Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật
Chương 50
Ôn Trà là một người thực tế, tuy rằng cậu không thích Ôn Nhạc Thủy, nhưng mặt của Ôn Nhạc Thủy cũng miễn cưỡng được xem là thanh tú, thật sự không có liên quan gì đến khuôn mặt mộc mạc dù có dùng nhãn hiệu nổi tiếng cũng không cứu nổi của Ôn Nhã.
Ôn Nhạc Thủy ngừng lại một giây, dường như phản ứng chậm nửa nhịp mới có thể uể oải như vậy, cậu ta không có bất kỳ phản ứng gì, cậu ta liếc mắt nhìn Ôn Nhã ở chỗ đó một cái, nhẹ giọng nói: "Em không biết cậu ta."
"Ồ." Ôn Trà ngâm giọng thật dài: "Cậu ta chính là em trai cùng bố cùng mẹ mà em chưa từng gặp đó."
Ôn Nhã dùng ánh mắt tính toán quan sát Ôn Nhạc Thủy: "Hóa ra anh chính là Ôn Nhạc Thủy à?"
Làm sao cứ cảm thấy không phóng khoáng lắm, ngay cả Ôn Trà nửa chừng xuất gia quay về nhà họ Ôn cũng không bằng.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, không biết là bởi vì trở thành anh em ruột mà cần phải nhờ người khác giới thiệu mới biết, hay là bầu không khí vô cùng không phù hợp của ba người.
Ôn Nhạc Thủy nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo của Ôn Trà sáng lên, không phân biệt được rốt cuộc bên trong là thờ ơ hay là thăm dò.
Cũng may Ôn Trà không dây dưa nữa: "Đi đi, không quấy rầy em làm nhiệm vụ nữa."
Ôn Nhạc Thủy gật đầu rời khỏi, loạng choạng vấp phải hòn đá nhỏ trên đường suýt chút nữa là ngã nhào.
Hai người Ôn Trà và Ôn Nhã đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cậu ta.
Ôn Nhã thực sự chưa bao giờ gặp Ôn Nhạc Thủy trước đó, cậu ta chỉ vào bóng dáng của Ôn Nhạc Thủy đã đi xa: "Làm sao anh ta lại giống như bị bệnh tâm thần vậy?"
Dường như nghĩ tới những tình tiết bát quái máu chó trong phim truyền hình, con ngươi Ôn Nhã đảo quanh, động não cực kỳ nhiều: "Lợi hại nha Ôn Trà, không nghĩ tới anh còn có bản lĩnh tra tấn cậu ta thành như vậy đó? Thăng thiên thành công ở trong nhà giàu có."
Cậu ta không phục chuyện Ôn Trà được nhà giàu có đón đi, đặc biệt nghiên cứu một số tài liệu về cậu ấm thật và giả của các nhà giàu có, đều là cậu ấm giả tiếp tục được xem như cục cưng, cậu ấm thật bị xem thường, cho nên cậu ta vẫn mượn điều này để an ủi mình không cần phải hâm mộ Ôn Trà, Ôn Trà chưa chắc đã có một kết cục tốt, kết quả hoàn toàn ngược lại với hiện thực, cậu ta lại bắt đầu ghen tị vì lúc trước người bị bế nhầm là Ôn Trà, mà không phải là cậu ta.
Lời nói này của Ôn Nhã giống như Ôn Trà đã làm ra chuyện xấu tày đình gì đó, tình trạng hiện giờ của Ôn Nhạc Thủy chẳng lẽ không phải do tự mình gieo gió gặt bão sao?
Hơn nữa...
Sao mà Ôn Trà lại cảm thấy cậu ta có chút có tật giật mình chứ?
Nhưng không có điện thoại trên tay, tổ chương trình không cho bọn họ liên lạc với bên ngoài, Ôn Trà chỉ có thể chôn nghi ngờ dưới đáy lòng, tạm thời coi như không có gì.
Ôn Nhạc Thủy vừa đi, không còn hứng thú dây dưa với Ôn Nhã nữa, Ôn Trà quan tâm anh trai nhỏ: "Anh trai nhỏ! Mau tới đây quay tiếp!"
Anh trai nhỏ nhanh chóng xoay người, Ôn Nhã vội vàng câm miệng!
Cả thế giới đều im lặng!
Ôn Trà nhiệt tình giới thiệu với ống kính: "Chúng tôi vừa gặp một người đồng hương nhiệt tình, cứ một mực đòi chăn dê với tôi, tôi không đồng ý, tôi nói tôi phải tự mình hoàn thành, tôi không đồng ý, kết quả anh ta còn tức giận với tôi! Người dân của thôn Hạnh Hoa thật sự quá nhiệt tình, tôi thật sự không thể từ chối nổi, cho nên chúng ta cùng đi chăn dê đi!"
Đồng hương nhiệt tình Ôn Nhã:?
Cậu ta nhất định đòi chăn dê lúc nào chứ, nguyên một tràng dài chỉ có "anh ta tức giận" là thật thôi.
Ôn Nhã không phục muốn phản bác, kết quả ánh mắt liếc đến ngón tay ám chỉ tiền của Ôn Trà nên câm miệng ngay lập tức.
Anh trai nhỏ cũng rất mê mẩn, nhưng ngại quyền uy của Ôn Trà nên không dám phao tin.
Dắt năm con cừu từ trong nhà bác Vương ra, nói đúng ra, là sau khi Ôn Nhã dắt năm con dê từ nhà bác Vương ra, Ôn Trà tiếp tục đối mặt với máy quay mà nói: "Bởi vì tôi không biết chỗ cho cừu ăn cỏ, nên bây giờ người đồng hương này xung phong đòi dẫn chúng ta đi đến đó."
Trong lòng Ôn Nhã nén giận, rất muốn chửi ầm lên với Ôn Trà, nhưng mà ở trước ống kính, dựa theo sự điều khiển của Ôn Trà mà oán hận chạy đến trước mặt cậu, muốn ghi lại tư thế oai hùng của cậu ta ở mọi hướng, cậu ta chỉ có thể cứng nhắc mà làm tốt việc quản lý biểu cảm, xấu hổ mà gật đầu với ống kính.
Trước thôn có một gò núi nhỏ có thể để cho dê ăn cỏ, Ôn Nhã thở hồng hộc mà đuổi bầy dê thích chạy tán loạn ngược xuôi về đích, vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi cảnh cáo Ôn Trà dù có nói cái gì cậu ta cũng sẽ không giúp cậu nữa.
Ngay khi cậu ta đang chống gối thở dốc, giọng nói ngọt ngào giống như ma quỷ của Ôn Trà vang lên: "Bởi vì dê dễ thương và quý giá như vậy, mà tôi lại quá ngu ngốc cái gì cũng không biết, bây giờ hãy để người đồng hương nhiệt tình này làm mẫu một lần xem chăn dê là như thế nào trước rồi lại dạy tôi nhé."
Hơi thở của Ôn Nhã mắc kẹt nơi cuống họng, mắt thiếu chút nữa trợn trắng mà ngất xỉu.
Ôn Trà quay mặt ra khỏi ống kính dùng tay ra hiệu "năm" với cậu ta.
Năm nghìn vạn?
Ôn Nhã ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, không phải là chăn dê sao? Cậu ta có thể!
Nói thật, từ trước đến giờ Ôn Nhã ở nhà chưa từng phải làm việc này. Khi nhà bọn họ nghèo khó cậu ta là con út, có việc gì bận việc gì mệt đều do Ôn Trà làm, làm cái gì sai cũng có Ôn Trà nhận lỗi thay cậu ta. Sau này Ôn Trà quay về cái nhà có tiền kia, số tiền nhà họ Ôn bố thí bồi thường bọn họ làm cho bọn họ trở thành gia đình khá giả.
Lần này tính ra là lần đầu tiên Ôn Nhã thực sự làm việc đồng áng đúng nghĩa, dê sẽ không bị giam lại một chỗ ngoan ngoãn ăn cỏ, mà dạo chơi khắp nơi, cậu ta mệt mỏi không cho bọn chúng chạy thoát, cảnh tượng giống như dê đang dắt cậu ta đi dạo.
Ôn Trà còn đang ở bên cạnh hết lần này đến lần khác khiêu khích:
"Ô kìa, làm sao cậu lại ngu như vậy!"
"Ô kìa, làm sao mà cậu còn ngu hơn tôi nữa?"
Ngay sau khi Ôn Nhã cuối cùng không thể nhịn được nữa muốn để Ôn Trà tự mình đến làm thử, Ôn Trà đang nghỉ ngơi trên tảng đá lớn đã đứng dậy trước, vỗ vỗ quần: "Được rồi! Kết thúc công việc! Chúng ta cho dê ăn xong rồi!"
Toàn bộ quá trình Ôn Trà cũng chưa từng làm cái gì cả, chỉ động đẩy miệng, nhiệm vụ kết thúc, còn cố tình nói xin lỗi vì đã để cho cậu ta làm tất cả, người khác cũng không có cách nào phản bác.
Ôn Nhã nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng hỏi một câu: "Anh học được cái gì rồi?"
Ôn Trà thở dài mà lắc đầu nhìn cậu ta: "Học được lần tới không thể tìm người quá ngu đến dạy tôi."
Ôn Nhã vô cùng muốn đánh người, đã suy nghĩ đến tính khả thi về việc đêm nay khi Ôn Trà đi đường đêm sẽ trùm cậu vào một cái bao tải.
"Ôn Trà!" Tiếng nói của Duẫn Vũ xuất hiện trên cánh đồng bát ngát.
Bọn họ quay đầu lại, ngoại trừ Duẫn Vũ ra, còn có một vài khách mời cũng chạy tới, trăm miệng một lời: "Chúng ta đến đây giúp đỡ."
Sau đó tổng hợp các cảnh phim, ngay cả đạo diễn lười biếng cũng chú ý đến tình hình trước bãi cỏ ở cửa thôn.
Đạo diễn rất muốn khóc.
Số lượng người tới còn nhiều hơn dê, rốt cuộc Ôn Trà là đang chăn dê hay là chăn người?
"Các người đến chậm, không còn gì để giúp nữa rồi." Ôn Trà nhún nhún vai: "Lần sau đi."
Ôn Nhã trợn mắt há hốc mồm, khá lắm, sai khiến người khác còn có thể hẹn trước lần sau.
Nhưng mà mọi người vô cùng cam tâm tình nguyện, lại lần nữa đồng thanh nói: "Được."
Ôn Nhã:? Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, cho nên vừa nãy cậu ta như vậy là bị Ôn Trà đùa giỡn mà xoay mòng mòng.
Đương nhiên, nguyên nhân mọi người tìm đến Ôn Trà là có tâm tư nhỏ của bản thân - sắp đến giờ ăn cơm. Không tích hợp nguyên liệu tìm đầu bếp Ôn ăn nhờ uống nhờ, thì bọn họ có nguyên liệu nấu ăn cũng vô dụng, chung quy lại không thể ăn sống nhỉ?
Có lẽ là lo lắng chèn ép quá nhiều sẽ khiến nhóm khách mời chống đối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nguyên liệu nấu ăn mà tổ chương trình cung cấp rất phong phú.
Ôn Trà kết thúc việc chăn dê thu hoạch được một miếng thịt dê do đạo diễn đặc biệt mang về từ trấn trên, trong ánh mắt mọi người là sự vui vẻ cộng với thèm thuồng, Ôn Trà véo cổ họng yếu ớt thở dài: "Dê dễ thương như vậy, làm sao có thể ăn dê chứ..."
Tổ chương trình: Cậu có thể im miệng đi được không!
Không biết người dân nhiệt tình Ôn Nhã trốn đi từ lúc nào, dù sao đoán rằng vẫn còn có thể quay lại tìm cậu đòi tiền, Ôn Trà cũng không thèm quan tâm.
Bà nội Trần nhìn đoàn người thì vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt tươi cười: "Đều là bạn của Tiểu Trà sao, hoan nghênh hoan nghênh."
Nhà bà nội không phải quá lớn để có thể chứa nhiều người như vậy, sau khi bọn họ cùng nhau kê những chiếc bàn nhỏ và ghế nhỏ ở bên ngoài khu đất trống xong thì ló đầu ra nhìn bên ngoài nhà bếp.
Có thể giúp đỡ cũng chỉ có Duẫn Vũ từng có kinh nghiệm, một đám cậu ấm cô chiêu không biết có thể giúp đỡ cái gì, xấu hổ mà ngây người đứng chôn chân ở chỗ này nhìn Ôn Trà, nếu không phải điện thoại bị thu, bọn họ có thể xây dựng ngay tại chỗ một đội quân chi viện người hâm mộ toàn cầu của Ôn Trà và sẽ điên cuồng thảo luận bên trong.
"Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi." Duẫn Vũ bất đắc dĩ xoay người nói với các bạn học đang ngây ngốc.
Một học sinh nam nào đó vỗ đầu: "Tôi có thể đi chẻ củi!"
Những người khác dường như rốt cuộc cũng nhớ tới chút tác dụng của mình, sôi nổi bàn bạc:
"Tôi đi đun nước sôi."
"Tôi đi rửa rau."
"Tôi... Tôi biểu diễn tấu nói cho mọi người."
Duẫn Vũ cảm thấy buồn cười, đây là một trong những khoảnh khắc khiến cậu ta cảm thấy ấm áp và dễ thương ở trong đoàn, mà ngọn nguồn tất thảy đều là nhờ Ôn Trà.
Ôn Trà đeo một cái tạp dề, ngón tay dài nhỏ đối lập với lưỡi dao lạnh như băng, rõ ràng lưu loát mà thái từng miếng thịt, động tác cực kỳ vững vàng.
"Làm sao cậu lại biết nấu cơm vậy?" Từ hôm qua Duẫn Vũ đã muốn hỏi, nhìn trình độ thành thạo của Ôn Trà, chỉ biết đấy không phải là trình độ nấu ăn bình thường.
"Ừ, đã từng học." Dáng vẻ Ôn Trà thảnh thơi mà trả lời.
"Vì sao lại nghĩ đến việc học cái này?" Duẫn Vũ hỏi.
Ôn Trà trả lời: "Bởi vì người khác thích."
Kiếp trước lúc bố không xót mẹ không thương suýt bị đuổi ra khỏi nhà, phải học pha trà và nấu cơm, mới thành công ôm được bắp đùi chủ nhà mà bắt đầu cuộc sống màn trời chiếu đất.
Câu trả lời này nằm ngoài suy nghĩ của Duẫn Vũ, trong mắt cậu ta Ôn Trà là người chẳng bao giờ phải tốn chút hơi sức nào, dễ như trở bàn tay mà đạt được sự yêu thích của mọi người, làm sao lại có một ngày cần phải cầu xin lòng thương của người khác.
Ôn Trà liếc mắt nhìn Duẫn Vũ một cái: "Thu hồi sự đồng cảm của cậu đi, sự khác biệt lớn nhất của tôi và cậu chính là tôi có thể biến thứ tôi học được thành sức mạnh của chính mình."
Có thể Ôn Trà là người da mặt dày, ôm đùi mà còn ôm vô tư như vậy, để ôm đùi còn có thể học gì đó để đi ôm đùi tiếp, hơn nữa để mình trở thành một cái đùi bị người khác ôm.
Tuần hoàn lặp lại, sinh sôi không ngừng. Hành trình học tập của cậu vô cùng có lời, cũng không trăm đắng nghìn cay chút nào.
Duẫn Vũ vội vàng sửa lại biểu cảm: "Không có."
Cậu ta làm gì xứng để đồng cảm với Ôn Trà, Ôn Trà tươi đẹp lóa mắt, từ đồng cảm này là sỉ nhục Ôn Trà.
Duẫn Vũ phát hiện từ đầu đến cuối mình biến thành người thổi trà số một, tự thấy bất đắc dĩ, nhận lấy dao trong tay Ôn Trà: "Để tôi đi, cậu đi nấu ăn đi."
Anh trai quay phim dưới sự điều khiển của đạo diễn nhanh chóng tiến đến gần quay phim, không nghĩ tới một chương trình thực tế nghệ thuẩ còn có thể chèn một đoạn ngắn của đoạn "Trung Quốc trên đầu lưỡi".
Mời Ôn Trà đến thật sự là rất đáng tiền.
Đạo diễn, người đã tốn rất nhiều tiền cát-xê đang cố gắng an ủi chính mình.
Cắt thịt dê thành từng khối hầm với nước lèo, thêm hành gừng, củ cải, ớt khô, hầm trong nồi.
Thịt kho tàu mỡ nạc rõ ràng nấu trong một cái nồi khác, phần thịt mỡ run run bóng dầu, nước sốt màu hồng thủy tinh, sánh mềm.
Hơn nữa bà nội Trần còn cho thêm sủi cảo chay, cuối cùng bẻ chút bánh trà rồi ngâm tất cả với dùng nước sôi và sơn tra, mùi thơm chua ngọt bay ra, thuận tiện ăn cùng thịt để đỡ ngấy.
Đương nhiên, miếng thịt có thể chia cho mỗi người chỉ bé tí, căn bản không ngấy.
Mọi người ăn mà nước mắt lưng tròng: "Ôn Trà, còn cái gì mà cậu không biết hay không?"
Một anh trai nhỏ của đại học C với mái tóc kiểu Mohican nhìn mấy miếng thịt dê nhỏ xíu trong bát mà lệ rơi đầy mặt: "Chờ tôi ra ngoài, tôi nhất định phải ăn một con dê nướng nguyên con."
Mọi người ở bên kia đùa giỡn: "Ăn mảnh, không tốt bụng gì cả."
Anh trai nhỏ khí phách mà vung bàn tay to lên: "Làm sao lại như vậy được? Nhất định mỗi người một con, các anh chị em đều có phần."
Cùng nhau trải qua khổ cực mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng được tình hữu nghị cách mạng, hiện tại mức độ vững chắc của tình hữu nghị cách mạng của bọn họ có lẽ như vừa mới kết thúc trường chinh.
Sau một trận cười vang, anh trai nhỏ ngược lại thật cẩn thận mà hỏi người thiếu niên với ánh mắt ngậm ý cười lười nhác: "Ôn Trà, cậu có đến không?"
Trong vô thức, cảm giác bọn họ mơ hồ lấy Ôn Trà làm trung tâm. Ôn Trà trời sinh chính là vật phát sáng, cho dù người trước khi đến đây bởi vì so đo và kiêu ngạo trong lòng nên ấn tượng với Ôn Trà rất bình thường, bây giờ cũng ngoan ngoãn mà nói một câu "Ôn Trà cậu thật tốt", sau lưng lén gọi Trà Bảo.
Buổi sáng dậy quá sớm, hơn nữa hôm nay cũng xem như là một ngày bận rộn, Ôn Trà che miệng khẽ ngáp một cái, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, miễn cưỡng mà "ừ" một tiếng.
Mọi người nghe vậy thì vui vẻ, đã hăm he lên kế hoạch để làm sao cho chương trình sau này phải thật thú vị.
Duẫn Vũ cảm thán: Có thể dùng một câu nói mà lừa được một đám nghệ sĩ thanh cao đã có chút thành tựu, mắt cao hơn đỉnh đầu ngoan ngoãn như được ăn kẹo, ngoại trừ Ôn Trà ra thì cậu ta không nghĩ ra ai nữa.
Trần Thi Thi ngồi ở góc tường, ở dưới bóng đêm làm nổi bật vẻ mặt xấu xí dọa người.
Rõ ràng cô ta mới phải là người được mọi người vây quanh, vì sao lại bị Ôn Trà giành lấy trước, không phải Ôn Trà chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp đẽ kia thôi sao?
Trong tiềm thức khiến cô ta không muốn thừa nhận rằng Ôn Trà có tính cách quyến rũ khó có thể cưỡng lại.
Ôn Nhạc Thủy ngồi ở bên cạnh cô ta, Trần Thi Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Thủy, cậu còn muốn chán chường đến khi nào, cậu cứ trơ mắt nhìn Ôn Trà dẫm trên đầu cậu như vậy sao?"
Sau khi phát hiện chính mình trở thành một người ngoài lề thì ngược lại lôi kéo sự ganh ghét của Ôn Nhạc Thủy, từ trước đến nay năng lực gió chiều nào theo chiều nấy của Trần Thi Thi lúc nào cũng rất tốt.
Ôn Nhạc Thủy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía Ôn Trà, líu ríu: "Tôi muốn rút khỏi chương trình."
"Cái gì?" Trần Thi Thi khó có thể tin nổi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với hành động bùn nhão không trét được tường của Ôn Nhạc Thủy. Trước kia Ôn Nhạc Thủy là một người rất có năng lực rất có dã tâm, làm sao lại đến tình trạng này.
Trần Thi Thi biết lần này Ôn Nhạc Thủy có thể đến đây là nhờ Ôn Hưng Thịnh lo lót tiền, cô ta mạnh mẽ kiềm chế sự khinh thường xuống, giải vờ thân mật khuyên can nói: "Tiểu Thủy, chẳng lẽ cậu muốn để cho những tâm sức vất vả của chú Ôn uổng công vô ích sao?"
Không nghĩ tới dường như lời khuyên này không có tác dụng, Ôn Nhạc Thủy vẫn cắn chặt môi.
Trần Thi Thi đã không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp trợn tròn mắt xem thường: Chỗ này cũng không có máy quay, giả bộ làm đóa hoa trắng cho ai xem chứ?
Trời tối rất nhanh, bầu trời đêm xanh đậm trong suốt có thể thấy rõ những ngôi sao lấp lánh.
Mọi người ăn uống no đủ xong, dọn dẹp tàn cuộc sạch sẽ thì giẫm vào ánh trăng quay về nhà mà mỗi người xin ở nhờ.
Bà nội Trần đã lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, ngồi ở xích đu ôn chuyện cũ cùng với Ôn Trà: "Nhiều người trẻ tuổi như vậy, bà nội nhìn cũng cảm thấy mình trẻ ra thêm mấy tuổi. Tiểu Trà nhất định phải luôn vui vẻ."
Bà cụ hòa ái dễ gần, mong ước lớn nhất dành cho con cháu chính là hi vọng chúng vui vẻ khỏe mạnh.
"Cám ơn bà nội." Ôn Trà còn đang chăm chú đấu tranh với cuộn len màu đỏ trên tay.
Không cho chơi điện thoại không cho sử dụng bất kỳ phương tiện điện tử gì, mỗi khi đến đêm Ôn Trà lại rảnh rỗi đến hoảng sợ, chỉ cần hai ngày là nắm chắc kỹ năng đan len, vừa tán gẫu với bà nội Trần vừa chăm chỉ đan.
"Tiểu Trà muốn đan khăn quàng cổ sao?" Bà nội Trần chỉ cách đan cho Ôn Trà.
"Dạ." Ôn Trà gật đầu.
"Vậy muốn tặng cho ai đó?"
Chỉ một câu hỏi đã khiến Ôn Trà bối rối, tặng cho mẹ, anh trai lại ghen tị, tặng cho anh trai, mẹ lại ghen tị. Còn có anh họ, em họ, ông ngoại, người đàn ông họ Tề nào đó bị phụ lòng. Ôi, đây là sự khổ não khi được yêu thích quá nhiều sao?
"Vậy thì không tặng." Để phòng ngừa những tranh chấp về sau, Ôn Trà quyết định ngăn chặn tranh chấp ngay ở đầu nguồn.
Bà nội Trần cưới: "Sao mà không để cho mình chứ?"
Ôn Trà nhìn những đường thêu thưa thớt, căn bản không nghĩ đến sẽ đan cho chính mình: "Quên đi, không đan."
Ban đêm tĩnh mịch mà tốt đẹp, Ôn Trà giả bộ ngoan ngoãn mà cảm giác như nửa thế kỷ, kết quả giương mắt nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tường, bây giờ vậy mà mới tám giờ.
"Bên ngoài có phải có tiếng ô tô hay không?" Bà nội Trần tháo kính lão xuống.
"Dạ?" Ôn Trà ngừng thở chăm chú lắng nghe, dường như ngoài nhà thật sự có tiếng động cơ khởi động. Với các loại xe, Ôn Trà rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lại mẫn cảm với âm thanh, tựa như có thể căn cứ vào tiếng bước chân mà phán đoán được người tới là ai, cậu cũng cảm thấy tiếng của chiếc xe này có phần quen thuộc.
"Bà nội, bà đứng ở trong này, cháu đi ra ngoài xem thử." Tâm trí Ôn Trà chuyển động, bóng dáng có phần giống con chim nhỏ vui vẻ.
Cửa gỗ ken két đẩy ra, lộ ra toàn bộ cảnh vật ngoài cửa.
Quả nhiên có một chiếc xe đỗ ở trước cửa, ánh sáng vàng của đèn pha nhấp nháy, giống như sẽ thở ra ánh lửa.
"Chú!" Ôn Trà vẫy tay với anh, độ cong nơi khóe môi tự nhiên giương lên.
Tề Tu Trúc đứng ở trước cửa xe, cả người mặc chiếc áo bành tô màu đen giống như muốn dung nhập vào trong bóng đêm mù sương trầm lắng, phong độ cao quý, lạnh lùng đến khó tin.
Ôn Trà bước từng bước một đến trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, môi hé ra rồi đóng lại, hàm răng trắng tinh sáng bóng đặc biệt sáng ngời, khiến cho tâm trạng người nhìn cũng vui vẻ theo: "Tôi nhớ anh."
Lời nói này không hề giả dối, trước khi phải nộp điện thoại, mỗi ngày trước khi ngủ câu đều tán gẫu hai câu với Tề Tu Trúc, người ta nói hai mươi mốt ngày là tạo thành một thói quen, ban đầu Ôn Trà chỉ là muốn chọc ghẹo Tề Tu Trúc khiến cho đối phương tập thành thói quen, không nghĩ tới chính cậu cũng dần hình thành thói quen.
Ôi, tình yêu như chén rượu, ai uống cũng say, nhìn cậu có lẽ cũng ở giai đoạn hơi say rồi.
Mà hiện tại cuối cùng cậu cũng xác định, tình báo sai sót của Trịnh Minh Trung kia không đáng tin, hại cậu mất hết mặt mũi.
Chờ cậu đi ra ngoài được sẽ trừng trị Trịnh Minh Trung.
"Làm sao anh lại đến đây?" Ôn Trà tò mò quan sát xung quanh, không thấy bất kỳ dấu vết nào của người trong tổ chương trình, theo lý thuyết nếu có người nhà của khách mời đến tìm, tổ chương trình hẳn là chết cũng ngăn lại.
Gió lạnh đêm khuya thổi vù vù, chỉ có tiếng gió đáp lại lời của Ôn Trà.
Đối phương vẫn luôn luôn không đáp lại, ngay cả sự ấm áp trong ánh mắt cũng kiềm chế rất nhiều, ánh mắt mang chút ý lạnh, chỉ hỏi một câu:
"Ôn Trà, đùa giỡn tôi rất thú vị sao?"
Dường như Tề Tu Trúc tức giận rồi.
Ôn Nhạc Thủy ngừng lại một giây, dường như phản ứng chậm nửa nhịp mới có thể uể oải như vậy, cậu ta không có bất kỳ phản ứng gì, cậu ta liếc mắt nhìn Ôn Nhã ở chỗ đó một cái, nhẹ giọng nói: "Em không biết cậu ta."
"Ồ." Ôn Trà ngâm giọng thật dài: "Cậu ta chính là em trai cùng bố cùng mẹ mà em chưa từng gặp đó."
Ôn Nhã dùng ánh mắt tính toán quan sát Ôn Nhạc Thủy: "Hóa ra anh chính là Ôn Nhạc Thủy à?"
Làm sao cứ cảm thấy không phóng khoáng lắm, ngay cả Ôn Trà nửa chừng xuất gia quay về nhà họ Ôn cũng không bằng.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, không biết là bởi vì trở thành anh em ruột mà cần phải nhờ người khác giới thiệu mới biết, hay là bầu không khí vô cùng không phù hợp của ba người.
Ôn Nhạc Thủy nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo của Ôn Trà sáng lên, không phân biệt được rốt cuộc bên trong là thờ ơ hay là thăm dò.
Cũng may Ôn Trà không dây dưa nữa: "Đi đi, không quấy rầy em làm nhiệm vụ nữa."
Ôn Nhạc Thủy gật đầu rời khỏi, loạng choạng vấp phải hòn đá nhỏ trên đường suýt chút nữa là ngã nhào.
Hai người Ôn Trà và Ôn Nhã đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cậu ta.
Ôn Nhã thực sự chưa bao giờ gặp Ôn Nhạc Thủy trước đó, cậu ta chỉ vào bóng dáng của Ôn Nhạc Thủy đã đi xa: "Làm sao anh ta lại giống như bị bệnh tâm thần vậy?"
Dường như nghĩ tới những tình tiết bát quái máu chó trong phim truyền hình, con ngươi Ôn Nhã đảo quanh, động não cực kỳ nhiều: "Lợi hại nha Ôn Trà, không nghĩ tới anh còn có bản lĩnh tra tấn cậu ta thành như vậy đó? Thăng thiên thành công ở trong nhà giàu có."
Cậu ta không phục chuyện Ôn Trà được nhà giàu có đón đi, đặc biệt nghiên cứu một số tài liệu về cậu ấm thật và giả của các nhà giàu có, đều là cậu ấm giả tiếp tục được xem như cục cưng, cậu ấm thật bị xem thường, cho nên cậu ta vẫn mượn điều này để an ủi mình không cần phải hâm mộ Ôn Trà, Ôn Trà chưa chắc đã có một kết cục tốt, kết quả hoàn toàn ngược lại với hiện thực, cậu ta lại bắt đầu ghen tị vì lúc trước người bị bế nhầm là Ôn Trà, mà không phải là cậu ta.
Lời nói này của Ôn Nhã giống như Ôn Trà đã làm ra chuyện xấu tày đình gì đó, tình trạng hiện giờ của Ôn Nhạc Thủy chẳng lẽ không phải do tự mình gieo gió gặt bão sao?
Hơn nữa...
Sao mà Ôn Trà lại cảm thấy cậu ta có chút có tật giật mình chứ?
Nhưng không có điện thoại trên tay, tổ chương trình không cho bọn họ liên lạc với bên ngoài, Ôn Trà chỉ có thể chôn nghi ngờ dưới đáy lòng, tạm thời coi như không có gì.
Ôn Nhạc Thủy vừa đi, không còn hứng thú dây dưa với Ôn Nhã nữa, Ôn Trà quan tâm anh trai nhỏ: "Anh trai nhỏ! Mau tới đây quay tiếp!"
Anh trai nhỏ nhanh chóng xoay người, Ôn Nhã vội vàng câm miệng!
Cả thế giới đều im lặng!
Ôn Trà nhiệt tình giới thiệu với ống kính: "Chúng tôi vừa gặp một người đồng hương nhiệt tình, cứ một mực đòi chăn dê với tôi, tôi không đồng ý, tôi nói tôi phải tự mình hoàn thành, tôi không đồng ý, kết quả anh ta còn tức giận với tôi! Người dân của thôn Hạnh Hoa thật sự quá nhiệt tình, tôi thật sự không thể từ chối nổi, cho nên chúng ta cùng đi chăn dê đi!"
Đồng hương nhiệt tình Ôn Nhã:?
Cậu ta nhất định đòi chăn dê lúc nào chứ, nguyên một tràng dài chỉ có "anh ta tức giận" là thật thôi.
Ôn Nhã không phục muốn phản bác, kết quả ánh mắt liếc đến ngón tay ám chỉ tiền của Ôn Trà nên câm miệng ngay lập tức.
Anh trai nhỏ cũng rất mê mẩn, nhưng ngại quyền uy của Ôn Trà nên không dám phao tin.
Dắt năm con cừu từ trong nhà bác Vương ra, nói đúng ra, là sau khi Ôn Nhã dắt năm con dê từ nhà bác Vương ra, Ôn Trà tiếp tục đối mặt với máy quay mà nói: "Bởi vì tôi không biết chỗ cho cừu ăn cỏ, nên bây giờ người đồng hương này xung phong đòi dẫn chúng ta đi đến đó."
Trong lòng Ôn Nhã nén giận, rất muốn chửi ầm lên với Ôn Trà, nhưng mà ở trước ống kính, dựa theo sự điều khiển của Ôn Trà mà oán hận chạy đến trước mặt cậu, muốn ghi lại tư thế oai hùng của cậu ta ở mọi hướng, cậu ta chỉ có thể cứng nhắc mà làm tốt việc quản lý biểu cảm, xấu hổ mà gật đầu với ống kính.
Trước thôn có một gò núi nhỏ có thể để cho dê ăn cỏ, Ôn Nhã thở hồng hộc mà đuổi bầy dê thích chạy tán loạn ngược xuôi về đích, vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi cảnh cáo Ôn Trà dù có nói cái gì cậu ta cũng sẽ không giúp cậu nữa.
Ngay khi cậu ta đang chống gối thở dốc, giọng nói ngọt ngào giống như ma quỷ của Ôn Trà vang lên: "Bởi vì dê dễ thương và quý giá như vậy, mà tôi lại quá ngu ngốc cái gì cũng không biết, bây giờ hãy để người đồng hương nhiệt tình này làm mẫu một lần xem chăn dê là như thế nào trước rồi lại dạy tôi nhé."
Hơi thở của Ôn Nhã mắc kẹt nơi cuống họng, mắt thiếu chút nữa trợn trắng mà ngất xỉu.
Ôn Trà quay mặt ra khỏi ống kính dùng tay ra hiệu "năm" với cậu ta.
Năm nghìn vạn?
Ôn Nhã ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, không phải là chăn dê sao? Cậu ta có thể!
Nói thật, từ trước đến giờ Ôn Nhã ở nhà chưa từng phải làm việc này. Khi nhà bọn họ nghèo khó cậu ta là con út, có việc gì bận việc gì mệt đều do Ôn Trà làm, làm cái gì sai cũng có Ôn Trà nhận lỗi thay cậu ta. Sau này Ôn Trà quay về cái nhà có tiền kia, số tiền nhà họ Ôn bố thí bồi thường bọn họ làm cho bọn họ trở thành gia đình khá giả.
Lần này tính ra là lần đầu tiên Ôn Nhã thực sự làm việc đồng áng đúng nghĩa, dê sẽ không bị giam lại một chỗ ngoan ngoãn ăn cỏ, mà dạo chơi khắp nơi, cậu ta mệt mỏi không cho bọn chúng chạy thoát, cảnh tượng giống như dê đang dắt cậu ta đi dạo.
Ôn Trà còn đang ở bên cạnh hết lần này đến lần khác khiêu khích:
"Ô kìa, làm sao cậu lại ngu như vậy!"
"Ô kìa, làm sao mà cậu còn ngu hơn tôi nữa?"
Ngay sau khi Ôn Nhã cuối cùng không thể nhịn được nữa muốn để Ôn Trà tự mình đến làm thử, Ôn Trà đang nghỉ ngơi trên tảng đá lớn đã đứng dậy trước, vỗ vỗ quần: "Được rồi! Kết thúc công việc! Chúng ta cho dê ăn xong rồi!"
Toàn bộ quá trình Ôn Trà cũng chưa từng làm cái gì cả, chỉ động đẩy miệng, nhiệm vụ kết thúc, còn cố tình nói xin lỗi vì đã để cho cậu ta làm tất cả, người khác cũng không có cách nào phản bác.
Ôn Nhã nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng hỏi một câu: "Anh học được cái gì rồi?"
Ôn Trà thở dài mà lắc đầu nhìn cậu ta: "Học được lần tới không thể tìm người quá ngu đến dạy tôi."
Ôn Nhã vô cùng muốn đánh người, đã suy nghĩ đến tính khả thi về việc đêm nay khi Ôn Trà đi đường đêm sẽ trùm cậu vào một cái bao tải.
"Ôn Trà!" Tiếng nói của Duẫn Vũ xuất hiện trên cánh đồng bát ngát.
Bọn họ quay đầu lại, ngoại trừ Duẫn Vũ ra, còn có một vài khách mời cũng chạy tới, trăm miệng một lời: "Chúng ta đến đây giúp đỡ."
Sau đó tổng hợp các cảnh phim, ngay cả đạo diễn lười biếng cũng chú ý đến tình hình trước bãi cỏ ở cửa thôn.
Đạo diễn rất muốn khóc.
Số lượng người tới còn nhiều hơn dê, rốt cuộc Ôn Trà là đang chăn dê hay là chăn người?
"Các người đến chậm, không còn gì để giúp nữa rồi." Ôn Trà nhún nhún vai: "Lần sau đi."
Ôn Nhã trợn mắt há hốc mồm, khá lắm, sai khiến người khác còn có thể hẹn trước lần sau.
Nhưng mà mọi người vô cùng cam tâm tình nguyện, lại lần nữa đồng thanh nói: "Được."
Ôn Nhã:? Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, cho nên vừa nãy cậu ta như vậy là bị Ôn Trà đùa giỡn mà xoay mòng mòng.
Đương nhiên, nguyên nhân mọi người tìm đến Ôn Trà là có tâm tư nhỏ của bản thân - sắp đến giờ ăn cơm. Không tích hợp nguyên liệu tìm đầu bếp Ôn ăn nhờ uống nhờ, thì bọn họ có nguyên liệu nấu ăn cũng vô dụng, chung quy lại không thể ăn sống nhỉ?
Có lẽ là lo lắng chèn ép quá nhiều sẽ khiến nhóm khách mời chống đối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nguyên liệu nấu ăn mà tổ chương trình cung cấp rất phong phú.
Ôn Trà kết thúc việc chăn dê thu hoạch được một miếng thịt dê do đạo diễn đặc biệt mang về từ trấn trên, trong ánh mắt mọi người là sự vui vẻ cộng với thèm thuồng, Ôn Trà véo cổ họng yếu ớt thở dài: "Dê dễ thương như vậy, làm sao có thể ăn dê chứ..."
Tổ chương trình: Cậu có thể im miệng đi được không!
Không biết người dân nhiệt tình Ôn Nhã trốn đi từ lúc nào, dù sao đoán rằng vẫn còn có thể quay lại tìm cậu đòi tiền, Ôn Trà cũng không thèm quan tâm.
Bà nội Trần nhìn đoàn người thì vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt tươi cười: "Đều là bạn của Tiểu Trà sao, hoan nghênh hoan nghênh."
Nhà bà nội không phải quá lớn để có thể chứa nhiều người như vậy, sau khi bọn họ cùng nhau kê những chiếc bàn nhỏ và ghế nhỏ ở bên ngoài khu đất trống xong thì ló đầu ra nhìn bên ngoài nhà bếp.
Có thể giúp đỡ cũng chỉ có Duẫn Vũ từng có kinh nghiệm, một đám cậu ấm cô chiêu không biết có thể giúp đỡ cái gì, xấu hổ mà ngây người đứng chôn chân ở chỗ này nhìn Ôn Trà, nếu không phải điện thoại bị thu, bọn họ có thể xây dựng ngay tại chỗ một đội quân chi viện người hâm mộ toàn cầu của Ôn Trà và sẽ điên cuồng thảo luận bên trong.
"Đi ra ngoài nghỉ ngơi đi." Duẫn Vũ bất đắc dĩ xoay người nói với các bạn học đang ngây ngốc.
Một học sinh nam nào đó vỗ đầu: "Tôi có thể đi chẻ củi!"
Những người khác dường như rốt cuộc cũng nhớ tới chút tác dụng của mình, sôi nổi bàn bạc:
"Tôi đi đun nước sôi."
"Tôi đi rửa rau."
"Tôi... Tôi biểu diễn tấu nói cho mọi người."
Duẫn Vũ cảm thấy buồn cười, đây là một trong những khoảnh khắc khiến cậu ta cảm thấy ấm áp và dễ thương ở trong đoàn, mà ngọn nguồn tất thảy đều là nhờ Ôn Trà.
Ôn Trà đeo một cái tạp dề, ngón tay dài nhỏ đối lập với lưỡi dao lạnh như băng, rõ ràng lưu loát mà thái từng miếng thịt, động tác cực kỳ vững vàng.
"Làm sao cậu lại biết nấu cơm vậy?" Từ hôm qua Duẫn Vũ đã muốn hỏi, nhìn trình độ thành thạo của Ôn Trà, chỉ biết đấy không phải là trình độ nấu ăn bình thường.
"Ừ, đã từng học." Dáng vẻ Ôn Trà thảnh thơi mà trả lời.
"Vì sao lại nghĩ đến việc học cái này?" Duẫn Vũ hỏi.
Ôn Trà trả lời: "Bởi vì người khác thích."
Kiếp trước lúc bố không xót mẹ không thương suýt bị đuổi ra khỏi nhà, phải học pha trà và nấu cơm, mới thành công ôm được bắp đùi chủ nhà mà bắt đầu cuộc sống màn trời chiếu đất.
Câu trả lời này nằm ngoài suy nghĩ của Duẫn Vũ, trong mắt cậu ta Ôn Trà là người chẳng bao giờ phải tốn chút hơi sức nào, dễ như trở bàn tay mà đạt được sự yêu thích của mọi người, làm sao lại có một ngày cần phải cầu xin lòng thương của người khác.
Ôn Trà liếc mắt nhìn Duẫn Vũ một cái: "Thu hồi sự đồng cảm của cậu đi, sự khác biệt lớn nhất của tôi và cậu chính là tôi có thể biến thứ tôi học được thành sức mạnh của chính mình."
Có thể Ôn Trà là người da mặt dày, ôm đùi mà còn ôm vô tư như vậy, để ôm đùi còn có thể học gì đó để đi ôm đùi tiếp, hơn nữa để mình trở thành một cái đùi bị người khác ôm.
Tuần hoàn lặp lại, sinh sôi không ngừng. Hành trình học tập của cậu vô cùng có lời, cũng không trăm đắng nghìn cay chút nào.
Duẫn Vũ vội vàng sửa lại biểu cảm: "Không có."
Cậu ta làm gì xứng để đồng cảm với Ôn Trà, Ôn Trà tươi đẹp lóa mắt, từ đồng cảm này là sỉ nhục Ôn Trà.
Duẫn Vũ phát hiện từ đầu đến cuối mình biến thành người thổi trà số một, tự thấy bất đắc dĩ, nhận lấy dao trong tay Ôn Trà: "Để tôi đi, cậu đi nấu ăn đi."
Anh trai quay phim dưới sự điều khiển của đạo diễn nhanh chóng tiến đến gần quay phim, không nghĩ tới một chương trình thực tế nghệ thuẩ còn có thể chèn một đoạn ngắn của đoạn "Trung Quốc trên đầu lưỡi".
Mời Ôn Trà đến thật sự là rất đáng tiền.
Đạo diễn, người đã tốn rất nhiều tiền cát-xê đang cố gắng an ủi chính mình.
Cắt thịt dê thành từng khối hầm với nước lèo, thêm hành gừng, củ cải, ớt khô, hầm trong nồi.
Thịt kho tàu mỡ nạc rõ ràng nấu trong một cái nồi khác, phần thịt mỡ run run bóng dầu, nước sốt màu hồng thủy tinh, sánh mềm.
Hơn nữa bà nội Trần còn cho thêm sủi cảo chay, cuối cùng bẻ chút bánh trà rồi ngâm tất cả với dùng nước sôi và sơn tra, mùi thơm chua ngọt bay ra, thuận tiện ăn cùng thịt để đỡ ngấy.
Đương nhiên, miếng thịt có thể chia cho mỗi người chỉ bé tí, căn bản không ngấy.
Mọi người ăn mà nước mắt lưng tròng: "Ôn Trà, còn cái gì mà cậu không biết hay không?"
Một anh trai nhỏ của đại học C với mái tóc kiểu Mohican nhìn mấy miếng thịt dê nhỏ xíu trong bát mà lệ rơi đầy mặt: "Chờ tôi ra ngoài, tôi nhất định phải ăn một con dê nướng nguyên con."
Mọi người ở bên kia đùa giỡn: "Ăn mảnh, không tốt bụng gì cả."
Anh trai nhỏ khí phách mà vung bàn tay to lên: "Làm sao lại như vậy được? Nhất định mỗi người một con, các anh chị em đều có phần."
Cùng nhau trải qua khổ cực mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng được tình hữu nghị cách mạng, hiện tại mức độ vững chắc của tình hữu nghị cách mạng của bọn họ có lẽ như vừa mới kết thúc trường chinh.
Sau một trận cười vang, anh trai nhỏ ngược lại thật cẩn thận mà hỏi người thiếu niên với ánh mắt ngậm ý cười lười nhác: "Ôn Trà, cậu có đến không?"
Trong vô thức, cảm giác bọn họ mơ hồ lấy Ôn Trà làm trung tâm. Ôn Trà trời sinh chính là vật phát sáng, cho dù người trước khi đến đây bởi vì so đo và kiêu ngạo trong lòng nên ấn tượng với Ôn Trà rất bình thường, bây giờ cũng ngoan ngoãn mà nói một câu "Ôn Trà cậu thật tốt", sau lưng lén gọi Trà Bảo.
Buổi sáng dậy quá sớm, hơn nữa hôm nay cũng xem như là một ngày bận rộn, Ôn Trà che miệng khẽ ngáp một cái, nước mắt trào ra nơi khóe mắt, miễn cưỡng mà "ừ" một tiếng.
Mọi người nghe vậy thì vui vẻ, đã hăm he lên kế hoạch để làm sao cho chương trình sau này phải thật thú vị.
Duẫn Vũ cảm thán: Có thể dùng một câu nói mà lừa được một đám nghệ sĩ thanh cao đã có chút thành tựu, mắt cao hơn đỉnh đầu ngoan ngoãn như được ăn kẹo, ngoại trừ Ôn Trà ra thì cậu ta không nghĩ ra ai nữa.
Trần Thi Thi ngồi ở góc tường, ở dưới bóng đêm làm nổi bật vẻ mặt xấu xí dọa người.
Rõ ràng cô ta mới phải là người được mọi người vây quanh, vì sao lại bị Ôn Trà giành lấy trước, không phải Ôn Trà chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp đẽ kia thôi sao?
Trong tiềm thức khiến cô ta không muốn thừa nhận rằng Ôn Trà có tính cách quyến rũ khó có thể cưỡng lại.
Ôn Nhạc Thủy ngồi ở bên cạnh cô ta, Trần Thi Thi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Thủy, cậu còn muốn chán chường đến khi nào, cậu cứ trơ mắt nhìn Ôn Trà dẫm trên đầu cậu như vậy sao?"
Sau khi phát hiện chính mình trở thành một người ngoài lề thì ngược lại lôi kéo sự ganh ghét của Ôn Nhạc Thủy, từ trước đến nay năng lực gió chiều nào theo chiều nấy của Trần Thi Thi lúc nào cũng rất tốt.
Ôn Nhạc Thủy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía Ôn Trà, líu ríu: "Tôi muốn rút khỏi chương trình."
"Cái gì?" Trần Thi Thi khó có thể tin nổi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với hành động bùn nhão không trét được tường của Ôn Nhạc Thủy. Trước kia Ôn Nhạc Thủy là một người rất có năng lực rất có dã tâm, làm sao lại đến tình trạng này.
Trần Thi Thi biết lần này Ôn Nhạc Thủy có thể đến đây là nhờ Ôn Hưng Thịnh lo lót tiền, cô ta mạnh mẽ kiềm chế sự khinh thường xuống, giải vờ thân mật khuyên can nói: "Tiểu Thủy, chẳng lẽ cậu muốn để cho những tâm sức vất vả của chú Ôn uổng công vô ích sao?"
Không nghĩ tới dường như lời khuyên này không có tác dụng, Ôn Nhạc Thủy vẫn cắn chặt môi.
Trần Thi Thi đã không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp trợn tròn mắt xem thường: Chỗ này cũng không có máy quay, giả bộ làm đóa hoa trắng cho ai xem chứ?
Trời tối rất nhanh, bầu trời đêm xanh đậm trong suốt có thể thấy rõ những ngôi sao lấp lánh.
Mọi người ăn uống no đủ xong, dọn dẹp tàn cuộc sạch sẽ thì giẫm vào ánh trăng quay về nhà mà mỗi người xin ở nhờ.
Bà nội Trần đã lâu rồi không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, ngồi ở xích đu ôn chuyện cũ cùng với Ôn Trà: "Nhiều người trẻ tuổi như vậy, bà nội nhìn cũng cảm thấy mình trẻ ra thêm mấy tuổi. Tiểu Trà nhất định phải luôn vui vẻ."
Bà cụ hòa ái dễ gần, mong ước lớn nhất dành cho con cháu chính là hi vọng chúng vui vẻ khỏe mạnh.
"Cám ơn bà nội." Ôn Trà còn đang chăm chú đấu tranh với cuộn len màu đỏ trên tay.
Không cho chơi điện thoại không cho sử dụng bất kỳ phương tiện điện tử gì, mỗi khi đến đêm Ôn Trà lại rảnh rỗi đến hoảng sợ, chỉ cần hai ngày là nắm chắc kỹ năng đan len, vừa tán gẫu với bà nội Trần vừa chăm chỉ đan.
"Tiểu Trà muốn đan khăn quàng cổ sao?" Bà nội Trần chỉ cách đan cho Ôn Trà.
"Dạ." Ôn Trà gật đầu.
"Vậy muốn tặng cho ai đó?"
Chỉ một câu hỏi đã khiến Ôn Trà bối rối, tặng cho mẹ, anh trai lại ghen tị, tặng cho anh trai, mẹ lại ghen tị. Còn có anh họ, em họ, ông ngoại, người đàn ông họ Tề nào đó bị phụ lòng. Ôi, đây là sự khổ não khi được yêu thích quá nhiều sao?
"Vậy thì không tặng." Để phòng ngừa những tranh chấp về sau, Ôn Trà quyết định ngăn chặn tranh chấp ngay ở đầu nguồn.
Bà nội Trần cưới: "Sao mà không để cho mình chứ?"
Ôn Trà nhìn những đường thêu thưa thớt, căn bản không nghĩ đến sẽ đan cho chính mình: "Quên đi, không đan."
Ban đêm tĩnh mịch mà tốt đẹp, Ôn Trà giả bộ ngoan ngoãn mà cảm giác như nửa thế kỷ, kết quả giương mắt nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tường, bây giờ vậy mà mới tám giờ.
"Bên ngoài có phải có tiếng ô tô hay không?" Bà nội Trần tháo kính lão xuống.
"Dạ?" Ôn Trà ngừng thở chăm chú lắng nghe, dường như ngoài nhà thật sự có tiếng động cơ khởi động. Với các loại xe, Ôn Trà rõ như lòng bàn tay, hơn nữa lại mẫn cảm với âm thanh, tựa như có thể căn cứ vào tiếng bước chân mà phán đoán được người tới là ai, cậu cũng cảm thấy tiếng của chiếc xe này có phần quen thuộc.
"Bà nội, bà đứng ở trong này, cháu đi ra ngoài xem thử." Tâm trí Ôn Trà chuyển động, bóng dáng có phần giống con chim nhỏ vui vẻ.
Cửa gỗ ken két đẩy ra, lộ ra toàn bộ cảnh vật ngoài cửa.
Quả nhiên có một chiếc xe đỗ ở trước cửa, ánh sáng vàng của đèn pha nhấp nháy, giống như sẽ thở ra ánh lửa.
"Chú!" Ôn Trà vẫy tay với anh, độ cong nơi khóe môi tự nhiên giương lên.
Tề Tu Trúc đứng ở trước cửa xe, cả người mặc chiếc áo bành tô màu đen giống như muốn dung nhập vào trong bóng đêm mù sương trầm lắng, phong độ cao quý, lạnh lùng đến khó tin.
Ôn Trà bước từng bước một đến trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, môi hé ra rồi đóng lại, hàm răng trắng tinh sáng bóng đặc biệt sáng ngời, khiến cho tâm trạng người nhìn cũng vui vẻ theo: "Tôi nhớ anh."
Lời nói này không hề giả dối, trước khi phải nộp điện thoại, mỗi ngày trước khi ngủ câu đều tán gẫu hai câu với Tề Tu Trúc, người ta nói hai mươi mốt ngày là tạo thành một thói quen, ban đầu Ôn Trà chỉ là muốn chọc ghẹo Tề Tu Trúc khiến cho đối phương tập thành thói quen, không nghĩ tới chính cậu cũng dần hình thành thói quen.
Ôi, tình yêu như chén rượu, ai uống cũng say, nhìn cậu có lẽ cũng ở giai đoạn hơi say rồi.
Mà hiện tại cuối cùng cậu cũng xác định, tình báo sai sót của Trịnh Minh Trung kia không đáng tin, hại cậu mất hết mặt mũi.
Chờ cậu đi ra ngoài được sẽ trừng trị Trịnh Minh Trung.
"Làm sao anh lại đến đây?" Ôn Trà tò mò quan sát xung quanh, không thấy bất kỳ dấu vết nào của người trong tổ chương trình, theo lý thuyết nếu có người nhà của khách mời đến tìm, tổ chương trình hẳn là chết cũng ngăn lại.
Gió lạnh đêm khuya thổi vù vù, chỉ có tiếng gió đáp lại lời của Ôn Trà.
Đối phương vẫn luôn luôn không đáp lại, ngay cả sự ấm áp trong ánh mắt cũng kiềm chế rất nhiều, ánh mắt mang chút ý lạnh, chỉ hỏi một câu:
"Ôn Trà, đùa giỡn tôi rất thú vị sao?"
Dường như Tề Tu Trúc tức giận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất