Trái Tim Anh Mãi Mãi Thuộc Về Em

Chương 8: Tự Luân của anh

Trước Sau
Chiều hôm đó, Duy Đăng trở về nhà, vẫn hoạt động bình thường, không nhắc gì đến chuyện hắn đánh Hoàng Kim Duy cả. Tại vì lúc đó Tự Luân chưa về nhà và hắn cũng chưa muốn nói với cậu. Đến gần 6 giờ tối, Tự Luân trở về nhà với vẻ mặt tức giận. Lúc này Duy Đăng đang ngồi trên sô pha dưới phòng khách và làm việc rất chăm chỉ. Hắn cũng biết rằng cậu đã về rồi nhưng lại không nói gì cả, cứ im lặng và xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

"Anh hai! Tại sao anh lại đánh Kim Duy!?" Tự Luân đi tới, đứng trước mặt Duy Đăng. Vẻ mặt cậu hiện rõ sự tức giận như muốn đấm chết thằng anh hai của mình tại chỗ vậy.

Duy Đăng đang làm việc, nghe thấy giọng của Tự Luân, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tại sao anh không được đấm nó?" Duy Đăng hỏi với vẻ mặt rất thảnh thơi, như mình không hề làm điều gì sai cả.

Cũng đúng thôi. Dù gì thì Tự Luân cũng là em trai của Duy Đăng mà. Cậu lại còn là người mà hắn yêu nữa. Thế thì tại sao phải nhường cho người khác chứ?

Nghe câu nói của Duy Đăng, Tự Luân tức giận, nắm lấy áo của hắn, hỏi hắn lí do. Duy Đăng không có vẻ gì sợ hãi cả. Hắn nhẹ nhàng nắm tay cậu rồi quật cậu ngã xuống sô pha. Hắn ghì chặt hai tay cậu xuống sô pha, mặc kệ cậu vùng vẫy.

"Tại vì anh yêu em đấy! Anh không muốn thằng nào khác có được em!"

Đào Duy Đăng như biến thành một con người khác. Ánh mắt hắn nhìn cậu không còn giống như ánh mắt trước đây nữa. Hắn như một con thú dữ muốn nuốt chửng con mồi ngay trước mặt vậy. Cũng đúng, dù gì thì bản thể của hắn cũng là một con sói trưởng thành mà.

Nghe câu nói đó của Duy Đăng, Tự Luân đứng hình mất vài giây rồi mới phản kháng lại. Cậu chửi hắn là tên điên, nói rằng mình là em trai hắn và sẽ không bao giờ có tình cảm với hắn. Người cậu yêu là Hoàng Kim Duy, không phải hắn.

Nhưng liệu thứ tình cảm mà Tự Luân dành cho Hoàng Kim Duy có phải là thật lòng hay không? Hay chỉ là một thứ tình cảm nhất thời, đơn giản vì Hoàng Kim Duy đẹp trai, lại hợp gu cậu nên mới thích? Từ trước tới giờ, những chàng trai từng quen cậu cũng chỉ vì hợp gu cậu thôi. Và mối quan hệ đó chỉ kéo dài khoảng một tháng, hai tháng thôi. Chưa từng có ngoại lệ.



Nhưng mà... Bây giờ Tự Luân đã trở về nước rồi, sẽ không có chuyện Đào Duy Đăng để yên cho cậu yêu người khác đâu. Hắn sẽ giữ chặt lấy cậu, sẽ chỉ để cậu thuộc về một mình hắn thôi.

Nghe những lời chửi rủa mà Tự Luân nói, Duy Đăng đã tức giận rồi lại còn tức giận hơn. Hắn nắm áo cậu kéo đi lên lầu, mặc kệ cậu vùng vẫy. Nhìn cảnh tượng trước mắt, những cô người hầu trong nhà chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tiểu thiếu gia nhà mình thôi. Sống và làm việc tại nhà của Đào Duy Đăng, người hầu ở đây đều hiểu rõ tính cách của hắn. Bọn họ không ai dám làm hắn tức giận. Vì nếu hắn tức giận, thường rất dễ hóa điên. Tới lúc đó chỉ mong còn nửa cái mạng để về nhà thôi. Nhưng có lẽ đối với người mà Duy Đăng yêu, hắn sẽ không đối xử như vậy.

Ở trên phòng, Duy Đăng ném Tự Luân lên giường, xé toạc áo cậu ra rồi đè cậu xuống giường. Cả cơ thể trắng nõn hiện ra trước mắt Duy Đăng khiến hắn không thể nào kìm chế được nữa. Hắn mạnh bạo hôn lên môi cậu. Tử Luân vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi Duy Đăng. Nhưng cậu cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn được. Cho đến khi Tự Luân dần không thể thở được thì Duy Đăng mới chịu rời môi cậu. Hắn cúi xuống, hôn lên cổ cậu, cắn lên xương quai xanh của cậu. Một tay hắn xoa nắn hạt đậu đỏ trên ngực cậu, tay còn lại cho vào huyệt động của cậu, từ từ mở rộng. Đầu ngực của cậu dần dần ửng đỏ, cơ thể run rẩy không ngừng.

"Ah... Hức...! Đừng mà...! Anh hai, đừng mà...!!!" Tự Luân vùng vẫy, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt không thể tự chủ được mà rơi ra.

Mặc dù trước đây đã từng làm chuyện này rất nhiều lần với nhiều người khác nhau rồi. Nhưng sao cậu lại có cảm giác khó tả như thế này khi làm với Duy Đăng chứ? Thậm chí hắn chỉ mới cho tay vào huyệt động cậu thôi mà cậu đã cảm thấy như thế rồi.

Đến khi Tự Luân bắn ra, Duy Đăng dừng lại một lúc. Hắn đứng dậy đi tới tủ lấy cái gì đó. Trong thời gian đó, Tự Luân bò xuống giường, chạy ra cửa để tẩu thoát. Đứng ở ngay cửa, cậu mở cửa ra để chạy trốn thì đột nhiên, một âm thanh lớn phát ra khiến cậu sợ hãi.

Rầm!

Một nắm đấm bên cạnh mặt cậu, chỉ cách mặt cậu có vài mi-li-mét thôi cũng đủ làm cậu xanh mặt rồi. Duy Đăng đặt tay lên vai Tự Luân, ghé sát vào tai cậu, hỏi cậu định đi đâu.

"Tự Luân của anh, em định đi đâu vậy?"

"Anh hai, anh định làm gì!? Mau tránh ra! Nếu anh không làm gì em nữa, em sẽ xem như không có chuyện gì, anh vẫn là anh hai của em." Mặc dù sợ hãi nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh để thoát khỏi người đàn ông này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau