Chương 1: Trai thẳng đáng chết
Editor: Diệp Hạ (@dphh___)
Sao có thể?
Đoạn Ngọc Vũ khiếp sợ nhìn ba người đứng cuối bảng điểm hạnh kiểm của ký túc xá, danh sách phạt quét WC ký túc xá một tháng —— ba chữ 'Đoạn Ngọc Vũ' với 0 điểm thành tích nằm chình ình trên vị trí đầu tiên, hơn nữa với 48 điểm của cái tên thứ hai đã tạo ra một khoảng cách khó có thể vượt qua.
"Không hổ là anh Vũ, trâu bò quá đi." Thêm một đám bạn cùng phòng ồn ào e sợ thiên hạ không loạn.
"......" Đoạn Ngọc Vũ mở to hai mắt nhìn lại lần nữa, cuối cùng xác định không phải mình ảo giác.
"Má, sao điểm hạnh kiểm của tôi là 0 được, ông đây có vi phạm quy định đồ điện đâu."
"Cái tên thứ hai kia nào là lò vi ba, tủ lạnh, động cơ diesel nữa? Cậu ta nửa đêm đào quặng ở trường à? Quá đáng thật, cậu ta cũng có thể được 48 điểm, thế mà ông đây 0 điểm?"
Ký túc xá trưởng tận tình an ủi: "Cái hôm kiểm tra buổi tối mà cậu không ở phòng ngủ đó, là hội trưởng Hội Học Sinh tự đi kiểm tra."
"Trong đám người Hội học sinh đi theo phía sau anh ta vừa hay có một người là bạn gái cũ của cậu, cô ấy nói tối cậu không về ngủ, chắc chắn là đi chơi gái* rồi."
(*) 嫖娼: mại dâm:)
Đoạn Ngọc Vũ:?
Đúng vậy, ký túc xá nam của họ thì con gái được vào thoải mái, còn ký túc xá nữ, con trai mà vào sẽ phải chết.
Nhưng đó không phải bạn gái cũ của cậu, nếu ai bị cậu từ chối cũng tự động được thân phận bạn gái cũ thì chắc số bạn gái cũ của cậu dùng mười bàn tay cũng không đếm hết.
"Không sao, con trai của ta, tuy không biết Ân Tử Tấn tin hay không, nhưng anh ta nói đây là chuyện của cục cảnh sát, không liên quan đến hạnh kiểm."
Nói nhiều lời tình cảm như vậy, thế mà lại nói cậu đi chơi gái rồi cho 0 điểm...... Mịe, đêm đó cậu chơi gảm ở tiệm net suốt đêm không về ngủ chứ đâu.
Đoạn Ngọc Vũ: "...... Cho nên, cuối cùng là tại sao tôi lại 0 điểm?"
"Khụ." Ký túc xá trưởng ho khan một tiếng: "Lúc nãy lão tam tắm rửa xong trở về, không thấy ký túc xá có địch, thế nên lớn tiếng ồn ào than vãn ngày nào cậu cũng không về ký túc xá, cậu ta nghĩ con trai bất hiếu."
"Lần này Ân Tử Tấn tin, thường xuyên không về ngủ là chuyện rất nghiêm trọng, thế là anh ta cho cậu 0 điểm, còn nói nếu lần sau lại bắt được cậu không về ngủ nữa thì sẽ viết đơn xin ở trọ cho cậu."
Đoạn Ngọc Vũ:......
Đại học S bọn họ trăm năm danh giáo, quản rất nghiêm khâu phẩm hạnh của học sinh, trừ những trường hợp viết đơn xin ở ngoài thì năm một năm hai đều phải ở ký túc xá. Nếu cậu mà ở trọ, chắc chắn trong nhà sẽ phái người sống cùng cậu, thậm chí ba mẹ sẽ mua phòng ở đây rồi ở chung với cậu luôn.
Đoạn Ngọc Vũ cười dữ tợn, cũng không đến mức 0 điểm chứ, hội trưởng Hội Học Sinh thì ghê gớm lắm à?
Nhưng tình thế mạnh hơn người, vì không bị đuổi khỏi ký túc xá, Đoạn Ngọc Vũ chỉ đành kẹp chặt cái đuôi ngoan ngoãn ở ký túc xá, không ra ngoài chơi game nữa.
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình, Ân Tử Tấn cũng chỉ xử việc công theo phép công thôi, dù sao thì hội trưởng Hội Học Sinh cũng phải có nguyên tắc.
Kéo cờ vào thứ hai, lần này đến phiên Học viện Toán học và Học viện Hoá học.
Đoạn Ngọc Vũ đến muộn một chút, ký túc xá có mỗi mình cậu ở khoa Toán học, ngủ quên cũng không ai gọi cậu dậy.
Cậu chỉ đành cong eo lẻn vào, khi đi qua năm ba khoa Hoá học lơ đãng đụng phải một người.
Đoạn Ngọc Vũ đang vội về Học viện của mình, thế nên nhỏ giọng xin lỗi rồi nuốn đi, nhưng người cậu đụng vào lại đứng bất động, không hề có ý tránh ra.
Đoạn Ngọc Vũ ngẩng đầu, nam sinh cao lớn cũng cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt xuyên qua gọng kính đen bình thường, có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Ân Tử Tấn.
...... Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Cho dù giữa hai người có một mối thù 0 điểm.
Đoạn Ngọc Vũ cong môi, mỉm cười lễ phép.
Cậu đang muốn chạy đường vòng, lại thấy người này ngoắc ngoắc người đứng cách đó không xa một cái, sau đó thành viên Ban Kỷ luật lập tức lon ton chạy đến.
"Anh Tấn, sao vậy?"
Ân Tử Tấn chỉ chỉ nam sinh đang tươi cười.
"Ở đây có người đến trễ, ghi lại."
Việc kéo cờ được phân cho mỗi Học viện một lần, giờ đến trễ thì chắc chắn không thể thoát khỏi viết bản kiểm điểm.
"Vũ Bảo* của tui, cậu đừng giận mà. Mấy người trong phòng thay nhau quét WC cho cậu rồi đó không phải sao? Cậu làm bài tập toán cao cấp đi mà."
(*) Bảo ở đây là bảo bối, định đổi thành Bé Vũ luôn mà thấy phía sau còn dùng nhiều quá:v
"Cái phương trình vi phân với hàm biến phức này là cái gì, các bé iu của cậu đều đang chờ cậu đưa bài tập đó. Bảo bối à, nên làm việc rồi."
Đám người ký túc xá bình thường luôn mồm tự xưng mình là ba giờ đang tự hạ bối phận vì sự nghiệp chép bài tập.
"Ôi cái đức hạnh này." Đoạn Ngọc Vũ phun cho bọn họ một cái, sao cậu lại tức giận chỉ vì điểm hạnh kiểm ký túc xá bị trừ xuống 0 được chứ. Sáng nay cậu đến trễ, đạo viên nói cậu không tôn trọng nghi thức kéo cờ, đòi bản kiểm điểm, lấy tinh thần yêu nước làm cốt lõi, viết ít nhất 3000 từ.
Chuyện mất mặt như vậy sao cậu nói ra được, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nhưng nhìn một đàn con gào khóc đòi ăn, Đoạn Ngọc Vũ vẫn xem bài tập toán họ gửi đến, xoạt xoạt vài nét bút rồi gửi vào trong nhóm.
"Phải sửa một chút nhớ chưa, nếu tôi làm sai là các cậu cũng sai y hệt, xong đời đó."
"Vũ Bảo đệ nhất toán học của chúng ta sao có thể làm sai được chứ, nhưng tôi sẽ sửa câu một."
"Tôi câu hai."
"Tôi câu ba......"
Bọn họ chép bài tập khí thế ngất trời, chỉ có Đoạn Ngọc Vũ đang nghiến răng chơi điện thoại, cái lực chọt màn hình này, thật là làm người ta muốn nhét cho cậu cái Nokia.
Một đám nam sinh làm bài tập xong lại bắt đầu nháo nhào.
"À đúng rồi, kết quả bình chọn giáo thảo hoa khôi* có rồi đó, Vũ Vũ của chúng ta lại xếp thứ hai."
(*) Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trường, k biết đổi thành gì nên tui để nguyên. Giáo hoa aka hoa khôi: nữ xinh đẹp nhất trường
"Giáo thảo vẫn là người ở Viện Thể thao, nhưng mà cái tên hội trưởng Hội Học Sinh mặt than kia lại được hạng sáu kìa."
"Không không, đúng là anh ta đẹp trai thật, nhưng con gái bây giờ chỉ thích loại hình tiểu bạch kiểm* thôi. Hơn nữa anh ta quá cao ngạo lạnh lùng, không dễ tiếp cận, phỏng chừng trừ không ít điểm."
(*) Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...
Tiểu bạch kiểm Đoạn Ngọc Vũ: Cảm ơn đã nhắc đến.
"Phắc, cũng không phải là gay mà xem giáo thảo ở ký túc xá làm gì, mau xem hoa khôi đi."
"Cậu mới gay đó, không phải là bọn mình đi xem Vũ nhi hạng mấy trước sao?"
"Oa, chất lượng của giới hoa khôi cao thiệt."
Một đám nam sinh thi triển hết bản sắc của trai thẳng, ngắm nhìn các hoa khôi của trường rồi bình luận về từng người một, này mắt to, này da trắng, này có gương mặt tuyệt vời.
Còn này, hử? Sao người này lại nhất bảng chứ, mặt cũng khá xinh đẹp, nhưng lọt vào top 10 thì không xứng lắm nhỉ?
Đoạn Ngọc Vũ nhìn lướt qua, "Ngực cô ấy bự."
Tập thể ký túc xá im miệng không nói, cổ xứng, quá xứng, vô cùng xứng, rất nên nhất bảng hoa khôi nhé.
Bảng hoa khôi là đại đa số là các nam sinh bầu phiếu, mà có tên trai thẳng nào không thích ngực lớn đâu?
"Ầy, hoa khôi năm nay vẫn không phải loại hình hội trưởng thích."
Nghe thấy hai chữ "hội trưởng" thấy ghét nhất trên cuộc đời, cuối cùng Đoạn Ngọc Vũ cũng ngẩng đầu lên.
"Cậu còn biết cả loại hình người ta thích?"
"Lần trước khoa máy tính của chúng ta có hợp tác với viện hóa học làm một đề tài. Anh ta bị đạo sư chuốc say rồi chính miệng nói ra đó không phải sao?"
"Vậy anh ta thích dạng gì?" Đoạn Ngọc Vũ thuận miệng hỏi.
"Ừm...... Con gái da trắng, mặt nhỏ, tóc đen.... học giỏi toán."
Đoạn Ngọc Vũ: Mẹ nó toàn cái vô nghĩa, quơ tay trong Hệ Toán học là được một đống.
"Đúng rồi, tốt nhất là phải có nốt ruồi ở khóe mắt, lúc cười lên có một cái má lúm đồng tiền."
Nói xong cậu ta lại hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngọc Vũ trắng bóc đã thoát khỏi cái nắng mùa hè.
Lão tam ngây người: "Ê đúng nha, trừ giới tính không phù hợp ra thì đúng thật là Vũ nhi rất giống với người yêu trong mộng của hội trưởng đó."
Mà đôi tay đang sắp xếp lại album ảnh của Đoạn Ngọc Vũ cũng dừng lại, cậu nhìn thấy tấm ảnh mình cos nữ trang, lần đó cậu bị thua cược với đàn chị, bị đàn chị kéo đi cos nữ trang ở triển lãm truyện tranh.
Mặt trắng mịn, eo thon, chân dài, khoé mắt hơi nhếch được điểm xuyến bằng một viên lệ chí. Nàng như yêu tinh nhìn màn ảnh, khi cười lên, phía bên phải của khuôn mặt nhỏ nhắn có một cái lúm đồng tiền bé xinh, đựng đầy vị ngọt, cả người sinh động vô cùng.
So với con gái thì cậu có hơi cao thật, nhưng cũng may là không có vật thật để so sánh, thế nên hoàn toàn có thể giải thích là vì tỉ lệ cực tốt, dáng người cao gầy.
Không được hoàn hảo chính là ngực, lót ngực luôn mà vẫn nhỏ xíu, vì thế nên không thắng được.
"A." Đoạn Ngọc Vũ cười lạnh một tiếng, thong thả mở phần mềm Photoshop ra, sửa từng chút một, cuối cùng bộ ngực cup A bị cậu sửa thành cong vểnh đến nỗi một bàn tay cũng không cầm hết, ít nhất cũng phải cup D.
Một kế hoạch ác liệt dần hình thành trong đầu Đoạn Ngọc Vũ, trừ điểm hạnh kiểm của ông đây xuống 0 đúng không, 'Đến muộn ghi lại' đúng không, trai thẳng đúng không?
Người, yêu, trong, mộng của anh tới tìm anh đây.
Đoạn Ngọc Vũ lập một acc WeChat mới, đặt ảnh cos của mình làm ảnh đại diện.
Cô gái vô tội nhìn màn ảnh, mang tất cả những điểm ảo tưởng của Ân Tử Tấn, vừa thuần khiết vừa dâm đãng.
......
Đoạn Ngọc Vũ im lặng, dù sao mấy tấm ảnh này cũng là nữ trang, thế nên cậu chưa từng nhìn ngắm cẩn thận bao giờ.
Giờ mới phát hiện, cái này.... sao lại quyến rũ thế nhỉ?
Cái khác thì Ân Tử Tấn không được, nhưng mà thẩm mỹ vẫn ổn, người yêu trong mộng của anh ta, phóng mắt ra toàn bộ đại học S cũng chỉ có ảnh mặc nữ trang của ta đây có thể thỏa mãn anh ta.
Cho nên, nếu Ân Tử Tấn cắn câu, thế thì cũng chỉ có thể trách anh ta xứng đáng.
Khi cậu câu được Ân Tử Tấn thật chặt chẽ, chờ đến lúc tình cảm mặn nồng rồi lại lộ gà* ra cho anh ta xem, bảo đảm sau này ngày nào tên trai thẳng này cũng nằm mơ thấy vợ mình cởi quần ra có gà lớn hơn mình.
(*) 鸡: gà, nó còn được hiểu là penis aka con trym non trên cành cây...
_____
Hố mới, mong được thưn iu (*≧∀≦*)
Sao có thể?
Đoạn Ngọc Vũ khiếp sợ nhìn ba người đứng cuối bảng điểm hạnh kiểm của ký túc xá, danh sách phạt quét WC ký túc xá một tháng —— ba chữ 'Đoạn Ngọc Vũ' với 0 điểm thành tích nằm chình ình trên vị trí đầu tiên, hơn nữa với 48 điểm của cái tên thứ hai đã tạo ra một khoảng cách khó có thể vượt qua.
"Không hổ là anh Vũ, trâu bò quá đi." Thêm một đám bạn cùng phòng ồn ào e sợ thiên hạ không loạn.
"......" Đoạn Ngọc Vũ mở to hai mắt nhìn lại lần nữa, cuối cùng xác định không phải mình ảo giác.
"Má, sao điểm hạnh kiểm của tôi là 0 được, ông đây có vi phạm quy định đồ điện đâu."
"Cái tên thứ hai kia nào là lò vi ba, tủ lạnh, động cơ diesel nữa? Cậu ta nửa đêm đào quặng ở trường à? Quá đáng thật, cậu ta cũng có thể được 48 điểm, thế mà ông đây 0 điểm?"
Ký túc xá trưởng tận tình an ủi: "Cái hôm kiểm tra buổi tối mà cậu không ở phòng ngủ đó, là hội trưởng Hội Học Sinh tự đi kiểm tra."
"Trong đám người Hội học sinh đi theo phía sau anh ta vừa hay có một người là bạn gái cũ của cậu, cô ấy nói tối cậu không về ngủ, chắc chắn là đi chơi gái* rồi."
(*) 嫖娼: mại dâm:)
Đoạn Ngọc Vũ:?
Đúng vậy, ký túc xá nam của họ thì con gái được vào thoải mái, còn ký túc xá nữ, con trai mà vào sẽ phải chết.
Nhưng đó không phải bạn gái cũ của cậu, nếu ai bị cậu từ chối cũng tự động được thân phận bạn gái cũ thì chắc số bạn gái cũ của cậu dùng mười bàn tay cũng không đếm hết.
"Không sao, con trai của ta, tuy không biết Ân Tử Tấn tin hay không, nhưng anh ta nói đây là chuyện của cục cảnh sát, không liên quan đến hạnh kiểm."
Nói nhiều lời tình cảm như vậy, thế mà lại nói cậu đi chơi gái rồi cho 0 điểm...... Mịe, đêm đó cậu chơi gảm ở tiệm net suốt đêm không về ngủ chứ đâu.
Đoạn Ngọc Vũ: "...... Cho nên, cuối cùng là tại sao tôi lại 0 điểm?"
"Khụ." Ký túc xá trưởng ho khan một tiếng: "Lúc nãy lão tam tắm rửa xong trở về, không thấy ký túc xá có địch, thế nên lớn tiếng ồn ào than vãn ngày nào cậu cũng không về ký túc xá, cậu ta nghĩ con trai bất hiếu."
"Lần này Ân Tử Tấn tin, thường xuyên không về ngủ là chuyện rất nghiêm trọng, thế là anh ta cho cậu 0 điểm, còn nói nếu lần sau lại bắt được cậu không về ngủ nữa thì sẽ viết đơn xin ở trọ cho cậu."
Đoạn Ngọc Vũ:......
Đại học S bọn họ trăm năm danh giáo, quản rất nghiêm khâu phẩm hạnh của học sinh, trừ những trường hợp viết đơn xin ở ngoài thì năm một năm hai đều phải ở ký túc xá. Nếu cậu mà ở trọ, chắc chắn trong nhà sẽ phái người sống cùng cậu, thậm chí ba mẹ sẽ mua phòng ở đây rồi ở chung với cậu luôn.
Đoạn Ngọc Vũ cười dữ tợn, cũng không đến mức 0 điểm chứ, hội trưởng Hội Học Sinh thì ghê gớm lắm à?
Nhưng tình thế mạnh hơn người, vì không bị đuổi khỏi ký túc xá, Đoạn Ngọc Vũ chỉ đành kẹp chặt cái đuôi ngoan ngoãn ở ký túc xá, không ra ngoài chơi game nữa.
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình, Ân Tử Tấn cũng chỉ xử việc công theo phép công thôi, dù sao thì hội trưởng Hội Học Sinh cũng phải có nguyên tắc.
Kéo cờ vào thứ hai, lần này đến phiên Học viện Toán học và Học viện Hoá học.
Đoạn Ngọc Vũ đến muộn một chút, ký túc xá có mỗi mình cậu ở khoa Toán học, ngủ quên cũng không ai gọi cậu dậy.
Cậu chỉ đành cong eo lẻn vào, khi đi qua năm ba khoa Hoá học lơ đãng đụng phải một người.
Đoạn Ngọc Vũ đang vội về Học viện của mình, thế nên nhỏ giọng xin lỗi rồi nuốn đi, nhưng người cậu đụng vào lại đứng bất động, không hề có ý tránh ra.
Đoạn Ngọc Vũ ngẩng đầu, nam sinh cao lớn cũng cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt xuyên qua gọng kính đen bình thường, có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Ân Tử Tấn.
...... Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Cho dù giữa hai người có một mối thù 0 điểm.
Đoạn Ngọc Vũ cong môi, mỉm cười lễ phép.
Cậu đang muốn chạy đường vòng, lại thấy người này ngoắc ngoắc người đứng cách đó không xa một cái, sau đó thành viên Ban Kỷ luật lập tức lon ton chạy đến.
"Anh Tấn, sao vậy?"
Ân Tử Tấn chỉ chỉ nam sinh đang tươi cười.
"Ở đây có người đến trễ, ghi lại."
Việc kéo cờ được phân cho mỗi Học viện một lần, giờ đến trễ thì chắc chắn không thể thoát khỏi viết bản kiểm điểm.
"Vũ Bảo* của tui, cậu đừng giận mà. Mấy người trong phòng thay nhau quét WC cho cậu rồi đó không phải sao? Cậu làm bài tập toán cao cấp đi mà."
(*) Bảo ở đây là bảo bối, định đổi thành Bé Vũ luôn mà thấy phía sau còn dùng nhiều quá:v
"Cái phương trình vi phân với hàm biến phức này là cái gì, các bé iu của cậu đều đang chờ cậu đưa bài tập đó. Bảo bối à, nên làm việc rồi."
Đám người ký túc xá bình thường luôn mồm tự xưng mình là ba giờ đang tự hạ bối phận vì sự nghiệp chép bài tập.
"Ôi cái đức hạnh này." Đoạn Ngọc Vũ phun cho bọn họ một cái, sao cậu lại tức giận chỉ vì điểm hạnh kiểm ký túc xá bị trừ xuống 0 được chứ. Sáng nay cậu đến trễ, đạo viên nói cậu không tôn trọng nghi thức kéo cờ, đòi bản kiểm điểm, lấy tinh thần yêu nước làm cốt lõi, viết ít nhất 3000 từ.
Chuyện mất mặt như vậy sao cậu nói ra được, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nhưng nhìn một đàn con gào khóc đòi ăn, Đoạn Ngọc Vũ vẫn xem bài tập toán họ gửi đến, xoạt xoạt vài nét bút rồi gửi vào trong nhóm.
"Phải sửa một chút nhớ chưa, nếu tôi làm sai là các cậu cũng sai y hệt, xong đời đó."
"Vũ Bảo đệ nhất toán học của chúng ta sao có thể làm sai được chứ, nhưng tôi sẽ sửa câu một."
"Tôi câu hai."
"Tôi câu ba......"
Bọn họ chép bài tập khí thế ngất trời, chỉ có Đoạn Ngọc Vũ đang nghiến răng chơi điện thoại, cái lực chọt màn hình này, thật là làm người ta muốn nhét cho cậu cái Nokia.
Một đám nam sinh làm bài tập xong lại bắt đầu nháo nhào.
"À đúng rồi, kết quả bình chọn giáo thảo hoa khôi* có rồi đó, Vũ Vũ của chúng ta lại xếp thứ hai."
(*) Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trường, k biết đổi thành gì nên tui để nguyên. Giáo hoa aka hoa khôi: nữ xinh đẹp nhất trường
"Giáo thảo vẫn là người ở Viện Thể thao, nhưng mà cái tên hội trưởng Hội Học Sinh mặt than kia lại được hạng sáu kìa."
"Không không, đúng là anh ta đẹp trai thật, nhưng con gái bây giờ chỉ thích loại hình tiểu bạch kiểm* thôi. Hơn nữa anh ta quá cao ngạo lạnh lùng, không dễ tiếp cận, phỏng chừng trừ không ít điểm."
(*) Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...
Tiểu bạch kiểm Đoạn Ngọc Vũ: Cảm ơn đã nhắc đến.
"Phắc, cũng không phải là gay mà xem giáo thảo ở ký túc xá làm gì, mau xem hoa khôi đi."
"Cậu mới gay đó, không phải là bọn mình đi xem Vũ nhi hạng mấy trước sao?"
"Oa, chất lượng của giới hoa khôi cao thiệt."
Một đám nam sinh thi triển hết bản sắc của trai thẳng, ngắm nhìn các hoa khôi của trường rồi bình luận về từng người một, này mắt to, này da trắng, này có gương mặt tuyệt vời.
Còn này, hử? Sao người này lại nhất bảng chứ, mặt cũng khá xinh đẹp, nhưng lọt vào top 10 thì không xứng lắm nhỉ?
Đoạn Ngọc Vũ nhìn lướt qua, "Ngực cô ấy bự."
Tập thể ký túc xá im miệng không nói, cổ xứng, quá xứng, vô cùng xứng, rất nên nhất bảng hoa khôi nhé.
Bảng hoa khôi là đại đa số là các nam sinh bầu phiếu, mà có tên trai thẳng nào không thích ngực lớn đâu?
"Ầy, hoa khôi năm nay vẫn không phải loại hình hội trưởng thích."
Nghe thấy hai chữ "hội trưởng" thấy ghét nhất trên cuộc đời, cuối cùng Đoạn Ngọc Vũ cũng ngẩng đầu lên.
"Cậu còn biết cả loại hình người ta thích?"
"Lần trước khoa máy tính của chúng ta có hợp tác với viện hóa học làm một đề tài. Anh ta bị đạo sư chuốc say rồi chính miệng nói ra đó không phải sao?"
"Vậy anh ta thích dạng gì?" Đoạn Ngọc Vũ thuận miệng hỏi.
"Ừm...... Con gái da trắng, mặt nhỏ, tóc đen.... học giỏi toán."
Đoạn Ngọc Vũ: Mẹ nó toàn cái vô nghĩa, quơ tay trong Hệ Toán học là được một đống.
"Đúng rồi, tốt nhất là phải có nốt ruồi ở khóe mắt, lúc cười lên có một cái má lúm đồng tiền."
Nói xong cậu ta lại hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngọc Vũ trắng bóc đã thoát khỏi cái nắng mùa hè.
Lão tam ngây người: "Ê đúng nha, trừ giới tính không phù hợp ra thì đúng thật là Vũ nhi rất giống với người yêu trong mộng của hội trưởng đó."
Mà đôi tay đang sắp xếp lại album ảnh của Đoạn Ngọc Vũ cũng dừng lại, cậu nhìn thấy tấm ảnh mình cos nữ trang, lần đó cậu bị thua cược với đàn chị, bị đàn chị kéo đi cos nữ trang ở triển lãm truyện tranh.
Mặt trắng mịn, eo thon, chân dài, khoé mắt hơi nhếch được điểm xuyến bằng một viên lệ chí. Nàng như yêu tinh nhìn màn ảnh, khi cười lên, phía bên phải của khuôn mặt nhỏ nhắn có một cái lúm đồng tiền bé xinh, đựng đầy vị ngọt, cả người sinh động vô cùng.
So với con gái thì cậu có hơi cao thật, nhưng cũng may là không có vật thật để so sánh, thế nên hoàn toàn có thể giải thích là vì tỉ lệ cực tốt, dáng người cao gầy.
Không được hoàn hảo chính là ngực, lót ngực luôn mà vẫn nhỏ xíu, vì thế nên không thắng được.
"A." Đoạn Ngọc Vũ cười lạnh một tiếng, thong thả mở phần mềm Photoshop ra, sửa từng chút một, cuối cùng bộ ngực cup A bị cậu sửa thành cong vểnh đến nỗi một bàn tay cũng không cầm hết, ít nhất cũng phải cup D.
Một kế hoạch ác liệt dần hình thành trong đầu Đoạn Ngọc Vũ, trừ điểm hạnh kiểm của ông đây xuống 0 đúng không, 'Đến muộn ghi lại' đúng không, trai thẳng đúng không?
Người, yêu, trong, mộng của anh tới tìm anh đây.
Đoạn Ngọc Vũ lập một acc WeChat mới, đặt ảnh cos của mình làm ảnh đại diện.
Cô gái vô tội nhìn màn ảnh, mang tất cả những điểm ảo tưởng của Ân Tử Tấn, vừa thuần khiết vừa dâm đãng.
......
Đoạn Ngọc Vũ im lặng, dù sao mấy tấm ảnh này cũng là nữ trang, thế nên cậu chưa từng nhìn ngắm cẩn thận bao giờ.
Giờ mới phát hiện, cái này.... sao lại quyến rũ thế nhỉ?
Cái khác thì Ân Tử Tấn không được, nhưng mà thẩm mỹ vẫn ổn, người yêu trong mộng của anh ta, phóng mắt ra toàn bộ đại học S cũng chỉ có ảnh mặc nữ trang của ta đây có thể thỏa mãn anh ta.
Cho nên, nếu Ân Tử Tấn cắn câu, thế thì cũng chỉ có thể trách anh ta xứng đáng.
Khi cậu câu được Ân Tử Tấn thật chặt chẽ, chờ đến lúc tình cảm mặn nồng rồi lại lộ gà* ra cho anh ta xem, bảo đảm sau này ngày nào tên trai thẳng này cũng nằm mơ thấy vợ mình cởi quần ra có gà lớn hơn mình.
(*) 鸡: gà, nó còn được hiểu là penis aka con trym non trên cành cây...
_____
Hố mới, mong được thưn iu (*≧∀≦*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất