Chương 48: «Tặng một bài hát»
Ứng Thần chỉ đưa Lâm Phỉ đến cổng thì đi.
May là đồ đạc không nhiều, vừa vào cửa đã có người hầu đến giúp cậu xách đi.
Lâm Phỉ ngồi phịch trên giường, mỏi mệt dần xông tới, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cả đêm cậu ngủ không được ngon, trong đầu đều là chuyện liên quan đến Bùi Cảnh Hành.
Ngày thứ hai trở lại trường học, hình như mọi người đều mang bộ dạng uể oải suy sụp. Chỉ có Ứng Thần là sắc mặt hồng hào, tinh thần gấp trăm lần.
Triệu Quan Tây không ngờ rằng thầy Bùi lại nhanh chóng gặp phải thất bại như vậy. Vốn định hỗ trợ nói bóng nói gió hỏi hai câu nhưng hai người ngồi đằng sau chẳng thèm để ý tới hắn.
Hắn chỉ có thể thành thật ngậm miệng, nói chuyện liên quan đến tiệc ăn mừng.
“Phỉ ca, em đặt tiệc ăn mừng vào thứ bảy, tiện thể mời bạn cùng lớp đến chơi. Anh thấy thế nào?”
“Sao cũng được.” Lâm Phỉ thờ ơ trả lời một câu, hiển nhiên tâm tư của cậu đang trôi đi mất.
Được rồi, Triệu Quan Tây im lặng xoay người, hắn vẫn nên ngoan ngoãn làm một con cá ướp muối mới tốt.
Trong lòng Lâm Phỉ cũng cực kỳ bực bội. Bùi Cảnh Hành không nói chuyện với cậu, thậm chí cả một ánh mắt cũng không cho cậu, hoàn toàn coi cậu là không khí.
Giữa trưa sau khi tan học, Bùi Cảnh Hành xách ba lô lên liền đi, không chút dây dưa dài dòng.
Động tác của Ứng Thần cũng nhanh, thu dọn đồ vật xong liền đuổi kịp Bùi Cảnh Hành.
Còn Triệu Quan Tây, chưa tan học đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiếng chuông vang lên lập tức lao đi tìm Vu Chiếu Nguyệt.
Chỉ còn Lâm Phỉ một mình cô đơn, chậm rãi thu dọn mặt bàn.
Sự lạc lõng bỗng tràn ngập trong lòng cậu. Từ khi đến vào thế giới này, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác không có ai bên cạnh, giống như bị toàn thế giới từ bỏ.
Lâm Phỉ dừng động tác thu dọn đồ đạc lại, đeo tai nghe lên.
Nghe nhạc, những cô đơn trong lòng cũng tan thành mây khói.
Lâm Phỉ là một người mềm lòng nhưng lại có lòng tự trọng cực cao. Lúc đối phương tỏ ra tủi thân với cậu, cậu sẽ không nhịn được luôn suy nghĩ về chuyện này, muốn an ủi đối phương thật tốt.
Nhưng đến khi đối phương lạnh lùng, trái tim cậu cũng trở nên lạnh lẽo và cứng rắn. Sự yêu thích sâu sắc đến đâu cũng sẽ vì chiến tranh lạnh lâu dài mà bị bào mòn.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà người ở bên cạnh Lâm Phỉ luôn không lâu dài.
Bọn họ muốn làm bạn bè bình đẳng, không thể luôn luôn dễ dàng tha thứ cúi đầu trước tính tình nhỏ nhen của Lâm Phỉ.
Dù nói thế nào thì Lâm Phỉ và Bùi Cảnh Hành đã hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Hai người ở cùng nhau, lại có thể cả ngày không nói lời nào cũng như không có ánh mắt giao lưu. Dường như hoàn toàn coi đối phương như không khí.
Lâm Phỉ thoát ra khỏi bực bội ban đầu, hiệu suất học tập tăng vọt khiến Triệu Quan Tây thấy mà kinh ngạc.
Không có tí buồn rầu thất tình nào, không hổ là Phỉ ca của hắn.
Đảo mắt đã trôi qua bốn ngày, cũng đến ngày Triệu Quan Tây sắp xếp tiệc ăn mừng.
Bằng tư duy thẳng nam của Triệu Quan Tây, không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ tiệc ăn mừng chỉ có vui chơi giải trí và hát vài bài.
Mọi người tập trung lại một chỗ nhưng đều có vòng tròn của riêng mình.
Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành đang nói gì đó, ánh đèn trong phòng không tốt lắm nên Lâm Phỉ không thấy rõ biểu cảm của hai người họ. Nhưng cậu có thể não bổ ra hai người kia đang nói cái gì.
Một ông vua nói chuyện cợt nhả, một bé vợ ghẹo người. Hai người này ở với nhau thì đêm nay sợ là sẽ không nhàm chán.
Lâm Phỉ chọn một góc vắng vẻ để ngồi, chơi mấy trò chơi nhỏ cũng không cảm thấy nhàm chán.
Chưa yên tĩnh được bao lâu thì Triệu Quan Tây đến tìm cậu. Mỹ danh nói Lâm Phỉ là nhân vật chính, không thể một mình ngồi ở nơi vắng vẻ được. Trên thực tế chính là muốn kéo Vu Chiếu Nguyệt qua nói chuyện cùng.
Trong lòng Lâm Phỉ biết rõ tính toán nhỏ nhặt của hắn nhưng không nói gì chỉ thờ ơ theo qua.
Sự thật chứng minh, không phải Vu Chiếu Nguyệt không thích nói chuyện, chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với Triệu Quan Tây.
Sau khi ngồi cạnh Lâm Phỉ, cậu ta vẫn trò chuyện câu được câu không với Lâm Phỉ. Bầu không khí hài hòa đến nỗi Triệu Quan Tây không chen lọt câu nào.
Sau mấy lần nếm thử thất bại khi không nói chen vào được, mặt mũi Triệu Quan Tây buồn rầu dựa vào ghế sô pha. Hắn đánh giá xung quanh một vòng, lúc nhìn thấy Bùi Cảnh Hành thì ánh mắt sáng lên.
Đúng rồi, kéo Bùi Cảnh Hành qua, Phỉ ca và Bùi Cảnh Hành nói chuyện thì Vu Chiếu Nguyệt không phải sẽ là của hắn sao?
Hắn hưng phấn chạy tới, ỡm ờ kéo Bùi Cảnh Hành qua rồi nhấn xuống vị trí bên cạnh Lâm Phỉ: “Cậu ngồi ở đây đi. Hôm nay là tiệc ăn mừng của Phỉ ca, cậu cứ trốn ở góc đó làm gì?”
Bùi Cảnh Hành muốn đứng dậy lại bị Triệu Quan Tây nhấn trở về, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Phỉ ca không thích tôi ngồi đây, cẩn thận lát nữa Phỉ ca giận cậu.”
“Sao có thể? Tại sao Phỉ ca lại không thích cậu ngồi cạnh anh ấy?” Triệu Quan Tây nhìn về phía Lâm Phỉ.
Giọng hắn lớn, hấp dẫn không ít người chú ý.
Lâm Phỉ đành phải cười gật đầu: “Cậu ngồi đi, chúng ta không phải ngồi cùng bàn trong lớp à?”
“Đúng vậy.” Triệu Quan Tây trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành: “Hôm nay Phỉ ca là nhân vật chính, cậu không định nói gì hả?”
Bùi Cảnh Hành giơ ly rượu lên: “Chúc mừng Phỉ ca.”
Lâm Phỉ vừa nâng ly, còn chưa đụng vào ly của Bùi Cảnh Hành thì một bàn tay khớp xương rõ ràng khác đã nâng ly đụng vào ly của cậu.
Ứng Thần cười nhẹ nhìn cậu: “Ừm, chúc mừng cậu.”
Hắn ngồi cạnh Bùi Cảnh Hành, tay khoác lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha giống như đang ôm Bùi Cảnh Hành vào trong lòng.
Lâm Phỉ mấp máy môi, cười nói: “Cảm ơn.”
Dưới bầu không khí khó hiểu, ba người đều uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Bùi Cảnh Hành cúi thấp đầu, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào trông như đang ngẩn người.
Tư thế của Ứng Thần không thay đổi, vuốt vuốt ly rượu hỏi: “Lâm Phỉ, cậu còn nhớ rõ tôi ghét ăn cái gì không?”
Câu hỏi được hỏi đột ngột nhưng Lâm Phỉ không chút do dự trả lời.
Để phòng ngừa Ứng Thần gây khó dễ, sau khi trở về cậu đã tốn không ít công sức để ghi nhớ những điều này, giờ chẳng phải đã phát huy tác dụng sao.
Cậu nhìn vách tường nhớ lại, không để ý thấy ngón tay Bùi Cảnh Hành nắm chặt, uống liên tiếp mấy ly rượu.
Độ cong khóe môi Ứng Thần càng cao hơn mấy phần, vừa nghe vừa gật đầu: “Ừm, không tệ, nhớ rất kỹ.”
Bầu không khí không hiểu sao im lặng hẳn.
Ý đồ ban đầu của Triệu Quan Tây là muốn dời sự chú ý của Lâm Phỉ đi để cậu đừng nói chuyện với Vu Chiếu Nguyệt nữa. Nhưng cách chuyển dời hắn muốn không phải thế này.
Vì vậy rốt cuộc ba người họ đã xảy ra chuyện gì?
Hắn cười gượng hòa giải: “Ha ha ha, để tôi tặng Phỉ ca và Nguyệt Nguyệt một bài hát ha.”
Triệu Quan Tây hát cái gì Lâm Phỉ không có chú ý. Tuy nhiên cậu để ý thấy con mắt của Triệu Quan Tây cứ nhìn chằm chằm Vu Chiếu Nguyệt.
Lòng cậu tự nhủ như này mà tặng bài hát cho cậu và Vu Chiếu Nguyệt nỗi gì, rõ ràng là hát cho một mình Vu Chiếu Nguyệt.
Có sao nói vậy. Mặc dù tên Triệu Quan Tây này không đáng tin cậy nhưng ca hát vẫn rất êm tai.
Hát xong một bài, gần như tất cả mọi người đều vỗ tay.
Lâm Phỉ nhìn thoáng qua Vu Chiếu Nguyệt. Ánh mắt cậu ta mới vừa rời khỏi Triệu Quan Tây đằng kia, hai tay bưng ly nước uống một hớp lớn.
Vậy nên mới nói, nếu Triệu Quan Tây ít gây chuyện đi thì không chừng hiện tại quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rồi.
Trong vài giây Lâm Phỉ cảm thán, Triệu Quan Tây lại bắt đầu gây chuyện. Hắn giơ micro nói với Bùi Cảnh Hành: “Bùi Cảnh Hành, Phỉ ca tốt xấu gì cũng đã chăm sóc cậu lâu như thế, không tặng Phỉ ca một bài sao?”
Triệu Quan Tây kiên quyết nhét micro vào tay Bùi Cảnh Hành: “Nhanh hát đi nhanh hát đi, cậu hát khó nghe đến đâu thì Phỉ ca đều sẽ cổ vũ.”
Bùi Cảnh Hành không lay chuyển được Triệu Quan Tây, chỉ có thể đi lên bục hát một bài.
Lần này Lâm Phỉ thấy rõ tên bài hát, nó tên là «Halo».
Bùi Cảnh Hành vẫn luôn nhìn lời bài hát trên màn hình, khác biệt hoàn toàn với cách hát toàn tâm hiến tặng của Triệu Quan Tây.
Trong lòng Lâm Phỉ hơi mất mát, chỉ có thể ép buộc bản thân chú ý vào bài hát.
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành sau khi phân hóa đã không còn rõ ràng trong trẻo như trước đó, ngược lại thêm mấy phần trầm thấp. Lúc ca hát nhẹ giọng giống như tiếng nỉ non êm tai của người yêu, kết hợp với ca khúc ấm áp nhẹ nhàng làm nổi bật lẫn nhau. Giống như thật sự có thể làm cho người ta thấy thánh quang.
Từ đầu tới cuối Bùi Cảnh Hành không hề nhìn cậu. Tuy nói ra thì hơi mất mặt nhưng Lâm Phỉ không hiểu sao lại cảm thấy ca khúc này là đang hát về cậu và Bùi Cảnh Hành:
“Hit me like a ray of sun
Burning through my darkest night
You’re the only one that I want
Think I’m addicted to your light…”
Bùi Cảnh Hành đã từng nói qua vô số lần như vậy. Nếu như không phải Lâm Phỉ tham gia vào cuộc sống của hắn, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành thế nào nữa.
Đối với Bùi Cảnh Hành mà nói, Lâm Phỉ là sự tồn tại giống như ánh sáng.
Lâm Phỉ chột dạ gục đầu xuống, cậu nào phải tồn tại giống như ánh sáng. Cậu chỉ là một kẻ ích kỷ chỉ lo cho lợi ích bản thân mà không nghĩ đến người khác.
Sau khi hát xong, Ứng Thần đứng lên vỗ tay. Gần như tất cả mọi người đều vỗ tay, Lâm Phỉ cũng giả dối vỗ mấy cái.
Bùi Cảnh Hành trở về chỗ ngồi, Ứng Thần là người tiếp theo đi lên chọn bài.
“Thật là khéo, tôi cũng rất thích bài hát này. Các cậu không ngại nghe lần nữa chứ?”
Đương nhiên không có ai phản đối.
Ứng Thần cầm micro lên hát. Trạng thái toàn thân y chang với Triệu Quan Tây lúc nãy, chỉ thiếu điều dính đôi mắt lên người Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ phiền muộn trong lòng, bất giác đã uống hai ly rượu vào bụng.
Hát xong, Ứng Thần lập tức đi xuống, ngồi lại vị trí trước đó.
Lâm Phỉ không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt đúng lúc bị Ứng Thần bắt được.
Trông thấy Ứng Thần nở nụ cười, trong lòng Lâm Phỉ lộp bộp một tiếng, đột nhiên có dự cảm không lành.
Ứng Thần cười hỏi: “Cậu thấy tôi hát thế nào?”
“Rất hay.”
“Ồ… So với Bùi Cảnh Hành thì sao?”
“Phong cách khác biệt, không thể so sánh.”
“Cậu thích phong cách kia hơn?”
Lâm Phỉ không hề hốt hoảng, tiếp tục đá bóng trở lại: “Đều thích.”
“Tại sao thích? Tôi và Bùi Cảnh Hành là phong cách nào? Sao cậu mở miệng ra là đều thích vậy?”
Lâm Phỉ bắt đắc dĩ hít vào một hơi, hình dung lại rồi lắp bắp nói: “Thì… Giọng hát của cậu trầm thấp, lúc hát dùng nhiều kỹ xảo hơn thì là loại hình kỹ xảo! Giọng của Bùi Cảnh Hành thì trong trẻo hơn, không có nhiều kỹ xảo lòe loẹt nên là loại hình tình cảm.”
“À, ra là thế. Không phải cậu cũng học ca hát mấy năm à? Sao không lên hát?”
“Hôm nay cổ họng tôi không thoải mái, không hát.”
“Sao lại không thoải mái?”
…
Ứng Thần không ngừng ném ra câu hỏi, Lâm Phỉ vô thức nói chuyện với hắn.
Bùi Cảnh Hành uống vài ly rượu nên sắc mặt dần dần biến thành đỏ hồng, hắn lắc lư đứng lên, suýt thì ngã sấp xuống.
Ứng Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, giọng điệu mang theo trách cứ nhưng tràn đầy thân mật: “Sao uống nhiều vậy?”
Bùi Cảnh Hành hất tay hắn ra: “Tôi đến nhà vệ sinh.” Hắn lườm Lâm Phỉ một cái, ngữ khí hơi nặng nề: “Mấy người trò chuyện tiếp đi.”
Dứt lời, một mình hắn loạng chà loạng choạng đi ra.
Lâm Phỉ rụt bả vai, hoảng hốt cảm thấy sợ là sắp có chuyện không hay xảy ra.
May là đồ đạc không nhiều, vừa vào cửa đã có người hầu đến giúp cậu xách đi.
Lâm Phỉ ngồi phịch trên giường, mỏi mệt dần xông tới, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cả đêm cậu ngủ không được ngon, trong đầu đều là chuyện liên quan đến Bùi Cảnh Hành.
Ngày thứ hai trở lại trường học, hình như mọi người đều mang bộ dạng uể oải suy sụp. Chỉ có Ứng Thần là sắc mặt hồng hào, tinh thần gấp trăm lần.
Triệu Quan Tây không ngờ rằng thầy Bùi lại nhanh chóng gặp phải thất bại như vậy. Vốn định hỗ trợ nói bóng nói gió hỏi hai câu nhưng hai người ngồi đằng sau chẳng thèm để ý tới hắn.
Hắn chỉ có thể thành thật ngậm miệng, nói chuyện liên quan đến tiệc ăn mừng.
“Phỉ ca, em đặt tiệc ăn mừng vào thứ bảy, tiện thể mời bạn cùng lớp đến chơi. Anh thấy thế nào?”
“Sao cũng được.” Lâm Phỉ thờ ơ trả lời một câu, hiển nhiên tâm tư của cậu đang trôi đi mất.
Được rồi, Triệu Quan Tây im lặng xoay người, hắn vẫn nên ngoan ngoãn làm một con cá ướp muối mới tốt.
Trong lòng Lâm Phỉ cũng cực kỳ bực bội. Bùi Cảnh Hành không nói chuyện với cậu, thậm chí cả một ánh mắt cũng không cho cậu, hoàn toàn coi cậu là không khí.
Giữa trưa sau khi tan học, Bùi Cảnh Hành xách ba lô lên liền đi, không chút dây dưa dài dòng.
Động tác của Ứng Thần cũng nhanh, thu dọn đồ vật xong liền đuổi kịp Bùi Cảnh Hành.
Còn Triệu Quan Tây, chưa tan học đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiếng chuông vang lên lập tức lao đi tìm Vu Chiếu Nguyệt.
Chỉ còn Lâm Phỉ một mình cô đơn, chậm rãi thu dọn mặt bàn.
Sự lạc lõng bỗng tràn ngập trong lòng cậu. Từ khi đến vào thế giới này, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác không có ai bên cạnh, giống như bị toàn thế giới từ bỏ.
Lâm Phỉ dừng động tác thu dọn đồ đạc lại, đeo tai nghe lên.
Nghe nhạc, những cô đơn trong lòng cũng tan thành mây khói.
Lâm Phỉ là một người mềm lòng nhưng lại có lòng tự trọng cực cao. Lúc đối phương tỏ ra tủi thân với cậu, cậu sẽ không nhịn được luôn suy nghĩ về chuyện này, muốn an ủi đối phương thật tốt.
Nhưng đến khi đối phương lạnh lùng, trái tim cậu cũng trở nên lạnh lẽo và cứng rắn. Sự yêu thích sâu sắc đến đâu cũng sẽ vì chiến tranh lạnh lâu dài mà bị bào mòn.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà người ở bên cạnh Lâm Phỉ luôn không lâu dài.
Bọn họ muốn làm bạn bè bình đẳng, không thể luôn luôn dễ dàng tha thứ cúi đầu trước tính tình nhỏ nhen của Lâm Phỉ.
Dù nói thế nào thì Lâm Phỉ và Bùi Cảnh Hành đã hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Hai người ở cùng nhau, lại có thể cả ngày không nói lời nào cũng như không có ánh mắt giao lưu. Dường như hoàn toàn coi đối phương như không khí.
Lâm Phỉ thoát ra khỏi bực bội ban đầu, hiệu suất học tập tăng vọt khiến Triệu Quan Tây thấy mà kinh ngạc.
Không có tí buồn rầu thất tình nào, không hổ là Phỉ ca của hắn.
Đảo mắt đã trôi qua bốn ngày, cũng đến ngày Triệu Quan Tây sắp xếp tiệc ăn mừng.
Bằng tư duy thẳng nam của Triệu Quan Tây, không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ tiệc ăn mừng chỉ có vui chơi giải trí và hát vài bài.
Mọi người tập trung lại một chỗ nhưng đều có vòng tròn của riêng mình.
Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành đang nói gì đó, ánh đèn trong phòng không tốt lắm nên Lâm Phỉ không thấy rõ biểu cảm của hai người họ. Nhưng cậu có thể não bổ ra hai người kia đang nói cái gì.
Một ông vua nói chuyện cợt nhả, một bé vợ ghẹo người. Hai người này ở với nhau thì đêm nay sợ là sẽ không nhàm chán.
Lâm Phỉ chọn một góc vắng vẻ để ngồi, chơi mấy trò chơi nhỏ cũng không cảm thấy nhàm chán.
Chưa yên tĩnh được bao lâu thì Triệu Quan Tây đến tìm cậu. Mỹ danh nói Lâm Phỉ là nhân vật chính, không thể một mình ngồi ở nơi vắng vẻ được. Trên thực tế chính là muốn kéo Vu Chiếu Nguyệt qua nói chuyện cùng.
Trong lòng Lâm Phỉ biết rõ tính toán nhỏ nhặt của hắn nhưng không nói gì chỉ thờ ơ theo qua.
Sự thật chứng minh, không phải Vu Chiếu Nguyệt không thích nói chuyện, chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với Triệu Quan Tây.
Sau khi ngồi cạnh Lâm Phỉ, cậu ta vẫn trò chuyện câu được câu không với Lâm Phỉ. Bầu không khí hài hòa đến nỗi Triệu Quan Tây không chen lọt câu nào.
Sau mấy lần nếm thử thất bại khi không nói chen vào được, mặt mũi Triệu Quan Tây buồn rầu dựa vào ghế sô pha. Hắn đánh giá xung quanh một vòng, lúc nhìn thấy Bùi Cảnh Hành thì ánh mắt sáng lên.
Đúng rồi, kéo Bùi Cảnh Hành qua, Phỉ ca và Bùi Cảnh Hành nói chuyện thì Vu Chiếu Nguyệt không phải sẽ là của hắn sao?
Hắn hưng phấn chạy tới, ỡm ờ kéo Bùi Cảnh Hành qua rồi nhấn xuống vị trí bên cạnh Lâm Phỉ: “Cậu ngồi ở đây đi. Hôm nay là tiệc ăn mừng của Phỉ ca, cậu cứ trốn ở góc đó làm gì?”
Bùi Cảnh Hành muốn đứng dậy lại bị Triệu Quan Tây nhấn trở về, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Phỉ ca không thích tôi ngồi đây, cẩn thận lát nữa Phỉ ca giận cậu.”
“Sao có thể? Tại sao Phỉ ca lại không thích cậu ngồi cạnh anh ấy?” Triệu Quan Tây nhìn về phía Lâm Phỉ.
Giọng hắn lớn, hấp dẫn không ít người chú ý.
Lâm Phỉ đành phải cười gật đầu: “Cậu ngồi đi, chúng ta không phải ngồi cùng bàn trong lớp à?”
“Đúng vậy.” Triệu Quan Tây trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Hành: “Hôm nay Phỉ ca là nhân vật chính, cậu không định nói gì hả?”
Bùi Cảnh Hành giơ ly rượu lên: “Chúc mừng Phỉ ca.”
Lâm Phỉ vừa nâng ly, còn chưa đụng vào ly của Bùi Cảnh Hành thì một bàn tay khớp xương rõ ràng khác đã nâng ly đụng vào ly của cậu.
Ứng Thần cười nhẹ nhìn cậu: “Ừm, chúc mừng cậu.”
Hắn ngồi cạnh Bùi Cảnh Hành, tay khoác lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha giống như đang ôm Bùi Cảnh Hành vào trong lòng.
Lâm Phỉ mấp máy môi, cười nói: “Cảm ơn.”
Dưới bầu không khí khó hiểu, ba người đều uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Bùi Cảnh Hành cúi thấp đầu, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào trông như đang ngẩn người.
Tư thế của Ứng Thần không thay đổi, vuốt vuốt ly rượu hỏi: “Lâm Phỉ, cậu còn nhớ rõ tôi ghét ăn cái gì không?”
Câu hỏi được hỏi đột ngột nhưng Lâm Phỉ không chút do dự trả lời.
Để phòng ngừa Ứng Thần gây khó dễ, sau khi trở về cậu đã tốn không ít công sức để ghi nhớ những điều này, giờ chẳng phải đã phát huy tác dụng sao.
Cậu nhìn vách tường nhớ lại, không để ý thấy ngón tay Bùi Cảnh Hành nắm chặt, uống liên tiếp mấy ly rượu.
Độ cong khóe môi Ứng Thần càng cao hơn mấy phần, vừa nghe vừa gật đầu: “Ừm, không tệ, nhớ rất kỹ.”
Bầu không khí không hiểu sao im lặng hẳn.
Ý đồ ban đầu của Triệu Quan Tây là muốn dời sự chú ý của Lâm Phỉ đi để cậu đừng nói chuyện với Vu Chiếu Nguyệt nữa. Nhưng cách chuyển dời hắn muốn không phải thế này.
Vì vậy rốt cuộc ba người họ đã xảy ra chuyện gì?
Hắn cười gượng hòa giải: “Ha ha ha, để tôi tặng Phỉ ca và Nguyệt Nguyệt một bài hát ha.”
Triệu Quan Tây hát cái gì Lâm Phỉ không có chú ý. Tuy nhiên cậu để ý thấy con mắt của Triệu Quan Tây cứ nhìn chằm chằm Vu Chiếu Nguyệt.
Lòng cậu tự nhủ như này mà tặng bài hát cho cậu và Vu Chiếu Nguyệt nỗi gì, rõ ràng là hát cho một mình Vu Chiếu Nguyệt.
Có sao nói vậy. Mặc dù tên Triệu Quan Tây này không đáng tin cậy nhưng ca hát vẫn rất êm tai.
Hát xong một bài, gần như tất cả mọi người đều vỗ tay.
Lâm Phỉ nhìn thoáng qua Vu Chiếu Nguyệt. Ánh mắt cậu ta mới vừa rời khỏi Triệu Quan Tây đằng kia, hai tay bưng ly nước uống một hớp lớn.
Vậy nên mới nói, nếu Triệu Quan Tây ít gây chuyện đi thì không chừng hiện tại quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rồi.
Trong vài giây Lâm Phỉ cảm thán, Triệu Quan Tây lại bắt đầu gây chuyện. Hắn giơ micro nói với Bùi Cảnh Hành: “Bùi Cảnh Hành, Phỉ ca tốt xấu gì cũng đã chăm sóc cậu lâu như thế, không tặng Phỉ ca một bài sao?”
Triệu Quan Tây kiên quyết nhét micro vào tay Bùi Cảnh Hành: “Nhanh hát đi nhanh hát đi, cậu hát khó nghe đến đâu thì Phỉ ca đều sẽ cổ vũ.”
Bùi Cảnh Hành không lay chuyển được Triệu Quan Tây, chỉ có thể đi lên bục hát một bài.
Lần này Lâm Phỉ thấy rõ tên bài hát, nó tên là «Halo».
Bùi Cảnh Hành vẫn luôn nhìn lời bài hát trên màn hình, khác biệt hoàn toàn với cách hát toàn tâm hiến tặng của Triệu Quan Tây.
Trong lòng Lâm Phỉ hơi mất mát, chỉ có thể ép buộc bản thân chú ý vào bài hát.
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành sau khi phân hóa đã không còn rõ ràng trong trẻo như trước đó, ngược lại thêm mấy phần trầm thấp. Lúc ca hát nhẹ giọng giống như tiếng nỉ non êm tai của người yêu, kết hợp với ca khúc ấm áp nhẹ nhàng làm nổi bật lẫn nhau. Giống như thật sự có thể làm cho người ta thấy thánh quang.
Từ đầu tới cuối Bùi Cảnh Hành không hề nhìn cậu. Tuy nói ra thì hơi mất mặt nhưng Lâm Phỉ không hiểu sao lại cảm thấy ca khúc này là đang hát về cậu và Bùi Cảnh Hành:
“Hit me like a ray of sun
Burning through my darkest night
You’re the only one that I want
Think I’m addicted to your light…”
Bùi Cảnh Hành đã từng nói qua vô số lần như vậy. Nếu như không phải Lâm Phỉ tham gia vào cuộc sống của hắn, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành thế nào nữa.
Đối với Bùi Cảnh Hành mà nói, Lâm Phỉ là sự tồn tại giống như ánh sáng.
Lâm Phỉ chột dạ gục đầu xuống, cậu nào phải tồn tại giống như ánh sáng. Cậu chỉ là một kẻ ích kỷ chỉ lo cho lợi ích bản thân mà không nghĩ đến người khác.
Sau khi hát xong, Ứng Thần đứng lên vỗ tay. Gần như tất cả mọi người đều vỗ tay, Lâm Phỉ cũng giả dối vỗ mấy cái.
Bùi Cảnh Hành trở về chỗ ngồi, Ứng Thần là người tiếp theo đi lên chọn bài.
“Thật là khéo, tôi cũng rất thích bài hát này. Các cậu không ngại nghe lần nữa chứ?”
Đương nhiên không có ai phản đối.
Ứng Thần cầm micro lên hát. Trạng thái toàn thân y chang với Triệu Quan Tây lúc nãy, chỉ thiếu điều dính đôi mắt lên người Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ phiền muộn trong lòng, bất giác đã uống hai ly rượu vào bụng.
Hát xong, Ứng Thần lập tức đi xuống, ngồi lại vị trí trước đó.
Lâm Phỉ không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt đúng lúc bị Ứng Thần bắt được.
Trông thấy Ứng Thần nở nụ cười, trong lòng Lâm Phỉ lộp bộp một tiếng, đột nhiên có dự cảm không lành.
Ứng Thần cười hỏi: “Cậu thấy tôi hát thế nào?”
“Rất hay.”
“Ồ… So với Bùi Cảnh Hành thì sao?”
“Phong cách khác biệt, không thể so sánh.”
“Cậu thích phong cách kia hơn?”
Lâm Phỉ không hề hốt hoảng, tiếp tục đá bóng trở lại: “Đều thích.”
“Tại sao thích? Tôi và Bùi Cảnh Hành là phong cách nào? Sao cậu mở miệng ra là đều thích vậy?”
Lâm Phỉ bắt đắc dĩ hít vào một hơi, hình dung lại rồi lắp bắp nói: “Thì… Giọng hát của cậu trầm thấp, lúc hát dùng nhiều kỹ xảo hơn thì là loại hình kỹ xảo! Giọng của Bùi Cảnh Hành thì trong trẻo hơn, không có nhiều kỹ xảo lòe loẹt nên là loại hình tình cảm.”
“À, ra là thế. Không phải cậu cũng học ca hát mấy năm à? Sao không lên hát?”
“Hôm nay cổ họng tôi không thoải mái, không hát.”
“Sao lại không thoải mái?”
…
Ứng Thần không ngừng ném ra câu hỏi, Lâm Phỉ vô thức nói chuyện với hắn.
Bùi Cảnh Hành uống vài ly rượu nên sắc mặt dần dần biến thành đỏ hồng, hắn lắc lư đứng lên, suýt thì ngã sấp xuống.
Ứng Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, giọng điệu mang theo trách cứ nhưng tràn đầy thân mật: “Sao uống nhiều vậy?”
Bùi Cảnh Hành hất tay hắn ra: “Tôi đến nhà vệ sinh.” Hắn lườm Lâm Phỉ một cái, ngữ khí hơi nặng nề: “Mấy người trò chuyện tiếp đi.”
Dứt lời, một mình hắn loạng chà loạng choạng đi ra.
Lâm Phỉ rụt bả vai, hoảng hốt cảm thấy sợ là sắp có chuyện không hay xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất