Chương 69: «Trình Vạn An thật sự»
Ngày 25 tháng Giêng, tết sắp đến.
Gia đình Lâm Phỉ không quá quan trọng dịp lễ tết này, mặc dù có cùng nhau ăn tối sum họp nhưng cũng chỉ là im lặng ngồi vào bàn ăn theo nghi thức rồi đi ngủ.
Khi ăn xong, bố Lâm yêu cầu Lâm Phỉ ra ngoài với ông ngày mùng 2 Tết, sau đó ông về phòng.
Lâm Phỉ cũng chả có hứng làm gì, ăn xong cũng về phòng.
Cậu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đen kịt như một con quái thú khổng lồ đang há to miệng, không có ánh sáng, chỉ có màu đen vô tận và ngột ngạt.
Tết năm nay thật nhạt nhẽo.
Lâm Phỉ kéo rèm lại, chặn lại bóng tối bên ngoài, bật Gặp nhau cuối năm lên xem. Nội dung chương trình vẫn như thế, cho nên có thể nói rằng tiểu thuyết cũng chỉ dựa vào thực tế, chẳng qua có hơn hiện thực một chút mà thôi.
Tối nay Bùi Cảnh Hành không gọi điện tới. Lâm Phỉ chờ một lát nhưng vẫn chưa thấy cuộc gọi nào, chỉ thấy hơi buồn ngủ.
Tuy nhiên cậu không về giường nằm mà nép vào tấm thảm trải trước giường, ngủ gà ngủ gật, chúi đầu xuống quá là tỉnh ngay.
Không rõ choàng tỉnh bao nhiêu lần, khi Lâm Phỉ còn thở sâu liếc mắt nhìn sang điện thoại, đã thấy gần 12 giờ, cậu gắng tỉnh táo lại.
Lâm Phỉ tìm thấy số Bùi Cảnh Hành, nhưng khựng lại trước khi bấm gọi điện.
Ngay sau đó, trên TV bắt đầu đếm ngược.
Mười, chín, tám …
Bùi Cảnh Hành đang làm gì?
Bảy, sáu, năm …
Anh ấy cũng sẽ đợi để gọi điện chúc mừng năm mới chứ?
Bốn, ba …
Không biết cậu hay Bùi Cảnh Hành ai nhanh tay hơn.
Bùi Cảnh Hành có vui nếu nhận được cuộc gọi từ cậu không?
Lâm Phỉ cười.
Hai, Chúc mừng năm mới!
Trước khi từ “mới” của người dẫn chương trình được thốt ra, Lâm Phỉ đã nhấn nút gọi, có vẻ như cậu đã nhanh hơn.
Chắc chắn là vậy, vừa có tiếng chuông, điện thoại đã hiển thị kết nối.
Cả hai đồng thanh: “Chúc mừng năm mới!”
Trên TV vang lên những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Nụ cười trên miệng Lâm Phỉ càng sâu: “Bùi Cảnh Hành, lần này em nhanh hơn anh!”
“Đúng vậy, có thua em năm nay anh cũng không tiếc.”
“Thích em nhiều vậy sao?”
“Không phải chỉ thích thôi đâu.” Bùi Cảnh Hành ngừng lại: “Anh yêu em.”
Tiếng hoan hô bên tai cậu dường như biến mất, Lâm Phỉ chỉ còn nghe thấy câu “Anh yêu em” càng ngày càng nhiều, tựa như sắp khắc sâu vào trong tâm khảm.
Lâm Phỉ muốn nói “Em cũng yêu anh”, nhưng như có cục gì đó mắc vào cổ họng, cậu càng cố gắng, lại càng không phát âm được một âm tiết nào.
Bùi Cảnh Hành không biết tình trạng của cậu nhưng hắn không cảm thấy mất mát lắm, hắn chỉ cười khúc khích nói: “Em không cần phải vội trả lời anh. Mùng bốn anh về rồi, đến lúc đó em có bằng lòng ôm anh không?”
“Vâng.” Lâm Phỉ khàn giọng đáp.
Thật ra, cho dù Bùi Cảnh Hành không nói thì ngày hôm đó cậu cũng muốn ôm hắn.
Cả đêm không mộng mị, Lâm Phỉ ngủ rất sâu.
Ngày đầu năm mới, theo phong tục lẽ ra là ngày đi chơi.
Nhưng một gia đình không coi trọng lễ Tết liệu có để ý ngày đầu năm nữa không?
Lâm Phỉ ở nhà cũng không có ai rủ đi chơi, cậu cũng không có việc gì làm, xem tiến độ của thanh tiến trình mà mệt muốn nổ đầu.
Cậu lướt điện thoại di động, chợt nhớ trong điện thoại có đoạn video nấu ăn với Bùi Cảnh Hành.
Khi đó, biểu hiện của cậu chắc không được tự nhiên lắm?
Lâm Phỉ mở video với tâm trạng rất lạ.
Góc quay của Bùi Cảnh Hành được chọn rất tốt, từ ngoài cửa, vừa vặn ghi được gò má cậu.
Đương nhiên, xem lại hình mình thì chẳng cảm thấy gì, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy giọng Bùi Cảnh Hành, cậu sẽ không nhịn được bật ra tiếng cười nhẹ.
Sau một thời gian, đoạn video đến chỗ Bùi Cảnh Hành hỏi liệu có thể hôn được không.
Trong video, Lâm Phỉ bất ngờ quay lại và hôn Bùi Cảnh Hành, Bùi Cảnh Hành choáng váng, sau đó vành tai đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn Lâm Phỉ đã muốn buồn cười, khóe miệng cong lên.
Đoạn video tiếp tục phát, sau khi Lâm Phỉ quay đầu lại, Bùi Cảnh Hành hôn lên đỉnh tóc của cậu, tư thế rất tự nhiên, không hề có chút rụt rè và ngượng ngùng nào.
Lâm Phỉ dường như đã hiểu ra…
Con đường dài nhất trong cuộc đời mà cậu đi qua đã bị Bùi Cảnh Hành vẽ sẵn*.
*套路: sáo lộ: lừa, gài ai đó.
Đi lâu đến nỗi bây giờ phát hiện ra mình bị lừa lại thấy hơi buồn cười.
Một ngày mùng một vô dụng, sang ngày mùng hai cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.
Sáng sớm ngày mùng hai, Lâm Phỉ bị gọi dậy đi tiệc rượu cùng cha mẹ.
Muốn có cơm ăn, dù sao cũng phải giữ chút liên hệ tình cảm..
Nơi này suy cho cùng cũng chỉ là sân nhà của mấy người thương nhân, người trẻ tuổi như Lâm Phỉ cũng không ít, đều quen biết nhau sau này nối nghiệp gia đình.
Lâm Phỉ giờ là Omega, đơn giản là chiếc bánh ngon nhất trong một mâm bánh ngon, tất cả mọi người đều muốn đi đến chỗ cậu.
Ứng phó một lúc xong, Lâm Phỉ thấy mất kiên nhẫn cực kỳ, đảo mắt đánh giá xung quanh.
Khi nhìn đến tầng hai, cậu nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc.
Chỉ là chưa kịp nhìn kỹ, người đó đã đi về phía hành lang.
Lâm Phỉ ít khi đến tụ hội kiểu này, vòng người này đáng ra phải là lần đầu gặp mặt mới đúng, làm sao có thể thấy người kia có cảm giác quen thuộc được?
Phút chốc, đầu óc Lâm Phỉ lóe ra ánh sáng, người kia không phải chính là Bùi Cảnh Hành trong bộ u phục sao?
Nếu như hắn ở đây, như vậy chiếc xe đen kia là điều dễ hiểu.
Nhưng tại sao Bùi Cảnh Hành muốn giấu cậu?
Lâm Phỉ nóng lòng muốn chứng thực đáp án, thuận miệng kiếm cớ rồi chạy lên lầu hai.
Cậu vừa đuổi, vừa gọi điện cho Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành nghe máy ngay, tốc độ nói bình thường, xung quanh cũng không có tạp âm: “Phỉ ca?”
“Ừ, là em, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Sao tự nhiên lại hỏi anh vậy?”
“Em vừa nhìn thấy một người rất giống anh.”
“Em ở đâu? Sao có thể thấy người giống anh được.”
“Ở một tiệc rượu, anh ở đâu?”
Bùi Cảnh Hành còn chưa trả lời, một giọng nam đã truyền tới: “Tiểu Trình thiếu gia, sao cậu lại ở đấy một mình?”
Trong nháy mắt, Lâm Phỉ đã hiểu, đó là người mà cậu muốn tìm. Là Trình Vạn An, người cậu muốn tìm vốn là Bùi Cảnh Hành nhưng đã bị loại ngay từ đầu.
Lời nói dối bị phát hiện, Bùi Cảnh Hành nói ra bằng giọng vẫn bình tĩnh như vậy: “Thật trùng hợp, anh cũng đang ở một tiệc rượu.”
“Thật khôn ngoan đấy, Trình Vạn An!”
“Thật ra anh không thích cái tên này lắm, nhưng lúc nghe giọng em gọi, anh cảm thấy vui lắm.”
“Bớt nói nhiều, anh ở đâu? Em đi tìm anh.”
“Lên lầu hai rẽ trái, anh ở cuối hành lang.”
“Anh chờ đó!” Lâm Phỉ hung hăng cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng bước về hướng đó.
Thật ra đã có nhiều dấu vết để truy theo, chỉ là Lâm Phỉ tự tìm lí do cho Bùi Cảnh Hànhh.
Ví dụ như gia huy do Bùi Cảnh Hành mang tới.
Từ Hạo Ca thường vuốt ve tai.
Từ Hạo Ca và Bùi Cảnh Hành có cách nói chuyện giống nhau.
Bùi Cảnh Hành đột nhiên có nhiều điện thoại và tin nhắn…
Lâm Phỉ càng nghĩ càng thấy thức không chịu nổi, Bùi Cảnh Hành vẫn luôn đùa giỡn với tình cảm của cậu phải không?
Lần này không thể mềm lòng nữa, không xử lý tử tế được cái tật xấu này của Bùi Cảnh Hành, cậu không mang họ Lâm nữa!
Đã thấy Bùi Cảnh Hành ở cuối hành lang.
Lâm Phỉ đang tính toán sao trút giận lên Bùi Cảnh Hành, bỗng bên tai truyền đến một giọng máy: HE kết cục đại thành, đang thực hiện truyền tống, đếm ngược ba, hai, …
Tất cả phát sinh quá đột ngột, Lâm Phỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, sức lực bỗng bị rút ra, cả người vô lực ngã xuống mặt đất.
Khi mọi âm thanh dần biến mất, Lâm Phỉ thấy Bùi Cảnh Hành hoảng sợ chạy về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế.
Bất kỳ lúc nào, Bùi Cảnh Hành đều mang khuôn mặt giả dối để thu lại lợi ích, cho dù là khóc trong tình thế bắt buộc, hắn cũng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chỉ có lần này, mặt nạ của hắn đã vỡ nát hoàn toàn.
Trên thế giới này, đây hẳn là sự trừng phạt mạnh nhất.
Nhưng Lâm Phỉ đâu muốn trừng phạt hắn, cậu chỉ muốn ở bên Bùi Cảnh Hành thôi.
Lâm Phỉ không cam lòng nhắm mắt lại.
Bệnh viện Hoa Trung, khu chăm sóc cao cấp, nơi đây yên tĩnh đến mức tiếng một cái kim rơi xuống cũng nghe thấy được, động tác hộ lý cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với những tầng khác.
Nữ hộ lý thoáng nhìn sang thanh niên gầy gò trên giường, lắc đầu thở dài, khẽ kéo màn cửa, để ánh nắng chiếu vào gương mặt tái nhợt.
Tái đến mức không có một tia máu, dưới ánh nắng làn da trong suốt đến kỳ lạ.
Trong nội tâm cô cảm thấy tiếc, định thu ánh nhìn lại thì thấy lông mi của người đó cử động.
Bộ dáng tinh xảo yếu ớt như vậy dường như mang lại cảm giác hô hấp của cậu sẽ dừng lại. Hộ lý không khỏi nín thở.
Đột nhiên người trên giường mở mắt ra.
Mắt của cậu đã lâu không mở, giờ bị ánh nắng chiếu nhoáng một cái, lại càng nhói đáng sợ.
Có lẽ vì đau, âm thanh của cậu run rẩy: “Đây là chỗ nào?”
“Ôi.” Hộ lý như bừng tỉnh, bối rối che ánh nắng cho cậu: “Cậu tỉnh rồi, đây là bệnh viện Hoa Trung.”
Bệnh viện Hoa Trung…
“Đây là Thành Đô?”
“Đúng vậy, đừng nói nữa, tôi đi tìm bác sĩ cho cậu.” Sau đó cô kéo lại màn cửa, vội vàng đi ra ngoài.
Phòng bệnh một lần nữa lại yên tĩnh, người trên giường dần thích ứng với ánh sáng, mở to mắt nhìn xung quanh.
Thành Đô ư…
Không phải là mơ, cậu thật sự đã trở về.
Thật sự đáng cười, lúc cậu liều mạng muốn rời đi, thanh tiến độ không thay đổi.
Chờ đến khi cậu khó khăn đưa ra quyết định muốn ở lại, thanh tiến độ lại đột nhiên đầy, mạnh mẽ đưa cậu trở về.
Lâm Phỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Không lâu sau, hộ lý đưa bác sỹ tới.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản tình huống của Lâm Phỉ, vừa nói liên miên gì đó bên cạnh.
Lâm Phỉ thất thần, không nghe được câu nào.
Bác sĩ giao lại những điều cần chú ý rồi đi.
Một lát sau, hộ lý cũng đẩy xe đi, căn phòng lớn nhưng lại yên tĩnh đến mức ngạt thở.
Màn cửa không mở, không nhìn được cảnh bên ngoài, trong phòng cũng không có đồ vật gì để giết thời gian.
Lâm Phỉ ép mình không nghĩ đến Bùi Cảnh Hành nữa, nhưng sự yên tĩnh vô biên cứ làm cậu không nhịn được nghĩ lại.
Sau khi Bùi Cảnh Hành thấy cậu té xỉu sẽ làm gì?
Chắc là sẽ ra vẻ đau khổ làm cho cậu mềm lòng.
Đáng tiếc Bùi Cảnh Hành vĩnh viễn sẽ không đợi được ngày cậu tỉnh lại.
Trong phút chốc, đầu Lâm Phỉ hiện ra điều gì đó.
Lúc trước cậu chủ quan chỉ nghĩ là Lâm Phỉ kia đã biến mất nên cậu mới có thể xuyên qua.
Giờ nghĩ lại, có lẽ thân phận cậu chỉ là một người khách trọ, mượn thân xác Lâm Phỉ để thay đổi kết cục của mọi người, nên cuối cùng thanh tiến độ không cho cậu bất kỳ lựa chọn nào.
Từ đầu tới cuối, cậu vốn không có cơ hội để chọn đi hay ở.
Gia đình Lâm Phỉ không quá quan trọng dịp lễ tết này, mặc dù có cùng nhau ăn tối sum họp nhưng cũng chỉ là im lặng ngồi vào bàn ăn theo nghi thức rồi đi ngủ.
Khi ăn xong, bố Lâm yêu cầu Lâm Phỉ ra ngoài với ông ngày mùng 2 Tết, sau đó ông về phòng.
Lâm Phỉ cũng chả có hứng làm gì, ăn xong cũng về phòng.
Cậu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đen kịt như một con quái thú khổng lồ đang há to miệng, không có ánh sáng, chỉ có màu đen vô tận và ngột ngạt.
Tết năm nay thật nhạt nhẽo.
Lâm Phỉ kéo rèm lại, chặn lại bóng tối bên ngoài, bật Gặp nhau cuối năm lên xem. Nội dung chương trình vẫn như thế, cho nên có thể nói rằng tiểu thuyết cũng chỉ dựa vào thực tế, chẳng qua có hơn hiện thực một chút mà thôi.
Tối nay Bùi Cảnh Hành không gọi điện tới. Lâm Phỉ chờ một lát nhưng vẫn chưa thấy cuộc gọi nào, chỉ thấy hơi buồn ngủ.
Tuy nhiên cậu không về giường nằm mà nép vào tấm thảm trải trước giường, ngủ gà ngủ gật, chúi đầu xuống quá là tỉnh ngay.
Không rõ choàng tỉnh bao nhiêu lần, khi Lâm Phỉ còn thở sâu liếc mắt nhìn sang điện thoại, đã thấy gần 12 giờ, cậu gắng tỉnh táo lại.
Lâm Phỉ tìm thấy số Bùi Cảnh Hành, nhưng khựng lại trước khi bấm gọi điện.
Ngay sau đó, trên TV bắt đầu đếm ngược.
Mười, chín, tám …
Bùi Cảnh Hành đang làm gì?
Bảy, sáu, năm …
Anh ấy cũng sẽ đợi để gọi điện chúc mừng năm mới chứ?
Bốn, ba …
Không biết cậu hay Bùi Cảnh Hành ai nhanh tay hơn.
Bùi Cảnh Hành có vui nếu nhận được cuộc gọi từ cậu không?
Lâm Phỉ cười.
Hai, Chúc mừng năm mới!
Trước khi từ “mới” của người dẫn chương trình được thốt ra, Lâm Phỉ đã nhấn nút gọi, có vẻ như cậu đã nhanh hơn.
Chắc chắn là vậy, vừa có tiếng chuông, điện thoại đã hiển thị kết nối.
Cả hai đồng thanh: “Chúc mừng năm mới!”
Trên TV vang lên những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
Nụ cười trên miệng Lâm Phỉ càng sâu: “Bùi Cảnh Hành, lần này em nhanh hơn anh!”
“Đúng vậy, có thua em năm nay anh cũng không tiếc.”
“Thích em nhiều vậy sao?”
“Không phải chỉ thích thôi đâu.” Bùi Cảnh Hành ngừng lại: “Anh yêu em.”
Tiếng hoan hô bên tai cậu dường như biến mất, Lâm Phỉ chỉ còn nghe thấy câu “Anh yêu em” càng ngày càng nhiều, tựa như sắp khắc sâu vào trong tâm khảm.
Lâm Phỉ muốn nói “Em cũng yêu anh”, nhưng như có cục gì đó mắc vào cổ họng, cậu càng cố gắng, lại càng không phát âm được một âm tiết nào.
Bùi Cảnh Hành không biết tình trạng của cậu nhưng hắn không cảm thấy mất mát lắm, hắn chỉ cười khúc khích nói: “Em không cần phải vội trả lời anh. Mùng bốn anh về rồi, đến lúc đó em có bằng lòng ôm anh không?”
“Vâng.” Lâm Phỉ khàn giọng đáp.
Thật ra, cho dù Bùi Cảnh Hành không nói thì ngày hôm đó cậu cũng muốn ôm hắn.
Cả đêm không mộng mị, Lâm Phỉ ngủ rất sâu.
Ngày đầu năm mới, theo phong tục lẽ ra là ngày đi chơi.
Nhưng một gia đình không coi trọng lễ Tết liệu có để ý ngày đầu năm nữa không?
Lâm Phỉ ở nhà cũng không có ai rủ đi chơi, cậu cũng không có việc gì làm, xem tiến độ của thanh tiến trình mà mệt muốn nổ đầu.
Cậu lướt điện thoại di động, chợt nhớ trong điện thoại có đoạn video nấu ăn với Bùi Cảnh Hành.
Khi đó, biểu hiện của cậu chắc không được tự nhiên lắm?
Lâm Phỉ mở video với tâm trạng rất lạ.
Góc quay của Bùi Cảnh Hành được chọn rất tốt, từ ngoài cửa, vừa vặn ghi được gò má cậu.
Đương nhiên, xem lại hình mình thì chẳng cảm thấy gì, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy giọng Bùi Cảnh Hành, cậu sẽ không nhịn được bật ra tiếng cười nhẹ.
Sau một thời gian, đoạn video đến chỗ Bùi Cảnh Hành hỏi liệu có thể hôn được không.
Trong video, Lâm Phỉ bất ngờ quay lại và hôn Bùi Cảnh Hành, Bùi Cảnh Hành choáng váng, sau đó vành tai đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn Lâm Phỉ đã muốn buồn cười, khóe miệng cong lên.
Đoạn video tiếp tục phát, sau khi Lâm Phỉ quay đầu lại, Bùi Cảnh Hành hôn lên đỉnh tóc của cậu, tư thế rất tự nhiên, không hề có chút rụt rè và ngượng ngùng nào.
Lâm Phỉ dường như đã hiểu ra…
Con đường dài nhất trong cuộc đời mà cậu đi qua đã bị Bùi Cảnh Hành vẽ sẵn*.
*套路: sáo lộ: lừa, gài ai đó.
Đi lâu đến nỗi bây giờ phát hiện ra mình bị lừa lại thấy hơi buồn cười.
Một ngày mùng một vô dụng, sang ngày mùng hai cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.
Sáng sớm ngày mùng hai, Lâm Phỉ bị gọi dậy đi tiệc rượu cùng cha mẹ.
Muốn có cơm ăn, dù sao cũng phải giữ chút liên hệ tình cảm..
Nơi này suy cho cùng cũng chỉ là sân nhà của mấy người thương nhân, người trẻ tuổi như Lâm Phỉ cũng không ít, đều quen biết nhau sau này nối nghiệp gia đình.
Lâm Phỉ giờ là Omega, đơn giản là chiếc bánh ngon nhất trong một mâm bánh ngon, tất cả mọi người đều muốn đi đến chỗ cậu.
Ứng phó một lúc xong, Lâm Phỉ thấy mất kiên nhẫn cực kỳ, đảo mắt đánh giá xung quanh.
Khi nhìn đến tầng hai, cậu nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc.
Chỉ là chưa kịp nhìn kỹ, người đó đã đi về phía hành lang.
Lâm Phỉ ít khi đến tụ hội kiểu này, vòng người này đáng ra phải là lần đầu gặp mặt mới đúng, làm sao có thể thấy người kia có cảm giác quen thuộc được?
Phút chốc, đầu óc Lâm Phỉ lóe ra ánh sáng, người kia không phải chính là Bùi Cảnh Hành trong bộ u phục sao?
Nếu như hắn ở đây, như vậy chiếc xe đen kia là điều dễ hiểu.
Nhưng tại sao Bùi Cảnh Hành muốn giấu cậu?
Lâm Phỉ nóng lòng muốn chứng thực đáp án, thuận miệng kiếm cớ rồi chạy lên lầu hai.
Cậu vừa đuổi, vừa gọi điện cho Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành nghe máy ngay, tốc độ nói bình thường, xung quanh cũng không có tạp âm: “Phỉ ca?”
“Ừ, là em, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Sao tự nhiên lại hỏi anh vậy?”
“Em vừa nhìn thấy một người rất giống anh.”
“Em ở đâu? Sao có thể thấy người giống anh được.”
“Ở một tiệc rượu, anh ở đâu?”
Bùi Cảnh Hành còn chưa trả lời, một giọng nam đã truyền tới: “Tiểu Trình thiếu gia, sao cậu lại ở đấy một mình?”
Trong nháy mắt, Lâm Phỉ đã hiểu, đó là người mà cậu muốn tìm. Là Trình Vạn An, người cậu muốn tìm vốn là Bùi Cảnh Hành nhưng đã bị loại ngay từ đầu.
Lời nói dối bị phát hiện, Bùi Cảnh Hành nói ra bằng giọng vẫn bình tĩnh như vậy: “Thật trùng hợp, anh cũng đang ở một tiệc rượu.”
“Thật khôn ngoan đấy, Trình Vạn An!”
“Thật ra anh không thích cái tên này lắm, nhưng lúc nghe giọng em gọi, anh cảm thấy vui lắm.”
“Bớt nói nhiều, anh ở đâu? Em đi tìm anh.”
“Lên lầu hai rẽ trái, anh ở cuối hành lang.”
“Anh chờ đó!” Lâm Phỉ hung hăng cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng bước về hướng đó.
Thật ra đã có nhiều dấu vết để truy theo, chỉ là Lâm Phỉ tự tìm lí do cho Bùi Cảnh Hànhh.
Ví dụ như gia huy do Bùi Cảnh Hành mang tới.
Từ Hạo Ca thường vuốt ve tai.
Từ Hạo Ca và Bùi Cảnh Hành có cách nói chuyện giống nhau.
Bùi Cảnh Hành đột nhiên có nhiều điện thoại và tin nhắn…
Lâm Phỉ càng nghĩ càng thấy thức không chịu nổi, Bùi Cảnh Hành vẫn luôn đùa giỡn với tình cảm của cậu phải không?
Lần này không thể mềm lòng nữa, không xử lý tử tế được cái tật xấu này của Bùi Cảnh Hành, cậu không mang họ Lâm nữa!
Đã thấy Bùi Cảnh Hành ở cuối hành lang.
Lâm Phỉ đang tính toán sao trút giận lên Bùi Cảnh Hành, bỗng bên tai truyền đến một giọng máy: HE kết cục đại thành, đang thực hiện truyền tống, đếm ngược ba, hai, …
Tất cả phát sinh quá đột ngột, Lâm Phỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, sức lực bỗng bị rút ra, cả người vô lực ngã xuống mặt đất.
Khi mọi âm thanh dần biến mất, Lâm Phỉ thấy Bùi Cảnh Hành hoảng sợ chạy về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế.
Bất kỳ lúc nào, Bùi Cảnh Hành đều mang khuôn mặt giả dối để thu lại lợi ích, cho dù là khóc trong tình thế bắt buộc, hắn cũng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chỉ có lần này, mặt nạ của hắn đã vỡ nát hoàn toàn.
Trên thế giới này, đây hẳn là sự trừng phạt mạnh nhất.
Nhưng Lâm Phỉ đâu muốn trừng phạt hắn, cậu chỉ muốn ở bên Bùi Cảnh Hành thôi.
Lâm Phỉ không cam lòng nhắm mắt lại.
Bệnh viện Hoa Trung, khu chăm sóc cao cấp, nơi đây yên tĩnh đến mức tiếng một cái kim rơi xuống cũng nghe thấy được, động tác hộ lý cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với những tầng khác.
Nữ hộ lý thoáng nhìn sang thanh niên gầy gò trên giường, lắc đầu thở dài, khẽ kéo màn cửa, để ánh nắng chiếu vào gương mặt tái nhợt.
Tái đến mức không có một tia máu, dưới ánh nắng làn da trong suốt đến kỳ lạ.
Trong nội tâm cô cảm thấy tiếc, định thu ánh nhìn lại thì thấy lông mi của người đó cử động.
Bộ dáng tinh xảo yếu ớt như vậy dường như mang lại cảm giác hô hấp của cậu sẽ dừng lại. Hộ lý không khỏi nín thở.
Đột nhiên người trên giường mở mắt ra.
Mắt của cậu đã lâu không mở, giờ bị ánh nắng chiếu nhoáng một cái, lại càng nhói đáng sợ.
Có lẽ vì đau, âm thanh của cậu run rẩy: “Đây là chỗ nào?”
“Ôi.” Hộ lý như bừng tỉnh, bối rối che ánh nắng cho cậu: “Cậu tỉnh rồi, đây là bệnh viện Hoa Trung.”
Bệnh viện Hoa Trung…
“Đây là Thành Đô?”
“Đúng vậy, đừng nói nữa, tôi đi tìm bác sĩ cho cậu.” Sau đó cô kéo lại màn cửa, vội vàng đi ra ngoài.
Phòng bệnh một lần nữa lại yên tĩnh, người trên giường dần thích ứng với ánh sáng, mở to mắt nhìn xung quanh.
Thành Đô ư…
Không phải là mơ, cậu thật sự đã trở về.
Thật sự đáng cười, lúc cậu liều mạng muốn rời đi, thanh tiến độ không thay đổi.
Chờ đến khi cậu khó khăn đưa ra quyết định muốn ở lại, thanh tiến độ lại đột nhiên đầy, mạnh mẽ đưa cậu trở về.
Lâm Phỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng.
Không lâu sau, hộ lý đưa bác sỹ tới.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản tình huống của Lâm Phỉ, vừa nói liên miên gì đó bên cạnh.
Lâm Phỉ thất thần, không nghe được câu nào.
Bác sĩ giao lại những điều cần chú ý rồi đi.
Một lát sau, hộ lý cũng đẩy xe đi, căn phòng lớn nhưng lại yên tĩnh đến mức ngạt thở.
Màn cửa không mở, không nhìn được cảnh bên ngoài, trong phòng cũng không có đồ vật gì để giết thời gian.
Lâm Phỉ ép mình không nghĩ đến Bùi Cảnh Hành nữa, nhưng sự yên tĩnh vô biên cứ làm cậu không nhịn được nghĩ lại.
Sau khi Bùi Cảnh Hành thấy cậu té xỉu sẽ làm gì?
Chắc là sẽ ra vẻ đau khổ làm cho cậu mềm lòng.
Đáng tiếc Bùi Cảnh Hành vĩnh viễn sẽ không đợi được ngày cậu tỉnh lại.
Trong phút chốc, đầu Lâm Phỉ hiện ra điều gì đó.
Lúc trước cậu chủ quan chỉ nghĩ là Lâm Phỉ kia đã biến mất nên cậu mới có thể xuyên qua.
Giờ nghĩ lại, có lẽ thân phận cậu chỉ là một người khách trọ, mượn thân xác Lâm Phỉ để thay đổi kết cục của mọi người, nên cuối cùng thanh tiến độ không cho cậu bất kỳ lựa chọn nào.
Từ đầu tới cuối, cậu vốn không có cơ hội để chọn đi hay ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất