chân cởi bỏ dây trói cho Lâm Phỉ, ôm cậu chạy ra bên ngoài.
Không ngờ vừa ra đến cửa, Lâm Phỉ vốn đang yếu ớt lại đột nhiên vùng mạnh ra, tay nắm chặt lấy khung cửa.
Bùi Cảnh Hành vốn đang không một chút phòng bị, trượt chân ngã trên mặt đất.
Lâm Phỉ không dám ham chiến nên lăn một vòng rồi chạy về trong phòng đóng cửa lại, thuận tay đẩy giá sách tới để chặn cửa.
Bùi Cảnh Hành ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cửa, nói: “Cậu không phải Phỉ ca.”
Lâm Phỉ ở bên trong xé xuống một mảnh vải, vừa băng bó cho mình vừa châm chọc nói: “Đương nhiên tôi không phải Phỉ ca của cậu. Tôi là bố Lâm Phỉ của cậu đấy, địch mẹ.”
Không ngờ thằng cháu nội ấy lại ra tay ác như vậy, còn muốn mượn cơn sốc để mang một Lâm Phỉ khác trở về.
Nếu không phải tối hôm qua hắn xem được đoạn video đó, thì có lẽ hắn thực sự không biết làm sao vào lúc này.
Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm qua.
Lúc ấy Lâm Phỉ đã cảm thấy có gì đó không thích hợp sau khi xem video. Chỉ là chuyện này cũng đủ làm hắn bất ngờ, không nghĩ tới trong video ấy hắn không những nấu cơm mà còn chủ động thân mật với tên cháu nội kia.
Sau đó hắn xem lại tin nhắn trò chuyện với Ứng Thần, phát hiện rằng chính mình từng nhiều lần giải thích cho Ứng Thần là mình bị mất trí nhớ.
Cho dù là mất trí nhớ đi nữa, thì tuyệt đối loại chuyện này cũng không thể do hắn làm được.
Kết luận chỉ có một:
Người kia là nhân cách thứ hai của hắn!
Lời Bùi Cảnh Hành nói vào ban đêm, càng khẳng định suy đoán của hắn.
Bởi vì sau khi Bùi Cảnh Hành tới, câu nói đầu tiên của hắn là: “Tỉnh lại thì càng không giống nhau.”
Điều này nói rõ rằng Bùi Cảnh Hành cũng biết hắn ta có hai nhân cách.
Sự tình về sau thì càng không cần nói, đơn giản là muốn dùng cơn sốc để Lâm Phỉ thứ hai đi ra.
Cũng may hắn đã xem được video vào tối qua, và có một hiểu biết đại khái về Lâm Phỉ kia cho nên mới có thể lên kế hoạch và lừa gạt được Bùi Cảnh Hành đang lo lắng.
Mặc dù trước mắt đã tạm thời trốn thoát được một kiếp, nhưng cách cửa này sẽ không cản được quá lâu. Có lẽ Bùi Cảnh Hành đã đi tìm người đến phá cửa, bước tiếp theo phải làm sao đây?
Thành Đô.
Lâm Phỉ tự nhủ trong lòng rằng: có khả năng mình sẽ thực sự phải chết vào lúc này.
Nếu thật sự chết, cậu cũng không muốn trở lại thân thể Lâm Phỉ kia.
Cậu chiếm mười tháng của người đó, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây.
Thế là đủ rồi.
Nếu như con người thực sự có kiếp sau, cậu cũng muốn sống một cách tự do tiêu sái như Lâm Phỉ vậy.
Cậu không muốn quay lại cái tổ an toàn này một lần nào nữa.
Cậu muốn rằng ngay từ khi bắt đầu, cậu chỉ sống vì chính mình mà thôi.
Ý thức dần dần chìm vào trong bóng tối, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Lâm Phỉ như nghe thấy một tiếng hô lên kinh ngạc.
Có người xông vào đưa cậu đến phòng cấp cứu.
Thành phố Lệ Dương.
Bùi Cảnh Hành đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn vệ sĩ đang phá khóa một cách thô bạo.
Hắn liếm liếm môi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Quá nóng lòng, cho nên lại bị lừa gạt.
Nhưng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Khóa cửa đã bị phá vỡ, mấy vệ sĩ đẩy cửa vào dễ như trở bàn tay.
Lâm Phỉ đứng cách cửa hai, ba bước, ánh mắt hung ác, dường như lúc này dù có chết thì hắn cũng phải cắn rớt một miếng thịt trên người Bùi Cảnh Hành xuống.
Quả nhiên là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bùi Cảnh Hành tiến lên muốn bước chân vào trong phòng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Lâm Phỉ bật cười: “Có phải cậu không đủ tiền hay không? Đưa người từ bệnh viện về mà hôm sau lại bị phát hiện? Cậu thế này mà còn đòi cướp người ư? Cút về chơi bùn đi thôi em trai ơi.”
Bùi Cảnh Hành nắm rõ toàn bộ kế hoạch, tuyệt đối không có chỗ sơ suất.
Đánh giá dáng vẻ của Lâm Phỉ, không phải là cậu ta cố tình tiết lộ vị trí ra ngoài.
Vậy tại sao cảnh sát lại tìm ra nơi này?
Bùi Cảnh Hành hơi thay đổi sắc mặt, phảng phất chạm đến điều gì đó.
Phỉ ca đã từng nói, cậu đến là để thay đổi vận mệnh của hắn.
Làm sao Phỉ ca biết được vận mệnh của hắn?
Nếu như vận mệnh của hắn đã được viết xong sớm như vậy, thì tình huống hiện tại, phải chăng cũng là vận mệnh của hắn ư?
“Cậu chủ, cảnh sát sắp đi vào bên trong, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Bùi Cảnh Hành đột nhiên nhớ tới một người, người mà có lẽ sẽ giải đáp của nghi vấn của hắn.
Trong lòng đã có kết luận, hắn cũng lười xen vào chuyện Lâm Phỉ, nói với vệ sĩ: “Đi!”
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Bùi Cảnh Hành, cậu nhớ kỹ lấy. Lần sau tuyệt đối đừng để mình rơi vào trong tay tôi, nếu không, khi gặp lại tôi nhất định sẽ vặn đầu cậu xuống làm bóng để đá đấy.”
Bùi Cảnh Hành nhắm mắt lại, rút súng từ bên hông vệ sĩ, vừa tháo chốt an toàn vừa xoay người, nã một phát súng vào phía sau lưng.
Toàn bộ quá trình xảy ra trong tích tắc, chờ đến khi Lâm Phỉ lấy lại tinh thần thì dưới chân đã nhiều thêm một cái lỗ rồi.
Cậu nhắm mắt, xém chút nữa là bắn trúng cậu ta rồi!
“Lâm Phỉ, cậu cũng nhớ kỹ lấy, mạng của cậu là do tôi muốn giữ lại. Nhưng nếu cần thiết, tôi có thể đến lấy bất cứ lúc nào, tự bảo vệ chính mình cho tốt đi.”
Dứt lời, hắn mang theo vệ sĩ nhanh chân rời đi.
Lâm Phỉ đứng tại chỗ, mãi lâu sau cũng không thể hoàn hồn.
Bùi Cảnh Hành dẫn người đến thẳng nhà của Vu Chiếu Nguyệt. Lâm Phỉ và Chiếu Nguyệt có sóng não và sở thích giống nhau, có lẽ có thể nghĩ đến cái gì đó.
Thấy ngươi đến là Bùi Cảnh Hành, Chiếu Nguyệt đặt việc trong tay xuống, dò hỏi: “Tại sao chỉ mình cậu đến đây?”
“Tôi muốn hỏi một chuyện, chỉ cần là có khả năng thôi, cậu có thể dùng bất cứ đáp án nào để trả lời tôi.”
“Cậu hỏi đi.”
“Vấn đề thứ nhất, sẽ như thế nào nếu xảy ra tình huống: linh hồn của một người sẽ xuất hiện trên thân xác của một người khác?”
Vấn đề không có tí khoa học nào như vậy á?
Vu Chiếu Nguyệt hơi nghẹn lời: “Câu hỏi này… cậu có nghiêm túc không?”
“Cậu chỉ cần trả lời thôi.”
“Vậy được rồi, có thể là xuyên không?”
“Vậy nếu như một người xuyên qua mà lại biết được vận mệnh của mọi người xung quanh, tình huống có thể là như thế nào?”
“Xuyên… sách? Hiểu theo nghĩa đen, ý là xuyên vào một quyển sách ấy.”
“Thời cơ xuyên sách có thể là cái gì?”
“Ầy… cái này thì có rất nhiều, chẳng hạn như bỏ dở một quyển tiểu thuyết nào đó? Hoặc như đột tử do thức đêm đọc truyện? Cũng có thể do không hài lòng với kết cục của quyển truyện hay của một nhân vật nào đó? Thậm chí, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện mình xuyên sách mất rồi?”
“Tôi đã hiểu.”
“Hiểu về chuyện này hả?”
Vẻ mặt của Vu Chiếu Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, cậu ta vẫn không hiểu gì cả, có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng Bùi Cảnh Hành cũng không nói gì thêm, rồi tạm biệt Vu Chiếu Nguyệt.
Nếu như là xuyên sách, vậy thì hết thảy mọi thứ đều đã được thông suốt.
Lâm Phỉ xuyên đến, biết được vận mệnh của tất cả mọi người, ban đầu cậu ấy chỉ muốn đẩy nhanh kịch bản để về nhà, cho nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để tác hợp hắn và Ứng Thần.
Đây có lẽ là lý do tại sao, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lâm Phỉ thích mình nhưng cậu ấy lại sống chết không muốn ở bên hắn.
Cho nên nơi này, thật ra là thế giới trong tiểu thuyết sao?
Bùi Cảnh Hành nhìn lên bầu trời, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nơi đó, vì sao lại có một cánh cửa?
“Mọi người nhìn phía kia đi, có thấy đồ vật gì không?” Bùi Cảnh Hành hỏi vệ sĩ đi cùng.
Mấy vệ sĩ lắc đầu thể hiện rằng họ không thấy bất kỳ vật gì.
Chỉ có hắn nhìn thấy cánh cửa ấy, cũng chỉ có hắn ý thức được chân tướng…
Bùi Cảnh Hành đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Đi quảng trường Thời Đại!”
Trên đường đi, Bùi Cảnh Hành nhìn ra bên ngoài, cánh cửa kia không xa không gần bám theo hắn từ đầu đến cuối.
Xem ra phỏng đoán của hắn không sai!”
Thành Đô.
Chân tay truyền đến một cảm giác nặng nề, giống như có đồ vật gì đó đang kéo cậu xuống không ngừng, không ngừng…
Trên đầu có một vòng sáng ngời, Lâm Phỉ liều mạng bơi ngược dòng, nhưng dù bơi đến kiệt sức, bơi đến mức đầu cậu trở nên choáng váng thì vòng sáng ấy vẫn cách cậu quá xa.
Từ bỏ, cậu không làm được.
“Tiểu Phỉ? Tiểu Phỉ, con tỉnh rồi sao? Bác sĩ, tại sao con trai tôi lại khóc?”
“Đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, đừng lo lắng…”
Cuộc đối thoại mơ hồ truyền đến, Lâm Phỉ đột nhiên mở to hai mắt, nhưng con mắt lại trở nên đau nhức do bị ánh sáng quá mạnh chiếu vào.
“Tiểu Phỉ! Cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”
Lâm Phỉ quay đầu, là một gương mặt quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ.
“… Mẹ?” Thật lâu sau, cậu mới mở miệng nói một cách khó khăn.
“Ừ, là mẹ, cuối cùng thì con cũng tỉnh lại! Tại sao con lại nghĩ không thông rồi làm ra loại chuyện đó? Con có biết là mẹ đã sợ lắm hay không?”
À, cậu nhớ rồi, cậu tự sát.
Hóa ra là cậu đã được cứu sống.
“Con xin lỗi mẹ…” Lâm Phỉ khép hờ đôi mắt, nói: “Để mẹ lo lắng rồi, con vừa tỉnh lại nên đầu óc không tỉnh táo cho lắm ạ.”
“Con không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không phải mẹ tới thăm con, nói không chừng đã không còn có thể gặp được con nữa rồi!”
Lâm Phỉ miễn cưỡng cười cười: “Cảm ơn mẹ ạ.”
“Con, đứa nhỏ này, mới mười tháng không gặp sao lại trở nên xa lạ như thế chứ?”
Mới có mười tháng ư?
Lâm Phỉ ngẩn ra một chút, thật ra cũng không có gì đáng ngại, tối hôm qua cậu đã buông bỏ rồi.
“Sao con không nói chuyện với mẹ thế?”
“Cổ họng con có hơi khó chịu ạ.”
“Vậy con có muốn uống một ít nước không?”
“Không cần đâu ạ.”
“Con vẫn nên uống một chút đi, không phải con thấy cổ họng có hơi không thoải mái à?”
“…”
Lâm Phỉ nghĩ có thể bớt được một chuyện là một chuyện, bất đắc dĩ uống nửa ly nước.
Thành phố Lệ Dương.
Bùi Cảnh Hành trở lại căn phòng thuê ấy, dùng ý niệm của mình di chuyển cánh cửa kia, và đem nó đến trước mặt rất dễ dàng.
Phía sau cánh cửa là thế giới của Phỉ ca.
Hắn sửa sang lại quần áo và đi qua cánh cửa.
Trước mắt hắn là một khoảng không, và chỉ trong nháy mắt hắn đã rời khỏi căn phòng thuê u ám.
Bùi Cảnh Hành đi qua con hẻm nhỏ không người, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt hắn.
Đây là nơi Phỉ ca đã sinh sống.
Từ trước đến nay Bùi Cảnh Hành là một người đặc biệt có kế hoạch, hắn hỏi đường đến quán bar, qua sự giới thiệu của phục vụ, hắn đã tìm được một thám tử tư.
“Tôi muốn tìm một người tên là Lâm Phỉ.”
Khi có người gọi tên Lâm Phỉ, người kia phản ứng rất nhanh, hiển nhiên là đã hình thành phản xạ có điều kiện, cho thấy rằng tên thật của cậu ấy chính là Lâm Phỉ.
“Gia đình của cậu ấy rất giàu có.”
Giáo dưỡng của Phỉ ca được khắc sâu vào trong xương, chứng tỏ rằng cậu ấy đã nhận được sự giáo dục tương ứng từ khi còn nhỏ và điều này thì không thể được nuôi dưỡng ở trong một gia đình bình thường.
“Sống ở nơi mà không có máy sưởi vào mùa đông.”
Phỉ ca đã từng thở dài nói vói hắn về chuyện giữ ấm ở miền Bắc, cậu bảo nếu có cơ hội thì nhất định phải đi trải nghiệm, chứng tỏ rằng cậu ấy sống ở miền Nam.
“Học đại học.”
Lúc Lâm Phỉ đi tham quan trường đại học thì cậu cũng có phần nào hiểu về môi trường giảng đường*, ít nhất hắn đoán, cậu ấy đã từng học đại học; chỉ là tính cậu đơn thuần thẳng thắn, tuổi tâm lý không lớn, chắc cũng mới đi làm không lâu.
*Nguyên văn: 林斐去野吉大学参观学习的时候,
“Cậu ấy đã hôn mê khoảng mười tháng ở trong bệnh viện, vừa tỉnh lại gần đây.”
Từ việc quan sát trạng thái của Lâm Phỉ kia thì có thể thấy cậu ta không đến đây, như vậy thân thể của Phỉ ca ở thế giới này chắc hẳn ở trong trạng thái hôn mê.
“Những thông tin này đã đủ chưa?”
“Đủ rồi, trong vòng một tuần tôi có thể tìm được. Tôi liên hệ với cậu như thế nào?”
“Một tuần sau, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
“Được.”
Đã một tuần kể từ khi quay trở lại, cơ thể của Lâm Phỉ cũng dần bình phục, cậu đã có thể xuống giường để đi lại.
Mấy ngày nay cậu ở trong bệnh viện, mẹ và anh trai của cậu thay nhau đến thăm hai lần, bố và chị gái thì mỗi người đến một lần.
Kỳ thật lúc trước cậu rất nghi ngờ, sức mạnh của mười tháng có thể lớn đến vậy sao?
Sau khi nhìn thấy con trai của chị gái thì cuối cùng cậu cũng hiểu ra mọi chuyện.
Người cũ sẽ mờ đi theo thời gian, mà khi người mới xuất hiện sẽ đẩy nhanh quá trình này.
Trong thời gian cậu hôn mê, đứa cháu nhỏ này đã hoàn toàn thay thế vị trí của cậu, trở thành bảo bối được nâng niu của mọi người trong nhà.
Bây giờ Lâm Phỉ đã thoải mái rồi, nhưng mỗi ngày đều nghĩ đến Bùi Cảnh Hành cũng đủ khiến cậu đau đầu.
Không biết, Bùi Cảnh Hành có nhận ra Lâm Phỉ đã bị thay đổi rồi hay không.
Một mặt, Lâm Phỉ hi vọng hắn sẽ không nhận ra, có thể luôn sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mặt khác thì cậu lại có một mong muốn u ám rằng Bùi Cảnh Hành nhận ra được, cậu không muốn chia sẻ tình yêu của Bùi Cảnh Hành với người khác.
Nhưng bây giờ nói ra điều này cũng vô ích mà thôi, cậu không thể thay đổi được gì.
Lâm Phỉ chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, định đến vườn hoa để đi dạo.
Cậu đứng một bên đợi thang máy, thẫn thờ nhìn những con số đang thay đổi không ngừng.
Cuối cùng con số cũng đến mười hai.
“Đinh ——” Thang máy đến.
Lâm Phỉ chậm rì rì quay đầu lại, cửa thang máy từ từ mở ra, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp.
Người kia dang rộng hai tay.
“Em còn nợ anh một cái ôm, vậy nên anh phải đi tìm.”
———— KẾT THÚC
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất