Chương 86
Nếu xem băng theo dõi có thể thấy được mọi việc thì Lâm Phỉ sẽ không đau đầu như vậy. Sau khi tắt đèn là một khoảng tối đen, không thể nhìn thấy gì.
Cậu nhìn trái nhìn phải, nghĩ mãi mà cũng không thấy ai giống kẻ gây sự.
Bùi Cảnh Hành không cần nói cũng biết, cho mười lá gan cũng không dám động đến Ứng Thần.
Nhưng dựa theo tính cách của Ứng Thần, nếu thực sự làm điều đó hắn chắc chắn sẽ thừa nhận cần gì phải giải thích nhiều như vậy?
“Chẳng lẽ là...”
Lâm Phỉ vừa lên tiếng, cả hai người đều im lặng nhìn về phía cậu.
“Sự kiện thần bí?”
Ứng Thần đảo mắt xem thường, có lẽ không muốn để ý tới Lâm Phỉ.
Ngược lại Bùi Cảnh Hành đột nhiên giật mình, nhìn xung quanh sau đó lại liếc mắt một cái, sợ hãi nhìn về phía Lâm Phỉ.
“… Có thật không?”
“Không phải cậu không sợ ma sao?” Lâm Phỉ hỏi.
Ứng Thần chú ý thấy ngón tay của Bùi Cảnh Hành cứng lại trong giây lát, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
Hiếm khi thấy được Bùi Cảnh Hành lật xe nhỉ.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi gục đầu xuống, nước mắt rơi tí tách làm ống quần ướt đẫm một mảng lớn.
Trong lòng Lâm Phỉ căng thẳng, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho hắn.
“Xin lỗi cậu, lúc trước tôi… Thật ra tôi vẫn rất sợ mấy thứ này nhưng tôi phải vượt qua, cho nên là… Vô cùng xin lỗi…”
Trong phút chốc Lâm Phỉ tưởng tượng ra cảnh Bùi Cảnh Hành một thân một mình sống ở nơi như vậy, chắc chắn vô cùng sợ hãi. Nhưng hắn lại không có lựa chọn, chỉ có thể ép buộc bản thân đối mặt với những thứ như thế, đó là cách hắn tự bảo vệ mình.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Cảnh Hành: “Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải cậy mạnh.”
Bùi Cảnh Hành yên lặng cắn môi, những giọt nước mắt hạnh phúc nối tiếp nhau.
Ứng Thần – người đứng nhìn toàn bộ quá trình: “?”
Cái lý do rách nát này cũng có thể tin hả? Trong đầu Lâm Phỉ toàn là rác đúng không?
Chuyện đánh nhau cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, với trình độ của Lâm Phỉ thật sự không thể đoán ra là ai đang nói dối cả.
Dù sao cả hai người đều bị thương không nhẹ, cứ bỏ qua vậy.
Ứng Thần tuy rằng không chiếm được tiện nghi, nhưng tốt xấu gì cũng không thua nên tâm trạng rất tốt.
Qua mấy ngày hắn mới dần nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn tự đập đầu mình, cái gì cũng chưa đòi được, cùng lắm thì chỉ có thể coi là lưỡng bại câu thương nhưng sao trong lòng hắn còn đắc chí?
Chỉ số thông minh của hắn chắc sẽ không bị Lâm Phỉ kéo xuống đâu!
Chờ hai người hồi phục sức khỏe rồi quay lại trường học, kỳ thi cuối kỳ đã lặng lẽ đến gần.
Ngoài việc Ứng Thần nhắc nhở cậu về vụ đánh cược ra, hắn đã an phận rất nhiều.
Bây giờ Lâm Phỉ đi học đã không còn cảm giác như có mũi nhọn phía sau, trong khi cậu thở phào nhẹ nhõm thì hắn áp lực ngày càng lớn.
Sự yên bình bây giờ chỉ là bình yên trước giông bão, giải quyết chuyện đánh nhau mới coi là kết thúc viên mãn.
Lâm Phỉ tập trung học tập chăm chỉ, thái độ đó giống như là sắp gặp phải cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời.
Bùi Cảnh Hành thỉnh thoảng sẽ kêu Lâm Phỉ nghỉ ngơi sớm một chút.
Lần nào Lâm Phỉ cũng đầy chính trực trả lời hắn: “Cách mạng chưa thành công, tôi không có tư cách nghỉ ngơi.”
Mọi người đều biết, nhân vật chính không cần giảm thời gian nghỉ ngơi để dành thời gian học. Cho nên mỗi ngày Bùi Cảnh Hành vẫn đều đặn ngủ sớm dậy sớm, còn Ứng Thần thì ngày nào cũng tràn đầy năng lượng.
Vô số lần Lâm Phỉ cảm thán rằng thế giới này thật sự rất công bằng đó!
Buổi tối hôm nay, Lâm Phỉ thức đêm để học như cũ.
Trong không khí, một mùi hương từ từ lan tỏa, mãi đến khi sau lưng đã nóng đến đổ mồ hôi Lâm Phỉ mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Mùi hương gì thế này?
Lâm Phỉ đóng sách lại, đứng lên ngửi ngửi, cuối cùng phát hiện mùi truyền từ trong phòng ngủ.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong giây phút cửa được mở ra, mùi hương nồng nặc hơn rất nhiều. Lâm Phỉ cũng không rõ đây là mùi hương gì, có lẽ là một mùi hoa nào đó mang theo hơi nóng của ngọn lửa rực cháy.
Mùi vị này…. chắc không phải là Bùi Cảnh Hành phân hóa đâu đúng không?
Lâm Phỉ không nhớ được về chuyện phân hóa, chỉ mơ hồ nhớ là trong nguyên tác có nói qua trước kỳ phân hóa chính thức sẽ có giai đoạn phát sốt.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng tìm hiểu về chuyện phân hóa.
Biết là sẽ có chuyện như hôm nay nhưng sao cậu lại không chuẩn bị sớm vậy nè!
Trên mạng có nói trước khi phân hóa bình thường sẽ có ba đợt phát sốt, một lần phát sốt kéo dài liên tục khoảng ba ngày nhưng chỉ đến đêm cuối cùng mới sốt cao, đồng thời tiết ra chất dẫn dụ. Trong lúc này, bọn họ sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý lần đầu tiên, cần có cha mẹ hướng dẫn tốt.
Hướng dẫn cho tốt?
Lâm Phỉ cảm thấy bản thân mình như bị số phận bóp chặt cổ họng.
Hướng dẫn? Cậu phải hướng dẫn như thế nào! Chẳng lẽ dạy Bùi Cảnh Hành cách giải quyết nhu cầu sinh lý bằng tay hả?
Mùi hương trong phòng ngày càng đậm, tiếng thở dốc đau đớn của Bùi Cảnh Hành cũng ngày một rõ ràng.
Không còn cách nào khác, Lâm Phỉ chỉ có thể kiên cường đi vào.
Làn da Bùi Cảnh Hành nóng bỏng, hơi thở như lửa đốt ôm lấy Lâm Phỉ không buông tay, vừa cọ lung ta lung tung vừa hỏi nhỏ: “Phỉ ca, tôi khó chịu quá. Tôi bị sao vậy?”
“Đây hẳn là giai đoạn sốt trước khi phân hóa.” Trong bóng tối, khuôn mặt Lâm Phỉ đã đỏ bừng lên nhưng giọng điệu vẫn bình thản như thường.
“Rốt cuộc tôi có phân hóa được không? Nhưng mà bây giờ tôi khó chịu quá, nên làm sao bây giờ?”
Lâm Phỉ kéo tay của Bùi Cảnh Hành, làm ví dụ cho hắn xem.
“Cứ làm như vậy, nhanh thôi sẽ không còn khó chịu nữa.”
Cậu buông tay ra, muốn tạm thời rời khỏi đây.
Tay Bùi Cảnh Hành siết chặt thắt lưng cậu, không chịu buông tay: “Tôi khó chịu quá, cậu ở lại với tôi đi, đừng đi mà.”
Giọng nói đó còn dính hơn cả mùi hương ở trong phòng, nhão đến độ làm cho trán Lâm Phỉ bốc khói.
Cậu đẩy hai lần, thấy Bùi Cảnh Hành thật sự khó chịu nên đành phải ở lại trong phòng.
Trước hết giải quyết vụ lên cơn sốt của Bùi Cảnh Hành đi đã rồi tính sau.
Tiếng thở hổn hển của Bùi Cảnh Hành ngày càng gấp gáp, nghe giống như tiếng khóc nức nở lúc không tìm được cách trút bỏ khi hắn thấy khó chịu.
Khi Lâm Phỉ còn đang suy nghĩ về chuyện đang xảy ra thì Bùi Cảnh Hành đã ôm lấy cậu xoa nắn: “Phỉ ca ơi, tôi cảm thấy khó chịu quá. Cậu giúp tôi, giúp tôi với…”
“Việc này không ai giúp được cậu, tôi đã chỉ cậu phương pháp rồi, chỉ cần làm theo là ổn thôi.”
“Nhưng mà tôi vẫn rất khó chịu, tôi khó chịu lắm…”
Bây giờ làm người thầy nhân sinh đã là cực hạn của Lâm Phỉ, không giúp là không giúp, kiếp sau cũng không giúp.
Cậu vắt hết óc nghĩ ra một cách không đáng tin cho lắm: “Vậy thì… Cậu có thể nghĩ về người cậu thích thử xem?”
“Người tôi thích….”
“Đó, đúng vậy!” Lâm Phỉ kéo tay Bùi Cảnh Hành ra khỏi người mình, một lần nữa đặt nó về vị trí ban đầu: “Cậu có thể tưởng tượng người cậu thích đang giúp cậu.”
Lâm Phỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành dần dần chuyển động, hô hấp của hắn cuối cùng cũng trở nên bình thường.
Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy Bùi Cảnh Hành đang loáng thoáng nhắc tới cái gì đó.
Còn có thể nhắc tới cái gì nữa, chắc chắn là tên của Ứng Thần rồi chứ gì!
Nếu lúc này Ứng Thần ở đây, nội dung vở kịch sẽ có diễn biến nhanh hơn!
Tại sao cậu lại có mặt ngay lúc quan trọng này nhỉ?
Giọng nói Bùi Cảnh Hành ngày càng lớn, cái tên trong miệng cũng ngày càng rõ ràng.
Lâm Phỉ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, sao cậu nghe giống như có chữ “Phỉ” thế nhỉ?
Cậu đến gần bên môi Bùi Cảnh Hành, cẩn thận nghe xem đối phương đang nói gì.
“… Phỉ… Lâm Phỉ…”
Lâm Phỉ: “?!”
Lầm rồi má! Mắc cái gì mà Bùi Cảnh Hành lại gọi tên cậu!
“Từ từ, cậu lầm…”
Còn chưa dứt lời, Bùi Cảnh Hành hừ một tiếng, cơ thể mềm oặt ngã về phía Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ đỡ lấy củ khoai phỏng tay này, cảm thấy lòng bàn tay nóng đến bốc cháy.
Cậu trực tiếp đặt người lên giường.
Không ổn, cái này rất không ổn!
Bùi Cảnh Hành không phải là nhân vật chính thụ sao? Sao lúc này gọi tên cậu làm gì?
Không lẽ cậu chiếm đất diễn quá nhiều khiến Bùi Cảnh Hành thích cậu rồi?
Điều đó cũng không phải, thanh tiến độ vẫn luôn tăng lên. Nếu nội dung vở kịch quay xe như vậy, thanh tiến độ chắc chắn sẽ trực tiếp gãy luôn đó!
Căn cứ theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm, cuối cùng Lâm Phỉ đưa ra đáp án:
Hẳn là bởi vì cậu cứu Bùi Cảnh Hành ra khỏi đám cháy, khiến Bùi Cảnh Hành sinh ra cảm tình với cậu. Nhưng Bùi Cảnh Hành lại không biết tình yêu là gì nên đã nhầm tình cảm này thành tình yêu!
Lâm Phỉ điên cuồng tẩy não bản thân mình, đợi đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện ra không hiểu vì sao Bùi Cảnh Hành đã trở lại bình thường, quấn quýt lấy cậu như một con rắn.
Mặt của Bùi Cảnh Hành gần như dính sát vào tuyến thể của Lâm Phỉ, vừa ngửi vừa nói: “Hình như tôi ngửi được, cậu có thể giải phóng một chút được không?”
Lâm Phỉ đẩy vai Bùi Cảnh Hành ra, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không được, một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Cậu đây là LOẠN, LUÂN.”
“Tôi không có nhiều cha như vậy.”
“Thế cũng không được, từ nay về sau cậu không được chạm vào tuyến thể của tôi.”
“Vì sao?” Bùi Cảnh Hành lập tức khóc nức nở: “Trước kia được chạm vào mà?”
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, trong lòng cảnh cáo bản thân không được mềm lòng!
“Bây giờ cậu đã trưởng thành, không giống với trước kia.”
“Có gì khác đâu? Cậu vẫn là Lâm Phỉ còn tôi là Bùi Cảnh Hành, rõ ràng là không có gì thay đổi hết!”
“Đúng là chúng ta không thay đổi, nhưng mà cậu phân hóa rồi!”
“Tôi thà không cần phân hóa nữa, cậu đừng đẩy tôi ra. Tôi không phân hóa nữa, cậu đừng đẩy tôi ra mà có được không?” Nói xong, Bùi Cảnh Hành lại gần muốn dựa vào người Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ gian nan giữ lấy vai Bùi Cảnh Hành, dường như không thể chịu được thái độ đeo bám của hắn.
Hai người giằng co, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên, Bùi Cảnh Hành véo tay Lâm Phỉ, nhiệt độ nóng bỏng như muốn tạo ra một dấu ấn riêng biệt cho cậu.
Lâm Phỉ có lẽ cũng hiểu được, giai đoạn phát sốt này không phải chuyện giải quyết xong trong một lần được!
Đúng lúc ngăn chặn thiệt hại là cách tốt nhất!
Cậu bất ngờ dùng sức, đẩy Bùi Cảnh Hành ra để chạy ra khỏi phòng.
Bùi Cảnh Hành lảo đảo đuổi theo, chặn cửa không cho Lâm Phỉ ra ngoài.
“Cậu đừng đi, không phải cậu nói sẽ luôn ở bên tôi sao?”
“Tôi với cậu vẫn ở chung một phòng, đây không thể gọi là rời đi.”
“Vậy cậu đi vào, cậu đi vào giúp tôi được không?”
Thái độ của Lâm Phỉ vô cùng kiên quyết.
“Cậu đừng nói nữa, không được đâu. Tôi đã chỉ cách cho cậu, cậu tự giải quyết đi.”
“Tôi không làm được, cậu giúp tôi…”
“Cậu làm được!”
“Không được.”
Lâm Phỉ không muốn tham gia vào cuộc tranh luận không có hồi kết này. Hơn nữa lúc tranh luận, Bùi Cảnh Hành đã nắm được cổ tay cậu, mềm mại lại nóng bỏng khiến cậu nổi cả da gà.
Nếu người chặn cửa là Ứng Thần, Lâm Phỉ đã hung dữ đóng cửa lại từ lâu. Dù sao hắn da dày thịt béo cũng không sợ đau.
Nhưng người ở bên trong là Bùi Cảnh Hành, cậu nên làm gì bây giờ đây?
Cậu nhìn trái nhìn phải, nghĩ mãi mà cũng không thấy ai giống kẻ gây sự.
Bùi Cảnh Hành không cần nói cũng biết, cho mười lá gan cũng không dám động đến Ứng Thần.
Nhưng dựa theo tính cách của Ứng Thần, nếu thực sự làm điều đó hắn chắc chắn sẽ thừa nhận cần gì phải giải thích nhiều như vậy?
“Chẳng lẽ là...”
Lâm Phỉ vừa lên tiếng, cả hai người đều im lặng nhìn về phía cậu.
“Sự kiện thần bí?”
Ứng Thần đảo mắt xem thường, có lẽ không muốn để ý tới Lâm Phỉ.
Ngược lại Bùi Cảnh Hành đột nhiên giật mình, nhìn xung quanh sau đó lại liếc mắt một cái, sợ hãi nhìn về phía Lâm Phỉ.
“… Có thật không?”
“Không phải cậu không sợ ma sao?” Lâm Phỉ hỏi.
Ứng Thần chú ý thấy ngón tay của Bùi Cảnh Hành cứng lại trong giây lát, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
Hiếm khi thấy được Bùi Cảnh Hành lật xe nhỉ.
Bùi Cảnh Hành chậm rãi gục đầu xuống, nước mắt rơi tí tách làm ống quần ướt đẫm một mảng lớn.
Trong lòng Lâm Phỉ căng thẳng, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho hắn.
“Xin lỗi cậu, lúc trước tôi… Thật ra tôi vẫn rất sợ mấy thứ này nhưng tôi phải vượt qua, cho nên là… Vô cùng xin lỗi…”
Trong phút chốc Lâm Phỉ tưởng tượng ra cảnh Bùi Cảnh Hành một thân một mình sống ở nơi như vậy, chắc chắn vô cùng sợ hãi. Nhưng hắn lại không có lựa chọn, chỉ có thể ép buộc bản thân đối mặt với những thứ như thế, đó là cách hắn tự bảo vệ mình.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Cảnh Hành: “Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải cậy mạnh.”
Bùi Cảnh Hành yên lặng cắn môi, những giọt nước mắt hạnh phúc nối tiếp nhau.
Ứng Thần – người đứng nhìn toàn bộ quá trình: “?”
Cái lý do rách nát này cũng có thể tin hả? Trong đầu Lâm Phỉ toàn là rác đúng không?
Chuyện đánh nhau cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, với trình độ của Lâm Phỉ thật sự không thể đoán ra là ai đang nói dối cả.
Dù sao cả hai người đều bị thương không nhẹ, cứ bỏ qua vậy.
Ứng Thần tuy rằng không chiếm được tiện nghi, nhưng tốt xấu gì cũng không thua nên tâm trạng rất tốt.
Qua mấy ngày hắn mới dần nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn tự đập đầu mình, cái gì cũng chưa đòi được, cùng lắm thì chỉ có thể coi là lưỡng bại câu thương nhưng sao trong lòng hắn còn đắc chí?
Chỉ số thông minh của hắn chắc sẽ không bị Lâm Phỉ kéo xuống đâu!
Chờ hai người hồi phục sức khỏe rồi quay lại trường học, kỳ thi cuối kỳ đã lặng lẽ đến gần.
Ngoài việc Ứng Thần nhắc nhở cậu về vụ đánh cược ra, hắn đã an phận rất nhiều.
Bây giờ Lâm Phỉ đi học đã không còn cảm giác như có mũi nhọn phía sau, trong khi cậu thở phào nhẹ nhõm thì hắn áp lực ngày càng lớn.
Sự yên bình bây giờ chỉ là bình yên trước giông bão, giải quyết chuyện đánh nhau mới coi là kết thúc viên mãn.
Lâm Phỉ tập trung học tập chăm chỉ, thái độ đó giống như là sắp gặp phải cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời.
Bùi Cảnh Hành thỉnh thoảng sẽ kêu Lâm Phỉ nghỉ ngơi sớm một chút.
Lần nào Lâm Phỉ cũng đầy chính trực trả lời hắn: “Cách mạng chưa thành công, tôi không có tư cách nghỉ ngơi.”
Mọi người đều biết, nhân vật chính không cần giảm thời gian nghỉ ngơi để dành thời gian học. Cho nên mỗi ngày Bùi Cảnh Hành vẫn đều đặn ngủ sớm dậy sớm, còn Ứng Thần thì ngày nào cũng tràn đầy năng lượng.
Vô số lần Lâm Phỉ cảm thán rằng thế giới này thật sự rất công bằng đó!
Buổi tối hôm nay, Lâm Phỉ thức đêm để học như cũ.
Trong không khí, một mùi hương từ từ lan tỏa, mãi đến khi sau lưng đã nóng đến đổ mồ hôi Lâm Phỉ mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Mùi hương gì thế này?
Lâm Phỉ đóng sách lại, đứng lên ngửi ngửi, cuối cùng phát hiện mùi truyền từ trong phòng ngủ.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong giây phút cửa được mở ra, mùi hương nồng nặc hơn rất nhiều. Lâm Phỉ cũng không rõ đây là mùi hương gì, có lẽ là một mùi hoa nào đó mang theo hơi nóng của ngọn lửa rực cháy.
Mùi vị này…. chắc không phải là Bùi Cảnh Hành phân hóa đâu đúng không?
Lâm Phỉ không nhớ được về chuyện phân hóa, chỉ mơ hồ nhớ là trong nguyên tác có nói qua trước kỳ phân hóa chính thức sẽ có giai đoạn phát sốt.
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng tìm hiểu về chuyện phân hóa.
Biết là sẽ có chuyện như hôm nay nhưng sao cậu lại không chuẩn bị sớm vậy nè!
Trên mạng có nói trước khi phân hóa bình thường sẽ có ba đợt phát sốt, một lần phát sốt kéo dài liên tục khoảng ba ngày nhưng chỉ đến đêm cuối cùng mới sốt cao, đồng thời tiết ra chất dẫn dụ. Trong lúc này, bọn họ sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý lần đầu tiên, cần có cha mẹ hướng dẫn tốt.
Hướng dẫn cho tốt?
Lâm Phỉ cảm thấy bản thân mình như bị số phận bóp chặt cổ họng.
Hướng dẫn? Cậu phải hướng dẫn như thế nào! Chẳng lẽ dạy Bùi Cảnh Hành cách giải quyết nhu cầu sinh lý bằng tay hả?
Mùi hương trong phòng ngày càng đậm, tiếng thở dốc đau đớn của Bùi Cảnh Hành cũng ngày một rõ ràng.
Không còn cách nào khác, Lâm Phỉ chỉ có thể kiên cường đi vào.
Làn da Bùi Cảnh Hành nóng bỏng, hơi thở như lửa đốt ôm lấy Lâm Phỉ không buông tay, vừa cọ lung ta lung tung vừa hỏi nhỏ: “Phỉ ca, tôi khó chịu quá. Tôi bị sao vậy?”
“Đây hẳn là giai đoạn sốt trước khi phân hóa.” Trong bóng tối, khuôn mặt Lâm Phỉ đã đỏ bừng lên nhưng giọng điệu vẫn bình thản như thường.
“Rốt cuộc tôi có phân hóa được không? Nhưng mà bây giờ tôi khó chịu quá, nên làm sao bây giờ?”
Lâm Phỉ kéo tay của Bùi Cảnh Hành, làm ví dụ cho hắn xem.
“Cứ làm như vậy, nhanh thôi sẽ không còn khó chịu nữa.”
Cậu buông tay ra, muốn tạm thời rời khỏi đây.
Tay Bùi Cảnh Hành siết chặt thắt lưng cậu, không chịu buông tay: “Tôi khó chịu quá, cậu ở lại với tôi đi, đừng đi mà.”
Giọng nói đó còn dính hơn cả mùi hương ở trong phòng, nhão đến độ làm cho trán Lâm Phỉ bốc khói.
Cậu đẩy hai lần, thấy Bùi Cảnh Hành thật sự khó chịu nên đành phải ở lại trong phòng.
Trước hết giải quyết vụ lên cơn sốt của Bùi Cảnh Hành đi đã rồi tính sau.
Tiếng thở hổn hển của Bùi Cảnh Hành ngày càng gấp gáp, nghe giống như tiếng khóc nức nở lúc không tìm được cách trút bỏ khi hắn thấy khó chịu.
Khi Lâm Phỉ còn đang suy nghĩ về chuyện đang xảy ra thì Bùi Cảnh Hành đã ôm lấy cậu xoa nắn: “Phỉ ca ơi, tôi cảm thấy khó chịu quá. Cậu giúp tôi, giúp tôi với…”
“Việc này không ai giúp được cậu, tôi đã chỉ cậu phương pháp rồi, chỉ cần làm theo là ổn thôi.”
“Nhưng mà tôi vẫn rất khó chịu, tôi khó chịu lắm…”
Bây giờ làm người thầy nhân sinh đã là cực hạn của Lâm Phỉ, không giúp là không giúp, kiếp sau cũng không giúp.
Cậu vắt hết óc nghĩ ra một cách không đáng tin cho lắm: “Vậy thì… Cậu có thể nghĩ về người cậu thích thử xem?”
“Người tôi thích….”
“Đó, đúng vậy!” Lâm Phỉ kéo tay Bùi Cảnh Hành ra khỏi người mình, một lần nữa đặt nó về vị trí ban đầu: “Cậu có thể tưởng tượng người cậu thích đang giúp cậu.”
Lâm Phỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành dần dần chuyển động, hô hấp của hắn cuối cùng cũng trở nên bình thường.
Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy Bùi Cảnh Hành đang loáng thoáng nhắc tới cái gì đó.
Còn có thể nhắc tới cái gì nữa, chắc chắn là tên của Ứng Thần rồi chứ gì!
Nếu lúc này Ứng Thần ở đây, nội dung vở kịch sẽ có diễn biến nhanh hơn!
Tại sao cậu lại có mặt ngay lúc quan trọng này nhỉ?
Giọng nói Bùi Cảnh Hành ngày càng lớn, cái tên trong miệng cũng ngày càng rõ ràng.
Lâm Phỉ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, sao cậu nghe giống như có chữ “Phỉ” thế nhỉ?
Cậu đến gần bên môi Bùi Cảnh Hành, cẩn thận nghe xem đối phương đang nói gì.
“… Phỉ… Lâm Phỉ…”
Lâm Phỉ: “?!”
Lầm rồi má! Mắc cái gì mà Bùi Cảnh Hành lại gọi tên cậu!
“Từ từ, cậu lầm…”
Còn chưa dứt lời, Bùi Cảnh Hành hừ một tiếng, cơ thể mềm oặt ngã về phía Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ đỡ lấy củ khoai phỏng tay này, cảm thấy lòng bàn tay nóng đến bốc cháy.
Cậu trực tiếp đặt người lên giường.
Không ổn, cái này rất không ổn!
Bùi Cảnh Hành không phải là nhân vật chính thụ sao? Sao lúc này gọi tên cậu làm gì?
Không lẽ cậu chiếm đất diễn quá nhiều khiến Bùi Cảnh Hành thích cậu rồi?
Điều đó cũng không phải, thanh tiến độ vẫn luôn tăng lên. Nếu nội dung vở kịch quay xe như vậy, thanh tiến độ chắc chắn sẽ trực tiếp gãy luôn đó!
Căn cứ theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm, cuối cùng Lâm Phỉ đưa ra đáp án:
Hẳn là bởi vì cậu cứu Bùi Cảnh Hành ra khỏi đám cháy, khiến Bùi Cảnh Hành sinh ra cảm tình với cậu. Nhưng Bùi Cảnh Hành lại không biết tình yêu là gì nên đã nhầm tình cảm này thành tình yêu!
Lâm Phỉ điên cuồng tẩy não bản thân mình, đợi đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện ra không hiểu vì sao Bùi Cảnh Hành đã trở lại bình thường, quấn quýt lấy cậu như một con rắn.
Mặt của Bùi Cảnh Hành gần như dính sát vào tuyến thể của Lâm Phỉ, vừa ngửi vừa nói: “Hình như tôi ngửi được, cậu có thể giải phóng một chút được không?”
Lâm Phỉ đẩy vai Bùi Cảnh Hành ra, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không được, một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Cậu đây là LOẠN, LUÂN.”
“Tôi không có nhiều cha như vậy.”
“Thế cũng không được, từ nay về sau cậu không được chạm vào tuyến thể của tôi.”
“Vì sao?” Bùi Cảnh Hành lập tức khóc nức nở: “Trước kia được chạm vào mà?”
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, trong lòng cảnh cáo bản thân không được mềm lòng!
“Bây giờ cậu đã trưởng thành, không giống với trước kia.”
“Có gì khác đâu? Cậu vẫn là Lâm Phỉ còn tôi là Bùi Cảnh Hành, rõ ràng là không có gì thay đổi hết!”
“Đúng là chúng ta không thay đổi, nhưng mà cậu phân hóa rồi!”
“Tôi thà không cần phân hóa nữa, cậu đừng đẩy tôi ra. Tôi không phân hóa nữa, cậu đừng đẩy tôi ra mà có được không?” Nói xong, Bùi Cảnh Hành lại gần muốn dựa vào người Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ gian nan giữ lấy vai Bùi Cảnh Hành, dường như không thể chịu được thái độ đeo bám của hắn.
Hai người giằng co, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên, Bùi Cảnh Hành véo tay Lâm Phỉ, nhiệt độ nóng bỏng như muốn tạo ra một dấu ấn riêng biệt cho cậu.
Lâm Phỉ có lẽ cũng hiểu được, giai đoạn phát sốt này không phải chuyện giải quyết xong trong một lần được!
Đúng lúc ngăn chặn thiệt hại là cách tốt nhất!
Cậu bất ngờ dùng sức, đẩy Bùi Cảnh Hành ra để chạy ra khỏi phòng.
Bùi Cảnh Hành lảo đảo đuổi theo, chặn cửa không cho Lâm Phỉ ra ngoài.
“Cậu đừng đi, không phải cậu nói sẽ luôn ở bên tôi sao?”
“Tôi với cậu vẫn ở chung một phòng, đây không thể gọi là rời đi.”
“Vậy cậu đi vào, cậu đi vào giúp tôi được không?”
Thái độ của Lâm Phỉ vô cùng kiên quyết.
“Cậu đừng nói nữa, không được đâu. Tôi đã chỉ cách cho cậu, cậu tự giải quyết đi.”
“Tôi không làm được, cậu giúp tôi…”
“Cậu làm được!”
“Không được.”
Lâm Phỉ không muốn tham gia vào cuộc tranh luận không có hồi kết này. Hơn nữa lúc tranh luận, Bùi Cảnh Hành đã nắm được cổ tay cậu, mềm mại lại nóng bỏng khiến cậu nổi cả da gà.
Nếu người chặn cửa là Ứng Thần, Lâm Phỉ đã hung dữ đóng cửa lại từ lâu. Dù sao hắn da dày thịt béo cũng không sợ đau.
Nhưng người ở bên trong là Bùi Cảnh Hành, cậu nên làm gì bây giờ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất