Chương 15
Trở lại là Tần Hành năm 30 tuổi, lần nữa nắm được tay Giang Dữ Miên rồi nhoaa.
Giang Dữ Miên là bị Tần Hành làm cho tỉnh lại, cậu cảm giác được có người sờ tới sờ lui trên người mình, ngay sau đó bên dưới có một nơi vừa căng vừa đau. Giang Dữ Miên mở mắt ra, thấy Tần Hành đang dang chân mình ra muốn giày vò cậu, thứ kia đã nhét vào một nửa.
Giang Dữ Miên nửa mê nửa tỉnh, giọng nói mềm nhẹ hỏi Tần Hành: "Anh làm gì thế?"
"xxx em," Tần Hành đơn giản nói, anh hơi dùng sức, cây súng trong cơ thể cậu còn chưa vào tận gốc, vừa động vừa xoa lên tóc Giang Dữ Miên, nói: "Em ngủ tiếp đi."
Giang Dữ Miên bị anh làm tức điên, dùng sức ẩn anh ra, oán giận nói: "Anh như vậy làm sao em ngủ được."
Lúc này Tần Hành mới dừng lại, cúi đầu nhìn cậu. Giang Dữ Miên thở phào nhẹ nhõm, nụ hôn của Tần Hành lại ập xuống, còn nói với cậu: "Vậy thì đừng ngủ."
Giang Dữ Miên bị ép cùng Tần Hành vận động, lần này Tần Hành không bắn ở bên trong, nhưng trên người Giang Dữ Miên chỗ nào cũng có. Giang Dữ Miên nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, cảm giác nửa người dưới không còn thuộc về mình, Tần Hành còn ôm cậu lần mò xuống bên dưới.
"Em còn muốn đi làm." Giang Dữ Miên dựa vào ngực Tần Hành, bị anh chơi phía dưới, Tần Hành như có như không tuốt lộng bên dưới. Cậu muốn bảo Tần Hành nhanh nhanh một chút, liền kéo gương mặt kia xuống, nỗ lực nói chuyện dời đi lực chú ý.
Tần Hành gảy gảy Giang Dữ Miên một cái, lại cùng cậu hôn hôn mới nói: "Muốn đi làm gì, ông chủ của em đang nằm bên cạnh đây còn không cố gắng mà hầu hạ hắn."
Giang Dữ Miên nghiêng đầu, nhìn Tần Hành nói: "Chung quy anh cũng có thể đi, em còn phải làm việc."
Tần Hành hiểu được ý tứ của những lời này, suýt nữa bị cậu chọc tới sung huyết. Giang Dữ Miên là một đứa ngốc, cậu nhận định Tần Hành chỉ là muốn cùng cậu vui đùa một chút, nhưng vẫn nguyện ý cùng Tần Hành lên giường.
"Hiện tại anh trịnh trọng nói cho em biết," Tần Hành đẩy Giang Dữ Miên nằm lên giường, dùng tư thế không hề trang trọng, miễn cưỡng bày ra biểu tình trịnh trọng mà thẳng thắn nói với cậu, "Giang Dữ Miên."
Giang Dữ Miên bị anh ấn dưới thân, ngoan ngoãn lắng nghe.
Tần Hành nhìn cậu, bản lĩnh hùng hồn chỉ trong chớp mắt đã bị đôi mắt trong sáng của Giang Dữ Miên ăn sạch. Tần Hành nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: "Anh vĩnh viễn cũng không đi."
Giang Dữ Miên nhìn anh, dường như không thể lý giải được.
"Sau này em ở đâu, anh cũng ở đó." Tần Hành quỳ gối giữa hai chân Giang Dữ Miên, khom lưng đè lên cậu, dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải của Giang Dữ Miên, chặt chẽ liên kết: "Chúng ta mãi mãi cũng không rời xa nhau."
Qua rất lâu sau Giang Dữ Miên mới nhẹ nhàng hỏi anh: "Không rời xa nhau?"
"Chính là dù anh phải đi," Tần Hành hôn lên gương mặt cậu, "Cũng phải mang em cùng đi, có được không?"
Tần Hành lưu luyến nhìn Giang Dữ Miên, đôi mắt cũng không nỡ lòng chớp lấy một cái. Tám năm này, chuyện anh sợ nhất chính là có một ngày gặp lại Giang Dữ Miên trên đường, lại thấy cậu nắm tay một người mà mình không hề biết đi tới.
"Được," Giang Dữ Miên rất nhanh đáp ứng, cậu còn sợ Tần Hành đổi ý, liền bổ sung: "Anh đừng lừa em."
"Anh đã từng lừa em sao?" Tần Hành sừng sộ hỏi, anh còn muốn dạy dỗ Giang Dữ Miên chuyện cậu không từ mà đi đây.
"Anh lừa em anh là huấn luyện viên tán đả." Giang Dữ Miên là một chuyên gia trong việc bới móc nợ cũ, "Lừa em về nhà ăn tết, toàn lừa em..."
"Được rồi, được rồi," Tần Hành ngắt lời cậu: "Toàn là mấy chuyện từ bao nhiêu năm trước em còn nhắc lại, em học từ ai thế? Ôn thi đại học còn không giỏi như vậy."
Giang Dữ Miên vòng tay ôm lấy eo Tần Hành, rất nghe lời nói: "Em không nói."
Cậu ôm một hồi rồi lại ngẩng đầu hỏi Tần Hành: "Anh cũng thích em sao?"
Trái tim Tần Hành như bị Giang Dữ Miên hoàn toàn lấp đầy, anh ôm Giang Dữ Miên chặt hơn một chút, nói với cậu: "Miên Miên, anh yêu em."
Bên ngoài đột nhiên có người thả pháp hoa, Giang Dữ Miên bảo Tần Hành kéo rèm cửa sổ ra, Tần Hành nghe lời, kéo xong lại trở về giường. Giang Dữ Miên liền dựa vào người anh, Tần Hành ôm lấy cậu, hỏi cậu tám năm này đã trải qua thế nào.
Sinh nhật của Giang Dữ Miên năm ấy, Giang Bác Viễn cùng với toàn bộ gia quyến ngồi máy bay tư nhân tới hải đảo nghỉ phép. Ngoại trừ Mã Úy và Giang Dữ Miên, những tình nhân khác và nhóm con riêng đều đi, kết quả đi được nửa đường phi cơ gặp trục trặc nghiêm trọng rồi cháy, rơi xuống biển, không một ai sống sót. Giang Bác Viễn chơi hoa, ghẹo nguyệt cuối cùng chỉ lưu lại một mình Giang Dữ Miên.
Sinh ý từ Giang Bác Viễn và công ty của ông cũng không phải chỉ thuộc về riêng mình ông, lợi ích và các mối quan hệ trong đó càng rắc rối và phức tạp. Ông vừa xảy ra chuyện, tin tức tạm thời được phong tỏa nhưng trước tiên phải đem cổ phần của ông giải quyết.
Di chúc của Giang Bác Viễn vô cùng bạc bẽo, không có nửa xu nào cho đám tình nhân. Luật sư tính toán, ngoại trừ việc hậu sự, những thứ khác đều thuộc về Giang Dữ Miên. Hắn thử liên hệ cho Mã Úy nhưng không được liền trực tiếp gọi cho Giang Dữ Miên, nói cậu chuẩn bị rồi xế chiều ngày thứ hai nhận vé máy bay đi Bắc Kinh
Tình cảm của Giang Dữ Miên đối với Mã Úy rất phức tạp, đối với Giang Bác Viễn lại càng không có chút tình cảm nào. Cậu dùng phương thức đặc thù ấy nói lời từ biệt với Tần Hành, sau đó liền tới Bắc Kinh thừa kế di sản, đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng.
Đoạn thời gian mới vừa tách khỏi Tần Hành năm đó, Giang Dữ Miên bận tới mức chân không chạm đất, mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác ký tên trên các loại giấy tờ. Qua hơn nửa tháng Mã Úy mới xuất hiện, cậu để luật sư thỏa thuận cùng Mã Úy phí phụng dưỡng mỗi tháng, sau đó cũng chưa từng liên lạc.
Sau khi tất cả kết thúc đã là tháng bảy, trước tiên Giang Dữ Miên tới Châu Âu giải sầu, rồi lại gập ghềnh, trắc trở mà thi đại học ở Thụy Sĩ, lại nhờ may rủi mà sửa lại được quốc tịch, đắn đo một hồi rồi qua Mỹ. Cậu vừa vào học đã đi hỏi khắp các diễn đàn của lưu học sinh cũng không nghe thấy một chút tin tức nào của Tần Hành.
Mãi đến tận lễ hồi ơn của nghiên cứu sinh năm nhất, trong lúc đi siêu thị mua đồ ăn cậu vô tình thấy hình ảnh Tần Hành trên tivi.
Tin tức ấy nói, người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn trên màn ảnh này chính là kỳ tích trong số doanh nhân mới gây dựng sự nghiệp ở Trung Quốc, hôm nay anh tới cảng để thị sát. Ống quay liền chuyển sang hình cận cảnh, Tần Hành mặc âu phục được đặt may, ở bến cảng đang kiểm tra giao dịch đồng hồ. Giang Dữ Miên ở đó xem xong bản tin phỏng vấn mới biết Tần Hành vẫn luôn ở trong nước chứ không xuất ngoại.
Giang Dữ Miên liền muốn trở về nước.
Chính cậu cũng biết như vậy thật là không biết xấu hổ, Tần Hành không muốn gặp cậu nhưng cậu vẫn muốn ở gần Tần Hành một chút. Chỉ cần Tần Hành không biết, hẳn là cũng không ai buồn để ý đến cậu ra sao.
Giang Dữ Miên liền cố gắng học nốt hai năm nghiên cứu sinh, nhìn thấy thư viện Lịch Thành đăng tuyển trên Internet trong đầu nhanh chóng nhảy số, nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp liền tới Lịch Thành tìm việc làm.
Nghe Giang Dữ Miên dăm ba câu nói qua về những năm này, Tần Hành cũng không ép hỏi cậu, anh nhìn đồng hồ thấy đã gần bốn giờ sáng. Chiều hôm qua anh đưa Giang Dữ Miên về nhà nghỉ liền trực tiếp đem người làm sau đó thì trò chuyện, ngay cả cơm tối cũng chưa cho cậu ăn.
Tần Hành hỏi Giang Dữ Miên có đói bụng hay không, Giang Dữ Miên lúc này nhưng mới phát hiện ra rồi nói: "Chết đói rồi."
Tần Hành xuống giường mặc đồ, cầm chìa khóa xe của Giang Dữ Miên đi quanh lối đi bộ một hồi mới tìm được một nhà hàng bán đồ ăn khuya, nhanh chóng mua đồ ăn cho Giang Dữ Miên rồi cấp tốc trở lại.
Trên người anh đều là khí lạnh, lúc đi vào Giang Dữ Miên đã ngủ. Trong phòng không khí ấm áp, cậu ngủ tới mặt cũng hồng lên. Tần Hành ngồi bên cạnh giống như kẻ thèm thuồng khát dục mà nhìn cậu một hồi mới gọi Giang Dữ Miên dậy.
Giang Dữ Miên xoa xoa mắt ngồi lên, chăn đang đắp trên người trượt xuống tới eo, trên cơ thể trắng mịn đều là dấu vết mà Tần Hành để lại. Hai điểm nhỏ trước ngực bị Tần Hành cắn tới sưng đỏ, Tần Hành nhìn thấy máu trên người lại như dồn hết xuống hạ thân, anh sợ sẽ lại làm Giang Dữ Miên bị thương liền ép buộc cậu để anh dùng tay lấy ra.
Giang Dữ Miên đã đói muốn chết, tay cũng tê rần, cậu như cũ nằm úp xuống, cong mông lên vẻ mặt tội nghiệp mà quay đầu lại nói với Tần Hành: "Anh cứ vào đi, em không động đâu."
Tần Hành cuối cùng cũng không tiến vào mà tự bỏ vào buồng tắm, tắm nước lạnh rồi mới ra. Giang Dữ Miên bên ngoài vừa xem tivi vừa húp cháo.
Khiếu hài hước của Giang Dữ Miên vẫn rất thấp, trên tivi phát lại tiểu phẩm cũ đã bao năm qua, Tần Hành chả hiểu hài hước ở chỗ nào mà Giang Dữ Miên đã cười đến đôi mắt đều nheo lại.
Tần Hành ngồi xem cùng cậu, nhìn một hồi liền phát hiện có vấn đề, hỏi cậu: "Miên Miên, em vì sao cười đều không phát ra tiếng."
"Em sẽ không cười ra tiếng," Giang Dữ Miên quay mặt qua, rất nghiêm túc giải thích: "Nếu muốn phát ra âm thanh, thì em sẽ không cười."
Tần Hành thấy thú vị, anh không tin có người có thể cười mà không phát ra tiếng liền ấn Giang Dữ Miên xuống mà cù cậu. Giang Dữ Miên rất sợ ngứa nhưng cậu thực sự chỉ có thể thở dốc chứ tuyệt nhiên không cười ra tiếng, cuối cùng ngược lại là Tần Hành tự mình cười lớn.
Giang Dữ Miên không phục lắm, cậu khô khan học Tần Hành mà cười: "Ha ha ha."
Tần Hành bị bộ dáng miễn cưỡng vui cười này của Giang Dữ Miên chọc cho buồn cười, ôm lấy Giang Dữ Miên, muốn cắn cái răng nanh trêu người kia. Giang Dữ Miên né đi nhưng tránh không thoát liền dịu ngoan mà ngửa đầu, tùy tiện để Tần Hành hôn.
Hôn một hồi, Tần Hành nghĩ tới chuyện Giang Dữ Miên sẽ không cười liền tự mình bật cười. Giang Dữ Miên tức giận lấy chăn che đầu, không chịu ra ngoài ngộp trong chăn mà lên án chuyện Tần Hành cười cậu.
Tần Hành tự hiểu, số lần anh cười vui vẻ ngày hôm nay còn nhiều hơn những năm qua gộp lại.
Tới sáu giờ, Giang Dữ Miên buồn ngủ. Tần Hành chờ cậu ngủ rồi mới lấy điện thoại của cậu nhắn tin xin nghỉ cho giám đốc bảo tàng rồi lại trở về nằm bên cậu, ôm lấy người mà ngủ một hồi.
Lúc tuyết ngừng rơi, Tần Hành phải trở lại thành phố S, anh trở về Lịch Thành đã khoảng mười ngày, thư ký thúc giục mãi tới sắp bốc hỏa. Tần Hành gặp được Giang Dữ Miên liền nhắn cho thư ký: "Có việc, chớ quấy rầy." rồi trực tiếp tắt điện thoại, đem di động thả ra sau. Tiếp đó lại ở bên Giang Dữ Miên hai ngày, Giang Dữ Miên nháo nói phải về nhà anh mới lại mở máy.
Thư ký của Tần Hành cho là anh đã xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa thì liên hệ máy bay trực thăng tới cứu anh may là bị Kỳ Dương ngăn lại. Kỳ Dương đọc lại mấy chữ trong tin nhắn của Tần Hành, suy nghĩ một lúc lâu mới nói với thư ký: "Có lẽ lão Tần thực sự có việc riêng."
Không có Tần Hành ở đây, toàn bộ sự sống của công ty đều đè lên người Kỳ Dương, Kỳ Dương bận rộn tới mức khóe môi còn bị bỏng rộp lên, hắn miệng thì khuyên thư ký nhưng tâm lại muốn chơi xấu. Hắn mua một phần mềm hack, một khắc cũng không ngừng mà gọi tới điện thoại của Tần Hành, Tần Hành vừa mở máy ra điện thoại liền liên tiếp bật ra thông báo chả mấy chốc mà treo máy.
Giang Dữ Miên ghé vào bên cạnh anh nhìn nhìn, tóc nhưng mềm mại dán lên mặt Tần Hành, theo cậu nói chuyện mà di chuyên một chút, như bỏ đá xuống giếng mà nói với Tần Hành: "Chưa từng thấy nhiều cuộc gọi như vậy."
"Anh là vì ai mà tắt máy nha?" Tần Hành vò đầu Giang Dữ Miên: "Nói chuyện cẩn thận."
"Em cũng không có kêu anh tắt máy." Giang Dữ Miên lạnh lùng nói.
Tần Hành nấp sau lưng Giang Dữ Miên tỏ vẻ sợ hãi: "Mở máy lên anh cũng không nhận điện thoại được, giọng Miên Miên dễ nghe như vậy anh cũng không nỡ để người khác nghe thấy."
Mặt Giang Dữ Miên đều nóng bừng lên, cầm gối muốn ném Tần Hành lại bị anh dùng tay ấn trở lại.
Điện thoại của Tần Hành rốt cuộc cũng ngừng lại, anh khó khăn gọi cho thư ký bảo cô đặt vé máy bay rồi lại quay quả hỏi số hộ chiếu của Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên kì quái nhìn Tần Hành: "Em không đi."
Tần Hành bảo thư ký anh cần phải xử lý chút chuyện đã, rồi đứng lên muốn xử lý Giang Dữ Miên.
Thể lực của Giang Dữ Miên còn chưa có khôi phục, nói chuyện cũng ngại mệt. Nhìn thấy Tần Hành vén tay áo lên muốn bắt mình liền nhanh chóng biện giải: "Em đã ký hợp đồng."
"Ồ?" Tần Hành nở nụ cười: "Miên Miên đúng là lớn rồi, trước đây ngay cả thuê phòng em cũng không dám ký hợp đồng."
"Còn một buổi lễ nữa là em có thể biên soạn xong toàn bộ sách," Giang Dữ Miên thấy Tần Hành mất hứng, nhượng bộ một bước: "Tới lúc đó..."
"Tới lúc đó thế nào?" Tần Hành dựa vào cậu rất gần, Giang Dữ Miên cúi đầu, một tay của Tần Hành chống bên cạnh cậu, một tay khác lại chọc chọc lên trán Giang Dữ Miên: "Liền trở lại cùng anh?"
Giang Dữ Miên gật gật đầu nói: "Đúng thế."
Cậu còn nói: "Em muốn về nhà."
Tần Hành cũng rất muốn nhìn xem phòng ở của Giang Dữ Miên ra sao liền đồng ý.
Giang Dữ Miên đau lưng nhức eo, quần áo cũng mặc không xong, Tần Hành phải giúp cậu mặc, rồi lại bất chợt nảy sinh một ý: "Anh mở một thư viện ở thành phố S cho em nhé."
Giang Dữ Miên kéo tay anh hỏi: "Thật sao?"
"Vậy em phải gọi một tiếng dễ nghe chút." Tần Hành đùa cậu "Gọi chồng hay darling các loại."
Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành, mở miệng gọi anh một tiếng: "Chồng ơi."
Tần Hành lập tức lột bỏ áo sơ mi anh vừa mặc vào cho Giang Dữ Miên.
Cuối cùng Giang Dữ Miên đành phải để Tần Hành ôm ra xe mà về nhà.
Tần Hành đặt cậu xuống ghế sofa, đi thăm thú căn nhà nhỏ của Giang Dữ Miên lại phát hiện cậu đặt trong phòng một cái giá chơi cho mèo, nhất thời mặt đều biến đen: "Em còn thực sự muốn ở lại Lịch Thành thêm tám năm, mười năm nữa?"
Giang Dữ Miên ngồi cách đó không xa nhìn anh, thanh âm nho nhỏ phát ra: "Ừm."
Lòng Tần Hành chua tới mức khó chịu, anh và Giang Dữ Miên đã bỏ lỡ tám năm, Giang Dữ Miên ở tại chỗ cũ mở ra chân tâm mà chờ anh, chính anh cũng chẳng đi bao xa. Có thể thời gian bỏ lỡ quá chân thật, Giang Dữ Miên chịu một mình cô đơn sống tha hương chỉ bởi vì nơi này là nơi anh sinh ra.
Tần Hành ngồi xổm trước giá chơi cho mèo nhìn cỏ nhỏ mà Giang Dữ Miên đính lên, nói với cậu: "Em muốn nuôi mèo vậy chúng ta cùng nuôi."
Giang Dữ Miên dặn anh cẩn thận, hẹn gặp lại Tần Hành. Tần Hành cho cậu quá nhiều hứa hẹn, khiến cậu cảm thấy có chút không chân thực. Thực giống như ngay cả vé số còn chưa có mua đã có người gọi cho cậu kêu mau mau đi lĩnh thưởng, cậu chỉ lo lắng tất thảy đều là giả.
Tần Hành thấy Giang Dữ Miên còn thả hồn trên mây, đi tới bán quỳ trước mặt cậu, ôm lấy gương ấy: "Nghĩ gì thế?"
Giang Dữ Miên lắc lắc đầu, nắm chặt bàn tay đang kề sát trên mặt mình.
Chuyến bay của Tần Hành là sáng sớm hôm sau.
Anh trước đây không cho Giang Dữ Miên đi tiễn mình, hiện tại lại hận không thể đem Giang Dữ Miên đóng gói nhét vào trong túi mà mang đi. Nhưng Giang Dữ Miên rất sợ ạnh, Tần Hành cũng chỉ nhượng bộ để Giang Dữ Miên đưa anh tới cửa sân bay chứ không cho cậu đi vào.
Đến sân bay, Giang Dữ Miên xuống xe đổi qua ghế lái, mới đi vài bước cậu đã phải lấy khăn quàng cổ quấn lên đầu chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt.
Giang Dữ Miên vừa định mở cửa lại bị Tần Hành từ phía sau ấn lên cửa xe mà hôn lên vành tai cậu. Nhà để xe dưới hầm phi trường không có ai, Tần Hành dán trên người Giang Dữ Miên như muốn dốc cả tim gan, chỉ muốn đem Giang Dữ Miên nhét vào trong xương tủy.
Dù chỉ một giây đồng hồ anh cũng không muốn lại phải rời xa Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên là bị Tần Hành làm cho tỉnh lại, cậu cảm giác được có người sờ tới sờ lui trên người mình, ngay sau đó bên dưới có một nơi vừa căng vừa đau. Giang Dữ Miên mở mắt ra, thấy Tần Hành đang dang chân mình ra muốn giày vò cậu, thứ kia đã nhét vào một nửa.
Giang Dữ Miên nửa mê nửa tỉnh, giọng nói mềm nhẹ hỏi Tần Hành: "Anh làm gì thế?"
"xxx em," Tần Hành đơn giản nói, anh hơi dùng sức, cây súng trong cơ thể cậu còn chưa vào tận gốc, vừa động vừa xoa lên tóc Giang Dữ Miên, nói: "Em ngủ tiếp đi."
Giang Dữ Miên bị anh làm tức điên, dùng sức ẩn anh ra, oán giận nói: "Anh như vậy làm sao em ngủ được."
Lúc này Tần Hành mới dừng lại, cúi đầu nhìn cậu. Giang Dữ Miên thở phào nhẹ nhõm, nụ hôn của Tần Hành lại ập xuống, còn nói với cậu: "Vậy thì đừng ngủ."
Giang Dữ Miên bị ép cùng Tần Hành vận động, lần này Tần Hành không bắn ở bên trong, nhưng trên người Giang Dữ Miên chỗ nào cũng có. Giang Dữ Miên nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, cảm giác nửa người dưới không còn thuộc về mình, Tần Hành còn ôm cậu lần mò xuống bên dưới.
"Em còn muốn đi làm." Giang Dữ Miên dựa vào ngực Tần Hành, bị anh chơi phía dưới, Tần Hành như có như không tuốt lộng bên dưới. Cậu muốn bảo Tần Hành nhanh nhanh một chút, liền kéo gương mặt kia xuống, nỗ lực nói chuyện dời đi lực chú ý.
Tần Hành gảy gảy Giang Dữ Miên một cái, lại cùng cậu hôn hôn mới nói: "Muốn đi làm gì, ông chủ của em đang nằm bên cạnh đây còn không cố gắng mà hầu hạ hắn."
Giang Dữ Miên nghiêng đầu, nhìn Tần Hành nói: "Chung quy anh cũng có thể đi, em còn phải làm việc."
Tần Hành hiểu được ý tứ của những lời này, suýt nữa bị cậu chọc tới sung huyết. Giang Dữ Miên là một đứa ngốc, cậu nhận định Tần Hành chỉ là muốn cùng cậu vui đùa một chút, nhưng vẫn nguyện ý cùng Tần Hành lên giường.
"Hiện tại anh trịnh trọng nói cho em biết," Tần Hành đẩy Giang Dữ Miên nằm lên giường, dùng tư thế không hề trang trọng, miễn cưỡng bày ra biểu tình trịnh trọng mà thẳng thắn nói với cậu, "Giang Dữ Miên."
Giang Dữ Miên bị anh ấn dưới thân, ngoan ngoãn lắng nghe.
Tần Hành nhìn cậu, bản lĩnh hùng hồn chỉ trong chớp mắt đã bị đôi mắt trong sáng của Giang Dữ Miên ăn sạch. Tần Hành nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: "Anh vĩnh viễn cũng không đi."
Giang Dữ Miên nhìn anh, dường như không thể lý giải được.
"Sau này em ở đâu, anh cũng ở đó." Tần Hành quỳ gối giữa hai chân Giang Dữ Miên, khom lưng đè lên cậu, dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải của Giang Dữ Miên, chặt chẽ liên kết: "Chúng ta mãi mãi cũng không rời xa nhau."
Qua rất lâu sau Giang Dữ Miên mới nhẹ nhàng hỏi anh: "Không rời xa nhau?"
"Chính là dù anh phải đi," Tần Hành hôn lên gương mặt cậu, "Cũng phải mang em cùng đi, có được không?"
Tần Hành lưu luyến nhìn Giang Dữ Miên, đôi mắt cũng không nỡ lòng chớp lấy một cái. Tám năm này, chuyện anh sợ nhất chính là có một ngày gặp lại Giang Dữ Miên trên đường, lại thấy cậu nắm tay một người mà mình không hề biết đi tới.
"Được," Giang Dữ Miên rất nhanh đáp ứng, cậu còn sợ Tần Hành đổi ý, liền bổ sung: "Anh đừng lừa em."
"Anh đã từng lừa em sao?" Tần Hành sừng sộ hỏi, anh còn muốn dạy dỗ Giang Dữ Miên chuyện cậu không từ mà đi đây.
"Anh lừa em anh là huấn luyện viên tán đả." Giang Dữ Miên là một chuyên gia trong việc bới móc nợ cũ, "Lừa em về nhà ăn tết, toàn lừa em..."
"Được rồi, được rồi," Tần Hành ngắt lời cậu: "Toàn là mấy chuyện từ bao nhiêu năm trước em còn nhắc lại, em học từ ai thế? Ôn thi đại học còn không giỏi như vậy."
Giang Dữ Miên vòng tay ôm lấy eo Tần Hành, rất nghe lời nói: "Em không nói."
Cậu ôm một hồi rồi lại ngẩng đầu hỏi Tần Hành: "Anh cũng thích em sao?"
Trái tim Tần Hành như bị Giang Dữ Miên hoàn toàn lấp đầy, anh ôm Giang Dữ Miên chặt hơn một chút, nói với cậu: "Miên Miên, anh yêu em."
Bên ngoài đột nhiên có người thả pháp hoa, Giang Dữ Miên bảo Tần Hành kéo rèm cửa sổ ra, Tần Hành nghe lời, kéo xong lại trở về giường. Giang Dữ Miên liền dựa vào người anh, Tần Hành ôm lấy cậu, hỏi cậu tám năm này đã trải qua thế nào.
Sinh nhật của Giang Dữ Miên năm ấy, Giang Bác Viễn cùng với toàn bộ gia quyến ngồi máy bay tư nhân tới hải đảo nghỉ phép. Ngoại trừ Mã Úy và Giang Dữ Miên, những tình nhân khác và nhóm con riêng đều đi, kết quả đi được nửa đường phi cơ gặp trục trặc nghiêm trọng rồi cháy, rơi xuống biển, không một ai sống sót. Giang Bác Viễn chơi hoa, ghẹo nguyệt cuối cùng chỉ lưu lại một mình Giang Dữ Miên.
Sinh ý từ Giang Bác Viễn và công ty của ông cũng không phải chỉ thuộc về riêng mình ông, lợi ích và các mối quan hệ trong đó càng rắc rối và phức tạp. Ông vừa xảy ra chuyện, tin tức tạm thời được phong tỏa nhưng trước tiên phải đem cổ phần của ông giải quyết.
Di chúc của Giang Bác Viễn vô cùng bạc bẽo, không có nửa xu nào cho đám tình nhân. Luật sư tính toán, ngoại trừ việc hậu sự, những thứ khác đều thuộc về Giang Dữ Miên. Hắn thử liên hệ cho Mã Úy nhưng không được liền trực tiếp gọi cho Giang Dữ Miên, nói cậu chuẩn bị rồi xế chiều ngày thứ hai nhận vé máy bay đi Bắc Kinh
Tình cảm của Giang Dữ Miên đối với Mã Úy rất phức tạp, đối với Giang Bác Viễn lại càng không có chút tình cảm nào. Cậu dùng phương thức đặc thù ấy nói lời từ biệt với Tần Hành, sau đó liền tới Bắc Kinh thừa kế di sản, đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng.
Đoạn thời gian mới vừa tách khỏi Tần Hành năm đó, Giang Dữ Miên bận tới mức chân không chạm đất, mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác ký tên trên các loại giấy tờ. Qua hơn nửa tháng Mã Úy mới xuất hiện, cậu để luật sư thỏa thuận cùng Mã Úy phí phụng dưỡng mỗi tháng, sau đó cũng chưa từng liên lạc.
Sau khi tất cả kết thúc đã là tháng bảy, trước tiên Giang Dữ Miên tới Châu Âu giải sầu, rồi lại gập ghềnh, trắc trở mà thi đại học ở Thụy Sĩ, lại nhờ may rủi mà sửa lại được quốc tịch, đắn đo một hồi rồi qua Mỹ. Cậu vừa vào học đã đi hỏi khắp các diễn đàn của lưu học sinh cũng không nghe thấy một chút tin tức nào của Tần Hành.
Mãi đến tận lễ hồi ơn của nghiên cứu sinh năm nhất, trong lúc đi siêu thị mua đồ ăn cậu vô tình thấy hình ảnh Tần Hành trên tivi.
Tin tức ấy nói, người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn trên màn ảnh này chính là kỳ tích trong số doanh nhân mới gây dựng sự nghiệp ở Trung Quốc, hôm nay anh tới cảng để thị sát. Ống quay liền chuyển sang hình cận cảnh, Tần Hành mặc âu phục được đặt may, ở bến cảng đang kiểm tra giao dịch đồng hồ. Giang Dữ Miên ở đó xem xong bản tin phỏng vấn mới biết Tần Hành vẫn luôn ở trong nước chứ không xuất ngoại.
Giang Dữ Miên liền muốn trở về nước.
Chính cậu cũng biết như vậy thật là không biết xấu hổ, Tần Hành không muốn gặp cậu nhưng cậu vẫn muốn ở gần Tần Hành một chút. Chỉ cần Tần Hành không biết, hẳn là cũng không ai buồn để ý đến cậu ra sao.
Giang Dữ Miên liền cố gắng học nốt hai năm nghiên cứu sinh, nhìn thấy thư viện Lịch Thành đăng tuyển trên Internet trong đầu nhanh chóng nhảy số, nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp liền tới Lịch Thành tìm việc làm.
Nghe Giang Dữ Miên dăm ba câu nói qua về những năm này, Tần Hành cũng không ép hỏi cậu, anh nhìn đồng hồ thấy đã gần bốn giờ sáng. Chiều hôm qua anh đưa Giang Dữ Miên về nhà nghỉ liền trực tiếp đem người làm sau đó thì trò chuyện, ngay cả cơm tối cũng chưa cho cậu ăn.
Tần Hành hỏi Giang Dữ Miên có đói bụng hay không, Giang Dữ Miên lúc này nhưng mới phát hiện ra rồi nói: "Chết đói rồi."
Tần Hành xuống giường mặc đồ, cầm chìa khóa xe của Giang Dữ Miên đi quanh lối đi bộ một hồi mới tìm được một nhà hàng bán đồ ăn khuya, nhanh chóng mua đồ ăn cho Giang Dữ Miên rồi cấp tốc trở lại.
Trên người anh đều là khí lạnh, lúc đi vào Giang Dữ Miên đã ngủ. Trong phòng không khí ấm áp, cậu ngủ tới mặt cũng hồng lên. Tần Hành ngồi bên cạnh giống như kẻ thèm thuồng khát dục mà nhìn cậu một hồi mới gọi Giang Dữ Miên dậy.
Giang Dữ Miên xoa xoa mắt ngồi lên, chăn đang đắp trên người trượt xuống tới eo, trên cơ thể trắng mịn đều là dấu vết mà Tần Hành để lại. Hai điểm nhỏ trước ngực bị Tần Hành cắn tới sưng đỏ, Tần Hành nhìn thấy máu trên người lại như dồn hết xuống hạ thân, anh sợ sẽ lại làm Giang Dữ Miên bị thương liền ép buộc cậu để anh dùng tay lấy ra.
Giang Dữ Miên đã đói muốn chết, tay cũng tê rần, cậu như cũ nằm úp xuống, cong mông lên vẻ mặt tội nghiệp mà quay đầu lại nói với Tần Hành: "Anh cứ vào đi, em không động đâu."
Tần Hành cuối cùng cũng không tiến vào mà tự bỏ vào buồng tắm, tắm nước lạnh rồi mới ra. Giang Dữ Miên bên ngoài vừa xem tivi vừa húp cháo.
Khiếu hài hước của Giang Dữ Miên vẫn rất thấp, trên tivi phát lại tiểu phẩm cũ đã bao năm qua, Tần Hành chả hiểu hài hước ở chỗ nào mà Giang Dữ Miên đã cười đến đôi mắt đều nheo lại.
Tần Hành ngồi xem cùng cậu, nhìn một hồi liền phát hiện có vấn đề, hỏi cậu: "Miên Miên, em vì sao cười đều không phát ra tiếng."
"Em sẽ không cười ra tiếng," Giang Dữ Miên quay mặt qua, rất nghiêm túc giải thích: "Nếu muốn phát ra âm thanh, thì em sẽ không cười."
Tần Hành thấy thú vị, anh không tin có người có thể cười mà không phát ra tiếng liền ấn Giang Dữ Miên xuống mà cù cậu. Giang Dữ Miên rất sợ ngứa nhưng cậu thực sự chỉ có thể thở dốc chứ tuyệt nhiên không cười ra tiếng, cuối cùng ngược lại là Tần Hành tự mình cười lớn.
Giang Dữ Miên không phục lắm, cậu khô khan học Tần Hành mà cười: "Ha ha ha."
Tần Hành bị bộ dáng miễn cưỡng vui cười này của Giang Dữ Miên chọc cho buồn cười, ôm lấy Giang Dữ Miên, muốn cắn cái răng nanh trêu người kia. Giang Dữ Miên né đi nhưng tránh không thoát liền dịu ngoan mà ngửa đầu, tùy tiện để Tần Hành hôn.
Hôn một hồi, Tần Hành nghĩ tới chuyện Giang Dữ Miên sẽ không cười liền tự mình bật cười. Giang Dữ Miên tức giận lấy chăn che đầu, không chịu ra ngoài ngộp trong chăn mà lên án chuyện Tần Hành cười cậu.
Tần Hành tự hiểu, số lần anh cười vui vẻ ngày hôm nay còn nhiều hơn những năm qua gộp lại.
Tới sáu giờ, Giang Dữ Miên buồn ngủ. Tần Hành chờ cậu ngủ rồi mới lấy điện thoại của cậu nhắn tin xin nghỉ cho giám đốc bảo tàng rồi lại trở về nằm bên cậu, ôm lấy người mà ngủ một hồi.
Lúc tuyết ngừng rơi, Tần Hành phải trở lại thành phố S, anh trở về Lịch Thành đã khoảng mười ngày, thư ký thúc giục mãi tới sắp bốc hỏa. Tần Hành gặp được Giang Dữ Miên liền nhắn cho thư ký: "Có việc, chớ quấy rầy." rồi trực tiếp tắt điện thoại, đem di động thả ra sau. Tiếp đó lại ở bên Giang Dữ Miên hai ngày, Giang Dữ Miên nháo nói phải về nhà anh mới lại mở máy.
Thư ký của Tần Hành cho là anh đã xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa thì liên hệ máy bay trực thăng tới cứu anh may là bị Kỳ Dương ngăn lại. Kỳ Dương đọc lại mấy chữ trong tin nhắn của Tần Hành, suy nghĩ một lúc lâu mới nói với thư ký: "Có lẽ lão Tần thực sự có việc riêng."
Không có Tần Hành ở đây, toàn bộ sự sống của công ty đều đè lên người Kỳ Dương, Kỳ Dương bận rộn tới mức khóe môi còn bị bỏng rộp lên, hắn miệng thì khuyên thư ký nhưng tâm lại muốn chơi xấu. Hắn mua một phần mềm hack, một khắc cũng không ngừng mà gọi tới điện thoại của Tần Hành, Tần Hành vừa mở máy ra điện thoại liền liên tiếp bật ra thông báo chả mấy chốc mà treo máy.
Giang Dữ Miên ghé vào bên cạnh anh nhìn nhìn, tóc nhưng mềm mại dán lên mặt Tần Hành, theo cậu nói chuyện mà di chuyên một chút, như bỏ đá xuống giếng mà nói với Tần Hành: "Chưa từng thấy nhiều cuộc gọi như vậy."
"Anh là vì ai mà tắt máy nha?" Tần Hành vò đầu Giang Dữ Miên: "Nói chuyện cẩn thận."
"Em cũng không có kêu anh tắt máy." Giang Dữ Miên lạnh lùng nói.
Tần Hành nấp sau lưng Giang Dữ Miên tỏ vẻ sợ hãi: "Mở máy lên anh cũng không nhận điện thoại được, giọng Miên Miên dễ nghe như vậy anh cũng không nỡ để người khác nghe thấy."
Mặt Giang Dữ Miên đều nóng bừng lên, cầm gối muốn ném Tần Hành lại bị anh dùng tay ấn trở lại.
Điện thoại của Tần Hành rốt cuộc cũng ngừng lại, anh khó khăn gọi cho thư ký bảo cô đặt vé máy bay rồi lại quay quả hỏi số hộ chiếu của Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên kì quái nhìn Tần Hành: "Em không đi."
Tần Hành bảo thư ký anh cần phải xử lý chút chuyện đã, rồi đứng lên muốn xử lý Giang Dữ Miên.
Thể lực của Giang Dữ Miên còn chưa có khôi phục, nói chuyện cũng ngại mệt. Nhìn thấy Tần Hành vén tay áo lên muốn bắt mình liền nhanh chóng biện giải: "Em đã ký hợp đồng."
"Ồ?" Tần Hành nở nụ cười: "Miên Miên đúng là lớn rồi, trước đây ngay cả thuê phòng em cũng không dám ký hợp đồng."
"Còn một buổi lễ nữa là em có thể biên soạn xong toàn bộ sách," Giang Dữ Miên thấy Tần Hành mất hứng, nhượng bộ một bước: "Tới lúc đó..."
"Tới lúc đó thế nào?" Tần Hành dựa vào cậu rất gần, Giang Dữ Miên cúi đầu, một tay của Tần Hành chống bên cạnh cậu, một tay khác lại chọc chọc lên trán Giang Dữ Miên: "Liền trở lại cùng anh?"
Giang Dữ Miên gật gật đầu nói: "Đúng thế."
Cậu còn nói: "Em muốn về nhà."
Tần Hành cũng rất muốn nhìn xem phòng ở của Giang Dữ Miên ra sao liền đồng ý.
Giang Dữ Miên đau lưng nhức eo, quần áo cũng mặc không xong, Tần Hành phải giúp cậu mặc, rồi lại bất chợt nảy sinh một ý: "Anh mở một thư viện ở thành phố S cho em nhé."
Giang Dữ Miên kéo tay anh hỏi: "Thật sao?"
"Vậy em phải gọi một tiếng dễ nghe chút." Tần Hành đùa cậu "Gọi chồng hay darling các loại."
Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành, mở miệng gọi anh một tiếng: "Chồng ơi."
Tần Hành lập tức lột bỏ áo sơ mi anh vừa mặc vào cho Giang Dữ Miên.
Cuối cùng Giang Dữ Miên đành phải để Tần Hành ôm ra xe mà về nhà.
Tần Hành đặt cậu xuống ghế sofa, đi thăm thú căn nhà nhỏ của Giang Dữ Miên lại phát hiện cậu đặt trong phòng một cái giá chơi cho mèo, nhất thời mặt đều biến đen: "Em còn thực sự muốn ở lại Lịch Thành thêm tám năm, mười năm nữa?"
Giang Dữ Miên ngồi cách đó không xa nhìn anh, thanh âm nho nhỏ phát ra: "Ừm."
Lòng Tần Hành chua tới mức khó chịu, anh và Giang Dữ Miên đã bỏ lỡ tám năm, Giang Dữ Miên ở tại chỗ cũ mở ra chân tâm mà chờ anh, chính anh cũng chẳng đi bao xa. Có thể thời gian bỏ lỡ quá chân thật, Giang Dữ Miên chịu một mình cô đơn sống tha hương chỉ bởi vì nơi này là nơi anh sinh ra.
Tần Hành ngồi xổm trước giá chơi cho mèo nhìn cỏ nhỏ mà Giang Dữ Miên đính lên, nói với cậu: "Em muốn nuôi mèo vậy chúng ta cùng nuôi."
Giang Dữ Miên dặn anh cẩn thận, hẹn gặp lại Tần Hành. Tần Hành cho cậu quá nhiều hứa hẹn, khiến cậu cảm thấy có chút không chân thực. Thực giống như ngay cả vé số còn chưa có mua đã có người gọi cho cậu kêu mau mau đi lĩnh thưởng, cậu chỉ lo lắng tất thảy đều là giả.
Tần Hành thấy Giang Dữ Miên còn thả hồn trên mây, đi tới bán quỳ trước mặt cậu, ôm lấy gương ấy: "Nghĩ gì thế?"
Giang Dữ Miên lắc lắc đầu, nắm chặt bàn tay đang kề sát trên mặt mình.
Chuyến bay của Tần Hành là sáng sớm hôm sau.
Anh trước đây không cho Giang Dữ Miên đi tiễn mình, hiện tại lại hận không thể đem Giang Dữ Miên đóng gói nhét vào trong túi mà mang đi. Nhưng Giang Dữ Miên rất sợ ạnh, Tần Hành cũng chỉ nhượng bộ để Giang Dữ Miên đưa anh tới cửa sân bay chứ không cho cậu đi vào.
Đến sân bay, Giang Dữ Miên xuống xe đổi qua ghế lái, mới đi vài bước cậu đã phải lấy khăn quàng cổ quấn lên đầu chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt.
Giang Dữ Miên vừa định mở cửa lại bị Tần Hành từ phía sau ấn lên cửa xe mà hôn lên vành tai cậu. Nhà để xe dưới hầm phi trường không có ai, Tần Hành dán trên người Giang Dữ Miên như muốn dốc cả tim gan, chỉ muốn đem Giang Dữ Miên nhét vào trong xương tủy.
Dù chỉ một giây đồng hồ anh cũng không muốn lại phải rời xa Giang Dữ Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất