Chương 12: Ta muốn thành thân với ngươi!
Editor: Miri
- -------------------------------------------------------
Mỗi khi nói chuyện, chỉ cần có người không ngừng hỏi "Sau đó thì sao" thì lập tức trở nên dễ dàng tiếp tục ngay.
Nhưng cái cụm "Sau đó thì sao" cứng ngắc, nghe cho có lệ của Tần Diễn này thì vừa nghe xong, Phó Trường Lăng lập tức biết sẽ không có cái cảnh tượng trò chuyện hòa thuận vui vẻ giữa hai người mà hắn trông mong.
Hắn bắt đầu cảm thụ sâu sắc, cái tính cách ít nói này của Tần Diễn hoàn toàn không phải sau khi trở thành ma tu mà có. Y chính là từ khi sinh ra đã không thích nói nhiều.
Phó Trường Lăng quyết định mặc kệ Tần Diễn không nói gì, lập tức tự mình lảm nhảm: "Cho nên chúng ta cần phải liên thủ với nhau để nghĩ cách ra ngoài. Ta sẽ nói cho ngươi tình huống cơ bản. Mật cảnh hiện tại chúng ta đang bị nhốt vào là Tuyền Ki mật cảnh, ta nghĩ ngươi cũng biết."
"Biết." Tần Diễn gật gật đầu, "Hồng Mông Thiên cung và Kim Quang Tự có giao hảo với nhau."
"Vậy ngươi nhất định cũng biết Tuyền Ki mật cảnh này là mật cảnh nguy hiểm nhất của Kim Quang Tự, muốn đi ra ngoài chỉ có hai cách: một là dùng vũ lực thoát ra, nhưng muốn làm vậy thì chí ít phải có tu vi Hóa Thần mới được. Ngươi và ta bây giờ đều không thể làm chuyện đó."
Kỳ thật cũng không phải không thể làm được, nhưng cái giá phải trả quá lớn, giống như đời trước, hắn gần như bị nát hoàn toàn Kim Đan mới làm được. Nhưng hắn không nói thì Tần Diễn tất nhiên sẽ không biết.
Tần Diễn chỉ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Phó Trường Lăng thấy y phối hợp, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. tiếp tục: "Chúng ta chỉ có thể dùng cách thứ hai là thăm dò ra quy tắc của mật cảnh này rồi thông qua đó mà ra ngoài."
Mật cảnh kỳ thật cũng chỉ là bài trí mà các tiền bối dùng để khảo nghiệm hậu nhân, nhất định sẽ có phương thức vượt qua. Đời trước, Phó Trường Lăng và Yến Minh cũng đi thăm dò quy tắc của mật cảnh này, chỉ là đến cuối vẫn không thành công được.
Nhưng đã có kinh nghiệm từ đời trước, Phó Trường Lăng tin bản thân sẽ làm tốt hơn rất nhiều. Hắn vừa tiếp tục suy xét, vừa nói cho Tần Diễn: "Muốn rời đi thì cũng phải tìm cách sống sót đã. Hiện tại ngươi bị thương, ta bị thương, đều là hai con ma ốm như nhau thì cần phải nắm tay kề vai sát cánh, vậy mới có thể cùng đối mặt với khó khăn trước mắt. Thế nên ta không cần biết lý do ngươi động thủ muốn giết ta là gì, hiện tại ngươi buông bỏ, cùng nhau thoát khỏi đây đã rồi nói tiếp, được không?"
Tần Diễn không nói lời nào, có vẻ đang suy xét.
Phó Trường Lăng thấy y dầu muối đều không ăn, tiếp tục tận tình khuyên bảo:" Dù ngươi không nể mặt ta thì cũng có rất nhiều chuyện ngươi cần phải làm rõ ràng. Ví dụ như Vô Thi La kia, rõ ràng Thượng Quan Hồng đã chết nhưng sao nó còn muốn làm phiền chúng ta? Tuyền Ki mật cảnh này vẫn luôn trong tay Kim Quang Tự, trước nay không hề có chuyện mở ra cho người ngoài đi vào, tự dưng lại mở ra như vậy, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao? Ngươi không nghĩ nên làm rõ mấy vấn đề này trước à? Mấy chuyện này muốn làm rõ thì một kiếm tu như ngươi có thể làm gì? Còn không phải là cần ta hợp tác sao?"
"Hai người chúng ta, mỗi người giỏi một thứ, huynh đệ đồng lòng thì tát biển Đông cũng cạn. Dù là vì tình huống hiện tại hay chuyện xảy ra trước đây, ngươi cũng nên cùng ta hợp tác."
"Lúc ngươi chạy trốn trước đó, thứ ngươi vẽ là Truyền Tống trận."
Tần Diễn đột nhiên mở miệng, Phó Trường Lăng ngẩn người, không rõ vì sao y đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng vẫn gật đầu bảo: "Đúng vậy."
"Ngươi vẽ Truyền Tống trận tới Tuyền Ki mật cảnh?"
Tần Diễn giương mắt nhìn kĩ hắn, Phó Trường Lăng lập tức nói: "Không không không, không phải ta. Điểm đến của Truyền Tống trận ta vẽ là một cái thôn nhỏ cách đó mười dặm, Truyền Tống trận của ta không lợi hại như vậy."
"Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Có thể là do......" Phó Trường Lăng chần chừ, "Trùng hợp?"
Tần Diễn không nói nữa mà nghiêm túc suy tư, Phó Trường Lăng dùng kim phiến của mình quạt cho y một chút, tiếp tục vì sự nghiệp tẩy não mà nói: "Ngươi xem, mấy chuyện ngươi không rõ còn rất nhiều. Không cần biết lý do ngươi muốn giết ta là vì bị ta chọc giận hay là vì mục đích khác, sao cũng được hết, nhưng cũng không cần vội giết ta. À mà đúng rồi," Phó Trường Lăng làm như thuận miệng nói, "Ngươi rốt cuộc vì sao lại tới tìm ta?"
Lời này của hắn rất khôn khéo, vừa mở miệng đã khẳng định Tần Diễn tới đó là để tìm hắn, lại còn tra hỏi được lý do. Nếu Tần Diễn trả lời, dù y có nói gì thì ít nhất hắn cũng có thể xác nhận là y vì hắn mà tới.
Nhưng Tần Diễn cũng không trả lời, ngược lại còn lấy câu hỏi đáp lại câu hỏi: "Sao ngươi biết tử huyệt của Thượng Quan Hồng là Kim Đan của lão?"
Phó Trường Lăng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không biết Tần Diễn đây là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, nhưng hắn biết rõ y đây là đang thử hắn. Nếu hắn muốn cùng Tần Diễn kết minh thì cũng phải thể hiện chút thành ý.
Vì thế hắn nghiêm túc giải thích cặn kẽ cho Tần Diễn: " Công pháp của Thượng Quan Hồng là hút linh lực người khác để cho bản thân dùng, vị trí nào trên cơ thể người cũng đều có thể hút linh lực, nhưng nếu là linh lực người khác tiến vào thân thể thì luôn sẽ cần một chỗ để vận hành chuyển hóa. Từ đầu tới cuối thân, không có chỗ nào thích hợp bằng Kim Đan."
Thật ra cũng có một chỗ khác.
Phó Trường Lăng nghĩ thầm.
Dù gì thì tu sĩ bình thường đều có thể nghĩ ra chuyện Kim Đan là tử huyệt, cho nên lúc đầu ma tu của Nghiệp Ngục chiến đấu với tu sĩ Vân Trạch, cho dù ma tu có công pháp này thì tu sĩ Vân Trạch cũng không tính thảm bại. Tới khi ma tu Nghiệp Ngục cũng nhận ra chuyện này, liền thay đổi vị trí chuyển hóa linh khí sang chỗ khác, khiến cho phần lớn Vân Trạch bị đồ sát.
Nhưng công pháp này của Thượng Quan Hồng cũng chỉ là hình thái đầu tiên, lão đại khái cũng tuyệt đối không muốn dời vị trí chuyển hóa linh lực này sang chỗ khác ngoài Kim Đan.
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng giải thích xong, rõ ràng còn có suy nghĩ khác, nói tiếp: "Vậy trận pháp mà ngươi dùng trên Thượng Quan Hồng, lại là dùng vào nơi nào?"
"Nếu lão dùng linh lực hút được để công kích, vậy thì cứ chặn linh căn của lão là ổn." Phó Trường Lăng giải thích nguyên lý trận pháp kia cho Tần Diễn, nhịn không được khen một câu, "Cái trận pháp kia rất đơn giản, tùy tiện nghĩ là có thể nghĩ ra."
Thật ra trận pháp kia chính là phương pháp mà tu sĩ Vân Trạch sử dụng sau này để đối phó ma tu, nhưng người nghĩ ra nó cũng chính là bản thân Phó Trường Lăng. Bất quá hôm nay hắn chỉ mới là Trúc Cơ, sử dụng trận pháp này cũng có chút thay đổi nhỏ, nhìn qua cũng giống như là trận pháp sơ khai.
Hắn trả lời như vậy, Tần Diễn lại trầm mặc im lặng. Phó Trường Lăng quan sát một lát, thấy y cũng không có điệu bộ muốn cự tuyệt hợp tác thì được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay đặt ở trên vai Tần Diễn, nghiêm túc nói: "Cứ quyết định như vầy, từ giờ trở đi, ngươi và ta chính là huynh đệ trong mật cảnh, chúng ta hoạn nạn cùng chia, sinh tử không rời, tin tưởng đối phương, bảo hộ đối phương, không cần lại nội đấu với nhau, được chưa? Dù sao ngươi tạm thời cũng không giết được ta, hà tất phải làm vậy?"
Tần Diễn không đáp lại, Phó Trường Lăng nhíu mày: "Đừng nói ngươi vẫn muốn giết ta đấy?"
"Ngươi nói...cũng đúng." Tần Diễn trầm giọng, gật đầu nói, "Ta sẽ bảo hộ ngươi đi ra ngoài, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."
"Ngươi nói đi." Phó Trường Lăng cao hứng, nhưng gấp rút bổ sung, "Miễn đừng quá phận thì cái gì cũng được."
"Vô luận chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định không thể phá hủy trận pháp mật cảnh này, không thể cưỡng ép phá cảnh đi ra ngoài."
Nghe thấy yêu cầu này, trong lòng Phó Trường Lăng lộp bộp một chút. Đời trước, hắn và Yến Minh quả thật đã cưỡng ép phá cảnh mà ra, nhưng cũng vì thế mà trả giá đắt. Hắn không biết tại sao Tần Diễn lại đưa ra yêu cầu này ngay từ đầu, nhưng nếu có cách khác thì hắn cũng sẽ không muốn làm như đời trước.
Vì thế hắn gật gật đầu, giơ tay nói: "Thành giao!"
Tần Diễn nghe hắn nói vậy, trên mặt rõ ràng thả lỏng đi rất nhiều. Y nhìn Phó Trường Lăng giơ tay trước mặt mình, do dự một lát lại nâng tay mình lên đặt ở trên tay hắn. Phó Trường Lăng lập tức bật cười, dùng sức nhéo nhéo tay của y, nói: "Sau này, chí ít là ở mật cảnh này đây, chúng ta là huynh đệ."
Tần Diễn đang chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng ầm ĩ. Phó Trường Lăng vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ nhân mập mạp mặc y phục bảy sắc đang mang theo một đám người cãi cọ ầm ĩ đến chỗ họ.
Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng thấy nữ nhân kia thì trong lòng lập tức nảy ra tính toán, quay đầu nói với Tần Diễn: "Tần huynh, việc cấp bách, chúng ta phải rời khỏi đây thì mới có thể tra ra được quy tắc của mật cảnh này là gì. Ta nhờ ngươi phối hợp một chút được không?"
"Được."
Tần Diễn gật đầu nói: "Ta còn có năm thành tu vi chưa dùng."
"Không cần tu vi, ngươi chỉ cần không nói lời nào là được." Phó Trường Lăng buông tay Tần Diễn, quay đầu đi, nhìn về phía Ngô Tư Tư đang dẫn một đám cô nương đi tới. Ngay lúc Ngô Tư Tư đi đến trước lồng gỗ, Phó Trường Lăng đột nhiên nhào tới, bắt lấy song gỗ, nhìn nàng rồi kích động bảo, "Ngô đại tiểu thư! Ngô đại tiểu thư, ngươi rốt cuộc tới rồi!"
Ngô Tư Tư bị Phó Trường Lăng làm cho hoảng sợ nên lui về phía sau, thiếu chút nữa té xuống đất.
Cũng may là có thị nữ đứng sau đỡ nàng, Ngô Tư Tư vội dùng tay nhẹ nhẹ vỗ ngực, sau một lát thì khó chịu bảo: "Kêu la cái gì! Làm ta sợ muốn chết!"
"Ta thì đang vui muốn chết!"
Phó Trường Lăng kích động nói: "Ta chờ nàng từ lâu rồi!"
"Ngươi chờ ta?" Ngô Tư Tư hồ nghi nhìn hắn,sau đó nhìn Phó Trường Lăng từ trên xuống dưới, ngữ khí ôn hòa đi nhiều, thật cẩn thận nói, "Công...... Công tử, chúng ta gặp qua rồi sao?"
"Gặp qua!" Phó Trường Lăng khẳng định nói, "Vào giữa trưa, ngoài thần miếu, nàng còn nói giúp ta vài câu."
Ngô Tư Tư nghe được lời này thì suy nghĩ một lát, mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn Phó Trường Lăng: "Ngươi sao lại đẹp như vậy?!"
Lời này làm Phó Trường Lăng vô cùng hưởng thụ, hắn ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Hồi sáng ta đập mặt vào thần miếu, thương thế chưa lành, hiện tại khỏe hơn rất nhiều, làm tiểu thư lo lắng."
"Hiện tại khỏe hơn rồi? Vậy thì tốt quá. Ngươi có đói bụng không? Khát không? Muốn ăn chút gì không?"
"Tiểu thư," Phó Trường Lăng thở dài, "Ta rất đói bụng, cũng rất khát, nhưng điều làm ta đau nhất bây giờ cũng không phải mấy thứ này."
"Vậy thì là gì?"
Ngô Tư Tư có chút mơ hồ, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Tần Diễn bị hắn nhìn đến mờ mịt chẳng hiểu gì, lại lập tức nghe Phó Trường Lăng nói: "Ta bây giờ lo lắng nhất chính là đệ đệ của ta, trên người y hiện giờ còn mang thương, để cho y ngồi với ta ở chỗ này, mới vừa rồi thương thế còn chuyển biến xấu đi rất nhiều, ta lo là y......y sẽ...:"
Phó Trường Lăng ngữ điệu cơ hồ như sắp khóc tới nơi, hắn dùng ánh mắt ra hiệu không ngừng cho Tần Diễn, còn y thì một hồi sau mới phản ứng kịp, vội ho nhẹ hai tiếng, làm như suy yếu lắm.
Ngô Tư Tư nghe Phó Trường Lăng giải bày, trong mắt lộ chút cảm thông, nói tiếp: "Vậy...vậy làm sao đây?"
"Ngô tiểu thư," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn nàng, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nói, "Ta có một yêu cầu quá đáng......"
"Ngươi nói, ta có thể làm thì nhất định sẽ làm!"
Ngô Tư Tư giơ tay đặt lên ngực: "Nhìn hai đại mỹ nhân như các người chịu loại ủy khuất này, ta đau lòng muốn chết!"
"Ngô tiểu thư, có thể phiền nàng lên trấn tìm quản sự, nhờ hắn châm chước cho đệ đệ của ta ra ngoài trị thương hay không?"
"Vậy còn ngươi?" Ngô Tư Tư quan tâm nói, "Ngươi cũng bị thương mà!"
"Ta không sao hết," Phó Trường Lăng lấy tay chặn ngực, ho nhẹ hai tiếng, "Ta tuy rằng cũng bị trọng thương, mạng cũng sắp tàn, nhưng ta chết thì có xá gì. Ta không thể để đệ đệ của ta chết được, nếu phải có một trong hai người chúng ta phải chết thì ta hy vọng," Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn Ngô Tư Tư, chân thành nói, "Đó là ta."
"Tình cảm các ngươi thật động lòng người."
Ngô Tư Tư nhìn Phó Trường Lăng: "Nhưng quản sự là cha ta, cha sẽ không tùy tiện thả người đâu"
Nghe tới đây, Phó Trường Lăng biết phải ra đòn sát thủ mới được.
Hắn trải thảm nãy giờ cũng chính là vì lúc này!
"Ngô tiểu thư có biết vì sao ta nhất định phải mang đệ đệ ta ra ngoài không?"
"Vì sao?"
"Ta hy vọng y sống là nguyên nhân thứ nhất. Còn nguyên nhân thứ hai là...là......"
"Là cái gì?"
"Ta hy vọng, tiểu thư có thể hạnh phúc!"
Phó Trường Lăng nói vô cùng chân thành: "Ta hy vọng si mê của đệ đệ ta có thể được tiểu thư chấp nhận, đại tiểu thư, ta biết trong lòng nàng có đệ đệ của ta, trong lòng y cũng có......"
"Phó......"
Gân xanh bắt đầu nhảy lung tung trên đầu Tần Diễn, y bắt đầu hết nhịn được, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị Phó Trường Lăng ngăn lại, che kín miệng y: "Không cần thẹn thùng! Để ta nói cho Ngô tiểu thư!"
"Ngô tiểu thư," Phó Trường Lăng quay đầu, nhìn Ngô Tư Tư, nghiêm túc nói, "Y thích nàng! Y nguyện ý cưới nàng!"
Tần Diễn bị che miệng lại, lập tức rút kiếm. Nhưng tay Phó Trường Lăng còn nhanh hơn, ở chỗ chật hẹp được ống tay áo rộng che chắn, liền lập tức đè kiếm của Tần Diễn xuống, vội vàng bảo: "Hy sinh một người, cứu được vạn người."
Ngô Tư Tư bị tin có người muốn cưới mình làm cho choáng váng đầu óc, nàng sửng sốt một lát, nâng ngón tay chỉ vào Tần Diễn đang đầy phẫn nộ cho bị bịt miệng, có chút không thể tin nổi mà bảo: "Ngươi nói......y......y thích ta, nguyện ý cưới ta?"
"Đúng thế!" Phó Trường Lăng gật đầu, nghiêm túc nói, "Hắn đối với nàng nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, đời này kiếp này, không cưới ai khác ngoài nàng!"
Ngô Tư Tư giơ tay che miệng, tràn đầy khiếp sợ, cô nương bên cạnh vội chạy qua khuyên: "Ngô tỷ tỷ, mau tới nói cho trấn trưởng biết đi, vị công tử này đối với tiểu thương chân tình hiếm gặp, nếu cự tuyệt thì cũng thật sự quá làm tổn thương y."
Chúng tỷ muội khuyên can làm Ngô Tư Tư có chút không nói lên lời, một lát sau, nàng đột nhiên như bừng tỉnh, nói với Phó Trường Lăng:"Vậy còn ngươi?"
Phó Trường Lăng ngẩn người, có chút mờ mịt: "Ta?"
"Ngươi nói ngươi hy vọng ta hạnh phúc," Ngô Tư Tư không biết là đang suy nghĩ cái gì, trong mắt hiện ra bi thương, "Chẳng lẽ không phải bởi vì yêu ta sao?"
"Gì?"
"Ta thấy được bi thương trong mắt ngươi, thấy được thương thế của ngươi đau đớn, ngươi thật ra cũng thích ta nhưng là vì đệ đệ ngươi thích ta rồi, cho nên ngươi không dám nói cho ta, đúng không?"
"Chờ chút-"
Phó Trường Lăng hết hồn, hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của nữ nhân này nữa. Thần sắc Tần Diễn bắt đầu hòa hoãn lại. Y liếc nhìn hắn bên cạnh, trên mặt tràn đầy biểu tình của người đang xem kịch vui.
"Ta quyết định," Ngô Tư Tư kiên định nói, "Ta không thể cô phụ thâm tình của ngươi như vậy, thực xin lỗi, đệ đệ," Ngô Tư Tư giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, nghiêm túc xin lỗi, ánh mắt lại rơi xuống trên người Phó Trường Lăng, giơ tay lên, khí phách nói, "Ta tuyên bố, ta muốn cùng ngươi thành thân!"
Phó Trường Lăng "Gì?!"
"Cứ như vậy đi," Ngô Tư Tư gật đầu nói, "Người tới, đem cả hai bọn họ về phủ cho ta. Ta sẽ tự mình dẫn họ tới chỗ cha ta thông báo."
Lời tác giả:
[Tiểu kịch trường]
Phó Trường Lăng: "Từ giờ trở đi, ngươi và ta chính là huynh đệ, hoạn nạn cùng chia, sinh tử không rời, tin tưởng đối phương, bảo hộ đối phương, vĩnh viễn cũng không rời xa đối phương."
Tần Diễn: "Ngươi xác định ngươi muốn làm huynh đệ?"
Phó Trường Lăng: "Đúng."
Tần Diễn: "Huynh đệ như vậy, ngươi có bao nhiêu người?"
Phó Trường Lăng: "Chỉ một mình ngươi."
Tần Diễn: "......"
Ngô Tư Tư: "Sao ta thấy hai ngươi nói chuyện cứ sặc mùi gei."
Lời Editor:
Ông Lăng diễn sâu quá, nhưng cũng tranh thủ ăn đậu hủ-
- -------------------------------------------------------
Mỗi khi nói chuyện, chỉ cần có người không ngừng hỏi "Sau đó thì sao" thì lập tức trở nên dễ dàng tiếp tục ngay.
Nhưng cái cụm "Sau đó thì sao" cứng ngắc, nghe cho có lệ của Tần Diễn này thì vừa nghe xong, Phó Trường Lăng lập tức biết sẽ không có cái cảnh tượng trò chuyện hòa thuận vui vẻ giữa hai người mà hắn trông mong.
Hắn bắt đầu cảm thụ sâu sắc, cái tính cách ít nói này của Tần Diễn hoàn toàn không phải sau khi trở thành ma tu mà có. Y chính là từ khi sinh ra đã không thích nói nhiều.
Phó Trường Lăng quyết định mặc kệ Tần Diễn không nói gì, lập tức tự mình lảm nhảm: "Cho nên chúng ta cần phải liên thủ với nhau để nghĩ cách ra ngoài. Ta sẽ nói cho ngươi tình huống cơ bản. Mật cảnh hiện tại chúng ta đang bị nhốt vào là Tuyền Ki mật cảnh, ta nghĩ ngươi cũng biết."
"Biết." Tần Diễn gật gật đầu, "Hồng Mông Thiên cung và Kim Quang Tự có giao hảo với nhau."
"Vậy ngươi nhất định cũng biết Tuyền Ki mật cảnh này là mật cảnh nguy hiểm nhất của Kim Quang Tự, muốn đi ra ngoài chỉ có hai cách: một là dùng vũ lực thoát ra, nhưng muốn làm vậy thì chí ít phải có tu vi Hóa Thần mới được. Ngươi và ta bây giờ đều không thể làm chuyện đó."
Kỳ thật cũng không phải không thể làm được, nhưng cái giá phải trả quá lớn, giống như đời trước, hắn gần như bị nát hoàn toàn Kim Đan mới làm được. Nhưng hắn không nói thì Tần Diễn tất nhiên sẽ không biết.
Tần Diễn chỉ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Phó Trường Lăng thấy y phối hợp, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. tiếp tục: "Chúng ta chỉ có thể dùng cách thứ hai là thăm dò ra quy tắc của mật cảnh này rồi thông qua đó mà ra ngoài."
Mật cảnh kỳ thật cũng chỉ là bài trí mà các tiền bối dùng để khảo nghiệm hậu nhân, nhất định sẽ có phương thức vượt qua. Đời trước, Phó Trường Lăng và Yến Minh cũng đi thăm dò quy tắc của mật cảnh này, chỉ là đến cuối vẫn không thành công được.
Nhưng đã có kinh nghiệm từ đời trước, Phó Trường Lăng tin bản thân sẽ làm tốt hơn rất nhiều. Hắn vừa tiếp tục suy xét, vừa nói cho Tần Diễn: "Muốn rời đi thì cũng phải tìm cách sống sót đã. Hiện tại ngươi bị thương, ta bị thương, đều là hai con ma ốm như nhau thì cần phải nắm tay kề vai sát cánh, vậy mới có thể cùng đối mặt với khó khăn trước mắt. Thế nên ta không cần biết lý do ngươi động thủ muốn giết ta là gì, hiện tại ngươi buông bỏ, cùng nhau thoát khỏi đây đã rồi nói tiếp, được không?"
Tần Diễn không nói lời nào, có vẻ đang suy xét.
Phó Trường Lăng thấy y dầu muối đều không ăn, tiếp tục tận tình khuyên bảo:" Dù ngươi không nể mặt ta thì cũng có rất nhiều chuyện ngươi cần phải làm rõ ràng. Ví dụ như Vô Thi La kia, rõ ràng Thượng Quan Hồng đã chết nhưng sao nó còn muốn làm phiền chúng ta? Tuyền Ki mật cảnh này vẫn luôn trong tay Kim Quang Tự, trước nay không hề có chuyện mở ra cho người ngoài đi vào, tự dưng lại mở ra như vậy, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao? Ngươi không nghĩ nên làm rõ mấy vấn đề này trước à? Mấy chuyện này muốn làm rõ thì một kiếm tu như ngươi có thể làm gì? Còn không phải là cần ta hợp tác sao?"
"Hai người chúng ta, mỗi người giỏi một thứ, huynh đệ đồng lòng thì tát biển Đông cũng cạn. Dù là vì tình huống hiện tại hay chuyện xảy ra trước đây, ngươi cũng nên cùng ta hợp tác."
"Lúc ngươi chạy trốn trước đó, thứ ngươi vẽ là Truyền Tống trận."
Tần Diễn đột nhiên mở miệng, Phó Trường Lăng ngẩn người, không rõ vì sao y đột nhiên nhắc tới chuyện này nhưng vẫn gật đầu bảo: "Đúng vậy."
"Ngươi vẽ Truyền Tống trận tới Tuyền Ki mật cảnh?"
Tần Diễn giương mắt nhìn kĩ hắn, Phó Trường Lăng lập tức nói: "Không không không, không phải ta. Điểm đến của Truyền Tống trận ta vẽ là một cái thôn nhỏ cách đó mười dặm, Truyền Tống trận của ta không lợi hại như vậy."
"Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Có thể là do......" Phó Trường Lăng chần chừ, "Trùng hợp?"
Tần Diễn không nói nữa mà nghiêm túc suy tư, Phó Trường Lăng dùng kim phiến của mình quạt cho y một chút, tiếp tục vì sự nghiệp tẩy não mà nói: "Ngươi xem, mấy chuyện ngươi không rõ còn rất nhiều. Không cần biết lý do ngươi muốn giết ta là vì bị ta chọc giận hay là vì mục đích khác, sao cũng được hết, nhưng cũng không cần vội giết ta. À mà đúng rồi," Phó Trường Lăng làm như thuận miệng nói, "Ngươi rốt cuộc vì sao lại tới tìm ta?"
Lời này của hắn rất khôn khéo, vừa mở miệng đã khẳng định Tần Diễn tới đó là để tìm hắn, lại còn tra hỏi được lý do. Nếu Tần Diễn trả lời, dù y có nói gì thì ít nhất hắn cũng có thể xác nhận là y vì hắn mà tới.
Nhưng Tần Diễn cũng không trả lời, ngược lại còn lấy câu hỏi đáp lại câu hỏi: "Sao ngươi biết tử huyệt của Thượng Quan Hồng là Kim Đan của lão?"
Phó Trường Lăng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không biết Tần Diễn đây là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, nhưng hắn biết rõ y đây là đang thử hắn. Nếu hắn muốn cùng Tần Diễn kết minh thì cũng phải thể hiện chút thành ý.
Vì thế hắn nghiêm túc giải thích cặn kẽ cho Tần Diễn: " Công pháp của Thượng Quan Hồng là hút linh lực người khác để cho bản thân dùng, vị trí nào trên cơ thể người cũng đều có thể hút linh lực, nhưng nếu là linh lực người khác tiến vào thân thể thì luôn sẽ cần một chỗ để vận hành chuyển hóa. Từ đầu tới cuối thân, không có chỗ nào thích hợp bằng Kim Đan."
Thật ra cũng có một chỗ khác.
Phó Trường Lăng nghĩ thầm.
Dù gì thì tu sĩ bình thường đều có thể nghĩ ra chuyện Kim Đan là tử huyệt, cho nên lúc đầu ma tu của Nghiệp Ngục chiến đấu với tu sĩ Vân Trạch, cho dù ma tu có công pháp này thì tu sĩ Vân Trạch cũng không tính thảm bại. Tới khi ma tu Nghiệp Ngục cũng nhận ra chuyện này, liền thay đổi vị trí chuyển hóa linh khí sang chỗ khác, khiến cho phần lớn Vân Trạch bị đồ sát.
Nhưng công pháp này của Thượng Quan Hồng cũng chỉ là hình thái đầu tiên, lão đại khái cũng tuyệt đối không muốn dời vị trí chuyển hóa linh lực này sang chỗ khác ngoài Kim Đan.
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng giải thích xong, rõ ràng còn có suy nghĩ khác, nói tiếp: "Vậy trận pháp mà ngươi dùng trên Thượng Quan Hồng, lại là dùng vào nơi nào?"
"Nếu lão dùng linh lực hút được để công kích, vậy thì cứ chặn linh căn của lão là ổn." Phó Trường Lăng giải thích nguyên lý trận pháp kia cho Tần Diễn, nhịn không được khen một câu, "Cái trận pháp kia rất đơn giản, tùy tiện nghĩ là có thể nghĩ ra."
Thật ra trận pháp kia chính là phương pháp mà tu sĩ Vân Trạch sử dụng sau này để đối phó ma tu, nhưng người nghĩ ra nó cũng chính là bản thân Phó Trường Lăng. Bất quá hôm nay hắn chỉ mới là Trúc Cơ, sử dụng trận pháp này cũng có chút thay đổi nhỏ, nhìn qua cũng giống như là trận pháp sơ khai.
Hắn trả lời như vậy, Tần Diễn lại trầm mặc im lặng. Phó Trường Lăng quan sát một lát, thấy y cũng không có điệu bộ muốn cự tuyệt hợp tác thì được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay đặt ở trên vai Tần Diễn, nghiêm túc nói: "Cứ quyết định như vầy, từ giờ trở đi, ngươi và ta chính là huynh đệ trong mật cảnh, chúng ta hoạn nạn cùng chia, sinh tử không rời, tin tưởng đối phương, bảo hộ đối phương, không cần lại nội đấu với nhau, được chưa? Dù sao ngươi tạm thời cũng không giết được ta, hà tất phải làm vậy?"
Tần Diễn không đáp lại, Phó Trường Lăng nhíu mày: "Đừng nói ngươi vẫn muốn giết ta đấy?"
"Ngươi nói...cũng đúng." Tần Diễn trầm giọng, gật đầu nói, "Ta sẽ bảo hộ ngươi đi ra ngoài, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."
"Ngươi nói đi." Phó Trường Lăng cao hứng, nhưng gấp rút bổ sung, "Miễn đừng quá phận thì cái gì cũng được."
"Vô luận chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định không thể phá hủy trận pháp mật cảnh này, không thể cưỡng ép phá cảnh đi ra ngoài."
Nghe thấy yêu cầu này, trong lòng Phó Trường Lăng lộp bộp một chút. Đời trước, hắn và Yến Minh quả thật đã cưỡng ép phá cảnh mà ra, nhưng cũng vì thế mà trả giá đắt. Hắn không biết tại sao Tần Diễn lại đưa ra yêu cầu này ngay từ đầu, nhưng nếu có cách khác thì hắn cũng sẽ không muốn làm như đời trước.
Vì thế hắn gật gật đầu, giơ tay nói: "Thành giao!"
Tần Diễn nghe hắn nói vậy, trên mặt rõ ràng thả lỏng đi rất nhiều. Y nhìn Phó Trường Lăng giơ tay trước mặt mình, do dự một lát lại nâng tay mình lên đặt ở trên tay hắn. Phó Trường Lăng lập tức bật cười, dùng sức nhéo nhéo tay của y, nói: "Sau này, chí ít là ở mật cảnh này đây, chúng ta là huynh đệ."
Tần Diễn đang chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng ầm ĩ. Phó Trường Lăng vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ nhân mập mạp mặc y phục bảy sắc đang mang theo một đám người cãi cọ ầm ĩ đến chỗ họ.
Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng thấy nữ nhân kia thì trong lòng lập tức nảy ra tính toán, quay đầu nói với Tần Diễn: "Tần huynh, việc cấp bách, chúng ta phải rời khỏi đây thì mới có thể tra ra được quy tắc của mật cảnh này là gì. Ta nhờ ngươi phối hợp một chút được không?"
"Được."
Tần Diễn gật đầu nói: "Ta còn có năm thành tu vi chưa dùng."
"Không cần tu vi, ngươi chỉ cần không nói lời nào là được." Phó Trường Lăng buông tay Tần Diễn, quay đầu đi, nhìn về phía Ngô Tư Tư đang dẫn một đám cô nương đi tới. Ngay lúc Ngô Tư Tư đi đến trước lồng gỗ, Phó Trường Lăng đột nhiên nhào tới, bắt lấy song gỗ, nhìn nàng rồi kích động bảo, "Ngô đại tiểu thư! Ngô đại tiểu thư, ngươi rốt cuộc tới rồi!"
Ngô Tư Tư bị Phó Trường Lăng làm cho hoảng sợ nên lui về phía sau, thiếu chút nữa té xuống đất.
Cũng may là có thị nữ đứng sau đỡ nàng, Ngô Tư Tư vội dùng tay nhẹ nhẹ vỗ ngực, sau một lát thì khó chịu bảo: "Kêu la cái gì! Làm ta sợ muốn chết!"
"Ta thì đang vui muốn chết!"
Phó Trường Lăng kích động nói: "Ta chờ nàng từ lâu rồi!"
"Ngươi chờ ta?" Ngô Tư Tư hồ nghi nhìn hắn,sau đó nhìn Phó Trường Lăng từ trên xuống dưới, ngữ khí ôn hòa đi nhiều, thật cẩn thận nói, "Công...... Công tử, chúng ta gặp qua rồi sao?"
"Gặp qua!" Phó Trường Lăng khẳng định nói, "Vào giữa trưa, ngoài thần miếu, nàng còn nói giúp ta vài câu."
Ngô Tư Tư nghe được lời này thì suy nghĩ một lát, mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn Phó Trường Lăng: "Ngươi sao lại đẹp như vậy?!"
Lời này làm Phó Trường Lăng vô cùng hưởng thụ, hắn ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Hồi sáng ta đập mặt vào thần miếu, thương thế chưa lành, hiện tại khỏe hơn rất nhiều, làm tiểu thư lo lắng."
"Hiện tại khỏe hơn rồi? Vậy thì tốt quá. Ngươi có đói bụng không? Khát không? Muốn ăn chút gì không?"
"Tiểu thư," Phó Trường Lăng thở dài, "Ta rất đói bụng, cũng rất khát, nhưng điều làm ta đau nhất bây giờ cũng không phải mấy thứ này."
"Vậy thì là gì?"
Ngô Tư Tư có chút mơ hồ, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Tần Diễn bị hắn nhìn đến mờ mịt chẳng hiểu gì, lại lập tức nghe Phó Trường Lăng nói: "Ta bây giờ lo lắng nhất chính là đệ đệ của ta, trên người y hiện giờ còn mang thương, để cho y ngồi với ta ở chỗ này, mới vừa rồi thương thế còn chuyển biến xấu đi rất nhiều, ta lo là y......y sẽ...:"
Phó Trường Lăng ngữ điệu cơ hồ như sắp khóc tới nơi, hắn dùng ánh mắt ra hiệu không ngừng cho Tần Diễn, còn y thì một hồi sau mới phản ứng kịp, vội ho nhẹ hai tiếng, làm như suy yếu lắm.
Ngô Tư Tư nghe Phó Trường Lăng giải bày, trong mắt lộ chút cảm thông, nói tiếp: "Vậy...vậy làm sao đây?"
"Ngô tiểu thư," Phó Trường Lăng quay đầu nhìn nàng, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nói, "Ta có một yêu cầu quá đáng......"
"Ngươi nói, ta có thể làm thì nhất định sẽ làm!"
Ngô Tư Tư giơ tay đặt lên ngực: "Nhìn hai đại mỹ nhân như các người chịu loại ủy khuất này, ta đau lòng muốn chết!"
"Ngô tiểu thư, có thể phiền nàng lên trấn tìm quản sự, nhờ hắn châm chước cho đệ đệ của ta ra ngoài trị thương hay không?"
"Vậy còn ngươi?" Ngô Tư Tư quan tâm nói, "Ngươi cũng bị thương mà!"
"Ta không sao hết," Phó Trường Lăng lấy tay chặn ngực, ho nhẹ hai tiếng, "Ta tuy rằng cũng bị trọng thương, mạng cũng sắp tàn, nhưng ta chết thì có xá gì. Ta không thể để đệ đệ của ta chết được, nếu phải có một trong hai người chúng ta phải chết thì ta hy vọng," Phó Trường Lăng ngẩng đầu nhìn Ngô Tư Tư, chân thành nói, "Đó là ta."
"Tình cảm các ngươi thật động lòng người."
Ngô Tư Tư nhìn Phó Trường Lăng: "Nhưng quản sự là cha ta, cha sẽ không tùy tiện thả người đâu"
Nghe tới đây, Phó Trường Lăng biết phải ra đòn sát thủ mới được.
Hắn trải thảm nãy giờ cũng chính là vì lúc này!
"Ngô tiểu thư có biết vì sao ta nhất định phải mang đệ đệ ta ra ngoài không?"
"Vì sao?"
"Ta hy vọng y sống là nguyên nhân thứ nhất. Còn nguyên nhân thứ hai là...là......"
"Là cái gì?"
"Ta hy vọng, tiểu thư có thể hạnh phúc!"
Phó Trường Lăng nói vô cùng chân thành: "Ta hy vọng si mê của đệ đệ ta có thể được tiểu thư chấp nhận, đại tiểu thư, ta biết trong lòng nàng có đệ đệ của ta, trong lòng y cũng có......"
"Phó......"
Gân xanh bắt đầu nhảy lung tung trên đầu Tần Diễn, y bắt đầu hết nhịn được, nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị Phó Trường Lăng ngăn lại, che kín miệng y: "Không cần thẹn thùng! Để ta nói cho Ngô tiểu thư!"
"Ngô tiểu thư," Phó Trường Lăng quay đầu, nhìn Ngô Tư Tư, nghiêm túc nói, "Y thích nàng! Y nguyện ý cưới nàng!"
Tần Diễn bị che miệng lại, lập tức rút kiếm. Nhưng tay Phó Trường Lăng còn nhanh hơn, ở chỗ chật hẹp được ống tay áo rộng che chắn, liền lập tức đè kiếm của Tần Diễn xuống, vội vàng bảo: "Hy sinh một người, cứu được vạn người."
Ngô Tư Tư bị tin có người muốn cưới mình làm cho choáng váng đầu óc, nàng sửng sốt một lát, nâng ngón tay chỉ vào Tần Diễn đang đầy phẫn nộ cho bị bịt miệng, có chút không thể tin nổi mà bảo: "Ngươi nói......y......y thích ta, nguyện ý cưới ta?"
"Đúng thế!" Phó Trường Lăng gật đầu, nghiêm túc nói, "Hắn đối với nàng nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, đời này kiếp này, không cưới ai khác ngoài nàng!"
Ngô Tư Tư giơ tay che miệng, tràn đầy khiếp sợ, cô nương bên cạnh vội chạy qua khuyên: "Ngô tỷ tỷ, mau tới nói cho trấn trưởng biết đi, vị công tử này đối với tiểu thương chân tình hiếm gặp, nếu cự tuyệt thì cũng thật sự quá làm tổn thương y."
Chúng tỷ muội khuyên can làm Ngô Tư Tư có chút không nói lên lời, một lát sau, nàng đột nhiên như bừng tỉnh, nói với Phó Trường Lăng:"Vậy còn ngươi?"
Phó Trường Lăng ngẩn người, có chút mờ mịt: "Ta?"
"Ngươi nói ngươi hy vọng ta hạnh phúc," Ngô Tư Tư không biết là đang suy nghĩ cái gì, trong mắt hiện ra bi thương, "Chẳng lẽ không phải bởi vì yêu ta sao?"
"Gì?"
"Ta thấy được bi thương trong mắt ngươi, thấy được thương thế của ngươi đau đớn, ngươi thật ra cũng thích ta nhưng là vì đệ đệ ngươi thích ta rồi, cho nên ngươi không dám nói cho ta, đúng không?"
"Chờ chút-"
Phó Trường Lăng hết hồn, hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của nữ nhân này nữa. Thần sắc Tần Diễn bắt đầu hòa hoãn lại. Y liếc nhìn hắn bên cạnh, trên mặt tràn đầy biểu tình của người đang xem kịch vui.
"Ta quyết định," Ngô Tư Tư kiên định nói, "Ta không thể cô phụ thâm tình của ngươi như vậy, thực xin lỗi, đệ đệ," Ngô Tư Tư giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, nghiêm túc xin lỗi, ánh mắt lại rơi xuống trên người Phó Trường Lăng, giơ tay lên, khí phách nói, "Ta tuyên bố, ta muốn cùng ngươi thành thân!"
Phó Trường Lăng "Gì?!"
"Cứ như vậy đi," Ngô Tư Tư gật đầu nói, "Người tới, đem cả hai bọn họ về phủ cho ta. Ta sẽ tự mình dẫn họ tới chỗ cha ta thông báo."
Lời tác giả:
[Tiểu kịch trường]
Phó Trường Lăng: "Từ giờ trở đi, ngươi và ta chính là huynh đệ, hoạn nạn cùng chia, sinh tử không rời, tin tưởng đối phương, bảo hộ đối phương, vĩnh viễn cũng không rời xa đối phương."
Tần Diễn: "Ngươi xác định ngươi muốn làm huynh đệ?"
Phó Trường Lăng: "Đúng."
Tần Diễn: "Huynh đệ như vậy, ngươi có bao nhiêu người?"
Phó Trường Lăng: "Chỉ một mình ngươi."
Tần Diễn: "......"
Ngô Tư Tư: "Sao ta thấy hai ngươi nói chuyện cứ sặc mùi gei."
Lời Editor:
Ông Lăng diễn sâu quá, nhưng cũng tranh thủ ăn đậu hủ-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất