Chương 46: «Thu lãi»
Dù sao người giúp mình xoa bóp cũng là người mình thích, nói trong lòng không có chút dao động chắc chắn là nói xạo.
Lâm Phỉ sửng sốt cắn hai má non trong miệng mình, bóp chết mọi khả năng từ trong trứng nước.
Đến cuối cùng, cậu thậm chí còn nếm ra mùi máu tươi.
Quả nhiên, cái giá của sung sướng nhất thời thật đắt.
Nằm ở trên giường, Lâm Phỉ hé mở bờ môi, dựa vào hơi lạnh trấn áp đau đớn trong khoang miệng.
Trong lúc vô thức, cậu cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Bùi Cảnh Hành đang ngồi bên giường cậu.
Bên cửa sổ có vài tia ánh trăng len lỏi tràn vào, tia sáng le lói không thể chiếu sáng cả căn phòng nhưng Lâm Phỉ có thể thấy được đại khái hình dáng và khóe miệng nhếch lên khi người kia phát hiện cậu tỉnh.
Lâm Phỉ giật mình, đang muốn hỏi thì Bùi Cảnh Hành đột nhiên nghiêng người đè xuống.
Bóng dáng của hắn hoàn toàn bao phủ Lâm Phỉ. Lâm Phỉ nghiêng mặt qua lại không thể né tránh, gần như trong một giây tiếp theo, cảm xúc mềm mại nghiền ép trên môi cậu.
Lâm Phỉ có chút sững sờ, lập tức phản ứng muốn giãy dụa nhưng cánh tay Bùi Cảnh Hành như kìm sắt kẹp chặt lấy bờ vai cậu khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể mặc động tác của Bùi Cảnh Hành không ngừng xâm nhập.
Khi đầu lưỡi hắn đảo qua má trong, Lâm Phỉ tự nhiên phát hiện:
Không đau chút nào, cậu đang nằm mơ à?
Lâm Phỉ lắc đầu, đột nhiên mở to mắt nhìn thấy Bùi Cảnh Hành đang ngồi bên giường cậu.
Đây là giấc mộng trong mộng quỷ dị gì vậy?
Lâm Phỉ quyết định ra tay trước, trực tiếp quấn lấy chăn mền lăn sang một bên.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, Lâm Phỉ và chăn bông đều hạ cánh xuống đất.
“Aizz” đầu Lâm Phỉ đập vào trên tủ đầu giường, đau đến mức suýt chút nữa chửi bậy ngay tại chỗ.
“Phỉ ca? Cậu thế nào rồi?”
Giọng nói lo lắng của Bùi Cảnh Hành truyền đến, đồng thời có xu thế càng ngày càng gần.
Lâm Phỉ vội vàng cản lại: “Đừng tới đây, cậu bật đèn lên trước đi, đừng giẫm lên tôi!”
“Ồ”
Đèn sáng lên, tình huống trong phòng tức khắc rõ ràng.
Lâm Phỉ vịn mép giường đứng lên, nói với Bùi Cảnh Hành: “Mấy giờ rồi?”
Bùi Cảnh Hành không rõ tại sao cậu hỏi như vậy nhưng vẫn mở điện thoại nhìn thoáng qua: “Ba giờ rưỡi.”
“Cho nên nửa đêm nửa hôm cậu ngồi cạnh giường tôi làm gì?”
Lâm Phỉ quả thực tức giận đến đau dạ dày, chân đau, đầu đau, đến cả mặt cũng đau. Toàn thân không có chỗ nào ổn, đây là cái loại thống khổ gì chứ?
Bùi Cảnh Hành tủi thân mà nhìn Lâm Phỉ: “Tôi nghe bên Phỉ ca giống như có âm thanh kỳ lạ nên muốn qua xem.” Nói xong hắn liếm liếm môi.
Động tác của hắn có lẽ chỉ đơn thuần bởi vì môi hơi khô cũng không có ý gì khác.
Nhưng Lâm Phỉ vừa rồi ở trong mộng mơ mình và hắn làm chuyện kỳ cục như vậy, hiện tại vừa nhìn thấy động tác của hắn quả thực vô cùng chột dạ.
Khí thế của cậu trong nháy mắt có chút yếu đi: “Chỉ là… tôi gặp ác mộng, cũng không có chuyện gì to tát.”
Bùi Cảnh Hành ngoẹo đầu, giống như rất khó hiểu: “Nhưng mà giọng của cậu không giống như bị hù dọa.”
“Tôi có gặp ác mộng hay không còn không biết sao?” Lâm Phỉ khoát tay, thái độ như là lười nói chuyện với hắn: “Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải về trường.”
Sau khi tắt đèn, Lâm Phỉ nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh nửa ngày, không dám chìm vào giấc ngủ.
Lỡ như lại mơ giấc mơ kỳ cục kia nữa thì phải làm sao?
Cậu đúng là không phải hạng tốt lành gì!
Nhưng mà rốt cuộc cậu cũng không kháng nổi cơn buồn ngủ sinh lý mạnh mẽ, lần nữa ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do tác dụng tâm lý tự ám chỉ bản thân trước khi ngủ, sau nửa đêm Lâm Phỉ không mơ thấy gì kỳ lạ nữa.
·
Sau một tuần trở lại trường học, Lâm Phỉ vẫn có chút lạ lẫm.
Mà khi gặp lại Ứng Thần sau gần hai tuần, Lâm Phỉ lại cảm thấy giống như hai người mới gặp nhau hôm qua.
Đây có lẽ là số mệnh định sẵn phải ghét nhau như trong truyền thuyết.
Ứng Thần nhìn thấy Lâm Phỉ, không thèm chào hỏi chỉ nhanh chân đi thẳng vào trường.
Lâm Phỉ thu lại bàn tay định giơ lên, không chào thì thôi, uổng công lúc trước cậu còn nhịn đau giật dây giúp hắn cùng Bùi Cảnh Hành.
Giờ lại tỏ thái độ này? Thái độ gì thế? Thật sự luôn?
Trên đường đến lớp học, còn đúng lúc gặp hai người Triệu Quan Tây.
Nhìn sắc mặt không vui của Vu Chiếu Nguyệt và dáng vẻ Triệu Quan Tây không ngừng đi vòng quanh, có vẻ tối qua trôi qua cũng không quá thuận lợi.
Triệu Quan Tây đột nhiên cảm giác sau lưng giống như có người nào đó đang nhìn, quay lại thấy Phỉ ca và Bùi Cảnh Hành.
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn sáng lên mấy lần.
“Phỉ ca! Thật là trùng hợp nhá, vậy mà lại gặp nhau ở trên đường.”
Nhìn hắn thế này, chắc lại không có chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Phỉ lạnh lùng gật đầu, xem như chào hỏi.
Thái độ lạnh nhạt nảy may không ảnh hưởng đến Triệu Quan Tây. Hắn vẫn mang bộ dáng cười ha hả như cũ, lôi kéo Vu Chiếu Nguyệt chờ hai người Lâm Phỉ tới gần, nói: “Phỉ ca, anh và Nguyệt Nguyệt đều đoạt giải, bọn em đang thảo luận tổ chức tiệc mừng cho hai người đây.”
Vu Chiếu Nguyệt hất tay của hắn ra: “Cút đi.”
“Được được, tôi hiểu mà, tôi và Nguyệt Nguyệt là một còn phân biệt là chúng ta cái gì nữa ha.”
Lâm Phỉ nhìn Triệu Quan Tây lươn lẹo đổi trắng thay đen thuần thục như vậy chỉ biết than thở, nhìn biểu hiện của Vu Chiếu Nguyệt có lẽ bình thường bị dụ không ít.
Ngược lại Triệu Quan Tây rất là đắc ý, tiếp tục nói với Lâm Phỉ: “Phỉ ca, mọi chuyện cứ giao cho em, đến lúc đó anh chỉ cần mang theo Bùi Cảnh Hành đi cùng là được, thế nào?”
Lâm Phỉ biết tỏng Triệu Quan Tây đang có ý đồ gì, đơn giản là muốn muốn lợi dụng cậu để kéo Vu Chiếu Nguyệt đến ăn mừng.
Nhìn hắn nháy mắt đến mức sắp co rút, Lâm Phỉ bất đắc dĩ thở dài: “… Được, làm đi. Giao nhiệm vụ cho mày đó.”
Đến phòng học, Lâm Phỉ lơ đãng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của mình, tình cờ đối mắt với Ứng Thần.
Cậu cũng không biết mấy ngày nay Ứng Thần biến mất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu cảm thấy cũng không phải chuyện tốt gì, nhìn sắc mặt hắn âm trầm là biết.
Trong lòng Lâm Phỉ đưa ra một kết luận, tâm tình Ứng Thần không tốt, tuyệt đối không nên trêu chọc hắn.
Nhưng mà loại chuyên này không phải một mình Lâm Phỉ có thể định đoạt được.
Ứng Thần rõ ràng đang nhắm vào Lâm Phỉ, chất dẫn dụ mang tính công kích mãnh liệt như có như không quấn quanh lấy Lâm Phỉ. Lâm Phỉ bị quấy rối đến mức đứng ngồi không yên nhưng chất dẫn dụ này mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện, cậu muốn chống cự lại cũng chỉ như một quyền đấm vào bông, rất bất lực.
Gắng gượng qua hai tiết học, Lâm Phỉ cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa.
Cậu gửi tin nhắn cho Ứng Thần, hỏi Ứng Thần đến cùng là muốn làm gì.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu quay đầu ra hiệu Ứng Thần nhìn điện thoại.
Ứng Thần như ông thần ngồi bắt chéo hai chân, nhìn thấy động tác của cậu chỉ khịt mũi coi thường rồi hừ một tiếng, hai ngón tay luồn vào túi quần móc điện thoại ra.
Nhanh chóng nhìn lướt qua, hắn tạch tạch tạch trả lời Lâm Phỉ:
“Cậu biết tôi vì sao biến mất một tuần không?”
“Không biết, có chuyện gì?”
“Không phải là chuyện tốt cậu làm sao?”
Lâm Phỉ oan ức chết đi được.
Cậu chính là nhóc đáng thương kẹt giữa Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần chỉ biết cầu sống sót, nào có bản lĩnh làm Ứng Thần biến mất một tuần?
Ấy, không đúng.
Đột nhiên Lâm Phỉ nhớ tới, học kỳ trước khi cậu và Ứng Thần đang trong giai đoạn căng thẳng nhất, đúng là cậu có cáo trạng với cha của Ứng Thần để hắn biến mất mấy ngày.
Nhưng chuyện lần này thật sự không có liên quan gì với cậu mà!
Lâm Phỉ rất kiên định trả lời: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi!”
“Theo ý của cậu, chuyện này là do thế lực tâm linh nào đó làm hả?”
“… Cũng có thể lắm?”
“Được thôi, cậu nói có khả năng thì là có khả năng.”
Ứng Thần liếc qua Bùi Cảnh Hành, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.”
Được lắm, không cho hắn sống dễ chịu đây mà.
Lâm Phỉ đoán không ra Ứng Thần đang toan tính làm gì, không biết trả lời như nào nên chỉ có thể cầm di động chờ đối phương nói trước.
Hiển nhiên Ứng Thần cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này lâu, rất nhanh lại gửi tin thêm tin nhắn: “Nhưng mà nhờ phúc chuyện này, tôi cảm thấy cậu nói rất có lý.”
“Ý cậu là câu nào?”
“Tôi đúng là đã sai lầm một chuyện.”
“Tôi thích Bùi Cảnh Hành.”
Lâm Phỉ dừng tay, không biết nên nói gì tiếp.
Không liên quan đến Ứng Thần, chỉ là bởi vì cậu nghĩ đến sau này cậu sẽ rời xa Bùi Cảnh Hành, trái tim cậu nghẹn đến đau nhói.
Tiếng điện thoại rung rung kéo suy nghĩ của cậu trở về.
Tin nhắn mới nhất của Ứng Thần là: “Giúp tôi theo đuổi Bùi Cảnh Hành.”
Cốt truyện vốn nên phát triển như vậy…
Lâm Phỉ chậm rãi đánh xuống một chữ “OK”, nhìn mấy giây rồi quyết tâm nhấn gửi đi.
Một giây sau, tin nhắn Ứng Thần lại đến như là đã sớm dự liệu tới cậu sẽ lựa chọn như vậy.
“Chiều nay đi ra ngoài với tôi, cậu kể tỉ mỉ cho tôi nghe một chút chuyện liên quan tới cậu ta.”
“Được.”
Cốt truyện sắp mở ra một diễn biến lớn nhưng trong lòng Lâm Phỉ không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại cực kỳ ủ dột.
Không thể ở bên người mình thích, còn phải đẩy người ta cho kẻ khác.
Chịu đựng đến buổi chiều tan học, Lâm Phỉ không thu dọn đồ đạc giống như thường ngày mà ngồi tại chỗ bảo Bùi Cảnh Hành đi về trước đi, cậu còn có chút việc.
“Cậu có chuyện gì? Tôi không thể đi cùng cậu sao?”
Ứng Thần ngồi dựa vào trên bàn, hai tay ôm trước ngực, giọng điệu ngạo mạn lại châm chọc: “Đương nhiên không thể đi theo, tôi có chuyện rất quan trọng cần đi ra ngoài bàn bạc riêng với Lâm Phỉ.”
Bùi Cảnh Hành như không nghe thấy hắn nói, cố chấp hỏi lại Lâm Phỉ một lần nữa.
“Ừm, Ứng Thần nói đúng.” Lâm Phỉ gật đầu bổ sung: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Ứng Thần, cậu về trước đi.”
“Có chuyện gì nhất định phải nói sau lưng tôi?”
Ứng Thần hăng hái cắm thêm một dao: “Cậu là ai? Sao chuyện gì cũng phải nói với cậu? Lâm Phỉ và tôi đã quen biết nhau từ khi sinh ra, chuyện cậu không biết có nhiều lắm.”
Bùi Cảnh Hành cắn môi đến trắng bệch, hiển nhiên đã bị Ứng Thần kích thích.
Hắn vẫn kiên trì không để ý đến Ứng Thần, chỉ nhìn thẳng Lâm Phỉ, muốn cậu cho hắn một lời giải thích.
Ứng Thần “shh” một tiếng, lắc đầu nói: “Đúng là không biết thức thời, cậu nói xem có đúng không, Lâm Phỉ?”
Lâm Phỉ nên nói thế nào đây?
Vừa đồng ý hỗ trợ Ứng Thần theo đuổi Bùi Cảnh Hành, cũng không thể quay đầu lại vạch mặt người ta?
Nhưng cậu cũng không thể nói Bùi Cảnh Hành không biết thức thời!
Một hồi lâu, Lâm Phỉ vắt hết óc nghĩ ra một câu trả lời thỏa hiệp: “Cái này cũng không thể nói là không biết thức thời được. Tính tình Bùi Cảnh Hành là như thế, đơn thuần lại cố chấp, chuyện gì cũng phải hỏi cho ra lẽ đến cùng. Chờ khi làm quen với cậu ấy, cậu sẽ biết.”
Ứng Thần cười nhạo một tiếng, giống như nghe được trò cười gì đó nhưng ngoài miệng lại nói là: “Được, tôi sẽ từ từ tìm hiểu.”
Đồng tử Bùi Cảnh Hành hơi co lại như đã rõ ràng Ứng Thần đang có ý đồ gì.
Hắn quay đầu nhìn về phía người kia, đối phương trừng mắt nhìn hắn lộ ra nụ cười ác liệt, đầu lưỡi nhanh chóng đảo qua răng nanh sắc nhọn.
Sau nhiều lần bị hố, đến lúc phải thu lãi rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản của Lâm Phỉ: Khổ tình nam phụ.
Kịch bản Bùi Cảnh Hành: Trà xanh thượng vị.
Kịch bản Ứng Thần: Quay về trường dụ dỗ.
Kịch bản khác nhau nhưng hôm nay mọi người đều rất hòa thuận nha.
Lâm Phỉ sửng sốt cắn hai má non trong miệng mình, bóp chết mọi khả năng từ trong trứng nước.
Đến cuối cùng, cậu thậm chí còn nếm ra mùi máu tươi.
Quả nhiên, cái giá của sung sướng nhất thời thật đắt.
Nằm ở trên giường, Lâm Phỉ hé mở bờ môi, dựa vào hơi lạnh trấn áp đau đớn trong khoang miệng.
Trong lúc vô thức, cậu cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Bùi Cảnh Hành đang ngồi bên giường cậu.
Bên cửa sổ có vài tia ánh trăng len lỏi tràn vào, tia sáng le lói không thể chiếu sáng cả căn phòng nhưng Lâm Phỉ có thể thấy được đại khái hình dáng và khóe miệng nhếch lên khi người kia phát hiện cậu tỉnh.
Lâm Phỉ giật mình, đang muốn hỏi thì Bùi Cảnh Hành đột nhiên nghiêng người đè xuống.
Bóng dáng của hắn hoàn toàn bao phủ Lâm Phỉ. Lâm Phỉ nghiêng mặt qua lại không thể né tránh, gần như trong một giây tiếp theo, cảm xúc mềm mại nghiền ép trên môi cậu.
Lâm Phỉ có chút sững sờ, lập tức phản ứng muốn giãy dụa nhưng cánh tay Bùi Cảnh Hành như kìm sắt kẹp chặt lấy bờ vai cậu khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể mặc động tác của Bùi Cảnh Hành không ngừng xâm nhập.
Khi đầu lưỡi hắn đảo qua má trong, Lâm Phỉ tự nhiên phát hiện:
Không đau chút nào, cậu đang nằm mơ à?
Lâm Phỉ lắc đầu, đột nhiên mở to mắt nhìn thấy Bùi Cảnh Hành đang ngồi bên giường cậu.
Đây là giấc mộng trong mộng quỷ dị gì vậy?
Lâm Phỉ quyết định ra tay trước, trực tiếp quấn lấy chăn mền lăn sang một bên.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, Lâm Phỉ và chăn bông đều hạ cánh xuống đất.
“Aizz” đầu Lâm Phỉ đập vào trên tủ đầu giường, đau đến mức suýt chút nữa chửi bậy ngay tại chỗ.
“Phỉ ca? Cậu thế nào rồi?”
Giọng nói lo lắng của Bùi Cảnh Hành truyền đến, đồng thời có xu thế càng ngày càng gần.
Lâm Phỉ vội vàng cản lại: “Đừng tới đây, cậu bật đèn lên trước đi, đừng giẫm lên tôi!”
“Ồ”
Đèn sáng lên, tình huống trong phòng tức khắc rõ ràng.
Lâm Phỉ vịn mép giường đứng lên, nói với Bùi Cảnh Hành: “Mấy giờ rồi?”
Bùi Cảnh Hành không rõ tại sao cậu hỏi như vậy nhưng vẫn mở điện thoại nhìn thoáng qua: “Ba giờ rưỡi.”
“Cho nên nửa đêm nửa hôm cậu ngồi cạnh giường tôi làm gì?”
Lâm Phỉ quả thực tức giận đến đau dạ dày, chân đau, đầu đau, đến cả mặt cũng đau. Toàn thân không có chỗ nào ổn, đây là cái loại thống khổ gì chứ?
Bùi Cảnh Hành tủi thân mà nhìn Lâm Phỉ: “Tôi nghe bên Phỉ ca giống như có âm thanh kỳ lạ nên muốn qua xem.” Nói xong hắn liếm liếm môi.
Động tác của hắn có lẽ chỉ đơn thuần bởi vì môi hơi khô cũng không có ý gì khác.
Nhưng Lâm Phỉ vừa rồi ở trong mộng mơ mình và hắn làm chuyện kỳ cục như vậy, hiện tại vừa nhìn thấy động tác của hắn quả thực vô cùng chột dạ.
Khí thế của cậu trong nháy mắt có chút yếu đi: “Chỉ là… tôi gặp ác mộng, cũng không có chuyện gì to tát.”
Bùi Cảnh Hành ngoẹo đầu, giống như rất khó hiểu: “Nhưng mà giọng của cậu không giống như bị hù dọa.”
“Tôi có gặp ác mộng hay không còn không biết sao?” Lâm Phỉ khoát tay, thái độ như là lười nói chuyện với hắn: “Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải về trường.”
Sau khi tắt đèn, Lâm Phỉ nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh nửa ngày, không dám chìm vào giấc ngủ.
Lỡ như lại mơ giấc mơ kỳ cục kia nữa thì phải làm sao?
Cậu đúng là không phải hạng tốt lành gì!
Nhưng mà rốt cuộc cậu cũng không kháng nổi cơn buồn ngủ sinh lý mạnh mẽ, lần nữa ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do tác dụng tâm lý tự ám chỉ bản thân trước khi ngủ, sau nửa đêm Lâm Phỉ không mơ thấy gì kỳ lạ nữa.
·
Sau một tuần trở lại trường học, Lâm Phỉ vẫn có chút lạ lẫm.
Mà khi gặp lại Ứng Thần sau gần hai tuần, Lâm Phỉ lại cảm thấy giống như hai người mới gặp nhau hôm qua.
Đây có lẽ là số mệnh định sẵn phải ghét nhau như trong truyền thuyết.
Ứng Thần nhìn thấy Lâm Phỉ, không thèm chào hỏi chỉ nhanh chân đi thẳng vào trường.
Lâm Phỉ thu lại bàn tay định giơ lên, không chào thì thôi, uổng công lúc trước cậu còn nhịn đau giật dây giúp hắn cùng Bùi Cảnh Hành.
Giờ lại tỏ thái độ này? Thái độ gì thế? Thật sự luôn?
Trên đường đến lớp học, còn đúng lúc gặp hai người Triệu Quan Tây.
Nhìn sắc mặt không vui của Vu Chiếu Nguyệt và dáng vẻ Triệu Quan Tây không ngừng đi vòng quanh, có vẻ tối qua trôi qua cũng không quá thuận lợi.
Triệu Quan Tây đột nhiên cảm giác sau lưng giống như có người nào đó đang nhìn, quay lại thấy Phỉ ca và Bùi Cảnh Hành.
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn sáng lên mấy lần.
“Phỉ ca! Thật là trùng hợp nhá, vậy mà lại gặp nhau ở trên đường.”
Nhìn hắn thế này, chắc lại không có chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Phỉ lạnh lùng gật đầu, xem như chào hỏi.
Thái độ lạnh nhạt nảy may không ảnh hưởng đến Triệu Quan Tây. Hắn vẫn mang bộ dáng cười ha hả như cũ, lôi kéo Vu Chiếu Nguyệt chờ hai người Lâm Phỉ tới gần, nói: “Phỉ ca, anh và Nguyệt Nguyệt đều đoạt giải, bọn em đang thảo luận tổ chức tiệc mừng cho hai người đây.”
Vu Chiếu Nguyệt hất tay của hắn ra: “Cút đi.”
“Được được, tôi hiểu mà, tôi và Nguyệt Nguyệt là một còn phân biệt là chúng ta cái gì nữa ha.”
Lâm Phỉ nhìn Triệu Quan Tây lươn lẹo đổi trắng thay đen thuần thục như vậy chỉ biết than thở, nhìn biểu hiện của Vu Chiếu Nguyệt có lẽ bình thường bị dụ không ít.
Ngược lại Triệu Quan Tây rất là đắc ý, tiếp tục nói với Lâm Phỉ: “Phỉ ca, mọi chuyện cứ giao cho em, đến lúc đó anh chỉ cần mang theo Bùi Cảnh Hành đi cùng là được, thế nào?”
Lâm Phỉ biết tỏng Triệu Quan Tây đang có ý đồ gì, đơn giản là muốn muốn lợi dụng cậu để kéo Vu Chiếu Nguyệt đến ăn mừng.
Nhìn hắn nháy mắt đến mức sắp co rút, Lâm Phỉ bất đắc dĩ thở dài: “… Được, làm đi. Giao nhiệm vụ cho mày đó.”
Đến phòng học, Lâm Phỉ lơ đãng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của mình, tình cờ đối mắt với Ứng Thần.
Cậu cũng không biết mấy ngày nay Ứng Thần biến mất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu cảm thấy cũng không phải chuyện tốt gì, nhìn sắc mặt hắn âm trầm là biết.
Trong lòng Lâm Phỉ đưa ra một kết luận, tâm tình Ứng Thần không tốt, tuyệt đối không nên trêu chọc hắn.
Nhưng mà loại chuyên này không phải một mình Lâm Phỉ có thể định đoạt được.
Ứng Thần rõ ràng đang nhắm vào Lâm Phỉ, chất dẫn dụ mang tính công kích mãnh liệt như có như không quấn quanh lấy Lâm Phỉ. Lâm Phỉ bị quấy rối đến mức đứng ngồi không yên nhưng chất dẫn dụ này mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện, cậu muốn chống cự lại cũng chỉ như một quyền đấm vào bông, rất bất lực.
Gắng gượng qua hai tiết học, Lâm Phỉ cảm thấy không thể tiếp tục thế này nữa.
Cậu gửi tin nhắn cho Ứng Thần, hỏi Ứng Thần đến cùng là muốn làm gì.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu quay đầu ra hiệu Ứng Thần nhìn điện thoại.
Ứng Thần như ông thần ngồi bắt chéo hai chân, nhìn thấy động tác của cậu chỉ khịt mũi coi thường rồi hừ một tiếng, hai ngón tay luồn vào túi quần móc điện thoại ra.
Nhanh chóng nhìn lướt qua, hắn tạch tạch tạch trả lời Lâm Phỉ:
“Cậu biết tôi vì sao biến mất một tuần không?”
“Không biết, có chuyện gì?”
“Không phải là chuyện tốt cậu làm sao?”
Lâm Phỉ oan ức chết đi được.
Cậu chính là nhóc đáng thương kẹt giữa Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần chỉ biết cầu sống sót, nào có bản lĩnh làm Ứng Thần biến mất một tuần?
Ấy, không đúng.
Đột nhiên Lâm Phỉ nhớ tới, học kỳ trước khi cậu và Ứng Thần đang trong giai đoạn căng thẳng nhất, đúng là cậu có cáo trạng với cha của Ứng Thần để hắn biến mất mấy ngày.
Nhưng chuyện lần này thật sự không có liên quan gì với cậu mà!
Lâm Phỉ rất kiên định trả lời: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi!”
“Theo ý của cậu, chuyện này là do thế lực tâm linh nào đó làm hả?”
“… Cũng có thể lắm?”
“Được thôi, cậu nói có khả năng thì là có khả năng.”
Ứng Thần liếc qua Bùi Cảnh Hành, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.”
Được lắm, không cho hắn sống dễ chịu đây mà.
Lâm Phỉ đoán không ra Ứng Thần đang toan tính làm gì, không biết trả lời như nào nên chỉ có thể cầm di động chờ đối phương nói trước.
Hiển nhiên Ứng Thần cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này lâu, rất nhanh lại gửi tin thêm tin nhắn: “Nhưng mà nhờ phúc chuyện này, tôi cảm thấy cậu nói rất có lý.”
“Ý cậu là câu nào?”
“Tôi đúng là đã sai lầm một chuyện.”
“Tôi thích Bùi Cảnh Hành.”
Lâm Phỉ dừng tay, không biết nên nói gì tiếp.
Không liên quan đến Ứng Thần, chỉ là bởi vì cậu nghĩ đến sau này cậu sẽ rời xa Bùi Cảnh Hành, trái tim cậu nghẹn đến đau nhói.
Tiếng điện thoại rung rung kéo suy nghĩ của cậu trở về.
Tin nhắn mới nhất của Ứng Thần là: “Giúp tôi theo đuổi Bùi Cảnh Hành.”
Cốt truyện vốn nên phát triển như vậy…
Lâm Phỉ chậm rãi đánh xuống một chữ “OK”, nhìn mấy giây rồi quyết tâm nhấn gửi đi.
Một giây sau, tin nhắn Ứng Thần lại đến như là đã sớm dự liệu tới cậu sẽ lựa chọn như vậy.
“Chiều nay đi ra ngoài với tôi, cậu kể tỉ mỉ cho tôi nghe một chút chuyện liên quan tới cậu ta.”
“Được.”
Cốt truyện sắp mở ra một diễn biến lớn nhưng trong lòng Lâm Phỉ không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại cực kỳ ủ dột.
Không thể ở bên người mình thích, còn phải đẩy người ta cho kẻ khác.
Chịu đựng đến buổi chiều tan học, Lâm Phỉ không thu dọn đồ đạc giống như thường ngày mà ngồi tại chỗ bảo Bùi Cảnh Hành đi về trước đi, cậu còn có chút việc.
“Cậu có chuyện gì? Tôi không thể đi cùng cậu sao?”
Ứng Thần ngồi dựa vào trên bàn, hai tay ôm trước ngực, giọng điệu ngạo mạn lại châm chọc: “Đương nhiên không thể đi theo, tôi có chuyện rất quan trọng cần đi ra ngoài bàn bạc riêng với Lâm Phỉ.”
Bùi Cảnh Hành như không nghe thấy hắn nói, cố chấp hỏi lại Lâm Phỉ một lần nữa.
“Ừm, Ứng Thần nói đúng.” Lâm Phỉ gật đầu bổ sung: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Ứng Thần, cậu về trước đi.”
“Có chuyện gì nhất định phải nói sau lưng tôi?”
Ứng Thần hăng hái cắm thêm một dao: “Cậu là ai? Sao chuyện gì cũng phải nói với cậu? Lâm Phỉ và tôi đã quen biết nhau từ khi sinh ra, chuyện cậu không biết có nhiều lắm.”
Bùi Cảnh Hành cắn môi đến trắng bệch, hiển nhiên đã bị Ứng Thần kích thích.
Hắn vẫn kiên trì không để ý đến Ứng Thần, chỉ nhìn thẳng Lâm Phỉ, muốn cậu cho hắn một lời giải thích.
Ứng Thần “shh” một tiếng, lắc đầu nói: “Đúng là không biết thức thời, cậu nói xem có đúng không, Lâm Phỉ?”
Lâm Phỉ nên nói thế nào đây?
Vừa đồng ý hỗ trợ Ứng Thần theo đuổi Bùi Cảnh Hành, cũng không thể quay đầu lại vạch mặt người ta?
Nhưng cậu cũng không thể nói Bùi Cảnh Hành không biết thức thời!
Một hồi lâu, Lâm Phỉ vắt hết óc nghĩ ra một câu trả lời thỏa hiệp: “Cái này cũng không thể nói là không biết thức thời được. Tính tình Bùi Cảnh Hành là như thế, đơn thuần lại cố chấp, chuyện gì cũng phải hỏi cho ra lẽ đến cùng. Chờ khi làm quen với cậu ấy, cậu sẽ biết.”
Ứng Thần cười nhạo một tiếng, giống như nghe được trò cười gì đó nhưng ngoài miệng lại nói là: “Được, tôi sẽ từ từ tìm hiểu.”
Đồng tử Bùi Cảnh Hành hơi co lại như đã rõ ràng Ứng Thần đang có ý đồ gì.
Hắn quay đầu nhìn về phía người kia, đối phương trừng mắt nhìn hắn lộ ra nụ cười ác liệt, đầu lưỡi nhanh chóng đảo qua răng nanh sắc nhọn.
Sau nhiều lần bị hố, đến lúc phải thu lãi rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản của Lâm Phỉ: Khổ tình nam phụ.
Kịch bản Bùi Cảnh Hành: Trà xanh thượng vị.
Kịch bản Ứng Thần: Quay về trường dụ dỗ.
Kịch bản khác nhau nhưng hôm nay mọi người đều rất hòa thuận nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất