Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 11: Cấp trên

Trước Sau
Từ Ngư cho rằng Phó Uyên tư liệu mà gửi tới cũng sẽ không nhiều lắm, nhưng khi hoàng hôn qua đi, hoàng hôn buông xuống, Từ Ngư mới xem được một nửa tư liệu, lúc này đã sớm qua giờ tan tầm.

Anh xoa xoa ánh mắt đã có một chút đau đớn, Phó Uyên cũng chưa rời đi, ngay từ đầu Từ Ngư còn tưởng rằng Phó Uyên đang bận, nhưng khi Từ Ngư duỗi thắt lưng mới phát hiện Phó Uyên thế nhưng ôm cánh tay cúi đầu ngủ thiếp đi.

Điều này làm cho Từ Ngư có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu ta muốn ở lại mình tăng ca, nếu không công việc của Phó Uyên khẳng định đã làm xong, vì sao còn không không về nhà?

Nhất thời, trong lòng Từ Ngư dâng lên một loại cảm xúc gọi là cảm động, anh đứng dậy lấy chăn chuẩn bị đắp lên Phó Uyên, hiện tại nhiệt độ ngoài trời còn lạnh, trong phòng cho dù có điều hòa, nhưng ngủ vẫn dễ bị cảm lạnh.

Nhưng Từ Ngư vừa đụng phải Phó Uyên, một giây sau, cổ tay của anh đã bị Phó Uyên nắm chặt, cảm giác đau đớn truyền tới từ cổ tay, ngoài ra còn có cảm giác lúng túng vô cùng mãnh liệt.

Từ Ngư nhìn Phó Uyên mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, khi ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt Từ Ngư thế nhưng có chút chột dạ, chờđã, anh đang chột dạ cái gì đó.

"Phó Uyên, à, tôi thấy cậu ngủ thiếp đi, sợ cậu bị cảm lạnh, liền... Chăn."

Từ Ngư phất phất chăn lên.

Vì thế cổ tay của anh được Phó Uyên buông ra, Phó Uyên nhìn nơi Từ Ngư bị mình nắm đến trắng bệch, nhíu nhíu mày: "Không cần hành động này nhiều, tư liệu xem thế nào rồi? "

Thật sự là mặt nóng dán mông lạnh, Trong lòng Từ Ngư khó chịu, ném chăn lên sofa đơn nói: "Mới nhìn một nửa, tôi sẽ tiếp tục xem xong một nửa còn lại trước khi tan tầm, Phó Uyên cậu..."

Từ Ngư muốn nói "Phó Uyên ngươi muốn đi thì đi, không cần ở lại cùng tôi" nhưng nghĩ đến lời vừa rồi của Phó Uyên, Từ Ngư sợ mình lạiđang tự suy nghĩ nhiều, tự mình đa tình.

Phó Uyên nghe xong nói: "Những tư liệu kia không ít, ngày mai đi tiếp xem, hôm nay đi trước đi. "

Nói xong Phó Uyên đứng dậy mặc áo khoác màu đen, Từ Ngư đồng ý, có thể không tăng ca tất nhiên là rất tốt, huống chi tư liệu mang về nhà cũng có thể xem.

Lúc xuống thang máy, bụng Từ Ngư ùng ục kêu lên, anh thoáng xấu hổ làm bộ ho khan, vách thang máy là gương, Phó Uyên nhìn thấy Từ Ngư đỏ mặt, ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc vi diệu.

"Trước tiên đi theo tôi đi một chỗ." Sau khi cửa thang máy mở ra, Phó Uyên nói.

Bọn họ cũng không đi đến ga tàu điện ngầm, Từ Ngư có chút tò mò, vì thế hỏi: "Phó Uyên, chúng ta đi đâu vậy?"



"Đến rồi." Chỉ thấy Phó Uyên đứng ở ngoài cửa một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh. Khóe miệng Từ Ngư khẽ giật giật một chút, đi theo Phó Uyên đi vào bên trong.

Trước kia khi còn học đại học, anh còn làm việc trong loại cửa hàng này, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh toàn cầu này đều mở cửa 24/24 giờ, nhất là các chi nhánh xung quanh các trường đại học càng được hoan nghênh.

Từ Ngư gọi món ăn mình thường xuyên ăn, anh trước tiên tìm chỗ ngồi xuống chờ Phó Uyên, hai phút sau, Từ Ngư liền nhìn Phó Uyên bưng rất nhiều đồ đi tới.

Hamburger, đùi gà rán, chanh tuyết, coca, còn có thịt gà và thịt gà cuộn. Từ Ngư nhìn nhiều thứ như vậy, bắt đầu hoài nghi Phó Uyên chẳng lẽ muốn mời mình ăn, nhưng mà lần này anh lại nghĩ nhiều.

Khi Từ Ngư ăn xong hamburger và coca của mình, liền nhìn Phó Uyên đem đồ vật trên đĩa mặt không chút thay đổi giải quyết hết.

Tuy rằng không thể xưng là dạ dày vương, nhưng đây là buổi tối, khẩu vị cũng quá tốt, ăn nhiều như vậy đến đêm ncó thể đi ngủ được sao? Từ Ngư oán thầm.

"Đi thôi." Phó Uyên ăn no uống đủ đứng dậy, Từ Ngư nhìn vóc dáng cao một mét chín của anh, nghĩ thầm bộ dạng cao ăn nhiều, vậy cũng coi như tỷ lệ.

Lên tàu điện ngầm, không khỏi xấu hổ Từ Ngư lại bắt đầu lên tiếng.

"Phó Uyên, cậu ở đâu?" Từ Ngư hỏi.

Phó Uyên quay sang Từ Ngư, nhìn anh nói: "Số 99 phố Văn Xá. "

Nói xong nhìn thẳng về phía trước, Từ Ngư thì rất chấn động, một mảnh phố Văn Xá đều là khu biệt thự tư nhân, không có hơn trăm triệu tài sản không có khả năng ở nơi đó.

"Cậu..." Từ Ngư đột nhiên không biết mở miệng như thế nào, thậm chí trong lòng dâng lên một loại cảm xúc mang tên là ghen tị, anh nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Uyên, cảm giác thế gian này thật đúng là không công bằng.

Một số người xuất thân từ Rome, một số người cố gắng cả đời hoặc thậm chí cả đời cũng không thể bước chân đến thành Rome.

Anh không rõ, đều có tiền như vậy, tại sao còn ra ngoài làm việc, làm công việc nguy hiểm như vậy.

"Tại sao cậu lại chọn công việc xua đuổi ma?" Từ Ngư quyết định không còn tự làm mất mặt mình mà nói về một số vấn đề cá nhân, đó là đả kích chính mình.

Phó Uyên trầm mặc trong chốc lát nói: "Trách nhiệm của bản thân."

Nói xong, cậu nói tiếp với Từ Ngư: "Tôi tin rằng anh đã hiểu được sự nguy hiểm của một thứ đó trong thế giới này, anh là một người bình thường, tôi khuyên anh không nên đảm nhận công việc này."



Từ Ngư khóe miệng nhếch xuống, anh nói: "Cậu nói cũng nhẹ nhàng quá, đều là công việc cả, tôi chỉ coi trọng tiền nhiều hay không mà thôi. "

Phó Uyên không nói gì nữa, Từ Ngư thì có chút tức giận.

Theo anh thấy, Phó Uyên có lẽ chỉ biết dương xuân bạch tuyết, không hiểu cái gì là người Hạ Lý Ba, xã súc dưới đáy như mình, nào có công việc mình muốn làm hoặc là không muốn làm, đều là vì cuộc sống.

Nếu đủ tiền, Từ Ngư đương nhiên có sức mạnh để lựa chọn công việc và tương lai mình muốn.

Phó Uyên sau khi đến ga nói một tiếng "Tạm biệt" liền xuống tàu điện ngầm, Từ Ngư "Ừ" một tiếng xem như đáp lại, nhưng đến khi tàu điện ngầm lại khởi động, Từ Ngư liền cảm thấy mình có chút không tốt, có lẽ Phó Uyên chỉ lo lắng về sự an toàn của anh.

Đại Thiên Thế Giới, Từ Ngư kỳ thật chính là một nhân vật nhỏ thích khoan mũi sừng trâu.

Sau khi về đến nhà, Từ Ngư tắm rửa xong tiếp tục xem tư liệu, sau khi tan tầm cậu đã ném ra sau đầu, nếu muốn thay đổi suy nghĩ của Phó Uyên, tự nhiên phải cố gắng hơn nữa.

Tư liệu phó Uyên rất tỉ mỉ, Từ Ngư biết, sau khi mình và Phó Uyên hợp tác, việc thu thập tư liệu này khẳng định chính là nhiệm vụ của mình, vì thế anh đều ghi chép lại những tư liệu này, để cho nhiệm vụ tiếp theo sử dụng.

Sau khi nhìn thấy trường trung học Hồng Diệp nơi mà mẹ cậu bé kia cho cậu đi học 10 năm trước, trong đầu Từ Ngư đột nhiên hiện lên một số thứ.

Cậu nhớ rõ năm mình tốt nghiệp, Bạc Thành hình như đóng cửa hơn mười trường tư thục, chuyện này còn lên hot search, lúc ấy rất nhiều người thảo luận, lúc đó Từ Ngư bận luận văn, không chú ý là vì chuyện gì.

Anh lục lọi tài liệu và thấy cậu bé nổi loạn nghe lời sau khi mẹ cậu đưa cậu đến trường trung học tư thục này.

Lúc Từ Ngư vừa mới bắt đầu nhìn thấy tư liệu này, cảm giác đầu tiên là vị mẫu thân này không cách nào quản giáo con mình, cho nên mới đưa đứa nhỏ đến trường nội trú, hai người không gặp mặt, tự nhiên sẽ không sinh ra mâu thuẫn, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không đúng.

Vì thế Từ Ngư bắt đầu tìm kiếm trường trung học này, so với tin tức của nam hài, tin tức về trường trung học này trên mạng không ít, Từ Ngư lật xem, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, cậu hình như biết đã biết nguyên nhân xảy ra thảm án kia.

———————————

[Tác giả có lời muốn nói]:

Nếu các thiên thần yêu thích xin vui lòng bỏ phiếu và hơn bình luận, mặc dù gần đây không có thời gian để trả lời từng người một, nhưng rất hy vọng sẽ nhận được phản hồi từ tất cả mọi người khi đọc câu truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau