Chương 51: Hạ nhị thiếu gia
Buổi tối hôm nay, bọn họ đứng trước bia mộ của Thẩm Nhu trò chuyện về rất nhiều việc.
Cũng không chỉ đơn thuần là về chính trị và trong giới, Hạ Hải Lâu nói với Cố Trầm Chu việc về chính mình trước đây lúc còn ở huyện Thanh Hương, hắn cũng không nói đến mẹ mình mà nói nhiều hơn về cái cây ‘tài sản riêng’ kia của mình, con thỏ con nhím trên núi, còn nói mình từng bắt được một con hươu chạy trốn – khi đó hắn mới gần năm tuổi!
Cố Trầm Chu cũng nói về một vài đề tài bên ngoài, nói về những ngày mình du học ở nước ngoài, Hạ Hải Lâu tỏ vẻ rất kinh ngạc – Cố Trầm Chu lại cũng sẽ đánh nhau gây gổ say rượu rồi chửi rủa! Anh còn nói những cái khác về cuộc sống và việc học của mình, Hạ Hải Lâu càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn – ra nước ngoài lại chưa từng lên giường cùng với trai xinh gái đẹp ở nước ngoài, việc này rất không khoa học!
Cố Trầm Chu suýt chút nữa đã sặc một ngụm nước, anh đá Hạ Hải Lâu một cái, Hạ Hải Lâu lắc mình tránh thoát, sau đó hai người lại tiếp tục nói chuyện mỗi người một câu.
Cuối cùng Hạ Hải Lâu còn xách mấy lon bia từ trong xe mình ra, ngồi vừa nói chuyện vừa uống bia ở trước mộ với Cố Trầm Chu.
Lần này nói chuyện khoảng hơn hai tiếng, cho đến khi hai người chia tay thì thời gian đã là gần hai giờ đêm.
Lần trao đổi này, cho dù bỏ qua những tư liệu lúc trước Hạ Hải Lâu điều tra được về Cố Trầm Chu thì hắn cũng thăm dò được đại khái các loại thái độ vui chơi của Cố Trầm Chu ở trong giới: Ăn uống vui chơi có thể theo đến cùng nhưng cũng không hay uống rượu với mọi người, đánh bạc cũng chỉ để giúp vui, không mang theo nam nữ vào trong giới và cũng không chơi bời với ai ở bên ngoài.
Mấy cái trước không tính là quá kì quái, cái sau…
Hạ Hải Lâu nhớ lại những tư liệu mình góp nhặt được về Chu Hành.
Lần trước xem là đúng lúc tản ra tin đồn về Chu Hành và Cố Trầm Chu ở trong kinh thành, hắn còn từng đặc biệt điều tra về Chu Hành một lượt.
Lí lịch sạch sẽ, diện mạo tạm được, tính cách linh hoạt, đầu óc không tệ, là bạn cùng học với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu coi trọng người này ở điểm nào nhất đây?
Đầu tiên có thân phận sạch sẽ là cần thiết, tiếp đó là biểu hiện trên tư liệu, Chu Hành trước khi qua lại với Cố Trầm Chu thì chưa từng làm quen bạn gái.
Ngoài ra, diện mạo thì cũng chỉ có một cái mặt như thế thôi, chưa từng nghe thấy Cố Trầm Chu tỏ vẻ gì nhiều, đầu óc không tệ và tính cách linh hoạt… Hạ Hải Lâu nhéo nhéo cằm mình.
Có lẽ ngay từ đầu Cố Trầm Chu cũng hiểu rất rõ định nghĩa bạn để chơi nên đã chọn cho mình một người bớt lo lại ít tốn sức.
Mà ngoài Chu Hành ra, Cố Trầm Chu có còn thử qua những kẻ khác hay không?
Hạ Hải Lâu nghĩ đến tin tức vừa có được lúc nói chuyện vừa rồi.
Có lẽ còn có một người phụ nữ.
Nhưng dường như cũng chỉ có một người phụ nữ như vậy…
Bỏ qua mấy thứ nhiều chuyện này, qua một buổi tối, liên tục vài ngày liền cảm giác kì quái mà Cố Trầm Chu cho hắn cuối cùng cũng có đáp án: Kết giao như vậy rõ ràng là Cố Trầm Chu đã có dấu hiệu đối xử với hắn như bạn bè!
Là vì lần này hắn tiết lộ manh mối cho Cố Trầm Chu, hay là bởi vì sau lần chơi đàn dương cầm lần trước đã khiến Cố Trầm Chu liên tưởng đến đoạn quá khứ ấy?
Bất kể là như thế nào thì việc này thực sự cũng rất tốt.
Cứ tiếp tục thế này nữa, Hạ Hải Lâu nghĩ, có lẽ ngày có thể lên giường rồi xuống giường cũng không còn cách quá xa.
Có nhận thức này rồi, Hạ Hải Lâu cũng không dùng phương thức ở chung ‘Có địa vị ngang bằng nhau ở trong giới’ để ở chung với Cố Trầm Chu nữa, hắn đổi sang một loại phương thức khác, bắt đầu ở chung với Cố Trầm Chu khi chỉ có một mình hai người ở trong nhà.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống và Cố đại thiếu gia ở trong giới có chút khác biệt rõ ràng.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống về cơ bản là không chạm vào rượu, Cố đại thiếu gia ở trong giới sẽ không khiến mọi người mất vui vì điểm này.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống không có chú ý gì đặc biệt về ăn và ở, Cố đại thiếu gia ở trong giới vô cùng chú ý đến từng chi tiết về mặt này.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống còn có thể xem truyện tranh, tiểu thuyết hoặc game, Cố đại thiếu gia ở trong giới luôn chú ý đến những điểm quan trọng, vĩnh viễn không nằm ngoài những chuyện có liên quan đến trong giới.
… Thẳng thắn mà nói thì Hạ Hải Lâu cảm thấy thật sự không thực lắm.
Trong vài lần ở chung đã phát hiện ra mấy điểm ngoài tưởng tượng này, Hạ Hải Lâu thực lòng cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, Phượng hoàng bay giữa trời khi xuống đến đất liền biến thành… Ừm, Phượng hoàng rơi xuống đất.
Mình đúng là đồ ngốc. Giờ là cuối tuần, thời tiết cũng đẹp, Hạ Hải Lâu đang ở trong tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương của Cố Trầm Chu giúp đối phương xắt củ cải.
Tiếng dao xắt đồ ăn nện lên thớt vang lên tiếng ‘đốc đốc’, Hạ Hải Lâu nhớ lại câu hỏi vừa rồi mình thuận miệng hỏi Cố Trầm Chu.
“Sao không ở hẳn trên sơn trang Thiên Hương?”
Cố Trầm Chu không hề ngẩng đầu lên:
“Nơi đó quá lớn, buổi tối đi lại bên trong luôn có cảm giác sẽ có một con quỉ nhảy ra từ trong góc tối.”
“Anh sợ thứ đó?”
Thì ra câu lần trước Cố Trầm Chu nói ở trên sơn trang Thiên Hương là ý nghĩa trên mặt chữ! Hạ Hải Lâu thực sự kinh sợ. Không phải là nói đùa đấy chứ?
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái:
“Tôi chỉ là không muốn buổi sáng mỗi ngày thức dậy đều phải ra giếng múc nước rửa mặt, sau đó lái xe đi hai ba mươi phút xuống núi mua đồ dùng sinh hoạt rồi lại quay lên núi.”
Hạ Hải Lâu sửng sốt, thầm nghĩ đến chính là điểm mấu chốt. Nhưng mà…
“Mỗi ngày anh tự làm đồ ăn cho mình mà không cảm thấy phiền à?”
Hắn giơ con dao thái trong tay lên, ra hiệu cho Cố Trầm Chu đang thái cà rốt trên thớt.
“Đương nhiên là có.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Mỗi lần tôi đến đây thì anh đều nấu cơm…?”
Cố Trầm Chu:
“Dù sao cũng là nói chuyện thôi, làm gì cũng đều giống nhau cả thì thuận tay làm.”
… Cái này quả thực là khác Cố đại thiếu gia ở trong giới nhiều lắm.
Hạ Hải Lâu phức tạp nghĩ, tay lại không hề ngơi nghỉ cắt cà rốt trong tay thành miếng cà rốt, từ miếng cà rốt cắt thành sợi cà rốt, cuối cùng sợi cà rốt bị xắt thành vụn cà rốt.
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc!’
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc!’
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc…’
Hạ Hải Lâu cuối cùng phát hiện ra tiếng thái đồ ăn truyền vào trong lỗ tai không được thích hợp lắm. Hắn nhìn quanh một lượt, ánh mắt lập tức dính chặt lên cửa sổ của phòng bếp.
Đó là một con khỉ trụi lông nửa vàng nửa đỏ.
Con khỉ có vẻ ngoài rất buồn cười này đứng ở ngoài cửa số, một tay cầm một bông hoa, một tay nắm lại rất lễ phép cứ mấy giây lại gõ lên cửa kính một lần, hơn nữa gõ hai tiếng lại dừng một chút, gõ hai tiếng lại dừng một chút, vừa vặn có tần suất giống như tiếng hắn xắt cà rốt.
Có lẽ là vì Hạ Hải Lâu thực sự rất chăm chú nhìn chằm chằm vào ổ cửa sổ kia, Cố Trầm Chu đứng ở một bên nhìn tình trạng bột lên men ngước mắt lên liếc rồi nói:
“Con khỉ này chính là con khỉ của cậu.”
“Tôi biết…”
Lông trên người nó còn chưa mọc dài ra, trên cổ vẫn còn đeo nửa sợi xích sắt nữa mà!
“Tôi không biết là…”
Hạ Hải Lâu nâng tay chỉ thẳng vào con khỉ đứng ở ngoài cửa sổ.
“Nó đang làm cái gì?”
Cố Trầm Chu cũng nhìn con khỉ kia.
“Một lát nữa nó sẽ đặt đóa hoa kia ở ngoài cửa sổ…”
Có lẽ vì để chứng thực lời nói của Cố Trầm Chu, con khỉ ngoài cửa sổ thực sự đặt bông hoa màu đỏ cam có sáu cánh dài mảnh trên cửa sổ, sau đó cách một lớp cửa sổ kêu chi chi hai tiếng với Cố Trầm Chu rồi quay đầu nhảy đi.
Hạ Hải Lâu:
“Tôi đã không còn có thể hiểu thế giới của loài khỉ…”
Cố Trầm Chu:
“Thực ra tôi cũng không hiểu… Có lẽ con khỉ này muốn dùng hoa để đổi lấy chút đồ ăn chăng? Hai lần trước nó mang hoa đến đây thì tôi đều đưa lại thức ăn cho nó.”
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ con khỉ này nhìn thế nào cũng không giống đến kiếm đồ ăn, nếu nói là đến để theo đuổi người đẹp thì còn đáng tin hơn chút. Nhưng việc này cũng quá gây tò mò, chẳng lẽ lực hấp dẫn của Phượng hoàng đã ăn thông từ nam nữ rồi giờ đến thú vật sao?
Nhưng những lời này đương nhiên chỉ có thể nghĩ trong đầu, Hạ Hải Lâu đổi chủ đề:
“Buổi tối ăn bánh bao à?”
Cố Trầm Chu gật đầu, trộn nhân thịt với vụn cà rốt đã được xắt xong với nhau, đổ thêm chút nước tương, bỏ hành lá cùng một ít gia vị vào, phối đủ hương vị rồi bắt đầu gói bánh.
Hạ Hải Lâu đứng một mình ở bên cạnh nhìn cũng không vui, đợi Cố Trầm Chu gói được vài cái thì hắn cũng cùng bắt tay vào làm với Cố Trầm Chu, lại còn chơi rất vui nữa.
Bữa tối ăn đơn giản, một bát canh thêm vài cái bánh bao, Cố Trầm Chu ăn xong thì lục tìm một đĩa CD game trong ngăn tủ hỏi Hạ Hải Lâu có muốn chơi hay không.
Hình ảnh Phượng ảnh tỏa ra ánh vàng lấp lánh trong lòng Hạ Hải Lâu lại rách thêm một vệt, nhưng hắn gần như gật đầu không hề do dự, tiếp đó hai người chơi trò chơi chiến lược chiến đấu cả một tối, mãi đến khi qua chín giờ gần mười giờ, Hạ Hải Lâu từ sáng đã bắt đầu lãng phí thời gian ở nơi này của Cố Trầm Chu mới thu dọn tâm tình muốn áp đảo người ngay tại chỗ lúc đầu, tràn đầy tiếc nuối theo thói quen lái xe về nhà.
Chỉ là lái xe đi ra được vài phút, hắn đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa dại có màu sắc không khác mấy đóa hoa mà con khỉ hái đến lúc sáng trong bụi cỏ ven đường, nhưng nó là màu phấn hồng…
Hạ Hải Lâu dừng xe lại, hắn ngồi tựa trên vô lăng nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia vài giây, rồi giống như có thần quỉ sai khiến mà mở cửa xe đi xuống, sau đó bước vài bước đến hái đóa trong bụi cỏ kia, tiếp nữa…
… Nếu thật sự đặt thứ này lên trên cửa sổ phòng ngủ của Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu nghĩ, liệu có phải là rất ngu ngốc hay không…
Trên con đường không có một ai bất chợt vang lên tiếng chuông di động.
Hạ Hải Lâu lấy di động từ trong túi của mình ra, bấm nút nhận không cần hỏi một lời đã biết được mục đích của người gọi điện thoại.
“Đến hội sở Kim Toa?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
“Sao hả, chỗ đó lại đưa ra thứ đồ chơi mới?”
“Nghe nói có mấy thứ vô cùng đặc biệt.”
Giọng nam ở đầu kia cười nói:
“Hạ thiếu gia hiểu mà.”
Đương nhiên là Hạ Hải Lâu hiểu, không phải là mấy xử nam xử nữ có gia thế sạch sẽ, diện mạo ok, có chút đầu óc lại biết nói tiếng người sao?
Vừa nghĩ như vậy thì Hạ Hải Lâu lại liên tưởng đến Chu Hành.
Lại nói Chu Hành thực ra cũng phù hợp ngoài yêu cầu, nhưng hắn đã từng hưởng qua đến mấy chục người ngoài yêu cầu, thật sự là không thiếu một Chu Hành…
Ông chủ lớn có xuất thân cao quí mà. Hạ Hải Lâu nghiền ngẫm, tư duy lại chuyển đến trên người phụ nữ mà Cố Trầm Chu từng chạm vào.
— Đó là dạng phụ nữ nào?
“Hạ thiếu gia có đến không?”
Người ở đầu điện thoại bên kia vẫn còn đang nói chuyện.
“Sẽ để lại người tốt nhất cho Hạ thiếu gia.”
“Ừm…”
Hạ Hải Lâu nhìn đóa hoa trong tay, một lúc lâu sau lại thiếu chút hưng phấn mà nói:
“Thôi đi, ngày nào cũng chơi giống nhau thật không thú vị chút nào, phải đến bao giờ mới có thể có một con Phượng hoàng bay ra…”
Hình dung này hình như có hơi kì quái thì phải? Người ở đầu kia điện thoại ngây ra hồi lâu rồi mới nói:
“Vậy thì Hạ thiếu gia, chúng tôi chơi trước nhé?”
“Đi đi.”
Hạ Hải Lâu thuận miệng nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó cầm đóa hoa kia ngồi lại lên xe.
Chiếc Porsche màu trắng chậm rãi lăn về phía trước mấy trăm thước rồi bắt đầu lùi thẳng tắp về phía sau đến tận nơi Hạ Hải Lâu vừa hái đóa hoa kia, sau đó bóng người lại đi từ trên xe xuống đi đến chỗ bụi cỏ, khom người một lần, khom người hai lần, khom người ba lần…
Trong tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương, Cố Trầm Chu tiễn Hạ Hải Lâu đi rồi liền đóng game trên máy tính, trước tiên tìm mấy phần báo cáo quan trọng trong công ti cổ phần của anh ra xem, có cái kí tên đồng ý, có cái để lại xem sau… Mãi cho đến khi anh bất chợt cảm thấy không đúng lắm rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen chợt lướt qua ngoài cửa sổ, tiếp đó là tiếng một vật nặng rơi ‘bịch’ xuống đất!
Cố Trầm Chu khựng lại vài giây rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn mấy bông hoa dại màu hồng nhạt rải rác trên cửa sổ rộng mở thì ló đầu ra:
“Hạ thiếu gia?”
Hạ Hải Lâu đã chạy đến dưới tàng cây muốn chuồn đi thầm nghĩ đối phương đoán thật là chuẩn, hắn ho hai tiếng đi từ dưới bóng cây ra, ngẩng đầu lên:
“Chào buổi tối.”
Cố Trầm Chu nhìn một đóa hoa dại màu hồng nhạt dính trên cửa sổ rồi hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia đây là…?”
“À…”
Hạ Hải Lâu nghiêm mặt:
“Tôi nghĩ muốn nghiên cứu tâm tính của con khỉ kia một chút.”
“Kết quả nghiên cứu là?”
“Thực ra tôi vẫn chưa hiểu…”
Hạ Hải Lâu đáp.
Cố Trầm Chu:
“…”
Cuối cùng Hạ Hải Lâu lại vào phòng uống một chén trà, sau đó mang hết bánh bao tam giác, bánh bao vuông, bánh bao tròn… làm được lúc chiều về nhà mình.
Mười phút sau khi Hạ Hải Lâu rời khỏi tiểu viện một lần nữa, Cố Trầm Chu nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu kia điện thoại là một giọng nam trung niên:
“Cố thiếu gia, ba mươi phút trước Triệu Tiễn Dương đã liên hệ với Bộ trưởng Cố thông qua Cục trưởng Trần, nói có một số việc chuẩn bị nói cho Bộ trưởng Cố. Bộ trưởng Cố kêu tôi thông báo cho cậu, chuyện này sẽ giao cho cậu.”
Cũng không chỉ đơn thuần là về chính trị và trong giới, Hạ Hải Lâu nói với Cố Trầm Chu việc về chính mình trước đây lúc còn ở huyện Thanh Hương, hắn cũng không nói đến mẹ mình mà nói nhiều hơn về cái cây ‘tài sản riêng’ kia của mình, con thỏ con nhím trên núi, còn nói mình từng bắt được một con hươu chạy trốn – khi đó hắn mới gần năm tuổi!
Cố Trầm Chu cũng nói về một vài đề tài bên ngoài, nói về những ngày mình du học ở nước ngoài, Hạ Hải Lâu tỏ vẻ rất kinh ngạc – Cố Trầm Chu lại cũng sẽ đánh nhau gây gổ say rượu rồi chửi rủa! Anh còn nói những cái khác về cuộc sống và việc học của mình, Hạ Hải Lâu càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn – ra nước ngoài lại chưa từng lên giường cùng với trai xinh gái đẹp ở nước ngoài, việc này rất không khoa học!
Cố Trầm Chu suýt chút nữa đã sặc một ngụm nước, anh đá Hạ Hải Lâu một cái, Hạ Hải Lâu lắc mình tránh thoát, sau đó hai người lại tiếp tục nói chuyện mỗi người một câu.
Cuối cùng Hạ Hải Lâu còn xách mấy lon bia từ trong xe mình ra, ngồi vừa nói chuyện vừa uống bia ở trước mộ với Cố Trầm Chu.
Lần này nói chuyện khoảng hơn hai tiếng, cho đến khi hai người chia tay thì thời gian đã là gần hai giờ đêm.
Lần trao đổi này, cho dù bỏ qua những tư liệu lúc trước Hạ Hải Lâu điều tra được về Cố Trầm Chu thì hắn cũng thăm dò được đại khái các loại thái độ vui chơi của Cố Trầm Chu ở trong giới: Ăn uống vui chơi có thể theo đến cùng nhưng cũng không hay uống rượu với mọi người, đánh bạc cũng chỉ để giúp vui, không mang theo nam nữ vào trong giới và cũng không chơi bời với ai ở bên ngoài.
Mấy cái trước không tính là quá kì quái, cái sau…
Hạ Hải Lâu nhớ lại những tư liệu mình góp nhặt được về Chu Hành.
Lần trước xem là đúng lúc tản ra tin đồn về Chu Hành và Cố Trầm Chu ở trong kinh thành, hắn còn từng đặc biệt điều tra về Chu Hành một lượt.
Lí lịch sạch sẽ, diện mạo tạm được, tính cách linh hoạt, đầu óc không tệ, là bạn cùng học với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu coi trọng người này ở điểm nào nhất đây?
Đầu tiên có thân phận sạch sẽ là cần thiết, tiếp đó là biểu hiện trên tư liệu, Chu Hành trước khi qua lại với Cố Trầm Chu thì chưa từng làm quen bạn gái.
Ngoài ra, diện mạo thì cũng chỉ có một cái mặt như thế thôi, chưa từng nghe thấy Cố Trầm Chu tỏ vẻ gì nhiều, đầu óc không tệ và tính cách linh hoạt… Hạ Hải Lâu nhéo nhéo cằm mình.
Có lẽ ngay từ đầu Cố Trầm Chu cũng hiểu rất rõ định nghĩa bạn để chơi nên đã chọn cho mình một người bớt lo lại ít tốn sức.
Mà ngoài Chu Hành ra, Cố Trầm Chu có còn thử qua những kẻ khác hay không?
Hạ Hải Lâu nghĩ đến tin tức vừa có được lúc nói chuyện vừa rồi.
Có lẽ còn có một người phụ nữ.
Nhưng dường như cũng chỉ có một người phụ nữ như vậy…
Bỏ qua mấy thứ nhiều chuyện này, qua một buổi tối, liên tục vài ngày liền cảm giác kì quái mà Cố Trầm Chu cho hắn cuối cùng cũng có đáp án: Kết giao như vậy rõ ràng là Cố Trầm Chu đã có dấu hiệu đối xử với hắn như bạn bè!
Là vì lần này hắn tiết lộ manh mối cho Cố Trầm Chu, hay là bởi vì sau lần chơi đàn dương cầm lần trước đã khiến Cố Trầm Chu liên tưởng đến đoạn quá khứ ấy?
Bất kể là như thế nào thì việc này thực sự cũng rất tốt.
Cứ tiếp tục thế này nữa, Hạ Hải Lâu nghĩ, có lẽ ngày có thể lên giường rồi xuống giường cũng không còn cách quá xa.
Có nhận thức này rồi, Hạ Hải Lâu cũng không dùng phương thức ở chung ‘Có địa vị ngang bằng nhau ở trong giới’ để ở chung với Cố Trầm Chu nữa, hắn đổi sang một loại phương thức khác, bắt đầu ở chung với Cố Trầm Chu khi chỉ có một mình hai người ở trong nhà.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống và Cố đại thiếu gia ở trong giới có chút khác biệt rõ ràng.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống về cơ bản là không chạm vào rượu, Cố đại thiếu gia ở trong giới sẽ không khiến mọi người mất vui vì điểm này.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống không có chú ý gì đặc biệt về ăn và ở, Cố đại thiếu gia ở trong giới vô cùng chú ý đến từng chi tiết về mặt này.
Cố Trầm Chu trong cuộc sống còn có thể xem truyện tranh, tiểu thuyết hoặc game, Cố đại thiếu gia ở trong giới luôn chú ý đến những điểm quan trọng, vĩnh viễn không nằm ngoài những chuyện có liên quan đến trong giới.
… Thẳng thắn mà nói thì Hạ Hải Lâu cảm thấy thật sự không thực lắm.
Trong vài lần ở chung đã phát hiện ra mấy điểm ngoài tưởng tượng này, Hạ Hải Lâu thực lòng cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, Phượng hoàng bay giữa trời khi xuống đến đất liền biến thành… Ừm, Phượng hoàng rơi xuống đất.
Mình đúng là đồ ngốc. Giờ là cuối tuần, thời tiết cũng đẹp, Hạ Hải Lâu đang ở trong tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương của Cố Trầm Chu giúp đối phương xắt củ cải.
Tiếng dao xắt đồ ăn nện lên thớt vang lên tiếng ‘đốc đốc’, Hạ Hải Lâu nhớ lại câu hỏi vừa rồi mình thuận miệng hỏi Cố Trầm Chu.
“Sao không ở hẳn trên sơn trang Thiên Hương?”
Cố Trầm Chu không hề ngẩng đầu lên:
“Nơi đó quá lớn, buổi tối đi lại bên trong luôn có cảm giác sẽ có một con quỉ nhảy ra từ trong góc tối.”
“Anh sợ thứ đó?”
Thì ra câu lần trước Cố Trầm Chu nói ở trên sơn trang Thiên Hương là ý nghĩa trên mặt chữ! Hạ Hải Lâu thực sự kinh sợ. Không phải là nói đùa đấy chứ?
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái:
“Tôi chỉ là không muốn buổi sáng mỗi ngày thức dậy đều phải ra giếng múc nước rửa mặt, sau đó lái xe đi hai ba mươi phút xuống núi mua đồ dùng sinh hoạt rồi lại quay lên núi.”
Hạ Hải Lâu sửng sốt, thầm nghĩ đến chính là điểm mấu chốt. Nhưng mà…
“Mỗi ngày anh tự làm đồ ăn cho mình mà không cảm thấy phiền à?”
Hắn giơ con dao thái trong tay lên, ra hiệu cho Cố Trầm Chu đang thái cà rốt trên thớt.
“Đương nhiên là có.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Mỗi lần tôi đến đây thì anh đều nấu cơm…?”
Cố Trầm Chu:
“Dù sao cũng là nói chuyện thôi, làm gì cũng đều giống nhau cả thì thuận tay làm.”
… Cái này quả thực là khác Cố đại thiếu gia ở trong giới nhiều lắm.
Hạ Hải Lâu phức tạp nghĩ, tay lại không hề ngơi nghỉ cắt cà rốt trong tay thành miếng cà rốt, từ miếng cà rốt cắt thành sợi cà rốt, cuối cùng sợi cà rốt bị xắt thành vụn cà rốt.
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc!’
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc!’
‘Cốc cốc!’
‘Đốc đốc…’
Hạ Hải Lâu cuối cùng phát hiện ra tiếng thái đồ ăn truyền vào trong lỗ tai không được thích hợp lắm. Hắn nhìn quanh một lượt, ánh mắt lập tức dính chặt lên cửa sổ của phòng bếp.
Đó là một con khỉ trụi lông nửa vàng nửa đỏ.
Con khỉ có vẻ ngoài rất buồn cười này đứng ở ngoài cửa số, một tay cầm một bông hoa, một tay nắm lại rất lễ phép cứ mấy giây lại gõ lên cửa kính một lần, hơn nữa gõ hai tiếng lại dừng một chút, gõ hai tiếng lại dừng một chút, vừa vặn có tần suất giống như tiếng hắn xắt cà rốt.
Có lẽ là vì Hạ Hải Lâu thực sự rất chăm chú nhìn chằm chằm vào ổ cửa sổ kia, Cố Trầm Chu đứng ở một bên nhìn tình trạng bột lên men ngước mắt lên liếc rồi nói:
“Con khỉ này chính là con khỉ của cậu.”
“Tôi biết…”
Lông trên người nó còn chưa mọc dài ra, trên cổ vẫn còn đeo nửa sợi xích sắt nữa mà!
“Tôi không biết là…”
Hạ Hải Lâu nâng tay chỉ thẳng vào con khỉ đứng ở ngoài cửa sổ.
“Nó đang làm cái gì?”
Cố Trầm Chu cũng nhìn con khỉ kia.
“Một lát nữa nó sẽ đặt đóa hoa kia ở ngoài cửa sổ…”
Có lẽ vì để chứng thực lời nói của Cố Trầm Chu, con khỉ ngoài cửa sổ thực sự đặt bông hoa màu đỏ cam có sáu cánh dài mảnh trên cửa sổ, sau đó cách một lớp cửa sổ kêu chi chi hai tiếng với Cố Trầm Chu rồi quay đầu nhảy đi.
Hạ Hải Lâu:
“Tôi đã không còn có thể hiểu thế giới của loài khỉ…”
Cố Trầm Chu:
“Thực ra tôi cũng không hiểu… Có lẽ con khỉ này muốn dùng hoa để đổi lấy chút đồ ăn chăng? Hai lần trước nó mang hoa đến đây thì tôi đều đưa lại thức ăn cho nó.”
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ con khỉ này nhìn thế nào cũng không giống đến kiếm đồ ăn, nếu nói là đến để theo đuổi người đẹp thì còn đáng tin hơn chút. Nhưng việc này cũng quá gây tò mò, chẳng lẽ lực hấp dẫn của Phượng hoàng đã ăn thông từ nam nữ rồi giờ đến thú vật sao?
Nhưng những lời này đương nhiên chỉ có thể nghĩ trong đầu, Hạ Hải Lâu đổi chủ đề:
“Buổi tối ăn bánh bao à?”
Cố Trầm Chu gật đầu, trộn nhân thịt với vụn cà rốt đã được xắt xong với nhau, đổ thêm chút nước tương, bỏ hành lá cùng một ít gia vị vào, phối đủ hương vị rồi bắt đầu gói bánh.
Hạ Hải Lâu đứng một mình ở bên cạnh nhìn cũng không vui, đợi Cố Trầm Chu gói được vài cái thì hắn cũng cùng bắt tay vào làm với Cố Trầm Chu, lại còn chơi rất vui nữa.
Bữa tối ăn đơn giản, một bát canh thêm vài cái bánh bao, Cố Trầm Chu ăn xong thì lục tìm một đĩa CD game trong ngăn tủ hỏi Hạ Hải Lâu có muốn chơi hay không.
Hình ảnh Phượng ảnh tỏa ra ánh vàng lấp lánh trong lòng Hạ Hải Lâu lại rách thêm một vệt, nhưng hắn gần như gật đầu không hề do dự, tiếp đó hai người chơi trò chơi chiến lược chiến đấu cả một tối, mãi đến khi qua chín giờ gần mười giờ, Hạ Hải Lâu từ sáng đã bắt đầu lãng phí thời gian ở nơi này của Cố Trầm Chu mới thu dọn tâm tình muốn áp đảo người ngay tại chỗ lúc đầu, tràn đầy tiếc nuối theo thói quen lái xe về nhà.
Chỉ là lái xe đi ra được vài phút, hắn đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa dại có màu sắc không khác mấy đóa hoa mà con khỉ hái đến lúc sáng trong bụi cỏ ven đường, nhưng nó là màu phấn hồng…
Hạ Hải Lâu dừng xe lại, hắn ngồi tựa trên vô lăng nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia vài giây, rồi giống như có thần quỉ sai khiến mà mở cửa xe đi xuống, sau đó bước vài bước đến hái đóa trong bụi cỏ kia, tiếp nữa…
… Nếu thật sự đặt thứ này lên trên cửa sổ phòng ngủ của Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu nghĩ, liệu có phải là rất ngu ngốc hay không…
Trên con đường không có một ai bất chợt vang lên tiếng chuông di động.
Hạ Hải Lâu lấy di động từ trong túi của mình ra, bấm nút nhận không cần hỏi một lời đã biết được mục đích của người gọi điện thoại.
“Đến hội sở Kim Toa?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
“Sao hả, chỗ đó lại đưa ra thứ đồ chơi mới?”
“Nghe nói có mấy thứ vô cùng đặc biệt.”
Giọng nam ở đầu kia cười nói:
“Hạ thiếu gia hiểu mà.”
Đương nhiên là Hạ Hải Lâu hiểu, không phải là mấy xử nam xử nữ có gia thế sạch sẽ, diện mạo ok, có chút đầu óc lại biết nói tiếng người sao?
Vừa nghĩ như vậy thì Hạ Hải Lâu lại liên tưởng đến Chu Hành.
Lại nói Chu Hành thực ra cũng phù hợp ngoài yêu cầu, nhưng hắn đã từng hưởng qua đến mấy chục người ngoài yêu cầu, thật sự là không thiếu một Chu Hành…
Ông chủ lớn có xuất thân cao quí mà. Hạ Hải Lâu nghiền ngẫm, tư duy lại chuyển đến trên người phụ nữ mà Cố Trầm Chu từng chạm vào.
— Đó là dạng phụ nữ nào?
“Hạ thiếu gia có đến không?”
Người ở đầu điện thoại bên kia vẫn còn đang nói chuyện.
“Sẽ để lại người tốt nhất cho Hạ thiếu gia.”
“Ừm…”
Hạ Hải Lâu nhìn đóa hoa trong tay, một lúc lâu sau lại thiếu chút hưng phấn mà nói:
“Thôi đi, ngày nào cũng chơi giống nhau thật không thú vị chút nào, phải đến bao giờ mới có thể có một con Phượng hoàng bay ra…”
Hình dung này hình như có hơi kì quái thì phải? Người ở đầu kia điện thoại ngây ra hồi lâu rồi mới nói:
“Vậy thì Hạ thiếu gia, chúng tôi chơi trước nhé?”
“Đi đi.”
Hạ Hải Lâu thuận miệng nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó cầm đóa hoa kia ngồi lại lên xe.
Chiếc Porsche màu trắng chậm rãi lăn về phía trước mấy trăm thước rồi bắt đầu lùi thẳng tắp về phía sau đến tận nơi Hạ Hải Lâu vừa hái đóa hoa kia, sau đó bóng người lại đi từ trên xe xuống đi đến chỗ bụi cỏ, khom người một lần, khom người hai lần, khom người ba lần…
Trong tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương, Cố Trầm Chu tiễn Hạ Hải Lâu đi rồi liền đóng game trên máy tính, trước tiên tìm mấy phần báo cáo quan trọng trong công ti cổ phần của anh ra xem, có cái kí tên đồng ý, có cái để lại xem sau… Mãi cho đến khi anh bất chợt cảm thấy không đúng lắm rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy một bóng đen chợt lướt qua ngoài cửa sổ, tiếp đó là tiếng một vật nặng rơi ‘bịch’ xuống đất!
Cố Trầm Chu khựng lại vài giây rồi đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn mấy bông hoa dại màu hồng nhạt rải rác trên cửa sổ rộng mở thì ló đầu ra:
“Hạ thiếu gia?”
Hạ Hải Lâu đã chạy đến dưới tàng cây muốn chuồn đi thầm nghĩ đối phương đoán thật là chuẩn, hắn ho hai tiếng đi từ dưới bóng cây ra, ngẩng đầu lên:
“Chào buổi tối.”
Cố Trầm Chu nhìn một đóa hoa dại màu hồng nhạt dính trên cửa sổ rồi hỏi Hạ Hải Lâu:
“Hạ thiếu gia đây là…?”
“À…”
Hạ Hải Lâu nghiêm mặt:
“Tôi nghĩ muốn nghiên cứu tâm tính của con khỉ kia một chút.”
“Kết quả nghiên cứu là?”
“Thực ra tôi vẫn chưa hiểu…”
Hạ Hải Lâu đáp.
Cố Trầm Chu:
“…”
Cuối cùng Hạ Hải Lâu lại vào phòng uống một chén trà, sau đó mang hết bánh bao tam giác, bánh bao vuông, bánh bao tròn… làm được lúc chiều về nhà mình.
Mười phút sau khi Hạ Hải Lâu rời khỏi tiểu viện một lần nữa, Cố Trầm Chu nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu kia điện thoại là một giọng nam trung niên:
“Cố thiếu gia, ba mươi phút trước Triệu Tiễn Dương đã liên hệ với Bộ trưởng Cố thông qua Cục trưởng Trần, nói có một số việc chuẩn bị nói cho Bộ trưởng Cố. Bộ trưởng Cố kêu tôi thông báo cho cậu, chuyện này sẽ giao cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất