Chương 5: Tội nghiệp
“Cái gì?!” Lâm Phỉ bị dọa hét to.
Cậu vô thức nhấc chân, đá thẳng vào bộ phận yếu ớt nhất của nam giới.
Ứng Thần nhanh tay nhanh mắt kéo chân của Lâm Phỉ sang bên cạnh người, đột nhiên cơ thể ép về trước, ép thẳng Lâm Phỉ lên tường.
“Còn chưa ngoan ngoãn hả?”
Tư thế này kỳ cục quá đi, Lâm Phỉ kìm nén đến mức mặt bỏ bừng, làm thế nào cũng không rút chân ra được.
“Thả tôi ra!”
“Kêu thảm thiết như vậy làm gì?”
“Cậu muốn hôn tôi!”
Ứng Thần liếm liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi đảo qua hàm răng trắng tuyết, làm lông tơ Lâm Phỉ dựng đứng.
Hắn chầm chậm dựa gần vào Lâm Phỉ, hơi nóng trên môi như có như không lướt qua mặt đối phương.
Lâm Phỉ nhắm mắt trốn về sau, vẻ mặt trời muốn diệt ta.
Đột nhiên Ứng Thần cười khẽ, nắm cằm Lâm Phỉ, ép mặt cậu hướng về phía mình.
“Nghĩ gì thế? Tôi hôn một tên alpha như cậu làm gì?”
“Vậy cậu… Cậu thả tôi ra đã.”
“Không thả, tôi có việc muốn nói.”
Hiện tại Lâm Phỉ cũng nắm được sơ sơ tính tình Ứng Thần, thay vì tranh cãi như trước đó không bằng bỏ chân xuống nói chuyện từ tốn, tốt nhất là thành thật nghe hắn.
“Cậu nói đi.”
“Chút nữa đến tiết hoạt động ngoại khóa, chúng ta thi đấu bóng rổ với lớp hai, nhớ kỹ vào.”
Lâm Phỉ biết vụ này, lúc ấy ủy viên thể dục còn kéo cậu đi đấu, nhưng một tên phú nhị đại ngũ cốc bất phân như cậu làm sao đấu được, đương nhiên trực tiếp từ chối.
“Được, được, được, tôi biết rồi, nhất định sẽ tới.”
Ứng Thần kéo chân Lâm Phỉ nhấc lên một cái, đau đến mức làm đối phương lập tức thở hổn hển.
Còn hắn thì cười vui vẻ giống như vừa trộm được thịt: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ hôn cậu thật hả?”
Lâm Phỉ hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: “Tất nhiên là không.”
“Chậc.” Ứng Thần nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ bừng của cậu, ngược lại không trêu đùa cậu nữa: “Cậu có muốn biết hậu quả nếu không tới luôn không?”
“Lâm Phỉ tôi nói là làm, giờ buông tôi ra được chưa?”
Ứng Thần buông tay ra, vừa đi ra ngoài còn không quên nói: “Dây chằng của cậu quá cứng, sau này nhớ rèn luyện kỹ một chút.”
“Một alpha như tôi tại sao phải luyện dây chằng chứ!”
Lâm Phỉ nghĩ tới đây, toàn thân nổi da gà, nhanh chóng chuồn mất.
*
Quay về phòng học, Lâm Phỉ vô thức nhìn thoáng quá Bùi Cảnh Hành.
Quả nhiên Bùi Cảnh Hành vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ học bài, làn da trắng nõn gần như trong suốt, còn có thể nhìn thấy vài đường gân xanh nhỏ bé.
Đẹp đẽ đến không tưởng nổi.
Lâm Phỉ sờ ngực chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng làm nữa, đi tới sân thể dục với tôi.”
“Ơ?” Bùi Cảnh Hành ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn còn ngẩn ngơ, hàng mi cong vút rung rinh nhẹ nhàng như cánh bướm.
Lâm Phỉ vươn tay, ban đầu định sờ thử lông mi của đối phương, chợt nhớ ra thân phận của Bùi Cảnh Hành, cậu ho nhẹ một tiếng, tay trên không trung quay một vòng, lúng túng thu về.
“Bây giờ là tiết hoạt động ngoại khóa, ra ngoài đi. Mỗi ngày bức bối trong phòng học muốn choáng đến nơi rồi.”
“Tôi làm nốt bài này đã.”
Trùm trường là người sẽ chờ đợi à?
Chắc chắn là không rồi!
Lâm Phỉ trực tiếp rút mất cây bút trên tay Bùi Cảnh Hành: “Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Bùi Cảnh Hành mếu miệng, tủi thân đứng dậy: “Đi đây.”
*
Những việc như trai đẹp chơi bóng rổ, bất kể ở trong trường học nào cũng đều là việc cực kỳ được hoan nghênh.
Lúc Lâm Phỉ tới sân bóng rổ, xung quanh đã chen đầy người.
Thời tiết tháng tư vừa nóng vừa ẩm ướt, một đám thanh niên đều có nét nam tính riêng, chẳng cần gió cũng đập vào mặt.
Sắc mặt Lâm Phỉ đen thui, quay người định quay về.
Nhưng nhớ tới nỗi thống khổ khi chân suýt bị kéo gãy, Lâm Phỉ mạnh mẽ dừng bước chân.
Ngay khi Lâm Phỉ đi qua, đám người tự nhiên tách ra một con đường.
Làm một cậu bé ngoan ngoãn suốt hai mươi năm, Lâm Phỉ cảm thấy mặt mình thẹn phát hoảng, tùy tiện tìm một chỗ không bị mặt trời chiếu đến ngồi xuống.
Trận đấu rất kịch tính, tâm Lâm Phỉ lại như nước lặng.
Không phải cậu xem không hiểu bóng rổ, chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa.
Ứng Thần tự nhiên là tiêu điểm toàn trường, mỗi lần hắn cướp được bóng đều khiến cho cả sân thét lên.
Ban đầu các đàn em alpha còn có thể nhịn xuống sự phấn khích, nhưng hồi lâu sau, bọn họ phát hiện Lâm Phỉ không thèm để ý chuyện này, liền gia nhập đại quân gà gáy.
Lâm Phỉ ngồi trên bục cao, hơi nghiêng đầu là có thể trông thấy dáng đứng nghiêm của Bùi Cảnh Hành.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Hành nhìn sân bóng rổ, con ngươi đen trắng rõ ràng giống như đôi hắc diệu thạch xinh đẹp, không có tiêu cự.
Thế này không đúng, nhân vật chính thụ thấy nhân vật chính công đánh bóng rổ sao có thể không có tí hưng phấn nào?
Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành tới cạnh mình: “Sao cậu không la hét theo?”
Bùi Cảnh Hành ngửa đầu nhìn cậu: “Không phải cậu cũng không la còn gì?”
“Tôi là alpha mà.”
“Tôi còn chưa phân hóa.”
“Vậy cậu nhìn Ứng Thần, có cảm giác gì?”
Bùi Cảnh Hành hơi nghiêng đầu: “Cảm giác nhìn thấy một alpha.”
Lâm Phỉ á khẩu không trả lời được.
Cậu tiếp tục nhìn về phía sân bóng rổ, chơi được một lúc thì nửa đầu trận đấu đã kết thúc.
Ứng Thần mặc áo thun, đằng sau bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, khẽ cử động là có thể nhìn thấy xương cánh bướm xinh đẹp.
Quả thật rất gợi cảm.
Nhóm omega nhỏ bị mê hoặc đến mức la hét rung trời, cầm nước vây Ứng Thần vào giữa.
Ứng Thần không nhận nước của ai, chỉ nhìn về phía Lâm Phỉ ở xa xa, mí mắt khép hờ, khiến người ta không nhận ra tâm tình của hắn.
Hên là Lâm Phỉ đã chuẩn bị sẵn.
Cậu ném chai nước cho Bùi Cảnh Hành: “Đi đưa cho Ứng Thần.”
Bùi Cảnh Hành gật đầu, chạy bước nhỏ tới.
Cơn gió ép sát quần áo của hắn, phác họa eo thon.
Nếu người này phân hóa thành omega, không biết sẽ làm cho bao nhiêu alpha tâm hồn điên đảo nữa.
Lâm Phỉ chậc một tiếng, cầm ly nước lên uống vài ngụm.
Cậu không chú ý tới, vài omega xung quanh kích động đến mức chèn ép bạn tốt của mình.
Bên phía Bùi Cảnh Hành, hắn chạy đến cạnh Ứng Thần, nhưng không chen vào trong mà cứ lắc lư ở phía bên ngoài.
Ứng Thần đợi một hồi, thực sự khát không chịu nổi nữa, thầm mắng một tiếng trong lòng, cuối cùng mới chịu mở miệng vàng bảo nhóm omega nhường đường một chút.
Hắn nhận chai nước trong tay Bùi Cảnh Hành, ánh mắt lại dính trên người Lâm Phỉ.
Nhóm omega mới vừa nãy còn tranh luận về Lâm Phỉ ngay lập tức vây xung quanh thảo luận vấn đề Ứng Thần đang nhìn ai.
Mặc kệ nhìn ai đi nữa, ánh mắt Ứng Thần cũng rất gợi cảm.
Dưới ánh mắt của hắn, Lâm Phỉ có cảm giác quần áo mình đều bị lột sạch.
No no no, đây là ảo giác, Ứng Thần là alpha đấy, sẽ không có mưu đồ bất chính với một alpha là cậu được.
Nhưng quả thật Lâm Phỉ không dám nhìn vào mắt Ứng Thần, luôn cảm thấy càng nhìn càng không đúng.
Cậu lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc tiểu thuyết máu tró.
Trận đấu nhanh chóng náo nhiệt trở lại, Lâm Phỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân không hề biết gì.
Thật lâu sau, đột nhiên cậu nhớ ra hình như Bùi Cảnh Hành vẫn chưa quay về.
Lâm Phỉ nhìn xung quanh, thấy tình huống phía đối diện, khóe miệng không vui hạ xuống.
Bùi Cảnh Hành bị một đám người chặn ở một góc vắng vẻ, dù không biết đang nói gì, nhưng trông bộ dáng tay chân bất an của hắn, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Phỉ đá đá Triệu Quan Tây: “Đi gọi Bùi Cảnh Hành về đây cho tao.”
“Vâng.”
Có danh tiếng của Lâm Phỉ, ai dám giữ Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành yên lặng đứng ở vị trí trước đó cúi đầu, sợi tóc mềm mại rối loạn rủ xuống, nếu như có lỗ tai (như tai cún ấy), hiện tại có lẽ đang cụp xuống phía dưới.
Lâm Phỉ nhịn xuống cảm giác muốn vò đầu hắn: “Đứng xa như thế làm gì? Lại đây.”
Bùi Cảnh Hành bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lâm Phỉ, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Theo khoảng cảnh dần dần rút ngắn, dường như Lâm Phỉ có thể nhìn thấy bả vai hắn đang khe khẽ run.
Khóc?
Lâm Phỉ dùng một tay kéo người đến trước mặt, nâng mặt hắn lên, mới phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Cảnh Hành đều là nước mắt, bờ môi bị cắn trắng bệch.
“Chậc.” Lâm Phỉ dùng lòng bàn tay lau nước mắt đi: “Chút chuyện nhỏ này khóc cái gì hả?”
Không nghĩ tới vừa hỏi xong, nước mắt của Bùi Cảnh Hành càng chảy nhiều hơn, thậm chí còn nấc mấy cái.
“Được rồi, đừng khóc.”
Ngón tay chẳng những không thể lau khô nước mắt, mà còn xoa đỏ mặt Bùi Cảnh Hành, khiến Lâm Phỉ cảm thấy xấu hổ kỳ lạ.
Cậu lại túm lấy Triệu Quan Tây: “Kêu đám người vừa nãy đến đây, bảy tên, không được thiếu một ai.”
Triệu Quan Tây lưu luyến không rời nhìn sân bóng rổ: “Vâng Phỉ ca.”
Lâm Phỉ hỏi xin vài tờ giấy của omega ngồi cạnh, mang theo hương thơm, cuối cùng lau sạch sẽ nước mắt của Bùi Cảnh Hành.
“Cậu làm từ nước hả? Sao khóc nhiều quá vậy?”
“Hức, thật, thật xin lỗi.”
Bùi Cảnh Hành nắm góc áo Lâm Phỉ, tội nghiệp nhìn cậu, đôi mắt sạch sẽ như được nước rửa qua không dính lấy bụi bẩn.
Cuối cùng Lâm Phỉ đã hiểu rõ tại sao thụ tội nghiệp khóc lóc, công dù lạnh lùng tới đâu cũng sẽ mềm lòng.
Đổi thành cậu cậu cũng không cưỡng nổi!
Động tác Lâm Phỉ nhẹ nhàng: “Việc này có gì đâu mà xin lỗi, Phỉ ca trả thù giúp cậu, đừng khóc.”
“Cậu, cậu đối với tôi, hức, tốt quá.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Triệu Quan Tay đã đem những người mới nãy chặn Bùi Cảnh Hành lại tới.
Bảy tên, không thiếu một ai.
“Phỉ ca, anh tìm bọn em có chuyện gì ạ?”
Lâm Phỉ kéo vai Bùi Cảnh Hành, để hắn quay người hướng mặt về phía đám người.
“Xin lỗi.”
“Không phải, Phỉ ca, hình như việc này có hiểu lầm gì đó. Trước kia bọn em cùng lớp với Bùi Cảnh Hành, chỉ là nói với hắn vài câu….”
“Nói mấy câu mà có thể làm người ta khóc hả? Các cậu trâu bò thật đấy, bằng không dứt khoát để tôi gọi các cậu là anh nhé?”
“Không dám, anh mới là đại ca bọn em.”
“Chuyện vừa nãy thật sự là hiểu lầm, các anh em đều trông thấy Bùi Cảnh Hành đi theo Phỉ ca, làm sao dám bắt nạt hắn?” Nói rồi người đó trừng Bùi Cảnh Hành: “Mày còn không nói một câu?”
Bả vai Bùi Cảnh Hành rụt lại, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, giống như đụng một cái sẽ rớt xuống.
Hắn ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt rơi ra.
Lâm Phỉ giật mình, chưa kịp gọi người thì Bùi Cảnh Hành đã ngửa đầu lên, vừa vặn đối diện với mặt trời.
Chỉ nghe thấy Bùi Cảnh Hành la một tiếng, che mắt cúi đầu xuống, nước mắt ào ào chảy qua kẽ ngón tay.
Lâm Phỉ có cảm giác mắt mình cũng giật theo, đây chính là mặt trời lúc bốn giờ đấy, chói mù mắt thật đấy!
Triệu Quan Tay nhìn sang bên cạnh, cố gắng không để mình cười thành tiếng.
Lần trước thấy người ngửa đầu lên để không khóc là từ hồi còn bé xem phim thần tượng.
Không ngờ ngoài đời thực cũng có người như vậy.
Cậu vô thức nhấc chân, đá thẳng vào bộ phận yếu ớt nhất của nam giới.
Ứng Thần nhanh tay nhanh mắt kéo chân của Lâm Phỉ sang bên cạnh người, đột nhiên cơ thể ép về trước, ép thẳng Lâm Phỉ lên tường.
“Còn chưa ngoan ngoãn hả?”
Tư thế này kỳ cục quá đi, Lâm Phỉ kìm nén đến mức mặt bỏ bừng, làm thế nào cũng không rút chân ra được.
“Thả tôi ra!”
“Kêu thảm thiết như vậy làm gì?”
“Cậu muốn hôn tôi!”
Ứng Thần liếm liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi đảo qua hàm răng trắng tuyết, làm lông tơ Lâm Phỉ dựng đứng.
Hắn chầm chậm dựa gần vào Lâm Phỉ, hơi nóng trên môi như có như không lướt qua mặt đối phương.
Lâm Phỉ nhắm mắt trốn về sau, vẻ mặt trời muốn diệt ta.
Đột nhiên Ứng Thần cười khẽ, nắm cằm Lâm Phỉ, ép mặt cậu hướng về phía mình.
“Nghĩ gì thế? Tôi hôn một tên alpha như cậu làm gì?”
“Vậy cậu… Cậu thả tôi ra đã.”
“Không thả, tôi có việc muốn nói.”
Hiện tại Lâm Phỉ cũng nắm được sơ sơ tính tình Ứng Thần, thay vì tranh cãi như trước đó không bằng bỏ chân xuống nói chuyện từ tốn, tốt nhất là thành thật nghe hắn.
“Cậu nói đi.”
“Chút nữa đến tiết hoạt động ngoại khóa, chúng ta thi đấu bóng rổ với lớp hai, nhớ kỹ vào.”
Lâm Phỉ biết vụ này, lúc ấy ủy viên thể dục còn kéo cậu đi đấu, nhưng một tên phú nhị đại ngũ cốc bất phân như cậu làm sao đấu được, đương nhiên trực tiếp từ chối.
“Được, được, được, tôi biết rồi, nhất định sẽ tới.”
Ứng Thần kéo chân Lâm Phỉ nhấc lên một cái, đau đến mức làm đối phương lập tức thở hổn hển.
Còn hắn thì cười vui vẻ giống như vừa trộm được thịt: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ hôn cậu thật hả?”
Lâm Phỉ hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: “Tất nhiên là không.”
“Chậc.” Ứng Thần nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ bừng của cậu, ngược lại không trêu đùa cậu nữa: “Cậu có muốn biết hậu quả nếu không tới luôn không?”
“Lâm Phỉ tôi nói là làm, giờ buông tôi ra được chưa?”
Ứng Thần buông tay ra, vừa đi ra ngoài còn không quên nói: “Dây chằng của cậu quá cứng, sau này nhớ rèn luyện kỹ một chút.”
“Một alpha như tôi tại sao phải luyện dây chằng chứ!”
Lâm Phỉ nghĩ tới đây, toàn thân nổi da gà, nhanh chóng chuồn mất.
*
Quay về phòng học, Lâm Phỉ vô thức nhìn thoáng quá Bùi Cảnh Hành.
Quả nhiên Bùi Cảnh Hành vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ học bài, làn da trắng nõn gần như trong suốt, còn có thể nhìn thấy vài đường gân xanh nhỏ bé.
Đẹp đẽ đến không tưởng nổi.
Lâm Phỉ sờ ngực chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng làm nữa, đi tới sân thể dục với tôi.”
“Ơ?” Bùi Cảnh Hành ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn còn ngẩn ngơ, hàng mi cong vút rung rinh nhẹ nhàng như cánh bướm.
Lâm Phỉ vươn tay, ban đầu định sờ thử lông mi của đối phương, chợt nhớ ra thân phận của Bùi Cảnh Hành, cậu ho nhẹ một tiếng, tay trên không trung quay một vòng, lúng túng thu về.
“Bây giờ là tiết hoạt động ngoại khóa, ra ngoài đi. Mỗi ngày bức bối trong phòng học muốn choáng đến nơi rồi.”
“Tôi làm nốt bài này đã.”
Trùm trường là người sẽ chờ đợi à?
Chắc chắn là không rồi!
Lâm Phỉ trực tiếp rút mất cây bút trên tay Bùi Cảnh Hành: “Ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Bùi Cảnh Hành mếu miệng, tủi thân đứng dậy: “Đi đây.”
*
Những việc như trai đẹp chơi bóng rổ, bất kể ở trong trường học nào cũng đều là việc cực kỳ được hoan nghênh.
Lúc Lâm Phỉ tới sân bóng rổ, xung quanh đã chen đầy người.
Thời tiết tháng tư vừa nóng vừa ẩm ướt, một đám thanh niên đều có nét nam tính riêng, chẳng cần gió cũng đập vào mặt.
Sắc mặt Lâm Phỉ đen thui, quay người định quay về.
Nhưng nhớ tới nỗi thống khổ khi chân suýt bị kéo gãy, Lâm Phỉ mạnh mẽ dừng bước chân.
Ngay khi Lâm Phỉ đi qua, đám người tự nhiên tách ra một con đường.
Làm một cậu bé ngoan ngoãn suốt hai mươi năm, Lâm Phỉ cảm thấy mặt mình thẹn phát hoảng, tùy tiện tìm một chỗ không bị mặt trời chiếu đến ngồi xuống.
Trận đấu rất kịch tính, tâm Lâm Phỉ lại như nước lặng.
Không phải cậu xem không hiểu bóng rổ, chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa.
Ứng Thần tự nhiên là tiêu điểm toàn trường, mỗi lần hắn cướp được bóng đều khiến cho cả sân thét lên.
Ban đầu các đàn em alpha còn có thể nhịn xuống sự phấn khích, nhưng hồi lâu sau, bọn họ phát hiện Lâm Phỉ không thèm để ý chuyện này, liền gia nhập đại quân gà gáy.
Lâm Phỉ ngồi trên bục cao, hơi nghiêng đầu là có thể trông thấy dáng đứng nghiêm của Bùi Cảnh Hành.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Hành nhìn sân bóng rổ, con ngươi đen trắng rõ ràng giống như đôi hắc diệu thạch xinh đẹp, không có tiêu cự.
Thế này không đúng, nhân vật chính thụ thấy nhân vật chính công đánh bóng rổ sao có thể không có tí hưng phấn nào?
Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành tới cạnh mình: “Sao cậu không la hét theo?”
Bùi Cảnh Hành ngửa đầu nhìn cậu: “Không phải cậu cũng không la còn gì?”
“Tôi là alpha mà.”
“Tôi còn chưa phân hóa.”
“Vậy cậu nhìn Ứng Thần, có cảm giác gì?”
Bùi Cảnh Hành hơi nghiêng đầu: “Cảm giác nhìn thấy một alpha.”
Lâm Phỉ á khẩu không trả lời được.
Cậu tiếp tục nhìn về phía sân bóng rổ, chơi được một lúc thì nửa đầu trận đấu đã kết thúc.
Ứng Thần mặc áo thun, đằng sau bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, khẽ cử động là có thể nhìn thấy xương cánh bướm xinh đẹp.
Quả thật rất gợi cảm.
Nhóm omega nhỏ bị mê hoặc đến mức la hét rung trời, cầm nước vây Ứng Thần vào giữa.
Ứng Thần không nhận nước của ai, chỉ nhìn về phía Lâm Phỉ ở xa xa, mí mắt khép hờ, khiến người ta không nhận ra tâm tình của hắn.
Hên là Lâm Phỉ đã chuẩn bị sẵn.
Cậu ném chai nước cho Bùi Cảnh Hành: “Đi đưa cho Ứng Thần.”
Bùi Cảnh Hành gật đầu, chạy bước nhỏ tới.
Cơn gió ép sát quần áo của hắn, phác họa eo thon.
Nếu người này phân hóa thành omega, không biết sẽ làm cho bao nhiêu alpha tâm hồn điên đảo nữa.
Lâm Phỉ chậc một tiếng, cầm ly nước lên uống vài ngụm.
Cậu không chú ý tới, vài omega xung quanh kích động đến mức chèn ép bạn tốt của mình.
Bên phía Bùi Cảnh Hành, hắn chạy đến cạnh Ứng Thần, nhưng không chen vào trong mà cứ lắc lư ở phía bên ngoài.
Ứng Thần đợi một hồi, thực sự khát không chịu nổi nữa, thầm mắng một tiếng trong lòng, cuối cùng mới chịu mở miệng vàng bảo nhóm omega nhường đường một chút.
Hắn nhận chai nước trong tay Bùi Cảnh Hành, ánh mắt lại dính trên người Lâm Phỉ.
Nhóm omega mới vừa nãy còn tranh luận về Lâm Phỉ ngay lập tức vây xung quanh thảo luận vấn đề Ứng Thần đang nhìn ai.
Mặc kệ nhìn ai đi nữa, ánh mắt Ứng Thần cũng rất gợi cảm.
Dưới ánh mắt của hắn, Lâm Phỉ có cảm giác quần áo mình đều bị lột sạch.
No no no, đây là ảo giác, Ứng Thần là alpha đấy, sẽ không có mưu đồ bất chính với một alpha là cậu được.
Nhưng quả thật Lâm Phỉ không dám nhìn vào mắt Ứng Thần, luôn cảm thấy càng nhìn càng không đúng.
Cậu lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc tiểu thuyết máu tró.
Trận đấu nhanh chóng náo nhiệt trở lại, Lâm Phỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân không hề biết gì.
Thật lâu sau, đột nhiên cậu nhớ ra hình như Bùi Cảnh Hành vẫn chưa quay về.
Lâm Phỉ nhìn xung quanh, thấy tình huống phía đối diện, khóe miệng không vui hạ xuống.
Bùi Cảnh Hành bị một đám người chặn ở một góc vắng vẻ, dù không biết đang nói gì, nhưng trông bộ dáng tay chân bất an của hắn, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Phỉ đá đá Triệu Quan Tây: “Đi gọi Bùi Cảnh Hành về đây cho tao.”
“Vâng.”
Có danh tiếng của Lâm Phỉ, ai dám giữ Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành yên lặng đứng ở vị trí trước đó cúi đầu, sợi tóc mềm mại rối loạn rủ xuống, nếu như có lỗ tai (như tai cún ấy), hiện tại có lẽ đang cụp xuống phía dưới.
Lâm Phỉ nhịn xuống cảm giác muốn vò đầu hắn: “Đứng xa như thế làm gì? Lại đây.”
Bùi Cảnh Hành bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lâm Phỉ, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Theo khoảng cảnh dần dần rút ngắn, dường như Lâm Phỉ có thể nhìn thấy bả vai hắn đang khe khẽ run.
Khóc?
Lâm Phỉ dùng một tay kéo người đến trước mặt, nâng mặt hắn lên, mới phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Cảnh Hành đều là nước mắt, bờ môi bị cắn trắng bệch.
“Chậc.” Lâm Phỉ dùng lòng bàn tay lau nước mắt đi: “Chút chuyện nhỏ này khóc cái gì hả?”
Không nghĩ tới vừa hỏi xong, nước mắt của Bùi Cảnh Hành càng chảy nhiều hơn, thậm chí còn nấc mấy cái.
“Được rồi, đừng khóc.”
Ngón tay chẳng những không thể lau khô nước mắt, mà còn xoa đỏ mặt Bùi Cảnh Hành, khiến Lâm Phỉ cảm thấy xấu hổ kỳ lạ.
Cậu lại túm lấy Triệu Quan Tây: “Kêu đám người vừa nãy đến đây, bảy tên, không được thiếu một ai.”
Triệu Quan Tây lưu luyến không rời nhìn sân bóng rổ: “Vâng Phỉ ca.”
Lâm Phỉ hỏi xin vài tờ giấy của omega ngồi cạnh, mang theo hương thơm, cuối cùng lau sạch sẽ nước mắt của Bùi Cảnh Hành.
“Cậu làm từ nước hả? Sao khóc nhiều quá vậy?”
“Hức, thật, thật xin lỗi.”
Bùi Cảnh Hành nắm góc áo Lâm Phỉ, tội nghiệp nhìn cậu, đôi mắt sạch sẽ như được nước rửa qua không dính lấy bụi bẩn.
Cuối cùng Lâm Phỉ đã hiểu rõ tại sao thụ tội nghiệp khóc lóc, công dù lạnh lùng tới đâu cũng sẽ mềm lòng.
Đổi thành cậu cậu cũng không cưỡng nổi!
Động tác Lâm Phỉ nhẹ nhàng: “Việc này có gì đâu mà xin lỗi, Phỉ ca trả thù giúp cậu, đừng khóc.”
“Cậu, cậu đối với tôi, hức, tốt quá.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Triệu Quan Tay đã đem những người mới nãy chặn Bùi Cảnh Hành lại tới.
Bảy tên, không thiếu một ai.
“Phỉ ca, anh tìm bọn em có chuyện gì ạ?”
Lâm Phỉ kéo vai Bùi Cảnh Hành, để hắn quay người hướng mặt về phía đám người.
“Xin lỗi.”
“Không phải, Phỉ ca, hình như việc này có hiểu lầm gì đó. Trước kia bọn em cùng lớp với Bùi Cảnh Hành, chỉ là nói với hắn vài câu….”
“Nói mấy câu mà có thể làm người ta khóc hả? Các cậu trâu bò thật đấy, bằng không dứt khoát để tôi gọi các cậu là anh nhé?”
“Không dám, anh mới là đại ca bọn em.”
“Chuyện vừa nãy thật sự là hiểu lầm, các anh em đều trông thấy Bùi Cảnh Hành đi theo Phỉ ca, làm sao dám bắt nạt hắn?” Nói rồi người đó trừng Bùi Cảnh Hành: “Mày còn không nói một câu?”
Bả vai Bùi Cảnh Hành rụt lại, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, giống như đụng một cái sẽ rớt xuống.
Hắn ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt rơi ra.
Lâm Phỉ giật mình, chưa kịp gọi người thì Bùi Cảnh Hành đã ngửa đầu lên, vừa vặn đối diện với mặt trời.
Chỉ nghe thấy Bùi Cảnh Hành la một tiếng, che mắt cúi đầu xuống, nước mắt ào ào chảy qua kẽ ngón tay.
Lâm Phỉ có cảm giác mắt mình cũng giật theo, đây chính là mặt trời lúc bốn giờ đấy, chói mù mắt thật đấy!
Triệu Quan Tay nhìn sang bên cạnh, cố gắng không để mình cười thành tiếng.
Lần trước thấy người ngửa đầu lên để không khóc là từ hồi còn bé xem phim thần tượng.
Không ngờ ngoài đời thực cũng có người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất