Chương 96
Ngày hôm sau đến trường, quả nhiên Bùi Cảnh Hành khiến cho nhiều người chú ý.
Bất ngờ phân hóa là một chuyện, quan trọng hơn Lâm Phỉ cảm thấy đó là bởi vì giá trị nhan sắc.
Bùi Cảnh Hành vốn đã đẹp nhưng vì hắn ta luôn cúi đầu lại là người chưa phân hóa, nên mọi người không thèm nhìn thẳng vào hắn. Ấn tượng của người khác về hắn là một tên chưa phân hóa thì không thể nào ưa nhìn được.
Bây giờ hắn đột nhiên phân hóa, mọi người cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện ra hắn đẹp trai đến như vậy.
Đường nét xinh đẹp thêm vài phần sắc bén, xinh đẹp nhưng không nữ tính. Trên môi dưới có một nốt ruồi son càng khiến cho khuôn mặt của hắn thêm phần tuấn mỹ.
Đẹp trai thì có nhiều, nhưng loại đẹp trai mang theo cá tính như thế này thì rất hiếm. Hơn nữa bản thân hắn không có loại khí chất cấm người khác tới gần như Ứng Thần, hay là thanh danh trùm trường hung dữ như Lâm Phỉ, nên trong một khoảng thời gian ngắn đã thu hút không ít sự chú ý.
Khi Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần gặp nhau, ánh mắt hai người nhìn nhau như muốn bốc cháy.
Hai luồng chất dẫn dụ trong không khí cố gắng chèn ép lẫn nhau, khiến cho người ta có hơi khó thở.
Bây giờ Lâm Phỉ đã có thể sử dụng chất dẫn dụ thành thục hơn, cuộc chiến giữa hai người họ đã không còn ảnh hưởng lớn đến cậu nữa.
Vậy mà lúc trước cậu còn nghĩ ánh mắt của hai người họ là đang liếc mắt đưa tình.
Bây giờ xem ra, đây không phải là liếc mắt đưa tình, đây rõ ràng là muốn chiến nhau.
Lâm Phỉ chắn trước người Bùi Cảnh Hành theo bản năng, giây tiếp theo, cậu đột nhiên nhớ ra bây giờ Bùi Cảnh Hành đã không còn cần sự bảo vệ của cậu nữa rồi.
Vừa định rời đi, cậu cảm giác mình bị giữ lại.
Quay đầu lại, Bùi Cảnh Hành đã an tâm núp sau lưng cậu, vô tội mà nhìn cậu.
Lâm Phỉ: “…”
Quên đi, kệ hắn vậy.
Mặt Lâm Phỉ vô cảm nhìn Ứng Thần: “Đừng làm loạn nữa, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Ứng Thần liếc nhìn Bùi Cảnh Hành ở phía sau một cái nhưng không nói gì cả, đi về chỗ ngồi của mình.
Triệu Quan Tây gần như là tới đúng lúc chuông reo, quầng thâm dưới mắt đậm như là đánh mắt khói.
Đi tới chỗ ngồi, hắn ném cặp lên bàn.
Bản thân là một người anh trai biết quan tâm chăm sóc em trai, Lâm Phỉ hỏi có phải tối qua Triệu Quan Tây đi trộm gà phải không, nếu không thì sao lại uể oải như thế này?
Triệu Quan Tây ngả người ra sau, đầu trực tiếp ngã lên trên bàn Lâm Phi, hai mắt vẫn đang nhắm nghiền.
“Không phải đi ăn trộm, em chỉ là đang học thuộc lòng lịch sử thế giới thôi.”
“Sao đột nhiên lại học thuộc làm gì?”
“Em gặp được chân ái.” Nói đến đây, Triệu Quan Tây lập tức sung sức “Soạt” một tiếng ngồi dậy, tinh thần hăng hái gấp trăm lần nhìn Lâm Phỉ: “Cậu ấy nói cậu ấy thích lịch sử, muốn theo đuổi cậu ấy, đầu tiên phải học thuộc lịch sử thế giới đã.”
“Cho nên mày đi học thuộc luôn?”
“Đúng luôn, bây giờ em học thuộc đến cận đại rồi, mệt chết đi được.”
“Ayda, sức mạnh tình yêu vĩ đại quá đi.”
Mặt Triệu Quan Tây phơi phới: “Chờ đến khi anh gặp được định mệnh của mình, anh sẽ hiểu được cảm giác của tôi thôi.”
Không, Lâm Phỉ từ chối hiểu!
Nhưng mà sức mạnh tình yêu không thể làm Triệu Quan Tây ngủ yên được.
Học được một nửa buổi sáng, Triệu Quan Tây quay sang nói với Lâm Phỉ: “Phỉ ca ơi, em buồn ngủ quá.”
“Mày có thể tát bản thân một cái, xuống tay thật mạnh nào.”
Triệu Quan Tây bụm mặt, vẻ mặt kiểu “Tại sao anh có thể như vậy hả”.
Quên đi, đối mặt với con đỉ tình yêu, hắn có thể chịu được!
Không lâu sau, Triệu Quan Tây nghe được Bùi Cảnh Hành cũng than buồn ngủ với Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ lấy thuốc nhỏ mắt đưa cho Bùi Cảnh Hành: “Nhỏ mắt đi, không thì khô và mỏi mắt lắm.”
Triệu Quan Tây: “?”
“Phỉ ca, anh trọng sắc khinh bạn quá đó! Đều buồn ngủ giống nhau, vì sao nó có thuốc nhỏ mắt mà em lại là tự tát mình?”
Lâm Phỉ mỉm cười: “Vậy mày có năng lực giúp tao học giỏi toán không?”
Ngụ ý là, mày có thể vì người khác học thuộc lòng lịch sử thế giới, nếu không trọng sắc khinh bạn thì có thể giúp tao học toán đúng không?
Triệu Quan Tây vừa nghe đến toán là nhức đầu, lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu tiếp tục ngủ.
Kỳ thật đúng là Lâm Phỉ không có trọng sắc khinh bạn, nhưng mà lúc Triệu Quan Tây than buồn ngủ với cậu, cậu quên mất mình có thuốc nhỏ mắt.
Lúc Bùi Cảnh Hành nói với cậu, cậu mới đột nhiên nhớ đến mình có thuốc nhỏ mắt, đương nhiên là thuận tay lấy ra đưa luôn.
Nhưng người khác không biết trong đó đã xảy ra những gì.
Bùi Cảnh Hành nhỏ giọng hỏi Lâm Phỉ: “Phỉ ca, sắc mặt của tôi như thế nào?”
Trong mắt cậu còn thuốc nhỏ mắt, đuôi mắt bị chà đỏ lên, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Phỉ thành thật trả lời: “Nhìn đẹp lắm, trong lòng cậu không biết sao?”
“Không biết, trong mắt tôi, cậu là đẹp nhất.”
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ đên sau khi Bùi Cảnh Hành phân hóa có nói “Tôi là Bùi Cảnh Hành của cậu”, lúc đó tâm tình hỗn loạn nên không chú ý, bây giờ tại sao càng nghĩ càng thấy không đúng vậy nè?
Cậu do dự một lúc, vẫn nhịn không được mà hỏi ra vấn đề xấu hỏi: “Bùi Cảnh Hành, không lẽ cậu thích tôi sao?”
Sắc mặt Bùi Cảnh Hành đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn Lâm Phỉ: “Thích.”
“Thích như thế sao? Bởi vì tôi giúp cậu sao?”
“Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu, nguyên nhân rất phức tạp, không chỉ vì cậu đã giúp tôi.”
Lâm Phỉ nghi ngờ cuộc đời, nhìn thoáng qua thanh tiến độ.
Không thành vấn đề nha! Không phải thanh tiến độ vẫn ổn đó sao?
Chắc là Bùi Cảnh Hành thích lầm nhỉ?
Bùi Cảnh Hành đối với cậu, có lẽ lòng biết ơn chiếm nhiều hơn đi.
Thôi quên đi, thanh tiến độ nói lên tất cả!
Lâm Phỉ còn tìm rất nhiều bài viết phân tích về gia đình và tình yêu. Sau khi ăn cơm xong bài tập cũng không làm, liền lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi thảo luận hết một buổi trưa.
Luận điểm trung tâm chỉ có một: tình cảm của Bùi Cảnh Hành đối với cậu không phải là tình yêu.
Bùi Cảnh Hành mơ mơ màng màng thừa nhận hắn mang nhiều sự biết ơn đối với cậu hơn.
Lâm Phỉ cuối cùng cũng buông tâm nhưng lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, rốt cuộc là làm sao vậy nè!
Từ sau khi có Omega đầu tiên có dũng khí tìm đến Bùi Cảnh Hành, mỗi ngày Omga tìm gặp Bùi Cảnh Hành ngày càng nhiều, nối dài không dứt.
Bùi Cảnh Hành ngồi ở bên trong, đám Omega muốn cùng Bùi Cảnh Hành nói chuyện, tất nhiên là phải làm phiền đến Lâm Phỉ.
Ban đầu Lâm Phỉ còn có thể chịu đựng. Nhưng không quá hai ngày, trong lòng cậu cảm thấy rất phiền nên đã đổi vị trí ngồi với Bùi Cảnh Hành.
Điều này vừa đúng là hợp ý với nhóm Omega kia. Lúc trước còn bận tâm việc Lâm Phỉ ngồi ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám làm càn quá mắt. Bây giờ đã có thể vui vẻ nói chuyện với Bùi Cảnh Hành rồi.
Một nhóm Omega đứng chung, hiệu quả có thể so sánh như là hàng chục con vịt đang cùng nhau cạc cạc.
Lâm Phỉ nhìn câu hỏi ở trong đề, vất vả lắm mới có ý tưởng thì bị tiếng ồn làm gián đoạn.
Cậu hít sâu một hơi, bỏ bút xuống bắt đầu bấm điện thoại.
Tức chết tức chết rồi!
Rất nhanh sau đó, Lâm Phỉ đã nhận ra có gì đó không ổn.
Mọi người tìm Bùi Cảnh Hành nói chuyện đâu liên quan gì đến cậu? Tại sao cậu lại phải tức giận?
Cậu không thể lại bị Bùi Cảnh Hành ảnh hưởng được.
Ngày hôm đó sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ nói muốn chuyển về nhà ở.
“Sao lại chuyển về? Tôi đã làm gì sai sao?” Bùi Cảnh Hành tủi thân nhìn Lâm Phỉ.
Trong lòng Lâm Phỉ không ngừng cảnh cáo bản thân không được mềm lòng, nghiêm mặt nói: “Cậu không làm gì sai cả, chỉ là tôi cảm thấy cậu đã phân hóa thành Alpha, hai đứa ngủ cùng nhau thì ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Tại sao lại ảnh hưởng không tốt? Mấy ngày hôm trước vẫn luôn như thế mà?”
“Mấy ngày hôm trước tôi không có phản ứng lại, là lỗi của tôi. Bây giờ tôi đã ý thức được nên phải kịp thời dừng lại.”
“Tôi không muốn cậu đi!” Bùi Cảnh Hành nắm chặt tay Lâm Phỉ: “Phải có lý do gì đó, cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm phiền cậu.”
Nói thật thì Lâm Phỉ cũng thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa. Cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu, trong đầu luôn có một suy nghĩ, chỉ cần cậu tránh xa Bùi Cảnh Hành thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng nếu cậu dám nói ra lý do này, Bùi Cảnh Hành chắc khóc ngất ngay tại chỗ luôn.
Bây giờ Lâm Phỉ còn chưa nói gì mà hai mắt Bùi Cảnh Hành đã ầng ậc nước.
Lâm Phỉ nhìn kỹ ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Như thể nước mắt của Bùi Cảnh Hành đang che giấu điều sâu xa gì đó mà cậu nhìn không thấy được. Trực giác mách bảo cậu điều này rất kỳ quái.
Cậu chưa kịp thăm dò, Bùi Cảnh Hành đột nhiên vòng tay qua eo cậu, vùi mặt vào quần áo của cậu: “Cậu có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao cậu lại muốn rời đi?”
Lâm Phỉ không nhìn được mặt cũng không thể kéo tay Bùi Cảnh Hành ra, chỉ có thể nói đi nói lại không có lý do gì hết, đều đã phân hóa nên tránh sự nghi ngờ mà thôi.
Bùi Cảnh Hành vẫn cứng đầu không tính đây là lý do, như thể muốn ép cậu phải trả lời.
Nguyên nhân thật sự khiến cho Lâm Phỉ không thể nói nên lời. Giằng co với Bùi Cảnh Hành trong chốt lát, lại nghe hắn vừa kéo vừa khóc khiến tâm cậu loạn thành một nùi.
Cậu do dự trong chốc lát, ôm nhẹ lấy vai của Bùi Cảnh Hành.
“Được rồi, cậu đừng khóc.”
“Tôi không nhịn được? Tại sao cậu lại chuyển đi? Lúc trước không phải đã đồng ý tiếp tục ở chung với tôi rồi sao?”
“Cái đó… Được rồi.” Lâm Phỉ thở dài: “Tôi không đi, cậu đừng khóc.”
Bùi Cảnh Hành vẫn khóc nức nở, luôn miệng hỏi Lâm Phỉ lý do thật sự.
Lâm Phỉ luộc trứng cho Bùi Cảnh Hành chườm mắt, không có ánh mắt tội nghiệp kia, Lâm Phỉ vẫn cố gắng chống đỡ không nói nguyên nhân thực sự ra.
Tuy rằng không dọn ra ngoài, nhưng ít nhất đây là lần đầu tiên cậu cự tuyệt thỉnh cầu của Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ càng nghĩ cảng cảm thấy bản thân mình khí thế dâng trào, cuối cùng cũng tạm thời vứt ra sau đầu những chuyện làm cậu buồn phiền mấy ngày hôm nay.
Ánh mắt sưng vù như vậy khiến Bùi Cảnh Hành không thể học bài nên đành đi ngủ sớm.
Lúc Lâm Phỉ đi vào phòng thì nhìn thấy Bùi Cảnh Hành đang co ro ở trong góc. Trên người hắn phủ mỗi một một chiếc áo khoác còn chăn bông đẩy hết qua chỗ ngủ của Lâm Phỉ, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách.
Ngọn lửa ác độc trong lòng cậu tạch tạch nổi lên, Lâm Phỉ đi vào ổ chăn, trong lòng nói thích tách ra thì tách ra, xứng đáng bị bệnh!
Quả nhiên ngày hôm sau Bùi Cảnh Hành có hơi sốt nhẹ, Lâm Phỉ vốn có một chút áy náy, ai ngờ Bùi Cảnh Hành làm mặt lạnh không thèm nói chuyện với cậu.
Tính khí của Lâm Phỉ cũng lên luôn, Bùi Cảnh Hành không nói chuyện với cậu, cậu cũng coi như Bùi Cảnh Hành không tồn tại.
Trong lòng Lâm Phỉ vẫn khó chịu lắm, như có mèo cào thành ra luôn muốn quay lại nhìn Bùi Cảnh Hành.
Lúc cùng với Triệu Quan Tây nói về việc người yêu trong mộng, Lâm Phỉ đột nhiên ý thức được: Không phải cậu đã thích Bùi Cảnh Hành rồi đấy chứ?
Bất ngờ phân hóa là một chuyện, quan trọng hơn Lâm Phỉ cảm thấy đó là bởi vì giá trị nhan sắc.
Bùi Cảnh Hành vốn đã đẹp nhưng vì hắn ta luôn cúi đầu lại là người chưa phân hóa, nên mọi người không thèm nhìn thẳng vào hắn. Ấn tượng của người khác về hắn là một tên chưa phân hóa thì không thể nào ưa nhìn được.
Bây giờ hắn đột nhiên phân hóa, mọi người cẩn thận nhìn kỹ lại mới phát hiện ra hắn đẹp trai đến như vậy.
Đường nét xinh đẹp thêm vài phần sắc bén, xinh đẹp nhưng không nữ tính. Trên môi dưới có một nốt ruồi son càng khiến cho khuôn mặt của hắn thêm phần tuấn mỹ.
Đẹp trai thì có nhiều, nhưng loại đẹp trai mang theo cá tính như thế này thì rất hiếm. Hơn nữa bản thân hắn không có loại khí chất cấm người khác tới gần như Ứng Thần, hay là thanh danh trùm trường hung dữ như Lâm Phỉ, nên trong một khoảng thời gian ngắn đã thu hút không ít sự chú ý.
Khi Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần gặp nhau, ánh mắt hai người nhìn nhau như muốn bốc cháy.
Hai luồng chất dẫn dụ trong không khí cố gắng chèn ép lẫn nhau, khiến cho người ta có hơi khó thở.
Bây giờ Lâm Phỉ đã có thể sử dụng chất dẫn dụ thành thục hơn, cuộc chiến giữa hai người họ đã không còn ảnh hưởng lớn đến cậu nữa.
Vậy mà lúc trước cậu còn nghĩ ánh mắt của hai người họ là đang liếc mắt đưa tình.
Bây giờ xem ra, đây không phải là liếc mắt đưa tình, đây rõ ràng là muốn chiến nhau.
Lâm Phỉ chắn trước người Bùi Cảnh Hành theo bản năng, giây tiếp theo, cậu đột nhiên nhớ ra bây giờ Bùi Cảnh Hành đã không còn cần sự bảo vệ của cậu nữa rồi.
Vừa định rời đi, cậu cảm giác mình bị giữ lại.
Quay đầu lại, Bùi Cảnh Hành đã an tâm núp sau lưng cậu, vô tội mà nhìn cậu.
Lâm Phỉ: “…”
Quên đi, kệ hắn vậy.
Mặt Lâm Phỉ vô cảm nhìn Ứng Thần: “Đừng làm loạn nữa, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Ứng Thần liếc nhìn Bùi Cảnh Hành ở phía sau một cái nhưng không nói gì cả, đi về chỗ ngồi của mình.
Triệu Quan Tây gần như là tới đúng lúc chuông reo, quầng thâm dưới mắt đậm như là đánh mắt khói.
Đi tới chỗ ngồi, hắn ném cặp lên bàn.
Bản thân là một người anh trai biết quan tâm chăm sóc em trai, Lâm Phỉ hỏi có phải tối qua Triệu Quan Tây đi trộm gà phải không, nếu không thì sao lại uể oải như thế này?
Triệu Quan Tây ngả người ra sau, đầu trực tiếp ngã lên trên bàn Lâm Phi, hai mắt vẫn đang nhắm nghiền.
“Không phải đi ăn trộm, em chỉ là đang học thuộc lòng lịch sử thế giới thôi.”
“Sao đột nhiên lại học thuộc làm gì?”
“Em gặp được chân ái.” Nói đến đây, Triệu Quan Tây lập tức sung sức “Soạt” một tiếng ngồi dậy, tinh thần hăng hái gấp trăm lần nhìn Lâm Phỉ: “Cậu ấy nói cậu ấy thích lịch sử, muốn theo đuổi cậu ấy, đầu tiên phải học thuộc lịch sử thế giới đã.”
“Cho nên mày đi học thuộc luôn?”
“Đúng luôn, bây giờ em học thuộc đến cận đại rồi, mệt chết đi được.”
“Ayda, sức mạnh tình yêu vĩ đại quá đi.”
Mặt Triệu Quan Tây phơi phới: “Chờ đến khi anh gặp được định mệnh của mình, anh sẽ hiểu được cảm giác của tôi thôi.”
Không, Lâm Phỉ từ chối hiểu!
Nhưng mà sức mạnh tình yêu không thể làm Triệu Quan Tây ngủ yên được.
Học được một nửa buổi sáng, Triệu Quan Tây quay sang nói với Lâm Phỉ: “Phỉ ca ơi, em buồn ngủ quá.”
“Mày có thể tát bản thân một cái, xuống tay thật mạnh nào.”
Triệu Quan Tây bụm mặt, vẻ mặt kiểu “Tại sao anh có thể như vậy hả”.
Quên đi, đối mặt với con đỉ tình yêu, hắn có thể chịu được!
Không lâu sau, Triệu Quan Tây nghe được Bùi Cảnh Hành cũng than buồn ngủ với Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ lấy thuốc nhỏ mắt đưa cho Bùi Cảnh Hành: “Nhỏ mắt đi, không thì khô và mỏi mắt lắm.”
Triệu Quan Tây: “?”
“Phỉ ca, anh trọng sắc khinh bạn quá đó! Đều buồn ngủ giống nhau, vì sao nó có thuốc nhỏ mắt mà em lại là tự tát mình?”
Lâm Phỉ mỉm cười: “Vậy mày có năng lực giúp tao học giỏi toán không?”
Ngụ ý là, mày có thể vì người khác học thuộc lòng lịch sử thế giới, nếu không trọng sắc khinh bạn thì có thể giúp tao học toán đúng không?
Triệu Quan Tây vừa nghe đến toán là nhức đầu, lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu tiếp tục ngủ.
Kỳ thật đúng là Lâm Phỉ không có trọng sắc khinh bạn, nhưng mà lúc Triệu Quan Tây than buồn ngủ với cậu, cậu quên mất mình có thuốc nhỏ mắt.
Lúc Bùi Cảnh Hành nói với cậu, cậu mới đột nhiên nhớ đến mình có thuốc nhỏ mắt, đương nhiên là thuận tay lấy ra đưa luôn.
Nhưng người khác không biết trong đó đã xảy ra những gì.
Bùi Cảnh Hành nhỏ giọng hỏi Lâm Phỉ: “Phỉ ca, sắc mặt của tôi như thế nào?”
Trong mắt cậu còn thuốc nhỏ mắt, đuôi mắt bị chà đỏ lên, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Phỉ thành thật trả lời: “Nhìn đẹp lắm, trong lòng cậu không biết sao?”
“Không biết, trong mắt tôi, cậu là đẹp nhất.”
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ đên sau khi Bùi Cảnh Hành phân hóa có nói “Tôi là Bùi Cảnh Hành của cậu”, lúc đó tâm tình hỗn loạn nên không chú ý, bây giờ tại sao càng nghĩ càng thấy không đúng vậy nè?
Cậu do dự một lúc, vẫn nhịn không được mà hỏi ra vấn đề xấu hỏi: “Bùi Cảnh Hành, không lẽ cậu thích tôi sao?”
Sắc mặt Bùi Cảnh Hành đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn Lâm Phỉ: “Thích.”
“Thích như thế sao? Bởi vì tôi giúp cậu sao?”
“Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu, nguyên nhân rất phức tạp, không chỉ vì cậu đã giúp tôi.”
Lâm Phỉ nghi ngờ cuộc đời, nhìn thoáng qua thanh tiến độ.
Không thành vấn đề nha! Không phải thanh tiến độ vẫn ổn đó sao?
Chắc là Bùi Cảnh Hành thích lầm nhỉ?
Bùi Cảnh Hành đối với cậu, có lẽ lòng biết ơn chiếm nhiều hơn đi.
Thôi quên đi, thanh tiến độ nói lên tất cả!
Lâm Phỉ còn tìm rất nhiều bài viết phân tích về gia đình và tình yêu. Sau khi ăn cơm xong bài tập cũng không làm, liền lôi kéo Bùi Cảnh Hành đi thảo luận hết một buổi trưa.
Luận điểm trung tâm chỉ có một: tình cảm của Bùi Cảnh Hành đối với cậu không phải là tình yêu.
Bùi Cảnh Hành mơ mơ màng màng thừa nhận hắn mang nhiều sự biết ơn đối với cậu hơn.
Lâm Phỉ cuối cùng cũng buông tâm nhưng lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại, rốt cuộc là làm sao vậy nè!
Từ sau khi có Omega đầu tiên có dũng khí tìm đến Bùi Cảnh Hành, mỗi ngày Omga tìm gặp Bùi Cảnh Hành ngày càng nhiều, nối dài không dứt.
Bùi Cảnh Hành ngồi ở bên trong, đám Omega muốn cùng Bùi Cảnh Hành nói chuyện, tất nhiên là phải làm phiền đến Lâm Phỉ.
Ban đầu Lâm Phỉ còn có thể chịu đựng. Nhưng không quá hai ngày, trong lòng cậu cảm thấy rất phiền nên đã đổi vị trí ngồi với Bùi Cảnh Hành.
Điều này vừa đúng là hợp ý với nhóm Omega kia. Lúc trước còn bận tâm việc Lâm Phỉ ngồi ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám làm càn quá mắt. Bây giờ đã có thể vui vẻ nói chuyện với Bùi Cảnh Hành rồi.
Một nhóm Omega đứng chung, hiệu quả có thể so sánh như là hàng chục con vịt đang cùng nhau cạc cạc.
Lâm Phỉ nhìn câu hỏi ở trong đề, vất vả lắm mới có ý tưởng thì bị tiếng ồn làm gián đoạn.
Cậu hít sâu một hơi, bỏ bút xuống bắt đầu bấm điện thoại.
Tức chết tức chết rồi!
Rất nhanh sau đó, Lâm Phỉ đã nhận ra có gì đó không ổn.
Mọi người tìm Bùi Cảnh Hành nói chuyện đâu liên quan gì đến cậu? Tại sao cậu lại phải tức giận?
Cậu không thể lại bị Bùi Cảnh Hành ảnh hưởng được.
Ngày hôm đó sau khi về đến nhà, Lâm Phỉ nói muốn chuyển về nhà ở.
“Sao lại chuyển về? Tôi đã làm gì sai sao?” Bùi Cảnh Hành tủi thân nhìn Lâm Phỉ.
Trong lòng Lâm Phỉ không ngừng cảnh cáo bản thân không được mềm lòng, nghiêm mặt nói: “Cậu không làm gì sai cả, chỉ là tôi cảm thấy cậu đã phân hóa thành Alpha, hai đứa ngủ cùng nhau thì ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Tại sao lại ảnh hưởng không tốt? Mấy ngày hôm trước vẫn luôn như thế mà?”
“Mấy ngày hôm trước tôi không có phản ứng lại, là lỗi của tôi. Bây giờ tôi đã ý thức được nên phải kịp thời dừng lại.”
“Tôi không muốn cậu đi!” Bùi Cảnh Hành nắm chặt tay Lâm Phỉ: “Phải có lý do gì đó, cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm phiền cậu.”
Nói thật thì Lâm Phỉ cũng thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa. Cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu, trong đầu luôn có một suy nghĩ, chỉ cần cậu tránh xa Bùi Cảnh Hành thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng nếu cậu dám nói ra lý do này, Bùi Cảnh Hành chắc khóc ngất ngay tại chỗ luôn.
Bây giờ Lâm Phỉ còn chưa nói gì mà hai mắt Bùi Cảnh Hành đã ầng ậc nước.
Lâm Phỉ nhìn kỹ ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Như thể nước mắt của Bùi Cảnh Hành đang che giấu điều sâu xa gì đó mà cậu nhìn không thấy được. Trực giác mách bảo cậu điều này rất kỳ quái.
Cậu chưa kịp thăm dò, Bùi Cảnh Hành đột nhiên vòng tay qua eo cậu, vùi mặt vào quần áo của cậu: “Cậu có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao cậu lại muốn rời đi?”
Lâm Phỉ không nhìn được mặt cũng không thể kéo tay Bùi Cảnh Hành ra, chỉ có thể nói đi nói lại không có lý do gì hết, đều đã phân hóa nên tránh sự nghi ngờ mà thôi.
Bùi Cảnh Hành vẫn cứng đầu không tính đây là lý do, như thể muốn ép cậu phải trả lời.
Nguyên nhân thật sự khiến cho Lâm Phỉ không thể nói nên lời. Giằng co với Bùi Cảnh Hành trong chốt lát, lại nghe hắn vừa kéo vừa khóc khiến tâm cậu loạn thành một nùi.
Cậu do dự trong chốc lát, ôm nhẹ lấy vai của Bùi Cảnh Hành.
“Được rồi, cậu đừng khóc.”
“Tôi không nhịn được? Tại sao cậu lại chuyển đi? Lúc trước không phải đã đồng ý tiếp tục ở chung với tôi rồi sao?”
“Cái đó… Được rồi.” Lâm Phỉ thở dài: “Tôi không đi, cậu đừng khóc.”
Bùi Cảnh Hành vẫn khóc nức nở, luôn miệng hỏi Lâm Phỉ lý do thật sự.
Lâm Phỉ luộc trứng cho Bùi Cảnh Hành chườm mắt, không có ánh mắt tội nghiệp kia, Lâm Phỉ vẫn cố gắng chống đỡ không nói nguyên nhân thực sự ra.
Tuy rằng không dọn ra ngoài, nhưng ít nhất đây là lần đầu tiên cậu cự tuyệt thỉnh cầu của Bùi Cảnh Hành.
Lâm Phỉ càng nghĩ cảng cảm thấy bản thân mình khí thế dâng trào, cuối cùng cũng tạm thời vứt ra sau đầu những chuyện làm cậu buồn phiền mấy ngày hôm nay.
Ánh mắt sưng vù như vậy khiến Bùi Cảnh Hành không thể học bài nên đành đi ngủ sớm.
Lúc Lâm Phỉ đi vào phòng thì nhìn thấy Bùi Cảnh Hành đang co ro ở trong góc. Trên người hắn phủ mỗi một một chiếc áo khoác còn chăn bông đẩy hết qua chỗ ngủ của Lâm Phỉ, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách.
Ngọn lửa ác độc trong lòng cậu tạch tạch nổi lên, Lâm Phỉ đi vào ổ chăn, trong lòng nói thích tách ra thì tách ra, xứng đáng bị bệnh!
Quả nhiên ngày hôm sau Bùi Cảnh Hành có hơi sốt nhẹ, Lâm Phỉ vốn có một chút áy náy, ai ngờ Bùi Cảnh Hành làm mặt lạnh không thèm nói chuyện với cậu.
Tính khí của Lâm Phỉ cũng lên luôn, Bùi Cảnh Hành không nói chuyện với cậu, cậu cũng coi như Bùi Cảnh Hành không tồn tại.
Trong lòng Lâm Phỉ vẫn khó chịu lắm, như có mèo cào thành ra luôn muốn quay lại nhìn Bùi Cảnh Hành.
Lúc cùng với Triệu Quan Tây nói về việc người yêu trong mộng, Lâm Phỉ đột nhiên ý thức được: Không phải cậu đã thích Bùi Cảnh Hành rồi đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất