Chương 57: Ly hồn
Từ Ngư còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được một loại hít thở không thông, mũi của anh phảng phất bị chặn lại, bên tai truyền đến một loại thanh âm bén nhọn.
"Phó..." Anh không phát ra tiếng động, chỉ có thể nắm chặt tay Phó Uyên.
Đại khái có hơn mười giây thời gian, Từ Ngư lần thứ hai đặt chân xuống đất lại giống như lại tới thật lâu.
"Phó Uyên?" Từ Ngư mở mắt ra, Phó Uyên sắc mặt như thường, nhưng Từ Ngư phát hiện Phó Uyên cũng có loại biểu hiện nín thở sau sắc đỏ.
" Nơi này chính là quỷ giới? "Từ Ngư thở hổn hển vài hơi ngẩng đầu nhìn không gian vặn vẹo u ám này.
"Đúng vậy, đi, đi tìm Khổng Xuân." Phó Uyên buông tay Từ Ngư ra.
Từ Ngư nắm tay mình, trên mặt có chút nóng, tuy rằng là vì tới quỷ giới, nhưng rốt cuộc bọn họ nắm tay nhau.
Từ Ngư véo mình một cái, từ khi nào còn miên man suy nghĩ.
Khổng Xuân bên kia bị kéo quỳ xuống, tiếp theo chợt nghe thấy một tiếng trẻ con bén nhọn bắt đầu kêu bái trời đất, Khổng Xuân đè xuống đáy lòng khó chịu.
Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh của mình, không phải chính là chết sao? Có cái gì đáng sợ, xem như hoàn mục tu trăm năm chấp niệm này.
Nhưng trên đời anh ta có nhiều vướng bận như vậy, cha mẹ anh còn đang chờ anh trở về, anh còn chưa kịp nói lời tạm biệt với bằng hữu, trong tương lai anh kế hoạch có nhiều chuyện muốn hoàn thành cùng muốn đi.
Không cam lòng, thật không cam lòng, tam bái hoàn thành, cái đầu Khổng Xuân trực tiếp bị vạch trần.
Vẻ mặt anh đầy nước mắt nhìn Quỷ Vương Mục Tu trước mắt, là bộ dáng trong trí nhớ kiếp trước, hắn tóc dài xõa vai, vẫn mặc chiến bào như trước, nhưng không có phần hào khí lúc còn sống, chỉ có thêm một phần âm trầm quỷ khí.
Lúc trước bị tìm thấy, Khổng Xuân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của hắn, hiện giờ Mục Tu chân thật đứng ở trước mặt anh, những ký ức thật lâu kia lại ập tới.
"Ngươi khóc, ngươi không muốn làm phu nhân của ta." Mục Tu thanh âm lạnh như băng, hắn nâng lên thu lau nước mắt khổng xuân.
Khổng Xuân rũ mắt, lâm vào một loại cảm xúc hoang đường xé rách, có khổng xuân hiện tại không cam lòng, cũng có kiếp trước đối với Mục Tu áy náy cùng hoài niệm.
Mục Tu nhìn người trước mắt thật sâu, sau đó ôm hắn lên.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Khổng Xuân sợ hãi nói.
Mục Tu nhìn thẳng về phía trước: "Động phòng. "
Nghe xong lời hắn nói, một loại xấu hổ dâng lên trong lòng, Khổng Xuân nhìn lụa đỏ đầy mắt, hiểu được mình không có đường phản kháng.
"Rốt cuộc ở đâu?" Từ Ngư cùng Phó Uyên ở trong quỷ giới vòng vo, đi tới chỗ nào cũng là một mảnh hoang vu, còn có huyết sắc dòng sông xa xa không có điểm cuối.
Từ Ngư có chút lo lắng: "Vậy cậucòn nhớ chúng ta đến nơi nào không? "
Anh sợ đến lúc đó người không cứu được, bọn họ ngược lại không ra được, Từ Ngư vẫn sợ chết.
Phó Uyên ngoắc ngón tay, Từ Ngư nghe được một trận tiếng chuông, cậu nhìn về phía ngón tay Phó Uyên, cảm giác phía trên quấn quanh cái gì đó.
"Cậu làm dấu hiệu." Từ Ngư khẳng định đồng thời trong lòng buông lỏng.
Chẳng qua Khổng Xuân rốt cuộc ở đâu? Từ Ngư cúi đầu trầm tư, nhìn thấy trên mặt đất có một ít cánh hoa màu đỏ.
"Phó Uyên cậu xem." Từ Ngư giữ chặt tay áo Phó Uyên, nơi này đều là vùng đất hoang vu, làm sao lại có cánh hoa?
Phó Uyên ngồi xổm xuống nhặt cánh hoa lên quan sát một chút nói: "Việc này hoa nhân giới, hoa hồng. "
"A, quỷ vương này còn rất lãng mạn." Từ Ngư chửi bới một câu.
Vì vậy, hai người bắt đầu tìm kiếm cánh hoa, và đi theo những cánh hoa tìm thấy.
Thời gian quỷ giới cùng nhân giới không giống nhau, Từ Ngư cùng Phó Uyên còn đang tìm người, Lăng Duyên tán nhân và Lăng Hữu đã đến hoa nở chỉnh tề.
"Quỷ khí đầy trời." Lăng Duyên tán nhân xuống xe nhìn xa xa nói.
Lăng Hữu tháo tai nghe ra nói: "Đi sư phụ, nếu không đi qua, lấy ra mạng người. "
Hai người chạy về phía nơi có quỷ khí thịnh nhất, liền tìm được mộ tướng quân, Lăng Duyên tán nhân liếc mắt một cái liền thấy được tro tàn trên mặt đất.
Hắn đi qua cũng phát hiện nơi đó không có mưa, Lăng Hữu đem tro tàn đấm nói: "Phó Uyên tiến vào quỷ giới. ”
Lăng Duyên tán nhân gật đầu, sau đó lấy ra một tờ phù chú châm lên, Lăng Hữu một phen bắt lấy cổ áo hắn.
"Tử tiểu tử, ngươi muốn siết chết bần đạo." Nói xong hai người biến mất tại chỗ.
Phó Uyên và Từ Ngư đi theo cánh hoa hồng thấy được một tòa cung điện nguy nga.
Phó Uyên nói: "Bên ngoài có chúng quỷ canh giữ, anh ở lại chỗ này, tôi một mình đi. "
"Đừng nha, một mình cậucó thể đánh nhiều quỷ như vậy sao?" Từ Ngư có chút lo lắng bắt lấy cánh tay Phó Uyên.
Phó Uyên đương nhiên đánh không lại, cậu chỉ cần trà trộn vào nói cho Khổng Xuân, bóp nát hồn cốt trên người, Mục Tu cường đại hơn nữa cũng phải tan thành tro bụi, đến lúc đó quần quỷ tán, sẽ không có chuyện gì.
Nghe được ý định của cậu, Từ Ngư mở to hai mắt: "Cậu là một đại nhân sống làm sao trà trộn vào. "
"Ly Hồn." Phó Uyên nói xong niệm chú ngữ, Từ Ngư mở to hai mắt, nhìn Phó Uyên hướng mình ngã về phía mình.
Anh bị dọa lập tức ôm lấy Phó Uyên, nhưng Phó Uyên quá nặng, hai người cùng nhau té ngã, Từ Ngư làm đệm thịt, đau đến đầu tê dại.
Anh nhìn thấy bên ngoài thân thể Phó Uyên còn có một Phó Uyên, Từ Ngư kinh ngạc một câu cũng không nói nên lời, sau đó hắn nhìn thấy hồn phách của Phó Uyên xoay người: "Coi chừng thân thể của tôi."
Nói xong liền bay qua, Từ Ngư ôm lấy thân thể Phó Uyên gật đầu, thì ra đây chính là Ly Hồn.
Hồn phách rời khỏi thân thể, người nọ vẫn là người sống sao? Từ Ngư nói ngón tay vươn tới dưới mũi Phó Uyên dò xét, có hô hấp, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Kéo Phó Uyên, Từ Ngư trốn sau một tảng đá lớn, nhìn người không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng Từ Ngư sinh ra một ý nghĩ quái dị.
Hiện tại hồn phách Phó Uyên không có ở đây, có phải mình đối với thân thể hắn làm cái gì hay không, Phó Uyên cũng không biết.
Từ Ngư nhất thời hô hấp tăng nhanh, hắn che mặt, cảm thấy mình thật sự là không biết xấu hổ, làm sao có thể thừa dịp người gặp nguy hiểm đây.
Chỉ là ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cùng đôi môi mỏng của Phó Uyên, tim Từ Ngư đập nhanh hơn.
Anh nhớ tới lúc trước bởi vì chuyện ngoài ý muốn cùng Phó Uyên hôn môi, người lạnh hơn nữa, môi đều mềm nhũn.
Từ Ngư bất giác vươn tay đặt lên môi Phó Uyên, sau đó thật cẩn thận tiến lại gần.
"Sư phụ, bên kia hình như có một cung điện." Thanh âm của Lăng Hữu khiến Từ Ngư hoảng sợ.
Anh lập tức rời xa Phó Uyên, sau đó vỗ đầu mình, thật sự là, Từ Ngư ngươi tiểu lưu manh, biết mình đang làm gì sao?
Bất quá thanh âm kia, chẳng lẽ là Lăng Duyên tán nhân bọn họ?
Từ Ngư vụng trộm tiến ra nhìn, Lăng Hữu tinh mắt, lập tức bay ra một tấm phù chú nói: "Tiểu quỷ lấy đâu ra?"
Ba! Phù chú giống như một cái tát dán lên mặt Từ Ngư, đánh từ ngư nóng rát đau đớn.
"Là tôi." Từ Ngư tháo phù chú chật vật nói.
Lăng Hữu gãi đầu: "Ôi, nhận sai rồi. "
Từ Ngư xoa xoa mặt, đi qua đem chuyện Phó Uyên Ly Hồn nói cho bọn họ biết.
Lăng Duyên tán nhân vừa nghe: "Đã như vậy, chúng ta cũng đi qua đi."
Lăng Hữu gật đầu, tiếp theo hai thân thể liền hướng Từ Ngư ngã xuống, Từ Ngư lần thứ hai thành đệm thịt, anh phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng thê thảm.
"Phó..." Anh không phát ra tiếng động, chỉ có thể nắm chặt tay Phó Uyên.
Đại khái có hơn mười giây thời gian, Từ Ngư lần thứ hai đặt chân xuống đất lại giống như lại tới thật lâu.
"Phó Uyên?" Từ Ngư mở mắt ra, Phó Uyên sắc mặt như thường, nhưng Từ Ngư phát hiện Phó Uyên cũng có loại biểu hiện nín thở sau sắc đỏ.
" Nơi này chính là quỷ giới? "Từ Ngư thở hổn hển vài hơi ngẩng đầu nhìn không gian vặn vẹo u ám này.
"Đúng vậy, đi, đi tìm Khổng Xuân." Phó Uyên buông tay Từ Ngư ra.
Từ Ngư nắm tay mình, trên mặt có chút nóng, tuy rằng là vì tới quỷ giới, nhưng rốt cuộc bọn họ nắm tay nhau.
Từ Ngư véo mình một cái, từ khi nào còn miên man suy nghĩ.
Khổng Xuân bên kia bị kéo quỳ xuống, tiếp theo chợt nghe thấy một tiếng trẻ con bén nhọn bắt đầu kêu bái trời đất, Khổng Xuân đè xuống đáy lòng khó chịu.
Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh của mình, không phải chính là chết sao? Có cái gì đáng sợ, xem như hoàn mục tu trăm năm chấp niệm này.
Nhưng trên đời anh ta có nhiều vướng bận như vậy, cha mẹ anh còn đang chờ anh trở về, anh còn chưa kịp nói lời tạm biệt với bằng hữu, trong tương lai anh kế hoạch có nhiều chuyện muốn hoàn thành cùng muốn đi.
Không cam lòng, thật không cam lòng, tam bái hoàn thành, cái đầu Khổng Xuân trực tiếp bị vạch trần.
Vẻ mặt anh đầy nước mắt nhìn Quỷ Vương Mục Tu trước mắt, là bộ dáng trong trí nhớ kiếp trước, hắn tóc dài xõa vai, vẫn mặc chiến bào như trước, nhưng không có phần hào khí lúc còn sống, chỉ có thêm một phần âm trầm quỷ khí.
Lúc trước bị tìm thấy, Khổng Xuân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của hắn, hiện giờ Mục Tu chân thật đứng ở trước mặt anh, những ký ức thật lâu kia lại ập tới.
"Ngươi khóc, ngươi không muốn làm phu nhân của ta." Mục Tu thanh âm lạnh như băng, hắn nâng lên thu lau nước mắt khổng xuân.
Khổng Xuân rũ mắt, lâm vào một loại cảm xúc hoang đường xé rách, có khổng xuân hiện tại không cam lòng, cũng có kiếp trước đối với Mục Tu áy náy cùng hoài niệm.
Mục Tu nhìn người trước mắt thật sâu, sau đó ôm hắn lên.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Khổng Xuân sợ hãi nói.
Mục Tu nhìn thẳng về phía trước: "Động phòng. "
Nghe xong lời hắn nói, một loại xấu hổ dâng lên trong lòng, Khổng Xuân nhìn lụa đỏ đầy mắt, hiểu được mình không có đường phản kháng.
"Rốt cuộc ở đâu?" Từ Ngư cùng Phó Uyên ở trong quỷ giới vòng vo, đi tới chỗ nào cũng là một mảnh hoang vu, còn có huyết sắc dòng sông xa xa không có điểm cuối.
Từ Ngư có chút lo lắng: "Vậy cậucòn nhớ chúng ta đến nơi nào không? "
Anh sợ đến lúc đó người không cứu được, bọn họ ngược lại không ra được, Từ Ngư vẫn sợ chết.
Phó Uyên ngoắc ngón tay, Từ Ngư nghe được một trận tiếng chuông, cậu nhìn về phía ngón tay Phó Uyên, cảm giác phía trên quấn quanh cái gì đó.
"Cậu làm dấu hiệu." Từ Ngư khẳng định đồng thời trong lòng buông lỏng.
Chẳng qua Khổng Xuân rốt cuộc ở đâu? Từ Ngư cúi đầu trầm tư, nhìn thấy trên mặt đất có một ít cánh hoa màu đỏ.
"Phó Uyên cậu xem." Từ Ngư giữ chặt tay áo Phó Uyên, nơi này đều là vùng đất hoang vu, làm sao lại có cánh hoa?
Phó Uyên ngồi xổm xuống nhặt cánh hoa lên quan sát một chút nói: "Việc này hoa nhân giới, hoa hồng. "
"A, quỷ vương này còn rất lãng mạn." Từ Ngư chửi bới một câu.
Vì vậy, hai người bắt đầu tìm kiếm cánh hoa, và đi theo những cánh hoa tìm thấy.
Thời gian quỷ giới cùng nhân giới không giống nhau, Từ Ngư cùng Phó Uyên còn đang tìm người, Lăng Duyên tán nhân và Lăng Hữu đã đến hoa nở chỉnh tề.
"Quỷ khí đầy trời." Lăng Duyên tán nhân xuống xe nhìn xa xa nói.
Lăng Hữu tháo tai nghe ra nói: "Đi sư phụ, nếu không đi qua, lấy ra mạng người. "
Hai người chạy về phía nơi có quỷ khí thịnh nhất, liền tìm được mộ tướng quân, Lăng Duyên tán nhân liếc mắt một cái liền thấy được tro tàn trên mặt đất.
Hắn đi qua cũng phát hiện nơi đó không có mưa, Lăng Hữu đem tro tàn đấm nói: "Phó Uyên tiến vào quỷ giới. ”
Lăng Duyên tán nhân gật đầu, sau đó lấy ra một tờ phù chú châm lên, Lăng Hữu một phen bắt lấy cổ áo hắn.
"Tử tiểu tử, ngươi muốn siết chết bần đạo." Nói xong hai người biến mất tại chỗ.
Phó Uyên và Từ Ngư đi theo cánh hoa hồng thấy được một tòa cung điện nguy nga.
Phó Uyên nói: "Bên ngoài có chúng quỷ canh giữ, anh ở lại chỗ này, tôi một mình đi. "
"Đừng nha, một mình cậucó thể đánh nhiều quỷ như vậy sao?" Từ Ngư có chút lo lắng bắt lấy cánh tay Phó Uyên.
Phó Uyên đương nhiên đánh không lại, cậu chỉ cần trà trộn vào nói cho Khổng Xuân, bóp nát hồn cốt trên người, Mục Tu cường đại hơn nữa cũng phải tan thành tro bụi, đến lúc đó quần quỷ tán, sẽ không có chuyện gì.
Nghe được ý định của cậu, Từ Ngư mở to hai mắt: "Cậu là một đại nhân sống làm sao trà trộn vào. "
"Ly Hồn." Phó Uyên nói xong niệm chú ngữ, Từ Ngư mở to hai mắt, nhìn Phó Uyên hướng mình ngã về phía mình.
Anh bị dọa lập tức ôm lấy Phó Uyên, nhưng Phó Uyên quá nặng, hai người cùng nhau té ngã, Từ Ngư làm đệm thịt, đau đến đầu tê dại.
Anh nhìn thấy bên ngoài thân thể Phó Uyên còn có một Phó Uyên, Từ Ngư kinh ngạc một câu cũng không nói nên lời, sau đó hắn nhìn thấy hồn phách của Phó Uyên xoay người: "Coi chừng thân thể của tôi."
Nói xong liền bay qua, Từ Ngư ôm lấy thân thể Phó Uyên gật đầu, thì ra đây chính là Ly Hồn.
Hồn phách rời khỏi thân thể, người nọ vẫn là người sống sao? Từ Ngư nói ngón tay vươn tới dưới mũi Phó Uyên dò xét, có hô hấp, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Kéo Phó Uyên, Từ Ngư trốn sau một tảng đá lớn, nhìn người không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng Từ Ngư sinh ra một ý nghĩ quái dị.
Hiện tại hồn phách Phó Uyên không có ở đây, có phải mình đối với thân thể hắn làm cái gì hay không, Phó Uyên cũng không biết.
Từ Ngư nhất thời hô hấp tăng nhanh, hắn che mặt, cảm thấy mình thật sự là không biết xấu hổ, làm sao có thể thừa dịp người gặp nguy hiểm đây.
Chỉ là ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cùng đôi môi mỏng của Phó Uyên, tim Từ Ngư đập nhanh hơn.
Anh nhớ tới lúc trước bởi vì chuyện ngoài ý muốn cùng Phó Uyên hôn môi, người lạnh hơn nữa, môi đều mềm nhũn.
Từ Ngư bất giác vươn tay đặt lên môi Phó Uyên, sau đó thật cẩn thận tiến lại gần.
"Sư phụ, bên kia hình như có một cung điện." Thanh âm của Lăng Hữu khiến Từ Ngư hoảng sợ.
Anh lập tức rời xa Phó Uyên, sau đó vỗ đầu mình, thật sự là, Từ Ngư ngươi tiểu lưu manh, biết mình đang làm gì sao?
Bất quá thanh âm kia, chẳng lẽ là Lăng Duyên tán nhân bọn họ?
Từ Ngư vụng trộm tiến ra nhìn, Lăng Hữu tinh mắt, lập tức bay ra một tấm phù chú nói: "Tiểu quỷ lấy đâu ra?"
Ba! Phù chú giống như một cái tát dán lên mặt Từ Ngư, đánh từ ngư nóng rát đau đớn.
"Là tôi." Từ Ngư tháo phù chú chật vật nói.
Lăng Hữu gãi đầu: "Ôi, nhận sai rồi. "
Từ Ngư xoa xoa mặt, đi qua đem chuyện Phó Uyên Ly Hồn nói cho bọn họ biết.
Lăng Duyên tán nhân vừa nghe: "Đã như vậy, chúng ta cũng đi qua đi."
Lăng Hữu gật đầu, tiếp theo hai thân thể liền hướng Từ Ngư ngã xuống, Từ Ngư lần thứ hai thành đệm thịt, anh phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng thê thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất