Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 54: Ma luân hiển uy, Tử Thanh nhổ lông dằn mặt Kim Bằng

Trước Sau
Đã liên tục đi lòng vòng bên trong sơn mạch được gần năm ngày.

Đến khi không gian xung quanh dần xuất hiện chút mây mù ẩm ướt do hơi nước tạo thành, lúc này, đoán chừng rằng phía trước không xa rất có thể sẽ có sông lớn hoặc là thác nước đổ xuống.

May thay, giờ cũng vừa đúng vào thời hạn gần một tháng nay Tử Thanh không được ăn cá thịt tươi mới.

Bởi vậy mà ngay khi gặp trúng một nơi có sông nước xuất hiện, cơn thèm ăn thịt cá của cậu bạn Tử Thanh lập tức bị kích thích.

Lôi kéo cô em gái Bích Dao đi nhanh về phía bắt nguồn của làn hơi nước ẩm ướt, giờ phút này, ở trong đầu của Tử Thanh đã gần như mặc định rằng phía trước sẽ là nơi mà hai người chọn làm nơi dừng chân nghỉ ngơi.

“Ào ào...”

Đứng trước một con thác lớn cao đến hơn trăm mét, nhẹ dang đôi tay đắm mình trong làn hơi nước ẩm ướt dày đặc bao phủ xung quanh.

Cảm nhận lớp từng áo quần trên người cũng bởi vì hơi nước quanh đây quá mức nồng đậm mà bám dính vào người, cậu bạn Tử Thanh trong phút chốc liền nảy sinh một chút cảm giác bực bội khó chịu.

Âm thầm đánh giá qua con thác cao cùng dòng nước trắng xóa đang không ngừng trút xuống, sau một hồi quan sát thật kỹ, ánh mắt của Tử Thanh rất nhanh đã bắt được sự di động mờ ảo của một vài cái bóng bàng bạc dưới đầm nước lớn.

Thoáng có chút chần chừ nhìn sâu vào đầm nước âm u không thấy đáy, tuy rằng liên tục có một khối lượng nước khổng lồ từ trên cao trút xuống, thế nhưng kỳ lạ là mặt nước trong đầm lại bình lặng đến lạ.

Biết rằng sự tĩnh lặng nơi đây vốn dĩ không hề đơn giản như cái mà mình thấy, cho nên ngay lúc cô nàng Bích Dao còn đang tìm chỗ nghỉ chân, khóe môi của Tử Thanh bỗng chợt nhếch lên thì thầm một câu cảm thán.

- Haizzz.

Đúng là sông sâu thì chảy lặng, lúa chín thì cúi đầu.

Nhìn mặt nước êm đềm vậy thôi, chứ hụp xuống mà xem, kiểu gì mà chả sâu hút hùn hụt ấy chứ.

Sự cảm thán qua đi, một lúc lâu sau, khi Bích Dao đã tìm được một chỗ khá bằng phẳng để dừng chân ngồi nghỉ, lúc này mới thấy Tử Thanh xắn ống quần lên rồi hếch mặt về phía cô nàng mà cất giọng thách thức.

- Ê nhỏ em gái.

Tao thấy cái hồ này sâu phết đấy, cá ở đây chắc to phải biết.

Thi coi đứa nào bắt được nhiều cá hơn không?

Vừa mới ngồi xuống không lâu, hơn nữa quần áo trên người cũng đã bị làn hơi nước ẩm ướt xung quanh bám vào khiến chúng như dính chặt lên da thịt.

Đang lúc toàn thân bức bối khó chịu thì lại nghe thấy Tử Thanh buông lời thách đố, máu nóng dồn lên não, cô nàng Bích Dao ngay lập tức gân cổ gào lên đáp lời.

- Hứ.

Thi thì thi.

Ai sợ ai chứ?

- Đợi lát nữa ta mà bắt được nhiều cá hơn, vậy thì anh Thanh ngươi phải làm món cá nướng ngũ vị cho ta đấy.

Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn lại món này.

“Ùm”

Cũng coi như là nhân cơ hội này để ngụp lặn tắm rửa bụi bẩn một phen, vậy nên ngay khi Bích Dao vừa nói dứt câu thì đã lập tức cởi bỏ áo ngoài rồi lao mình xuống dòng nước âm u lạnh lẽo trước mắt.

Chưa đầy vài phút sau, chỉ thấy từ dưới đầm nước chợt có một vài tia sáng màu đỏ hồng chớp tắt, Xích Diệm Hồng Lăng tựa như một con rắn dài liên tục uốn mình giữa làn nước lạnh mát.

“Bịch bịch... bịch...”

Hai con cá lớn nặng chừng vài cân bất chợt bị hất mạnh lên bờ, khẽ liếc mảnh hồng lăng vừa mới được thu về nằm gọn trong lòng bàn tay Bích Dao, cậu bạn Tử Thanh lúc này cũng không có chần chừ thêm nữa.

Lẳng vội hai chiếc giày sang một bên, Tử Thanh lắc mình liền lao thẳng xuống đầm nước bên dưới.

“Ùm...”

“Ào ào...”

Mặt nước trong đầm vốn dĩ vô cùng yên ả, thế nhưng rất nhanh đã bị hai người Tử Thanh quậy cho sôi trào cả lên, vô số bọt nước cùng với cá lớn thi nhau bay thẳng lên bờ.

Quậy cả nửa ngày trời, đến khi số lượng tôm cá nằm trên bờ đã chất thành một đống lớn, lúc này thì Tử Thanh và Bích Dao mới chịu kết thúc quá trình đuổi bắt tôm cá của mình.

Siết chặt hai tay để vắt ráo nước trên mớ tóc rối sau lưng, Tử Thanh vừa liếc nhìn số cá lớn mà Bích Dao bắt được vừa bĩu môi hậm hực nói.

- Xí, dạo này tay nghề bắt cá cũng thăng cấp rồi nhỉ, lôi lên toàn mấy con cá to chà bá không.

Mà nhá, cá to chưa chắc gì đã ngon đâu nhá.

- Nhìn xem này, nhìn xem này.

Cá mà anh mày bắt được có to có nhỏ, đủ các loại kích thước luôn.

Con nào to to thì đem đi hầm canh hoặc kho chín, con nào nhỏ nhỏ thì ướp gia vị sấy khô làm bim bim để ăn vặt.

Đấy, bắt cá là phải bắt như thế chứ, ai như mày...

Sau một hồi ca cẩm oán thán, đến cuối cùng, bởi vì không chống lại nổi cơn thèm ăn, cho nên Tử Thanh vẫn phải cắm đầu cắm cổ vùi đầu đi nướng cá.

Sau khi bổ sung lại đầy đủ nguồn lương thực, lúc này, cũng bởi vì đã ăn quá no nên cả hai người cùng lúc không thể bước vào quá trình tu luyện được.

Do đó mà cả Bích Dao lẫn Tử Thanh cũng chỉ còn cách là đi bộ loanh quanh cho tiêu thực, cũng coi như sẵn tiện mở rộng phạm vi tìm kiếm ra mấy khu vực lân cận xem có gì đặc biệt không.

Chẳng có ý định đi xa, cậu bạn Tử Thanh chỉ đơn giản là rảo bước đi dọc theo cái đầm nước lớn nơi đây mà thôi.

Khi bước chân của Tử Thanh tiến gần đến vị trí nơi dòng thác đang ầm ầm đổ xuống, thì bất ngờ, một luồng khí lạnh không biết từ đâu nhẹ lướt tới khiến cho lông tơ trên người cậu dựng đứng cả lên.

Mặc dù đã bước vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh trung kỳ, thế nhưng, cái loại khí tức lạnh lẽo âm u mỏng manh này vẫn khiến cho Tử Thanh cảm thấy không hề thoải mái.

- Úi cha mạ ơi.

“Ào”

Một cột nước màu lam nhạt bất ngờ từ bên dưới thác nước phóng tới, may mắn là Tử Thanh phản ứng cực nhanh mới kịp thời tránh thoát.

Sau khi chạy tới túm lấy tay cô nàng Bích Dao rồi nhảy lùi về sau một khoảng dài, bấy giờ mới thấy cậu bạn Tử Thanh cau mày hừ lạnh nói.

- Hừm.

Tia nước này lạnh lẽo vô cùng, hơn nữa còn mang theo kịch độc thuộc tính hàn.

Nếu như bị loại hàn độc này dính vào, vậy thì, cho dù có là tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ cũng gặp phải rắc rối không nhỏ đâu.

Tử Thanh vừa mới dứt lời, từ sau màn nước bạc trắng đang ầm ầm trút xuống liền có một cái đầu nhỏ chầm chậm lộ ra.

Nín thở căng mắt nhìn con vật màu trắng ngọc chỉ lớn bằng một cái mâm nhỏ trước mặt, não bộ của Tử Thanh ngay lập tức hoạt động hết công suất để tìm ra thông tin của nó.

Sau vài giây suy nghĩ, lại trải qua sự âm thầm trao đổi cùng với khí linh của Tâm Ma Kính, rất nhanh sau đó, một cái tên đầy vẻ uy phong đã hiện hữu ngay bên trong não bộ của Tử Thanh.

- Áiiiii...

Cái con này... cái con... nó là...

Hàn Ly Băng Thiên Tích?

- Ơ, tao tưởng cái loại yêu thú này quý hiếm lắm cơ mà?

Sao lại tòi đâu ra một con ở đây như thế này chứ?

Nghe thấy Tử Thanh ở bên cạnh vô thức thốt lên, cô nàng Bích Dao cũng thoáng chau mày lại một chút rồi lẩm bẩm tự nói.

- Hàn Ly Băng Thiên Tích?

Đây... cái thứ này không phải là yêu thú mang thuộc tính cực hàn vô cùng hiếm thấy sao?

Ở một nơi đầy thủy khí ẩm ướt như này, tự nhiên sao lại có một con Hàn Ly Băng Thiên Tích xuất hiện cơ chứ?

Khó trách ngay cả Tử Thanh và Bích Dao cũng đều tỏ ra ngạc nhiên đến vậy, hóa ra, cái con yêu thú vừa mới xuất hiện này lại có xuất sứ và danh tiếng vô cùng đặc biệt.

Hàn Ly Băng Thiên Tích, mặc dù rằng trong tên có một chữ Tích của tộc Thằn Lằn, thế nhưng, chân thân thật sự của nó lại là một con Cóc ba chân toàn thân trắng sáng tựa như bạch ngọc.

Nói về vẻ ngoài của Hàn Ly Băng Thiên Tích một chút thì quả thật là trông nó cũng vô cùng khác lạ, chẳng những không hề có những mụn thịt sần sùi gớm ghiếc mọc lên bao phủ như những loài Cóc khác.

Mà thay vào đó, toàn thân trên dưới da thịt của nó lại cực kỳ trơn bóng mịn màng.

Thậm chí, khi nhìn vào tầng da thịt bên ngoài của Hàn Ly Băng Thiên Tích, cậu bạn Tử Thanh còn xuất hiện cảm giác giống như là bản thân thật sự có thể soi được hình ảnh phản chiếu của mình ở trên đó.

Tuy rằng sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp là thế, nhưng lại ít ai biết rằng, loại yêu thú đặc thù giống như Hàn Ly Băng Thiên Tích này lại là một tiên thiên linh vật mang thuộc tính chí âm chí hàn cực kỳ hiếm gặp.

Nếu dùng cách nghĩ của Tử Thanh để phân tích, vậy thì, linh vật như Hàn Ly Băng Thiên Tích này chính là một sản phẩm có xác xuất thành công cực thấp của công cuộc lai tạo giữa hai loại thuộc tính là cực hàn và cực độc.

Gọi nó là dị thú thượng cổ cũng chẳng có gì là sai, bởi vốn dĩ từ xưa tới nay, huyết mạch của Hàn Ly Băng Thiên Tích đã cực kỳ hiếm có và quý giá rồi.

Cũng bởi vì lý do đó, nên danh tiếng cùng sự trân quý của loại dị thú này mới khiến cho nó trở thành thứ mà ít ai có thể biết đến.

Thậm chí, ngay cả khi Tử Thanh mang trong mình lượng tri thức của thế giới khác xuyên tới đây, cũng phải hỏi qua khí linh của Tâm Ma Kính thì mới có thể biết được tên gọi thật sự của nó.

Hơn nữa, cũng nhờ vào những dòng thông tin mà Tâm Ma Kính mang lại, cậu bạn Tử Thanh bấy giờ mới có cơ hội được biết.

Hóa ra, ở tu tiên giới này, phàm là những tu giả mang băng hệ linh căn thì đều ôm trong lòng một mộng tưởng vô cùng khó thực hiện, đó chính là việc có thể thu được một con dị thú như Hàn Ly Băng Thiên Tích vào tay.

Nói ra thì cũng chẳng phải vì tính chất đặc thù hiếm có, hay là vẻ đẹp động lòng người của loại dị thú đặc biệt này.

Mà lý do quan trọng nhất ở đây chính là thứ mà Hàn Ly Băng Thiên Tích tự mình nuôi dưỡng ra, cũng chính là viên nội đan cô đọng toàn bộ tinh túy cũng như năng lượng mà Hàn Ly Băng Thiên Tích ngậm ở trong miệng.

Nghe đồn, dị thú Hàn Ly Băng Thiên Tích này được sinh ra tại nơi chí âm chí hàn, là tiên thiên linh vật do thiên địa thai nghén mấy ngàn năm mới sinh ra.

Cho nên, mỗi một cá thể Hàn Ly Băng Thiên Tích đều mang tính trân quý vô cùng hiếm gặp.

Đáng nói là, ngay từ lúc mới sinh ra, bên trong nội đan của Hàn Ly Băng Thiên Tích đã sớm ẩn chứa một tia Tiên Thiên Linh Khí rồi.

Còn về việc nội đan có thể tích trữ được bao nhiêu tia Tiên Thiên Linh Khí, vậy thì phải xét sâu vào niên hạn cũng như tu vi của chính bản thân con Hàn Ly Băng Thiên Tích đó.

Thử dùng Tâm Ma Kính để kiểm tra con dị thú trước mặt một phen, ngay khi phát hiện ra bên trong viên nội đan mà Hàn Ly Băng Thiên Tích ngậm ở trong miệng ẩn chứa chừng hơn mười tia Tiên Thiên Linh Khí.

Lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới tỏ ra vẻ mặt sung sướng như nhặt được vàng mà cười lớn một phen.

- Há há há há.

Tự nhiên lại lụm được vàng kìa.

Con cóc trắng này có tới tận mười hai, à không, phải là mười ba mười bốn tia Tiên Thiên Linh Khí trong người cơ đấy.

- Ê nhỏ kia, lát nữa anh với mày hợp sức đập nó.

Tiên Thiên Linh Khí cho mày, còn nội đan, tinh phách với kịch độc của nó thì cho anh.

Hé hé...

Sau khi thỏa thuận nhanh với Bích Dao, ngay khi Hàn Ly Băng Thiên Tính định há miệng phun ra một ngụm độc dịch màu lam nhạt nữa thì cả Tử Thanh và Bích Dao liền lập tức hành động.

“Phụt”

“Răng rắc... răng rắc...”

“Choang”

Nhanh chân tránh đi luồng hàn độc làm đông cứng mọi vật của Hàn Ly Băng Thiên Tích, chiếc chuông đồng treo trên dải lụa nhỏ của Bích Dao liền nhân cơ hội này mà thật chuẩn xác nện lên đỉnh đầu của con yêu thú xinh đẹp.

- Chít... chít...

Bị đau, Hàn Ly Băng Thiên Tích nháy mắt cuồng nộ, hàn khí quanh thân bùng nổ, dưới sự trợ lực của hơi nước dày đặc nơi đây, hàng ngàn những mũi tên độc màu băng lam ngay lập tức hình thành lơ lửng quanh người của yêu thú.

Một luồng sáng xanh lóe lên, như thể được nội đan gia tăng thêm sức mạnh, những mũi tên độc lập tức run lên rồi giống như là mưa rơi mà phóng thẳng về phía hai người Tử Thanh.

“Viu viu... vù...”

“Phập... răng rắc...”

Vội tránh đi những mũi tên độc mà Hàn Ly Băng Thiên Tích phóng ra, thế nhưng, dù sao thì đây cũng là đòn công kích được gia trì lực lượng từ viên nội đan của Hàn Ly Băng Thiên Tích.

Vì vậy, dưới sự công kích dày đặc như mưa rơi của Hàn Ly Băng Thiên Tích, ngay cả vạt áo cũng như y phục trên người của Tử Thanh cũng bị loại kịch độc hiếm lạ kia đóng băng rồi từ từ ăn mòn.

“Xèo xèo...”

Nhìn áo quần không ngừng bị kịch độc gặm nhấm, trên trán của Tử Thanh cũng xuất hiện vài vệt mồ hôi lạnh.

Tuy rằng có Tâm Ma Kính hộ thân, nhưng kịch độc bản mạng của Hàn Ly Băng Thiên Tích quả thật là thứ mà Tử Thanh bây giờ khó lòng ngăn cản.

Trông thấy Bích Dao cũng không khá khẩm hơn là mấy, từ trên chiếc áo dài cũng không ngừng có khói xanh bốc lên báo hiệu kịch độc đang ăn mòn y phục.

“Phập phập... phập phập...”

Cơn mưa mũi tên băng vẫn không ngừng trút xuống, mặc dù tính mạng không bị ảnh hưởng, nhưng dẫu sao thì chiến đấu ở đây vẫn gây ra không ít động tĩnh, rất có thể sẽ kéo đến yêu thú hoặc đội hình của các thế lực khác.

Nhìn kim châm vốn là Linh khí cực phẩm bị kịch độc xâm lấn làm nhiễm bẩn gần như toàn bộ, đáy lòng Tử Thanh thoáng trùng hẳn xuống.

Loại kịch độc có thể bám vào Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn âm hiểm đến mức làm cho linh tính và uy lực của Linh khí giảm đi gần phân nửa thì quả thật là lần đầu tiên Tử Thanh nhìn thấy.

Mắt thấy ánh sáng lấp lóe trong miệng Hàn Ly Băng Thiên Tích ngày một yếu bớt, mà viên nội đan được dị thú này ngậm chặt cũng tỏa ra giao động có chút không ổn định.

Đoán rằng trước đó Hàn Ly Băng Thiên Tích chắc hẳn đã gặp chuyện chẳng lành, dẫn đến bản thể bị trọng thương, do đó mới phải bỏ chạy tới nơi có thủy khí nồng đậm như thác nước này để ẩn mình.

Huống chi, Băng vốn là nhờ vào Thủy mà phát động, cho nên càng ở những nơi tập trung nhiều hơi nước thì đối với linh vật băng hệ như Hàn Ly Băng Thiên Tích sẽ chỉ có lợi chứ không hề có hại.

Đánh qua đánh lại một hồi lâu, đến khi số kim châm ở trong tay bị hàn độc lây nhiễm chỉ còn lại chưa đến mười cây, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới thực sự cảm nhận được độ khó chơi của Hàn Ly Băng Thiên Tích.

Chẳng dám kéo dài thời gian thêm nữa, sau khi đã ném ra toàn bộ số kim châm còn lại trên người, đồng thời phá tan thế công của Hàn Ly Băng Thiên Tích, bấy giờ thì Tử Thanh mới chú tâm mà nhìn kỹ thân thể của dị thú trước mắt một lần.

Trước ánh nhìn đầy sắc lạnh của Tử Thanh, chỉ thấy ở dưới phần bụng của Hàn Ly Băng Thiên Tích, ngay tại vị trí nơi trái tim của con yêu thú này chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một vết thương cháy xém kỳ lạ.



Vết thương này không quá lớn, ngang dọc cũng chỉ lớn hơn chu vi của một cái chén uống trà bình thường mà thôi.

Thế nhưng, khi nhìn kỹ thì lại thấy, hình như vết thương này là do một loại lửa có uy lực cực mạnh nào đó gây ra.

Vậy nên, mới đầu nhìn thì thấy rằng không mấy nghiêm trọng, nhưng chỉ cần để ý một chút thì lại thấy từ trên vết thương đang không ngừng có khói đen tỏa ra.

Một vài tia lửa màu vàng đậm nhàn nhạt bám ở bên trên miệng vết thương vẫn đang âm ỉ bốc cháy, sự thiêu đốt và ăn mòn linh lực cũng như tinh huyết của Hàn Ly Băng Thiên Tích vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này quả thật là đã khiến cho Tử Thanh nổi lên một chút cảm giác nghi ngờ ở trong lòng.

Bởi vì dù sao thì dị thú như Hàn Ly Băng Thiên Tích này cũng là giống loài có thiên phú vô cùng đặc thù, mấy loại hỏa diễm bình thường vốn dĩ không thể khiến cho nó bị thương tổn nặng đến vậy.

Có chăng, muốn bỏ qua được sự ngăn cách của thuộc tính cực hàn để thiêu cháy tinh huyết trên người Hàn Ly Băng Thiên Tích, vậy thì đó chắc hẳn phải là một ngọn Địa hỏa có uy lực cực kỳ mạnh bạo.

Thậm chí, đấy rất có thể là một loại hỏa diễm được sinh ra từ sâu bên trong đại địa, do thiên địa thai nghén mà thành, được tu tiên giả gọi với cái tên là Địa Tâm Hỏa.

Liếc nhìn vết thương trên người Hàn Ly Băng Thiên Tích, lại thấy cô em gái Bích Dao vẫn như cũ hăng say đánh đấm, trong lòng của Tử Thanh chẳng hiểu tại sao lại nổi lên một chút cảm giác không nỡ.

“Grào...”

Ngẩng đầu gào lên một tiếng thê lương, đôi mắt màu xanh ngọc của Hàn Ly Băng Thiên Tích bỗng chốc hằn đầy những tia máu.

Bị ánh mắt ai oán kia liếc trúng, cả người Tử Thanh như dại cả ra, sự bất lực kèm theo cái nhìn đầy vẻ không cam tâm của Hàn Ly Băng Thiên Tích như chợt in sâu vào trong đại não của Tử Thanh.

Thế rồi, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ thấy Tử Thanh đột ngột vung tay cản lại Xích Diệm Hồng Lăng của Bích Dao, sau đó phi thân nhảy tới chắn ở trước người của Hàn Ly Băng Thiên Tích.

Bị hành động của Tử Thanh dọa cho một trận, cô nàng Bích Dao sau khi thu lại Xích Diệm Hồng Lăng liền cau mày cất giọng hỏi.

- Ngươi làm gì vậy?

Sao lại ngăn cản ta giết nó chứ?

Cũng không có trả lời Bích Dao ngay, cậu bạn Tử Thanh chỉ là thoáng quay đầu nhìn về phía Hàn Ly Băng Thiên Tích một cái, sau khi dùng Tâm Ma Dẫn trấn an yêu thú xong, lúc này mới nghe cậu từ tốn đáp.

- Vốn dĩ anh đây không định ngăn cản mày đâu.

Chỉ là... tự nhiên linh cảm của anh nó trỗi dậy, trong vô thức anh lại không muốn giết chết con dị thú này ấy...

Sau một hồi giãi bày, cuối cùng thì Bích Dao cũng chẳng biết làm gì hơn là gật đầu nghe theo Tử Thanh, cũng không mở miệng là đòi giết Hàn Ly Băng Thiên Tích nữa.

Nhưng dẫu sao thì Tiên Thiên Linh Khí đã tới tay, muốn cô nàng bỏ qua dễ dàng như vậy thì quả là điều không thể.

- Ta nói ngươi này anh Thanh.

Chẳng hiểu con dị thú này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì còn có cái gì có thể thu hút được ngươi đến vậy?

- Thậm chí không tiếc hao tổn bản thân mà dùng ngọn Tử U Âm Hỏa bồi đắp lại thương thế cho Hàn Ly Băng Thiên Tích...

Hóa ra, sau khi nói rõ lý do với Bích Dao, cậu bạn Tử Thanh vậy mà lại chọn cách rút ngọn Tử U Âm Hỏa trong nội thể của mình ra giúp Hàn Ly Băng Thiên Tích trị thương.

Hơn nữa, Tử Thanh cũng không tiếc hao tổn linh lực mà trợ giúp Hàn Ly Băng Thiên Tích loại bỏ tia hỏa diễm màu vàng sậm đang không ngừng thiêu đốt tinh huyết của nó.

Khẽ vuốt ve lên lớp da trắng mịn tựa như bạch ngọc của con dị thú đã biến nhỏ lại nằm ngủ gục trên tay, Tử Thanh mỉm cười nhẹ giọng nói.

- Tao cũng không biết nữa.

Chỉ là, trong một phút nhất thời, linh cảm của tao chợt cho tao biết.

Rằng cái con dị thú lạ lùng này, trong tương lai, nhất định sẽ cứu tao một mạng.

Nên là anh mày giữ nó lại thôi.

Như thể hiểu rõ những gì mà Tử Thanh vừa nói, con Cóc nhỏ do Hàn Ly Băng Thiên Tích biến thành chợt run lên nhè nhẹ, sau đó chủ động há miệng đem một nửa số Tiên Thiên Linh Khí trong nội đan tách ra rồi đẩy chúng về phía Bích Dao.

- Ý.

Cái đồ dị thú nhà ngươi vậy mà còn biết lấy lòng ta nữa hả?

Nói cho ngươi biết, nếu không phải anh Thanh nhà ta muốn giữ ngươi lại thì ngươi sớm đã bị ta đập chết rồi.

- Ha ha ha ha.

Cười lớn nhìn Bích Dao răn đe con Cóc nhỏ trong tay, Tử Thanh vừa khẽ xoa đầu Hàn Ly Băng Thiên Tích vừa nhếch miệng cảnh báo.

- Nào, nghiêm túc lên nào.

Có phiền phức tìm tới cửa kia kìa.

Tử Thanh vừa dứt lời thì xung quanh liền vang lên thanh âm có phần châm biếm, sau đó, một nhóm hơn mười tên thanh niên bất ngờ từ đâu nhảy tới vây hai người Tử Thanh vào giữa.

- Ha ha ha.

Lần đầu tiên ta thấy có kẻ không giết chết dị thú để đoạt Tiên Thiên Linh Khí đấy.

Hơn nữa lại còn đem dị thú nuôi dưỡng giống như linh sủng vậy.

- Đúng đó.

Quả là mở rộng tầm mắt nha.

Ha ha ha ha...

- Ta thấy số Tiên Thiên Linh Khí kia không nên lãng phí, hay là các ngươi đem Tiên Thiên Linh Khí giao lại cho chúng ta đi.

- Đúng đấy.

Nếu các ngươi thức thời thì nhanh giao ra Tiên Thiên Linh Khí, chúng ta mà thấy vừa ý thì có khi sẽ tha cho hai người các ngươi một mạng.

- Ha ha ha ha...

Lạnh lùng liếc nhìn đám người vừa mới xuất hiện một cái, cô nàng Bích Dao bình tĩnh đem sáu tia Tiên Thiên Linh Khí mà Hàn Ly Băng Thiên Tích dâng ra cất đi, sau đó liền cười nhạt đáp.

- Muốn có Tiên Thiên Linh Khí của bọn ta sao?

Các ngươi còn chưa có xứng.

Vươn tay ngăn lại Bích Dao đang muốn nổi đóa, Tử Thanh tỏ ra không mấy để tâm tới những điều châm chọc vừa rồi, bàn tay vừa khẽ vuốt ve an ủi Hàn Ly Băng Thiên Tích vừa nhẹ giọng nói.

- Nào.

Sao lại nóng tính như thế?

Yên tâm đi, ở đây còn có anh mày cơ mà...

Nhẹ đưa Hàn Ly Băng Thiên Tích vào bên trong không gian của Tâm Ma Kính, để cho dị thú này có thời gian luyện hóa Tử U Âm Hỏa khôi phục lại thực lực.

Nói gì thì nói, hàn hỏa gặp đúng dị thú cực hàn thì quả thật là chuyện trùng hợp hiếm có ở trên đời.

Vậy nên Tử Thanh mới không tiếc đem ngọn Tử U Âm Hỏa đã theo mình lâu năm tặng cho dị thú Hàn Ly Băng Thiên Tích luyện hóa.

Sau khi làm xong mọi chuyện, bấy giờ mới nghe Tử Thanh lạnh giọng cất tiếng đếm.

- Hừm.

Hai tên Niết Bàn Cảnh trung kỳ đỉnh phong, bốn tên Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, còn lại mấy tên kia cũng là tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ...

- Chẹp chẹp.

Thế lực của Thanh Liên Tiên Các các ngươi xem ra cũng không có mạnh lắm nhỉ?

Vừa nói mấy câu đã vạch trần thân thế thật sự của đám người trước mắt, dù vậy thì cậu bạn Tử Thanh cũng không vì lực lượng của đối phương đông hơn mình mà tỏ ra lo lắng chút nào.

Ngón tay khẽ vuốt lên vạt áo rách nát khi trước giao chiến cùng với Hàn Ly Băng Thiên Tích để lại, Tử Thanh mỉm cười đầy vẻ thâm ý mà nhìn về phía xa xa buông lời mỉa mai.

- Sao nào?

Tốt xấu gì cũng là thế lực nhất lưu tại Cửu Huyền Đại Thế Giới, sao lại đi làm ba cái trò lén lén lút lút ngồi rình như ăn trộm vậy chứ?

Tính ngồi im để canh me úp sọt chúng ta à?

Ngay khi Tử Thanh vừa dứt lời, một làn gió nóng rực kèm theo chút sát ý chợt từ đâu thổi tới, thanh âm ẩn chứa sự bá đạo cũng bất ngờ vang lên.

- Hừ.

Mồm miệng quả là lanh lợi.

Thật không ngờ với tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ của ngươi lại có thể phát giác ra bản Thánh Tử.

Ngơ ngơ ngác ngác đồng loạt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói khi nãy, lúc này, dưới ánh nhìn đầy vẻ kinh ngạc của đám đông nơi đây, một tên thanh niên chân đạp trên đầu của một con yêu thú hình thù tựa như Dơi lập tức xuất hiện.

Như thể xuất thân của tên thanh niên này quá đỗi đặc biệt, nên khi hắn vừa mới cưỡi yêu thú bay tới gần thì một trong số hơn mười người thuộc thế lực của Thanh Liên Tiên Các chợt kinh hãi mà thốt lên.

- Chân cưỡi Xích Nhãn Biên Bức.

Đây là... Tam Thánh tử của Huyền Thiên Tiên Điện - Mộ Dung Hiên.

Sau khi nghe qua cái tên của gã thanh niên vừa tới, lần lượt những đệ tử của Thanh Liên Tiên Các đều không hẹn mà cùng nhau bày ra vẻ mặt như gặp phải đại địch tới nơi lầm rầm bàn tán.

- Trời ơi.

Cái tên quái thai như Mộ Dung Hiên này sao lại ở đây cơ chứ?

- Ôi mẹ của ta ơi.

Tam Thánh tử - Mộ Dung Hiên, nghe nói tên này từ nhiều năm trước tu vi đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Luân Hồi rồi.

Lần này hắn xuất hiện ở đây, e rằng hai tên lão đại và lão nhị của Thập đại Thánh tử cũng sẽ góp mặt mất thôi.

- Gì chứ, ba tên đứng đầu Thập đại Thánh tử này sớm đã là Bán Bộ Luân Hồi Cảnh từ lâu rồi.

Thiết nghĩ lần xuất hiện này hẳn là để gom góp Tiên Thiên Linh Khí, chuẩn bị xung kích đệ nhất kiếp Luân Hồi Cảnh đây mà.

- Haizzz.

Muốn đấu lại cái tên Mộ Dung Hiên này thì sợ rằng ngay cả bảy vị Thủ tịch của Thanh Liên Tiên Các chúng ta cũng khó mà nắm chắc phần thắng...

Cũng đã sơ bộ nắm được tình hình về xuất thân cũng như thực lực của cái gã thanh niên vừa xuất hiện, trước mắt, cậu bạn Tử Thanh cũng chưa có ý định đánh phủ đầu ai cả, cho nên chỉ thấy cậu bình tĩnh chọn một khúc cây đổ rồi lẳng lặng ngồi xuống.

Trông thấy sự bình tĩnh đến khác thường của Tử Thanh, gã thanh niên tên là Mộ Dung Hiên kia chợt cảm thấy có chút hứng thú mà nhếch môi nói.

- Tiểu tử, nhìn tu vi của ngươi cũng đã là Niết Bàn Cảnh trung kỳ đỉnh phong, có điều, nếu ngươi muốn đấu lại bản Thánh tử thì vẫn còn chưa đủ đâu.

Mau đem dị thú Hàn Ly Băng Thiên Tích kia giao cho bản Thánh tử đi.

- Quên nói với ngươi, dị thú này lúc trước đã bị bản Thánh tử đánh trọng thương, vết thương cùng với chút kim hỏa ở trên đó chính xác là do bản Thánh tử gây nên.

- Xì...

Ha ha ha ha.

Nhếch miệng cười nhạt mấy tiếng, Tử Thanh thoải mái ngả lưng ra sau rồi hờ hững đáp.

- Cho dù ngươi có thật sự là người đã đả thương Hàn Ly Băng Thiên Tích thì đã làm sao?

Hơn nữa, cho dù ngươi đã là tu giả bước nửa bước vào cánh cửa Luân Hồi thì đã làm sao?

- Hừ.

Chẳng lẽ ngươi định dựa vào cái chân thân yêu thú của mình để chèn ép ta sao?

Xí, không dễ như vậy đâu.

Trợn trừng hai mắt nghe Tử Thanh tùy tiện nói vài câu đã tiết lộ ra bí mật về việc bản thân có huyết mạch yêu thú, trong lòng Mộ Dung Hiên chợt nổi lên chút cảm giác kinh ngạc rồi chau mày quát khẽ.

- Ngươi... ngươi vừa mới nói gì?

Làm sao mà ngươi lại có thể nhìn ra được xuất thân huyết mạch của bổn Thánh tử?

Lạnh nhạt liếc Mộ Dung Hiên một cái, cậu bạn Tử Thanh vừa ra hiệu cho Bích Dao đứng lùi về bên cạnh vừa chầm chậm đứng dậy rồi hắng giọng đáp.

- Hừm.

Tuy rằng ta không nhìn rõ chân thân của ngươi thuộc vào giống loài nào.

Nhưng, dù cho ngươi có biến thành bản thể thì cũng không giết được ta đâu.

Nhìn Tử Thanh với khí thế không hề thua kém gì bản thân, đáy mắt của Mộ Dung Hiên lập tức bùng lên ánh lửa.

- Hừ.

Dám khinh nhờn bản Thánh tử, vậy thì chịu chết đi...

- Còn đám người Thanh Liên Tiên Các các ngươi, bản Thánh tử cùng với mấy tên Thủ tịch kia cũng coi như là có chút giao tình.

Vì vậy ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, mau tránh sang một bên đi.

Lạnh giọng quát lui đám người của Thanh Liên Tiên Các, Mộ Dung Hiên nhanh chóng bày ra tư thế như muốn lao vào xé xác Tử Thanh tới nơi.

Trên thân bùng lên ánh lửa màu vàng kim, từ giữa đỉnh đầu Mộ Dung Hiên chầm chậm hiện ra hư ảnh của một cây đèn kỳ dị.

Đến khi hư ảnh của cây đèn dần dần hiện rõ, lúc này thì một trong hai tên tu giả Niết Bàn Cảnh trung kỳ của Thanh Liên Tiên Các mới vì kinh ngạc mà tròn mắt kêu lên.

- Kim Hỏa Phần Thiên Đăng.

Đây... cái này không phải là chuẩn Tiên khí vang danh một thời của Thiên Đăng chân nhân sao?

- Nếu ta nhớ không nhầm thì cái vị Thiên Đăng chân nhân của Huyền Thiên Tiên Điện kia chính là sư tôn của tam Thánh tử Mộ Dung Hiên thì phải...



- Đệ tử của chân nhân Luân Hồi đệ tứ cảnh, bảo sao cái tên Mộ Dung Hiên này lại trở thành Tam Thánh tử của Huyền Thiên Tiên Điện...

Mặc kệ mấy lời xì xầm bàn tán của đám đông đệ tử Thanh Liên Tiên Các, cậu bạn Tử Thanh lúc này đang bị chính cây đèn với hình thù kỳ dị treo trên đỉnh đầu Mộ Dung Hiên thu hút.

Đèn này cao hơn nửa thước, dáng hình tựa như một đóa Sen đang nở rộ, bên trong tâm đèn, ngay vị trí chính giữa đài Sen là chín viên hạt sen đang không ngừng phun ra chín ngọn lửa màu vàng kim nóng bỏng.

Toàn thân cây đèn lấp lánh kim quang, nhìn qua cứ như là được đúc hoàn toàn từ vàng ròng mà thành, thậm chí, mỗi một cánh sen đều được điêu khắc hoa văn một cách vô cùng tỉ mỉ.

Hai mắt như phát sáng, với sự yêu thích giành cho việc luyện khí của bản thân, cậu bạn Tử Thanh ngay lập tức nổi lên sự hứng thú đối với cây đèn này.

Chỉ có điều, dẫu sao thì cây đèn này cũng là một món chuẩn Tiên khí, uy lực hơn xa cực phẩm Linh khí đến cả chục lần, cho nên Tử Thanh cũng không dám ngạo mạn xem thường.

Nâng Kim Hỏa Phần Thiên Đăng trên tay, Mộ Dung Hiên cao ngạo nhìn Tử Thanh rồi quát.

- Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, sau đó lại hai tay cung kính dâng lên Hàn Ly Băng Thiên Tích cùng với Tiên Thiên Linh Khí.

Vậy thì bản Thánh tử sẽ xem xét đến việc cho các ngươi được chết một cách nhanh gọn...

- Bằng không, linh hồn của hai người các ngươi sẽ phải chịu Thiên Hình Kim Hỏa của ta thiêu đốt hóa thành tro bụi.

“Phừng phừng...”

Mộ Dung Hiên vừa dứt lời thì chín ngọn kim hỏa bên trong Kim Hỏa Phần Thiên Đăng lập tức bùng lên mãnh liệt, ngay cả những cánh sen bên ngoài thân đèn cũng nhanh chóng nở rộ để lộ ra tâm đèn đang cháy sáng.

Ngăn lại Bích Dao đang muốn xách theo Xích Diệm Hồng Lăng xông lên, Tử Thanh chỉ cười nhẹ một cái rồi nhỏ giọng nói.

- Canh chừng đám người của Thanh Liên Tiên Các, thằng này để anh mày lo.

Thực ra, Tử Thanh không muốn Bích Dao ra mặt cũng là vì không muốn chuyện Xích Diệm Hồng Lăng vốn dĩ cũng là một món Tiên khí bị lộ ra ngoài quá sớm.

Nói gì thì nói, một tu giả nửa bước Luân Hồi Cảnh nắm trong tay chuẩn Tiên khí vẫn có tính uy hiếp và bảo đảm hơn xa một tu giả Niết Bàn Cảnh.

Hơn nữa, cảnh giới tu vi của tu giả càng cao, uy lực của Tiên khí khi công kích sẽ càng thêm phần bá đạo cường đại.

Giờ đây Bích Dao chỉ là tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, khoảng cách đến Luân Hồi Cảnh còn một đoạn khá xa, nếu như để lộ ra phẩm cấp thật sự của Xích Diệm Hồng Lăng quá sớm thì đối với cô nàng sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm.

Vung tay lấy Sát Lục Yêu Tiên từ trong nhẫn trữ vật ra, siết chặt roi dài trong tay, Tử Thanh tự biết được tính chất nguy hiểm của trận giao tranh sắp sửa nổ ra này.

Nói gì thì nói, chuẩn Tiên khí tuy không phải là Tiên khí chân chính, nhưng uy lực của nó vẫn không phải là thứ mà bản thân Tử Thanh có thể tùy tiện xem nhẹ.

Hơn nữa, tu vi của người sử dụng lại càng hơn xa Tử Thanh, nếu như hắn cật lực huy động pháp bảo thì mạng nhỏ của Tử Thanh cũng khó mà giữ được.

Nghĩ vậy nên cậu bạn Tử Thanh mới quyết định dùng Sát Lục Yêu Tiên để đối phó với Kim Hỏa Phần Thiên Đăng của Mộ Dung Hiên.

Tiên khí đấu với chuẩn Tiên khí, sự chênh lệch này cho dù Mộ Dung Hiên có là tu giả bán bộ Luân Hồi Cảnh thì Tử Thanh vẫn đủ tự tin để phân cao thấp với hắn một phen.

Cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo đến từ cây roi dài màu đen tím trên tay Tử Thanh, sự cao ngạo trong lòng của Mộ Dung Hiên cũng dần dần dịu bớt, thay vào đó là nét kinh nghi khó mà che đậy.

- Cây roi này rất không đơn giản, tuyệt đối không phải là vật tầm thường.

Khí tức u lãnh mà nó phát ra vậy mà có thể ảnh hưởng tới Thiên Hình Kim Hỏa, tên thiếu niên này...

Không dễ đối phó rồi.

“Xoẹt”

Mũi roi sắc lạnh lướt qua không khí, Tử Thanh không hề có ý định nhường lại cơ hội xuất kích cho kẻ khác, dưới chân dùng sức giậm một cái, cả người liền lập tức lao vào giữa không trung đánh nhau với Mộ Dung Hiên.

“Keng”

Mũi roi sắc lạnh quất lên thân đèn vang lên một loại thanh âm chát chúa, linh lực mạnh mẽ đột ngột bạo phát ra xung quanh khiến cho cả đám người có mặt nơi đây phải lùi lại sau đến cả mấy chục bước.

Tay nâng ngọn đèn Kim Hỏa Phần Thiên Đăng, mắt thấy cánh sen nơi vừa tiếp xúc với mũi roi hằn lên một vết xước mờ nhạt, đáy lòng Mộ Dung Hiên nháy mắt liền nổi lên một chút cảm giác sợ hãi kỳ lạ.

- Có thể lưu lại trên Kim Hỏa Phần Thiên Đăng vốn là chuẩn Tiên khí một vết xước, cây roi kia quả thật là không tầm thường.

Có lẽ nào cây roi kia cũng là một món pháp bảo cấp bậc chuẩn Tiên khí?

Âm thầm đánh giá trong lòng, thế nhưng Mộ Dung Hiên lúc này cũng không dám nơi lỏng cảnh giác, ấn pháp trên tay không ngừng thay đổi, chín ngọn kim hỏa ở giữa tâm đèn cũng ngày một bùng cháy mãnh liệt hơn.

Kim hỏa hóa thành chín con Mãng Xà hừng hực lửa cháy điên cuồng giao tranh cùng roi dài, từng tiếng nổ lớn cùng sóng linh lực xung kích không ngừng tràn ra chấn nát mọi xung quanh.

“Ầm ầm... đùng...”

“Keng... keng...”

Liên tục điều khiển Kim Hỏa Phần Thiên Đăng cùng với chín con hỏa mãng cản lại mũi roi của Tử Thanh, ngay khi thành công đánh lui Tử Thanh ra sau vài chục trượng, bấy giờ mới thấy Mộ Dung Hiên cau mày quát lớn.

- Tốt, rất tốt.

Thật không ngờ là Cửu Lâm Tiên Vực các ngươi còn có thể xuất ra một tên đệ tử ưu tú đến vậy.

- Có điều, loại mầm non mới xuất hiện như ngươi bản Thánh tử cũng đã giết qua không ít.

Hai tay nhanh chóng kết ấn, Mộ Dung Hiên gằn giọng gầm lên, cây đèn màu vàng kim trên cao cũng đồng thời biến lớn hóa thành một đóa sen lửa khổng lồ nóng rực.

- Kim Hỏa Phần Thiên Đăng.

Linh Đăng Mở, Phần Thiên Luyện Địa.

Kim Hỏa Liệt Nhật Trận, Luyện Hóa Bát Hoang.

Mộ Dung Hiên vừa dứt lời, đóa sen lửa khổng lồ như hóa thành một đại trận lao tù hừng hực bốc cháy rồi bay nhanh về phía Tử Thanh, ý đồ trấn áp rồi hoàn toàn thiêu cháy người bị đại trận hút vào bên trong.

Đóa sen lửa khổng lồ còn chưa tới mà nhiệt độ khủng bố của nó đã đốt lên da thịt của Tử Thanh bỏng rát, khiến cho lớp áo quần đầy những vết rách do kịch độc của Hàn Ly Băng Thiên Tích gây ra trước đó tự động bốc cháy.

Cũng không thèm thắc mắc tại sao cái tên Mộ Dung Hiên này lại có thể biết được bản thân đến từ Cửu Lâm Tiên Vực, cậu bạn Tử Thanh lúc này căn bản là chỉ chú ý tới đòn công kích đang ngày một đến gần mà thôi.

Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, Tử Thanh tùy tiện vung Sát Lục Yêu Tiên lên, sau đó linh lực thuộc tính Ám trong cơ thể lập tức bùng phát.

Hỗn độn chi khí mà bản thân thu nạp trước đây nhanh chóng được điều động, một loại khí tức âm lãnh ngay lập tức bùng lên hình thành một tầng trận pháp xen lẫn giữa hai màu sắc là đen đỏ nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng.

Để mặc cho Sát Lục Yêu Tiên xoay xung quanh thân thể dập đi những tia lửa đang bùng cháy, đôi mắt của Tử Thanh cũng chậm rãi chuyển dần sang một sắc màu đỏ sẫm yêu dị.

- Hừ.

Chỉ là một ngọn Địa hỏa được thăng cấp nhờ vào việc liên tục cắn nuốt Tiên Thiên Linh Khí mà thôi, muốn luyện hóa tao á?

Mơ đi.

- Hỗn Độn Tụ Linh Ấn.

Tứ Ấn Hóa Yêu Liên.

Phân giải.

Linh lực hỗn độn ở sau lưng Tử Thanh nháy mắt đã ngưng tụ lại hình thành nên bốn tầng pháp trận khổng lồ, hàng loạt những ký hiệu phức tạp dần dần hiện ra khiến cho trận pháp càng nhìn lại càng trở nên yêu dị lạ thường.

Ở chính giữa bốn vòng tròn pháp trận, hỗn độn chi khí không ngừng hội tụ rồi ngưng kết thành bốn đóa hắc huyết liên hoa lớn chừng mười trượng.

Hoa sen không ngừng xoay tròn rồi nở rộ, từ giữa tâm sen lập tức có bốn tia sáng màu đen sẫm như mực hình thành.

Nhìn thấy bốn tia sáng màu đen tối kia, trong lòng của Mộ Dung Hiên chợt dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo đến lạ.

Lông tơ trên người chẳng biết từ bao giờ đã dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh sau lưng cũng thấm ra ướt sũng tầng tầng áo gấm.

Nhìn hai đòn công kích với uy thế như muốn hủy thiên diệt địa trên cao, đám đông đệ tử của Thanh Liên Tiên Các nháy mắt mặt mày trắng bệch run rẩy buông lời cảm thán.

- Ôi trời mẹ ơi.

Cái này... cái tên kia...

Hắn vậy mà có thể ngưng tụ ra một đòn công kích sánh ngang với tu giả bán bộ Luân Hồi Cảnh kìa.

- Ta xem cây roi kia của hắn cũng không phải là phàm vật đâu.

Có thể cản lại công kích từ Kim Hỏa Phần Thiên Đăng thì chí ít cũng là chuẩn Tiên khí đấy.

Thậm chí... thậm chí là chân chính một món Tiên khí cũng không chừng...

Bỏ ngoài tai mấy lời đàm luận của đám người Thanh Liên Tiên Các, cô nàng Bích Dao chỉ đơn giản là siết chặt Xích Diệm Hồng Lăng trong tay, ánh mặt chăm chú dõi theo từng động tác của Tử Thanh, sẵn sàng ra tay nếu như cậu gặp phải tình thế xấu.

Chỉ là, dẫu sao thì cái gã anh trai này của cô nàng cũng đã từng chân chính hạ sát một đầu thượng cổ yêu thú có tu vi Luân Hồi đệ tam cảnh.

Cho nên, khi nhìn Tử Thanh hiên ngang đứng thẳng người trước đòn công kích của một tên tu giả bán bộ Luân Hồi Cảnh như Mộ Dung Hiên, trong lòng Bích Dao cũng không cảm thấy lo sợ nhiều lắm.

Khi đám đông còn đang âm thầm đánh giá thì trên thiên không, đóa sen lửa kim sắc khổng lồ mang theo nhiệt độ như muốn phần thiên nấu hải đã đến gần với vị trí của Tử Thanh.

Thế nhưng, đứng trước nguồn năng lượng khổng lồ mang tính hủy diệt kia, thân hình có chút mập mạp của Tử Thanh vậy mà lại không hề tỏ ra chút rung động nào.

Bốn tầng trận pháp sau lưng vẫn không ngừng xoay tròn, năng lượng của hỗn độn chi khí ẩn giấu trong bốn đóa sen hai màu đen đỏ vẫn đang liên tục được tích tụ.

Thế rồi, khi đóa kim sắc hỏa liên khổng lồ chỉ còn cách đỉnh đầu Tử Thanh chừng vài trượng, bốn đóa hắc huyết liên hoa u ám cũng đồng thời ngừng xoay tròn.

Không gian của mảnh thiên địa nơi đây như bị làm cho chậm lại, một tia sáng mỏng manh màu đen sẫm được ngưng tụ thành từ vị trí trung tâm của bốn đóa sen chợt như xé rách hư không mà lao đi, mục tiêu chính là đóa kim sắc hỏa liên to lớn đang nở rộ trên bầu trời.

“Xì xì...”

Không có tiếng nổ lớn hay luồng linh lực xung kích cuồng bạo nào tràn ra xung quanh, tất thảy thanh âm vang lên chỉ là từng tiếng xì xì nho nhỏ như nước lạnh dội thẳng vào than hồng mà thôi.

Trước những ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của đám người bên dưới, tia sáng mỏng manh màu đen sẫm tựa như một vết mực dài của Tử Thanh nhẹ nhàng cản lại công kích khủng bố đến từ Mộ Dung Hiên.

Hơn nữa, đáng nói là tia sáng nhìn thì như yếu ớt kia, chẳng những ngăn được đòn công kích cực mạnh của một món chuẩn Tiên khí.

Mà khí tức hỗn độn tỏa ra từ tia sáng đen kia còn chầm chậm phân giải rồi tịnh hóa toàn bộ nguồn năng lượng cuồng bạo do cây đèn vốn là một món chuẩn Tiên khí kia ngưng tạo ra.

- Không...

Không thể nào.

Ngươi... sao có thể ngăn được Kim Hỏa Liệt Nhật Trận của ta?

- Không, ta không tin.

Bản Thánh tử phải giết ngươi.

Gréc... Kim Hỏa Phần Thiên Đăng, Kim Hỏa Hóa Linh, Thần Đăng Phụ Thể.

Kim Bằng Chân Thân.

“Ầm ầm... ầm...”

Như bị tình cảnh trước mắt làm cho kích động, Tam Thánh tử Mộ Dung Hiên lập tức gầm lên, sau đó mượn nhờ sự tăng phúc của Kim Hỏa Phần Thiên Đăng mà gọi ra bản thể yêu thú của mình.

Nhìn một con Đại Bàng toàn thân lấp lánh ánh vàng đang vỗ cặp cánh rộng trên không, cậu bạn Tử Thanh chỉ khẽ phủi tay một cái rồi cười khẩy mắng.

- Xí.

Tổ bố con chim lông vàng này nữa, tao đã không muốn vặt cổ nhổ lông mày rồi mà mày còn vác xác đến lần hai.

Đôi mắt màu đỏ sậm lại nhấp nháy, bốn trận pháp sau lưng vẫn chưa biến mất, Tử Thanh nhanh tay kết ấn rồi một lần nữa chỉ thẳng mặt con chim khổng lồ lông vàng mà quát.

- Dù chân thân của mày có là Kim Sí Đại Bàng thì anh mày cũng vặt cổ nhổ lông sạch sẽ cho mày coi.

Hỗn Độn Tụ Linh Ấn, Hỗn Độn Diệt Ma Luân.

Cạo sạch lông con gà vàng này cho anh.

“Vù vù... vù vù...”

Một vòng ma luân màu đen ánh đỏ lập tức hiện ra, vô vàn những lưỡi răng cưa sắc lẹm nhẹ nhàng xoay tròn tạo nên từng trận thanh âm xé gió đầy lạnh lẽo.

Tuy ma luân này không quá lớn, đường kính cũng chỉ vỏn vẹn có vài mét, thế nhưng sự sắc bén và uy lực khủng bố mà nó tỏa ra cũng dư sức khiến cho Mộ Dung Hiên đang trong trạng thái bản thể yêu thú phải run rẩy không ngừng.

Có điều, bản thân là Tam Thánh tử của Huyền Thiên Tiên Điện, trong tay nắm giữ chuẩn Tiên khí Kim Hỏa Phần Thiên Đăng, nếu như giờ phút này hắn quay lưng bỏ chạy thì quả thật là không còn mặt mũi để nhìn ai nữa.

Do đó, mặc kệ khí tức nguy hiểm âm lãnh mà Hỗn Độn Diệt Ma Luân tỏa ra, Mộ Dung Hiên vẫn quyết cắn răng đối chọi cùng Tử Thanh đến cùng.

Kim sắc lông vũ rung lên, hàng trăm ngàn cây đao lớn do lông vũ tạo thành lập tức được kim hỏa bao phủ rồi phóng thẳng về phía Tử Thanh.

- Tiểu tử khốn kiếp.

Hãy tan biến dưới Kĩm Vũ Phần Thiên Đao của bản Thánh tử đi.

“Phừng phừng...”

Nhìn một trời kim vũ hừng hực bốc cháy tựa như mưa rơi trút xuống, Tử Thanh cau mày hướng về phía Bích Dao mà gào lên.

- Mau tránh ra, đừng lo cho anh.

Tiếng quát vừa dứt, hai tay của Tử Thanh cũng dừng kết ấn, trên trán cũng sớm có mồ hôi lạnh túa ra chảy dọc xuống gò má.

Phẫn nộ nhìn con chim Đại Bàng màu kim sắc to lớn trên cao, Tử Thanh nghiến răng mắng.

- Hừm.

Tự mình nhổ lông công kích à?

Muốn trụi lủi lắm phải không, đã vậy thì để anh mày nhổ giúp cái đống lông vàng kia nhé.

- Hỗn Độn Diệt Ma Luân, cạo sạch lông con gà vàng kia cho ta.

Thế rồi dưới một cái vẫy tay của Tử Thanh, vòng ma luân mang theo hỗn độn chi khí âm lãnh lập tức lao đi.

Không ngoài dự liệu, cơn mưa kim vũ của Mộ Dung Hiên sau khi va chạm cùng với ma luân liền bị khí hỗn độn trên đó hoàn toàn tịnh hóa.

Chưa đầy vài phút sau, từng mảng lông vũ màu kim sắc tựa như là lá rụng mùa thu bị ma luân trảm sạch tận gốc rơi đầy xuống đầy đất, giữa thiên không cũng nhất thời vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết của Kim Bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau