Chương 18: May mắn to lớn của Tư Ân
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái cậu bạn Tử Thanh cũng đã ở lì dưới đáy hang động trong lòng đất không biết bao nhiêu lâu.
Cũng còn may là, sau khi tu luyện cái bộ Quỳ Hoa Bảo Điển kia thì cảnh giới tu vi của cậu cũng có phần tăng tiến, nếu không chắc cậu lại phải ngửa mặt lên trời mà kêu gào lần nữa mất.
Nhìn dòng nham thạch đã không còn nhiều tác dụng với mình nữa, lại cảm nhận rõ ngọn Yêu phách chân hỏa lạnh lẽo kia vẫn cứ như cũ bám chặt vào năm điểm sáng linh căn của mình, Tử Thanh chán nản chỉ còn biết tự mình lẩm bẩm.
- Ài, mình ở dưới này lâu như thế rồi mà vẫn không thể triệt tiêu được cái ngọn lửa kia nhỉ?
Ôi chán chết đi thôi, cứ như này thì bao giờ mới giống như là trong truyện miêu tả mà hùng dũng hiên ngang đi lại giữa tu tiên giới hả trời?
Nằm ngửa ra chiếc giường đá, một tay khẽ vuốt lên cái bụng mềm mềm mỡ mỡ của mình, một tay lại thoải mái ném ra mấy cái kim bạc rồi khẽ gẩy nhẹ những sợi chỉ màu đỏ tươi để điều khiển kim bạc khắc lên trần hang động một đóa hoa sen chín cánh, Tử Thanh vừa ngáp một cái vừa uể oải tự nói.
- Oáp, giờ mình cũng coi như là nắm được sơ sơ bí kíp võ công trong Quỳ Hoa Bảo Điển rồi, cái này tính ra cũng không có phân tầng cao thấp như mấy loại công pháp tu tiên, chỉ cần luyện đến mức có thể phóng ra được trăm nghìn cây kim châm, mà mỗi một lần kim châm phóng ra đều không kịp nhìn thấy là được rồi.
- Nhưng mà luyện cái này cũng hay đấy chứ nhỉ, cứ chạy nhảy loạn hết cả lên.
Nào là thân pháp phải nhanh như chớp giật, đi lại thì nhẹ nhàng như lá rụng mùa thu, lúc phóng kim ra thì phải thật là nhanh, thật là chuẩn.
Rồi thì kim chỉ phải bay lượn vòng vèo như kiểu cái gì, ờ, thiên nữ tán hoa à?
Ôi mệt quá...
Thực ra thì trong quãng thời gian ở lại hang động này, cậu bạn Tử Thanh chẳng những đã tu luyện thành công bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết mà còn luyện được hơn mười chiêu của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Lúc này cậu đã có thể cùng lúc điều khiển được hơn mười cây kim châm, tính ra thì cũng coi như là tạm có chút năng lực để tự bảo vệ mình được rồi.
May mắn hơn là cảnh giới tu vi của cậu cũng theo đó mà tăng lên tới Luyện Khí Kỳ tầng tám, rồi thì năm đốm sáng ngũ hành linh căn kia của cậu cũng có dấu hiệu dần dần thu nhỏ lại, ở chính giữa vậy mà còn có một chấm nhỏ màu đen âm u mờ ảo xuất hiện, nhìn qua thì cái chấm nhỏ này cứ như là một vệt khói mỏng màu đen do ngũ hành linh căn tạo ra vậy.
Nhưng mà kỳ lạ là chấm nhỏ màu đen này lại rất huyền bí, trong những lúc mà Tử Thanh tu luyện thì nó luôn âm thầm tỏa ra một loại lực hút kỳ dị thu lấy những sợi linh khí u ám của bóng tối ở xung quanh.
Mỗi khi cắn nuốt được chút linh khí hắc ám thì màu đen của chấm nhỏ này lại đậm hơn một chút, đến bây giờ thì cũng đã có điểm gần giống với một giọt mực tàu nho nhỏ rồi.
Bởi vì mải lo chuyện tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển để ức chế khí lạnh do ngọn Yêu phách chân hỏa phát ra, vậy nên Tử Thanh cũng không có thời gian để kiểm tra cái ngũ hành phế phẩm linh căn của mình, thế là hiển nhiên cậu cũng không có phát hiện ra cái chấm đen kỳ lạ này.
Có lẽ là do bản thân ngọn Yêu phách chân hỏa kia cảm nhận được sự nguy hiểm của khí dương tà đang dần dần hình thành trong người của Tử Thanh, cho nên tần suất mà nó bùng lên tác oai tác quái cũng càng ngày càng nhiều, cậu bạn Tử Thanh cũng phải tốn nhiều thời gian hơn để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Những khi tu luyện môn võ công này, trong lòng cậu cũng không tự chủ được mà phải âm thầm cảm thán rằng số phận của mình vẫn còn may mắn chán.
Bởi vì, cứ mỗi khi mà khí lạnh tỏa ra thì cậu chỉ cần vận linh khí dựa theo những gì mà bảo điển ghi lại là được, đến lúc này thì từ chỗ bụng dưới của cậu sẽ ngay lập tức có một luồng khí kì lạ nóng rực phun trào ra chạy dọc khắp toàn bộ cơ thể.
Loại khí này vô cùng nóng bỏng khô khan, nó khác hẳn so với loại khí tức nóng cháy đến mức hóa lỏng như của Ma Hỏa Trì.
Hơn nữa, bởi vì mang tính chất dương tà, cho nên luồng khí nóng này cực kỳ khô khốc, theo như cách suy nghĩ của Tử Thanh thì loại khí nóng này có chút gì đó giống với không khí khô nóng của một sa mạc hoang vu rộng lớn không thể thấy điểm kết thúc.
Khi luồng khí tức nóng bỏng khô khan này gặp được khí lạnh do Yêu phách chân hỏa tỏa ra, thì nó lại cứ như là sư tử vừa nhìn thấy nghé con mà lập tức phóng thẳng tới, sau đó còn mang theo sự nóng bỏng của mình mà chậm rãi đầy lùi luồng hàn khí kia trở về phía giữa đan điền.
Thậm chí, có những lúc Tử Thanh đắm chìm trong tu luyện quá lâu, luồng khí nóng bỏng khô khan này còn đánh liều chạy đi luyện hóa thử một ít hàn khí của Yêu phách chân hỏa, khiến cho trong người của Tử Thanh ngập tràn hơi nước ẩm ướt.
Lúc này, ngoại trừ hơi nước theo lỗ chân lông thoát ra thì còn có không ít những loại cặn bã cùng tạp chất của cơ thể bị hơi nước hòa tan rồi bài tiết ra ngoài, phẩm chất cơ thể của cậu bạn Tử Thanh cũng dần dần được cải thiện theo chiều hướng tích cực.
Kinh mạch trở nên rộng lớn hơn, cứng rắn hơn, dẻo dai và bền bỉ hơn, cũng có thể chứa được nhiều linh khí thiên địa hơn, vô hình chung còn đẩy nhanh tốc độ luyện hóa linh khí của đống trái cây mà Tử Thanh ăn khi trước, điều này đã giúp cho cảnh giới tu vi của cậu leo lên tới đỉnh điểm của Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Nhận ra được lợi ích của việc tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển khiến cho Tử Thanh rất vui, cậu thậm chí còn giành ra rất nhiều thời gian để tu luyện, nhưng mà cái gì nhiều quá thì cũng không tốt.
Giống như có một lần, bởi vì muốn nhanh chóng tạo ra khí dương tà áp chế hàn khí của Yêu phách chân hỏa, cho nên cậu bạn Tử Thanh mới cố gắng ép buộc bản thân mình điên cuồng tu luyện trong suốt gần một tháng.
Lúc này thì ngọn Yêu phách chân hỏa kia cứ như là bị chọc giận mà liên tục tỏa ra khí lạnh, đến mức Tử Thanh không thể cầm cự nổi nên đã bị hàn khí công tâm khiến cho cơ thể bị đông cứng không thể nhúc nhích.
Sự đau đớn đến buốt lạnh lúc ấy đã trở thành một bài học đắt giá cho cậu, vì vậy mà kể từ đó Tử Thanh cũng không có dám liều mình ép buộc bản thân phải mau chóng tu luyện ra khí dương tà nữa.
Huống chi cậu cũng đã biết, lấy cảnh giới tu vi của cậu bây giờ thì không thể nào luyện hóa ngọn Yêu phách chân hỏa kia được, nếu như cứ chọc cho nó điên lên thì cho dù cậu có nhảy vào biển lửa thì cũng chưa chắc đã sống nổi.
Vận dụng trí óc của một Fan cứng cuồng tiểu thuyết tu tiên, cậu bạn Tử Thanh dần dần tìm được một cách xử lý cực kỳ phù hợp với tình trạng của mình lúc này.
Do lần trước vô tình tìm được ổ trứng của một cặp yêu thú tên là Liệt Dương Điểu ở gần với một dòng dung nham lớn, mà cũng đã rất lâu rồi không được ăn đồ gì khác ngoài trái cây cả, cho nên khi nhìn thấy mấy quả trứng đỏ hồng kia thì Tử Thanh mới bị chúng nó làm cho phát thèm đến mức nước dãi chảy ra ướt hết cả cổ áo.
Sau khi nướng chín vài cái trứng vừa trộm được để ăn thử, vô tình hỏa tính trong số trứng này lại góp nhặt thành một chút khí cực dương rồi bắt đầu tích trữ lại ở bụng dưới của cậu.
Điều này đã khiến cho đầu óc của Tử Thanh trở nên thông suốt và minh mẫn hơn, cậu cũng đã nghĩ ngay đến việc sẽ đi thu thập những loại vật chất mang tính hỏa, hoặc là những thứ như linh dược có thể ăn được để bổ sung khí cực dương cho môn công pháp mà mình đang tu luyện.
Những ngày sau đó, cậu bạn Tử Thanh vừa chăm chỉ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vừa siêng năng chạy nhảy ở bên ngoài để tìm kiếm những thứ mang thuộc tính hỏa, coi như là thử tích góp một chút khí cực dương giành dụm cho sau này.
Đứng trước một con Sói lớn cao hơn hai mét, nhìn lớp lông dày mịn màu đỏ hồng trên người nó, Tử Thanh khẽ hít sâu mấy hơi để lấy lại tinh thần rồi mới nhe răng nở một nụ cười đầy nham hiểm mà nói ra thành tiếng.
- Hí hí hí.
Cái con Sói này hình như tên là cái gì Liệt Hỏa Thương Lang ấy nhỉ?
Yêu thú cấp hai hệ Hỏa kia đấy, hình như là mình cũng ăn được thịt của nó thì phải?
Chẹp chẹp...
Vội dùng tay áo chùi chùi khóe miệng đã tràn ra nước bọt, cậu bạn Tử Thanh lập tức vung tay lên bắt đầu vận khí rồi dựa theo công pháp ghi trong cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển mà phóng hơn mười cây kim châm về phía con Sói lớn trước mặt.
Mũi kim màu trắng bạc sắc nhọn giống như là xé rách làn gió mà lao tới, mỗi kim một hướng, từng sợi chỉ hồng cũng theo đó mà dệt thành những đường nét mỏng manh mềm mại.
Cứ tưởng rằng hơn mười cây kim châm sẽ dễ dàng đâm thủng lớp lông dày mịn màu đỏ hồng của con Sói lớn kia, thế nhưng, ngay khi mũi kim chỉ còn cách lông trên người con Sói một khoảng vô cùng nhỏ thì từ trong miệng của nó chợt phát ra một tiếng gầm đầy giận dữ.
- Grào...
"Hú hú hú..."
Một tràng tiếng hú dài của loài Sói cũng theo đó mà vang lên, dưới sự tán xạ của tầng ánh sáng đỏ trên người, lớp lông dày mềm mịn của con Liệt Hỏa Thương Lang kia bất ngờ dựng ngược cả lên hệt như là lông Nhím rồi đối kháng cùng với kim châm của Tử Thanh vừa phóng tới.
"Leng keng, leng keng"
Kim châm màu bạc trắng mạnh mẽ va chạm với lông mao rồi bị văng ngược ra xa, hai mắt Tử Thanh trợn tròn đầy kinh ngạc mà thốt lên.
- Úi?
Bà mẹ cái con chó Sói kia, lông lá cứng gì mà cứng thế?
Nhanh chóng thu hồi lại mười cây kim bạc, rất dễ dàng để nhìn thấy mũi kim sắc nhọn giờ đây có chút méo mó và bị uốn cho cong lại.
Nghiến răng ken két, cậu bạn Tử Thanh hít sâu một hơi để lấy sức rồi ngay lập tức chửi ầm lên.
- Bà cố nội cha nhà mày, mày có biết là tao phải tốn bao nhiêu thời gian với công sức để luyện ra được mười cây kim bạc này không hả?
Ôi trời đất ơi, tao phải lăn lê bò trườn dưới lòng đất để mò ra một miếng đá gì nhờ... à... Bạch Thoa Ngân mới luyện ra được mười cây kim kia đấy.
Hùng hổ xắn tay áo lên chuẩn bị quyết một phen sống mái với con Sói lớn trước mặt, Tử Thanh chợt vươn ngón tay chỉ thẳng vào giữa trán của nó một cái rồi quát.
- Cho mày nếm thử Quỳ Hoa Bảo Điển của Tử Thanh Thất Bại... à không không.
Tử Thanh Bất Bại mới đúng với nguyên tác trong phim.
Hừm... xem ta đây, Nhất Hồng Tuyến xuyên nát óc nó ra cho anh.
Một cây kim châm màu trắng bạc xen kẽ những đường hoa văn lóng lánh màu đỏ đậm bất ngờ từ trong tay áo của Tử Thanh phóng ra.
Chẳng nghe nổi một tiếng động nhỏ nào, chỉ thấy một sợi chỉ đỏ mảnh mai kéo thẳng từ đầu ngón tay của Tử Thanh đến giữa trán của con Liệt Hỏa Thương Lang, mà ở giữa trán của nó cũng chợt xuất hiện một cái lỗ máu rất nhỏ bị sợi chỉ đỏ xuyên qua.
Khẽ gẩy ngón tay thu hồi lại cây kim châm cùng với sợi chỉ đỏ vào tay áo, Tử Thanh nhếch môi cười lạnh một cái rồi nhìn con Liệt Hỏa Thương Lang đang từ từ ngã xuống mà đắc ý nói.
- Hứ, cho mày dày lông cứng áo này.
Đây là Linh khí đó em à, cho dù có là ông cố nội nhà mày nhào tới thì cũng bị xiên như xiên châu chấu thôi nhé.
Tiếp theo đó chính là một cảnh tượng đầy bi tráng của Tử Thanh và con Sói lớn Liệt Hỏa Thương Lang.
Tuy không phải là tín đồ của món Thịt Chó nổi tiếng khắp ba miền Việt Nam, thế nhưng dù sao thì cũng đã có vài lần bị dụ dỗ ăn thử món Thị Chó Mắm Tôm, cho nên cậu bạn Tử Thanh cũng coi như là có một chút kinh nghiệm về việc nấu và ăn thịt của cái loài động vật họ nhà Chó này.
Loay hoay cả nửa ngày trời mới có thể xẻ hết được đống thịt trên người của Liệt Hỏa Thương Lang xuống, sau đó lại lôi mấy cái xoong nồi niêu chảo loạn xạ từ trong túi trữ vật ra để chuẩn bị nhóm bếp nấu thịt.
Vì ở đây là thế giới tu tiên, mà đống thịt kia cũng không phải là thịt Chó, cho nên Tử Thanh cũng chỉ còn cách nấu một phần tư số thịt kia lên để ăn, số còn lại thì cậu đem đi ướp với đủ thứ loại gia vị cay nồng rồi nướng làm thịt khô ăn dần.
Nói gì thì nói, cả một đống thịt lớn này ít nhất cũng phải mấy chục cân, không nướng khô để ăn dần giống kiểu mấy loại đồ ăn vặt như Khô Bò hay Khô Gà gì đó thì quả thật là cực kỳ phí phạm.
Vừa ngồi ăn thịt kho trong cái bát lớn vừa lật trở số thịt đang được nướng trên bếp than đỏ hồng, đầu óc của Tử Thanh bất chợt lại nghĩ đến mấy cây kim bạc bị lông của Liệt Hỏa Thương Lang làm cho méo mó mà âm thầm than thở.
- Ài, có mỗi mấy cái kim để luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cho nó giống với người ta mà cũng bị gãy với cong queo hết cả rồi.
Giờ lại phải lo đi tìm mấy loại khoáng thạch hay linh thạch dở hơi gì đó để rèn ra mấy cây kim khác nữa...
- Ôi chán quá đi, người ta xuyên không thì tu vi tăng nhanh vèo vèo còn hơn cả bơm bong bóng, còn mình thì cứ ì à ì ạch mãi cũng chả ngoi lên nổi khỏi cái cảnh giới Luyện Khí Kỳ này.
Bao giờ tao mới có thể tự mình luyện ra được mấy cái loại pháp khí cao siêu đây nhỉ?
Hụ hụ, đau lòng quá man...
Thực ra thì mấy cây kim bạc mà cậu bạn Tử Thanh luyện ra cũng mới chỉ dừng lại ở cấp bậc hạ phẩm mà thôi, tuy là đã rất gần với cấp bậc trung phẩm pháp khí rồi, thế nhưng với thực lực của cậu bây giờ thì vẫn chưa thể nào luyện chế thành công pháp khí trung phẩm được.
Vậy nên, khi đối mặt với lớp lông dày mịn cứng cáp của Liệt Hỏa Thương Lang, cả chục cây kim bạc của cậu mới bị lớp lông dày dặn kia khiến cho méo mó không thể dùng lại được nữa.
Mà theo như trong cuốn sách Luyện Khí Phổ có ghi lại, loại khoáng thạch mà Tử Thanh dùng để luyện chế ra mười cây kim châm kia thực chất chỉ là một loại đá có phẩm cấp thấp nhất trong các loại khoáng thạch dùng để luyện chế nên pháp bảo, tên là Bạch Thoa Ngân.
Vì thế nên khi luyện thành thì độ cứng rắn cũng như sự sắc bén của kim châm mới không thể nào vượt qua được tầng phòng ngự của con Liệt Hỏa Thương Lang kia.
Sau khi ăn xong mấy bát thịt, rồi lại cảm nhận rõ ràng đang có một luồng khí nóng từ trong bụng tỏa dần ra khắp các vị trí trên cơ thể, cậu bạn Tử Thanh lúc này mới thỏa mãn mà đứng dậy thu dọn lại bãi chiến trường nấu nướng của mình.
Ngồi trên một phiến đá lớn, ngước mắt ngắm nhìn những vì sao đang tỏa sáng ở trên cao, khẽ xoa xoa chiếc bụng mỡ mềm mềm mới xuất hiện cách đây không lâu của mình một lúc.
Sau đó, cứ như là vừa sực nhớ ra một việc gì đó rất quan trọng, cho nên lại thấy Tử Thanh vội lấy từ trong túi trữ vật ra một cuốn sách dày cộm viết về những loại khoáng thạch dùng trong khi luyện khí để đọc.
Vốn dĩ cuốn sách này là do chính Hạc lão đem đến cho cậu, bởi vì nhìn thấy cậu khá yêu thích việc luyện chế pháp khí, cho nên Hạc lão mới đích thân đến Luyện Khí Điện để mượn nó từ trong tay của một vị trưởng lão khác về.
Giờ đây, tuy không còn ở trong Tử Vân Tông nữa, nhưng Tử Thanh vẫn rất biết ơn Hạc lão vì những gì mà vị thái thượng trưởng lão này đã làm cho cậu.
Từ từ mở cuốn sách ra, bên trong là chằng chịt những chữ viết ghi lại rất nhiều thông tin về các loại đá quý và khoáng thạch hiếm thấy tại tu tiên giới.
Thậm chí ở bên cạnh mỗi một trang giấy miêu tả về hình dạng, đặc điểm, tính chất hay là những nơi thường sẽ có khoáng thạch quý hiếm xuất hiện, thì còn có một vài những bức tranh vẽ lại hình dáng đặc trưng bên ngoài dễ nhận biết nhất của từng loại khoáng thạch nữa.
Dưới ánh lửa bập bùng, đầu ngón tay của Tử Thanh chầm chậm lướt trên từng trang giấy, trên môi cũng khẽ mấp máy đọc lên những đoạn miêu tả về các loại khoáng thạch kỳ lạ.
- Đá Lạc Hoa, có màu trắng hồng, trên đá có những đường vân rất giống với hình dạng của những đóa hoa nhỏ đang nở rộ.
Tính chất của đá Lạc Hoa mềm dẻo, có thể kết hợp với một số loại linh thạch hoặc khoáng thạch khác để tăng thêm độ dẻo dai cho pháp khí...
- Đá Thiên Cương, đá Tử Hầu, Mị Nguyệt Sa... ba thứ này có tính chất lần lượt là độ cứng rắn, màu tím đậm lóng lánh và tính chất trung hòa.
Nếu kết hợp cả ba thứ lại thì có thể luyện thành một loại pháp khí thuộc hàng trung phẩm, vừa mang sắc tím đậm xinh đẹp, vừa cực kỳ cứng rắn bền dẻo.
- Hơn nữa, bên trong đá Tử Hầu còn có một loại độc tố có thể mê hoặc thần trí con người.
Cho nên khi pháp khí được luyện thành sẽ có được năng lực nhiễu loạn kẻ địch, có thể từ trong mỗi một chiêu thức phát tán ra khói độc khiến cho đối thủ rơi vào tình cảnh ngu si một khoảng thời gian ngắn...
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn cũng đã đọc gần hết cuốn sách viết về những loại khoáng thạch có tính chất quý hiếm, bất ngờ ngón tay của Tử Thanh thoáng dừng lại trên một trang giấy với những hình vẽ đen trắng nghuệch ngoạc không rõ ràng.
Hai mắt nheo lại cố gắng không để cho mình nhìn nhầm, cậu bạn Tử Thanh hít sâu một hơi thật dài để ổn định lại nhịp thở rồi mới chầm chậm đọc to những gì được ghi trong đó lên.
- Tử Phượng Huyết, sắc tím như hoa Lan, cô đọng như huyết dịch tinh thuần, bên trong ẩn chứa vô vàn sí nhiệt hỏa chủng.
Nghe đồn Tử Phượng Huyết là loại đá do máu tươi của Tử Phượng khi niết bàn ngưng tụ mà thành, sức nóng vô biên, có thể xuyên phá hết thảy mọi tầng phòng ngự.
- Khi luyện chế pháp khí, chỉ cần cho vào một mảnh nhỏ Tử Phượng Huyết thì pháp khí luyện ra sẽ có được sắc tím vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có hỏa diễm bốc lên thiêu đốt, lực sát thương cực kỳ lớn...
- Đa phần pháp khí được gia trì một mảnh rất nhỏ Tử Phượng Huyết thì cũng đều có thể sinh ra linh tính, lột xác trở thành Linh khí.
Nếu như may mắn có được nhiều hơn một mảnh Tử Phượng Huyết để rèn luyện, vậy thì linh khí khi luyện thành thậm chí có thể dẫn động thiên lôi tấn thăng làm trung hoặc thượng phẩm linh khí, có uy lực chẻ núi lấp sông vô cùng khủng bố.
Đọc xong đoạn này, hai mắt của Tử Thanh khẽ nheo lại rồi nhe răng hùng hồn nói.
- Tốt lắm người anh em.
Đợi một thời gian nữa mình sẽ rời khỏi chỗ này, lúc đấy phải đi tìm Tử Phượng Huyết mới được.
Gì chứ có loại khoáng thạch này rồi thì còn sợ gì kim châm bị gãy nữa, chưa kể là Tử Phượng Huyết còn có màu tím đậm hơi giống với hai lưỡi đao lạ của con chồn già kia, sau này mà chế ra pháp khí mới thì ối đứa chết.
Hí hí hí.
Nhưng mà, Tử Thanh còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì đã tìm được một loại nguyên liệu phù hợp để luyện chế pháp khí, thì một dòng chữ nhỏ ngay bên dưới trang giấy lại giống như là một xô nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu.
- Bởi vì là do tinh huyết của Tử Phượng niết bàn mà hóa thành, nên nếu không phải là ngọn lửa chí âm chí hàn thì không thể khiến cho Tử Phượng Huyết hóa lỏng.
Hơn nữa, Tử Phượng Huyết có sức nóng vô cùng bá đạo, nên tu giả muốn luyện hóa nó trở thành pháp khí thì nguy hiểm cực kỳ lớn...
"Bịch"
Cuốn sách trong tay rơi xuống đất, Tử Thanh vừa mếu máo than vãn vừa dùng chân đá đá vào cuốn sách mấy cái mà mắng.
- Òa, mày làm vậy rồi ai làm lại được mày?
Tiên sư bố nhà mày chứ, lại còn là lửa cực âm nữa, tao mò ở đâu ra...
- Ủa ý, cái ngọn yêu phách chân hỏa kia đấy còn gì, chả phải là nó lạnh hú hồn hú vía luôn à?
Mình chỉ cần tìm được Tử Phượng Huyết là vừa có thể luyện thành pháp khí, vừa có thể tống cổ cái ngọn lửa lạnh muốn chết kia đi ra đảo bán muối rồi.
Há há há.
Tuy trên mặt lý thuyết thì nói như thế, nhưng mà Tử Phượng Huyết nào đâu có dễ tìm được, chưa kể có tìm được hay không thì với cái cảnh giới tu vi nửa vời không tới đâu này của Tử Thanh thì cũng chẳng đủ để động vào nữa là luyện chế nó thành pháp khí.
Đấy là còn chưa nói tới việc Tử Phượng Huyết là một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, cho dù là ở đại thế giới thì nó cũng được liệt kê vào hàng ngũ những loại kỳ thạch mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vậy nên tâm trạng vốn dĩ đang rất hùng hồn hăng say của Tử Thanh lại phải chịu thêm một ít đả kích nữa, cuốn sách kia cũng từ đó mà bị in lên thêm vài dấu giày nhỏ dính đầy đất bùn rồi ẩn sâu trong một góc nhỏ của túi trữ vật.
Tự mình tu luyện thêm một thời gian nữa, lần này Tử Thanh vì may mắn ăn được mấy quả trứng của Xích Viêm Điêu mà cô đọng được rất nhiều khí dương tà, tu vi cũng sắp sửa tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng mười.
Ngồi trên đống vỏ trứng màu vàng đỏ, Tử Thanh cắn răng hứng chịu từng đợt lửa nóng do hai con Xích Viêm Điêu không ngừng phun ra.
Tất cả cũng chỉ do cái tật ham ăn của mình, cho nên Tử Thanh nhịn không được mà chén nguyên một ổ năm quả trứng của Xích Viêm Điêu.
Kết quả là bị vợ chồng nhà chim này điên cuồng phun lửa thiêu đốt xuyên suốt ba ngày.
Ngồi trong lồng lửa đỏ rực, Tử Thanh vừa vận linh lực tiêu hóa hết hỏa khí của năm quả trứng chim vừa đón nhận sự thiêu đốt của Xích Viêm Điêu.
Có lẽ cách này có tác dụng đối với việc tấn cấp lên Luyện Khí Kỳ tầng mười của Tử Thanh, cho nên ngoại trừ linh lực trên người không ngừng dao động thì cậu bạn Tử Thanh cũng không hề nhúc nhích lấy một cái.
"Kréc kréc..."
Tiếng thét đầy phẫn nộ của Xích Viêm Điêu vẫn vang vọng trong không trung, bởi vì bản thân là yêu thú cấp ba trung kỳ, cho nên hai con chim này mới ỷ lại vào ngọn lửa của mình mà kiên trì phun lửa đốt Tử Thanh suốt mấy ngày.
Đến ngày thứ năm, khi thấy bản thân đã không còn nhiều sức lực nữa mà hung thủ ăn mất trứng của mình vẫn ung dung ngồi tận hưởng bên trong lồng linh lực bằng lửa.
Lúc này biết rằng mình đang làm việc vô ích, cho nên hai con Xích Viêm Điêu đang định thu lại lồng lửa rồi bỏ đi.
Chỉ là, ngay lúc Xích Viêm Điêu chán nản muốn rút lui thì từ trên người Tử Thanh lại bùng phát ra một luồng linh lực vô cùng mạnh bạo, một loại lực hút vô cùng kỳ lạ chợt trào ra rồi điên cuồng hút lấy linh lực của hai con chim lớn.
"Kréc kréc kréc..."
Đau đớn do linh lực và tinh huyết bị mạnh mẽ cướp đoạt, hai con chim lớn điên cuồng gào thét, nhưng Tử Thanh vì đang ở trong giai đoạn quan trọng để lên cấp nên cũng không hề hay biết.
Nửa ngày sau, khi Tử Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại thì tu vi của cậu đã lên tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười rồi, thậm chí còn có chút cảm nhận mơ hồ về cảnh giới Bàn Huyết nữa.
Nhìn thấy xác của hai con chim lớn, lại cảm thấy trong bụng rỗng tuếch đói khát, Tử Thanh liếm liếm khóe môi khô khốc rồi lập tức xắn tay áo đi nhổ lông làm thịt chim.
Sau khi ăn uống no nê, lại ngước nhìn cánh rừng rậm bát ngát trước mặt, nhẩm tính thử thời gian rời khỏi hang động dưới lòng đất vừa qua chắc cũng phải một năm có hơn rồi.
Theo như Tử Thanh suy đoán thì Ngoại môn đại bỉ của Tử Vân Tông cũng đã qua cách đây mấy tháng, giờ mà cậu trở về thì cũng không biết sẽ rơi vào cảnh tượng như nào nữa?
- Haizzz.
Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, chắc chả ai nhớ gì đến mình nữa đâu.
Mà cái thằng nhóc Hàn Hi kia không biết bây giờ thế nào rồi nhỉ, tu vi chắc cũng phải lên đến cảnh giới Ngưng Luân rồi cũng nên...
Vừa vuốt ve cái bụng mỡ mềm mềm vừa âm thầm cảm thán thời gian vô tình trôi nhanh, cậu bạn Tử Thanh bây giờ đang phải suy nghĩ thật kỹ để đưa ra quyết định cho tương lai sau này của mình.
Sau khi đọc qua một cuốn sách nói qua về quy tắc tham gia tuyển chọn đệ tử của môn phái cao tầng, từ đó biết được cách thức tuyển chọn của tông môn tại đại thế giới, trong lòng Tử Thanh cũng đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Vốn cách thức tham gia tuyển chọn đệ tử của đại thế giới cũng không có khó lắm, chỉ là cứ cách mười năm thì sẽ mở ra cánh cửa không gian một lần, mà cánh cửa này lại được đặt ở một khoảng không gian bí cảnh vô cùng nguy hiểm.
Việc tu giả của tiểu thế giới cần làm chính là đi vào vùng không gian bí cảnh này, sau đó cố gắng sinh tồn cũng như vượt qua được bài kiểm tra của các tông môn ở đại thế giới.
Mà bài kiểm tra đơn giản nhất chính là kỹ năng sinh tồn, sự kiên trì và đạt được mục tiêu mà tông môn của đại thế giới đề ra.
Ví như mấy lần trước, bài kiểm tra mà tông môn tại đại thế giới đưa ra chính là:
"Tu giả của tiểu thế giới tuổi tác không được vượt quá hai mươi lăm, tu vi tối thiểu đạt tới Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, sau khi vào tới không gian bí cảnh thì phải tìm đủ mọi cách để sinh tồn được trong vòng thời gian một tháng, cuối cùng còn cần thu thập được đủ hai mươi viên nội đan của yêu thú không yêu cầu cấp bậc."
Cái loại bài kiểm tra này rất giống với việc thi đấu tài năng săn giết yêu thú và so sánh kỹ năng sinh tồn của từng người, thậm chí đó còn là nơi mà tu giả của tiểu thế giới phô bày thực lực cùng với tu vi của bản thân nữa.
Chỉ cần có thể trụ qua một tháng trong không gian bí cảnh, cộng thêm việc gom đủ hai mươi viên nội đan thì sẽ có thể bước vào cánh cửa dẫn tới đại thế giới.
Mà toàn bộ quá trình diễn ra trong bí cảnh sẽ được các tông môn tại đại thế giới dùng pháp khí đặc biệt để quan sát, nên chỉ cần tu giả trẻ tuổi nào có sự thể hiện ưu tú thì tuy là không gom đủ nội đan yêu thú cũng có thể được tông môn châm chước mà thu nhận.
Gấp lại cuốn sách, sau khi suy nghĩ một chút thì mới nghe Tử Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Ừm, cái này cũng hơi khó nhỉ.
Tu vi tối thiểu nhất phải là Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, mà còn phải sinh tồn một tháng trong bí cảnh nữa.
Kiểu gì trong đó cũng loạn cào cào lên cho mà coi, gì chứ mấy kiểu cướp bóc hay trấn lột như nào chả có.
Anh mày đọc qua mấy cái thể loại này có ít gì đâu...
- Mà nguy hiểm thì nguy hiểm thật đấy, nhưng bám trụ được một tháng, cộng thêm việc gom đủ nội đan thì cũng không quá khó.
Khó là ở chỗ có giữ được nội đan không thôi, ối đứa nó lại chả ngồi không chờ trấn lột đấy à?
Với một bụng kiến thức từ những bộ tiểu thuyết tu tiên kinh điển, cậu bạn Tử Thanh chẳng tốn nhiều thời gian đã có thể đoán ngay ra được tính cạnh tranh cũng như sự lươn lẹo trong mỗi lần tuyển chọn như này rồi.
Nói thì là để cho tu giả cùng nhau cạnh tranh công bằng, nhưng chốt lại thì vẫn là thằng nào mạnh thì thằng đấy thắng, chỉ cần tu vi đủ mạnh thì muốn làm gì cũng được.
Vì vậy sau mấy ngày vắt óc suy nghĩ thì cậu bạn Tử Thanh mới có thể đưa ra một sự lựa chọn tốt nhất giành cho bản thân mình.
Lần này cậu quyết định là sẽ không trở về Tử Vân Tông nữa, bởi vì cánh cửa bước vào không gian bí cảnh không hề yêu cầu xác nhận tu giả là đệ tử của môn phái nào, chỉ cần vượt qua được sự kiểm tra tuổi tác và cảnh giới tu vi là có thể vào được rồi.
Cho nên Tử Thanh mới lựa chọn việc tự mình tu luyện rồi chờ đợi cơ hội để đi vào bí cảnh, dù sao thì với tình trạng của cậu bây giờ, nếu trở về Tử Vân Tông thì chắc gì đã có thể tăng tiến tu vi được.
Chưa kể đến cậu còn đang bị ngọn lửa lạnh lẽo kia hành hạ nữa, nếu về tông môn thì kiếm đâu ra đủ loại khí dương tà để luyện hóa nó chứ?
Bây giờ tự do thoải mái, lúc nào bị ngọn lửa kia hành cho đau phát khóc thì nhảy xuống hồ dung nham, đói thì săn yêu thú hệ Hỏa hay mấy loại trái cây hoa cỏ có tính nhiệt để bỏ bụng.
So ra thì cuộc sống này lại cực kỳ thích hợp với Tử Thanh ấy chứ, cứ nhìn cái bụng mỡ mềm mềm béo béo của cậu thì biết ngay.
- Thôi vậy.
Từ giờ cho đến khi mở ra cánh cửa tới đại thế giới thì ít cũng phải mất hơn sáu bảy năm, mình cứ tự tìm cách tăng lên tu vi rồi tính sau vậy...
- Nếu mà trong vòng sáu bảy năm này luyện hóa được ngọn Tử U Âm Hỏa kia thì tốt, lúc ý cho dù có vào bí cảnh thì cũng không sợ bố con thằng nào nữa.
Dù gì thì cũng đã có kinh nghiệm của hơn ba mươi năm sống trên đời, nên cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã hoạch định được con đường tương lai cho mình.
Giờ đã biết bản thân cần làm gì, vì vậy lúc sau lại thấy cậu ngồi xuống bắt đầu kiểm tra lại tu vi cũng như linh căn của mình.
Chưa kiểm tra thì thôi, ngay khi linh thức của cậu tiến vào đan điền thì Tử Thanh đã bị cảnh tượng ở đây khiến cho ngơ ngác cả một buổi trời không thể thốt nên lời.
Vốn là ở đan điền của cậu có năm đốm sáng ngũ sắc đại diện cho ngũ hành linh căn, thế nhưng bây giờ, khi cậu đã bước vào Luyện Khí Kỳ tầng mười thì có hai trong năm đốm sáng đã bị điểm đen ở giữa lây nhiễm mà biến thành hai đốm đen u tối kỳ dị.
Hai đốm đen này ngoại trừ việc rất giống với hai giọt mực tàu thì từ trên hai đốm đen còn không ngừng có linh lực tỏa ra, mà điểm đến của chúng lại chính là ngọn lửa màu đen tím lạnh như băng kia.
Chẳng biết là do lâu ngày bị Tử U Âm Hỏa đốt đến đổi màu, hay là do bản chất linh căn của Tử Thanh có sự thay đổi, nhưng nhìn thấy cảnh này thì Tử Thanh cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả.
Nếu nói linh căn của cậu được ngọn lửa kia tẩy trừ bớt thì năm điểm sáng kia phải biến mất mới đúng chứ, đằng này chúng vẫn ở đó, chỉ là màu sắc đại diện cho ngũ hành lại biến thành màu đen thôi.
Thử quan sát kỹ một điểm sáng màu đỏ đại diện cho linh căn hệ Hỏa, sau khi trông thấy ở giữa đốm sáng là một chấm đen nhỏ đang chậm rãi lan ra, lúc này Tử Thanh mới nhận thấy mọi việc không hề đơn giản.
Ngũ hành linh căn bỗng xuất hiện một điểm đen kỳ lạ ở giữa, giờ lại có hai trong năm linh căn bị biến thành màu đen, chưa kể còn có một linh căn Hỏa hệ khác đang dần dần bị biến chất.
Tình trạng này hoàn toàn chưa từng được miêu tả ở trong bất kỳ bộ tiểu thuyết nào, nên cho dù Tử Thanh là Fan cứng của tiểu thuyết tu tiên cũng đành bó tay.
Nhưng nói gì thì nói, phế phẩm ngũ hành linh căn dần biến thành màu đen, mà linh lực cũng như cảnh giới tu vi của Tử Thanh vẫn ngày một tiến bộ, vậy thì đây cũng không phải là điều gì xấu.
Thậm chí Tử Thanh còn mạnh dạn suy đoán rằng, rất có khả năng là sau khi cậu luyện hóa cái viên nội đan của con Ám Nguyệt Thiên Điêu kia đã khiến cho linh căn bị tác động mà xảy ra biến đổi về chất, cho nên mới có cảnh xuất hiện đốm đen thứ sáu và hai trong năm ngũ hành linh căn bị biến thành màu đen.
Cũng không có vì vấn đề này mà xuống tinh thần, ngược lại, sau khi nhìn thấy ngũ hành linh căn dần biến thành màu đen thì việc tu luyện của mình ngày một tốt hơn nên Tử Thanh lại càng tin vào phán đoán của mình.
Do đó cậu càng có động lực để tu luyện, phương pháp thay đổi phẩm chất của linh căn này cũng được cậu chú tâm nhiều hơn.
Thời gian tiếp theo, Tử Thanh ngoại trừ việc truy tìm vật mang thuộc tính Hỏa để ăn ra thì chính là tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Mà cái ngọn lửa màu đen tím đang thiêu đốt ngũ hành linh căn kia dường như cũng ngoan hơn ngày trước, số lần nó phát tác cũng giảm hẳn hơn một nửa.
Lâu dần, cảnh giới tu vi của Tử Thanh cũng chạm tới cảnh cửa Bàn Huyết sơ kỳ.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng của Tử Thanh, bởi vì hôm nay chính là ngày mà sau gần hai năm cậu cuối cùng cũng đột phá cảnh giới Luyện Khí bước vào cánh cửa Bàn Huyết trung kỳ.
Vốn cậu cũng đang định chọn cách dùng tinh huyết của yêu thú để phát động quá trình tinh lọc lại máu của mình, chỉ là cậu còn chưa kịp nghĩ đến việc chọn máu của loài yêu thú nào thì số tinh huyết còn lại của Ám Nguyện Thiên Điêu và Thái Cổ Ngân Tằm còn sót lại trong người đã thay cậu quyết định rồi.
Nói đúng ra thì Tử Thanh sẽ chỉ bước vào cảnh giới Bàn Huyết sơ kỳ thôi, nhưng do gần hai năm qua cậu đã không ngừng ăn các loại thực phẩm có Hỏa khí, khiến cho khí dương tà tích góp đủ nhiều mà luyện hóa được chút Tử U Âm Hỏa.
Mà đốm sáng đại diện cho Hỏa linh căn cũng đã hoàn toàn chuyển thành màu đen tuyền, chưa kể tinh huyết của Ám Nguyệt Thiên Điêu lại là thứ có năng lượng cực kỳ lớn, nên Tử Thanh mới may mắn đột phá cùng lúc hai cánh cửa lớn bước vào cảnh giới Bàn Huyết trung kỳ.
Cảm nhận bên trong dòng máu của mình có lẫn vài tia lửa nhỏ màu đen tím, hơn nữa linh căn giờ đây cũng đã dần xuất hiện tình trạng không ngừng hấp thu linh khí có tính chất hắc ám, điều này đã khiến cho Tử Thanh nghĩ ngay đến một trường hợp có thể xảy ra.
Đó chính là sau khi cậu hấp thu và luyện hóa nội đan cùng tinh huyết của Ám Nguyệt Thiên Điêu, đã dẫn đến việc cơ thể cậu xảy ra biến dị, hơn nữa đan điền chứa ngũ hành linh căn lại bị Tử U Âm Hỏa thiêu đốt trong thời gian dài.
Vì vậy đã khiến cho cơ thể và linh căn của cậu hoàn toàn lột xác, hay nói đúng hơn là đã xảy ra một sự biến dị vô cùng hiếm gặp.
Mà thành quả của sự biến dị đó chính là biến cậu từ một thằng nhóc phế phẩm ngũ hành linh căn, lột xác một cái đã trở thành tu giả có linh căn biến dị thuộc vào hàng quý hiếm gọi là Ám Linh Căn.
Cũng còn may là, sau khi tu luyện cái bộ Quỳ Hoa Bảo Điển kia thì cảnh giới tu vi của cậu cũng có phần tăng tiến, nếu không chắc cậu lại phải ngửa mặt lên trời mà kêu gào lần nữa mất.
Nhìn dòng nham thạch đã không còn nhiều tác dụng với mình nữa, lại cảm nhận rõ ngọn Yêu phách chân hỏa lạnh lẽo kia vẫn cứ như cũ bám chặt vào năm điểm sáng linh căn của mình, Tử Thanh chán nản chỉ còn biết tự mình lẩm bẩm.
- Ài, mình ở dưới này lâu như thế rồi mà vẫn không thể triệt tiêu được cái ngọn lửa kia nhỉ?
Ôi chán chết đi thôi, cứ như này thì bao giờ mới giống như là trong truyện miêu tả mà hùng dũng hiên ngang đi lại giữa tu tiên giới hả trời?
Nằm ngửa ra chiếc giường đá, một tay khẽ vuốt lên cái bụng mềm mềm mỡ mỡ của mình, một tay lại thoải mái ném ra mấy cái kim bạc rồi khẽ gẩy nhẹ những sợi chỉ màu đỏ tươi để điều khiển kim bạc khắc lên trần hang động một đóa hoa sen chín cánh, Tử Thanh vừa ngáp một cái vừa uể oải tự nói.
- Oáp, giờ mình cũng coi như là nắm được sơ sơ bí kíp võ công trong Quỳ Hoa Bảo Điển rồi, cái này tính ra cũng không có phân tầng cao thấp như mấy loại công pháp tu tiên, chỉ cần luyện đến mức có thể phóng ra được trăm nghìn cây kim châm, mà mỗi một lần kim châm phóng ra đều không kịp nhìn thấy là được rồi.
- Nhưng mà luyện cái này cũng hay đấy chứ nhỉ, cứ chạy nhảy loạn hết cả lên.
Nào là thân pháp phải nhanh như chớp giật, đi lại thì nhẹ nhàng như lá rụng mùa thu, lúc phóng kim ra thì phải thật là nhanh, thật là chuẩn.
Rồi thì kim chỉ phải bay lượn vòng vèo như kiểu cái gì, ờ, thiên nữ tán hoa à?
Ôi mệt quá...
Thực ra thì trong quãng thời gian ở lại hang động này, cậu bạn Tử Thanh chẳng những đã tu luyện thành công bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết mà còn luyện được hơn mười chiêu của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Lúc này cậu đã có thể cùng lúc điều khiển được hơn mười cây kim châm, tính ra thì cũng coi như là tạm có chút năng lực để tự bảo vệ mình được rồi.
May mắn hơn là cảnh giới tu vi của cậu cũng theo đó mà tăng lên tới Luyện Khí Kỳ tầng tám, rồi thì năm đốm sáng ngũ hành linh căn kia của cậu cũng có dấu hiệu dần dần thu nhỏ lại, ở chính giữa vậy mà còn có một chấm nhỏ màu đen âm u mờ ảo xuất hiện, nhìn qua thì cái chấm nhỏ này cứ như là một vệt khói mỏng màu đen do ngũ hành linh căn tạo ra vậy.
Nhưng mà kỳ lạ là chấm nhỏ màu đen này lại rất huyền bí, trong những lúc mà Tử Thanh tu luyện thì nó luôn âm thầm tỏa ra một loại lực hút kỳ dị thu lấy những sợi linh khí u ám của bóng tối ở xung quanh.
Mỗi khi cắn nuốt được chút linh khí hắc ám thì màu đen của chấm nhỏ này lại đậm hơn một chút, đến bây giờ thì cũng đã có điểm gần giống với một giọt mực tàu nho nhỏ rồi.
Bởi vì mải lo chuyện tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển để ức chế khí lạnh do ngọn Yêu phách chân hỏa phát ra, vậy nên Tử Thanh cũng không có thời gian để kiểm tra cái ngũ hành phế phẩm linh căn của mình, thế là hiển nhiên cậu cũng không có phát hiện ra cái chấm đen kỳ lạ này.
Có lẽ là do bản thân ngọn Yêu phách chân hỏa kia cảm nhận được sự nguy hiểm của khí dương tà đang dần dần hình thành trong người của Tử Thanh, cho nên tần suất mà nó bùng lên tác oai tác quái cũng càng ngày càng nhiều, cậu bạn Tử Thanh cũng phải tốn nhiều thời gian hơn để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Những khi tu luyện môn võ công này, trong lòng cậu cũng không tự chủ được mà phải âm thầm cảm thán rằng số phận của mình vẫn còn may mắn chán.
Bởi vì, cứ mỗi khi mà khí lạnh tỏa ra thì cậu chỉ cần vận linh khí dựa theo những gì mà bảo điển ghi lại là được, đến lúc này thì từ chỗ bụng dưới của cậu sẽ ngay lập tức có một luồng khí kì lạ nóng rực phun trào ra chạy dọc khắp toàn bộ cơ thể.
Loại khí này vô cùng nóng bỏng khô khan, nó khác hẳn so với loại khí tức nóng cháy đến mức hóa lỏng như của Ma Hỏa Trì.
Hơn nữa, bởi vì mang tính chất dương tà, cho nên luồng khí nóng này cực kỳ khô khốc, theo như cách suy nghĩ của Tử Thanh thì loại khí nóng này có chút gì đó giống với không khí khô nóng của một sa mạc hoang vu rộng lớn không thể thấy điểm kết thúc.
Khi luồng khí tức nóng bỏng khô khan này gặp được khí lạnh do Yêu phách chân hỏa tỏa ra, thì nó lại cứ như là sư tử vừa nhìn thấy nghé con mà lập tức phóng thẳng tới, sau đó còn mang theo sự nóng bỏng của mình mà chậm rãi đầy lùi luồng hàn khí kia trở về phía giữa đan điền.
Thậm chí, có những lúc Tử Thanh đắm chìm trong tu luyện quá lâu, luồng khí nóng bỏng khô khan này còn đánh liều chạy đi luyện hóa thử một ít hàn khí của Yêu phách chân hỏa, khiến cho trong người của Tử Thanh ngập tràn hơi nước ẩm ướt.
Lúc này, ngoại trừ hơi nước theo lỗ chân lông thoát ra thì còn có không ít những loại cặn bã cùng tạp chất của cơ thể bị hơi nước hòa tan rồi bài tiết ra ngoài, phẩm chất cơ thể của cậu bạn Tử Thanh cũng dần dần được cải thiện theo chiều hướng tích cực.
Kinh mạch trở nên rộng lớn hơn, cứng rắn hơn, dẻo dai và bền bỉ hơn, cũng có thể chứa được nhiều linh khí thiên địa hơn, vô hình chung còn đẩy nhanh tốc độ luyện hóa linh khí của đống trái cây mà Tử Thanh ăn khi trước, điều này đã giúp cho cảnh giới tu vi của cậu leo lên tới đỉnh điểm của Luyện Khí Kỳ tầng tám.
Nhận ra được lợi ích của việc tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển khiến cho Tử Thanh rất vui, cậu thậm chí còn giành ra rất nhiều thời gian để tu luyện, nhưng mà cái gì nhiều quá thì cũng không tốt.
Giống như có một lần, bởi vì muốn nhanh chóng tạo ra khí dương tà áp chế hàn khí của Yêu phách chân hỏa, cho nên cậu bạn Tử Thanh mới cố gắng ép buộc bản thân mình điên cuồng tu luyện trong suốt gần một tháng.
Lúc này thì ngọn Yêu phách chân hỏa kia cứ như là bị chọc giận mà liên tục tỏa ra khí lạnh, đến mức Tử Thanh không thể cầm cự nổi nên đã bị hàn khí công tâm khiến cho cơ thể bị đông cứng không thể nhúc nhích.
Sự đau đớn đến buốt lạnh lúc ấy đã trở thành một bài học đắt giá cho cậu, vì vậy mà kể từ đó Tử Thanh cũng không có dám liều mình ép buộc bản thân phải mau chóng tu luyện ra khí dương tà nữa.
Huống chi cậu cũng đã biết, lấy cảnh giới tu vi của cậu bây giờ thì không thể nào luyện hóa ngọn Yêu phách chân hỏa kia được, nếu như cứ chọc cho nó điên lên thì cho dù cậu có nhảy vào biển lửa thì cũng chưa chắc đã sống nổi.
Vận dụng trí óc của một Fan cứng cuồng tiểu thuyết tu tiên, cậu bạn Tử Thanh dần dần tìm được một cách xử lý cực kỳ phù hợp với tình trạng của mình lúc này.
Do lần trước vô tình tìm được ổ trứng của một cặp yêu thú tên là Liệt Dương Điểu ở gần với một dòng dung nham lớn, mà cũng đã rất lâu rồi không được ăn đồ gì khác ngoài trái cây cả, cho nên khi nhìn thấy mấy quả trứng đỏ hồng kia thì Tử Thanh mới bị chúng nó làm cho phát thèm đến mức nước dãi chảy ra ướt hết cả cổ áo.
Sau khi nướng chín vài cái trứng vừa trộm được để ăn thử, vô tình hỏa tính trong số trứng này lại góp nhặt thành một chút khí cực dương rồi bắt đầu tích trữ lại ở bụng dưới của cậu.
Điều này đã khiến cho đầu óc của Tử Thanh trở nên thông suốt và minh mẫn hơn, cậu cũng đã nghĩ ngay đến việc sẽ đi thu thập những loại vật chất mang tính hỏa, hoặc là những thứ như linh dược có thể ăn được để bổ sung khí cực dương cho môn công pháp mà mình đang tu luyện.
Những ngày sau đó, cậu bạn Tử Thanh vừa chăm chỉ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vừa siêng năng chạy nhảy ở bên ngoài để tìm kiếm những thứ mang thuộc tính hỏa, coi như là thử tích góp một chút khí cực dương giành dụm cho sau này.
Đứng trước một con Sói lớn cao hơn hai mét, nhìn lớp lông dày mịn màu đỏ hồng trên người nó, Tử Thanh khẽ hít sâu mấy hơi để lấy lại tinh thần rồi mới nhe răng nở một nụ cười đầy nham hiểm mà nói ra thành tiếng.
- Hí hí hí.
Cái con Sói này hình như tên là cái gì Liệt Hỏa Thương Lang ấy nhỉ?
Yêu thú cấp hai hệ Hỏa kia đấy, hình như là mình cũng ăn được thịt của nó thì phải?
Chẹp chẹp...
Vội dùng tay áo chùi chùi khóe miệng đã tràn ra nước bọt, cậu bạn Tử Thanh lập tức vung tay lên bắt đầu vận khí rồi dựa theo công pháp ghi trong cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển mà phóng hơn mười cây kim châm về phía con Sói lớn trước mặt.
Mũi kim màu trắng bạc sắc nhọn giống như là xé rách làn gió mà lao tới, mỗi kim một hướng, từng sợi chỉ hồng cũng theo đó mà dệt thành những đường nét mỏng manh mềm mại.
Cứ tưởng rằng hơn mười cây kim châm sẽ dễ dàng đâm thủng lớp lông dày mịn màu đỏ hồng của con Sói lớn kia, thế nhưng, ngay khi mũi kim chỉ còn cách lông trên người con Sói một khoảng vô cùng nhỏ thì từ trong miệng của nó chợt phát ra một tiếng gầm đầy giận dữ.
- Grào...
"Hú hú hú..."
Một tràng tiếng hú dài của loài Sói cũng theo đó mà vang lên, dưới sự tán xạ của tầng ánh sáng đỏ trên người, lớp lông dày mềm mịn của con Liệt Hỏa Thương Lang kia bất ngờ dựng ngược cả lên hệt như là lông Nhím rồi đối kháng cùng với kim châm của Tử Thanh vừa phóng tới.
"Leng keng, leng keng"
Kim châm màu bạc trắng mạnh mẽ va chạm với lông mao rồi bị văng ngược ra xa, hai mắt Tử Thanh trợn tròn đầy kinh ngạc mà thốt lên.
- Úi?
Bà mẹ cái con chó Sói kia, lông lá cứng gì mà cứng thế?
Nhanh chóng thu hồi lại mười cây kim bạc, rất dễ dàng để nhìn thấy mũi kim sắc nhọn giờ đây có chút méo mó và bị uốn cho cong lại.
Nghiến răng ken két, cậu bạn Tử Thanh hít sâu một hơi để lấy sức rồi ngay lập tức chửi ầm lên.
- Bà cố nội cha nhà mày, mày có biết là tao phải tốn bao nhiêu thời gian với công sức để luyện ra được mười cây kim bạc này không hả?
Ôi trời đất ơi, tao phải lăn lê bò trườn dưới lòng đất để mò ra một miếng đá gì nhờ... à... Bạch Thoa Ngân mới luyện ra được mười cây kim kia đấy.
Hùng hổ xắn tay áo lên chuẩn bị quyết một phen sống mái với con Sói lớn trước mặt, Tử Thanh chợt vươn ngón tay chỉ thẳng vào giữa trán của nó một cái rồi quát.
- Cho mày nếm thử Quỳ Hoa Bảo Điển của Tử Thanh Thất Bại... à không không.
Tử Thanh Bất Bại mới đúng với nguyên tác trong phim.
Hừm... xem ta đây, Nhất Hồng Tuyến xuyên nát óc nó ra cho anh.
Một cây kim châm màu trắng bạc xen kẽ những đường hoa văn lóng lánh màu đỏ đậm bất ngờ từ trong tay áo của Tử Thanh phóng ra.
Chẳng nghe nổi một tiếng động nhỏ nào, chỉ thấy một sợi chỉ đỏ mảnh mai kéo thẳng từ đầu ngón tay của Tử Thanh đến giữa trán của con Liệt Hỏa Thương Lang, mà ở giữa trán của nó cũng chợt xuất hiện một cái lỗ máu rất nhỏ bị sợi chỉ đỏ xuyên qua.
Khẽ gẩy ngón tay thu hồi lại cây kim châm cùng với sợi chỉ đỏ vào tay áo, Tử Thanh nhếch môi cười lạnh một cái rồi nhìn con Liệt Hỏa Thương Lang đang từ từ ngã xuống mà đắc ý nói.
- Hứ, cho mày dày lông cứng áo này.
Đây là Linh khí đó em à, cho dù có là ông cố nội nhà mày nhào tới thì cũng bị xiên như xiên châu chấu thôi nhé.
Tiếp theo đó chính là một cảnh tượng đầy bi tráng của Tử Thanh và con Sói lớn Liệt Hỏa Thương Lang.
Tuy không phải là tín đồ của món Thịt Chó nổi tiếng khắp ba miền Việt Nam, thế nhưng dù sao thì cũng đã có vài lần bị dụ dỗ ăn thử món Thị Chó Mắm Tôm, cho nên cậu bạn Tử Thanh cũng coi như là có một chút kinh nghiệm về việc nấu và ăn thịt của cái loài động vật họ nhà Chó này.
Loay hoay cả nửa ngày trời mới có thể xẻ hết được đống thịt trên người của Liệt Hỏa Thương Lang xuống, sau đó lại lôi mấy cái xoong nồi niêu chảo loạn xạ từ trong túi trữ vật ra để chuẩn bị nhóm bếp nấu thịt.
Vì ở đây là thế giới tu tiên, mà đống thịt kia cũng không phải là thịt Chó, cho nên Tử Thanh cũng chỉ còn cách nấu một phần tư số thịt kia lên để ăn, số còn lại thì cậu đem đi ướp với đủ thứ loại gia vị cay nồng rồi nướng làm thịt khô ăn dần.
Nói gì thì nói, cả một đống thịt lớn này ít nhất cũng phải mấy chục cân, không nướng khô để ăn dần giống kiểu mấy loại đồ ăn vặt như Khô Bò hay Khô Gà gì đó thì quả thật là cực kỳ phí phạm.
Vừa ngồi ăn thịt kho trong cái bát lớn vừa lật trở số thịt đang được nướng trên bếp than đỏ hồng, đầu óc của Tử Thanh bất chợt lại nghĩ đến mấy cây kim bạc bị lông của Liệt Hỏa Thương Lang làm cho méo mó mà âm thầm than thở.
- Ài, có mỗi mấy cái kim để luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cho nó giống với người ta mà cũng bị gãy với cong queo hết cả rồi.
Giờ lại phải lo đi tìm mấy loại khoáng thạch hay linh thạch dở hơi gì đó để rèn ra mấy cây kim khác nữa...
- Ôi chán quá đi, người ta xuyên không thì tu vi tăng nhanh vèo vèo còn hơn cả bơm bong bóng, còn mình thì cứ ì à ì ạch mãi cũng chả ngoi lên nổi khỏi cái cảnh giới Luyện Khí Kỳ này.
Bao giờ tao mới có thể tự mình luyện ra được mấy cái loại pháp khí cao siêu đây nhỉ?
Hụ hụ, đau lòng quá man...
Thực ra thì mấy cây kim bạc mà cậu bạn Tử Thanh luyện ra cũng mới chỉ dừng lại ở cấp bậc hạ phẩm mà thôi, tuy là đã rất gần với cấp bậc trung phẩm pháp khí rồi, thế nhưng với thực lực của cậu bây giờ thì vẫn chưa thể nào luyện chế thành công pháp khí trung phẩm được.
Vậy nên, khi đối mặt với lớp lông dày mịn cứng cáp của Liệt Hỏa Thương Lang, cả chục cây kim bạc của cậu mới bị lớp lông dày dặn kia khiến cho méo mó không thể dùng lại được nữa.
Mà theo như trong cuốn sách Luyện Khí Phổ có ghi lại, loại khoáng thạch mà Tử Thanh dùng để luyện chế ra mười cây kim châm kia thực chất chỉ là một loại đá có phẩm cấp thấp nhất trong các loại khoáng thạch dùng để luyện chế nên pháp bảo, tên là Bạch Thoa Ngân.
Vì thế nên khi luyện thành thì độ cứng rắn cũng như sự sắc bén của kim châm mới không thể nào vượt qua được tầng phòng ngự của con Liệt Hỏa Thương Lang kia.
Sau khi ăn xong mấy bát thịt, rồi lại cảm nhận rõ ràng đang có một luồng khí nóng từ trong bụng tỏa dần ra khắp các vị trí trên cơ thể, cậu bạn Tử Thanh lúc này mới thỏa mãn mà đứng dậy thu dọn lại bãi chiến trường nấu nướng của mình.
Ngồi trên một phiến đá lớn, ngước mắt ngắm nhìn những vì sao đang tỏa sáng ở trên cao, khẽ xoa xoa chiếc bụng mỡ mềm mềm mới xuất hiện cách đây không lâu của mình một lúc.
Sau đó, cứ như là vừa sực nhớ ra một việc gì đó rất quan trọng, cho nên lại thấy Tử Thanh vội lấy từ trong túi trữ vật ra một cuốn sách dày cộm viết về những loại khoáng thạch dùng trong khi luyện khí để đọc.
Vốn dĩ cuốn sách này là do chính Hạc lão đem đến cho cậu, bởi vì nhìn thấy cậu khá yêu thích việc luyện chế pháp khí, cho nên Hạc lão mới đích thân đến Luyện Khí Điện để mượn nó từ trong tay của một vị trưởng lão khác về.
Giờ đây, tuy không còn ở trong Tử Vân Tông nữa, nhưng Tử Thanh vẫn rất biết ơn Hạc lão vì những gì mà vị thái thượng trưởng lão này đã làm cho cậu.
Từ từ mở cuốn sách ra, bên trong là chằng chịt những chữ viết ghi lại rất nhiều thông tin về các loại đá quý và khoáng thạch hiếm thấy tại tu tiên giới.
Thậm chí ở bên cạnh mỗi một trang giấy miêu tả về hình dạng, đặc điểm, tính chất hay là những nơi thường sẽ có khoáng thạch quý hiếm xuất hiện, thì còn có một vài những bức tranh vẽ lại hình dáng đặc trưng bên ngoài dễ nhận biết nhất của từng loại khoáng thạch nữa.
Dưới ánh lửa bập bùng, đầu ngón tay của Tử Thanh chầm chậm lướt trên từng trang giấy, trên môi cũng khẽ mấp máy đọc lên những đoạn miêu tả về các loại khoáng thạch kỳ lạ.
- Đá Lạc Hoa, có màu trắng hồng, trên đá có những đường vân rất giống với hình dạng của những đóa hoa nhỏ đang nở rộ.
Tính chất của đá Lạc Hoa mềm dẻo, có thể kết hợp với một số loại linh thạch hoặc khoáng thạch khác để tăng thêm độ dẻo dai cho pháp khí...
- Đá Thiên Cương, đá Tử Hầu, Mị Nguyệt Sa... ba thứ này có tính chất lần lượt là độ cứng rắn, màu tím đậm lóng lánh và tính chất trung hòa.
Nếu kết hợp cả ba thứ lại thì có thể luyện thành một loại pháp khí thuộc hàng trung phẩm, vừa mang sắc tím đậm xinh đẹp, vừa cực kỳ cứng rắn bền dẻo.
- Hơn nữa, bên trong đá Tử Hầu còn có một loại độc tố có thể mê hoặc thần trí con người.
Cho nên khi pháp khí được luyện thành sẽ có được năng lực nhiễu loạn kẻ địch, có thể từ trong mỗi một chiêu thức phát tán ra khói độc khiến cho đối thủ rơi vào tình cảnh ngu si một khoảng thời gian ngắn...
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn cũng đã đọc gần hết cuốn sách viết về những loại khoáng thạch có tính chất quý hiếm, bất ngờ ngón tay của Tử Thanh thoáng dừng lại trên một trang giấy với những hình vẽ đen trắng nghuệch ngoạc không rõ ràng.
Hai mắt nheo lại cố gắng không để cho mình nhìn nhầm, cậu bạn Tử Thanh hít sâu một hơi thật dài để ổn định lại nhịp thở rồi mới chầm chậm đọc to những gì được ghi trong đó lên.
- Tử Phượng Huyết, sắc tím như hoa Lan, cô đọng như huyết dịch tinh thuần, bên trong ẩn chứa vô vàn sí nhiệt hỏa chủng.
Nghe đồn Tử Phượng Huyết là loại đá do máu tươi của Tử Phượng khi niết bàn ngưng tụ mà thành, sức nóng vô biên, có thể xuyên phá hết thảy mọi tầng phòng ngự.
- Khi luyện chế pháp khí, chỉ cần cho vào một mảnh nhỏ Tử Phượng Huyết thì pháp khí luyện ra sẽ có được sắc tím vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có hỏa diễm bốc lên thiêu đốt, lực sát thương cực kỳ lớn...
- Đa phần pháp khí được gia trì một mảnh rất nhỏ Tử Phượng Huyết thì cũng đều có thể sinh ra linh tính, lột xác trở thành Linh khí.
Nếu như may mắn có được nhiều hơn một mảnh Tử Phượng Huyết để rèn luyện, vậy thì linh khí khi luyện thành thậm chí có thể dẫn động thiên lôi tấn thăng làm trung hoặc thượng phẩm linh khí, có uy lực chẻ núi lấp sông vô cùng khủng bố.
Đọc xong đoạn này, hai mắt của Tử Thanh khẽ nheo lại rồi nhe răng hùng hồn nói.
- Tốt lắm người anh em.
Đợi một thời gian nữa mình sẽ rời khỏi chỗ này, lúc đấy phải đi tìm Tử Phượng Huyết mới được.
Gì chứ có loại khoáng thạch này rồi thì còn sợ gì kim châm bị gãy nữa, chưa kể là Tử Phượng Huyết còn có màu tím đậm hơi giống với hai lưỡi đao lạ của con chồn già kia, sau này mà chế ra pháp khí mới thì ối đứa chết.
Hí hí hí.
Nhưng mà, Tử Thanh còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì đã tìm được một loại nguyên liệu phù hợp để luyện chế pháp khí, thì một dòng chữ nhỏ ngay bên dưới trang giấy lại giống như là một xô nước lạnh dội thẳng lên đầu cậu.
- Bởi vì là do tinh huyết của Tử Phượng niết bàn mà hóa thành, nên nếu không phải là ngọn lửa chí âm chí hàn thì không thể khiến cho Tử Phượng Huyết hóa lỏng.
Hơn nữa, Tử Phượng Huyết có sức nóng vô cùng bá đạo, nên tu giả muốn luyện hóa nó trở thành pháp khí thì nguy hiểm cực kỳ lớn...
"Bịch"
Cuốn sách trong tay rơi xuống đất, Tử Thanh vừa mếu máo than vãn vừa dùng chân đá đá vào cuốn sách mấy cái mà mắng.
- Òa, mày làm vậy rồi ai làm lại được mày?
Tiên sư bố nhà mày chứ, lại còn là lửa cực âm nữa, tao mò ở đâu ra...
- Ủa ý, cái ngọn yêu phách chân hỏa kia đấy còn gì, chả phải là nó lạnh hú hồn hú vía luôn à?
Mình chỉ cần tìm được Tử Phượng Huyết là vừa có thể luyện thành pháp khí, vừa có thể tống cổ cái ngọn lửa lạnh muốn chết kia đi ra đảo bán muối rồi.
Há há há.
Tuy trên mặt lý thuyết thì nói như thế, nhưng mà Tử Phượng Huyết nào đâu có dễ tìm được, chưa kể có tìm được hay không thì với cái cảnh giới tu vi nửa vời không tới đâu này của Tử Thanh thì cũng chẳng đủ để động vào nữa là luyện chế nó thành pháp khí.
Đấy là còn chưa nói tới việc Tử Phượng Huyết là một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, cho dù là ở đại thế giới thì nó cũng được liệt kê vào hàng ngũ những loại kỳ thạch mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vậy nên tâm trạng vốn dĩ đang rất hùng hồn hăng say của Tử Thanh lại phải chịu thêm một ít đả kích nữa, cuốn sách kia cũng từ đó mà bị in lên thêm vài dấu giày nhỏ dính đầy đất bùn rồi ẩn sâu trong một góc nhỏ của túi trữ vật.
Tự mình tu luyện thêm một thời gian nữa, lần này Tử Thanh vì may mắn ăn được mấy quả trứng của Xích Viêm Điêu mà cô đọng được rất nhiều khí dương tà, tu vi cũng sắp sửa tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng mười.
Ngồi trên đống vỏ trứng màu vàng đỏ, Tử Thanh cắn răng hứng chịu từng đợt lửa nóng do hai con Xích Viêm Điêu không ngừng phun ra.
Tất cả cũng chỉ do cái tật ham ăn của mình, cho nên Tử Thanh nhịn không được mà chén nguyên một ổ năm quả trứng của Xích Viêm Điêu.
Kết quả là bị vợ chồng nhà chim này điên cuồng phun lửa thiêu đốt xuyên suốt ba ngày.
Ngồi trong lồng lửa đỏ rực, Tử Thanh vừa vận linh lực tiêu hóa hết hỏa khí của năm quả trứng chim vừa đón nhận sự thiêu đốt của Xích Viêm Điêu.
Có lẽ cách này có tác dụng đối với việc tấn cấp lên Luyện Khí Kỳ tầng mười của Tử Thanh, cho nên ngoại trừ linh lực trên người không ngừng dao động thì cậu bạn Tử Thanh cũng không hề nhúc nhích lấy một cái.
"Kréc kréc..."
Tiếng thét đầy phẫn nộ của Xích Viêm Điêu vẫn vang vọng trong không trung, bởi vì bản thân là yêu thú cấp ba trung kỳ, cho nên hai con chim này mới ỷ lại vào ngọn lửa của mình mà kiên trì phun lửa đốt Tử Thanh suốt mấy ngày.
Đến ngày thứ năm, khi thấy bản thân đã không còn nhiều sức lực nữa mà hung thủ ăn mất trứng của mình vẫn ung dung ngồi tận hưởng bên trong lồng linh lực bằng lửa.
Lúc này biết rằng mình đang làm việc vô ích, cho nên hai con Xích Viêm Điêu đang định thu lại lồng lửa rồi bỏ đi.
Chỉ là, ngay lúc Xích Viêm Điêu chán nản muốn rút lui thì từ trên người Tử Thanh lại bùng phát ra một luồng linh lực vô cùng mạnh bạo, một loại lực hút vô cùng kỳ lạ chợt trào ra rồi điên cuồng hút lấy linh lực của hai con chim lớn.
"Kréc kréc kréc..."
Đau đớn do linh lực và tinh huyết bị mạnh mẽ cướp đoạt, hai con chim lớn điên cuồng gào thét, nhưng Tử Thanh vì đang ở trong giai đoạn quan trọng để lên cấp nên cũng không hề hay biết.
Nửa ngày sau, khi Tử Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại thì tu vi của cậu đã lên tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười rồi, thậm chí còn có chút cảm nhận mơ hồ về cảnh giới Bàn Huyết nữa.
Nhìn thấy xác của hai con chim lớn, lại cảm thấy trong bụng rỗng tuếch đói khát, Tử Thanh liếm liếm khóe môi khô khốc rồi lập tức xắn tay áo đi nhổ lông làm thịt chim.
Sau khi ăn uống no nê, lại ngước nhìn cánh rừng rậm bát ngát trước mặt, nhẩm tính thử thời gian rời khỏi hang động dưới lòng đất vừa qua chắc cũng phải một năm có hơn rồi.
Theo như Tử Thanh suy đoán thì Ngoại môn đại bỉ của Tử Vân Tông cũng đã qua cách đây mấy tháng, giờ mà cậu trở về thì cũng không biết sẽ rơi vào cảnh tượng như nào nữa?
- Haizzz.
Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, chắc chả ai nhớ gì đến mình nữa đâu.
Mà cái thằng nhóc Hàn Hi kia không biết bây giờ thế nào rồi nhỉ, tu vi chắc cũng phải lên đến cảnh giới Ngưng Luân rồi cũng nên...
Vừa vuốt ve cái bụng mỡ mềm mềm vừa âm thầm cảm thán thời gian vô tình trôi nhanh, cậu bạn Tử Thanh bây giờ đang phải suy nghĩ thật kỹ để đưa ra quyết định cho tương lai sau này của mình.
Sau khi đọc qua một cuốn sách nói qua về quy tắc tham gia tuyển chọn đệ tử của môn phái cao tầng, từ đó biết được cách thức tuyển chọn của tông môn tại đại thế giới, trong lòng Tử Thanh cũng đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Vốn cách thức tham gia tuyển chọn đệ tử của đại thế giới cũng không có khó lắm, chỉ là cứ cách mười năm thì sẽ mở ra cánh cửa không gian một lần, mà cánh cửa này lại được đặt ở một khoảng không gian bí cảnh vô cùng nguy hiểm.
Việc tu giả của tiểu thế giới cần làm chính là đi vào vùng không gian bí cảnh này, sau đó cố gắng sinh tồn cũng như vượt qua được bài kiểm tra của các tông môn ở đại thế giới.
Mà bài kiểm tra đơn giản nhất chính là kỹ năng sinh tồn, sự kiên trì và đạt được mục tiêu mà tông môn của đại thế giới đề ra.
Ví như mấy lần trước, bài kiểm tra mà tông môn tại đại thế giới đưa ra chính là:
"Tu giả của tiểu thế giới tuổi tác không được vượt quá hai mươi lăm, tu vi tối thiểu đạt tới Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, sau khi vào tới không gian bí cảnh thì phải tìm đủ mọi cách để sinh tồn được trong vòng thời gian một tháng, cuối cùng còn cần thu thập được đủ hai mươi viên nội đan của yêu thú không yêu cầu cấp bậc."
Cái loại bài kiểm tra này rất giống với việc thi đấu tài năng săn giết yêu thú và so sánh kỹ năng sinh tồn của từng người, thậm chí đó còn là nơi mà tu giả của tiểu thế giới phô bày thực lực cùng với tu vi của bản thân nữa.
Chỉ cần có thể trụ qua một tháng trong không gian bí cảnh, cộng thêm việc gom đủ hai mươi viên nội đan thì sẽ có thể bước vào cánh cửa dẫn tới đại thế giới.
Mà toàn bộ quá trình diễn ra trong bí cảnh sẽ được các tông môn tại đại thế giới dùng pháp khí đặc biệt để quan sát, nên chỉ cần tu giả trẻ tuổi nào có sự thể hiện ưu tú thì tuy là không gom đủ nội đan yêu thú cũng có thể được tông môn châm chước mà thu nhận.
Gấp lại cuốn sách, sau khi suy nghĩ một chút thì mới nghe Tử Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Ừm, cái này cũng hơi khó nhỉ.
Tu vi tối thiểu nhất phải là Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, mà còn phải sinh tồn một tháng trong bí cảnh nữa.
Kiểu gì trong đó cũng loạn cào cào lên cho mà coi, gì chứ mấy kiểu cướp bóc hay trấn lột như nào chả có.
Anh mày đọc qua mấy cái thể loại này có ít gì đâu...
- Mà nguy hiểm thì nguy hiểm thật đấy, nhưng bám trụ được một tháng, cộng thêm việc gom đủ nội đan thì cũng không quá khó.
Khó là ở chỗ có giữ được nội đan không thôi, ối đứa nó lại chả ngồi không chờ trấn lột đấy à?
Với một bụng kiến thức từ những bộ tiểu thuyết tu tiên kinh điển, cậu bạn Tử Thanh chẳng tốn nhiều thời gian đã có thể đoán ngay ra được tính cạnh tranh cũng như sự lươn lẹo trong mỗi lần tuyển chọn như này rồi.
Nói thì là để cho tu giả cùng nhau cạnh tranh công bằng, nhưng chốt lại thì vẫn là thằng nào mạnh thì thằng đấy thắng, chỉ cần tu vi đủ mạnh thì muốn làm gì cũng được.
Vì vậy sau mấy ngày vắt óc suy nghĩ thì cậu bạn Tử Thanh mới có thể đưa ra một sự lựa chọn tốt nhất giành cho bản thân mình.
Lần này cậu quyết định là sẽ không trở về Tử Vân Tông nữa, bởi vì cánh cửa bước vào không gian bí cảnh không hề yêu cầu xác nhận tu giả là đệ tử của môn phái nào, chỉ cần vượt qua được sự kiểm tra tuổi tác và cảnh giới tu vi là có thể vào được rồi.
Cho nên Tử Thanh mới lựa chọn việc tự mình tu luyện rồi chờ đợi cơ hội để đi vào bí cảnh, dù sao thì với tình trạng của cậu bây giờ, nếu trở về Tử Vân Tông thì chắc gì đã có thể tăng tiến tu vi được.
Chưa kể đến cậu còn đang bị ngọn lửa lạnh lẽo kia hành hạ nữa, nếu về tông môn thì kiếm đâu ra đủ loại khí dương tà để luyện hóa nó chứ?
Bây giờ tự do thoải mái, lúc nào bị ngọn lửa kia hành cho đau phát khóc thì nhảy xuống hồ dung nham, đói thì săn yêu thú hệ Hỏa hay mấy loại trái cây hoa cỏ có tính nhiệt để bỏ bụng.
So ra thì cuộc sống này lại cực kỳ thích hợp với Tử Thanh ấy chứ, cứ nhìn cái bụng mỡ mềm mềm béo béo của cậu thì biết ngay.
- Thôi vậy.
Từ giờ cho đến khi mở ra cánh cửa tới đại thế giới thì ít cũng phải mất hơn sáu bảy năm, mình cứ tự tìm cách tăng lên tu vi rồi tính sau vậy...
- Nếu mà trong vòng sáu bảy năm này luyện hóa được ngọn Tử U Âm Hỏa kia thì tốt, lúc ý cho dù có vào bí cảnh thì cũng không sợ bố con thằng nào nữa.
Dù gì thì cũng đã có kinh nghiệm của hơn ba mươi năm sống trên đời, nên cậu bạn Tử Thanh rất nhanh đã hoạch định được con đường tương lai cho mình.
Giờ đã biết bản thân cần làm gì, vì vậy lúc sau lại thấy cậu ngồi xuống bắt đầu kiểm tra lại tu vi cũng như linh căn của mình.
Chưa kiểm tra thì thôi, ngay khi linh thức của cậu tiến vào đan điền thì Tử Thanh đã bị cảnh tượng ở đây khiến cho ngơ ngác cả một buổi trời không thể thốt nên lời.
Vốn là ở đan điền của cậu có năm đốm sáng ngũ sắc đại diện cho ngũ hành linh căn, thế nhưng bây giờ, khi cậu đã bước vào Luyện Khí Kỳ tầng mười thì có hai trong năm đốm sáng đã bị điểm đen ở giữa lây nhiễm mà biến thành hai đốm đen u tối kỳ dị.
Hai đốm đen này ngoại trừ việc rất giống với hai giọt mực tàu thì từ trên hai đốm đen còn không ngừng có linh lực tỏa ra, mà điểm đến của chúng lại chính là ngọn lửa màu đen tím lạnh như băng kia.
Chẳng biết là do lâu ngày bị Tử U Âm Hỏa đốt đến đổi màu, hay là do bản chất linh căn của Tử Thanh có sự thay đổi, nhưng nhìn thấy cảnh này thì Tử Thanh cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả.
Nếu nói linh căn của cậu được ngọn lửa kia tẩy trừ bớt thì năm điểm sáng kia phải biến mất mới đúng chứ, đằng này chúng vẫn ở đó, chỉ là màu sắc đại diện cho ngũ hành lại biến thành màu đen thôi.
Thử quan sát kỹ một điểm sáng màu đỏ đại diện cho linh căn hệ Hỏa, sau khi trông thấy ở giữa đốm sáng là một chấm đen nhỏ đang chậm rãi lan ra, lúc này Tử Thanh mới nhận thấy mọi việc không hề đơn giản.
Ngũ hành linh căn bỗng xuất hiện một điểm đen kỳ lạ ở giữa, giờ lại có hai trong năm linh căn bị biến thành màu đen, chưa kể còn có một linh căn Hỏa hệ khác đang dần dần bị biến chất.
Tình trạng này hoàn toàn chưa từng được miêu tả ở trong bất kỳ bộ tiểu thuyết nào, nên cho dù Tử Thanh là Fan cứng của tiểu thuyết tu tiên cũng đành bó tay.
Nhưng nói gì thì nói, phế phẩm ngũ hành linh căn dần biến thành màu đen, mà linh lực cũng như cảnh giới tu vi của Tử Thanh vẫn ngày một tiến bộ, vậy thì đây cũng không phải là điều gì xấu.
Thậm chí Tử Thanh còn mạnh dạn suy đoán rằng, rất có khả năng là sau khi cậu luyện hóa cái viên nội đan của con Ám Nguyệt Thiên Điêu kia đã khiến cho linh căn bị tác động mà xảy ra biến đổi về chất, cho nên mới có cảnh xuất hiện đốm đen thứ sáu và hai trong năm ngũ hành linh căn bị biến thành màu đen.
Cũng không có vì vấn đề này mà xuống tinh thần, ngược lại, sau khi nhìn thấy ngũ hành linh căn dần biến thành màu đen thì việc tu luyện của mình ngày một tốt hơn nên Tử Thanh lại càng tin vào phán đoán của mình.
Do đó cậu càng có động lực để tu luyện, phương pháp thay đổi phẩm chất của linh căn này cũng được cậu chú tâm nhiều hơn.
Thời gian tiếp theo, Tử Thanh ngoại trừ việc truy tìm vật mang thuộc tính Hỏa để ăn ra thì chính là tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Mà cái ngọn lửa màu đen tím đang thiêu đốt ngũ hành linh căn kia dường như cũng ngoan hơn ngày trước, số lần nó phát tác cũng giảm hẳn hơn một nửa.
Lâu dần, cảnh giới tu vi của Tử Thanh cũng chạm tới cảnh cửa Bàn Huyết sơ kỳ.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng của Tử Thanh, bởi vì hôm nay chính là ngày mà sau gần hai năm cậu cuối cùng cũng đột phá cảnh giới Luyện Khí bước vào cánh cửa Bàn Huyết trung kỳ.
Vốn cậu cũng đang định chọn cách dùng tinh huyết của yêu thú để phát động quá trình tinh lọc lại máu của mình, chỉ là cậu còn chưa kịp nghĩ đến việc chọn máu của loài yêu thú nào thì số tinh huyết còn lại của Ám Nguyện Thiên Điêu và Thái Cổ Ngân Tằm còn sót lại trong người đã thay cậu quyết định rồi.
Nói đúng ra thì Tử Thanh sẽ chỉ bước vào cảnh giới Bàn Huyết sơ kỳ thôi, nhưng do gần hai năm qua cậu đã không ngừng ăn các loại thực phẩm có Hỏa khí, khiến cho khí dương tà tích góp đủ nhiều mà luyện hóa được chút Tử U Âm Hỏa.
Mà đốm sáng đại diện cho Hỏa linh căn cũng đã hoàn toàn chuyển thành màu đen tuyền, chưa kể tinh huyết của Ám Nguyệt Thiên Điêu lại là thứ có năng lượng cực kỳ lớn, nên Tử Thanh mới may mắn đột phá cùng lúc hai cánh cửa lớn bước vào cảnh giới Bàn Huyết trung kỳ.
Cảm nhận bên trong dòng máu của mình có lẫn vài tia lửa nhỏ màu đen tím, hơn nữa linh căn giờ đây cũng đã dần xuất hiện tình trạng không ngừng hấp thu linh khí có tính chất hắc ám, điều này đã khiến cho Tử Thanh nghĩ ngay đến một trường hợp có thể xảy ra.
Đó chính là sau khi cậu hấp thu và luyện hóa nội đan cùng tinh huyết của Ám Nguyệt Thiên Điêu, đã dẫn đến việc cơ thể cậu xảy ra biến dị, hơn nữa đan điền chứa ngũ hành linh căn lại bị Tử U Âm Hỏa thiêu đốt trong thời gian dài.
Vì vậy đã khiến cho cơ thể và linh căn của cậu hoàn toàn lột xác, hay nói đúng hơn là đã xảy ra một sự biến dị vô cùng hiếm gặp.
Mà thành quả của sự biến dị đó chính là biến cậu từ một thằng nhóc phế phẩm ngũ hành linh căn, lột xác một cái đã trở thành tu giả có linh căn biến dị thuộc vào hàng quý hiếm gọi là Ám Linh Căn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất