Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 31
Trịnh Minh Trung còn ở đầu dây bên kia tán dóc: “Em trai, sao mà cậu làm được vậy nha? Mau dạy cho anh, anh cũng muốn học.”
Ôn Trà kẹp di động bên tai, màn hình lớn của máy tính ở phía bên kia nhấp nháy giao diện trò chơi.
Đẩy tháp thành công.
Sau khi kết thúc một ván game, cậu mới kéo hồn về trả lời Trịnh Minh Trung: “Sao mà làm được? Tôi có làm cái gì đâu mà.”
“Ài, anh đã đoán là câu trả lời thế này.” Trịnh Minh Trung vốn cũng không định hỏi ra đáp án chính xác, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì tào lao tán phét: “Cảm tình từ cái nhìn đầu tiên giữa người với người rất khó nói, ví dụ như lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, anh đã cảm thấy cậu là em trai ruột khác cha khác mẹ của anh!”
“Người em trai ruột khác cha khác mẹ sẽ không tranh giành gia sản với anh.” Ôn Trà đặt nặng phát âm vào “không tranh giành gia sản” phía trước, nhấn nhá từng chữ hết sức rõ ràng.
Trịnh Minh Trung cười ha ha: “Lại chẳng thế, tiện thể thì anh thật sự ghen tị với Ôn Vinh, trong nhà ít có chuyện bực mình, so với gió tanh mưa máu tranh giành tài sản của nhà anh với cả nhà họ Tề, cậu ta có một loại hạnh phúc đơn giản.”
Nhân khẩu nhà họ Ôn không nhiều lắm, Ôn Trà không muốn tranh, Ôn Nhạc Thủy không có năng lực tranh, Ôn Vinh một thân một mình đảm nhận công việc chính. Trong khi đó nhà họ Trịnh và nhà họ Tề là nhà giàu có hàng đầu, con cháu nhiều, nhánh phụ đông, tranh giành cũng ngày một dữ dội hơn, chỉ thiếu điều ở ngoài sáng đánh nhau đến đầu rơi chảy máu.
Trịnh Minh Trung nổi lên ý nghĩ xấu xa, không muốn thấy Ôn Vinh sống tốt, cố ý than ngắn thở dài: “Em trai, sau này cậu làm sao bây giờ nha? Lỡ như Ôn Vinh không giữ lại cho cậu dù chỉ một xu thì làm sao bây giờ? ”
Ôn Trà trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi sẽ không tranh giành với anh trai của mình.”
Ôn Trà tự cảm thấy được mùi trà xanh trong lời này vượt ra khỏi phạm vi đo lường thông thường, cậu nào có phải là không tranh mà rõ ràng là không có trình độ đó. Một tên quần là áo lượt chỉ biết hưởng thụ, nếu công ty rơi vào tay cậu, ngày mai là có thể khăn gói nộp đơn phá sản.
Chẳng ngờ là Trịnh Minh Trung có chút cảm động, hô to tình anh em cảm động cả trời đất: “Nếu mà mấy anh em với cả chú bác của anh có một chút săn sóc của cậu, tụi anh cũng không ra nông nỗi tranh giành đến mức mày chết tao sống.”
Nghe lời nói của Trịnh Minh Trung, cuộc chiến tranh đoạt tài sản của nhà họ Trịnh dường như đã tiến hành đến giai đoạn căng thẳng tột độ. Ông cụ Trịnh định thoái vị, ai ai cũng đều nhìn chằm chằm khối thịt ấy muốn cắn một miếng.
Suy nghĩ của Ôn Trà khẽ dao động, chuyển sang thăm dò: “Chú thế nào?”
Nhà họ Trịnh đang tranh đấu gay gắt, nhà họ Tề thì không hay sao? Cậu không quên kết cục một lần sơ suất từ trên mây rơi xuống của Tề Tu Trúc.
Vấn đề này hỏi Trịnh Minh Trung thì nhìn chung cũng là hỏi đúng người, anh ta mở máy hát nói liên tù tì không nghỉ: “Tu Trúc thảm hơn anh nhiều, phải biết rằng, anh cả anh hai của cậu ấy cũng không phải người ăn chay, dẫu sao cũng lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi như vậy, muối không phải là được bao ăn miễn phí, mấy năm trước các mối quan hệ rộng rãi bị chôn vùi ở trong công ty, hết lòng hết dạ làm khó làm dễ cấp dưới của Tu Trúc…”
Ôn Trà sâu kín nói ra một câu: “Vậy anh nói xem khi nào anh ta sẽ phá sản đây?”
Trịnh Minh Trung bị cắt ngang quá trình thực thi pháp luật, hoài nghi mà ngoáy ngoáy tai mình: “Em trai, sao cậu lại nghĩ đến phá sản chứ? Vậy thì Tu Trúc cần phải rời khỏi trung tâm quyền lực, công ty đầu tư dưới danh nghĩa của cậu ấy phá sản thì mới đến phiên cậu ấy phá sản nha. Anh có khỏa thân chạy loạn khắp nơi thì cậu ấy cũng không thể nào nghèo đói được.”
Ôn Trà có ý tứ sâu xa: “Được, tôi thu lại rồi.”
“Thu cái gì? Khỏa thân chạy loạn khắp nơi? Vô tư đi, dù sao cũng không có khả năng đâu.” Trịnh Minh Trung phàn nàn: “Em trai, không ngờ là cậu nhẫn tâm vậy á, sao lại có ý nghĩ đáng sợ như thế. Bình thường Tu Trúc đối với cậu cũng không tệ mà, sinh nhật của cậu ngay cả tràng hạt đeo bao nhiêu năm cậu ấy cũng không tháo ra cũng tặng cậu…”
Phải biết rằng khi Trịnh Minh Trung phát hiện vòng tay trên tay Tề Tu Trúc không cánh mà bay rồi lại thần kỳ xuất hiện trên cổ tay Ôn Trà thì nội tâm quả thực dâng lên sóng to gió lớn. Từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành, anh ta biết rất rõ tràng hạt của Tề Tu Trúc có ý nghĩa quan trọng dường nào, gần như trở thành một dấu hiệu của đối phương, nói không chừng sau này còn có thể mang theo xuống mộ phần, kết quả đảo mắt một cái rốt cục lại là quà tặng sinh nhật cho Ôn Trà.
Dựa vào điểm này, tất cả mọi người phải một lần nữa xem xét địa vị của Ôn Trà.
“Bởi vì tôi không có lương tâm mà.” Ôn Trà trả lời đến là nhẹ nhàng, âm cuối lượn lờ thong thả uốn lượn một vòng.
Đầu năm nay đúng là khó mà làm người tốt, vất vả lắm mới làm một nhà tiên tri nói thật mà còn bị người ta nghi ngờ.
Ôn Trà ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện: “Tôi còn chuyện phải làm, lát nói tiếp.”
Thầy Lưu đã hẹn cậu muốn cậu đến trường một chuyến, hình như muốn tổ chức một buổi họp cho các bạn học đoạt giải cúp Phong Hoa.
Bây giờ Ôn Trà là nhân vật nổi tiếng trong trường, có đội mũ cũng không ngăn được các bạn cùng lớp nhận ra cậu, có người còn cầm điện thoại lên lén chụp ảnh.
Cậu vừa khéo bắt gặp Duẫn Vũ ở cổng trường, đối phương vẫn là cái vẻ mong manh yếu đuối đó, tay không thể xách vai không thể vác, sau khi nhìn thấy cậu thì khẽ nhếch môi, ngón tay nắm chặt góc áo theo bản năng, do dự chào hỏi: “Trùng hợp thật.”
Ôn Trà lịch sự trả lời: “Đây không phải là người đoạt giải nhất Cúp Phong Hoa của chúng ta sao, hân hạnh được gặp cậu.”
Duẫn Vũ bật cười: “Làm sao có thể so sánh với ngôi sao lớn của Giải thưởng Muse?”
Nói không ngoa, Cúp Phong Hoa trải qua các tác phẩm thu hút sự chú ý của công chúng, Ôn Trà bị mắng, làm sáng tỏ plot twist, sau khi tăng thêm một loạt thao tác trong Giải thưởng Muse thì hoàn toàn nổi tiếng hơn, bất kể là trong hay ngoài nước tham dự đều cảm thấy vui mừng hớn hở vì niềm vui bất ngờ này.
Mà trong đó, Ôn Trà dùng sức một mình mình hấp dẫn tất cả lưu lượng, mức độ thảo luận không kém gì những tiểu sinh nổi tiếng trong giới giải trí.
Hơn nữa gương mặt của Ôn Trà thậm chí còn có thể vượt qua phần đông nghệ sĩ dựa vào nhan sắc kiếm cơm.
“Tại sao?” Duẫn Vũ đuổi theo bước chân của Ôn Trà, tán gẫu cùng cậu: “Có nhà họ Ôn, nhà họ Tiết và cả nhà họ Tề hộ giá cho cậu, con đường của cậu sẽ vô cùng thuận lợi.”
Kẻ khôn không rơi vào bể tình, trà xanh không vào giới giải trí.
Quá là mệt mỏi, đã vậy còn có thể bị mắng nữa.
Ôn Trà không có hứng thú: “Bây giờ tôi sống không thoải mái hay sao?”
Cậu để ý thấy trong lời nói của Duẫn Vũ có gì đó không đúng, hỏi ngược lại: “Nhà họ Ôn, nhà họ Tiết sẽ giúp tôi, liên quan gì đến nhà họ Tề?”
Nói đến đây, khóe miệng Duẫn Vũ dâng lên ý cười gượng gạo.
Sau khi cậu ta công bố video làm sáng tỏ, cư dân mạng hoặc là mắng cậu ta nhu nhược không thể kịp thời ra mặt, hoặc là cổ vũ cậu ta sẵn lòng đứng ra, tóm lại là đều đạt được mục đích thu hút sự chú ý của cậu ta.
Ở hiện tại vào cái thời đại này, hơn nữa đối với người không có cửa thoát như cậu ta, lưu lượng chính là sinh mệnh, cậu ta đã chịu đủ ánh mắt luôn thương tiếc của người khác đối với cậu ta tiến hành chỉ chỉ trỏ trỏ cao cao tại thượng dành cho cậu ta, vậy nên việc mọi người mắng cậu ta với cậu ta cũng không quan trọng.
Chẳng qua cậu ta không ngờ cái giá càng đắt hơn sau đó lại là chất vấn mà Ôn Vinh, Tiết Thanh Châu, Tề Tu Trúc dành cho cậu ta. Hai người đầu tiên một là anh trai ruột của Ôn Trà, một là anh họ của Ôn Trà, nhưng Tề Tu Trúc vừa xuất hiện, dáng vẻ Ngọc Diện La Sát làm cho cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Ba người thiếu điều muốn lột một tầng da thịt của cậu ta xuống, tin chắc rằng cậu ta ngoài việc vứt bỏ những tâm tư nhỏ bé của mình sang một bên thì không làm chuyện gì không tốt với Ôn Trà mới chịu buông tha cho cậu ta.
Suy nghĩ Ôn Trà dao động, hiểu ra Tề Tu Trúc cũng tham dự vào. Mấy đại lão ẩn trốn trong toàn bộ quyển sách liên tục tra tấn Duẫn Vũ, nghĩ đến tình cảnh đó có thể bị dọa cho tỉnh táo.
Ôn Trà đồng tình nhìn Duẫn Vũ, ngoài miệng an ủi: “Không sao đâu, họ cũng cho cậu chỗ tốt mà.”
Nghe nói gần đây Duẫn Vũ nhận kha khá công việc và cơ hội, rất nhiều trong số đó xuất phát từ tiến cử của ba người bọn họ.
“Ừm.” Duẫn Vũ nhún nhún vai, nở nụ cười: “Làm người phải thỏa mãn, tôi đã có được thứ tôi muốn rồi.”
Bước chân của hai người dừng lại ở cửa Trung tâm Văn hóa và Thể dục thể thao. Trung tâm Văn hóa và Thể dục thể thao của Đại học C mới được trùng tu không lâu, kiến trúc theo phong cách Baroque màu trắng cao quý và thanh lịch, thường được sử dụng làm địa điểm tiếp khách nước ngoài của trường.
Duẫn Vũ chia sẻ tin tức mà cậu ta biết được với Ôn Trà: “Lần này không chỉ gọi chúng ta mà còn gọi tất cả những người đoạt giải nữa.”
“Có chuyện quan trọng?” Ôn Trà nhướng mày, từ sau khi cậu giao xong hết báo cáo kết quả nhiệm vụ thì cũng chưa từng theo dõi những chuyện sau đó, ngay cả khi biết đoạt giải cũng phản ứng bình thường, hôm nay đến đây hoàn toàn chỉ vì thuận theo tấm lòng của thầy Lưu, không để ông ta bị leo cây.
“Không biết nữa, dù sao cũng có thể biết ngay thôi mà.” Duẫn Vũ cười đáp lại.
Chờ đến khi bọn họ đẩy cửa ra, mới mơ hồ nhận ra đây chẳng phải là một buổi giao lưu bình thường.
Ngoài những người chiến thắng thì còn có rất nhiều gương mặt khác có mặt.
Ngoại trừ thầy Lưu, Ôn Nhạc Thủy với cả Duẫn Vũ, Ôn Trà không quen ai cả, thái độ dửng dưng.
Nhưng Duẫn Vũ thì trợn to hai mắt, một người xưa nay bình tĩnh lại có chút thất thố: “Sao lại có nhiều đại lão đến đây như vậy?”
Ảnh hậu vừa giành được ba huy chương vàng, đạo diễn Phan hai lần liên tiếp giành được giải Kim Tượng, đạo diễn Lý được mệnh danh là ánh sáng của giới đạo diễn người Hoa, đạo diễn nổi tiếng người nước ngoài Adam…
Toàn bộ ban giám khảo Trung - Mỹ - Âu dường như có thể đến đều đã đến rồi.
Bắp chân Duẫn Vũ vì kích động mà hơi run rẩy, chỉ cần có thể kết giao với bất kỳ vị đại lão nào ở đây, như vậy cậu ta sẽ không cần khốn đốn bởi chuyện tác phẩm không người hỏi han mà nơi nơi vấp phải trắc trở nữa.
“Họp trước đã, thuận tiện suy nghĩ kỹ lời ăn tiếng nói luôn đi.” Ôn Trà thấy buồn cười mà kéo Duẫn Vũ một cái, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, cùng bạn học xung quanh gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Cuộc họp đại khái là khen ngợi các thí sinh đoạt giải, sau đó mời ban giám khảo lên sân khấu đánh giá những điểm có thể học tập của các tác phẩm đoạt giải.
Cho dù đã lén xem đi xem lại tác phẩm của Ôn Trà, nhưng khi trên màn ảnh rộng lại một lần nữa hiện ra độ nét cao, Duẫn Vũ vẫn có thể bị làm cho rung động.
Vẻ đẹp bên ngoài mềm mại đáng yêu mà đơn thuần, ngũ quan xuất hiện từng phần riêng trên màn hình lặng lẽ tả lại vẻ đẹp của đường nét đủ để người ta gục đổ, ấy là chưa nói đến cốt lõi dưới sự khuếch đại của cảm xúc. Duẫn Vũ lặng lẽ nhìn giám khảo trên sân khấu, khi video phát sóng thì không ngừng gật đầu tán thưởng. Cậu ta lại liếc qua Ôn Trà, Ôn Trà nắm tay chống lên hai má, nhàn hạ dùng thái độ bàng quan xem náo nhiệt.
“Tôi lên hình đúng là đẹp thật nha.” Ôn Trà mèo khen mèo dài đuôi.
Duẫn Vũ nhịn cười, sau khi hiểu rõ Ôn Trà sẽ phát hiện, Ôn Trà thông minh lanh lợi nhưng một số phương diện lại rất đơn thuần, hơn nữa EQ cao, trở thành bạn bè với người như vậy là một chuyện cực kỳ vui vẻ. Cậu ta chợt có chút hối hận, nếu như lúc trước ngay từ khoảng thời gian đầu tiên đã liên lạc với Ôn Trà để thanh minh giúp cậu ta chứ không phải đang tính toán lợi ích, liệu quan hệ giữa cậu ta và Ôn Trà có thể thân thiết hơn một chút hay không.
Cuộc trò chuyện trên sân khấu gợi lại những suy nghĩ ngổn ngang lo quàng lo xiên của cậu ta.
Trưởng ban giám khảo của Cúp Phong Hoa lần này - đạo diễn Lý - chống nạng run rẩy bước lên sân khấu, ngắm chuẩn đến micro và nở nụ cười hòa ái: “Lão già này không lảm nhảm gì nhiều khiến người ta thấy phiền, rất vui được gặp mọi người, nhìn thấy gương mặt trẻ trung non nớt như vậy của mọi người tôi vô cùng bùi ngùi, tất cả mọi người đều là ánh sáng của điện ảnh và truyền hình tương lai, tương lai của điện ảnh và truyền hình Trung Quốc thuộc về các bạn. Tiếp theo đây sau khi tan cuộc có vấn đề gì đều có thể tới tìm mấy ông già chúng tôi nói chuyện một chút. ”
Sau khi có một cô gái thẳng thắn, dũng cảm là người đầu tiên chủ động xuất kích tìm đạo diễn để trò chuyện cùng cô ấy thì các thí sinh dần dần dao động, lặng lẽ đến trước mặt các đại lão điểm danh học hỏi.
“Cậu đi đi, tôi ngồi đây được rồi.” Ôn Trà đứng lên rồi đặt mông ngồi xuống một chỗ không thu hút sự chú ý trong hội trường, nói với Duẫn Vũ.
Sau này cậu không có ý định phát triển trong giới giải trí, không có nhu cầu như vậy nên đương nhiên sẽ không cần phải kết giao.
Duẫn Vũ gật đầu, hít sâu một hơi đi về phía đạo diễn mà cậu ta đã chọn muốn tự đề cử mình.
Ôn Trà chăm chú gặm bánh quy nhỏ, cố gắng không để cho mình ăn đến mức quanh miệng toàn là vụn bánh, thỏa mãn nhìn quanh hội trường, tìm được bóng dáng quen thuộc.
Ôn Nhạc Thủy là người đoạt giải nhất, đương nhiên không thể nào vắng mặt được. Cậu ta vũ trang đầy đủ, đầu tóc khéo léo, đang lẳng lặng ở bên cạnh một người đàn ông trung niên không câu nệ, ăn mặc nghèo túng nghe ông ta nói chuyện.
Ôn Trà mở công cụ tìm kiếm tìm được ảnh chụp của người đàn ông kia, xác định đây chính là vị đạo diễn đã có công phát hiện và bồi dưỡng trong nguyên tác, hợp tác với Ôn Nhạc Thủy trong một bộ phim điện ảnh, lăng xê Ôn Nhạc Thủy nổi tiếng – Triệu Lỗi.
Trong nguyên tác đã nói, vị đạo diễn này trong tay có một kịch bản tồn đọng từ lâu, không tìm được người thích hợp. Mà hóa ra ekip của Ôn Nhạc Thủy có Duẫn Vũ trong đó quay về chủ đề liên quan đến nông thôn không hẹn mà trùng hợp với kịch bản của đạo diễn, vì thế đạo diễn tìm Ôn Nhạc Thủy hy vọng cậu ta tham gia diễn xuất, Ôn Nhạc Thủy do dự nhiều lần mới đồng ý.
Nhưng hiện tại Ôn Nhạc Thủy đã thay đổi chủ đề quay, nội dung nói về quá trình theo đuổi giấc mơ của Tiểu Thanh Tân, thế mà cũng có thể móc nối với đạo diễn sao? Nếu như vẫn là như vậy, có lẽ phải cảm thán điểm mạnh mẽ của cốt truyện rồi.
Nhất là khi bóng dáng Duẫn Vũ cũng kiên định đi về phía đạo diễn Triệu, tâm trạng xem kịch của phản diện to bự là Ôn Trà đạt tới đỉnh điểm, nhất thời nóng lòng muốn thử.
Có cần phải đi phá hoại và làm cho Ôn Nhạc Thủy ghê tởm không nhỉ?
Chỉ là không đợi cậu suy nghĩ ra đáp án thì đã có người chủ động đi tới trước mặt cậu ngăn cản cậu.
Một người nước ngoài tóc vàng dùng keo vuốt tóc chải thành kiểu đầu húi cua, người nước ngoài với đôi mắt xanh biếc dùng giọng điệu lơ lớ hét lên: “Cha?”
Ôn Trà ngẩng đầu lên: “Hello?”
“Không sao đâu, cậu nói tiếng Trung đi, tôi hiểu được.” Người nước ngoài vội vàng bổ sung, âm điệu của anh ta quặt quẹo đến mức như mười tám khúc cua trên đường núi nhưng biểu đạt không có vấn đề gì, người khác có thể nghe hiểu được: “Tôi là Adam.”
Ôn Trà bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong dàn ban giám khảo được công bố chính thức có một vị đạo diễn tên là Adam, vừa rồi Duẫn Vũ còn bổ sung kiến thức cho cậu một chút, Adam xem như là đạo diễn phim nghệ thuật hàng đầu nước Mỹ, tuy rằng mấy năm có những bộ phim được đánh giá cao nhưng không hút khách, nhưng địa vị không thể lay chuyển.
“Trà, tôi bị thu hút sâu sắc bởi tác phẩm của cậu, nó làm cho tôi liên tưởng đến vẻ đẹp không trọn vẹn của bức tượng Venus cụt tay. Táo là trái cấm trong Kinh Thánh, đại diện cho niềm vui và hưởng lạc, ông trời ơi, làm sao ông lại nghĩ đến việc cắn mất nửa miếng tượng trưng cho sự hủy diệt chứ…” Lời ngon tiếng ngọt của người nước ngoài là một kỹ năng cơ bản, vừa từ đầu đã thổi rắm cầu vồng, luyên thuyên không ngừng để trình bày quan điểm của mình về tác phẩm, cuối cùng thành tâm thành ý thốt ra một câu: “you are the ale of my eyes.”
Bạn là viên ngọc quý trên tay tôi.
Ôn Trà vui vẻ cực kỳ, nhận lấy tất cả lời khen ngợi mà không hỏi han: “Cảm ơn anh! Anh đúng là có mắt nhìn!”
Hai người một người nguyện ý khen một người nguyện ý được khen ngợi, nhiệt độ tình cảm tăng vọt.
“Cha, sao cậu không đi làm quen với bạn mới, nếu cần tôi có thể giới thiệu cho cậu.” Adam chỉ vào tất cả các kiểu có nam có nữ trên sân khấu lấy toàn bộ sự kiên nhẫn báo cho Ôn Trà: “Vị kia là An, phong cách điện ảnh tối tăm của anh ta rất hợp với cậu, vị đồng nghiệp già kia là Alex, am hiểu bạo lực đẫm máu, gần đây muốn quay một chút ôn hòa, cậu nhất định là ứng cử viên tâm đắc của ông ta…”
Ôn Trà ngắt lời anh ta và nhìn Adam với đôi mắt sáng như sao: “Adam, nhưng bọn họ đều không nói chuyện dễ nghe như anh mà.”
Cậu dám thề rằng Adam nhất định là yêu tinh thả rắm cầu vồng dễ nghe nhất trong đợt phát biểu của các đạo diễn.
Không ai có thể từ chối ánh mắt của một người đẹp một lòng nhìn chăm chú vào bạn cả, Adam nở ruột nở gan, dừng ý đồ giới thiệu ứng cử viên cho Ôn Trà lại, không ngừng vó ngựa mà tiếp tục rắm cầu vồng chưa nói hết.
Một người đàn ông có mái tóc xoăn nâu, mắt màu trà, mũi cao và hốc mắt sâu, là người Do Thái điển hình đến gần họ và hỏi: “Adam? Anh đang làm gì vậy?”
Adam quay đầu lại: “Ồ, là anh à Miller.”
Ôn Nhạc Thủy chờ đợi đã lâu rốt cục tìm được mục tiêu của mình, trong lòng hân hoan.
Trong kế hoạch của người đại diện mới - chị Vân - đưa cho cậu ta, kịch bản trong tay đạo diễn Triệu Lỗi là một lựa chọn lớn cho con đường sự nghiệp của cậu ta. Nhưng Ôn Nhạc Thủy có một niềm theo đuổi quan trọng hơn - quảng cáo mới của đạo diễn John Wilson.
Duẫn Vũ chen một chân tán gẫu với đạo diễn Triệu Lỗi như là diều gặp gió, dù sao tác phẩm của cậu ta cũng càng phù hợp một cách hoàn mỹ với suy nghĩ của Triệu Lỗi, trong lòng Ôn Nhạc Thủy vốn đã đang tích tụ bực bội, sốt ruột tìm kiếm, hiện tại đã nhìn thấy rồi, đương nhiên không có ý định cùng hai người này nói chuyện tiếp.
Song Ôn Nhạc Thủy duy trì lý trí, không đổi sắc mặt để che giấu sự khinh thị của mình, lễ phép nói lời tạm biệt với đạo diễn Trịnh như kiểu mới được tắm gió xuân: “Đạo diễn Triệu, thật ngại quá, xin lỗi vì cháu không tiếp chuyện với chú được ạ.”
Trịnh Lỗi vội vàng gật đầu, nhìn theo Ôn Nhạc Thủy rời đi, thở dài một hơi.
Trong giới đều là người khôn khéo biết tính toán, ông ta cảm nhận được Ôn Nhạc Thủy không quá hứng thú với kịch bản. Cũng đúng thôi, một cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ phải đi đóng vai xấu xí đóng vai quê mùa, quả thực khó có thể chấp nhận được.
Duẫn Vũ giản đơn liếc qua bóng dáng Ôn Nhạc Thủy, nắm chặt cơ hội, mỉm cười dời đi sự chú ý của Trịnh Lỗi: “Đạo diễn Trịnh, chú có hứng thú nói chuyện với cháu không ạ.”
Trịnh Lỗi hoàn hồn nói được.
“Hi.” Ôn Nhạc Thủy tiến đến chào hỏi Adam và Miller, lúc gặp Ôn Trà thì dừng một chút, gật đầu, miễn cưỡng cũng coi như chào hỏi.
Ôn Trà thấy hơi khó hiểu, Ôn Nhạc Thủy không cùng đạo diễn Trịnh Lỗi vạch ra kế hoạch cho sự nghiệp tương lai mà lại chạy đến đây làm gì?
“Đạo diễn Adam, ngưỡng mộ đã lâu, em là Ôn Nhạc Thủy, người sáng tác tác phẩm “Đuổi Theo Giấc Mộng” trong cuộc thi lần này.” Ôn Nhạc Thủy mỉm cười chào hỏi.
Adam vỡ lẽ, nhiệt tình đáp lại, chỉ có điều thái độ lại có vẻ không nhiệt tình như đối với Ôn Trà: “Là cậu, tôi nhớ cậu.”
Anh ta là người đầu tiên xem tác phẩm của Ôn Nhạc Thủy, anh ta vẫn còn rất ấn tượng.
“Tôi nhớ nhạc nền trong tác phẩm của cậu rất hay, là do cậu tự soạn sao.” Adam hỏi.
Ôn Nhạc Thủy trả lời: “Là bạn em giúp đỡ ạ.”
“À.” Adam nhất thời không quá hứng thú nữa, video đó bỏ qua nhạc nền thì nội dung quá mức thương mại hóa rập khuôn chẳng có gì mới mẻ, hơn nữa có tác phẩm của Ôn Trà để so sánh, nhất thời rơi xuống thế hạ phong.
Ôn Nhạc Thủy đương nhiên có thể phát hiện ra thái độ của Adam trước và sau không giống nhau, nhưng hiện tại không phải là lúc tức giận, cậu ta cắn môi, làm bộ lơ đãng hỏi Miller: “Xin chào, xin hỏi ngài là…”
Miller gật đầu với cậu ta: “Xin chào, tôi là một người kinh doanh nhà máy rượu vang, tên là Miller.”
Mọi người ở đây đều âm thầm quan sát động thái của những người xung quanh.
Vốn dĩ phía trên giải nhất lại còn tóm được một Giải thưởng Muse, đương nhiên mọi người không thể nào không biết Ôn Trà là ai. Hơn nữa người cùng nghề thường ganh ghét nhau, giữa bản thân mọi người chính là tồn tại quan hệ cạnh tranh, ngứa mắt lẫn là chuyện quá đỗi bình thường.
Không ngờ rằng Ôn Trà vừa đến đây đã làm một con cá muối nằm yên không chủ động xuất kích, thế là bọn họ buông lỏng cảnh giác.
Kết quả, hiện tại Ôn Trà cùng với người đoạt giải nhất - Ôn Nhạc Thủy - đều đang nói chuyện với hai người nước ngoài, một vài người suy nghĩ lanh lẹ đương nhiên là gió chiều nào theo chiều đó.
Song, chẳng bao lâu họ đã hết hứng thú, sự huy hoàng với tư cách là đạo diễn của Adam đã là quá khứ rồi, bây giờ không phải là thời đại thuộc về anh ta. Một người đàn ông khác tên là Miller chỉ là một doanh nhân, có vẻ như chỉ là nhà đầu tư.
Mặc dù tiền bạc quan trọng, nhưng trong trường hợp hiện tại, các tài nguyên giải trí càng quan trọng hơn.
Bọn họ lắng nghe một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Đáy mắt Ôn Nhạc Thủy hiện lên một tia sáng u ám. Nếu như không phải Tề Quân Hạo đã lén lút điều tra thì chỉ sợ cậu ta cũng sẽ không chút do dự rời đi như những người khác.
E là chỉ có cậu ta biết Miller trước mắt đây đích thực là một thương nhân, nhưng anh ta lại là đại diện của nhà máy rượu vang cử ra tìm kiếm ứng cử viên để quay quảng cáo.
Cậu ta chiếm ưu thế của chuyện thông tin sai biệt, khơi dậy chủ đề: “Bố em rất thích rượu vang, vì vậy em đã tiếp xúc từ khi còn nhỏ, cũng rất quan tâm đến nó.”
“Ồ?” Miller lấy lại chút tinh thần.
Anh ta không hiểu rõ tình hình bên phía Trung Quốc, đi tới hội trường xung quanh chẳng biết ai chẳng biết gì, khó lắm mới có người chủ động bắt chuyện, đương nhiên là anh ta vui vẻ tán gẫu thêm vài câu. Dù sao lần này anh ta cũng mang theo nhiệm vụ tới đây, phải giúp boss tìm kiếm diễn viên hợp tác quảng cáo thích hợp hoặc là tìm đạo diễn Miêu Tử có thể giúp đạo diễn John quay phim.
Thiếu niên nói chuyện phiếm với Adam vô cùng ưu tú, nước da trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng duyên dáng cùng đôi mắt đa tình, gu thẩm mỹ chung của phương Đông và phương Tây, thiếu niên như vậy bất kể là thị trường Trung Quốc hay thị trường phương Tây thì nhất định đều có thể được săn đón.
Nhưng đạo diễn Wilson đã ra một mệnh lệnh chỉ có thể nghe theo không thể phản đối cho anh ta trước khi đến, ông ta không muốn nhìn thấy một bình hoa hay là đồ bao rơm, hy vọng đối tượng hợp tác có nội hàm. Điều này gây khó khăn cho Miller, bởi vì nội dung trò chuyện giữa thiếu niên và Adam quá là… ờm… nông cạn…
Anh ta từng nghe ngóng qua, Ôn Nhạc Thủy là người giành được giải nhất, hạ bớt yêu cầu cũng coi như là lựa chọn không tồi.
“Đúng vậy, các giống nho khác nhau sẽ sản xuất ra các loại rượu vang khác nhau, ảnh hưởng của khí hậu thổ nhưỡng đều rất lớn, nhưng có điều rất thú vị chính là đất càng nhỏ càng cằn cỗi thì ngược lại càng dễ sinh ra giống tốt, từ đó sản xuất ra rượu ngon…”
Một bên là Ôn Nhạc Thủy nói chuyện phiếm, một bên khác trong khóe mắt cậu ta, Ôn Trà vẫn cười tít mắt nghe những lời khen có cánh không trùng lặp nhau của Adam, có trời mới biết một người nước ngoài thiện chí làm sao có thể hiểu được cách nói cua gái “Tôi không biết bơi, nhưng tôi muốn rơi vào bể tình ngay lập tức.”
May mà Ôn Trà không biết cậu đã bỏ lỡ điều gì, may mà danh ngạch đó sẽ thuộc về cậu ta, Ôn Nhạc Thủy lấy lại tinh thần cố gắng trò chuyện cùng Miller.
“Rượu vang đỏ càng đậm thì càng ngon, em nhớ trong nhà từng sưu tầm được rượu ngon mấy chục năm, mùi hương nồng đậm. Em thích nhất là rượu Port, mùi đinh hương và quế rất ngọt, ngọt ngọt say say, rất hợp làm một ly trước khi đi ngủ…”
Khi cậu ta không chú ý tới, khuôn mặt vốn mỉm cười tràn đầy tán thưởng của Miller dần nhăn nhó, khóe môi mím chặt, nhưng vì phong thái quý ông nên không cắt ngang.
Nhưng Ôn Trà lại không khách khí như vậy, cậu bưng một ly rượu vang đứng ở phía sau Ôn Nhạc Thủy, đầu ngón tay giữ lấy ly thủy tinh khẽ lay động, cười hỏi:
“Em trai bao tuổi?”
Có từng đọc sách hay chưa?
Ôn Trà kẹp di động bên tai, màn hình lớn của máy tính ở phía bên kia nhấp nháy giao diện trò chơi.
Đẩy tháp thành công.
Sau khi kết thúc một ván game, cậu mới kéo hồn về trả lời Trịnh Minh Trung: “Sao mà làm được? Tôi có làm cái gì đâu mà.”
“Ài, anh đã đoán là câu trả lời thế này.” Trịnh Minh Trung vốn cũng không định hỏi ra đáp án chính xác, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì tào lao tán phét: “Cảm tình từ cái nhìn đầu tiên giữa người với người rất khó nói, ví dụ như lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, anh đã cảm thấy cậu là em trai ruột khác cha khác mẹ của anh!”
“Người em trai ruột khác cha khác mẹ sẽ không tranh giành gia sản với anh.” Ôn Trà đặt nặng phát âm vào “không tranh giành gia sản” phía trước, nhấn nhá từng chữ hết sức rõ ràng.
Trịnh Minh Trung cười ha ha: “Lại chẳng thế, tiện thể thì anh thật sự ghen tị với Ôn Vinh, trong nhà ít có chuyện bực mình, so với gió tanh mưa máu tranh giành tài sản của nhà anh với cả nhà họ Tề, cậu ta có một loại hạnh phúc đơn giản.”
Nhân khẩu nhà họ Ôn không nhiều lắm, Ôn Trà không muốn tranh, Ôn Nhạc Thủy không có năng lực tranh, Ôn Vinh một thân một mình đảm nhận công việc chính. Trong khi đó nhà họ Trịnh và nhà họ Tề là nhà giàu có hàng đầu, con cháu nhiều, nhánh phụ đông, tranh giành cũng ngày một dữ dội hơn, chỉ thiếu điều ở ngoài sáng đánh nhau đến đầu rơi chảy máu.
Trịnh Minh Trung nổi lên ý nghĩ xấu xa, không muốn thấy Ôn Vinh sống tốt, cố ý than ngắn thở dài: “Em trai, sau này cậu làm sao bây giờ nha? Lỡ như Ôn Vinh không giữ lại cho cậu dù chỉ một xu thì làm sao bây giờ? ”
Ôn Trà trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi sẽ không tranh giành với anh trai của mình.”
Ôn Trà tự cảm thấy được mùi trà xanh trong lời này vượt ra khỏi phạm vi đo lường thông thường, cậu nào có phải là không tranh mà rõ ràng là không có trình độ đó. Một tên quần là áo lượt chỉ biết hưởng thụ, nếu công ty rơi vào tay cậu, ngày mai là có thể khăn gói nộp đơn phá sản.
Chẳng ngờ là Trịnh Minh Trung có chút cảm động, hô to tình anh em cảm động cả trời đất: “Nếu mà mấy anh em với cả chú bác của anh có một chút săn sóc của cậu, tụi anh cũng không ra nông nỗi tranh giành đến mức mày chết tao sống.”
Nghe lời nói của Trịnh Minh Trung, cuộc chiến tranh đoạt tài sản của nhà họ Trịnh dường như đã tiến hành đến giai đoạn căng thẳng tột độ. Ông cụ Trịnh định thoái vị, ai ai cũng đều nhìn chằm chằm khối thịt ấy muốn cắn một miếng.
Suy nghĩ của Ôn Trà khẽ dao động, chuyển sang thăm dò: “Chú thế nào?”
Nhà họ Trịnh đang tranh đấu gay gắt, nhà họ Tề thì không hay sao? Cậu không quên kết cục một lần sơ suất từ trên mây rơi xuống của Tề Tu Trúc.
Vấn đề này hỏi Trịnh Minh Trung thì nhìn chung cũng là hỏi đúng người, anh ta mở máy hát nói liên tù tì không nghỉ: “Tu Trúc thảm hơn anh nhiều, phải biết rằng, anh cả anh hai của cậu ấy cũng không phải người ăn chay, dẫu sao cũng lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi như vậy, muối không phải là được bao ăn miễn phí, mấy năm trước các mối quan hệ rộng rãi bị chôn vùi ở trong công ty, hết lòng hết dạ làm khó làm dễ cấp dưới của Tu Trúc…”
Ôn Trà sâu kín nói ra một câu: “Vậy anh nói xem khi nào anh ta sẽ phá sản đây?”
Trịnh Minh Trung bị cắt ngang quá trình thực thi pháp luật, hoài nghi mà ngoáy ngoáy tai mình: “Em trai, sao cậu lại nghĩ đến phá sản chứ? Vậy thì Tu Trúc cần phải rời khỏi trung tâm quyền lực, công ty đầu tư dưới danh nghĩa của cậu ấy phá sản thì mới đến phiên cậu ấy phá sản nha. Anh có khỏa thân chạy loạn khắp nơi thì cậu ấy cũng không thể nào nghèo đói được.”
Ôn Trà có ý tứ sâu xa: “Được, tôi thu lại rồi.”
“Thu cái gì? Khỏa thân chạy loạn khắp nơi? Vô tư đi, dù sao cũng không có khả năng đâu.” Trịnh Minh Trung phàn nàn: “Em trai, không ngờ là cậu nhẫn tâm vậy á, sao lại có ý nghĩ đáng sợ như thế. Bình thường Tu Trúc đối với cậu cũng không tệ mà, sinh nhật của cậu ngay cả tràng hạt đeo bao nhiêu năm cậu ấy cũng không tháo ra cũng tặng cậu…”
Phải biết rằng khi Trịnh Minh Trung phát hiện vòng tay trên tay Tề Tu Trúc không cánh mà bay rồi lại thần kỳ xuất hiện trên cổ tay Ôn Trà thì nội tâm quả thực dâng lên sóng to gió lớn. Từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành, anh ta biết rất rõ tràng hạt của Tề Tu Trúc có ý nghĩa quan trọng dường nào, gần như trở thành một dấu hiệu của đối phương, nói không chừng sau này còn có thể mang theo xuống mộ phần, kết quả đảo mắt một cái rốt cục lại là quà tặng sinh nhật cho Ôn Trà.
Dựa vào điểm này, tất cả mọi người phải một lần nữa xem xét địa vị của Ôn Trà.
“Bởi vì tôi không có lương tâm mà.” Ôn Trà trả lời đến là nhẹ nhàng, âm cuối lượn lờ thong thả uốn lượn một vòng.
Đầu năm nay đúng là khó mà làm người tốt, vất vả lắm mới làm một nhà tiên tri nói thật mà còn bị người ta nghi ngờ.
Ôn Trà ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện: “Tôi còn chuyện phải làm, lát nói tiếp.”
Thầy Lưu đã hẹn cậu muốn cậu đến trường một chuyến, hình như muốn tổ chức một buổi họp cho các bạn học đoạt giải cúp Phong Hoa.
Bây giờ Ôn Trà là nhân vật nổi tiếng trong trường, có đội mũ cũng không ngăn được các bạn cùng lớp nhận ra cậu, có người còn cầm điện thoại lên lén chụp ảnh.
Cậu vừa khéo bắt gặp Duẫn Vũ ở cổng trường, đối phương vẫn là cái vẻ mong manh yếu đuối đó, tay không thể xách vai không thể vác, sau khi nhìn thấy cậu thì khẽ nhếch môi, ngón tay nắm chặt góc áo theo bản năng, do dự chào hỏi: “Trùng hợp thật.”
Ôn Trà lịch sự trả lời: “Đây không phải là người đoạt giải nhất Cúp Phong Hoa của chúng ta sao, hân hạnh được gặp cậu.”
Duẫn Vũ bật cười: “Làm sao có thể so sánh với ngôi sao lớn của Giải thưởng Muse?”
Nói không ngoa, Cúp Phong Hoa trải qua các tác phẩm thu hút sự chú ý của công chúng, Ôn Trà bị mắng, làm sáng tỏ plot twist, sau khi tăng thêm một loạt thao tác trong Giải thưởng Muse thì hoàn toàn nổi tiếng hơn, bất kể là trong hay ngoài nước tham dự đều cảm thấy vui mừng hớn hở vì niềm vui bất ngờ này.
Mà trong đó, Ôn Trà dùng sức một mình mình hấp dẫn tất cả lưu lượng, mức độ thảo luận không kém gì những tiểu sinh nổi tiếng trong giới giải trí.
Hơn nữa gương mặt của Ôn Trà thậm chí còn có thể vượt qua phần đông nghệ sĩ dựa vào nhan sắc kiếm cơm.
“Tại sao?” Duẫn Vũ đuổi theo bước chân của Ôn Trà, tán gẫu cùng cậu: “Có nhà họ Ôn, nhà họ Tiết và cả nhà họ Tề hộ giá cho cậu, con đường của cậu sẽ vô cùng thuận lợi.”
Kẻ khôn không rơi vào bể tình, trà xanh không vào giới giải trí.
Quá là mệt mỏi, đã vậy còn có thể bị mắng nữa.
Ôn Trà không có hứng thú: “Bây giờ tôi sống không thoải mái hay sao?”
Cậu để ý thấy trong lời nói của Duẫn Vũ có gì đó không đúng, hỏi ngược lại: “Nhà họ Ôn, nhà họ Tiết sẽ giúp tôi, liên quan gì đến nhà họ Tề?”
Nói đến đây, khóe miệng Duẫn Vũ dâng lên ý cười gượng gạo.
Sau khi cậu ta công bố video làm sáng tỏ, cư dân mạng hoặc là mắng cậu ta nhu nhược không thể kịp thời ra mặt, hoặc là cổ vũ cậu ta sẵn lòng đứng ra, tóm lại là đều đạt được mục đích thu hút sự chú ý của cậu ta.
Ở hiện tại vào cái thời đại này, hơn nữa đối với người không có cửa thoát như cậu ta, lưu lượng chính là sinh mệnh, cậu ta đã chịu đủ ánh mắt luôn thương tiếc của người khác đối với cậu ta tiến hành chỉ chỉ trỏ trỏ cao cao tại thượng dành cho cậu ta, vậy nên việc mọi người mắng cậu ta với cậu ta cũng không quan trọng.
Chẳng qua cậu ta không ngờ cái giá càng đắt hơn sau đó lại là chất vấn mà Ôn Vinh, Tiết Thanh Châu, Tề Tu Trúc dành cho cậu ta. Hai người đầu tiên một là anh trai ruột của Ôn Trà, một là anh họ của Ôn Trà, nhưng Tề Tu Trúc vừa xuất hiện, dáng vẻ Ngọc Diện La Sát làm cho cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Ba người thiếu điều muốn lột một tầng da thịt của cậu ta xuống, tin chắc rằng cậu ta ngoài việc vứt bỏ những tâm tư nhỏ bé của mình sang một bên thì không làm chuyện gì không tốt với Ôn Trà mới chịu buông tha cho cậu ta.
Suy nghĩ Ôn Trà dao động, hiểu ra Tề Tu Trúc cũng tham dự vào. Mấy đại lão ẩn trốn trong toàn bộ quyển sách liên tục tra tấn Duẫn Vũ, nghĩ đến tình cảnh đó có thể bị dọa cho tỉnh táo.
Ôn Trà đồng tình nhìn Duẫn Vũ, ngoài miệng an ủi: “Không sao đâu, họ cũng cho cậu chỗ tốt mà.”
Nghe nói gần đây Duẫn Vũ nhận kha khá công việc và cơ hội, rất nhiều trong số đó xuất phát từ tiến cử của ba người bọn họ.
“Ừm.” Duẫn Vũ nhún nhún vai, nở nụ cười: “Làm người phải thỏa mãn, tôi đã có được thứ tôi muốn rồi.”
Bước chân của hai người dừng lại ở cửa Trung tâm Văn hóa và Thể dục thể thao. Trung tâm Văn hóa và Thể dục thể thao của Đại học C mới được trùng tu không lâu, kiến trúc theo phong cách Baroque màu trắng cao quý và thanh lịch, thường được sử dụng làm địa điểm tiếp khách nước ngoài của trường.
Duẫn Vũ chia sẻ tin tức mà cậu ta biết được với Ôn Trà: “Lần này không chỉ gọi chúng ta mà còn gọi tất cả những người đoạt giải nữa.”
“Có chuyện quan trọng?” Ôn Trà nhướng mày, từ sau khi cậu giao xong hết báo cáo kết quả nhiệm vụ thì cũng chưa từng theo dõi những chuyện sau đó, ngay cả khi biết đoạt giải cũng phản ứng bình thường, hôm nay đến đây hoàn toàn chỉ vì thuận theo tấm lòng của thầy Lưu, không để ông ta bị leo cây.
“Không biết nữa, dù sao cũng có thể biết ngay thôi mà.” Duẫn Vũ cười đáp lại.
Chờ đến khi bọn họ đẩy cửa ra, mới mơ hồ nhận ra đây chẳng phải là một buổi giao lưu bình thường.
Ngoài những người chiến thắng thì còn có rất nhiều gương mặt khác có mặt.
Ngoại trừ thầy Lưu, Ôn Nhạc Thủy với cả Duẫn Vũ, Ôn Trà không quen ai cả, thái độ dửng dưng.
Nhưng Duẫn Vũ thì trợn to hai mắt, một người xưa nay bình tĩnh lại có chút thất thố: “Sao lại có nhiều đại lão đến đây như vậy?”
Ảnh hậu vừa giành được ba huy chương vàng, đạo diễn Phan hai lần liên tiếp giành được giải Kim Tượng, đạo diễn Lý được mệnh danh là ánh sáng của giới đạo diễn người Hoa, đạo diễn nổi tiếng người nước ngoài Adam…
Toàn bộ ban giám khảo Trung - Mỹ - Âu dường như có thể đến đều đã đến rồi.
Bắp chân Duẫn Vũ vì kích động mà hơi run rẩy, chỉ cần có thể kết giao với bất kỳ vị đại lão nào ở đây, như vậy cậu ta sẽ không cần khốn đốn bởi chuyện tác phẩm không người hỏi han mà nơi nơi vấp phải trắc trở nữa.
“Họp trước đã, thuận tiện suy nghĩ kỹ lời ăn tiếng nói luôn đi.” Ôn Trà thấy buồn cười mà kéo Duẫn Vũ một cái, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, cùng bạn học xung quanh gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Cuộc họp đại khái là khen ngợi các thí sinh đoạt giải, sau đó mời ban giám khảo lên sân khấu đánh giá những điểm có thể học tập của các tác phẩm đoạt giải.
Cho dù đã lén xem đi xem lại tác phẩm của Ôn Trà, nhưng khi trên màn ảnh rộng lại một lần nữa hiện ra độ nét cao, Duẫn Vũ vẫn có thể bị làm cho rung động.
Vẻ đẹp bên ngoài mềm mại đáng yêu mà đơn thuần, ngũ quan xuất hiện từng phần riêng trên màn hình lặng lẽ tả lại vẻ đẹp của đường nét đủ để người ta gục đổ, ấy là chưa nói đến cốt lõi dưới sự khuếch đại của cảm xúc. Duẫn Vũ lặng lẽ nhìn giám khảo trên sân khấu, khi video phát sóng thì không ngừng gật đầu tán thưởng. Cậu ta lại liếc qua Ôn Trà, Ôn Trà nắm tay chống lên hai má, nhàn hạ dùng thái độ bàng quan xem náo nhiệt.
“Tôi lên hình đúng là đẹp thật nha.” Ôn Trà mèo khen mèo dài đuôi.
Duẫn Vũ nhịn cười, sau khi hiểu rõ Ôn Trà sẽ phát hiện, Ôn Trà thông minh lanh lợi nhưng một số phương diện lại rất đơn thuần, hơn nữa EQ cao, trở thành bạn bè với người như vậy là một chuyện cực kỳ vui vẻ. Cậu ta chợt có chút hối hận, nếu như lúc trước ngay từ khoảng thời gian đầu tiên đã liên lạc với Ôn Trà để thanh minh giúp cậu ta chứ không phải đang tính toán lợi ích, liệu quan hệ giữa cậu ta và Ôn Trà có thể thân thiết hơn một chút hay không.
Cuộc trò chuyện trên sân khấu gợi lại những suy nghĩ ngổn ngang lo quàng lo xiên của cậu ta.
Trưởng ban giám khảo của Cúp Phong Hoa lần này - đạo diễn Lý - chống nạng run rẩy bước lên sân khấu, ngắm chuẩn đến micro và nở nụ cười hòa ái: “Lão già này không lảm nhảm gì nhiều khiến người ta thấy phiền, rất vui được gặp mọi người, nhìn thấy gương mặt trẻ trung non nớt như vậy của mọi người tôi vô cùng bùi ngùi, tất cả mọi người đều là ánh sáng của điện ảnh và truyền hình tương lai, tương lai của điện ảnh và truyền hình Trung Quốc thuộc về các bạn. Tiếp theo đây sau khi tan cuộc có vấn đề gì đều có thể tới tìm mấy ông già chúng tôi nói chuyện một chút. ”
Sau khi có một cô gái thẳng thắn, dũng cảm là người đầu tiên chủ động xuất kích tìm đạo diễn để trò chuyện cùng cô ấy thì các thí sinh dần dần dao động, lặng lẽ đến trước mặt các đại lão điểm danh học hỏi.
“Cậu đi đi, tôi ngồi đây được rồi.” Ôn Trà đứng lên rồi đặt mông ngồi xuống một chỗ không thu hút sự chú ý trong hội trường, nói với Duẫn Vũ.
Sau này cậu không có ý định phát triển trong giới giải trí, không có nhu cầu như vậy nên đương nhiên sẽ không cần phải kết giao.
Duẫn Vũ gật đầu, hít sâu một hơi đi về phía đạo diễn mà cậu ta đã chọn muốn tự đề cử mình.
Ôn Trà chăm chú gặm bánh quy nhỏ, cố gắng không để cho mình ăn đến mức quanh miệng toàn là vụn bánh, thỏa mãn nhìn quanh hội trường, tìm được bóng dáng quen thuộc.
Ôn Nhạc Thủy là người đoạt giải nhất, đương nhiên không thể nào vắng mặt được. Cậu ta vũ trang đầy đủ, đầu tóc khéo léo, đang lẳng lặng ở bên cạnh một người đàn ông trung niên không câu nệ, ăn mặc nghèo túng nghe ông ta nói chuyện.
Ôn Trà mở công cụ tìm kiếm tìm được ảnh chụp của người đàn ông kia, xác định đây chính là vị đạo diễn đã có công phát hiện và bồi dưỡng trong nguyên tác, hợp tác với Ôn Nhạc Thủy trong một bộ phim điện ảnh, lăng xê Ôn Nhạc Thủy nổi tiếng – Triệu Lỗi.
Trong nguyên tác đã nói, vị đạo diễn này trong tay có một kịch bản tồn đọng từ lâu, không tìm được người thích hợp. Mà hóa ra ekip của Ôn Nhạc Thủy có Duẫn Vũ trong đó quay về chủ đề liên quan đến nông thôn không hẹn mà trùng hợp với kịch bản của đạo diễn, vì thế đạo diễn tìm Ôn Nhạc Thủy hy vọng cậu ta tham gia diễn xuất, Ôn Nhạc Thủy do dự nhiều lần mới đồng ý.
Nhưng hiện tại Ôn Nhạc Thủy đã thay đổi chủ đề quay, nội dung nói về quá trình theo đuổi giấc mơ của Tiểu Thanh Tân, thế mà cũng có thể móc nối với đạo diễn sao? Nếu như vẫn là như vậy, có lẽ phải cảm thán điểm mạnh mẽ của cốt truyện rồi.
Nhất là khi bóng dáng Duẫn Vũ cũng kiên định đi về phía đạo diễn Triệu, tâm trạng xem kịch của phản diện to bự là Ôn Trà đạt tới đỉnh điểm, nhất thời nóng lòng muốn thử.
Có cần phải đi phá hoại và làm cho Ôn Nhạc Thủy ghê tởm không nhỉ?
Chỉ là không đợi cậu suy nghĩ ra đáp án thì đã có người chủ động đi tới trước mặt cậu ngăn cản cậu.
Một người nước ngoài tóc vàng dùng keo vuốt tóc chải thành kiểu đầu húi cua, người nước ngoài với đôi mắt xanh biếc dùng giọng điệu lơ lớ hét lên: “Cha?”
Ôn Trà ngẩng đầu lên: “Hello?”
“Không sao đâu, cậu nói tiếng Trung đi, tôi hiểu được.” Người nước ngoài vội vàng bổ sung, âm điệu của anh ta quặt quẹo đến mức như mười tám khúc cua trên đường núi nhưng biểu đạt không có vấn đề gì, người khác có thể nghe hiểu được: “Tôi là Adam.”
Ôn Trà bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong dàn ban giám khảo được công bố chính thức có một vị đạo diễn tên là Adam, vừa rồi Duẫn Vũ còn bổ sung kiến thức cho cậu một chút, Adam xem như là đạo diễn phim nghệ thuật hàng đầu nước Mỹ, tuy rằng mấy năm có những bộ phim được đánh giá cao nhưng không hút khách, nhưng địa vị không thể lay chuyển.
“Trà, tôi bị thu hút sâu sắc bởi tác phẩm của cậu, nó làm cho tôi liên tưởng đến vẻ đẹp không trọn vẹn của bức tượng Venus cụt tay. Táo là trái cấm trong Kinh Thánh, đại diện cho niềm vui và hưởng lạc, ông trời ơi, làm sao ông lại nghĩ đến việc cắn mất nửa miếng tượng trưng cho sự hủy diệt chứ…” Lời ngon tiếng ngọt của người nước ngoài là một kỹ năng cơ bản, vừa từ đầu đã thổi rắm cầu vồng, luyên thuyên không ngừng để trình bày quan điểm của mình về tác phẩm, cuối cùng thành tâm thành ý thốt ra một câu: “you are the ale of my eyes.”
Bạn là viên ngọc quý trên tay tôi.
Ôn Trà vui vẻ cực kỳ, nhận lấy tất cả lời khen ngợi mà không hỏi han: “Cảm ơn anh! Anh đúng là có mắt nhìn!”
Hai người một người nguyện ý khen một người nguyện ý được khen ngợi, nhiệt độ tình cảm tăng vọt.
“Cha, sao cậu không đi làm quen với bạn mới, nếu cần tôi có thể giới thiệu cho cậu.” Adam chỉ vào tất cả các kiểu có nam có nữ trên sân khấu lấy toàn bộ sự kiên nhẫn báo cho Ôn Trà: “Vị kia là An, phong cách điện ảnh tối tăm của anh ta rất hợp với cậu, vị đồng nghiệp già kia là Alex, am hiểu bạo lực đẫm máu, gần đây muốn quay một chút ôn hòa, cậu nhất định là ứng cử viên tâm đắc của ông ta…”
Ôn Trà ngắt lời anh ta và nhìn Adam với đôi mắt sáng như sao: “Adam, nhưng bọn họ đều không nói chuyện dễ nghe như anh mà.”
Cậu dám thề rằng Adam nhất định là yêu tinh thả rắm cầu vồng dễ nghe nhất trong đợt phát biểu của các đạo diễn.
Không ai có thể từ chối ánh mắt của một người đẹp một lòng nhìn chăm chú vào bạn cả, Adam nở ruột nở gan, dừng ý đồ giới thiệu ứng cử viên cho Ôn Trà lại, không ngừng vó ngựa mà tiếp tục rắm cầu vồng chưa nói hết.
Một người đàn ông có mái tóc xoăn nâu, mắt màu trà, mũi cao và hốc mắt sâu, là người Do Thái điển hình đến gần họ và hỏi: “Adam? Anh đang làm gì vậy?”
Adam quay đầu lại: “Ồ, là anh à Miller.”
Ôn Nhạc Thủy chờ đợi đã lâu rốt cục tìm được mục tiêu của mình, trong lòng hân hoan.
Trong kế hoạch của người đại diện mới - chị Vân - đưa cho cậu ta, kịch bản trong tay đạo diễn Triệu Lỗi là một lựa chọn lớn cho con đường sự nghiệp của cậu ta. Nhưng Ôn Nhạc Thủy có một niềm theo đuổi quan trọng hơn - quảng cáo mới của đạo diễn John Wilson.
Duẫn Vũ chen một chân tán gẫu với đạo diễn Triệu Lỗi như là diều gặp gió, dù sao tác phẩm của cậu ta cũng càng phù hợp một cách hoàn mỹ với suy nghĩ của Triệu Lỗi, trong lòng Ôn Nhạc Thủy vốn đã đang tích tụ bực bội, sốt ruột tìm kiếm, hiện tại đã nhìn thấy rồi, đương nhiên không có ý định cùng hai người này nói chuyện tiếp.
Song Ôn Nhạc Thủy duy trì lý trí, không đổi sắc mặt để che giấu sự khinh thị của mình, lễ phép nói lời tạm biệt với đạo diễn Trịnh như kiểu mới được tắm gió xuân: “Đạo diễn Triệu, thật ngại quá, xin lỗi vì cháu không tiếp chuyện với chú được ạ.”
Trịnh Lỗi vội vàng gật đầu, nhìn theo Ôn Nhạc Thủy rời đi, thở dài một hơi.
Trong giới đều là người khôn khéo biết tính toán, ông ta cảm nhận được Ôn Nhạc Thủy không quá hứng thú với kịch bản. Cũng đúng thôi, một cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ phải đi đóng vai xấu xí đóng vai quê mùa, quả thực khó có thể chấp nhận được.
Duẫn Vũ giản đơn liếc qua bóng dáng Ôn Nhạc Thủy, nắm chặt cơ hội, mỉm cười dời đi sự chú ý của Trịnh Lỗi: “Đạo diễn Trịnh, chú có hứng thú nói chuyện với cháu không ạ.”
Trịnh Lỗi hoàn hồn nói được.
“Hi.” Ôn Nhạc Thủy tiến đến chào hỏi Adam và Miller, lúc gặp Ôn Trà thì dừng một chút, gật đầu, miễn cưỡng cũng coi như chào hỏi.
Ôn Trà thấy hơi khó hiểu, Ôn Nhạc Thủy không cùng đạo diễn Trịnh Lỗi vạch ra kế hoạch cho sự nghiệp tương lai mà lại chạy đến đây làm gì?
“Đạo diễn Adam, ngưỡng mộ đã lâu, em là Ôn Nhạc Thủy, người sáng tác tác phẩm “Đuổi Theo Giấc Mộng” trong cuộc thi lần này.” Ôn Nhạc Thủy mỉm cười chào hỏi.
Adam vỡ lẽ, nhiệt tình đáp lại, chỉ có điều thái độ lại có vẻ không nhiệt tình như đối với Ôn Trà: “Là cậu, tôi nhớ cậu.”
Anh ta là người đầu tiên xem tác phẩm của Ôn Nhạc Thủy, anh ta vẫn còn rất ấn tượng.
“Tôi nhớ nhạc nền trong tác phẩm của cậu rất hay, là do cậu tự soạn sao.” Adam hỏi.
Ôn Nhạc Thủy trả lời: “Là bạn em giúp đỡ ạ.”
“À.” Adam nhất thời không quá hứng thú nữa, video đó bỏ qua nhạc nền thì nội dung quá mức thương mại hóa rập khuôn chẳng có gì mới mẻ, hơn nữa có tác phẩm của Ôn Trà để so sánh, nhất thời rơi xuống thế hạ phong.
Ôn Nhạc Thủy đương nhiên có thể phát hiện ra thái độ của Adam trước và sau không giống nhau, nhưng hiện tại không phải là lúc tức giận, cậu ta cắn môi, làm bộ lơ đãng hỏi Miller: “Xin chào, xin hỏi ngài là…”
Miller gật đầu với cậu ta: “Xin chào, tôi là một người kinh doanh nhà máy rượu vang, tên là Miller.”
Mọi người ở đây đều âm thầm quan sát động thái của những người xung quanh.
Vốn dĩ phía trên giải nhất lại còn tóm được một Giải thưởng Muse, đương nhiên mọi người không thể nào không biết Ôn Trà là ai. Hơn nữa người cùng nghề thường ganh ghét nhau, giữa bản thân mọi người chính là tồn tại quan hệ cạnh tranh, ngứa mắt lẫn là chuyện quá đỗi bình thường.
Không ngờ rằng Ôn Trà vừa đến đây đã làm một con cá muối nằm yên không chủ động xuất kích, thế là bọn họ buông lỏng cảnh giác.
Kết quả, hiện tại Ôn Trà cùng với người đoạt giải nhất - Ôn Nhạc Thủy - đều đang nói chuyện với hai người nước ngoài, một vài người suy nghĩ lanh lẹ đương nhiên là gió chiều nào theo chiều đó.
Song, chẳng bao lâu họ đã hết hứng thú, sự huy hoàng với tư cách là đạo diễn của Adam đã là quá khứ rồi, bây giờ không phải là thời đại thuộc về anh ta. Một người đàn ông khác tên là Miller chỉ là một doanh nhân, có vẻ như chỉ là nhà đầu tư.
Mặc dù tiền bạc quan trọng, nhưng trong trường hợp hiện tại, các tài nguyên giải trí càng quan trọng hơn.
Bọn họ lắng nghe một lúc rồi lặng lẽ rời đi.
Đáy mắt Ôn Nhạc Thủy hiện lên một tia sáng u ám. Nếu như không phải Tề Quân Hạo đã lén lút điều tra thì chỉ sợ cậu ta cũng sẽ không chút do dự rời đi như những người khác.
E là chỉ có cậu ta biết Miller trước mắt đây đích thực là một thương nhân, nhưng anh ta lại là đại diện của nhà máy rượu vang cử ra tìm kiếm ứng cử viên để quay quảng cáo.
Cậu ta chiếm ưu thế của chuyện thông tin sai biệt, khơi dậy chủ đề: “Bố em rất thích rượu vang, vì vậy em đã tiếp xúc từ khi còn nhỏ, cũng rất quan tâm đến nó.”
“Ồ?” Miller lấy lại chút tinh thần.
Anh ta không hiểu rõ tình hình bên phía Trung Quốc, đi tới hội trường xung quanh chẳng biết ai chẳng biết gì, khó lắm mới có người chủ động bắt chuyện, đương nhiên là anh ta vui vẻ tán gẫu thêm vài câu. Dù sao lần này anh ta cũng mang theo nhiệm vụ tới đây, phải giúp boss tìm kiếm diễn viên hợp tác quảng cáo thích hợp hoặc là tìm đạo diễn Miêu Tử có thể giúp đạo diễn John quay phim.
Thiếu niên nói chuyện phiếm với Adam vô cùng ưu tú, nước da trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng duyên dáng cùng đôi mắt đa tình, gu thẩm mỹ chung của phương Đông và phương Tây, thiếu niên như vậy bất kể là thị trường Trung Quốc hay thị trường phương Tây thì nhất định đều có thể được săn đón.
Nhưng đạo diễn Wilson đã ra một mệnh lệnh chỉ có thể nghe theo không thể phản đối cho anh ta trước khi đến, ông ta không muốn nhìn thấy một bình hoa hay là đồ bao rơm, hy vọng đối tượng hợp tác có nội hàm. Điều này gây khó khăn cho Miller, bởi vì nội dung trò chuyện giữa thiếu niên và Adam quá là… ờm… nông cạn…
Anh ta từng nghe ngóng qua, Ôn Nhạc Thủy là người giành được giải nhất, hạ bớt yêu cầu cũng coi như là lựa chọn không tồi.
“Đúng vậy, các giống nho khác nhau sẽ sản xuất ra các loại rượu vang khác nhau, ảnh hưởng của khí hậu thổ nhưỡng đều rất lớn, nhưng có điều rất thú vị chính là đất càng nhỏ càng cằn cỗi thì ngược lại càng dễ sinh ra giống tốt, từ đó sản xuất ra rượu ngon…”
Một bên là Ôn Nhạc Thủy nói chuyện phiếm, một bên khác trong khóe mắt cậu ta, Ôn Trà vẫn cười tít mắt nghe những lời khen có cánh không trùng lặp nhau của Adam, có trời mới biết một người nước ngoài thiện chí làm sao có thể hiểu được cách nói cua gái “Tôi không biết bơi, nhưng tôi muốn rơi vào bể tình ngay lập tức.”
May mà Ôn Trà không biết cậu đã bỏ lỡ điều gì, may mà danh ngạch đó sẽ thuộc về cậu ta, Ôn Nhạc Thủy lấy lại tinh thần cố gắng trò chuyện cùng Miller.
“Rượu vang đỏ càng đậm thì càng ngon, em nhớ trong nhà từng sưu tầm được rượu ngon mấy chục năm, mùi hương nồng đậm. Em thích nhất là rượu Port, mùi đinh hương và quế rất ngọt, ngọt ngọt say say, rất hợp làm một ly trước khi đi ngủ…”
Khi cậu ta không chú ý tới, khuôn mặt vốn mỉm cười tràn đầy tán thưởng của Miller dần nhăn nhó, khóe môi mím chặt, nhưng vì phong thái quý ông nên không cắt ngang.
Nhưng Ôn Trà lại không khách khí như vậy, cậu bưng một ly rượu vang đứng ở phía sau Ôn Nhạc Thủy, đầu ngón tay giữ lấy ly thủy tinh khẽ lay động, cười hỏi:
“Em trai bao tuổi?”
Có từng đọc sách hay chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất